Chương 62: Sơn Tặc
Đến chỗ khu rừng tại nơi nàng để lại ký hiệu, đào lên một cái balo màu đen, Lưu Lê phủi phủi bùn đất ở phía trên, mở ra chiếc khóa mật mã, bên trong là một tấm vải gấm màu vàng đang gói lấy ngọc tỷ còn có đồ dùng nàng thường ăn cơm. Nàng đưa tay vào bên trong balo mà lục tìm, lại từ bên trong lấy ra một mấy vỉ thuốc vitamin C ra ngoài. Để vào lúc nào nhỉ? Lưu Lê buồn bực gãi gãi cái ót, nàng không nhớ rõ mình mua thuốc này bao giờ, hẳn là bạn gái của nàng trước lúc xuất phát để vào cho nàng mang đi rồi. Nghĩ tới sau này có thể sẽ dùng đến, Lưu Lê đem thuốc đặt lại trong túi, mặc kệ ánh mắt kỳ quái của người đi đường, nhanh chóng trở về nhà chờ tin tức của Lưu Mặc.
Gần tới ban đêm, Lưu Mặc hớn hở chạy vào trong viện của Lưu Lê, Lưu Lê đối với nàng ấy từ trước tới nay chưa từng có điều kiêng kỵ, mang nàng ấy đến gian phòng của mình, ở trước mặt nàng ấy đem đồ đạc cần dùng sắp xếp cất vào trong balo màu đen. Mà cái ngọc tỷ đủ để bảo vệ tính mạng của nàng đã bị nàng cất giấu ở một chỗ khác, Lưu Lê tin chắc ngoại trừ bản thân không có người nào có thể dễ dàng tìm thấy được.
"Công tử, gần đây ở huyện Ôn Hải lần lượt truyền đến tin tức có đám sơn tặc ra tay đánh cướp, hơn nữa nghe nói thêm là cả quan phủ cũng không có biện pháp đối phó với bọn chúng. Nếu như ta đoán không lầm, những kẻ cướp kia hẳn là vừa mới chuyển đến bên này, số lượng không ít." Lưu Mặc mang ánh mắt quái dị ngó nhìn Lưu Lê đáng nhét đồ đạc vào trong cái balo màu đen, nàng tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua y phục kiểu như vậy, rất kỳ quái.
"Huyện Ôn Hải là ở đâu? Nếu như lượng người nhiều như lời ngươi nói, vậy mới đủ để chúng ta sử dụng rồi." Lưu Lê vừa thu thập vừa nói.
"Huyện Ôn Hải là huyện thành nằm ở duyên hải Đại Tần, từ chỗ đó có thể dùng đường thủy đến nước Lưu. Về phần nước Lưu, nghe nói nước Lưu chỉ là một hòn đảo, con người sinh sống ở đó trời sinh có tính hiếu chiến, tàn nhẫn bạo ngược còn thường đến những thôn huyện ở duyên hải nước ta làm không ít chuyện đê hèn." Lưu Mặc sợ rằng Lưu Lê không biết đến nước phiên bang nhỏ như nước Lưu kia, nên rất kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy biết, nàng biết rõ nơi Lưu Lê sắp đến là nước Lưu, nên khi Lưu Lê nghe xong liền cảm thấy vui vẻ.
Cái gì gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu*. Đám đạo tặc này thật sự lại đến một chỗ tốt như vậy, vậy càng tốt nàng không cần đi đường vòng chỉ cần cứ thẳng tắp đến huyện Ôn Hải là được rồi. Đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong balo, Lưu Lê không quên mang theo thanh chủy thủ của mình đặt ngay ngắn vào trong giày quân đội, theo bản năng ngồi xổm xuống sờ sờ tại nơi mắt cá chân, hết thảy đều chuẩn bị xong, sau đó đi về hướng Lưu Mặc, đặt tay lên bả vai nàng ấy nói: "Lưu Mặc, mặc dù ta là Bang chủ nhưng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, ta nghĩ những người ăn mày kia cũng đã đảm bảo được ấm no, cũng không cần ta phải ở lại làm gì nữa rồi. Sau này liền phiền ngươi tốn thêm nhiều tâm tư, để cho bọn họ có thể vượt qua tháng ngày bữa đói bữa no lúc trước là được rồi. Ngày mai ta phải đi xa, về phần lúc nào có thể trở lại cũng không thể nói chính xác được, ngươi không phải cùng Tô cô nương đã rất tốt sao, hy vọng lúc ta trở lại có thể thấy ngươi cùng nàng ấy chân chính ở bên nhau."
*踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫- Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu: Mang ý nghĩ khi tìm hiểu thứ gì đó dù cho đi mòn cả giày sắt mà không thể tìm thấy được, nhưng trong lúc vô ý không cần phí sức lực lại có thể tìm ra, câu nói xuất phát từ bài Tuyệt Cú thời Nam Tống.
"Công tử phải đi xa? Công tử muốn đi đâu, có cần Lưu Mặc đi cùng ngươi không?"
"Ngươi bỏ được Úc Trúc của ngươi sao?" Lưu Lê trêu chọc nói.
"Công tử, Úc Trúc nàng, nàng không phải là của ta mà!" Lưu Mặc xấu hổ cúi đầu, lầm bầm trong miệng, nói: "Công tử nếu không muốn ta cùng đi với ngươi, ta liền không đi."
"Không phải là không nguyện ý để ngươi cùng theo ta đến đó, mà là bởi vì ở nơi này có có rất nhiều chuyện đang đợi ngươi làm đấy! Ngươi đi rồi, những người ăn mày kia phải làm sao bây giờ đây? Còn có Tô cô nương phải làm sao nữa? Huống chi ta chỉ phải đi một thời gian ngắn mà thôi, xong việc sẽ trở về. Được rồi được rồi, đừng lằng nhằng như mấy người mẹ nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn chút đồ, ta đói bụng rồi." Lưu Lê đem đồ đạc thu nhập xong xuôi đặt ở dưới giường, đấy Lưu Mặc đi đến tửu quán bên ngoài ăn chút đồ. Hai người vui vẻ nói rất nhiều chuyện nhàm chán, cho đến khi cơm nước no nê, đôi bên đều say lắc lưng Lưu Lê mới cùng Lưu Mặc nói lời tạm biệt.
Vốn tưởng rằng đến buổi trưa Tiêu Thanh Nhiên mới đến tìm nàng, nhưng ai ngờ Lưu Lê vừa mới mặc xong y phục tử tế nàng ấy đã ở ngoài cửa đợi nàng rồi. Buổi sáng, không khí rất tốt, Lưu Lê vội vàng rửa mặt xong xuôi, đeo balo đứng ở hậu viện hít sâu vài ngụm. Mở cửa, Tiêu Thanh Nhiên chỉ chỉ xe ngựa đang dừng ở phía sau lưng này, bảo nàng đi tới đó.
"Đi đâu?" Tiêu Thanh Nhiên hỏi.
"Trực tiếp đến huyện Ôn Hải đi, ta đã hỏi thăm được tin tức, những tên đạo tặc hiện tại đang ở huyện Ôn Hải, như vậy chúng ta có thể trực tiếp đến đó tìm đạo tặc không phải tìm đầu lĩnh nữa, sau này để bọn họ đến cướp thuyền cướp người của nước Lưu. Chỉ cần việc này hoàn thành, những chuyện còn lại cũng dễ làm rồi." Lưu Lê ngồi đối diện Tiêu Thanh Nhiên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng ấy không có chút khuyết điểm nào, trong đầu rất tự nhiên xuất hiện một dãy băng sơn đông lạnh cực đại làm nàng không khỏi rùng mình một cái.
"Ta nói, ngươi trừ bỏ vẻ mặt co quắp còn có thể vẻ mặt nào mới mẻ hơn không? Chẳng lẽ mặt của ngươi mất hết cảm giác rồi? Hay là ngươi bị căng cơ mặt hả?" Rõ ràng có hai người ngồi trong xe ngựa, Lưu Lê hết lần này đến lần khác lại cảm thấy là chỉ có một mình nàng ở trong đây. Nàng nằm xuống chỗ ngồi, nàng cho rằng bản thân phải tìm chuyện để tọc mạch để đỡ buồn chán, ví dụ như, kích thích tản băng sơn đang ngự trị ở chỗ ngồi trước mặt nàng hiện giờ.
"Cút." Tính tình của Tiêu Thanh Nhiên lãnh đạm nhiều năm rốt cuộc vào giờ khắc này hoàn toàn bị công phá, nàng nhìn gương mặt đang cười cợt của Lưu Lê còn đôi chân cao kiều của nàng ta cứ đung đưa qua lại trước mặt nàng, thật sự rất muốn một kiếm đem nàng ta đâm chết đi, đỡ để cho nàng thấy bộ dạng sắc lang như vậy của nàng ta. Lông mày hơi nhíu lại, Tiêu Thanh Nhiên nhớ Lưu Lê trước kia mặc dù không phải là bộ dạng đứng đắn nhưng cũng không đến trình độ vô lại dưới tình huống như vậy, chẳng phải nói càng thay đổi càng tốt sao, chẳng lẽ Lưu Lê càng thay đổi càng không đứng đắn?
Một chữ "Cút" đã để cho Lưu Lê rất có cảm giác thành tựu, nàng hé miệng cười ra tiếng, thời điểm giơ tay lên ánh mắt vô tình dừng lại mặt nhẫn trên đầu ngón tay, vốn đang mỉm cười, con người đột nhiên trở nên ảm đạm, hai chân cao kiều hạ xuống. Lưu Lê xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay, hôn lên vật lạnh băng kia, khong nói gì thêm.
Đạt được nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng mất đi nhiều thứ.
Xe ngựa trên đường cũng có đôi lúc lắc lư qua lại, Lưu Lê trong xe ngựa vẫn nhìn chầm chầm vào chiếc nhẫn, miệng lầm bầm không biết tự nói với chính mình hay với Tiêu Thanh Nhiên: " Cũng không biết tại sao con người phải có hy vọng, tại sao có thể ghi nhớ nhiều đến như vậy. Nếu như ta mất trí nhớ, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, cho dù bên cạnh có người ở cùng, nhưng trái tim này...vẫn là trống rỗng a."
"Nếu như ngươi không học được mãn nguyện, lòng của ngươi vĩnh viễn cũng chỉ trống rỗng."
"Vậy sao?" Nghe được lời nói của Tiêu Thanh Nhiên, Lưu Lê ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy, con ngươi của nàng ấy vẫn như cũ không có nửa điểm tâm tình. Chỉ là thấy nàng ấy gật đầu nhẹ, Lưu Lê đột nhiên không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa. Nàng nhấc cửa rèm nhìn rừng cây phía bên ngoài, đem balo đặt ở chỗ ngồi, chuẩn bị ngủ đến khi tới huyện Ôn Hải mới tỉnh dậy.
Vốn trong xe đang an tĩnh liền nghe thấy được thanh âm vó ngựa cùng bánh xe từ phía trước truyền vào. Trường kiếm của Tiêu Thanh Nhiên đặt trên đùi của nàng, thân thể theo sự lắc lư của xe ngựa không ngừng lay động. Nàng nhìn không hiểu động tác vừa rồi của Lưu Lê, càng không rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Nhưng mà, nói đến tim trống rỗng không phải nàng cũng như vậy sao? Khuyên người khác thì dễ dàng, khuyên bản thân thì khó khăn, cho dù nàng hiểu đạo lý mãn nguyện nhưng cũng không học được đạo lý này, mặc dù nàng nghĩ bản thân phải thay đổi cách sống của mình, nguyện vọng của bà bà nàng khi còn sống cũng là lý do nàng phải tiếp tục sống.
Nhắm mắt lại, hình ảnh vị bà bà trên mặt đầy nếp nhăn hiện ra trong tâm trí của Tiêu Thanh Nhiên, và giọt nước mắt bà ấy rơi xuống khi từ giã cõi đời. Là đúng hay sai, nàng không biết, nếu như có thể nàng hy vọng ai đó có thể nói cho nàng biết đúng hay sai, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác rồi. Lần nữa mở mắt ra, ánh mắt Tiêu Thanh Nhiên rơi trên người của Lưu Lê đang nằm ngủ. Gương mặt nhìn như đa tình thế này, nàng ta, có phải là người cho nàng biết đáp án hay không?
"Nhìn ta sao?" Không biết đã nhìn bao lâu, Lưu Lê đang nhắm mắt rốt cuộc lại phát ra âm thanh.
Thanh âm bất chợt vang lên làm Tiêu Thanh Nhiên sợ hết hồn, cảm giác làm sai chuyện bị bất gặp đột ngột dâng lên, nàng vội vàng cúi đầu đem tầm mắt chuyển về nơi khác, lời nói như giấu đầu lòi đuôi vang lên: "Ta nhìn ngươi lúc nào? Ngươi không có nhìn ta, sao biết ta nhìn ngươi? Ta mới...mới không có nhìn ngươi."
"Được được được, là ta nhìn ngươi, ta bởi vì nhìn ngươi mới biết được ngươi đang nhìn ta. Ngươi không nhìn ta, ta lại nhìn ngươi đấy thôi!" Chân trái Lưu Lê gác lên chân phải, cũng không cần để ý tới Tiêu Thanh Nhiên có bởi vì lời nói của nàng đỏ mặt tới mang tai hay không, chẳng qua là tiếp tục nhắm mắt lại, vừa hừ hừ mấy câu liền ngủ, làm gì còn nhớ rõ những lời nói vừa rồi của mình. Ngược lại là Tiêu Thanh Nhiên, bởi vì lời nói của nàng ta mà tim đập trở nên không theo quy luật, lại nhớ tới nàng ta say rượu rồi hôn mình, khóe môi cong lên, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại cười lên.
Trước khi trời tối, xe ngựa dừng ở cửa một lữ quán, vốn tưởng rằng đã đến huyện Ôn Hải, ai ngờ người đánh xe nói cho Lưu Lê biết hiện tại chẳng qua là nghỉ ngơi trên đường, muốn tới huyện Ôn Hải tối thiểu phải mất ba ngày đường. Đi vào lữ quán, Lưu Lê làm tấm gương gương mẫu chạy đến quầy làm cho chưởng quầy đang vui vẻ tính toán sổ sách bị làm một phen hết hồn, thấy có khách đến lập tức lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười, căn cứ theo yêu cầu của Lưu Lê sắp xếp cho nàng hai gian phòng hảo hạng. Người đánh xe cũng không cùng các nàng ở cùng một chỗ, sau khi Lưu Lê cùng Tiêu Thanh Nhiên xuống xe, hắn sẽ lái xe đến ngõ hẻm để nghỉ ngơi.
Thời điểm sắp tiến vào gian phòng, Lưu Lê đẩy Tiêu Thanh Nhiên dựa vào cửa phòng, cười cực kỳ hèn mọn, nói: "Tiêu cô nương phải cẩn thận một chút nha, đem cửa khóa kỹ lại, ta sợ ta buổi tối bị mộng du, mơ thấy ngươi lại mò đến phòng của ngươi thì không hay cho lắm!"
"Cút!" Lưu Lê thành công để cho Tiêu Thanh Nhiên lần thứ hai lập lại từ "Cút". Thời điểm tiến vào gian phòng, Tiểu Thanh Nhiên lại thật sự tin lời của Lưu Lê nói, liên tục xác nhận cửa đã khóa kỹ mới tiến lên trên giường, lưu lại một mình Lưu Lê đứng ở trước của ôm bụng liều mạng cười to.
-------------CHƯƠNG 61------------
Gần tới ban đêm, Lưu Mặc hớn hở chạy vào trong viện của Lưu Lê, Lưu Lê đối với nàng ấy từ trước tới nay chưa từng có điều kiêng kỵ, mang nàng ấy đến gian phòng của mình, ở trước mặt nàng ấy đem đồ đạc cần dùng sắp xếp cất vào trong balo màu đen. Mà cái ngọc tỷ đủ để bảo vệ tính mạng của nàng đã bị nàng cất giấu ở một chỗ khác, Lưu Lê tin chắc ngoại trừ bản thân không có người nào có thể dễ dàng tìm thấy được.
"Công tử, gần đây ở huyện Ôn Hải lần lượt truyền đến tin tức có đám sơn tặc ra tay đánh cướp, hơn nữa nghe nói thêm là cả quan phủ cũng không có biện pháp đối phó với bọn chúng. Nếu như ta đoán không lầm, những kẻ cướp kia hẳn là vừa mới chuyển đến bên này, số lượng không ít." Lưu Mặc mang ánh mắt quái dị ngó nhìn Lưu Lê đáng nhét đồ đạc vào trong cái balo màu đen, nàng tới bây giờ chưa bao giờ thấy qua y phục kiểu như vậy, rất kỳ quái.
"Huyện Ôn Hải là ở đâu? Nếu như lượng người nhiều như lời ngươi nói, vậy mới đủ để chúng ta sử dụng rồi." Lưu Lê vừa thu thập vừa nói.
"Huyện Ôn Hải là huyện thành nằm ở duyên hải Đại Tần, từ chỗ đó có thể dùng đường thủy đến nước Lưu. Về phần nước Lưu, nghe nói nước Lưu chỉ là một hòn đảo, con người sinh sống ở đó trời sinh có tính hiếu chiến, tàn nhẫn bạo ngược còn thường đến những thôn huyện ở duyên hải nước ta làm không ít chuyện đê hèn." Lưu Mặc sợ rằng Lưu Lê không biết đến nước phiên bang nhỏ như nước Lưu kia, nên rất kiên nhẫn giải thích cho nàng ấy biết, nàng biết rõ nơi Lưu Lê sắp đến là nước Lưu, nên khi Lưu Lê nghe xong liền cảm thấy vui vẻ.
Cái gì gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu*. Đám đạo tặc này thật sự lại đến một chỗ tốt như vậy, vậy càng tốt nàng không cần đi đường vòng chỉ cần cứ thẳng tắp đến huyện Ôn Hải là được rồi. Đem tất cả mọi thứ bỏ vào trong balo, Lưu Lê không quên mang theo thanh chủy thủ của mình đặt ngay ngắn vào trong giày quân đội, theo bản năng ngồi xổm xuống sờ sờ tại nơi mắt cá chân, hết thảy đều chuẩn bị xong, sau đó đi về hướng Lưu Mặc, đặt tay lên bả vai nàng ấy nói: "Lưu Mặc, mặc dù ta là Bang chủ nhưng chỉ tồn tại trên danh nghĩa, ta nghĩ những người ăn mày kia cũng đã đảm bảo được ấm no, cũng không cần ta phải ở lại làm gì nữa rồi. Sau này liền phiền ngươi tốn thêm nhiều tâm tư, để cho bọn họ có thể vượt qua tháng ngày bữa đói bữa no lúc trước là được rồi. Ngày mai ta phải đi xa, về phần lúc nào có thể trở lại cũng không thể nói chính xác được, ngươi không phải cùng Tô cô nương đã rất tốt sao, hy vọng lúc ta trở lại có thể thấy ngươi cùng nàng ấy chân chính ở bên nhau."
*踏破铁鞋无觅处,得来全不费功夫- Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, đắc lai toàn bất phí công phu: Mang ý nghĩ khi tìm hiểu thứ gì đó dù cho đi mòn cả giày sắt mà không thể tìm thấy được, nhưng trong lúc vô ý không cần phí sức lực lại có thể tìm ra, câu nói xuất phát từ bài Tuyệt Cú thời Nam Tống.
"Công tử phải đi xa? Công tử muốn đi đâu, có cần Lưu Mặc đi cùng ngươi không?"
"Ngươi bỏ được Úc Trúc của ngươi sao?" Lưu Lê trêu chọc nói.
"Công tử, Úc Trúc nàng, nàng không phải là của ta mà!" Lưu Mặc xấu hổ cúi đầu, lầm bầm trong miệng, nói: "Công tử nếu không muốn ta cùng đi với ngươi, ta liền không đi."
"Không phải là không nguyện ý để ngươi cùng theo ta đến đó, mà là bởi vì ở nơi này có có rất nhiều chuyện đang đợi ngươi làm đấy! Ngươi đi rồi, những người ăn mày kia phải làm sao bây giờ đây? Còn có Tô cô nương phải làm sao nữa? Huống chi ta chỉ phải đi một thời gian ngắn mà thôi, xong việc sẽ trở về. Được rồi được rồi, đừng lằng nhằng như mấy người mẹ nữa, đi thôi, chúng ta đi ăn chút đồ, ta đói bụng rồi." Lưu Lê đem đồ đạc thu nhập xong xuôi đặt ở dưới giường, đấy Lưu Mặc đi đến tửu quán bên ngoài ăn chút đồ. Hai người vui vẻ nói rất nhiều chuyện nhàm chán, cho đến khi cơm nước no nê, đôi bên đều say lắc lưng Lưu Lê mới cùng Lưu Mặc nói lời tạm biệt.
Vốn tưởng rằng đến buổi trưa Tiêu Thanh Nhiên mới đến tìm nàng, nhưng ai ngờ Lưu Lê vừa mới mặc xong y phục tử tế nàng ấy đã ở ngoài cửa đợi nàng rồi. Buổi sáng, không khí rất tốt, Lưu Lê vội vàng rửa mặt xong xuôi, đeo balo đứng ở hậu viện hít sâu vài ngụm. Mở cửa, Tiêu Thanh Nhiên chỉ chỉ xe ngựa đang dừng ở phía sau lưng này, bảo nàng đi tới đó.
"Đi đâu?" Tiêu Thanh Nhiên hỏi.
"Trực tiếp đến huyện Ôn Hải đi, ta đã hỏi thăm được tin tức, những tên đạo tặc hiện tại đang ở huyện Ôn Hải, như vậy chúng ta có thể trực tiếp đến đó tìm đạo tặc không phải tìm đầu lĩnh nữa, sau này để bọn họ đến cướp thuyền cướp người của nước Lưu. Chỉ cần việc này hoàn thành, những chuyện còn lại cũng dễ làm rồi." Lưu Lê ngồi đối diện Tiêu Thanh Nhiên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ của nàng ấy không có chút khuyết điểm nào, trong đầu rất tự nhiên xuất hiện một dãy băng sơn đông lạnh cực đại làm nàng không khỏi rùng mình một cái.
"Ta nói, ngươi trừ bỏ vẻ mặt co quắp còn có thể vẻ mặt nào mới mẻ hơn không? Chẳng lẽ mặt của ngươi mất hết cảm giác rồi? Hay là ngươi bị căng cơ mặt hả?" Rõ ràng có hai người ngồi trong xe ngựa, Lưu Lê hết lần này đến lần khác lại cảm thấy là chỉ có một mình nàng ở trong đây. Nàng nằm xuống chỗ ngồi, nàng cho rằng bản thân phải tìm chuyện để tọc mạch để đỡ buồn chán, ví dụ như, kích thích tản băng sơn đang ngự trị ở chỗ ngồi trước mặt nàng hiện giờ.
"Cút." Tính tình của Tiêu Thanh Nhiên lãnh đạm nhiều năm rốt cuộc vào giờ khắc này hoàn toàn bị công phá, nàng nhìn gương mặt đang cười cợt của Lưu Lê còn đôi chân cao kiều của nàng ta cứ đung đưa qua lại trước mặt nàng, thật sự rất muốn một kiếm đem nàng ta đâm chết đi, đỡ để cho nàng thấy bộ dạng sắc lang như vậy của nàng ta. Lông mày hơi nhíu lại, Tiêu Thanh Nhiên nhớ Lưu Lê trước kia mặc dù không phải là bộ dạng đứng đắn nhưng cũng không đến trình độ vô lại dưới tình huống như vậy, chẳng phải nói càng thay đổi càng tốt sao, chẳng lẽ Lưu Lê càng thay đổi càng không đứng đắn?
Một chữ "Cút" đã để cho Lưu Lê rất có cảm giác thành tựu, nàng hé miệng cười ra tiếng, thời điểm giơ tay lên ánh mắt vô tình dừng lại mặt nhẫn trên đầu ngón tay, vốn đang mỉm cười, con người đột nhiên trở nên ảm đạm, hai chân cao kiều hạ xuống. Lưu Lê xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay, hôn lên vật lạnh băng kia, khong nói gì thêm.
Đạt được nhiều thứ, nhưng đồng thời cũng mất đi nhiều thứ.
Xe ngựa trên đường cũng có đôi lúc lắc lư qua lại, Lưu Lê trong xe ngựa vẫn nhìn chầm chầm vào chiếc nhẫn, miệng lầm bầm không biết tự nói với chính mình hay với Tiêu Thanh Nhiên: " Cũng không biết tại sao con người phải có hy vọng, tại sao có thể ghi nhớ nhiều đến như vậy. Nếu như ta mất trí nhớ, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, cho dù bên cạnh có người ở cùng, nhưng trái tim này...vẫn là trống rỗng a."
"Nếu như ngươi không học được mãn nguyện, lòng của ngươi vĩnh viễn cũng chỉ trống rỗng."
"Vậy sao?" Nghe được lời nói của Tiêu Thanh Nhiên, Lưu Lê ngoài ý muốn ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy, con ngươi của nàng ấy vẫn như cũ không có nửa điểm tâm tình. Chỉ là thấy nàng ấy gật đầu nhẹ, Lưu Lê đột nhiên không muốn tiếp tục nói tới đề tài này nữa. Nàng nhấc cửa rèm nhìn rừng cây phía bên ngoài, đem balo đặt ở chỗ ngồi, chuẩn bị ngủ đến khi tới huyện Ôn Hải mới tỉnh dậy.
Vốn trong xe đang an tĩnh liền nghe thấy được thanh âm vó ngựa cùng bánh xe từ phía trước truyền vào. Trường kiếm của Tiêu Thanh Nhiên đặt trên đùi của nàng, thân thể theo sự lắc lư của xe ngựa không ngừng lay động. Nàng nhìn không hiểu động tác vừa rồi của Lưu Lê, càng không rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Nhưng mà, nói đến tim trống rỗng không phải nàng cũng như vậy sao? Khuyên người khác thì dễ dàng, khuyên bản thân thì khó khăn, cho dù nàng hiểu đạo lý mãn nguyện nhưng cũng không học được đạo lý này, mặc dù nàng nghĩ bản thân phải thay đổi cách sống của mình, nguyện vọng của bà bà nàng khi còn sống cũng là lý do nàng phải tiếp tục sống.
Nhắm mắt lại, hình ảnh vị bà bà trên mặt đầy nếp nhăn hiện ra trong tâm trí của Tiêu Thanh Nhiên, và giọt nước mắt bà ấy rơi xuống khi từ giã cõi đời. Là đúng hay sai, nàng không biết, nếu như có thể nàng hy vọng ai đó có thể nói cho nàng biết đúng hay sai, có lẽ hết thảy mọi chuyện đều sẽ khác rồi. Lần nữa mở mắt ra, ánh mắt Tiêu Thanh Nhiên rơi trên người của Lưu Lê đang nằm ngủ. Gương mặt nhìn như đa tình thế này, nàng ta, có phải là người cho nàng biết đáp án hay không?
"Nhìn ta sao?" Không biết đã nhìn bao lâu, Lưu Lê đang nhắm mắt rốt cuộc lại phát ra âm thanh.
Thanh âm bất chợt vang lên làm Tiêu Thanh Nhiên sợ hết hồn, cảm giác làm sai chuyện bị bất gặp đột ngột dâng lên, nàng vội vàng cúi đầu đem tầm mắt chuyển về nơi khác, lời nói như giấu đầu lòi đuôi vang lên: "Ta nhìn ngươi lúc nào? Ngươi không có nhìn ta, sao biết ta nhìn ngươi? Ta mới...mới không có nhìn ngươi."
"Được được được, là ta nhìn ngươi, ta bởi vì nhìn ngươi mới biết được ngươi đang nhìn ta. Ngươi không nhìn ta, ta lại nhìn ngươi đấy thôi!" Chân trái Lưu Lê gác lên chân phải, cũng không cần để ý tới Tiêu Thanh Nhiên có bởi vì lời nói của nàng đỏ mặt tới mang tai hay không, chẳng qua là tiếp tục nhắm mắt lại, vừa hừ hừ mấy câu liền ngủ, làm gì còn nhớ rõ những lời nói vừa rồi của mình. Ngược lại là Tiêu Thanh Nhiên, bởi vì lời nói của nàng ta mà tim đập trở nên không theo quy luật, lại nhớ tới nàng ta say rượu rồi hôn mình, khóe môi cong lên, ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết tại sao đột nhiên lại cười lên.
Trước khi trời tối, xe ngựa dừng ở cửa một lữ quán, vốn tưởng rằng đã đến huyện Ôn Hải, ai ngờ người đánh xe nói cho Lưu Lê biết hiện tại chẳng qua là nghỉ ngơi trên đường, muốn tới huyện Ôn Hải tối thiểu phải mất ba ngày đường. Đi vào lữ quán, Lưu Lê làm tấm gương gương mẫu chạy đến quầy làm cho chưởng quầy đang vui vẻ tính toán sổ sách bị làm một phen hết hồn, thấy có khách đến lập tức lập tức bày ra một khuôn mặt tươi cười, căn cứ theo yêu cầu của Lưu Lê sắp xếp cho nàng hai gian phòng hảo hạng. Người đánh xe cũng không cùng các nàng ở cùng một chỗ, sau khi Lưu Lê cùng Tiêu Thanh Nhiên xuống xe, hắn sẽ lái xe đến ngõ hẻm để nghỉ ngơi.
Thời điểm sắp tiến vào gian phòng, Lưu Lê đẩy Tiêu Thanh Nhiên dựa vào cửa phòng, cười cực kỳ hèn mọn, nói: "Tiêu cô nương phải cẩn thận một chút nha, đem cửa khóa kỹ lại, ta sợ ta buổi tối bị mộng du, mơ thấy ngươi lại mò đến phòng của ngươi thì không hay cho lắm!"
"Cút!" Lưu Lê thành công để cho Tiêu Thanh Nhiên lần thứ hai lập lại từ "Cút". Thời điểm tiến vào gian phòng, Tiểu Thanh Nhiên lại thật sự tin lời của Lưu Lê nói, liên tục xác nhận cửa đã khóa kỹ mới tiến lên trên giường, lưu lại một mình Lưu Lê đứng ở trước của ôm bụng liều mạng cười to.
-------------CHƯƠNG 61------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất