Chương 51
Phần lớn người tập luyện thể dục thể thao đều có tính tình thẳng thắn, cảm xúc đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, tâm tư của Thịnh Tinh Hà được bạn trai dốc lòng trấn an cũng dần dần tiêu tán.
Lúc trước đã xin nghỉ, Hạ Kỳ Niên dứt khoát cùng Thịnh Tinh Hà ở bên ngoài chơi thêm một ngày, đi cung Hải Dương.
Chân Thịnh Tinh Hà không tiện, Hạ Kỳ Niên còn cố ý đến bệnh viện thuê xe lăn, đẩy anh đi suốt một đường, nếu không nhìn hình thể thì cũng rất giống những cặp vợ chồng già trong công viên.
Trên cổ Thịnh Tinh Hà có treo một chiếc SLR, đó là lần đầu tiên trong đời anh sờ đến máy ảnh, còn nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, bên cạnh phím bấm đều là biểu tượng và chữ viết tắt, anh lại chỉ hiểu mỗi OFF và ON.
Hạ Kỳ Niên ngồi xổm xuống, ghé vào trên đùi anh, tay cầm tay giảng dạy: "Cái nút tròn này là chụp ảnh, P này là tự động phơi sáng, TV là ưu tiên phơi sáng tự động, AV là khẩu độ tự động phơi sáng, M là phơi sáng thủ công, khung này là hoàn toàn tự động..."
Thịnh Tinh Hà sửng sốt: "Khoan đã, em nói cái AV này là cái gì?"
Hạ Kỳ Niên véo mặt anh một cái: "Anh nghe thấy có mỗi cái này thôi phải không?"
Thịnh Tinh Hà cười to: "Cũng không phải, anh còn nghe thấy cái P kia là tự động phơi sáng."
"AV là khẩu độ ưu tiên tự động phơi sáng." Hạ Kỳ Niên nắm đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng chuyển động nút xoay. "Đóa hoa nhỏ này là macro, anh thử với hoa cỏ ven đường xem, sẽ cảm giác được hiệu quả ngay đó."
Trên nút xoay còn có hình một con người nhỏ đang chạy.
"Vậy còn đây là cái gì?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Chế độ thể thao, có thể bắt được hình ảnh của một số người hoặc vật thể khi chuyển động ở tốc độ cao, khi đối tượng được chụp vào khung ảnh rồi thì nhấn nút chụp một cái sẽ tự động bắt đầu canh chụp, còn nếu giữ phím chụp không buông thì nó sẽ chụp liên tục."
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng mừng thầm: "Anh phát hiện ra em là một các bảo tàng, biết nhiều thứ như vậy."
"Môn tự chọn đi học chút da lông mà thôi, thầy giáo môn đó còn thường xuyên chụp ảnh bìa cho một số tạp chí du lịch nữa kìa, trâu bò lắm." Hạ Kỳ Niên buông SLR trong tay xuống. "Sau này anh có thể dùng cái này để chụp em nhảy cao!"
Thịnh Tinh Hà cười cười, điều chỉnh chế độ chân dung, nheo một mắt nhìn vào ống ngắm.
Ánh mặt trời buổi chiều rất chói mắt, Hạ Kỳ Niên nhếch khóe môi nhìn về phía ống kính, cây xanh sau lưng cậu đều tự động mờ đi một chút, nơi có ánh sáng đều hóa thành từng đốm sáng nhỏ.
Hình ảnh dừng lại, dừng một chút rồi trở lại chế độ khung cảnh.
Hạ Kỳ Niên cúi đầu xem trước: "Chụp rất tốt, rất có năng khiếu nhiếp ảnh."
Thịnh Tinh Hà giơ ông kính ngắm vào cậu lần nữa: "Anh về chụp ảnh khỏa thân cho em."
"Đệt!" Hạ Kỳ Niên vui vẻ. "Em phát hiện ra anh cũng có rất nhiều sắc thái nha."
Cung Hải Dương đóng cửa lúc tám giờ rưỡi tối, bọn họ chơi đến hơn bảy giờ mới đi ra ngoài ăn một bữa cá dưa chua, sau đó bắt taxi trở về ký túc xá của căn cứ.
Hạ Kỳ Niên nhận ba bưu kiện chuyển phát nhanh ở phòng an ninh, Thịnh Tinh Hà chống nạng nhìn cậu: "Sao em lại giống như một cô bé, mỗi ngày đều có chuyển phát nhanh vậy."
"Fan của em tặng." Hạ Kỳ Niên nhìn một tờ đơn dán trên mặt, hai người ghi chú là đồ ăn vặt, một người khác là quần áo. "Lần trước trên Weibo không phải em đã nói là mình được vào đội tuyển quốc gia mời sao, chắc là họ lên mạng tra được địa chỉ đó."
Thịnh Tinh Hà yo vài tiếng. "Vậy sau này nếu em thi đấu thành danh rồi có thể có người chặn ở đây để nhìn mặt em một cái không?"
"Vậy cũng không nhất định." Hạ Kỳ Niên đắc ý cười cười, thậm chí còn lộ hết tâm tình chờ mong ra mặt. "Đến lúc đó anh có ghen không?"
Điều này nghe thôi đã thấy rất khó chịu rồi.
Thịnh Tinh Hà miệng trái với lòng trả lời: "Anh không giống em, anh thuộc loại bạn trai lý trí."
Hạ Kỳ Niên nhíu nhíu mày: "Ngụ ý là em không lý trí sao?"
Thịnh Tinh Hà chống nạng đi qua, cũng không quay đầu lại mà nhảy vào trong: "Tự mình cân nhắc đi."
Hạ Kỳ Niên xách bưu kiện đuổi theo: "Em sắp tức giận rồi đó!"
Thịnh Tinh Hà rống lại: "Anh mới bị em chọc cho tức tới bệnh tim luôn thì có!"
Thịnh Tinh Hà trở lại phòng, Hạ Kỳ Niên cũng chen vào theo, trong tay còn mang theo ba cái bưu kiện rách kia.
Khoe khoang cái rắm gì chứ.
Thịnh Tinh Hà hơi khó chịu, nhìn lướt qua cậu một cái: "Muốn mở thì tự về phòng mình mà mở, đừng có xả rác trong phòng anh!"
"Lát nữa em giúp anh dọn vứt đi còn không được sao?"
Hạ Kỳ Niên ngồi xổm trên mặt đất mở một hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một bộ quần áo thể thao màu đen, còn có một phong thư.
Cổ Thịnh Tinh Hà im hơi lặng tiếng mà duỗi dài qua.
Phong bì màu hồng nhạt, miệng thư còn dán một trái tim màu đỏ thẫm.
Giấy viết thư cũng là hoa hoè rực rỡ, chữ viết ngược lại rất quyên tú, vừa nhìn đã biết là fan nữ tặng.
Hạ Kỳ Niên vừa ngẩng đầu, cổ Thịnh Tinh Hà không kịp thu về, thiếu chút nữa bị vặn trật luôn, anh gãi gãi gáy, đưa tay vung vẩy trong không khí một chút: "Phòng này sao lại có mùi lạ vậy ha."
Hạ Kỳ Niên mím môi: "Chắc là vị chua rồi."
Thịnh Tinh Hà chuyển đề tài: 'Trên lá thư viết cái gì vậy?"
Hạ Kỳ Niên bình tĩnh nhìn kỹ bức thư trong tay, người viết thư là một học sinh trung học, nói là lần đầu tiên lên hot search mới quen biết cậu, từ đó về sau vẫn luôn chú ý, đi làm mấy tháng, mua một bộ quần áo, hy vọng cậu có thể thích.
Nội dung phía sau hơi sến, giống như đọc thư tình vậy, Hạ Kỳ Niên tự mình cũng có chút ngượng.
"Anh muốn xem không?" Cậu ngẩng đầu hỏi Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà hiếm khi mới nhiều chuyện một lần, nhưng suy nghĩ một chút, lại xua tay: "Đó là viết cho em, anh không xem."
"Cô ấy nói cô ấy muốn xem em thành đối tượng." Hạ Kỳ Niên nói.
"A?" Thịnh Tinh Hà sửng sốt. "Em nói cái gì?"
"Anh nghễnh ngãng à?" Hạ Kỳ Niên nhét giấy viết thư vào tay anh. "Tự xem đi nè."
Thịnh Tinh Hà do dự, cầm lên lại buông xuống, như vậy mấy lần mới mở giấy viết thư ra.
Câu đầu tiên đã tràn ngập lực trùng kích ——
Cho phép em được gọi anh một tiếng anh Kỳ Niên.
Sặc.
Anh vô cùng đẹp trai khi nhảy cao.
Anh là chàng trai đầu tiên mà em thích.
Em chắc chắn sẽ vào cùng một trường đại học với anh.
......
Thịnh Tinh Hà chỉ nhìn sơ qua rồi buông xuống, qua nửa ngày mới cảm khái nói: ""Em nói xem, hành vi này của em có phải giống như ngôi sao yêu đương mà không nói cho fan biết không, có một đống em gái fan cuồng bên cạnh còn phải giả vờ độc thân."
"Đó không phải là bất đắc dĩ sao, anh cho rằng em không muốn công khai quan hệ của hai chúng ta ư?" Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút. "Bằng không thì như vậy đi, lần sau có phóng viên hỏi em về vấn đề nhiều chuyện này, em sẽ tuyên bố rằng mình có đối tượng rồi."
"Ấy đừng đừng đừng, hay là đừng đi, quá mạo hiểm." Thịnh Tinh Hà nói.
"Cái này có gì mà mạo hiểm đâu, em chỉ nói có đối tượng chứ có nói đối tượng là nam hay nữ đâu, đúng không? Em cũng không có nói dối."
Lúc Hạ Kỳ Niên vào phòng không đóng cửa, lúc này, một bóng người ngoài cửa buông tay nắm ra, đi về hướng khác.
"Vậy nếu bọn họ truy hỏi tới cùng thì sao?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Vậy thì nói là bạn học cùng trường đại học T, để bọn họ từ từ mà đoán đi." Hạ Niên Niên dứt lời, tiếp tục mở bưu kiện.
Mép thùng carton mỏng, cậu hơi dùng sức một chút, ngón giữa tay phải liền bị cắt ra một vết thương nhỏ. Hạ Kỳ Niên cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ bị cắt, hai giây sau, vết thương kia bắt đầu chảy máu ra.
"Anh, anh có băng cá nhân không?" Cậu ngước mắt lên hỏi. "Tay em bị đứt rồi."
"A?" Thịnh Tinh Hà giật mình trong lòng, lập tức quay sang nhìn thoáng qua. "Miệng vết thương sâu không?"
"Không sâu, chỉ có một chút." Hạ Kỳ Niên rút khăn giấy lau sạch máu trên vết thương.
Thịnh Tinh Hà kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra mới chợt nhớ tới lúc trước mình đã cho Tần Hạc Hiên mượn hộp thuốc rồi, ông Tần này vẫn chưa trả.
"Em đợi một chút, anh đi lấy cho em." Thịnh Tinh Hà cầm nạng dựng bên cạnh giường, nhảy nhót về phía bên cạnh.
Hạ Kỳ Niên đứng lên, đi theo phía sau anh.
Thịnh Tinh Hà gõ cửa, bên trong không có ai lên tiếng, cửa phòng cũng không có khóa, Thịnh Tinh Hà trực tiếp mở cửa đi vào.
Đồ đạc trong phòng rất ít, hộp thuốc đặt trên bàn làm việc, bên cạnh hộp thuốc là laptop của Tần Hạc Hiên, màn hình còn đang sáng, ở giữa là một hộp thoại WeChat.
Thịnh Tinh Hà vô tình nhìn lướt qua, thấy được một loạt thông báo tin nhắn bị thu hồi, nhìn lên trên cũng thế.
Đúng vậy.
Toàn bộ hộp thoại đều là thông báo hai bên đã thu hồi tin nhắn, phía dưới cùng là một ghi chép chuyển khoản.
Số tiền không nhỏ, là từ Tần Hạc Hiên bên này chuyển đi.
Trên ảnh đại diện của đối phương là ba chữ —— Công Nghệ Đen.
Thịnh Tinh Hà đột nhiên nhớ tới một người bạn học làm việc ở trạm kiểm soát thuốc đã nói qua, bây giờ giao dịch doping phần lớn đều tiến hành trên mạng, xưởng dược có trang web chuyên môn, sau khi tư vấn sẽ thêm đối phương làm bạn tốt, lúc mua hàng đối phương sẽ dùng phương thức nói chuyện phiếm "đọc xong là đốt", cũng chính là hai bên tán gẫu một câu thu hồi một câu, như vậy sẽ không dễ lưu lại chứng cớ.
Avatar wechat của Tần Hạc Hiên là hình quốc kỳ, trên máy tính đang đăng nhập là acc phụ.
Thịnh Tinh Hà không dám tin cứng đờ tại chỗ, trái tim đập rất nhanh.
Tất cả tin tức đều chỉ về một hướng, trong đầu anh dâng lên một cỗ dự cảm cực kỳ mãnh liệt.
Ông Tần làm sao có thể...
Thịnh Tinh Hà lăn chuột, đem khung chat kéo lên đầu, tâm lạnh đi một mảng lớn.
Tất cả đều là tin nhắn đã bị thu hồi, một cái tin nguyên vẹn cũng không có.
Điều này quá mức quái lạ.
Sẽ không có ai trò chuyện như vậy.
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua ngoài cửa, lòng ngực như đang trống đánh trống, lập tức móc điện thoại di động ra chụp lại trang chuyển tiền, lại chụp lại tài khoản WeChat "Công Nghệ Đen".
Hạ Kỳ Niên không rõ nguyên nhân đi qua, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy, nhìn lung tung sự riêng tư của người khác."
Thịnh Tinh Hà ngay cả thở dốc cũng không dám thở một tiếng, đẩy Hạ Kỳ Niên rời khỏi nơi thị phi này, trở lại phòng mới phát hiện quên cầm băng dán cá nhân.
"Tình huống gì thế?" Hạ Kỳ Niên khó hiểu nói.
Đầu ngón tay Thịnh Tinh Hà run rẩy, mở xem lại tài khoản trong album, sau đó dùng WeChat của mình thêm vào, phương châm riêng của đối phương là: Tất cả đều vì đột phá giới hạn của cơ thể con người.
Dùng thủ đoạn đê tiện nhất để đột phá sao?
Thịnh Tinh Hà không thể tin được.
Tần Hạc Hiên và anh là hai người chân trườc chân sau tiến vào đội tuyển quốc gia, tham gia thi đấu cũng không khác nhau lắm, tuy thành tích lúc cao lúc thấp nhưng chưa từng náo loạn gây mâu thuẫn, nói tóm lại, tính cách Tần Hạc Hiên cũng không tệ lắm, kiểm tra thuốc cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Tại sao lại mua thuốc?
Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm rèm cửa sổ màu be thật lâu, trong lúc hoảng hốt, anh nhớ tới mấy câu Tần Hạc Hiên từng nói khi tán gẫu với anh cách đây không lâu.
Vợ tôi đặt cho tôi mục tiêu là giải nghệ ở tuổi 30, tôi không có nhiều thời gian nữa.
Điều hối tiếc duy nhất trong cuộc đời tôi là không thể giành huy chương giải vô địch thế giới.
Hạ Kỳ Niên có chút sốt ruột hỏi: "Người này là ai vậy?"
Thịnh Tinh Hà thở ra, cơ hồ phải ngưng tụ hết sức lực toàn thân để nói: "Bán chất kích thích."
"Ý anh là, anh ta mua thuốc?" Trên mặt Hạ Kỳ Niên tràn đầy kinh ngạc.
"Còn chưa thể xác định hoàn toàn."
Sau đó Thịnh Tinh Hà thuận lợi thêm "Công Nghệ Đen" làm bạn tốt, đối phương công khai đăng tải về công hiệu và tác dụng của dược liệu trong vòng bạn bè, còn có một số hình ảnh thậm chí còn cam kết có thể giúp thí sinh vượt qua bài kiểm tra thể chất.
Thứ này không nói tới có tác dụng phụ hay không, nhưng tục ngữ nói rất hay, bệnh nguy cấp gấp tìm thầy, những thứ này đều chỉ bán cho những người cố gắng gian lận mà thôi.
Thịnh Tinh Hà cũng không thể xác định Tần Hạc Hiên nhất định có dùng thuốc hay không nhưng chuyện mua thuốc thì nhất định là thật.
Quen biết nhiều năm như vậy, anh còn muốn nể mặt Tần Hạc Hiên một chút, không vạch trần ngay tại chỗ mà lờ mờ nói một câu vào lúc ăn cơm trưa ngày hôm sau: "Có phải cậu còn có nick WeChat khác không?"
Động tác gắp thức ăn của Tần Hạc Hiên dừng lại một chút, ngước mắt lên nói: "Cậu nói cái gì vậy?"
Người đã học qua điều tra hình sự hoặc tâm lý học đều biết, mỗi người khi gặp phải kích thích có hiệu quả thì sẽ sinh ra phản ứng quy mô nhỏ trong thoáng chốc, nó khiến không kịp tiếp nhận mệnh lệnh của đại não, không khống chế được cũng không có cách nào ngụy trang, phản ánh chính xác tâm trạng lúc đó của con người.
Thịnh Tinh Hà từ chần chừ ngắn ngủi của anh ta đã bắt được phản ứng như bị đóng băng và phản ứng muốn chạy trốn.
Khi bộ não của anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Tinh Hà truy hỏi tiếp: "Không phải là cậu còn có cái acc phụ sao? Dùng khi mua đồ gì đó."
Đồng tử Tần Hạc Hiên đột nhiên giãn to: "Làm sao cậu biết?"
Thịnh Tinh Hà buông bát đũa xuống: "Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, tôi tin tưởng cậu đều rất rõ ràng, đừng tưởng thật sự có thể giấu trời qua biển, cậu hãy tự giải quyết cho tốt."
Những lời này cũng không khó nghe, nhưng chữ chữ đều đâm vào tim, Tần Hạc Hiên ngồi trước bàn ăn nửa ngày, cơm trong mâm cơm cơ hồ chưa từng bị đụng đến.
Anh ta không biết Thịnh Tinh Hà làm sao biết cái acc này, cũng không biết Thịnh Tinh Hà đến tột cùng đã tra được cái gì, càng không biết kế tiếp anh sẽ làm gì.
Sau khi nội tâm trải qua giãy dụa, anh ta gọi Thịnh Tinh Hà đến phòng của mình.
"Hai chúng ta hãy nói rõ ràng, rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào? Báo cáo tôi ư?" Tần Hạc Hiên đứng trước cửa sổ, một tay đút túi, giọng điệu không đến mức tức giận nhưng có khác biệt rất lớn với bình thường.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, không có một tia nắng mặt trời nào có thể xuyên thấu vào phòng khiến bầu không khí trong phòng cũng có chút áp lực.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai vấn đề." Thịnh Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Tần Hạc Hiên lại tránh ánh mắt anh.
"Cậu mua thuốc để làm gì?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Cho dù là đã xây dựng tâm lý đầy đủ, nhưng một vấn đề như vậy bị thẳng thắn ném ra, Tần Hạc Hiên vẫn hơi cứng đờ một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi cũng không có dùng."
"Không cần dùng vậy cậu mua về làm gì?" Thanh âm Thịnh Tinh Hà lạc đi, cao giọng hỏi anh ta."Để thờ sao!?"
Tần Hạc Hiên nhíu mày: "Cậu cứ quản chính bản thân mình cho tốt là được rồi, cậu quản nhiều việc của người khác làm gì!?"
"Mỗi người đều có lúc phạm sai lầm, chỉ sợ là biết rõ còn cố phạm, sai hết lần này lại tiếp lần khác." Thịnh Tinh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ điệu lãnh đạm. "Thật sự cho rằng chuyện mình làm sẽ không có người biết sao?"
Lòng bàn tay Tần Hạc Hiên ẩm ướt, không tiếp lời.
Thịnh Tinh Hà thẳng lưng, vẻ mặt nắm chắc phần thắng nhìn anh ta: "Mấy ngày trước huấn luyện viên Biên nói với tôi, thầy ấy đã sớm biết chai nước năm đó là do anh đổi, thầy ấy chỉ không muốn vạch trần cậu mới cõng nồi thay cậu mà thôi."
Vấn đề này giống như chọc vào thần kinh Tần Hạc Hiên vậy, nhất thời không khống chế được cảm xúc mà trợn to hai mắt: "Đó là do chính cậu cầm nhầm trước!" Anh ta lớn tiếng cãi lại. "Tôi vốn đã muốn đổi lại, nhưng cậu cũng đã uống hơn phân nửa rồi, tôi còn có biện pháp nào chứ!"
Trái tim Thịnh Tinh Hà giống như bị kim nhọn đâm một cái, sau đó bành trướng, nảy lên dồn dập, ngay cả tốc độ lưu lượng máu cũng tăng nhanh, huyết áp tăng vọt.
Hai người cứng ngắc nhìn nhau vài giây.
Cuối cùng, Thịnh Tinh Hà rút điện thoại di động trong túi ra, ấn dừng ghi âm.
"Huấn luyện viên Biên không có liên lạc với tôi."
_ Hết chương 51 _
Lúc trước đã xin nghỉ, Hạ Kỳ Niên dứt khoát cùng Thịnh Tinh Hà ở bên ngoài chơi thêm một ngày, đi cung Hải Dương.
Chân Thịnh Tinh Hà không tiện, Hạ Kỳ Niên còn cố ý đến bệnh viện thuê xe lăn, đẩy anh đi suốt một đường, nếu không nhìn hình thể thì cũng rất giống những cặp vợ chồng già trong công viên.
Trên cổ Thịnh Tinh Hà có treo một chiếc SLR, đó là lần đầu tiên trong đời anh sờ đến máy ảnh, còn nặng hơn tưởng tượng rất nhiều, bên cạnh phím bấm đều là biểu tượng và chữ viết tắt, anh lại chỉ hiểu mỗi OFF và ON.
Hạ Kỳ Niên ngồi xổm xuống, ghé vào trên đùi anh, tay cầm tay giảng dạy: "Cái nút tròn này là chụp ảnh, P này là tự động phơi sáng, TV là ưu tiên phơi sáng tự động, AV là khẩu độ tự động phơi sáng, M là phơi sáng thủ công, khung này là hoàn toàn tự động..."
Thịnh Tinh Hà sửng sốt: "Khoan đã, em nói cái AV này là cái gì?"
Hạ Kỳ Niên véo mặt anh một cái: "Anh nghe thấy có mỗi cái này thôi phải không?"
Thịnh Tinh Hà cười to: "Cũng không phải, anh còn nghe thấy cái P kia là tự động phơi sáng."
"AV là khẩu độ ưu tiên tự động phơi sáng." Hạ Kỳ Niên nắm đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng chuyển động nút xoay. "Đóa hoa nhỏ này là macro, anh thử với hoa cỏ ven đường xem, sẽ cảm giác được hiệu quả ngay đó."
Trên nút xoay còn có hình một con người nhỏ đang chạy.
"Vậy còn đây là cái gì?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Chế độ thể thao, có thể bắt được hình ảnh của một số người hoặc vật thể khi chuyển động ở tốc độ cao, khi đối tượng được chụp vào khung ảnh rồi thì nhấn nút chụp một cái sẽ tự động bắt đầu canh chụp, còn nếu giữ phím chụp không buông thì nó sẽ chụp liên tục."
Thịnh Tinh Hà nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng mừng thầm: "Anh phát hiện ra em là một các bảo tàng, biết nhiều thứ như vậy."
"Môn tự chọn đi học chút da lông mà thôi, thầy giáo môn đó còn thường xuyên chụp ảnh bìa cho một số tạp chí du lịch nữa kìa, trâu bò lắm." Hạ Kỳ Niên buông SLR trong tay xuống. "Sau này anh có thể dùng cái này để chụp em nhảy cao!"
Thịnh Tinh Hà cười cười, điều chỉnh chế độ chân dung, nheo một mắt nhìn vào ống ngắm.
Ánh mặt trời buổi chiều rất chói mắt, Hạ Kỳ Niên nhếch khóe môi nhìn về phía ống kính, cây xanh sau lưng cậu đều tự động mờ đi một chút, nơi có ánh sáng đều hóa thành từng đốm sáng nhỏ.
Hình ảnh dừng lại, dừng một chút rồi trở lại chế độ khung cảnh.
Hạ Kỳ Niên cúi đầu xem trước: "Chụp rất tốt, rất có năng khiếu nhiếp ảnh."
Thịnh Tinh Hà giơ ông kính ngắm vào cậu lần nữa: "Anh về chụp ảnh khỏa thân cho em."
"Đệt!" Hạ Kỳ Niên vui vẻ. "Em phát hiện ra anh cũng có rất nhiều sắc thái nha."
Cung Hải Dương đóng cửa lúc tám giờ rưỡi tối, bọn họ chơi đến hơn bảy giờ mới đi ra ngoài ăn một bữa cá dưa chua, sau đó bắt taxi trở về ký túc xá của căn cứ.
Hạ Kỳ Niên nhận ba bưu kiện chuyển phát nhanh ở phòng an ninh, Thịnh Tinh Hà chống nạng nhìn cậu: "Sao em lại giống như một cô bé, mỗi ngày đều có chuyển phát nhanh vậy."
"Fan của em tặng." Hạ Kỳ Niên nhìn một tờ đơn dán trên mặt, hai người ghi chú là đồ ăn vặt, một người khác là quần áo. "Lần trước trên Weibo không phải em đã nói là mình được vào đội tuyển quốc gia mời sao, chắc là họ lên mạng tra được địa chỉ đó."
Thịnh Tinh Hà yo vài tiếng. "Vậy sau này nếu em thi đấu thành danh rồi có thể có người chặn ở đây để nhìn mặt em một cái không?"
"Vậy cũng không nhất định." Hạ Kỳ Niên đắc ý cười cười, thậm chí còn lộ hết tâm tình chờ mong ra mặt. "Đến lúc đó anh có ghen không?"
Điều này nghe thôi đã thấy rất khó chịu rồi.
Thịnh Tinh Hà miệng trái với lòng trả lời: "Anh không giống em, anh thuộc loại bạn trai lý trí."
Hạ Kỳ Niên nhíu nhíu mày: "Ngụ ý là em không lý trí sao?"
Thịnh Tinh Hà chống nạng đi qua, cũng không quay đầu lại mà nhảy vào trong: "Tự mình cân nhắc đi."
Hạ Kỳ Niên xách bưu kiện đuổi theo: "Em sắp tức giận rồi đó!"
Thịnh Tinh Hà rống lại: "Anh mới bị em chọc cho tức tới bệnh tim luôn thì có!"
Thịnh Tinh Hà trở lại phòng, Hạ Kỳ Niên cũng chen vào theo, trong tay còn mang theo ba cái bưu kiện rách kia.
Khoe khoang cái rắm gì chứ.
Thịnh Tinh Hà hơi khó chịu, nhìn lướt qua cậu một cái: "Muốn mở thì tự về phòng mình mà mở, đừng có xả rác trong phòng anh!"
"Lát nữa em giúp anh dọn vứt đi còn không được sao?"
Hạ Kỳ Niên ngồi xổm trên mặt đất mở một hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một bộ quần áo thể thao màu đen, còn có một phong thư.
Cổ Thịnh Tinh Hà im hơi lặng tiếng mà duỗi dài qua.
Phong bì màu hồng nhạt, miệng thư còn dán một trái tim màu đỏ thẫm.
Giấy viết thư cũng là hoa hoè rực rỡ, chữ viết ngược lại rất quyên tú, vừa nhìn đã biết là fan nữ tặng.
Hạ Kỳ Niên vừa ngẩng đầu, cổ Thịnh Tinh Hà không kịp thu về, thiếu chút nữa bị vặn trật luôn, anh gãi gãi gáy, đưa tay vung vẩy trong không khí một chút: "Phòng này sao lại có mùi lạ vậy ha."
Hạ Kỳ Niên mím môi: "Chắc là vị chua rồi."
Thịnh Tinh Hà chuyển đề tài: 'Trên lá thư viết cái gì vậy?"
Hạ Kỳ Niên bình tĩnh nhìn kỹ bức thư trong tay, người viết thư là một học sinh trung học, nói là lần đầu tiên lên hot search mới quen biết cậu, từ đó về sau vẫn luôn chú ý, đi làm mấy tháng, mua một bộ quần áo, hy vọng cậu có thể thích.
Nội dung phía sau hơi sến, giống như đọc thư tình vậy, Hạ Kỳ Niên tự mình cũng có chút ngượng.
"Anh muốn xem không?" Cậu ngẩng đầu hỏi Thịnh Tinh Hà.
Thịnh Tinh Hà hiếm khi mới nhiều chuyện một lần, nhưng suy nghĩ một chút, lại xua tay: "Đó là viết cho em, anh không xem."
"Cô ấy nói cô ấy muốn xem em thành đối tượng." Hạ Kỳ Niên nói.
"A?" Thịnh Tinh Hà sửng sốt. "Em nói cái gì?"
"Anh nghễnh ngãng à?" Hạ Kỳ Niên nhét giấy viết thư vào tay anh. "Tự xem đi nè."
Thịnh Tinh Hà do dự, cầm lên lại buông xuống, như vậy mấy lần mới mở giấy viết thư ra.
Câu đầu tiên đã tràn ngập lực trùng kích ——
Cho phép em được gọi anh một tiếng anh Kỳ Niên.
Sặc.
Anh vô cùng đẹp trai khi nhảy cao.
Anh là chàng trai đầu tiên mà em thích.
Em chắc chắn sẽ vào cùng một trường đại học với anh.
......
Thịnh Tinh Hà chỉ nhìn sơ qua rồi buông xuống, qua nửa ngày mới cảm khái nói: ""Em nói xem, hành vi này của em có phải giống như ngôi sao yêu đương mà không nói cho fan biết không, có một đống em gái fan cuồng bên cạnh còn phải giả vờ độc thân."
"Đó không phải là bất đắc dĩ sao, anh cho rằng em không muốn công khai quan hệ của hai chúng ta ư?" Hạ Kỳ Niên suy nghĩ một chút. "Bằng không thì như vậy đi, lần sau có phóng viên hỏi em về vấn đề nhiều chuyện này, em sẽ tuyên bố rằng mình có đối tượng rồi."
"Ấy đừng đừng đừng, hay là đừng đi, quá mạo hiểm." Thịnh Tinh Hà nói.
"Cái này có gì mà mạo hiểm đâu, em chỉ nói có đối tượng chứ có nói đối tượng là nam hay nữ đâu, đúng không? Em cũng không có nói dối."
Lúc Hạ Kỳ Niên vào phòng không đóng cửa, lúc này, một bóng người ngoài cửa buông tay nắm ra, đi về hướng khác.
"Vậy nếu bọn họ truy hỏi tới cùng thì sao?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
"Vậy thì nói là bạn học cùng trường đại học T, để bọn họ từ từ mà đoán đi." Hạ Niên Niên dứt lời, tiếp tục mở bưu kiện.
Mép thùng carton mỏng, cậu hơi dùng sức một chút, ngón giữa tay phải liền bị cắt ra một vết thương nhỏ. Hạ Kỳ Niên cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ bị cắt, hai giây sau, vết thương kia bắt đầu chảy máu ra.
"Anh, anh có băng cá nhân không?" Cậu ngước mắt lên hỏi. "Tay em bị đứt rồi."
"A?" Thịnh Tinh Hà giật mình trong lòng, lập tức quay sang nhìn thoáng qua. "Miệng vết thương sâu không?"
"Không sâu, chỉ có một chút." Hạ Kỳ Niên rút khăn giấy lau sạch máu trên vết thương.
Thịnh Tinh Hà kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra mới chợt nhớ tới lúc trước mình đã cho Tần Hạc Hiên mượn hộp thuốc rồi, ông Tần này vẫn chưa trả.
"Em đợi một chút, anh đi lấy cho em." Thịnh Tinh Hà cầm nạng dựng bên cạnh giường, nhảy nhót về phía bên cạnh.
Hạ Kỳ Niên đứng lên, đi theo phía sau anh.
Thịnh Tinh Hà gõ cửa, bên trong không có ai lên tiếng, cửa phòng cũng không có khóa, Thịnh Tinh Hà trực tiếp mở cửa đi vào.
Đồ đạc trong phòng rất ít, hộp thuốc đặt trên bàn làm việc, bên cạnh hộp thuốc là laptop của Tần Hạc Hiên, màn hình còn đang sáng, ở giữa là một hộp thoại WeChat.
Thịnh Tinh Hà vô tình nhìn lướt qua, thấy được một loạt thông báo tin nhắn bị thu hồi, nhìn lên trên cũng thế.
Đúng vậy.
Toàn bộ hộp thoại đều là thông báo hai bên đã thu hồi tin nhắn, phía dưới cùng là một ghi chép chuyển khoản.
Số tiền không nhỏ, là từ Tần Hạc Hiên bên này chuyển đi.
Trên ảnh đại diện của đối phương là ba chữ —— Công Nghệ Đen.
Thịnh Tinh Hà đột nhiên nhớ tới một người bạn học làm việc ở trạm kiểm soát thuốc đã nói qua, bây giờ giao dịch doping phần lớn đều tiến hành trên mạng, xưởng dược có trang web chuyên môn, sau khi tư vấn sẽ thêm đối phương làm bạn tốt, lúc mua hàng đối phương sẽ dùng phương thức nói chuyện phiếm "đọc xong là đốt", cũng chính là hai bên tán gẫu một câu thu hồi một câu, như vậy sẽ không dễ lưu lại chứng cớ.
Avatar wechat của Tần Hạc Hiên là hình quốc kỳ, trên máy tính đang đăng nhập là acc phụ.
Thịnh Tinh Hà không dám tin cứng đờ tại chỗ, trái tim đập rất nhanh.
Tất cả tin tức đều chỉ về một hướng, trong đầu anh dâng lên một cỗ dự cảm cực kỳ mãnh liệt.
Ông Tần làm sao có thể...
Thịnh Tinh Hà lăn chuột, đem khung chat kéo lên đầu, tâm lạnh đi một mảng lớn.
Tất cả đều là tin nhắn đã bị thu hồi, một cái tin nguyên vẹn cũng không có.
Điều này quá mức quái lạ.
Sẽ không có ai trò chuyện như vậy.
Thịnh Tinh Hà nhìn lướt qua ngoài cửa, lòng ngực như đang trống đánh trống, lập tức móc điện thoại di động ra chụp lại trang chuyển tiền, lại chụp lại tài khoản WeChat "Công Nghệ Đen".
Hạ Kỳ Niên không rõ nguyên nhân đi qua, nhỏ giọng nói: "Anh làm gì vậy, nhìn lung tung sự riêng tư của người khác."
Thịnh Tinh Hà ngay cả thở dốc cũng không dám thở một tiếng, đẩy Hạ Kỳ Niên rời khỏi nơi thị phi này, trở lại phòng mới phát hiện quên cầm băng dán cá nhân.
"Tình huống gì thế?" Hạ Kỳ Niên khó hiểu nói.
Đầu ngón tay Thịnh Tinh Hà run rẩy, mở xem lại tài khoản trong album, sau đó dùng WeChat của mình thêm vào, phương châm riêng của đối phương là: Tất cả đều vì đột phá giới hạn của cơ thể con người.
Dùng thủ đoạn đê tiện nhất để đột phá sao?
Thịnh Tinh Hà không thể tin được.
Tần Hạc Hiên và anh là hai người chân trườc chân sau tiến vào đội tuyển quốc gia, tham gia thi đấu cũng không khác nhau lắm, tuy thành tích lúc cao lúc thấp nhưng chưa từng náo loạn gây mâu thuẫn, nói tóm lại, tính cách Tần Hạc Hiên cũng không tệ lắm, kiểm tra thuốc cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì.
Tại sao lại mua thuốc?
Thịnh Tinh Hà nhìn chằm chằm rèm cửa sổ màu be thật lâu, trong lúc hoảng hốt, anh nhớ tới mấy câu Tần Hạc Hiên từng nói khi tán gẫu với anh cách đây không lâu.
Vợ tôi đặt cho tôi mục tiêu là giải nghệ ở tuổi 30, tôi không có nhiều thời gian nữa.
Điều hối tiếc duy nhất trong cuộc đời tôi là không thể giành huy chương giải vô địch thế giới.
Hạ Kỳ Niên có chút sốt ruột hỏi: "Người này là ai vậy?"
Thịnh Tinh Hà thở ra, cơ hồ phải ngưng tụ hết sức lực toàn thân để nói: "Bán chất kích thích."
"Ý anh là, anh ta mua thuốc?" Trên mặt Hạ Kỳ Niên tràn đầy kinh ngạc.
"Còn chưa thể xác định hoàn toàn."
Sau đó Thịnh Tinh Hà thuận lợi thêm "Công Nghệ Đen" làm bạn tốt, đối phương công khai đăng tải về công hiệu và tác dụng của dược liệu trong vòng bạn bè, còn có một số hình ảnh thậm chí còn cam kết có thể giúp thí sinh vượt qua bài kiểm tra thể chất.
Thứ này không nói tới có tác dụng phụ hay không, nhưng tục ngữ nói rất hay, bệnh nguy cấp gấp tìm thầy, những thứ này đều chỉ bán cho những người cố gắng gian lận mà thôi.
Thịnh Tinh Hà cũng không thể xác định Tần Hạc Hiên nhất định có dùng thuốc hay không nhưng chuyện mua thuốc thì nhất định là thật.
Quen biết nhiều năm như vậy, anh còn muốn nể mặt Tần Hạc Hiên một chút, không vạch trần ngay tại chỗ mà lờ mờ nói một câu vào lúc ăn cơm trưa ngày hôm sau: "Có phải cậu còn có nick WeChat khác không?"
Động tác gắp thức ăn của Tần Hạc Hiên dừng lại một chút, ngước mắt lên nói: "Cậu nói cái gì vậy?"
Người đã học qua điều tra hình sự hoặc tâm lý học đều biết, mỗi người khi gặp phải kích thích có hiệu quả thì sẽ sinh ra phản ứng quy mô nhỏ trong thoáng chốc, nó khiến không kịp tiếp nhận mệnh lệnh của đại não, không khống chế được cũng không có cách nào ngụy trang, phản ánh chính xác tâm trạng lúc đó của con người.
Thịnh Tinh Hà từ chần chừ ngắn ngủi của anh ta đã bắt được phản ứng như bị đóng băng và phản ứng muốn chạy trốn.
Khi bộ não của anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Tinh Hà truy hỏi tiếp: "Không phải là cậu còn có cái acc phụ sao? Dùng khi mua đồ gì đó."
Đồng tử Tần Hạc Hiên đột nhiên giãn to: "Làm sao cậu biết?"
Thịnh Tinh Hà buông bát đũa xuống: "Chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, tôi tin tưởng cậu đều rất rõ ràng, đừng tưởng thật sự có thể giấu trời qua biển, cậu hãy tự giải quyết cho tốt."
Những lời này cũng không khó nghe, nhưng chữ chữ đều đâm vào tim, Tần Hạc Hiên ngồi trước bàn ăn nửa ngày, cơm trong mâm cơm cơ hồ chưa từng bị đụng đến.
Anh ta không biết Thịnh Tinh Hà làm sao biết cái acc này, cũng không biết Thịnh Tinh Hà đến tột cùng đã tra được cái gì, càng không biết kế tiếp anh sẽ làm gì.
Sau khi nội tâm trải qua giãy dụa, anh ta gọi Thịnh Tinh Hà đến phòng của mình.
"Hai chúng ta hãy nói rõ ràng, rốt cuộc thì cậu muốn như thế nào? Báo cáo tôi ư?" Tần Hạc Hiên đứng trước cửa sổ, một tay đút túi, giọng điệu không đến mức tức giận nhưng có khác biệt rất lớn với bình thường.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, không có một tia nắng mặt trời nào có thể xuyên thấu vào phòng khiến bầu không khí trong phòng cũng có chút áp lực.
"Tôi chỉ muốn hỏi cậu hai vấn đề." Thịnh Tinh Hà nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Tần Hạc Hiên lại tránh ánh mắt anh.
"Cậu mua thuốc để làm gì?" Thịnh Tinh Hà hỏi.
Cho dù là đã xây dựng tâm lý đầy đủ, nhưng một vấn đề như vậy bị thẳng thắn ném ra, Tần Hạc Hiên vẫn hơi cứng đờ một chút, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Tôi cũng không có dùng."
"Không cần dùng vậy cậu mua về làm gì?" Thanh âm Thịnh Tinh Hà lạc đi, cao giọng hỏi anh ta."Để thờ sao!?"
Tần Hạc Hiên nhíu mày: "Cậu cứ quản chính bản thân mình cho tốt là được rồi, cậu quản nhiều việc của người khác làm gì!?"
"Mỗi người đều có lúc phạm sai lầm, chỉ sợ là biết rõ còn cố phạm, sai hết lần này lại tiếp lần khác." Thịnh Tinh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ điệu lãnh đạm. "Thật sự cho rằng chuyện mình làm sẽ không có người biết sao?"
Lòng bàn tay Tần Hạc Hiên ẩm ướt, không tiếp lời.
Thịnh Tinh Hà thẳng lưng, vẻ mặt nắm chắc phần thắng nhìn anh ta: "Mấy ngày trước huấn luyện viên Biên nói với tôi, thầy ấy đã sớm biết chai nước năm đó là do anh đổi, thầy ấy chỉ không muốn vạch trần cậu mới cõng nồi thay cậu mà thôi."
Vấn đề này giống như chọc vào thần kinh Tần Hạc Hiên vậy, nhất thời không khống chế được cảm xúc mà trợn to hai mắt: "Đó là do chính cậu cầm nhầm trước!" Anh ta lớn tiếng cãi lại. "Tôi vốn đã muốn đổi lại, nhưng cậu cũng đã uống hơn phân nửa rồi, tôi còn có biện pháp nào chứ!"
Trái tim Thịnh Tinh Hà giống như bị kim nhọn đâm một cái, sau đó bành trướng, nảy lên dồn dập, ngay cả tốc độ lưu lượng máu cũng tăng nhanh, huyết áp tăng vọt.
Hai người cứng ngắc nhìn nhau vài giây.
Cuối cùng, Thịnh Tinh Hà rút điện thoại di động trong túi ra, ấn dừng ghi âm.
"Huấn luyện viên Biên không có liên lạc với tôi."
_ Hết chương 51 _
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất