Chương 29
Nhà hàng mà Trương Đại Khí chọn là do người dân địa phương mở, trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ xưa, hai cánh cửa gỗ chạm rỗng mở ra bên ngoài, bên cạnh cửa bày một chậu cảnh bằng đá xanh, còn chưa vào cửa đã có nhân viên phục vụ thanh tú nghênh đón.
"Xin hỏi đi mấy người ạ?"
"Bạn tôi đã đặt chỗ rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
Nhà hàng này làm ăn không tệ, đầu bếp đội mũ cao bận rộn đến khí thế ngất trời, dưới lầu chật kín người, nhân viên phục vụ dẫn khách lên lầu vào phòng.
Hai người Thịnh Tinh Hà đến cuối cùng, chỉ còn có hai vị trí khi phục vụ bưng món ăn lên hay không cẩn thận đụng phải là trống.
Không cần phải chọn, điều này đúng là hợp với ý của Hạ Kỳ Niên.
Thọ Tinh* ở đối diện lên tiếng: "Hai người đi đâu vậy, sao lại trễ như thế."
*Người được mừng sinh nhật.
"Mua quà chúc mừng cho ngài." Hạ Kỳ Niên đặt đồ lên mặt bàn thủy tinh, lại chậm rãi chuyển đến trước mặt Trương Đại Khí. "Đây là tôi và huấn luyện viên cùng nhau mua đó, chúc cụ ngài phúc như Đông Hải Thọ tựa Nam Sơn ạ."
Một bàn người cười tới mức ngửa tới ngửa lui.
Trương Đại Khí chơi Lego chơi rất chăm chỉ, chỉ cần ước lượng trọng lượng một chút lại lắc lắc hộp một chút cũng đã đoán được quà tặng là thứ gì, cười đến thấy răng không thấy mắt. "Cám ơn hai người, khách sáo quá đi, tôi nhất định sẽ cẩn thận quý trọng nó."
Cốc Tiêu Tiêu thấy hai người ở đối diện đồng thời đưa tay kéo ghế, đồng thời ngồi vào, lại hết sức ăn ý cùng xé bộ đồ ăn dùng một lần trên bàn, trêu ghẹo nói: "Hai người giống như vợ chồng mới cưới ghê, tặng quà gì đó còn phải chuẩn bị chung với nhau nữa."
Người nói vô tâm nghe người hữu ý, biểu tình Thịnh Tinh Hà thoáng có chút cứng ngắc, Cốc Tiêu Tiêu đùa giỡn lại giống như đang ám chỉ quan hệ giữa anh và Hạ Kỳ Niên không bình thường, dưới con mắt của mọi người cảm giác rất kỳ cục.
Còn tâm tính Hạ Kỳ Niên lại hoàn toàn trái ngược với anh, hết sức vui vẻ vặn mở chai nước dừa trong tay ra, chỉ thiếu một câu cậu thật là có ánh mắt.
Cậu quay qua nhìn về phía Thịnh Tinh Hà, hỏi: "Vợ ơi, uống không?"
Một giây sau, mu bàn chân bị người ta hung hăng giẫm cho một cước, đau đến nỗi cậu hét lên một tiếng, ngũ quan vặn vẹo: "Nghèo, chủ yếu là bởi vì tôi quá nghèo, không mua nổi, sau đó ép huấn luyện viên Thịnh góp một phần tiền."
Trương Đại Khí vỗ bàn một cái: "Bữa này vốn coi như tôi hối lộ anh ấy, cậu cứ nhất định phải hại anh ấy tốn kém, lại mời không công rồi."
Vừa nghe đã biết là đùa giỡn, mọi người lại cười rộ lên.
Đã đến đông đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn nóng lên.
Điều kiện trong nhà Trương Đại Khí cũng không tệ lắm, cha mẹ đều làm ăn, chỉ là bình thường tương đối bận rộn, không có thời gian đi cùng cậu ta, cho nên mỗi năm sinh nhật đều cho cậu ta chút tiền để đi chơi với bạn học.
Túi bạc nhỏ dồi dào, món ăn tối nay khá phong phú.
Một phòng đều là người luyện thể thao, lượng cơm ăn người bình thường thực sự không thể so sánh nổi, một mâm thức ăn bưng lên bàn, từ tạo hình tinh xảo biến thành trống không như chỉ cần thời gian không tới ba giây, phàm là thịt thì nhất định phải đứng lên cướp, nếu không thì chỉ có thể mót nước canh.
Thịnh Tinh Hà lớn tuổi, cũng coi như là nửa trưởng bối, không làm được loại chuyện đứng lên cướp ăn như điên với một đám học sinh, trốn ở trong góc vừa cười vừa ghi hình cho bọn họ, có món chia theo nhân số thì ăn một chút, không có thì thôi.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ và tiếng bát đũa va chạm.
Ăn được mấy món, Hạ Kỳ Niên rốt cục cũng nắm giữ được kỹ xảo cướp đồ ăn, chính là trước khi nhân viên phục vụ còn chưa đặt dĩa xuống ổn định thì đã ra tay bắt đầu cướp trước.
"Mẹ kiếp, anh Niên, cậu cũng phạm quy quá rồi đó!" Trương Đại Khí chỉ vào cậu rống to, một bàn người đồng thời thò tay gắp thức ăn.
Hạ Kỳ Niên thật vất vả mới cướp được một miếng thịt bò áp chảo chắc nịch, đặt vào chén Thịnh Tinh Hà. "Nhìn có vẻ rất ngon, anh nếm thử xem."
"Cám ơn." Thịnh Tinh Hà buông di động xuống, gắp lên.
Trương Đại Khí lại chửi. "Quá âm hiểm, anh Niên lại quang minh chính đại lấy lòng huấn luyện viên!"
Hạ Kỳ Niên phản bác: "Đã quang minh chính đại rồi còn gọi là âm hiểm gì nữa?"
"Cũng đúng." Trương Đại Khí đứng lên, gắp thịt bò trong bát cho Thịnh Tinh Hà. "Huấn luyện viên, của em cũng cho anh ăn."
"Cám ơn."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong bàn đều phối hợp đưa thịt đến bát Thịnh Tinh Hà, còn có người rót nước tiếp vào trong ly của anh.
"Huấn luyện viên, anh ăn nhiều một chút."
Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm một chén thịt bò đầy ự, nội tâm dâng trào ấm áp, thậm chí có chút tự hào, anh bỗng nhiên cảm thấy nhìn đám bạn nhỏ này chậm rãi trưởng thành cũng là một chuyện tràn đầy ý nghĩa.
Sau khi chân dê nướng bị dọn xuống, nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa cua vàng rực rỡ, món này tính theo nhân số, tất cả mọi người đều không cần tranh giành.
Giờ chính là mùa cua bắt đầu đưa ra thị trường, kích cỡ lớn, thịt mềm mịn thơm ngon ngọt nước, gạch cua vàng ươm vừa nhiều vừa tươi ngon, ngay cả mấy cô gái cũng không để ý hình tượng mà gặm tích cực.
Lưu Vũ Hàm bẻ hai cái chân cua ra. "Thịt chân cua này dễ tách ra ghê, trước đây tôi ăn đều rất khó lấy."
"Có thể là không được tươi lắm, còn ở chỗ này đều là bắt lên nấu liền." Trương Đại Khí nói.
Cốc Tiêu Tiêu dùng đũa đẩy thịt cua ra, chấm một chút gia vị, đưa vào miệng, "Ăn ngon quá, còn có chút vị ngọt nữa."
"Vậy tôi cho cậu luôn nè." Trương Đại Khí vặn mấy cái chân cua đặt vào trong bát Cốc Tiêu Tiêu. "Tôi không thích ăn chân cua."
"Cám ơn." Cốc Tiêu Tiêu ngước mắt lên, thấy trên đĩa vẫn còn một con cua lớn, nhìn quanh một vòng, "Huấn luyện viên, sao anh không ăn?"
Thịnh Tinh Hà từ nhỏ không thích ăn món có vỏ, chủ yếu là cảm thấy gặm rất phiền toái, đã không có bao nhiêu thịt lại còn thường xuyên bị rạch đầu lưỡi.
Anh lắc đầu nói: "Ăn cua rắc rối lắm, mấy cô cậu ăn đi."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người lập tức như hổ rình mồi.
"Thế nào? Chơi đoán số nhé?" Trương Đại Khí đề nghị.
Không đợi mọi người lên tiếng, Hạ Kỳ Niên đã nhanh tay lẹ mắt nhấc chân cua đặt vào trong chén cơm của mình.
"Mẹ kiếp! Hạ Kì Niên, cậu còn là người sao!" Tần Bái hét lớn.
"Thế giới người lớn, ai cướp được trước chính là của người đó." Hạ Kỳ Niên quay sang nhìn về phía Thịnh Tinh Hà. "Huấn luyện viên, anh nói xem đúng không?"
"..." Thịnh Tinh Hà nghênh đón một loạt ánh mắt như hùm như sói, xua tay. "Tôi từ chối tham dự thảo luận đề tài này."
"Đó chính là đồng ý." Hạ Kỳ Niên tách mở vỏ cua.
Cũng may món ăn tiếp theo lên nhanh, cuối cùng con cua lớn kia nhanh chóng bị mọi người lãng quên.
Chủ đề trên bàn ăn luôn thay đổi, con gái thích nói về bạn nam, nói về điện ảnh, con trai thích bàn về game và bóng rổ, bầu không khí náo nhiệt ngất trời, miệng mọi người đều không dừng lại.
Thịnh Tinh Hà từ trên bàn ăn lộn xộn phát hiện một cái bánh xếp dầm đường nhỏ, đang chuẩn bị đưa tay gắp lấy thì một cái tay khác đã bất động thanh sắc duỗi tới, lấy đi chén không của anh, ngay sau đó đổi một cái khác lại.
Cái bát nhỏ mới đổi kia chứa thịt cua đã gỡ xong.
Thịnh Tinh Hà nhất thời cảm thấy trái tim nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ Niên, cậu còn đang cúi đầu xử lý mớ chân cua còn lại, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, phảng phất như chỉ là một cái máy bóc thịt cua không có tình cảm.
"Cho tôi?" Thịnh Tinh Hà nhẹ giọng hỏi.
"Chứ không thì sao?" Hạ Kỳ Niên đáp lại.
Thịnh Tinh Hà muốn hỏi vì sao, nhưng cổ họng có chút căng thẳng.
Hạ Kỳ Niên chọn thời điểm đưa bát rất tốt, tất cả mọi người đều đang chờ Trương Đại Khí mở bánh ngọt, muốn xem cái bánh ngọt cá nhân đặt hàng trong truyền thuyết kia rốt cuộc trông như thế nào, căn bản không có ai chú ý tới bọn họ trong góc.
"Ah!... Thật đáng yêu! Chờ đã, để tôi chụp ảnh trước đã!" Cốc Tiêu Tiêu hô.
Hạ Kỳ Niên bị Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm đến mức lòng dạ không yên, ra vẻ bình tĩnh nhìn lướt qua cái bánh hoạt hình kia, sau đó chụp ảnh chung với mọi người, nhưng thật ra trong đầu căn bản không biết mình đang làm gì.
Thật tình thì trong lòng cậu rõ ràng, loại chuyện gỡ thịt cua này quá mức ái muội, bàn tay đưa bát qua cũng đều run rẩy, cậu đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, lại ngoài ý muốn thấy Thịnh Tinh Hà cầm thìa, múc thịt cua đưa vào miệng.
Không có một từ vựng nào có thể hình dung chính xác tâm tình của cậu lúc này, giống như kết thúc môn cuối thi đại học, cơ bắp và thần kinh căng thẳng trong người trong nháy mắt thả lỏng ra, tế bào tưng bừng nhảy nhót trong cơ thể, quả thực muốn điên rồi.
"Đại Khí!" Cậu đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Ối, làm gì vậy, làm tôi giật hết cả mình." Trương Đại Khí vuốt ngực một cái. "Cậu hại tôi cắt bánh bị lệch rồi!"
"Chúc mừng sinh nhật cậu! Hôm nay tôi đặc biệt hạnh phúc!"
Trương Đại Khí bĩu môi: "Biết rồi biết rồi, tôi cắt cho cậu miếng lớn một chút."
Hạ Kỳ Niên liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, vừa vặn nhìn thấy Thịnh Tinh Hà đang nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Ngon không?"
Thịnh Tinh Hà thành thật gật gật đầu. "Rất ngon."
Đầu Hạ Kỳ Niên thoáng dựa gần vào một chút. "Chỗ tôi còn một con nè, để tôi gỡ thịt cho anh, xong nhanh lắm."
Thịnh Tinh Hà rất muốn nói không cần đâu, cậu cứ ăn đi là được rồi, nhưng không biết vì sao, anh nhìn chằm chằm ngón tay Hạ Kỳ Niên thật lâu, cuối cùng cũng không thể nói ra.
Hạ Kỳ Niên bẻ toàn bộ chân cua ra, vặn đoạn mập nhất, đưa lên miệng cắn mở hai đầu, sau đó dùng sức hút một cái, lại lấy thịt cua từ trong miệng ra.
Thịnh Tinh Hà cả kinh đến thiếu chút nữa văng luôn tròng mắt ra. "Cậu, cậu, cậu vừa rồi chính là bóc thịt cho tôi như vậy à!?"
Hạ Kỳ Niên cười hố hố: "Anh đoán xem."
_ Hết chương 29 _
"Xin hỏi đi mấy người ạ?"
"Bạn tôi đã đặt chỗ rồi." Hạ Kỳ Niên nói.
Nhà hàng này làm ăn không tệ, đầu bếp đội mũ cao bận rộn đến khí thế ngất trời, dưới lầu chật kín người, nhân viên phục vụ dẫn khách lên lầu vào phòng.
Hai người Thịnh Tinh Hà đến cuối cùng, chỉ còn có hai vị trí khi phục vụ bưng món ăn lên hay không cẩn thận đụng phải là trống.
Không cần phải chọn, điều này đúng là hợp với ý của Hạ Kỳ Niên.
Thọ Tinh* ở đối diện lên tiếng: "Hai người đi đâu vậy, sao lại trễ như thế."
*Người được mừng sinh nhật.
"Mua quà chúc mừng cho ngài." Hạ Kỳ Niên đặt đồ lên mặt bàn thủy tinh, lại chậm rãi chuyển đến trước mặt Trương Đại Khí. "Đây là tôi và huấn luyện viên cùng nhau mua đó, chúc cụ ngài phúc như Đông Hải Thọ tựa Nam Sơn ạ."
Một bàn người cười tới mức ngửa tới ngửa lui.
Trương Đại Khí chơi Lego chơi rất chăm chỉ, chỉ cần ước lượng trọng lượng một chút lại lắc lắc hộp một chút cũng đã đoán được quà tặng là thứ gì, cười đến thấy răng không thấy mắt. "Cám ơn hai người, khách sáo quá đi, tôi nhất định sẽ cẩn thận quý trọng nó."
Cốc Tiêu Tiêu thấy hai người ở đối diện đồng thời đưa tay kéo ghế, đồng thời ngồi vào, lại hết sức ăn ý cùng xé bộ đồ ăn dùng một lần trên bàn, trêu ghẹo nói: "Hai người giống như vợ chồng mới cưới ghê, tặng quà gì đó còn phải chuẩn bị chung với nhau nữa."
Người nói vô tâm nghe người hữu ý, biểu tình Thịnh Tinh Hà thoáng có chút cứng ngắc, Cốc Tiêu Tiêu đùa giỡn lại giống như đang ám chỉ quan hệ giữa anh và Hạ Kỳ Niên không bình thường, dưới con mắt của mọi người cảm giác rất kỳ cục.
Còn tâm tính Hạ Kỳ Niên lại hoàn toàn trái ngược với anh, hết sức vui vẻ vặn mở chai nước dừa trong tay ra, chỉ thiếu một câu cậu thật là có ánh mắt.
Cậu quay qua nhìn về phía Thịnh Tinh Hà, hỏi: "Vợ ơi, uống không?"
Một giây sau, mu bàn chân bị người ta hung hăng giẫm cho một cước, đau đến nỗi cậu hét lên một tiếng, ngũ quan vặn vẹo: "Nghèo, chủ yếu là bởi vì tôi quá nghèo, không mua nổi, sau đó ép huấn luyện viên Thịnh góp một phần tiền."
Trương Đại Khí vỗ bàn một cái: "Bữa này vốn coi như tôi hối lộ anh ấy, cậu cứ nhất định phải hại anh ấy tốn kém, lại mời không công rồi."
Vừa nghe đã biết là đùa giỡn, mọi người lại cười rộ lên.
Đã đến đông đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu bưng thức ăn nóng lên.
Điều kiện trong nhà Trương Đại Khí cũng không tệ lắm, cha mẹ đều làm ăn, chỉ là bình thường tương đối bận rộn, không có thời gian đi cùng cậu ta, cho nên mỗi năm sinh nhật đều cho cậu ta chút tiền để đi chơi với bạn học.
Túi bạc nhỏ dồi dào, món ăn tối nay khá phong phú.
Một phòng đều là người luyện thể thao, lượng cơm ăn người bình thường thực sự không thể so sánh nổi, một mâm thức ăn bưng lên bàn, từ tạo hình tinh xảo biến thành trống không như chỉ cần thời gian không tới ba giây, phàm là thịt thì nhất định phải đứng lên cướp, nếu không thì chỉ có thể mót nước canh.
Thịnh Tinh Hà lớn tuổi, cũng coi như là nửa trưởng bối, không làm được loại chuyện đứng lên cướp ăn như điên với một đám học sinh, trốn ở trong góc vừa cười vừa ghi hình cho bọn họ, có món chia theo nhân số thì ăn một chút, không có thì thôi.
Trong phòng tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ và tiếng bát đũa va chạm.
Ăn được mấy món, Hạ Kỳ Niên rốt cục cũng nắm giữ được kỹ xảo cướp đồ ăn, chính là trước khi nhân viên phục vụ còn chưa đặt dĩa xuống ổn định thì đã ra tay bắt đầu cướp trước.
"Mẹ kiếp, anh Niên, cậu cũng phạm quy quá rồi đó!" Trương Đại Khí chỉ vào cậu rống to, một bàn người đồng thời thò tay gắp thức ăn.
Hạ Kỳ Niên thật vất vả mới cướp được một miếng thịt bò áp chảo chắc nịch, đặt vào chén Thịnh Tinh Hà. "Nhìn có vẻ rất ngon, anh nếm thử xem."
"Cám ơn." Thịnh Tinh Hà buông di động xuống, gắp lên.
Trương Đại Khí lại chửi. "Quá âm hiểm, anh Niên lại quang minh chính đại lấy lòng huấn luyện viên!"
Hạ Kỳ Niên phản bác: "Đã quang minh chính đại rồi còn gọi là âm hiểm gì nữa?"
"Cũng đúng." Trương Đại Khí đứng lên, gắp thịt bò trong bát cho Thịnh Tinh Hà. "Huấn luyện viên, của em cũng cho anh ăn."
"Cám ơn."
Lời này vừa nói ra, toàn bộ người trong bàn đều phối hợp đưa thịt đến bát Thịnh Tinh Hà, còn có người rót nước tiếp vào trong ly của anh.
"Huấn luyện viên, anh ăn nhiều một chút."
Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm một chén thịt bò đầy ự, nội tâm dâng trào ấm áp, thậm chí có chút tự hào, anh bỗng nhiên cảm thấy nhìn đám bạn nhỏ này chậm rãi trưởng thành cũng là một chuyện tràn đầy ý nghĩa.
Sau khi chân dê nướng bị dọn xuống, nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa cua vàng rực rỡ, món này tính theo nhân số, tất cả mọi người đều không cần tranh giành.
Giờ chính là mùa cua bắt đầu đưa ra thị trường, kích cỡ lớn, thịt mềm mịn thơm ngon ngọt nước, gạch cua vàng ươm vừa nhiều vừa tươi ngon, ngay cả mấy cô gái cũng không để ý hình tượng mà gặm tích cực.
Lưu Vũ Hàm bẻ hai cái chân cua ra. "Thịt chân cua này dễ tách ra ghê, trước đây tôi ăn đều rất khó lấy."
"Có thể là không được tươi lắm, còn ở chỗ này đều là bắt lên nấu liền." Trương Đại Khí nói.
Cốc Tiêu Tiêu dùng đũa đẩy thịt cua ra, chấm một chút gia vị, đưa vào miệng, "Ăn ngon quá, còn có chút vị ngọt nữa."
"Vậy tôi cho cậu luôn nè." Trương Đại Khí vặn mấy cái chân cua đặt vào trong bát Cốc Tiêu Tiêu. "Tôi không thích ăn chân cua."
"Cám ơn." Cốc Tiêu Tiêu ngước mắt lên, thấy trên đĩa vẫn còn một con cua lớn, nhìn quanh một vòng, "Huấn luyện viên, sao anh không ăn?"
Thịnh Tinh Hà từ nhỏ không thích ăn món có vỏ, chủ yếu là cảm thấy gặm rất phiền toái, đã không có bao nhiêu thịt lại còn thường xuyên bị rạch đầu lưỡi.
Anh lắc đầu nói: "Ăn cua rắc rối lắm, mấy cô cậu ăn đi."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mấy người lập tức như hổ rình mồi.
"Thế nào? Chơi đoán số nhé?" Trương Đại Khí đề nghị.
Không đợi mọi người lên tiếng, Hạ Kỳ Niên đã nhanh tay lẹ mắt nhấc chân cua đặt vào trong chén cơm của mình.
"Mẹ kiếp! Hạ Kì Niên, cậu còn là người sao!" Tần Bái hét lớn.
"Thế giới người lớn, ai cướp được trước chính là của người đó." Hạ Kỳ Niên quay sang nhìn về phía Thịnh Tinh Hà. "Huấn luyện viên, anh nói xem đúng không?"
"..." Thịnh Tinh Hà nghênh đón một loạt ánh mắt như hùm như sói, xua tay. "Tôi từ chối tham dự thảo luận đề tài này."
"Đó chính là đồng ý." Hạ Kỳ Niên tách mở vỏ cua.
Cũng may món ăn tiếp theo lên nhanh, cuối cùng con cua lớn kia nhanh chóng bị mọi người lãng quên.
Chủ đề trên bàn ăn luôn thay đổi, con gái thích nói về bạn nam, nói về điện ảnh, con trai thích bàn về game và bóng rổ, bầu không khí náo nhiệt ngất trời, miệng mọi người đều không dừng lại.
Thịnh Tinh Hà từ trên bàn ăn lộn xộn phát hiện một cái bánh xếp dầm đường nhỏ, đang chuẩn bị đưa tay gắp lấy thì một cái tay khác đã bất động thanh sắc duỗi tới, lấy đi chén không của anh, ngay sau đó đổi một cái khác lại.
Cái bát nhỏ mới đổi kia chứa thịt cua đã gỡ xong.
Thịnh Tinh Hà nhất thời cảm thấy trái tim nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ Niên, cậu còn đang cúi đầu xử lý mớ chân cua còn lại, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, phảng phất như chỉ là một cái máy bóc thịt cua không có tình cảm.
"Cho tôi?" Thịnh Tinh Hà nhẹ giọng hỏi.
"Chứ không thì sao?" Hạ Kỳ Niên đáp lại.
Thịnh Tinh Hà muốn hỏi vì sao, nhưng cổ họng có chút căng thẳng.
Hạ Kỳ Niên chọn thời điểm đưa bát rất tốt, tất cả mọi người đều đang chờ Trương Đại Khí mở bánh ngọt, muốn xem cái bánh ngọt cá nhân đặt hàng trong truyền thuyết kia rốt cuộc trông như thế nào, căn bản không có ai chú ý tới bọn họ trong góc.
"Ah!... Thật đáng yêu! Chờ đã, để tôi chụp ảnh trước đã!" Cốc Tiêu Tiêu hô.
Hạ Kỳ Niên bị Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm đến mức lòng dạ không yên, ra vẻ bình tĩnh nhìn lướt qua cái bánh hoạt hình kia, sau đó chụp ảnh chung với mọi người, nhưng thật ra trong đầu căn bản không biết mình đang làm gì.
Thật tình thì trong lòng cậu rõ ràng, loại chuyện gỡ thịt cua này quá mức ái muội, bàn tay đưa bát qua cũng đều run rẩy, cậu đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối, lại ngoài ý muốn thấy Thịnh Tinh Hà cầm thìa, múc thịt cua đưa vào miệng.
Không có một từ vựng nào có thể hình dung chính xác tâm tình của cậu lúc này, giống như kết thúc môn cuối thi đại học, cơ bắp và thần kinh căng thẳng trong người trong nháy mắt thả lỏng ra, tế bào tưng bừng nhảy nhót trong cơ thể, quả thực muốn điên rồi.
"Đại Khí!" Cậu đột nhiên hét lớn một tiếng.
"Ối, làm gì vậy, làm tôi giật hết cả mình." Trương Đại Khí vuốt ngực một cái. "Cậu hại tôi cắt bánh bị lệch rồi!"
"Chúc mừng sinh nhật cậu! Hôm nay tôi đặc biệt hạnh phúc!"
Trương Đại Khí bĩu môi: "Biết rồi biết rồi, tôi cắt cho cậu miếng lớn một chút."
Hạ Kỳ Niên liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, vừa vặn nhìn thấy Thịnh Tinh Hà đang nhìn mình, nhỏ giọng hỏi: "Ngon không?"
Thịnh Tinh Hà thành thật gật gật đầu. "Rất ngon."
Đầu Hạ Kỳ Niên thoáng dựa gần vào một chút. "Chỗ tôi còn một con nè, để tôi gỡ thịt cho anh, xong nhanh lắm."
Thịnh Tinh Hà rất muốn nói không cần đâu, cậu cứ ăn đi là được rồi, nhưng không biết vì sao, anh nhìn chằm chằm ngón tay Hạ Kỳ Niên thật lâu, cuối cùng cũng không thể nói ra.
Hạ Kỳ Niên bẻ toàn bộ chân cua ra, vặn đoạn mập nhất, đưa lên miệng cắn mở hai đầu, sau đó dùng sức hút một cái, lại lấy thịt cua từ trong miệng ra.
Thịnh Tinh Hà cả kinh đến thiếu chút nữa văng luôn tròng mắt ra. "Cậu, cậu, cậu vừa rồi chính là bóc thịt cho tôi như vậy à!?"
Hạ Kỳ Niên cười hố hố: "Anh đoán xem."
_ Hết chương 29 _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất