Tui Hông Muốn Yêu Đương

Chương 8: Phiên ngoại

Trước
## Phiên ngoại

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Không ai dám ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ở vị trí chủ tọa, bầu không khí ngột ngạt khiến mọi người không dám hít thở mạnh.

"Ngày hôm nay tạm thời đến đây thôi."

Tiếng nói vừa cất lên, không quá nửa phút, phòng họp rộng lớn chỉ còn còn lại một người duy nhất.

Đỗ Như Hiên vuốt vuốt chiếc điện thoại di động mới trước đó trợ lý mang tới, tỏa ra khí thế khiếp người.

-

"BÙNG NỔ!!! Tề Văn Lễ hư hư thực thực ly hôn, cùng niềm vui mới tham dự lễ trao giải!"

"Bóc trần vài ba chuyện của ảnh đế mới"

"Chúc mừng Tề tiên sinh trở về với cuộc sống độc thân, vui vỗn lài, topic này random 10 người để trao tặng 1 vạn tệ nha mời mọi người tham gia"

"Ảnh đế và Tề tiên sinh thật xứng đôi"

-

Những bài đăng như thế này vô cùng phổ biến trên trang chủ, Đỗ Như Hiên click vào một trong những bài đăng, từ đầu đến cuối đều chúc mừng Tề Văn Lễ ly hôn, thậm chí còn có người đã bắt đầu mơ mộng về cuộc sống của chính mình cùng Tề Văn Lễ sau khi kết hôn.

Ly hôn chúc mừng cl tao nè, giấy đăng ký kết hôn vẫn nằm trong két sắt tầng 3, 7749 lớp bảo mật đây.

Tiện tay load lại newfeed, lại một bài đăng khác với tiêu đề giật gân xuất hiện - "Choáng váng Tề Văn Lễ và niềm vui mới ở trước cửa khách sạn hôn nhau đắm đuối"

Bức ảnh chụp lén trông rất mơ hồ, không rõ ai, hai người thân thiết dựa vào nhau, nhìn qua như là đang hôn môi.

Trong nháy mắt Đỗ Như Hiên tức tốc mở ra khung chat với trợ lý, nhắn một câu "Đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất đến thành phố A", nhưng lại chậm chạp không ấn gửi đi.

Lời cảnh cáo trước khi Tề Văn Lễ rời đi vẫn còn văng vẳng bên tai, Đỗ Như Hiên không dám động đến vảy ngược của anh.

Đỗ Như Hiên chuyển sang khung chat duy nhất ở trên cùng, chỉ đầy ắp tin nhắn màu xanh lá cây ở phía mình và không nhận được câu trả lời nào từ đối phương.

Đỗ Như Hiên hít sâu một hơi, bàn tay trên đùi nắm chặt thành nắm đấm, dùng lực mạnh đến mức gân xanh trên mu bàn tay đều phồng lên.



Suốt cả buổi chiều, Đỗ Như Hiên gần như đã hoàn thành tất cả công việc trong hai ba ngày tới, chỉ có như vậy, cậu mới có thể cố gắng kiềm chế bản thân nhớ nhung Tề Văn Lễ đến phát điên.

Chỉ là sắc mặt toàn bộ nhân viên của công ty đều xanh mét.

-

"Chào buổi tối, em là Quan Văn Tuyết, xin hãy chiếu cố nhiều hơn."

Cái tên vừa đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đêm qua đang ngồi trên ghế sofa, cười tủm tỉm chào hỏi Đỗ Như Hiên.

Tên này mặc đồ ở nhà, tóc ướt dầm dề, khuôn mặt ửng hồng vì nóng.

Toàn thân Đỗ Như Hiên phát run, sắc mặt âm trầm, như thể một giây sau sẽ lao tới nắm đầu Quan Văn Tuyết bẻ cổ, xiên cho một trận tơi bời khói lửa.

"Mày vào bằng cách nào?"

Đây là căn nhà mà Đỗ Như Hiên và Tề Văn Lễ mua sau khi kết hôn, chưa từng có người ngoài nào bước vào, huống chi còn là...

Đỗ Như Hiên không muốn thừa nhận Quan Văn Tuyết và Tề Văn Lễ có bất luận quan hệ gì với nhau, bạn chịch cũng không được, có thể biết rằng tên đó vào được là do Tề Văn Lễ bày mưu đặt kế, nhưng Đỗ Như Hiên vẫn tiến lên hai bước, túm lấy cánh tay Quan Văn Tuyết lôi người từ trên sofa dậy.

"Cút mẹ mày đi." Đỗ Như Hiên giống như một con sư tử đang nổi giận ngay lúc này, bảo vệ lãnh thổ của mình.

Quan Văn Tuyết không bị doạ sợ chút nào, ngược lại còn cười đến nấc lên: "Anh họ ơi cứu em với, chị dâu họ giết người diệt khẩu rồi đây này ——"

Chị dâu họ, chị dâu họ nào cơ?

Đỗ Như Hiên còn chưa kịp buông tay Quan Văn Tuyết, có một người chậm rì rì bước xuống cầu thang.

Người ấy mặc áo ngủ do chính tay Đỗ Như Hiên mua, lười biếng dựa vào tay vịn, liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó nói với Quan Văn Tuyết: "Nghỉ ngơi đủ rồi thì cút đi."

"Em cũng muốn thế mà anh họ" Quan Văn Tuyết vô cùng đáng thương chỉ chỉ vào cánh tay đang bị Đỗ Như Hiên túm lấy "Chị dâu họ quá nhiệt tình, không cho em đi đây này."

Mấy chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Quan Văn Tuyết đã bị ném ra khỏi phòng khách. Ảnh đế nhìn xuống chân phải không dép chân trái có dép của mình, sâu sắc cảm nhận được những bài đăng của giang cư mận, Đại ma đầu Đỗ Như Hiên ——

Giờ này khắc này, Đại ma đầu đang dựa vào chân Tề Văn Lễ, từng câu từng câu chữ rõ ràng rành mạch đọc "Bản kiểm điểm" tự mình viết. Người nào đó đọc xong, đặt hai tay lên đầu gối Tề Văn Lễ, ngẩng đầu nói: "Em sai rồi, em sẽ không bao giờ lén nhúng tay vào chuyện của chồng nữa."

Ròng rã năm ngày, Đỗ Như Hiên ăn cơm một mình, ngủ một mình, phòng không gối chiếc chờ một người... Cậu dường như lại trở về những tháng ngày không có Tề Văn Lễ bên cạnh, nằm trên chiếc giường lớn trống rỗng, duỗi tay lần mò bên cạnh, cũng chỉ có tấm chăn lạnh lẽo mà thôi.

Năm ngày trước, Tề Văn Lễ đơn phương chiến tranh lạnh với Đỗ Như Hiên. Nguyên nhân là sau khi lần thứ ba Tề Văn Lễ hai giờ sáng vẫn chưa về nhà, Đỗ Như Hiên lén đi tìm những người hẹn Tề Văn Lễ ra ngoài, cùng đối phương giao lưu "hữu nghị" một tí.



Chỉ là trùng hợp vào ngày hôm đó, anh trai Tề Văn Lễ tình cờ đi ăn tối với em mình, tình cờ ăn cùng một nhà hàng với Đỗ Như Hiên, tình cờ Tề Văn Lễ trong toilet gặp phải một người bạn bị Đỗ Như Hiên làm cho sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Sau khi hai người xác định quan hệ và kết hôn, Tề Văn Lễ cắt đứt hết với mọi tình nhân trước đó, lão già cha anh năm đó ngoại tình đến nghiện, Tề Văn Lễ không thể làm mấy chuyện lừa dối sau khi kết hôn được, quá ghê tởm.

"Đỗ Như Hiên," Tề Văn Lễ đứng ở cửa, nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt không hề có một tia ấm áp, "Tôi nhớ rõ tôi và em đã từng nói chuyện về dì Khương."

Đỗ Như Hiên đã hối hận rồi, nhưng vì lời nói của Tề Văn Lễ, cậu không dám tiến lên trước một bước, chỉ sợ càng làm cho người đàn ông của mình giận hơn.

"Đừng tới tìm tôi, tôi làm cái gì, nói cái gì, đều không liên quan đến em." Tề Văn Lễ lạnh lùng nói với cậu, "Em nhớ kỹ chưa?"

Đỗ Như Hiên chỉ có thể gật đầu, nhẹ giọng đáp lại: "Em nhớ kỹ rồi ạ."

"Rầm" một tiếng, cửa lớn đóng chặt, xung quanh chỉ còn lại tiếng hít thở của một mình Đỗ Như Hiên.

-

"Lúc ấy em......" Đỗ Như Hiên cọ cọ chân Tề Văn Lễ, "Lúc ấy em nằm trên giường, toàn bộ đầu óc em chỉ nghĩ đến hình ảnh chồng và Phó Lâm......"

Cho nên nhất thời bị ghen tuông làm cho choáng váng đầu óc, trong lúc ngu người không giữ được lý trí làm ra chuyện sai lầm.

"Ai là Phó Lâm?" Tề Văn Lễ nhíu mày, hiển nhiên là chẳng nhớ người này là ai.

Đỗ Như Hiên nhắc nhở anh, "Nghệ sĩ tuyến 18, tiệc tối lúc ấy anh còn ôm tên đó."

Tề Văn Lễ suy nghĩ một lúc, nghĩ ra rồi. Anh hờ hững nhìn Đỗ Như Hiên một cái, nói: "Tôi còn chịch cậu ta nữa."

"Vâng, em biết." Đỗ Như Hiên rầu rĩ mở miệng, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Em còn biết chuyện gì nữa?" Tề Văn Lễ đưa tay bóp lấy cằm Đỗ Như Hiên, người này ngoan ngoãn thuận theo anh ngẩng đầu lên.

Tề Văn Lễ nhéo cằm Đỗ Như Hiên, đánh giá qua lại mấy lần, âm thanh nhẹ nhàng mà nói: "Nói một chuyện, ** một lần."

Ánh mắt Đỗ Như Hiên sáng rực lên.

Vì thế người nào đó ngoan ngoãn nghe lời mà đem hết chuyện mình giấu Tề Văn Lễ nói ra, nhưng không giới hạn trong chuyện mình thu thập thông tin về những tình nhân trước đó của Tề Văn Lễ, lén lút bí mật cất kín đồ dùng sinh hoạt hàng ngày của chồng yêu, vì Tề Văn Lễ mà chế tạo riêng một bộ còng tay còng chân đặc biệt, mang ý đồ cả đêm ép khô Tề Văn Lễ.

Đương nhiên, nói xong là trở mặt không quen biết, đuổi Đỗ Như Hiên ra khỏi phòng ngủ lại là chuyện khác.

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước