Tui Giỏi Để Tôi Lên

Chương 66

Trước Sau
Tui thích nộp tiền phạt.

Thật ra đêm nay Giản Nhung không tìm ra gì cả.

Lộ Bá Nguyên nổi tiếng quá nhanh, năm thứ nhất gia nhập chiến đội thì cầm quán quân LSPL, năm thứ hai cầm cúp quán quân của S thi đấu, anh là huyền thoại trong toàn bộ khu thi đấu. Khi đó hệ thống huấn luyện thanh thiếu niên chưa phát triển, Lộ Bá Nguyên với thân phận vua solo Q server Hàn được ông chủ TTC hốt đến chiến đội.

Tiểu Bạch, Viên Khiêm đều có ảnh và thậm chí video phát lại trong gia đoạn thi đấu thanh thiếu niên,  Lộ Bá Nguyên không có những cái này.

Nhưng cũng không hẳn không có thu hoạch.

Cậu lục trong một Tieba nổi danh nào đó nhiều năm trước, lời của chủ topic nói Giản Nhung phải đọc mấy lần mới hiểu——

【Vô tình gặp Road ở  ⑧ internet,  là Road siêu độc lợi hại ở server Hàn, thật đẹp trai (^o^)/,  chụp được ① hình sau lưng!】

Bài này năm trước được chủ topic đào lên ——【Đệt, mãi mới phát hiện người này mịa nó chính là Road bây giờ??!】

Chất lượng ảnh chụp rất kém, nhìn thoáng qua cứ như hình trên gạch men, nhưng quả thật chỉ có bóng lưng, nhìn xung quanh thì như là một tiệm internet chui.

Lộ Bá Nguyên đeo tai nghe, có lẽ là chê bẩn nên kẹp tờ giấy ở giữa, ngón tay cầm điếu thuốc, trên màn hình máy hình là trận đấu LPL năm đó.

Giản Nhung còn tìm được ảnh mọi người TTC nâng cúp Chung kết thế giới LSPL.

Tiểu Bạch trong ảnh gương mặt thanh tú ngu ngơ gầy hơn mười ký so với bây giờ; dáng người của Viên Khiêm vẫn mười năm như một, cao to, trên mặt còn có vài nốt mụn dậy thì; lúc ấy Pine còn chưa vào đội, cho nên không có trong ảnh.

Lộ Bá Nguyên đứng ở chính giữa bọn họ, tóc mái dài hơi chấm mắt, vẻ mặt lãnh đạm, không hợp với bốn ngưởi đang cười tươi như hoa ở bên cạnh.

Ảnh chụp và trong trí nhớ của Giản Nhung hơi không khớp, dù sao nhiều năm qua rồi, lúc đó Giản Nhung cũng mới mười ba tuổi, có thể nhớ kỹ được mới là lạ.

Nhìn ở hiện tại, kiểu tóc của Lộ Bá Nguyên có chút già dặn nhưng Giản Nhung vẫn cảm thấy rất đẹp trai.

Hai tấm ảnh này đều đã xử lý hiệu ứng làm mờ (Gaussian Blur của Photoshop), nhưng Giản Nhung vẫn lưu về.

Trước khi Lộ Bá Nguyên rời khỏi phòng huấn luyện nhìn lướt qua chiếc áo thun ngắn tay trên người Giản Nhung rồi lại nhìn cửa sổ đang mở.

Giản Nhung đã được xếp vào trận đấu, đang ở giao diện Ban&Pick. Lộ Bá Nguyên cởi áo khoác, đặt lên đùi của cậu: “Đánh xong trận này đi ngủ đi.”

Giản Nhung vô thúc ôm lấy áo, cúi đầu nói ‘Được’.

Lộ Bá Nguyên đi được vài phút, Giản Nhung vẫn còn duy trì tư thế ôm áo. Mãi đến khi vào trận đấu, cậu mới khoác lên vai mình.

Thật ra cậu không lạnh lắm trái lại còn hơi nóng nhưng cậu vẫn muốn khoác lên.

Lát sau, Giản Nhung khoác áo khoác đứng dậy mở cửa sổ lớn hơn.

Giản Nhung đánh xong thì trở về phòng nhưng vẫn chưa ngủ. Cậu tắm rửa xong thì nằm trên giường, không nhịn được lấy điện thoại ra phóng lớn tấm ảnh nhìn mấy lần.

Cậu lại nhớ tới câu nói kia của Lộ Bá Nguyên “Tôi không tốt như trong tưởng tượng của cậu đâu”.

Nhưng Giản Nhung nhìn chằm chằm trần nhà cả buổi cho đến khi ngủ vẫn không nghĩ ra Lộ Bá Nguyên không tốt ở chỗ nào.

Hôm sau, Giản Nhung tỉnh lại rất sớm—— Chín giờ, vào giờ này gaming house TTC giống như một toà nhà không người, ngoại trừ vài tiếng ngáy khò khè mà ngay cả cánh cửa không ngăn được thì không có bất cứ âm thanh nào cả.

Giản Nhung dậy rồi không nằm thêm nữa, quyết định đứng lên đi xuống leo rank.

Rửa mặt sạch sẽ, cậu nhìn thoáng qua áo khoác còn đang vắc trên ghế.

Dù sao sáng sớm gaming house cũng chẳng có ai… Cậu mặc rồi đánh đến trưa cởi ra, chắc không có chuyện gì.

Dù sao mới sáng sớm, chỗ ngồi hơi lạnh mà.

Thuyết phục chính mình xong, Giản Nhung cầm hai miếng bánh mì và cà phê lon lót dạ cho bữa sáng, khoác áo khoác đi tới cửa phòng huấn luyện, giật mình tại chỗ khi nhìn thấy tình hình bên trong——

Cả phòng huấn luyện đã đầy đủ người, ngoại trừ Lộ Bá Nguyên ra thì những người khác đều ở đây, hơn nữa tất cả đều đang chơi game.

Trong khoảng khắc này, Giản Nhung cảm thấy đồng hồ trong điện thoại của mình có thể đã hư rồi.

“Tiểu Nhung,” Viên Khiêm nhìn thấy cậu trước tiên, chào hỏi với vẻ buồn ngủ: “Dậy rồi hả?”

Cửa phòng huấn luyện đóng hờ, Giản Nhung hoàn hồn, đẩy cửa đi vào: “Dạ, Sao dậy sớm thế?”

“Còn thế nào nữa…” Viên Khiêm thở dài: “Cuối tháng rồi, bổ sung thời gian live stream.”



Ngoại trừ Lộ Bá Nguyên, mỗi đội viên mỗi tháng đều có quy định thời gian live stream, không đạt được chỉ tiêu sẽ bị trừ tiền. Thời gian của Giản Nhung đã đủ từ tám trăm trước rồi, căn bản không cần phải lo lắng điều này.

Tháng này Viên Khiêm vẫn luôn lén luyện tướng ở acc phụ, cho nên thời gian mở live stream khá ít, đến cuối tháng còn thiếu bảy tiếng đồng hồ.

Giản Nhung đặt bữa sáng trên bàn máy tính, hỏi người bên cạnh: “Ông cũng thiếu thời gian live stream hả?”

“Làm sao có thể chứ! Một tháng tui có thể phát tám trăm tiếng!” Tiểu Bạch dùng mu bàn tay che miệng, ngáp một cái thật to: “Còn không phải tui phải cùng Pine cưng cày thời gian sao, ổng lười quá xá, nay đã ngày 30 rồi, vậy mà còn thiếu những mười sáu tiếng… Ngày mai còn phải tiếp tục live.”

Pine cau mày: “Tui có bảo ông dậy sớm theo tui đâu.”

“Tui dậy cũng dậy rồi, lúc này ông chỉ có thể nói ‘Cảm ơn SP nhỏ bé’, không nói được thì câm miệng.” Tiểu Bạch nhận thời gian quay về Nhà quay lại nhìn Giản Nhung: “Mà sao ông cũng dậy sớm thế, ông không cần bổ sung thời gian…”

Tiểu Bạch nói nói được phân nửa thì cứ nhìn sững cậu.

Giản Nhung không phát hiện ánh mắt của cậu ta, ngồi xuống vừa ăn bánh mì vừa khởi động máy, nói không rõ: “Tập luyện.”

Ghét đeo tai nghe lâu khó chịu, Tiểu Bạch tạm thời kéo nó xuống cổ, hỏi: “Sao ông lại mặc áo khoác của anh tui?”

“…” Giản Nhung còn ngậm bánh mì, má phồng lên, lia mắt qua máy tính của cậu ta: “Ông chết rồi.”

Tiểu Bạch kinh hãi: “Tui chỉ hỏi ông một câu mà ông lại chửi tui??”

Giản Nhung cạn lời: “Tui nói trong game ông chết rồi.”

Tiểu Bạch ngẩn ra, quay đầu lại nhìn màn hình xuất hiện hiệu ứng nhận sát thương, cậu ta hét điên cuồng: “Á á á Không Không cái đồ khốn nạn úp sọt tui!!!”

Giản Nhung giờ này mới phát hiện đến gank Tiểu Bạch chính là Không Không, không chỉ thế, Tiểu Bạch bấm mở bảng thành tích chiến đấu—— mười người chơi, hết bảy người là tuyển thủ chuyên nghiệp.

Mưa đạn đang hỏi ——

【Người qua đường thuần túy, cho hỏi đây là hiện trường live stream vòng bảng thi đấu Mùa Xuân hả?】

Tiểu Bạch nhàn nhã đáp lại: “Ông cho là chỉ có ngưởi của chiến đội chúng ta phải bổ sung thời gian thôi sao? Cuối tháng rồi, chẳng ai mịa nó cảm thấy thoải mái cả.”

Giản Nhung: “…”

Ăn xong bữa sáng, Giản Nhung đăng nhập trò chơi đang chuẩn bị vào đội solo Q thì cửa  phòng huấn luyện mở ra.

Anh Đinh biết hai ngày này đám đội viên sẽ dậy sớm nên cầm theo hai túi bóng đi đến: “Ăn sáng hết chưa? Anh mua chút dầu cháo quẩy với sữa đậu nành, mấy đứa…”

Đang nói thì anh dừng bước lại, sau đó mũi ngửi ngửi vài cái, sau đó không thể tin được từ từ quay đầu nhìn về phía tân Mid của họ bằng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép.

Khi Lộ Bá Nguyên tỉnh lại, trên điện thoại có rất nhiều tin nhắn.

Đều là XIU gửi tới, không biết có phải tối hôm qua thằng nhãi này uống quá nhiều hay không, sau khi quay về gaming house lại gửi mấy câu hùng hồn nhiều vô kể——

【PUD, XIU: Tui nghĩ thông rồi, tui nhất định phải chặn đứng sóng sau này ngay trên biển. 】

【PUD, XIU: Đêm nay ông đây sẽ luyện xuyên đêm. 】

【PUD, XIU: Thôi bỏ đi, tặng điển hai trận, ngủ đây】

【PUD, XIU: Xin lỗi, thằng bạn, quán quân Mùa Xuân này đã bị tui quyết định nội bộ. 】

【PUD, XIU: Còn nữa khi tui vừa tắm xong đã suy nghĩ, nếu ông với Soft mà có một chân, không phải giới này sẽ nổ sao?】

【PUD, XIU: Khoan đã, vậy chẳng phải hai người là Gay?!】

Lộ Bá Nguyên không khỏi hoài nghi, tối hôm qua trước khi mình chưa tới quán nướng, tên này rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi.

【R: Mơ mộng là không sai, nhưng quán quân không có liên quan gì đến ông cả. 】

Gửi câu này xong, Lộ Bá Nguyên nhét di động vào túi quẩn.

Khi Lộ Bá Nguyên đi xuống lầu nhìn thấu hai người đứng ngoài cửa phòng huấn luyện, anh Đinh đang xách cái ống tay áo Giản Nhung lên ngửi.

Giản Nhung không phản kháng, cậu đưa lưng về phía cầu thang, một tay nhét vào trong túi, dáng lưng chẳng có sức sống cho lắm.

“Tự cậu thẳng thắn, ” Anh Đinh buông tay áo của cậu ra: “Có hút thuốc hay không?”



Lộ Bá Nguyên dừng chân bước xuống cầu thang, khẽ “chậc” một tiếng.

Qua cả đêm rồi, mũi chó cũng không thính đến thế…

Cửa phòng huấn luyện hé mở một khe, vang lên tiếng gào thét của Tiểu Bạch sau khi bị kẻ định đánh chết, sau đó Giản Nhung không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.

“Dạ.” Cậu nói.

Khóe mắt anh Đinh lướt qua người đang tiến đến, không ngẩng đầu lên chào hỏi. Anh chống nạnh, thật nghĩ không ra: “Đang êm đẹp sao lại học thói hút thuốc hả? Không phải cậu không biết hút thuốc sao?”

Giản Nhung mở to mắt nói dối: “Em cảm thấy áp lực lớn.”

“Cậu thì có áp lực gì hả?” Anh Đinh cau mày: “Không thiếu tiền, không thua trận đấu, đám khán giả kênh live stream cũng không chửi lại cậu.”

“Em,” Giản Nhung dừng hai giây: “Em suýt chút nữa bị người ta chém, nghĩ tới bị đánh đên hút hai điếu cho đỡ sợ.”

Anh Đinh: “…”

“Hút thuốc phải phạt tiền có đúng không?” Giản Nhung móc điện thoại từ túi quần ra: “Alipay của anh bao nhiêu?”

Anh Đinh đôi khi thật sự hoài nghi, có đúng là Giản Nhung thật sự là vì tiền mới đi đánh chuyên nghiệp không?

Vì sao mỗi lần phạt tiền mà mắt chả chớp, đưa tiền còn dứt khoát hơn người khác, thậm chí trông như thể ước gì anh mở một sự kiện nạp tiền, hễ nạp một trăm ba mươi ngàn thì được hồi lại một trăm ngàn vậy.

Quy định là quy định, lần đầu tiên hút cũng phải phạt, hơn nữa anh thật sự không mong Giản Nhung học thói này, hư phổi, coi như là một bài học cũng tốt.

“Chuyển Wechat cho anh, ” Anh Đinh nói: “Sung công, dùng để mời mọi người bữa ăn khuya, trước đây phạt tiền bọn họ cũng đều giải quyết như thế, không ngại chứ?”

Giản Nhung lắc đầu.

Cậu vừa mới mớ Wechat, điện thoại đã bị người ta cướp.

“Phạt cậu ấy phạt đến nghiện rồi sao?” Lộ Bá Nguyên bấm khóa màn hình điện thoại di động của Giản Nhung.

Giản Nhung ngẩn ra, vẫn còn duy trì tư thế cấm điện thoại.

Anh Đinh sững người một chút: “Cậu cho rằng anh muốn phạt hay sao? Anh còn muốn cho tiền để nó an phận chút đây này.”

Lộ Bá Nguyên nói: “Vậy cũng không phải phạt cậu ấy.”

Anh Đinh chớp mắt: “Là sao?”

Lộ Bá Nguyên đưa tay lật cổ áo khoác Giản Nhung lên, khi cử động thì ngón tay cọ vào cổ Giản Nhung, khiến cậu thấy ngưa ngứa.

Cổ áo khoác của Giản Nhung có một chữ “R”.

“Áo khoác của em,” Giọng của Lộ Bá Nguyên hơi khàn khi vừa mới tỉnh ngủ, lên tiếng giải thích rõ ràng: “Mùi thuốc lá dính trên đó.”

Anh Đinh ngẩn ra, cẩn thận nhìn thoáng qua áo khoác trên người Giản Nhung. Đúng là vậy.

“Cậu lại hút thuốc—— Tối qua là hút cùng với XIU phải không? Giỏi đấy, lát nữa anh sẽ gửi tin nhắn cho huấn luyện viên của PUD.” Anh Đinh dứt lời, thắc mắc nhìn về phía Giản Nhung: “Nếu không phải cậu hút thì cậu nhận làm gì hả? Nói một tiếng không phải là xong sao?”

Lộ Bá Nguyên phát hiện ra, mỗi lần Giản Nhung căng thẳng hoặc lúng túng thì rất hay thích bứt bứt tóc phía trước.

Cảm giác được ánh mắt của Lộ Bá Nguyên, Giản Nhung cắn răng im lặng thật lâu, cuối cùng tuôn ra một câu——

“Tui nhiều tiền.”

Anh Đinh: “?”

Giản Nhung nói: “Tui thích nộp tiền phạt.”

Anh Đinh cứng họng.

Lát sau, Lộ Bá Nguyên vỗ vỗ lưng của Giản Nhung, giọng nói mang theo mấy phần vui vẻ: “Biết cậu có tiền rồi… Đi vào trước đi, tôi có chuyện muốn bàn với anh Đinh.”

Giản Nhung máy móc đẩy cửa phòng huấn luyện, rồi chợt nhớ gì đó, xoay người nói: “Tui trả áo lại cho anh…”

“Không cần.” Lộ Bá Nguyên quay đầu nhìn cậu một cái rồi nói: “Thích thì cứ mặc đi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau