Chương 50: Mãng xà hóa giao long
Dịch: Erale
Beta: Cúc kiên cường
Mèo đen dường như vô cùng quen thuộc với nơi này, sau mấy lần nhảy lên nhảy xuống thì tìm được một hang núi có thể giấu người.
Nó nhẹ nhàng kêu grừ grừ cắn ống quần Trương Tiện Ngư kéo vào trong, ra hiệu cho bọn họ trốn vào.
Hai người nghe lời nấp vào trong hang động nhỏ hẹp, trong hang vừa vặn có vài khe nứt, dí sát mắt vào có thể thấy rõ tình huống trong hồ nước.
Sau khi bọn họ trốn kỹ, toàn bộ hang núi bỗng nhiên rung chuyển. Con mèo đen nằm trong ngực Trương Tiện Ngư, móng vuốt ẩn giấu dưới lớp đệm thịt thò ra, lông cổ xù lên, cuống họng khẽ gầm gừ. Trương Tiện Ngư vuốt ve lưng giúp nó bình tĩnh lại.
Chấn động này chỉ xảy ra trong chốc lát, trên vách núi phía đối diện xuất hiện một bầy khỉ nhanh nhẹn nhảy vào trong hồ. Chúng nó thi nhau kêu lên những tiếng bén nhọn, con nào con nấy như thể sắp được thưởng thức yến tiệc, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bổ nhào về phía mãng xà đang thoi thóp.
Mãng xà nhận thấy điều gì đó, cơ thể ngập trong nước chậm rãi ngọ nguậy, cái đầu khổng lồ muốn ngoi lên khỏi mặt nước nhưng thất bại, cuối cùng yếu ớt chìm vào trong nước, sức va đập làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Bầy khỉ kia hoặc rơi xuống người nó hoặc rơi vào trong nước, đứng gần mới thấy rõ chúng nó không hề giống loài khỉ bình thường, con ngươi đỏ như máu, hai cái răng nanh bên mép vô cùng sắc nhọn, móng vuốt như móc câu có thể dễ dàng lột vảy dày của mãng xà, cắm vào thịt mềm bên trong.
Máu tươi hòa vào làn nước, bầy khỉ thi nhau kêu gào, chúng nó vừa dùng móng vuốt xé thịt mãng xà vừa kêu không ngừng, như thể đang ăn mừng cho chiến thắng của cả bầy.
Mèo đen toàn thân xù lông, nếu không phải do Trương Tiện Ngư giữ chặt thì nó đã không nhịn được xông ra ngoài rồi.
Bầy khỉ tầm khoảng hơn hai mươi con, to lớn gần như đàn ông trưởng thành, động tác linh hoạt, chắc chắn không phải loại khỉ hoang thường thấy.
Đám khỉ thưởng thức bữa tiệc hồi lâu, chúng nó chỉ gặm nhấm phần lưng máu thịt lẫn lộn của mãng xà, đợi tới khi ăn uống no nê thì con khỉ hình thể to lớn nhất phất tay ra hiệu, những con khỉ khác tiếc nuối dừng việc ăn nuối đuôi nhau nhảy về phía bên kia vách đá. Chỉ còn con khỉ lớn nhất nhảy lên vách đá treo người lủng lẳng, nó duỗi móng vuốt móc móc bên trong khe đá, sau đó tóm được hai chùm sáng yếu ớt.
Nó cầm chùm sáng trong tay nhảy xuống lưng mãng xà, một tay kéo đầu mãng xà lên khỏi mặt nước, tay kia đưa chùm sáng yếu ớt sắp tan biến tới bên mép xà.
Lúc này Trương Tiện Ngư mới phát hiện trên đầu mãng xà này mọc ra hai cái sừng nho nhỏ. Đây là dấu hiệu sắp hóa giao long. Mà con mãng xà sắp hóa giao long này đang thoi thóp bị một con khỉ xách đầu lên.
Con khỉ rống lên một tiếng đặt chùm sáng bên mép mãng xà nhưng xà lại ngậm chặt miệng, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn.
Con khỉ dường như rất giận dữ, nó cáu kỉnh ném hai chùm sáng sang một bên, móng vuốt cắm lên đầu mãng xà tóe máu rồi thả đầu chìm vào trong nước, bản thân trở về với bầy đàn.
Bầy vượn diễu võ dương oai một hồi trên vách đá mới quay đầu bỏ đi.
Mà hơi thở của con mãng xà bị gặm nhấm kia càng thêm yếu ớt, thân thể chìm xuống nước không nhúc nhích, chỉ có vệt máu màu đỏ loang lổ trong nước.
Hai cái tai vểnh lên của mèo đen ủ rũ cụp xuống, nó nằm vật trên khe đá, mắt mèo màu vàng mở lớn nhìn chăm chăm vào mãng xà trong hồ. Mãi đến khi chấn động do bầy khỉ di chuyển biến mất nó mới kêu thảm thiết, nhanh chóng chui ra nhảy xuống nước.
Đa phần mèo đều không thích nước thế nhưng con mèo đen này lại bất chấp nhảy xuống, nó cố gắng bơi tới bên người mãng xà, vừa sốt ruột kêu meo meo vừa thè lưỡi liếm vết thương trên lưng mãng xà vô cùng cẩn thận.
Mãng xà dường như cảm nhận được sự xuất hiện của nó. Cái đuôi yếu ớt vắt vẻo trên tảng đá hơi nhúc nhích.
"Tôi qua đó xem chút." Ánh mắt Lận Vô Thủy sâu kín liếc qua nơi bầy khỉ biến mất.
Trương Tiện Ngư gật đầu bám theo vách đá tụt xuống, cậu phải tìm được hai hồn phách sắp tiêu tan kia trở về.
Hai người chia binh hai đường, Trương Tiện Ngư mất một lúc lâu mới tụt xuống đến đáy, nham thạch gần hồ nước trơn trượt, cậu cẩn thận tìm khắp các mỏm đá, cuối cùng cũng tìm được hai chùm sáng trong một cái khe. Cậu vội vàng thả chúng vào trong bình rồi dùng phù định hồn, lúc này mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Hoàn thành nhiệm vụ tìm về đủ hồn phách của tám người.
Giải quyết xong chuyện quan trọng, Trương Tiện Ngư mới có sức để ý con mãng xà này. Tuổi tác của nó có lẽ đã khá lớn, lớp vảy khô vàng, không biết do bị bầy khỉ hành hạ hay là do bản thân nó đã quá già yếu.
Trương Tiện Ngư ngồi xổm bên bờ vẫy tay với con mèo đen, "Tiểu hắc, qua đây."
Con mèo đang liếm láp vết thương cho mãng xà không tình nguyện quay đầu liếc Trương Tiện Ngư một cái, sau đó lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục liếm.
Ngược lại con mãng xà kia yếu ớt động đậy, dường như muốn ngẩng đầu lên nhìn xem người nói chuyện là ai.
Trương Tiện Ngư lấy giấy phù và bút lông trong ba lô ra vẽ một tấm phù tránh nước, sau đó xuống nước dịch đầu của mãng xà lên tảng đá bên bờ.
Mèo đen thấy vậy lập tức thân thiết sát lại gần đầu mãng xà dụi dụi, tiếp tục liếm láp vết thương do con khỉ kia tạo thành.
Trương Tiện Ngư đánh giá con mãng xà này, ngoại trừ trên trán mọc ra hai cái sừng thì đôi mắt nó có màu vàng, tuy rằng tướng mạo hơi dữ tợn nhưng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đây là một con mãng xà hiền lành. Có lẽ thời gian tu hành không hề ngắn.
Trương Tiện Ngư thử giao tiếp với nó, "Mày có thể nói chuyện không?"
Mãng xà im lặng chốc lát, cực kỳ gian nan lắc nhẹ đầu kêu lên yếu ớt. Trương Tiện Ngư đoán được: "Có thể nói nhưng bây giờ không nói được?"
Mãng xà thè lưỡi ra.
Trương Tiện Ngư đoán con mãng xà này có lẽ đã từng tu luyện thành công, có thể nói tiếng người, nếu như lợi hại hơn thì có thể hóa hình. Nhưng mà đều mới chỉ là suy đoán của cậu, mãng xà hiện tại không thể nói chuyện, cậu không thể hỏi vấn đề quá phức tạp, chỉ có thể nói ra suy đoán của bản thân để nó trả lời phải hoặc là không phải.
"Mày bị bầy khỉ vây ở chỗ này?"
Mãng xà hơi lắc đầu.
Trương Tiện Ngư trầm tư một chút, thay đổi cách nói, "Vì lý do nào đó mà mày bị vây ở đây, sau đó bị đám khỉ đó phát hiện ra?"
Mãng xà thè lưỡi.
"Đám khỉ đó tu luyện nhờ máu thịt của mày?"
Mãng xà thè lưỡi lần hai, thậm chí cả mèo đen cũng tức giận kêu meo meo.
Trương Tiện Ngư thở dài một hơi không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tao có thể giúp gì cho mày được?"
Cặp mắt vàng óng của mãng xà nhìn cậu, qua một lúc lâu mới kêu lên yếu ớt, "ô..ô...biển..."
"Gì cơ?" Trương Tiện Ngư còn tưởng mình nghe lầm, lập lại: "Biển? Mày muốn trở về biển?"
Mãng xà thè lưỡi, con ngươi màu vàng rốt cục hiện lên tia sáng.
Trương Tiện Ngư lại có chút sầu não, một con mãng xà lớn như vậy, muốn vớt ra khỏi hồ đưa về biển thì thật sự là một vấn đề nan giải.
Con mèo đen thấy cậu không nói gì liền lượn quanh dùng đầu dụi dụi, mắt mèo mang theo sự cầu xin.
"Để tao nghĩ cách." Trương Tiện Ngư xoa xoa đầu nó, cố gắng nhớ lại xem có loại phù nào có thể vận chuyển không?
Đúng lúc đang rầu rĩ thì Lận Vô Thủy lần theo dấu bầy khỉ trở về.
"Bầy khỉ sống quần cư trong một hang động phía bên đó. Số lượng không chỉ hai mươi mấy con, ước lượng phải tầm trên trăm. Chúng nó chắc là chia thành nhóm luân phiên qua đây."
Đám khỉ ăn máu thịt mãng xà đã mở linh trí, biết được máu thịt mãng xà là đồ tốt giúp chúng nó tu luyện cho nên không dám ăn hết sạch trong một lần mà nuôi nó ở đây, thậm chí còn chuẩn bị thức ăn như hồn phách bồi bổ cho mãng xà suy yếu, để vết thương của nó khỏi mau một chút.
Trương Tiện Ngư nói: "Có cách nào không đánh động tới bầy khỉ đưa mãng xà này về biển không?"
Lận Vô Thủy trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới đám thi thể đêm qua dường như đang tìm kiếm gì đó, hắn nhìn về phía mãng xà: "Mày có đồng bạn trong biển đúng không?"
Mãng xà có lẽ không ngờ hắn lại hỏi điều này, nó hơi ngẩn ra, nửa ngày mới chần chừ thè lưỡi.
Trương Tiện Ngư nghe hắn hỏi như vậy lập tức liền hiểu, cậu hỏi: "Đêm qua chúng tao thấy rất nhiều thi thể bò tới từ trong biển, dường như đang tìm gì đó, là đồng bạn của mày à?"
Lần này mãng xà trả lời nhanh hơn rất nhiều, thần sắc thậm chí có sự vội vàng.
Trương Tiện Ngư động viên vỗ vỗ nó, "Vậy bọn tao có cách rồi."
- ------------
Sau đó Lận Vô Thủy và Trương Tiện Ngư trở về chuẩn bị cho buổi tối, con mèo đen không nỡ rời đi cứ quanh quẩn ở dưới hồ với mãng xà. Trương Tiện Ngư đoán bầy khỉ xuất hiện theo quy luật, mèo đen hiển nhiên cũng biết điều đó cho nên mới không chịu rời đi.
Trước khi đi, Trương Tiện Ngư lấy hai mảnh vảy và một lọ máu tươi. Nếu như đám thi thể kia chịu sự điều động của đồng bạn mãng xà lên bờ tìm nó thì hai món đồ này sẽ phát huy được tác dụng.
Hai người quay về nhưng trời còn lâu mới tối, Trương Tiện Ngư liền đi chuẩn bị cơm trưa, Lận Vô Thủy thì liên lạc với người chờ ở bên ngoài đảo, báo cáo đơn giản tình huống sau đó dặn bọn họ tiếp tục chờ ở bên ngoài, bất kể trên đảo xảy ra chuyện gì cũng không được tiến vào.
Người bên ngoài hơi hoảng hốt nhưng cũng chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Sau buổi cơm trưa, nhân lúc trời chưa tối, hai người lại tản bộ mấy vòng bên ngoài thôn làm quen hoàn cảnh xung quanh. Đợi tới tối, bọn họ kiên nhẫn chờ ở tầng hai, đúng mười hai giờ, gió bên ngoài lập tức nổi lên, hạt mưa to bằng hạt đầu ào ào đập xuống kèm theo tiếng gió vù vù khiến người nghe bất an.
Trong làn nước biển màu mực, tình cảnh trong mưa gió ngày hôm qua lại tái hiện.
Đám thi thể phù thũng vặn vẹo bò lên bờ tiến về phía thôn. Hình như chúng nó cho rằng thứ mình muốn tìm chắc chắn ở trong thôn, sau khi vào thôn thì chia nhau tìm kiếm. Trương Tiện Ngư lấy ra phù ẩn nấp, Lận Vô Thủy thì hóa thân thành sương đen cuốn cậu bay ra ngoài. Đám thi thể bò loạn xung quanh dường như phát hiện ra gì đó, trong nháy mắt ngửa đầu nhìn về phía bọn họ. Thế nhưng sương đen cuốn lấy Trương Tiện Ngư xuất hiện ở một chỗ khác trên nóc nhà, đám thi thể mất đi mục tiêu lại cúi đầu tiếp tục bò ra chỗ khác tìm kiếm.
Beta: Cúc kiên cường
Mèo đen dường như vô cùng quen thuộc với nơi này, sau mấy lần nhảy lên nhảy xuống thì tìm được một hang núi có thể giấu người.
Nó nhẹ nhàng kêu grừ grừ cắn ống quần Trương Tiện Ngư kéo vào trong, ra hiệu cho bọn họ trốn vào.
Hai người nghe lời nấp vào trong hang động nhỏ hẹp, trong hang vừa vặn có vài khe nứt, dí sát mắt vào có thể thấy rõ tình huống trong hồ nước.
Sau khi bọn họ trốn kỹ, toàn bộ hang núi bỗng nhiên rung chuyển. Con mèo đen nằm trong ngực Trương Tiện Ngư, móng vuốt ẩn giấu dưới lớp đệm thịt thò ra, lông cổ xù lên, cuống họng khẽ gầm gừ. Trương Tiện Ngư vuốt ve lưng giúp nó bình tĩnh lại.
Chấn động này chỉ xảy ra trong chốc lát, trên vách núi phía đối diện xuất hiện một bầy khỉ nhanh nhẹn nhảy vào trong hồ. Chúng nó thi nhau kêu lên những tiếng bén nhọn, con nào con nấy như thể sắp được thưởng thức yến tiệc, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên bổ nhào về phía mãng xà đang thoi thóp.
Mãng xà nhận thấy điều gì đó, cơ thể ngập trong nước chậm rãi ngọ nguậy, cái đầu khổng lồ muốn ngoi lên khỏi mặt nước nhưng thất bại, cuối cùng yếu ớt chìm vào trong nước, sức va đập làm bọt nước bắn lên tung tóe.
Bầy khỉ kia hoặc rơi xuống người nó hoặc rơi vào trong nước, đứng gần mới thấy rõ chúng nó không hề giống loài khỉ bình thường, con ngươi đỏ như máu, hai cái răng nanh bên mép vô cùng sắc nhọn, móng vuốt như móc câu có thể dễ dàng lột vảy dày của mãng xà, cắm vào thịt mềm bên trong.
Máu tươi hòa vào làn nước, bầy khỉ thi nhau kêu gào, chúng nó vừa dùng móng vuốt xé thịt mãng xà vừa kêu không ngừng, như thể đang ăn mừng cho chiến thắng của cả bầy.
Mèo đen toàn thân xù lông, nếu không phải do Trương Tiện Ngư giữ chặt thì nó đã không nhịn được xông ra ngoài rồi.
Bầy khỉ tầm khoảng hơn hai mươi con, to lớn gần như đàn ông trưởng thành, động tác linh hoạt, chắc chắn không phải loại khỉ hoang thường thấy.
Đám khỉ thưởng thức bữa tiệc hồi lâu, chúng nó chỉ gặm nhấm phần lưng máu thịt lẫn lộn của mãng xà, đợi tới khi ăn uống no nê thì con khỉ hình thể to lớn nhất phất tay ra hiệu, những con khỉ khác tiếc nuối dừng việc ăn nuối đuôi nhau nhảy về phía bên kia vách đá. Chỉ còn con khỉ lớn nhất nhảy lên vách đá treo người lủng lẳng, nó duỗi móng vuốt móc móc bên trong khe đá, sau đó tóm được hai chùm sáng yếu ớt.
Nó cầm chùm sáng trong tay nhảy xuống lưng mãng xà, một tay kéo đầu mãng xà lên khỏi mặt nước, tay kia đưa chùm sáng yếu ớt sắp tan biến tới bên mép xà.
Lúc này Trương Tiện Ngư mới phát hiện trên đầu mãng xà này mọc ra hai cái sừng nho nhỏ. Đây là dấu hiệu sắp hóa giao long. Mà con mãng xà sắp hóa giao long này đang thoi thóp bị một con khỉ xách đầu lên.
Con khỉ rống lên một tiếng đặt chùm sáng bên mép mãng xà nhưng xà lại ngậm chặt miệng, ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn.
Con khỉ dường như rất giận dữ, nó cáu kỉnh ném hai chùm sáng sang một bên, móng vuốt cắm lên đầu mãng xà tóe máu rồi thả đầu chìm vào trong nước, bản thân trở về với bầy đàn.
Bầy vượn diễu võ dương oai một hồi trên vách đá mới quay đầu bỏ đi.
Mà hơi thở của con mãng xà bị gặm nhấm kia càng thêm yếu ớt, thân thể chìm xuống nước không nhúc nhích, chỉ có vệt máu màu đỏ loang lổ trong nước.
Hai cái tai vểnh lên của mèo đen ủ rũ cụp xuống, nó nằm vật trên khe đá, mắt mèo màu vàng mở lớn nhìn chăm chăm vào mãng xà trong hồ. Mãi đến khi chấn động do bầy khỉ di chuyển biến mất nó mới kêu thảm thiết, nhanh chóng chui ra nhảy xuống nước.
Đa phần mèo đều không thích nước thế nhưng con mèo đen này lại bất chấp nhảy xuống, nó cố gắng bơi tới bên người mãng xà, vừa sốt ruột kêu meo meo vừa thè lưỡi liếm vết thương trên lưng mãng xà vô cùng cẩn thận.
Mãng xà dường như cảm nhận được sự xuất hiện của nó. Cái đuôi yếu ớt vắt vẻo trên tảng đá hơi nhúc nhích.
"Tôi qua đó xem chút." Ánh mắt Lận Vô Thủy sâu kín liếc qua nơi bầy khỉ biến mất.
Trương Tiện Ngư gật đầu bám theo vách đá tụt xuống, cậu phải tìm được hai hồn phách sắp tiêu tan kia trở về.
Hai người chia binh hai đường, Trương Tiện Ngư mất một lúc lâu mới tụt xuống đến đáy, nham thạch gần hồ nước trơn trượt, cậu cẩn thận tìm khắp các mỏm đá, cuối cùng cũng tìm được hai chùm sáng trong một cái khe. Cậu vội vàng thả chúng vào trong bình rồi dùng phù định hồn, lúc này mới tạm thở phào nhẹ nhõm. Hoàn thành nhiệm vụ tìm về đủ hồn phách của tám người.
Giải quyết xong chuyện quan trọng, Trương Tiện Ngư mới có sức để ý con mãng xà này. Tuổi tác của nó có lẽ đã khá lớn, lớp vảy khô vàng, không biết do bị bầy khỉ hành hạ hay là do bản thân nó đã quá già yếu.
Trương Tiện Ngư ngồi xổm bên bờ vẫy tay với con mèo đen, "Tiểu hắc, qua đây."
Con mèo đang liếm láp vết thương cho mãng xà không tình nguyện quay đầu liếc Trương Tiện Ngư một cái, sau đó lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục liếm.
Ngược lại con mãng xà kia yếu ớt động đậy, dường như muốn ngẩng đầu lên nhìn xem người nói chuyện là ai.
Trương Tiện Ngư lấy giấy phù và bút lông trong ba lô ra vẽ một tấm phù tránh nước, sau đó xuống nước dịch đầu của mãng xà lên tảng đá bên bờ.
Mèo đen thấy vậy lập tức thân thiết sát lại gần đầu mãng xà dụi dụi, tiếp tục liếm láp vết thương do con khỉ kia tạo thành.
Trương Tiện Ngư đánh giá con mãng xà này, ngoại trừ trên trán mọc ra hai cái sừng thì đôi mắt nó có màu vàng, tuy rằng tướng mạo hơi dữ tợn nhưng không khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đây là một con mãng xà hiền lành. Có lẽ thời gian tu hành không hề ngắn.
Trương Tiện Ngư thử giao tiếp với nó, "Mày có thể nói chuyện không?"
Mãng xà im lặng chốc lát, cực kỳ gian nan lắc nhẹ đầu kêu lên yếu ớt. Trương Tiện Ngư đoán được: "Có thể nói nhưng bây giờ không nói được?"
Mãng xà thè lưỡi ra.
Trương Tiện Ngư đoán con mãng xà này có lẽ đã từng tu luyện thành công, có thể nói tiếng người, nếu như lợi hại hơn thì có thể hóa hình. Nhưng mà đều mới chỉ là suy đoán của cậu, mãng xà hiện tại không thể nói chuyện, cậu không thể hỏi vấn đề quá phức tạp, chỉ có thể nói ra suy đoán của bản thân để nó trả lời phải hoặc là không phải.
"Mày bị bầy khỉ vây ở chỗ này?"
Mãng xà hơi lắc đầu.
Trương Tiện Ngư trầm tư một chút, thay đổi cách nói, "Vì lý do nào đó mà mày bị vây ở đây, sau đó bị đám khỉ đó phát hiện ra?"
Mãng xà thè lưỡi.
"Đám khỉ đó tu luyện nhờ máu thịt của mày?"
Mãng xà thè lưỡi lần hai, thậm chí cả mèo đen cũng tức giận kêu meo meo.
Trương Tiện Ngư thở dài một hơi không biết nói gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nói: "Tao có thể giúp gì cho mày được?"
Cặp mắt vàng óng của mãng xà nhìn cậu, qua một lúc lâu mới kêu lên yếu ớt, "ô..ô...biển..."
"Gì cơ?" Trương Tiện Ngư còn tưởng mình nghe lầm, lập lại: "Biển? Mày muốn trở về biển?"
Mãng xà thè lưỡi, con ngươi màu vàng rốt cục hiện lên tia sáng.
Trương Tiện Ngư lại có chút sầu não, một con mãng xà lớn như vậy, muốn vớt ra khỏi hồ đưa về biển thì thật sự là một vấn đề nan giải.
Con mèo đen thấy cậu không nói gì liền lượn quanh dùng đầu dụi dụi, mắt mèo mang theo sự cầu xin.
"Để tao nghĩ cách." Trương Tiện Ngư xoa xoa đầu nó, cố gắng nhớ lại xem có loại phù nào có thể vận chuyển không?
Đúng lúc đang rầu rĩ thì Lận Vô Thủy lần theo dấu bầy khỉ trở về.
"Bầy khỉ sống quần cư trong một hang động phía bên đó. Số lượng không chỉ hai mươi mấy con, ước lượng phải tầm trên trăm. Chúng nó chắc là chia thành nhóm luân phiên qua đây."
Đám khỉ ăn máu thịt mãng xà đã mở linh trí, biết được máu thịt mãng xà là đồ tốt giúp chúng nó tu luyện cho nên không dám ăn hết sạch trong một lần mà nuôi nó ở đây, thậm chí còn chuẩn bị thức ăn như hồn phách bồi bổ cho mãng xà suy yếu, để vết thương của nó khỏi mau một chút.
Trương Tiện Ngư nói: "Có cách nào không đánh động tới bầy khỉ đưa mãng xà này về biển không?"
Lận Vô Thủy trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới đám thi thể đêm qua dường như đang tìm kiếm gì đó, hắn nhìn về phía mãng xà: "Mày có đồng bạn trong biển đúng không?"
Mãng xà có lẽ không ngờ hắn lại hỏi điều này, nó hơi ngẩn ra, nửa ngày mới chần chừ thè lưỡi.
Trương Tiện Ngư nghe hắn hỏi như vậy lập tức liền hiểu, cậu hỏi: "Đêm qua chúng tao thấy rất nhiều thi thể bò tới từ trong biển, dường như đang tìm gì đó, là đồng bạn của mày à?"
Lần này mãng xà trả lời nhanh hơn rất nhiều, thần sắc thậm chí có sự vội vàng.
Trương Tiện Ngư động viên vỗ vỗ nó, "Vậy bọn tao có cách rồi."
- ------------
Sau đó Lận Vô Thủy và Trương Tiện Ngư trở về chuẩn bị cho buổi tối, con mèo đen không nỡ rời đi cứ quanh quẩn ở dưới hồ với mãng xà. Trương Tiện Ngư đoán bầy khỉ xuất hiện theo quy luật, mèo đen hiển nhiên cũng biết điều đó cho nên mới không chịu rời đi.
Trước khi đi, Trương Tiện Ngư lấy hai mảnh vảy và một lọ máu tươi. Nếu như đám thi thể kia chịu sự điều động của đồng bạn mãng xà lên bờ tìm nó thì hai món đồ này sẽ phát huy được tác dụng.
Hai người quay về nhưng trời còn lâu mới tối, Trương Tiện Ngư liền đi chuẩn bị cơm trưa, Lận Vô Thủy thì liên lạc với người chờ ở bên ngoài đảo, báo cáo đơn giản tình huống sau đó dặn bọn họ tiếp tục chờ ở bên ngoài, bất kể trên đảo xảy ra chuyện gì cũng không được tiến vào.
Người bên ngoài hơi hoảng hốt nhưng cũng chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.
Sau buổi cơm trưa, nhân lúc trời chưa tối, hai người lại tản bộ mấy vòng bên ngoài thôn làm quen hoàn cảnh xung quanh. Đợi tới tối, bọn họ kiên nhẫn chờ ở tầng hai, đúng mười hai giờ, gió bên ngoài lập tức nổi lên, hạt mưa to bằng hạt đầu ào ào đập xuống kèm theo tiếng gió vù vù khiến người nghe bất an.
Trong làn nước biển màu mực, tình cảnh trong mưa gió ngày hôm qua lại tái hiện.
Đám thi thể phù thũng vặn vẹo bò lên bờ tiến về phía thôn. Hình như chúng nó cho rằng thứ mình muốn tìm chắc chắn ở trong thôn, sau khi vào thôn thì chia nhau tìm kiếm. Trương Tiện Ngư lấy ra phù ẩn nấp, Lận Vô Thủy thì hóa thân thành sương đen cuốn cậu bay ra ngoài. Đám thi thể bò loạn xung quanh dường như phát hiện ra gì đó, trong nháy mắt ngửa đầu nhìn về phía bọn họ. Thế nhưng sương đen cuốn lấy Trương Tiện Ngư xuất hiện ở một chỗ khác trên nóc nhà, đám thi thể mất đi mục tiêu lại cúi đầu tiếp tục bò ra chỗ khác tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất