Túi Khóc Nhỏ Cùng Với Quý Ngài Nóng Tính Của Cậu Ấy
Chương 10: Đồ Ngốc
Kết quả thi đã được công bố, Kỳ Minh thấy thư báo tuyển của Đường Miểu giống hệt cái của mình thì lập tức nổi sùng, “Đường! Miểu!”
Đường Miểu thấy thư báo tuyển thì có hơi đắc ý, còn đang tính toán xem mấy ngày nghỉ mình với Kỳ Minh sẽ đi đâu đây.
Kỳ Minh quăng lá thư báo tuyển xuống đất, tiểu đệ bên cạnh run lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Vẫn là nên báo cho ông chủ Đường biết được tin tức tốt này trước, là Nhị Trung đó, trọng điểm 60% vẫn là Nhị Trung đó.
“Cậu mau nói rõ việc thư báo tuyển cho tớ ngay!”
Trong miệng Đường Miểu còn ngậm kẹo, mơ hồ nói, “Là Nhị Trung đó, trường này rất đẹp, tường được sơn đỏ còn có tháp chuông lớn nữa, chẳng phải chúng ta cũng học chung với nhau sao?”
“Cái này là trọng điểm hả?” Kỳ Minh siết chặt nắm tay, “Cậu đứng trong top 10 toàn thành phố còn đến Nhị Trung làm gì nữa?”
Mắt của Đường Miểu rất to chỉ là khóe mắt hơi rủ xuống, lúc bình thường nhìn qua sẽ thấy không vui vẻ gì nhưng lúc cậu không vui với Kỳ Minh khác nhau. Lúc bản thân cậu không vui sẽ được Kỳ Minh giúp cho vui vẻ lên. Lại thêm trong mắt thường ngập tràn hơi nước, bây giờ mới nhìn qua thôi đã thấy như đầm nước trong suốt.
“Tớ…” Ánh mắt Đường Miểu vòng tới vòng lui, “Hình như viết sai nguyện vọng nhỉ?”
Ba Kỳ đang phấn khởi chạy đến muốn chúc mừng con mình thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên trong ra —
“A, đừng đánh tớ mà.”
“Khóc cái gì mà khóc chứ? Tôi đánh được cậu à?”
“Huhuhuhu…”
“Không được khóc!”
“Cậu… Cậu, cậu đánh tớ.”
“Không cho khóc nữa, xòe tay ra cho tớ xem chỗ bị đánh được không?”
“Huhu… Hức…”
“Đau ở đâu? Nói!”
“Hic…”
“Không được khóc!”
“Chân đau.”
“Tớ xoa cho cậu, không được khóc nữa đó… Nhưng mà, ban nãy tớ đánh chân cậu à?”
“Tớ… Hình như vừa rồi đụng trúng bàn.”
“Đường! Thủy! Thủy! Cậu! Là! Đồ! Ngốc!”
“Cậu mới ngốc!”
“Còn dám cãi lại nữa à?”
“…”
“Được được được, tớ ngốc tớ ngốc. Tiểu tổ tông à, cậu đừng khóc nữa được không.”
Ba Kỳ xoay người rời đi, không nhịn được phải thở dài. Bỗng nhiên có hơi sầu, Tiểu Đường Miểu đáng yêu thật đó nhưng nếu sau này Kỳ Minh mang về cho ông một chàng dâu thật sự thì phải làm sao đây?
Đường Miểu thấy thư báo tuyển thì có hơi đắc ý, còn đang tính toán xem mấy ngày nghỉ mình với Kỳ Minh sẽ đi đâu đây.
Kỳ Minh quăng lá thư báo tuyển xuống đất, tiểu đệ bên cạnh run lên, nhanh chân chạy ra ngoài. Vẫn là nên báo cho ông chủ Đường biết được tin tức tốt này trước, là Nhị Trung đó, trọng điểm 60% vẫn là Nhị Trung đó.
“Cậu mau nói rõ việc thư báo tuyển cho tớ ngay!”
Trong miệng Đường Miểu còn ngậm kẹo, mơ hồ nói, “Là Nhị Trung đó, trường này rất đẹp, tường được sơn đỏ còn có tháp chuông lớn nữa, chẳng phải chúng ta cũng học chung với nhau sao?”
“Cái này là trọng điểm hả?” Kỳ Minh siết chặt nắm tay, “Cậu đứng trong top 10 toàn thành phố còn đến Nhị Trung làm gì nữa?”
Mắt của Đường Miểu rất to chỉ là khóe mắt hơi rủ xuống, lúc bình thường nhìn qua sẽ thấy không vui vẻ gì nhưng lúc cậu không vui với Kỳ Minh khác nhau. Lúc bản thân cậu không vui sẽ được Kỳ Minh giúp cho vui vẻ lên. Lại thêm trong mắt thường ngập tràn hơi nước, bây giờ mới nhìn qua thôi đã thấy như đầm nước trong suốt.
“Tớ…” Ánh mắt Đường Miểu vòng tới vòng lui, “Hình như viết sai nguyện vọng nhỉ?”
Ba Kỳ đang phấn khởi chạy đến muốn chúc mừng con mình thì nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên trong ra —
“A, đừng đánh tớ mà.”
“Khóc cái gì mà khóc chứ? Tôi đánh được cậu à?”
“Huhuhuhu…”
“Không được khóc!”
“Cậu… Cậu, cậu đánh tớ.”
“Không cho khóc nữa, xòe tay ra cho tớ xem chỗ bị đánh được không?”
“Huhu… Hức…”
“Đau ở đâu? Nói!”
“Hic…”
“Không được khóc!”
“Chân đau.”
“Tớ xoa cho cậu, không được khóc nữa đó… Nhưng mà, ban nãy tớ đánh chân cậu à?”
“Tớ… Hình như vừa rồi đụng trúng bàn.”
“Đường! Thủy! Thủy! Cậu! Là! Đồ! Ngốc!”
“Cậu mới ngốc!”
“Còn dám cãi lại nữa à?”
“…”
“Được được được, tớ ngốc tớ ngốc. Tiểu tổ tông à, cậu đừng khóc nữa được không.”
Ba Kỳ xoay người rời đi, không nhịn được phải thở dài. Bỗng nhiên có hơi sầu, Tiểu Đường Miểu đáng yêu thật đó nhưng nếu sau này Kỳ Minh mang về cho ông một chàng dâu thật sự thì phải làm sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất