Chương 10
Đó là thứ cuối cùng Cơ Hoài Chu để lại cho y.
Làm thế nào nó lại biến mất?
Rõ ràng vừa rồi nó còn ở đây.
Rõ ràng...y vừa nhìn thấy điện hạ…
Y như phát điên, dùng tay không đào bới đất xung quanh, cố gắng tìm kiếm vật bị đánh rơi, lòng bàn tay của y đã sớm bị đá và cành cây cắt đứt, máu trào ra, hòa vào đất, y lại như chẳng biết đau, tìm khắp mấy chục dặm xung quanh.
Thực sự tìm không thấy.
Y thất tha thất thiểu đứng lên, nhìn lại con đường mình vừa đi qua, hai hàng nước mắt chợt tuôn rơi, ngay sau đó, y quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi xuống như hạt châu vỡ, lúc đầu là vô thanh vô thức mà khóc, lúc sau, dường như không thể kìm nén được nữa, y gào khóc, giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến hôn thiên địa ám.
Y khóc đến thê thảm, nước mắt giàn giụa trên mặt, tuôn ra như suối.
Y đã từng nghĩ rằng y có hết thảy mọi thứ trong thiên hạ.
Giờ đây, y rốt cuộc cái gì cũng không giữ được.
Một sợi lông trên đỉnh đầu rơi xuống, giống như tuyết đầu mùa, lặng lẽ rơi rồi biến mất giữa thế gian rộng lớn.
Cùng lúc đó, Phong Uyên Thượng Thần đang ngẫm nghĩ về những gì mình trải qua khi lịch kiếp, chợt nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến từ Vô Tình Hải, hắn loạng choạng một cái, suýt rơi ngã khỏi đám mây.
Phong Uyên tò mò gọi ra thủy kính, bên trong là bộ dạng chật vật bất kham của Tinh Như, lòng hắn thầm nghĩ, tiểu yêu thú này giọng cũng thật lớn, có lẽ nghĩ đến việc được miễn hình phạt, vui quá hóa buồn, mới có thể gào khóc thê thảm đến như thế.
Bất quá cũng chỉ vậy thôi, hắn vẫy tay, thủy kính tan vào hư không, quay đầu liền đem chuyện này quên mất.
Cuối cùng, thiên giới vì khen ngợi tinh thần đại nhân đại nghĩa, vì chúng sinh quên mình của Tinh Như, không những miễn hình phạt cho y, còn cho y phi thăng lên làm thần tiên.
Nhưng hình phạt của y vốn sắp kết thúc, thiên hạ rộng lớn như vậy, y muốn đi xem thử.
Biết đâu sau vài năm nữa, vào một sáng xuân ấm áp hoặc tuyết rơi đầu mùa, trên một con phố nào đó ở kinh thành nào đó, khi ngoái đầu nhìn lại, y sẽ thấy điện hạ của y.
Điện hạ lúc này sẽ không nhận ra y, nhưng y biết điện hạ ở đó.
Cuộc đời này, chỉ cần vậy là đủ.
- ------------------------------------. Truyện Phương Tây
Tinh Như từ trong ký ức trở về, ngẩng đầu nhìn thiên hà sáng ngời bên kia bầu trời.
Khi đó y vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể chấp nhận làm người xa lạ với điện hạ, nhưng bây giờ y mới nhận ra, y rốt cuộc vẫn làm không được.
Có lẽ điện hạ nói đúng, y quá tham lam.
Tinh Như nhắm mắt lại, hôm nay y quá mệt mỏi rồi, có lẽ phải ngủ một giấc dài.
Nửa tỉnh nửa mê, Tinh Như nghe thấy có người gọi tên mình, y mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người mặc bạch y đi đến, không phải điện hạ, y lầm bầm hai tiếng, trở mình liền ngủ tiếp.
Lại một ngày sau, trong Trường Thu Cung, lưu ly đăng thắp sáng đêm dài, mạn đà la hoa ngát hương, Mộng Xu ngồi ngả người trên ghế lục giác, thấy Phong Uyên đi tới, liền vào thẳng vấn đề: “Phong ấn Vô Tình Hải ở nhân gian đã tu bổ xong, chỉ còn sót lại hai nơi là Cửu U giới và Ma giới, nếu như không có gì ngoài ý muốn, phong ấn của hai nơi này sẽ bị phá vỡ trong vòng hai trăm năm, Thiên Ma…"
Mộng Xu ngừng lại, sâu kín nói: "Ta xem bói, quẻ không tốt lắm."
Phong Uyên có chút lười nhác ngồi xuống, dùng ba ngón tay đỡ đầu, tóc đen rủ xuống, trầm ngâm nói: "Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn."
Mộng Xu nghẹn lời, luôn cảm thấy lời nói của Phong Uyên tựa hồ đang giễu cợt mình. Từ lần trước mất đai lưng, hắn cảm thấy khoảng thời gian này, tính toán xác thực có chút kém đi. Chuyện này không cần hắn nói, Phong Uyên hẳn cũng có thể đoán ra được.
Hắn thở dài: "Ngày mai chúng ta đánh Bài Cửu đi, đổi chỗ, ngươi ngồi đối diện Tư Tuyền."
Phong Uyên nhướng mày, chỉ nhìn mà không nói.
Mộng Xu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đương nhiên không phải nghi ngờ ngươi bắt tay cùng Tư Tuyền gian lận, chỉ là ta cảm thấy, ta cùng hướng bắc có chút không hợp, vẫn nên dịch chuyển một chút."
Phong Uyên chậm rãi nói: "Không cần phiền phức như vậy, không muốn ngồi ở hướng bắc, liền xoay bàn là được. Ngươi thích hướng nào?"
Mộng Xu: "..."
Mộng Xu ngày càng cảm thấy Phong Uyên và Tư Tuyền đang giởi trò sau lưng hắn, nếu không hắn đã không thua thảm hại như vậy. Nghĩ đến hắn thậm chí mất cả đai lưng vào ngày hôm đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên bi thảm, không thể ở lại lâu hơn nữa.
Đang định rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, lại ngồi xuống nói với Phong Uyên: “Đúng rồi, ta năm đó xem bói cho ngươi, quẻ bói nói ngươi tình duyên trắc trở, duyên phận nông cạn. Hiện giờ ngươi lịch kiếp trở về, dù đã quên đi quá khứ, lại vẫn có thể tìm được Tập Cốc, điều này cho thấy duyên phận giữa hai người không quá nông cạn, ngươi cũng nên để ý y một chút, đừng để sau này phải hối hận."
Phong Uyên nghe vậy, thần sắc bình tĩnh, không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
Thấy vậy, Mộng Xu thầm nghĩ, duyên phận quả nhiên nông cạn a.
Làm thế nào nó lại biến mất?
Rõ ràng vừa rồi nó còn ở đây.
Rõ ràng...y vừa nhìn thấy điện hạ…
Y như phát điên, dùng tay không đào bới đất xung quanh, cố gắng tìm kiếm vật bị đánh rơi, lòng bàn tay của y đã sớm bị đá và cành cây cắt đứt, máu trào ra, hòa vào đất, y lại như chẳng biết đau, tìm khắp mấy chục dặm xung quanh.
Thực sự tìm không thấy.
Y thất tha thất thiểu đứng lên, nhìn lại con đường mình vừa đi qua, hai hàng nước mắt chợt tuôn rơi, ngay sau đó, y quỳ rạp xuống đất, nước mắt rơi xuống như hạt châu vỡ, lúc đầu là vô thanh vô thức mà khóc, lúc sau, dường như không thể kìm nén được nữa, y gào khóc, giống như một đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi yêu thích, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến hôn thiên địa ám.
Y khóc đến thê thảm, nước mắt giàn giụa trên mặt, tuôn ra như suối.
Y đã từng nghĩ rằng y có hết thảy mọi thứ trong thiên hạ.
Giờ đây, y rốt cuộc cái gì cũng không giữ được.
Một sợi lông trên đỉnh đầu rơi xuống, giống như tuyết đầu mùa, lặng lẽ rơi rồi biến mất giữa thế gian rộng lớn.
Cùng lúc đó, Phong Uyên Thượng Thần đang ngẫm nghĩ về những gì mình trải qua khi lịch kiếp, chợt nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến từ Vô Tình Hải, hắn loạng choạng một cái, suýt rơi ngã khỏi đám mây.
Phong Uyên tò mò gọi ra thủy kính, bên trong là bộ dạng chật vật bất kham của Tinh Như, lòng hắn thầm nghĩ, tiểu yêu thú này giọng cũng thật lớn, có lẽ nghĩ đến việc được miễn hình phạt, vui quá hóa buồn, mới có thể gào khóc thê thảm đến như thế.
Bất quá cũng chỉ vậy thôi, hắn vẫy tay, thủy kính tan vào hư không, quay đầu liền đem chuyện này quên mất.
Cuối cùng, thiên giới vì khen ngợi tinh thần đại nhân đại nghĩa, vì chúng sinh quên mình của Tinh Như, không những miễn hình phạt cho y, còn cho y phi thăng lên làm thần tiên.
Nhưng hình phạt của y vốn sắp kết thúc, thiên hạ rộng lớn như vậy, y muốn đi xem thử.
Biết đâu sau vài năm nữa, vào một sáng xuân ấm áp hoặc tuyết rơi đầu mùa, trên một con phố nào đó ở kinh thành nào đó, khi ngoái đầu nhìn lại, y sẽ thấy điện hạ của y.
Điện hạ lúc này sẽ không nhận ra y, nhưng y biết điện hạ ở đó.
Cuộc đời này, chỉ cần vậy là đủ.
- ------------------------------------. Truyện Phương Tây
Tinh Như từ trong ký ức trở về, ngẩng đầu nhìn thiên hà sáng ngời bên kia bầu trời.
Khi đó y vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể chấp nhận làm người xa lạ với điện hạ, nhưng bây giờ y mới nhận ra, y rốt cuộc vẫn làm không được.
Có lẽ điện hạ nói đúng, y quá tham lam.
Tinh Như nhắm mắt lại, hôm nay y quá mệt mỏi rồi, có lẽ phải ngủ một giấc dài.
Nửa tỉnh nửa mê, Tinh Như nghe thấy có người gọi tên mình, y mở mắt ra, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người mặc bạch y đi đến, không phải điện hạ, y lầm bầm hai tiếng, trở mình liền ngủ tiếp.
Lại một ngày sau, trong Trường Thu Cung, lưu ly đăng thắp sáng đêm dài, mạn đà la hoa ngát hương, Mộng Xu ngồi ngả người trên ghế lục giác, thấy Phong Uyên đi tới, liền vào thẳng vấn đề: “Phong ấn Vô Tình Hải ở nhân gian đã tu bổ xong, chỉ còn sót lại hai nơi là Cửu U giới và Ma giới, nếu như không có gì ngoài ý muốn, phong ấn của hai nơi này sẽ bị phá vỡ trong vòng hai trăm năm, Thiên Ma…"
Mộng Xu ngừng lại, sâu kín nói: "Ta xem bói, quẻ không tốt lắm."
Phong Uyên có chút lười nhác ngồi xuống, dùng ba ngón tay đỡ đầu, tóc đen rủ xuống, trầm ngâm nói: "Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn."
Mộng Xu nghẹn lời, luôn cảm thấy lời nói của Phong Uyên tựa hồ đang giễu cợt mình. Từ lần trước mất đai lưng, hắn cảm thấy khoảng thời gian này, tính toán xác thực có chút kém đi. Chuyện này không cần hắn nói, Phong Uyên hẳn cũng có thể đoán ra được.
Hắn thở dài: "Ngày mai chúng ta đánh Bài Cửu đi, đổi chỗ, ngươi ngồi đối diện Tư Tuyền."
Phong Uyên nhướng mày, chỉ nhìn mà không nói.
Mộng Xu ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Ta đương nhiên không phải nghi ngờ ngươi bắt tay cùng Tư Tuyền gian lận, chỉ là ta cảm thấy, ta cùng hướng bắc có chút không hợp, vẫn nên dịch chuyển một chút."
Phong Uyên chậm rãi nói: "Không cần phiền phức như vậy, không muốn ngồi ở hướng bắc, liền xoay bàn là được. Ngươi thích hướng nào?"
Mộng Xu: "..."
Mộng Xu ngày càng cảm thấy Phong Uyên và Tư Tuyền đang giởi trò sau lưng hắn, nếu không hắn đã không thua thảm hại như vậy. Nghĩ đến hắn thậm chí mất cả đai lưng vào ngày hôm đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên bi thảm, không thể ở lại lâu hơn nữa.
Đang định rời đi, hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khác, lại ngồi xuống nói với Phong Uyên: “Đúng rồi, ta năm đó xem bói cho ngươi, quẻ bói nói ngươi tình duyên trắc trở, duyên phận nông cạn. Hiện giờ ngươi lịch kiếp trở về, dù đã quên đi quá khứ, lại vẫn có thể tìm được Tập Cốc, điều này cho thấy duyên phận giữa hai người không quá nông cạn, ngươi cũng nên để ý y một chút, đừng để sau này phải hối hận."
Phong Uyên nghe vậy, thần sắc bình tĩnh, không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
Thấy vậy, Mộng Xu thầm nghĩ, duyên phận quả nhiên nông cạn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất