Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 7: Tiểu công chúa có cái bụng không đáy

Trước Sau
Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Lận Vô Thủy cuối cùng cũng được toại nguyện sống cùng Trương Tiện Ngư.

Hàng ngày Trương Tiện Ngư đi làm thì hắn ở nhà lướt web mua sắm, hoặc tranh thủ Trương Tiện Ngư chưa tan làm xử lý việc riêng của mình. Đến khi Trương Tiện Ngư về nhà, hắn lại cố gắng làm một cô bạn cùng phòng hiểu chuyện.

Việc nhà vụn vặt như đi chợ, nấu cơm, giặt đồ, dọn dẹp cũng khiến Lận tổng hào hứng phấn khởi, nhưng có lẽ hắn không có thiên phú ở phương diện này hoặc là quen sống trong nhung lụa rồi, nói chung là sau một lần đánh vỡ bát đĩa, nấu cơm cháy thì Trương Tiện Ngư không chịu được nữa, cấm hắn không được tới gần nhà bếp.

Lận Vô Thủy cảm thấy oan ức, hắn cũng cố gắng học hỏi lắm chứ nhưng mà làm việc nhà thật sự khó quá! Sợ Trương Tiện Ngư vì chuyện đó mà ghét bỏ, ngày nào Lận Vô Thủy cũng đỏ mắt đứng ở cửa nhà bếp, vô cùng đáng thương nhìn người bận rộn bên trong.

Trương Tiện Ngư chết lặng thu dọn mảnh vỡ chén đĩa, sau đó lại đổ cơm cháy đi nấu một nồi mới. Sau mấy ngày sống chung cậu đều thăm dò tính nết của Ngô Thủy. Đừng nhìn cô nàng xinh đẹp cao quý như ngự tỷ mà nhầm, Ngô Thủy này vô cùng hợp với câu châm ngôn "Phụ nữ đều được nặn ra từ nước", viền mắt hở chút là đỏ, nước mắt động chút là rơi, giống như cái đầm chứa nước vậy đó. Áy náy của cậu trong mấy ngày sống chung này đều biến mất tăm mất tích, chỉ còn lại chết lặng mà thôi.

Sau khi dọn dẹp lại nhà bếp, Trương Tiện Ngư mới xoay người nói: "Lúc về có nhận hai bưu kiện chuyển phát nhanh của cô, đặt ở trên tủ giày đó."

Lận Vô Thủy đang u oán lập tức xốc lại tinh thần, viền mắt cũng không đỏ nữa, vui vẻ đi mở bưu kiện.

Sống ở đây mấy ngày, Trương Tiện Ngư đã nhận giúp Ngô Thủy không biết bao nhiêu bưu phẩm, lúc trước cậu còn tin cô nàng nói mình không có tiền. Ngay cả tiền nhà với tiền ăn cũng ngại không đòi chia đôi. Ai ngờ bưu kiện của Ngô Thủy cứ lũ lượt gửi tới, tất cả đều là váy vóc với mỹ phẩm, Trương Tiện Ngư mặc dù không am hiểu hàng hiệu lắm nhưng nhìn kiểu cách đóng gói là biết những thứ này có giá trị không nhỏ. Những nhãn hiệu như GUCCI, SK-Ⅱ....cộng lại có khi bằng mấy tháng tiền thuê nhà với sinh hoạt phí của cậu.

Mỗi lần nghĩ tới cậu lại đau dạ dày, sao một thằng nghèo rớt mùng tơi như mình còn phải bao nuôi một cô công chúa không có gì ngoài tiền chứ? Thế giới này đúng thật là chả tốt đẹp tý nào!!!

Mà tiểu công chúa này không biết dạ dày KingKong hay gì, một bữa ăn ba bát cơm còn nhiều hơn cậu, gạo của một tháng mà mới ăn một tuần đã chỉ còn nửa túi.

Trương Tiện Ngư vụng trộm suy nghĩ, Lận Vô Thủy đang vui vẻ mở bưu phẩm cũng không hề hay biết. Hôm nay chuyển tới hai cái váy đều chọn theo kiểu dáng trên diễn đàn góp ý, sau khi về phòng mặc thử thì yểu điệu thướt tha đi ra, nháy mắt với Trương Tiện Ngư, "Đẹp không?"

"Đẹp." Trương Tiện Ngư run rẩy khóe miệng, tranh thủ lúc hắn đi thay bộ khác thì ra ban công gọi điện thoại.

Ngày mai cậu được nghỉ, lúc trước có nói nếu phỏng vấn thành công thì mời Trương Thiếu Dĩnh ăn cơm, bây giờ gọi hỏi thăm một chút xem hắn có rảnh không.

"Alo, tiểu Ngư hả? Có chuyện gì không?" Trương Thiếu Dĩnh đang bận nên dùng vai giữ điện thoại, tay lật xem hồ sơ.

Lúc trước muốn mời anh ăn cơm? Vừa vặn ngày mai em được nghỉ, muốn hỏi xem ngày mai anh có rảnh không?"

"Được đó, ăn ở đâu?" Trương Thiếu Dĩnh day day trán, ngả người dựa vào lưng ghế, nét mặt thả lỏng hỏi.

"Ngay trên đường Trường Ninh thôi, số nhà 204 tòa số 3 khu Tử Kinh Hoa Viên, anh tới thì gọi em xuống đón." Trương Tiện Ngư cười nói.

"Chỗ nào cơ?" Trương Thiếu Dĩnh sững sờ, đột nhiên ngồi thẳng dậy hỏi lại.



"Số 204 tòa số 3 khu Tử Kinh Hoa Viên, sao vậy?" Trương Tiện Ngư nhanh nhạy phát hiện ra có gì đó không đúng bèn hỏi.

"Sao cậu lại đến đó thuê?" Trương Thiếu Dĩnh đau đầu, nghĩ tới cửa hàng tiện lợi khá gần khu Tử Kinh Hoa Viên, Trương Tiện Ngư qua đó tìm phòng đúng là rất bình thường, hắn thở dài: "Thôi, ngày mai anh qua thì nói sau."

Sau khi cúp điện thoại Trương Tiện Ngư quay lại phòng khách, thấy Ngô Thủy đã thay một bộ váy khác, đang xoay tới xoay lui trước gương. Sau khi trao danh hiệu cuồng mua sắm thì Trương Tiện Ngư lại trao thêm cho cô nàng danh hiệu cuồng yêu bản thân.

Thấy Ngô Thủy vẫn đang trầm mê trong sắc đẹp của mình chưa thể thoát ra, còn không chú ý tới sự tồn tại của cậu, Trương Tiện Ngư đành chủ động nói: "Ngày mai tôi có mời bạn tới ăn cơm, cô đừng nói gì linh tinh nhé." Nếu như giống Trịnh Thu Lâm thì Trương Tiện Ngư không biết phải nhìn mặt Trương Thiếu Dĩnh kiểu gì.

Lận Vô Thủy bĩu môi, tò mò hỏi: "Ai thế? Bạn gái của anh à?"

"Không, bạn thân của tôi."

Trương Tiện Ngư chỉ sợ cô nàng nhất thời nổi hứng làm loạn, cảnh cáo nói: "Hắn là cảnh sát, tính tình khá nghiêm túc."

Lận Vô Thủy nhạt nhẽo "hứ" một tiếng, gật đầu đồng ý.

Hôm sau trời vừa sáng Trương Tiện Ngư liền ra ngoài mua thức ăn. Lận Vô Thủy cũng dậy từ sớm đòi đi theo.

Trong lòng Trương Tiện Ngư không tình nguyện nhưng cậu không chịu nổi Lận Vô Thủy nhõng nhẽo đòi hỏi. Cuối cùng hai người cùng xuống lầu, trên đường nhận lấy ánh nhìn chằm chằm của người qua đường. Cậu rất muốn lấy tay che mặt, bắt đầu từ lần đầu tiên ra ngoài cùng Ngô Thủy, cả tiểu khu đều nhận ra bọn họ, không hiểu kiểu gì còn ngầm thừa nhận bọn họ là một đôi. Trương Tiện Ngư không thể đi giải thích với từng người cô nàng không phải là bạn gái mình, chỉ đành ngu ngơ chịu thiệt.

Lận Vô Thủy lại vô cùng thản nhiên, hắn đã sớm quen với việc được mọi người chú ý, bởi vì bản thân luôn đứng chỗ cao, tự nhiên sẽ tỏa ra khí thế uy nghiêm không thể kháng cự với tất cả mọi người, tất nhiên là trừ Trương Tiện Ngư. Nhất là khi trang điểm theo phong cách cao quý lạnh lùng thì lại càng hợp lý. Cho dù chỉ mặc áo phông quần cộc đơn giản cũng mang lại cảm giác giống như người nổi tiếng, thậm chí còn có khí chất hơn cả những người nổi tiếng. Người đi ngang qua đều sẽ không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Cuối cùng Trương Tiện Ngư cũng mua xong thức ăn dưới đủ loại ánh mắt hâm mộ tò mò, cậu không quay đầu đi thẳng về nhà. Lận Vô Thủy ôm đồ ăn vặt rập khuôn theo sau, người đi ngang qua đều vô cùng ghen tị, tình cảm của đôi chim cu này thật là tốt.

Trương Tiện Ngư sau khi về nhà thì vào bếp nấu cơm, Lận Vô Thủy lại thay một bộ quần áo khác để chuẩn bị đón khách, hiếm khi thấy hắn an phận ngồi trên sô pha xem tivi. Hơn mười giờ chuông cửa 204 vang lên, không đợi Trương Tiện Ngư ra mở cửa, Lận Vô Thủy đã tranh ra cửa đón người.

Trương Thiếu Dĩnh không phải là lần đầu tới đây, sau khi thấy một cô gái cao lớn mở cửa cho mình, hắn ngẩn người rồi lập tức lùi lại nhìn biển số nhà, thấy biển số nhà vẫn đúng mới nhìn Lận Vô Thủy ngập ngừng hỏi: "Tôi tìm Trương Tiện Ngư, xin hỏi cô là?"

"Anh chính là bạn của Trương Tiện Ngư hả?"Lận Vô Thủy không e ngại bày ra vẻ mặt chủ nhà, nghiêng người cho hắn đi vào, "Trương Tiện Ngư đang nấu cơm, anh ngồi chờ một lát."

"Cô là....?" Trương Thiếu Dĩnh nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt đánh giá cô gái trước mặt. Hắn làm cảnh sát hình sự mấy năm nay, ánh mắt vô cùng tinh tường, nhìn cái là biết người này không cùng một tầng lớp với bọn họ, mà với mối quan hệ của Trương Tiện Ngư cũng chắc chắn không quen được người như vậy.

"Ngô Thủy." Lận Vô Thủy hơi nhíu mày, Trương Thiếu Dĩnh tự cho rằng mình tinh tường nhưng ở trước mặt hắn cũng chỉ là trò trẻ con thôi. Người bạn này của Trương Tiện Ngư, thoạt nhìn không phải là người bạn tốt.

Vẻ mặt Lận Vô Thủy lạnh nhạt, hắn ngồi xuống sô pha bên cạnh Trương Thiếu Dĩnh. Hai người cũng không nói chuyện với nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân. Trương Tiện Ngư bê đồ ăn ra thấy bọn họ đều im lặng không nói gì, còn tưởng là ngại ngùng không quen, cậu tươi cười giới thiệu: "Đây là Trương Thiếu Dĩnh, bạn thân cùng thôn của tôi."

"Ngô Thủy, bạn mới quen của em, tạm thời sẽ sống ở đây."



Trương Thiếu Dĩnh khẽ gật đầu, "Chào."

Lận Vô Thủy cũng nhẹ nhàng liếc hắn một cái rồi chào. Hắn chỉ có kiên nhẫn với người hoặc vật khiến hắn thấy hứng thú mà thôi. Trương Thiếu Dĩnh đương nhiên không nằm trong phạm vi hứng thú của hắn, hơn nữa vừa gặp đã có ấn tượng xấu như thế, hắn ngay cả giả vờ thân thiện cũng không muốn, trực tiếp bày ra vẻ mặt lão nương không chào đón anh.

Trương Thiếu Dĩnh cũng phát hiện ra điều này, chỉ có ngốc nghếch như Trương Tiện Ngư mới đang cố gắng giới thiệu hai người làm quen với nhau thôi, cậu giới thiệu một hồi mới nhớ ra nồi canh đang nấu bèn vội vã nhắn nhủ: "Trong tủ lạnh có đồ uống, ai muốn uống gì thì tự lấy nhé", sau đó chui vào bếp bận bịu.

Không có Trương Tiện Ngư ở đây, Lận Vô Thủy hừ một tiếng, lười biếng dựa vào tay vịn sô pha, còn cố ý mở âm thanh tới mức to nhất, sau đó bắt đầu chơi trò rắn săn mồi.

Cuối cùng cũng nấu xong món canh móng giò, Trương Tiện Ngư khui hai lon bia, sau đó đưa cho Lận Vô Thủy một chai sữa, vui vẻ ngồi xuống nói: "Mau nếm thử xem, có hai món em vừa mới học thôi."

Lận Vô Thủy trừng mắt nhìn chai sữa, Trương Tiện Ngư bên cạnh đã uống rượu cùng Trương Thiếu Dĩnh rồi. Hai người là bạn thân cùng thôn, tình cảm thế nào đương nhiên không cần phải nói, gặp mặt cái là uống rượu trò chuyện.

Lận Vô Thủy không chen được lời vào, chỉ có thể tìm được cảm giác tồn tại từ trong khe hở, lúc thì để Trương Tiện Ngư gắp đồ ăn cho mình, lúc lại đòi Trương Tiện Ngư cho mình uống rượu, Trương Tiện Ngư đưa cho hắn một lon hắn cũng không chịu, nhất định phải là Trương Tiện Ngư rót cho một cốc mới được, Trương Tiện Ngư cũng quen thỏa hiệp với sự nhõng nhẽo của hắn, đành phải lấy cái chén rót cho hắn một nửa.

Trương Thiếu Dĩnh bên cạnh cau mày nhìn, ánh mắt lợi hại đảo qua đảo lại trên người Lận Vô Thủy, hắn luôn cảm thấy cô nàng này có mưu đồ.

"Hôm qua lúc gọi điện, anh nói phòng này có vấn đề gì?" Trương Tiện Ngư lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Trương Thiếu Dĩnh xốc lại tinh thần nói: "Lần trước không phải anh nói với cậu đang tra một vụ án à. Có một nhà bốn người bị giết, hung thủ lại không để lại chứng cứ, gia đình kia lúc còn sống chính là sống ở đây. Một tháng qua anh bận rộn tìm manh mối khắp nơi."

Nói xong hắn thở dài, "Sao em lại chuyển vào đây? Nghe nói phòng này còn có quỷ làm loạn."

"Chỗ này rất thuận tiện." Trương Tiện Ngư thành thật nói: "Hơn nữa em cũng không sợ quỷ. Không có một chút manh mối nào về tên hung thủ sao?"

Nhắc đến đây Trương Thiếu Dĩnh cũng đau đầu, rất nhiều người đang lén lút đồn thổi vụ án này không phải do người làm, chủ yếu cũng vì bọn họ tới bây giờ vẫn không xác định được kẻ tình nghi, "Thủ đoạn gây án của đối phương rất lợi hại, phía bên cảnh sát cũng treo thưởng cho ai tìm ra manh mối."

Trương Tiện Ngư bắt được ý chính, "Treo thưởng?"

"Ừ, nếu như có thể cung cấp manh mối trợ giúp phá án, tiền thưởng sẽ từ năm nghìn tới ba mươi nghìn tệ."

Trương Tiện Ngư mắt lóe sáng, trong lòng lập tức rung động.

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thủy thủy: Em không còn là con mèo nhỏ duy nhất của anh nữa rồi, anh có mèo mới rồi T_T

Ngu ngơ:....... (==

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau