Chương 14
Cơ Hoài Chu nhìn một hồi, bỗng nhiên trái tim mềm xuống, hắn cũng bật cười, cúi người ôm chim nhỏ ra khỏi quan tài, nó co rúm lại thành một quả bóng trong lòng bàn tay hắn, đáng thương vô cùng, lại cũng vô cùng đáng yêu.
Hắn cẩn thận đặt nó vài ngực, nơi ấy ấm áp và an tường, giống như chỗ nó ngủ khi chưa vỡ vỏ.
Tiếng chim dần dần lặng xuống, nó dùng cái đầu nho nhỏ mềm mại dụi dụi vào ngực Cơ Hoài Chu. Trái tim của bọn họ từ giờ phút này, dính liền với nhau, cùng đập chung một nhịp, như hạt giống ẩn giấu trong huyết mạch ngàn năm trước, vào lúc này, mọc lên dây leo uốn lượn, quấn chặt lấy hai người.
Một tháng sau Cơ Hoài Chu mới trở lại Kiến Chương cung, trước đó trong cung đã có rất nhiều lời đồn đãi về cái chết của Thái Tử. Không ai biết hắn làm sao mà sống sót, chỉ biết sau khi hắn trở về, bên cạnh hắn lúc nào cũng có một con chim nhỏ.
Hắn đối với con chim rất tốt. Ngày trở về, Cơ Hoài Chu gầy gò hốc hác, sắc mặt tái nhợt, có thể thấy ở bên ngoài chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng con chim này lại được hắn nuôi đến béo tròn mập mạp, bụng nhỏ tròn vo, múp míp ngồi trên vai Cơ Hoài Chu, tò mò ngó quanh bốn phía, nhìn qua rất có tinh thần nha.
Sau khi trở về Đông cung, hắn cùng ăn cùng ở với con chim mọi lúc. Cung nhân còn phát hiện, mỗi lần ăn cơm, Cơ Hoài Chu đều phải cho chim ăn no rồi mới động đũa.
Qua thêm một tháng nữa, trên người con chim nhỏ mọc ra lông tơ màu trắng, do mùa đông lạnh giá mà vô tư xõa tung, nhìn càng mập mạp hơn trước. Sau khi bị Cơ Hoài Chu trêu chọc, chim nhỏ tức giận, không thèm nói chuyện cùng hắn nữa. Lúc đi ngủ, nó vẫn quay cái mông tròn tròn về phía hắn, hắn phải dỗ dành một hồi, nó mới hừ hừ mà xoay người, vùi đầu vào mái tóc đen như mun của Cơ Hoài Chu.
Cơ Hoài Chu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, mấy ngày nay hắn luôn muốn đặt tên cho y, lục tung sách cổ tìm được hơn mười cái, nhưng vẫn luôn không hài lòng. Hai ngày sau là lễ hội đèn lồng, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, vì vậy hắn chỉ có thể chờ qua vài ngày mới có thể tìm được một cái tên khác.
Vào đêm Thượng nguyên, hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng, mọi người tụ tập vui vẻ, Cơ Hoài Chu rời yến tiệc từ sớm, quay trở lại phòng ngủ, lại không thấy chim nhỏ tung tăng trên giường như thường lệ, nó ngoan ngoãn nằm trên bàn, đã ngủ rồi.
Hắn thường luyện chữ ở đấy, trên bàn có một xấp giấy tuyên thành dày, nó cuộn tròn thành một cục bông nằm trên đó, lông trên người không còn xù xù như trước.
Ở trang trên cùng, hắn chép "Thanh Ngọc Án – Nguyên Tịch", ban ngày trước khi xuất cung, hắn vừa mới chép xong một trang, đặt ở trên cùng, chim nhỏ liền ở chỗ đấy, chiếm lấy hai chữ.
“Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm ngư long vũ.”
Đó là "tinh như".
Cơ Hoài Chu ngồi xuống trước bàn, một tay chống cằm nhìn chằm chằm một lúc, nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên nhìn thấy nó vào đêm mưa, trong lòng không hiểu sao tràn ngập cảm giác thành tựu như nhìn con nhỏ trưởng thành.
Lòng hắn vừa động, liền cầm bút lông sói bên cạnh, điểm nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, để lại một chấm đỏ.
"Vậy gọi ngươi là Tinh Như đi."
Con chim đang ngủ, mơ màng mở mắt ra, ngây người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cơ Hoài Chu trước mắt, lập tức vui vẻ lắc lắc lông tơ trên người, nhảy tới nhảy lui trước mặt Cơ Hoài Chu.
Cơ Hoài Chu lại hỏi, cái tên Tinh Như này, nó có thích hay không?
Nó vươn móng vuốt màu vàng tươi, nặng nề đáp xuống mặt bàn, ưỡn ngực lạch bạch đi quanh hai vòng, dừng lại bên tay phải Cơ Hoài Chu đang cầm bút lông sói. Nó nhẹ nhàng lắc lắc người vài cái, lông tơ màu hồng trên lưng với bụng rụng xuống, có thể thấy bên trong đã mọc nhiều lông hơn rồi, lớn thêm một chút thì toàn bộ lông trên người đều là một màu đỏ rực.
Nó ngẩng đầu nhìn Cơ Hoài Chu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, thật lâu sau mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Cơ Hoài Chu trầm thấp cười một tiếng.
Tinh Như lắc lắc cái đầu nhỏ, dọc theo cánh tay Cơ Hoài Chu nhảy lên trên vai hắn, Cơ Hoài Chu nghiêng đầu nhìn y, trong mắt đong đầy tình cảm, thở dài một tiếng: "Tinh Như của Cô a..."
Đêm xuống, Tinh Như ngủ bên gối của Cơ Hoài Chu, nó ngủ rất không thành thực, thích cuộn tóc của Cơ Hoài Chu thành một cái ổ nhỏ rồi ngủ trong đó. Sau vài ngày, lông của nó dần dần mọc ra, khi Cơ Hoài Chu tỉnh dậy, hắn luôn đau đầu nhìn mái tóc vương một đống lông của Tinh Như, mất rất nhiều công sức mới gỡ ra được.
Lúc này, Tinh Như còn đang ngủ say sưa, lồng ngực phập phồng phập phồng, không biết mơ thấy cái gì, bàn chân nhỏ run run, bắt lấy tóc Cơ Hoài Chu, phát ra tiếng nũng nịu dễ thương.
Cơ Hoài Chu cúi đầu cẩn thận chải lông cho nó mà không hề cảm thấy phiền chán, hắn dồn hết toàn bộ kiên nhẫn và nhu tình lên người Tinh Như, hắn cũng sẽ làm mọi điều có thể để che chở nó lớn lên. Có lẽ vì nó đã cứu hắn đêm mưa đó, hoặc có lẽ vì nó đã cùng hắn trải qua một nửa khổ đau trên thế gian này.
Sau khi Tinh Như tỉnh dậy, thấy Cơ Hoài Chu vẫn chưa rời đi, nó duỗi cánh ra, sau đó hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang, mạnh mẽ giẫm lên ngực hắn, dùng móng vuốt màu vàng kéo kéo vài lần làm đai lưng của hắn nới lỏng ra, để lộ ngực trần. Tinh Như đi loanh quanh trên ngực hắn vài vòng như một kẻ chiến thắng đang tuần tra lãnh thổ của mình, thỉnh thoảng lại cúi đầu mổ ra vài chấm đỏ.
Cơ Hoài Chu cũng tùy ý nó hồ nháo, hai tay dang rộng, đầu tóc rối bù, giống như cô nương nhà lành bị người khác khinh nhục.
Cho đến khi Tinh Như chơi mệt rồi, Cơ Hoài Chu mới ôm nó lên, hôn nhẹ lên đỉnh đầu nó, trò chuyện cùng nó.
Sau khi sức khỏe Cơ Hoài Chu tốt lên, hắn dành phần lớn thời gian ở Phụng Thiên Điện và Thượng Thư Phòng. Tinh Như mỗi ngày đều chơi bông trong phòng ngủ, thật sự nhàm chán, qua mấy ngày liền uể oải nằm đó. Tỳ nữ nhiều lần lấy đồ ăn, đồ chơi đến trêu chọc nó, nó cũng chỉ nhướng mắt lên nhìn một chút, sau đó tiếp tục uể oải nằm ở chỗ cũ, nhấc không nổi tinh thần.
Chỉ khi nào Cơ Hoài Chu từ bên ngoài trở về, Tinh Như mới như được sống lại, đập cánh lao vào trong lòng hắn, dụi dụi vào cằm hắn, dùng cái mỏ nhỏ xíu mổ vào ngón tay hắn. Cơ Hoài Chu ôm nó đặt trên bàn, cúi đầu cẩn thận chải lông cho nó, tay vuốt ve từ cổ đến lông đuôi, Tinh Như híp mắt lại, thoải mái run run người.
Tiểu cung nữ ở bên cạnh trộm cười, trêu ghẹo Tinh Như là tiểu tức phụ, phu quân đi rồi cũng không màng ăn uống, buổi tối nhìn thấy điện hạ về mới có tinh thần.
Tinh Như có chút xấu hổ, xoay người quay lưng lại với Cơ Hoài Chu. Nó mới không phải là tiểu tức phụ không màng chuyện ăn uống! Nó chỉ là...cảm thấy rằng khi điện hạ đi vắng, bất kể điều gì nó làm đều thật vô nghĩa, thật nhàm chán. Mấy cái móng vuốt nhỏ màu vàng cào cào hai cái trên mặt giấy tuyên thành như đang trút giận.
Cơ Hoài Chu cười khẽ một tiếng, ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo nhúm lông dài màu đỏ trên đỉnh đầu Tinh Như. Lần trước, hắn chấm một điểm đỏ trên đấy, không biết vì sao màu sắc mãi không phai. Tinh Như buồn bực một hồi lâu, Cơ Hoài Chu phải ngầm ra hiệu với cung nhân, lần sau mỗi khi gặp Tinh Như đều phải khen Tinh Như thật đẹp, nó mới lại lần nữa vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Ngươi rất nhớ Cô sao?” Cơ Hoài Chu cười, trêu chọc hỏi nó.
Tinh Như lắc lắc đầu, móng vuốt nhỏ giấu ở dưới bụng xù xù lông tơ màu trắng, nhìn Cơ Hoài Chu một hồi, lại cúi đầu, cuộn tròn lại thành một quả cầu nhỏ.
Thấy y đáng thương, Cơ Hoài Chu trong lòng mềm nhũn, liền sai người khâu một chiếc túi bí mật vào trong tay áo, giấu Tinh Như vào đó rồi cùng nhau thượng triều.
Khi Tinh Như đến Phụng Thiên Điện, nó không có nửa khắc an phận, dùng cái mỏ nhỏ xíu của mình không ngừng chọc vào tay Cơ Hoài Chu, được một lát lại vỗ cánh bay từ cổ tay lên đến khuỷu tay, nháo loạn đến mức Cơ Hoài Chu thập phần đau đầu.
Tam hoàng tử Cơ Hoài Ngọc sau khi thượng triều, chạy đến sau lưng Cơ Hoài Chu, túm lấy y hỏi: "Thái Tử ca ca, tay áo của ngươi vì sao lại động a? Rất là dọa người đó."
Cơ Hoài Chu không thể nói cho hắn biết mình mang chim lên triều, chỉ đành chậm rì rì nói: "Thật sao? Có lẽ là gió đó."
Hắn cẩn thận đặt nó vài ngực, nơi ấy ấm áp và an tường, giống như chỗ nó ngủ khi chưa vỡ vỏ.
Tiếng chim dần dần lặng xuống, nó dùng cái đầu nho nhỏ mềm mại dụi dụi vào ngực Cơ Hoài Chu. Trái tim của bọn họ từ giờ phút này, dính liền với nhau, cùng đập chung một nhịp, như hạt giống ẩn giấu trong huyết mạch ngàn năm trước, vào lúc này, mọc lên dây leo uốn lượn, quấn chặt lấy hai người.
Một tháng sau Cơ Hoài Chu mới trở lại Kiến Chương cung, trước đó trong cung đã có rất nhiều lời đồn đãi về cái chết của Thái Tử. Không ai biết hắn làm sao mà sống sót, chỉ biết sau khi hắn trở về, bên cạnh hắn lúc nào cũng có một con chim nhỏ.
Hắn đối với con chim rất tốt. Ngày trở về, Cơ Hoài Chu gầy gò hốc hác, sắc mặt tái nhợt, có thể thấy ở bên ngoài chịu bao nhiêu đau khổ, nhưng con chim này lại được hắn nuôi đến béo tròn mập mạp, bụng nhỏ tròn vo, múp míp ngồi trên vai Cơ Hoài Chu, tò mò ngó quanh bốn phía, nhìn qua rất có tinh thần nha.
Sau khi trở về Đông cung, hắn cùng ăn cùng ở với con chim mọi lúc. Cung nhân còn phát hiện, mỗi lần ăn cơm, Cơ Hoài Chu đều phải cho chim ăn no rồi mới động đũa.
Qua thêm một tháng nữa, trên người con chim nhỏ mọc ra lông tơ màu trắng, do mùa đông lạnh giá mà vô tư xõa tung, nhìn càng mập mạp hơn trước. Sau khi bị Cơ Hoài Chu trêu chọc, chim nhỏ tức giận, không thèm nói chuyện cùng hắn nữa. Lúc đi ngủ, nó vẫn quay cái mông tròn tròn về phía hắn, hắn phải dỗ dành một hồi, nó mới hừ hừ mà xoay người, vùi đầu vào mái tóc đen như mun của Cơ Hoài Chu.
Cơ Hoài Chu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó, mấy ngày nay hắn luôn muốn đặt tên cho y, lục tung sách cổ tìm được hơn mười cái, nhưng vẫn luôn không hài lòng. Hai ngày sau là lễ hội đèn lồng, hắn không có nhiều thời gian rảnh rỗi, vì vậy hắn chỉ có thể chờ qua vài ngày mới có thể tìm được một cái tên khác.
Vào đêm Thượng nguyên, hàng ngàn ngôi nhà được thắp sáng, mọi người tụ tập vui vẻ, Cơ Hoài Chu rời yến tiệc từ sớm, quay trở lại phòng ngủ, lại không thấy chim nhỏ tung tăng trên giường như thường lệ, nó ngoan ngoãn nằm trên bàn, đã ngủ rồi.
Hắn thường luyện chữ ở đấy, trên bàn có một xấp giấy tuyên thành dày, nó cuộn tròn thành một cục bông nằm trên đó, lông trên người không còn xù xù như trước.
Ở trang trên cùng, hắn chép "Thanh Ngọc Án – Nguyên Tịch", ban ngày trước khi xuất cung, hắn vừa mới chép xong một trang, đặt ở trên cùng, chim nhỏ liền ở chỗ đấy, chiếm lấy hai chữ.
“Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ, canh xuy lạc, tinh như vũ. Bảo mã điêu xa hương mãn lộ. Phượng tiêu thanh động, ngọc hồ quang chuyển, một đêm ngư long vũ.”
Đó là "tinh như".
Cơ Hoài Chu ngồi xuống trước bàn, một tay chống cằm nhìn chằm chằm một lúc, nhớ tới bộ dạng lần đầu tiên nhìn thấy nó vào đêm mưa, trong lòng không hiểu sao tràn ngập cảm giác thành tựu như nhìn con nhỏ trưởng thành.
Lòng hắn vừa động, liền cầm bút lông sói bên cạnh, điểm nhẹ lên cái đầu nhỏ của nó, để lại một chấm đỏ.
"Vậy gọi ngươi là Tinh Như đi."
Con chim đang ngủ, mơ màng mở mắt ra, ngây người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cơ Hoài Chu trước mắt, lập tức vui vẻ lắc lắc lông tơ trên người, nhảy tới nhảy lui trước mặt Cơ Hoài Chu.
Cơ Hoài Chu lại hỏi, cái tên Tinh Như này, nó có thích hay không?
Nó vươn móng vuốt màu vàng tươi, nặng nề đáp xuống mặt bàn, ưỡn ngực lạch bạch đi quanh hai vòng, dừng lại bên tay phải Cơ Hoài Chu đang cầm bút lông sói. Nó nhẹ nhàng lắc lắc người vài cái, lông tơ màu hồng trên lưng với bụng rụng xuống, có thể thấy bên trong đã mọc nhiều lông hơn rồi, lớn thêm một chút thì toàn bộ lông trên người đều là một màu đỏ rực.
Nó ngẩng đầu nhìn Cơ Hoài Chu, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, thật lâu sau mới miễn cưỡng gật gật đầu.
Cơ Hoài Chu trầm thấp cười một tiếng.
Tinh Như lắc lắc cái đầu nhỏ, dọc theo cánh tay Cơ Hoài Chu nhảy lên trên vai hắn, Cơ Hoài Chu nghiêng đầu nhìn y, trong mắt đong đầy tình cảm, thở dài một tiếng: "Tinh Như của Cô a..."
Đêm xuống, Tinh Như ngủ bên gối của Cơ Hoài Chu, nó ngủ rất không thành thực, thích cuộn tóc của Cơ Hoài Chu thành một cái ổ nhỏ rồi ngủ trong đó. Sau vài ngày, lông của nó dần dần mọc ra, khi Cơ Hoài Chu tỉnh dậy, hắn luôn đau đầu nhìn mái tóc vương một đống lông của Tinh Như, mất rất nhiều công sức mới gỡ ra được.
Lúc này, Tinh Như còn đang ngủ say sưa, lồng ngực phập phồng phập phồng, không biết mơ thấy cái gì, bàn chân nhỏ run run, bắt lấy tóc Cơ Hoài Chu, phát ra tiếng nũng nịu dễ thương.
Cơ Hoài Chu cúi đầu cẩn thận chải lông cho nó mà không hề cảm thấy phiền chán, hắn dồn hết toàn bộ kiên nhẫn và nhu tình lên người Tinh Như, hắn cũng sẽ làm mọi điều có thể để che chở nó lớn lên. Có lẽ vì nó đã cứu hắn đêm mưa đó, hoặc có lẽ vì nó đã cùng hắn trải qua một nửa khổ đau trên thế gian này.
Sau khi Tinh Như tỉnh dậy, thấy Cơ Hoài Chu vẫn chưa rời đi, nó duỗi cánh ra, sau đó hùng hùng hổ hổ, khí phách hiên ngang, mạnh mẽ giẫm lên ngực hắn, dùng móng vuốt màu vàng kéo kéo vài lần làm đai lưng của hắn nới lỏng ra, để lộ ngực trần. Tinh Như đi loanh quanh trên ngực hắn vài vòng như một kẻ chiến thắng đang tuần tra lãnh thổ của mình, thỉnh thoảng lại cúi đầu mổ ra vài chấm đỏ.
Cơ Hoài Chu cũng tùy ý nó hồ nháo, hai tay dang rộng, đầu tóc rối bù, giống như cô nương nhà lành bị người khác khinh nhục.
Cho đến khi Tinh Như chơi mệt rồi, Cơ Hoài Chu mới ôm nó lên, hôn nhẹ lên đỉnh đầu nó, trò chuyện cùng nó.
Sau khi sức khỏe Cơ Hoài Chu tốt lên, hắn dành phần lớn thời gian ở Phụng Thiên Điện và Thượng Thư Phòng. Tinh Như mỗi ngày đều chơi bông trong phòng ngủ, thật sự nhàm chán, qua mấy ngày liền uể oải nằm đó. Tỳ nữ nhiều lần lấy đồ ăn, đồ chơi đến trêu chọc nó, nó cũng chỉ nhướng mắt lên nhìn một chút, sau đó tiếp tục uể oải nằm ở chỗ cũ, nhấc không nổi tinh thần.
Chỉ khi nào Cơ Hoài Chu từ bên ngoài trở về, Tinh Như mới như được sống lại, đập cánh lao vào trong lòng hắn, dụi dụi vào cằm hắn, dùng cái mỏ nhỏ xíu mổ vào ngón tay hắn. Cơ Hoài Chu ôm nó đặt trên bàn, cúi đầu cẩn thận chải lông cho nó, tay vuốt ve từ cổ đến lông đuôi, Tinh Như híp mắt lại, thoải mái run run người.
Tiểu cung nữ ở bên cạnh trộm cười, trêu ghẹo Tinh Như là tiểu tức phụ, phu quân đi rồi cũng không màng ăn uống, buổi tối nhìn thấy điện hạ về mới có tinh thần.
Tinh Như có chút xấu hổ, xoay người quay lưng lại với Cơ Hoài Chu. Nó mới không phải là tiểu tức phụ không màng chuyện ăn uống! Nó chỉ là...cảm thấy rằng khi điện hạ đi vắng, bất kể điều gì nó làm đều thật vô nghĩa, thật nhàm chán. Mấy cái móng vuốt nhỏ màu vàng cào cào hai cái trên mặt giấy tuyên thành như đang trút giận.
Cơ Hoài Chu cười khẽ một tiếng, ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo nhúm lông dài màu đỏ trên đỉnh đầu Tinh Như. Lần trước, hắn chấm một điểm đỏ trên đấy, không biết vì sao màu sắc mãi không phai. Tinh Như buồn bực một hồi lâu, Cơ Hoài Chu phải ngầm ra hiệu với cung nhân, lần sau mỗi khi gặp Tinh Như đều phải khen Tinh Như thật đẹp, nó mới lại lần nữa vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Ngươi rất nhớ Cô sao?” Cơ Hoài Chu cười, trêu chọc hỏi nó.
Tinh Như lắc lắc đầu, móng vuốt nhỏ giấu ở dưới bụng xù xù lông tơ màu trắng, nhìn Cơ Hoài Chu một hồi, lại cúi đầu, cuộn tròn lại thành một quả cầu nhỏ.
Thấy y đáng thương, Cơ Hoài Chu trong lòng mềm nhũn, liền sai người khâu một chiếc túi bí mật vào trong tay áo, giấu Tinh Như vào đó rồi cùng nhau thượng triều.
Khi Tinh Như đến Phụng Thiên Điện, nó không có nửa khắc an phận, dùng cái mỏ nhỏ xíu của mình không ngừng chọc vào tay Cơ Hoài Chu, được một lát lại vỗ cánh bay từ cổ tay lên đến khuỷu tay, nháo loạn đến mức Cơ Hoài Chu thập phần đau đầu.
Tam hoàng tử Cơ Hoài Ngọc sau khi thượng triều, chạy đến sau lưng Cơ Hoài Chu, túm lấy y hỏi: "Thái Tử ca ca, tay áo của ngươi vì sao lại động a? Rất là dọa người đó."
Cơ Hoài Chu không thể nói cho hắn biết mình mang chim lên triều, chỉ đành chậm rì rì nói: "Thật sao? Có lẽ là gió đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất