Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 2: Tới liền sống thôi

Trước Sau
Đến bên cạnh suối nước, cởi sạch quần áo, không ngoài ý muốn nhìn thấy vô số vết sẹo, là lúc đánh giặc mà có, đều là huy chương a, đáng tiếc, thay người cõng tội, một tướng quân tiên phong giỏi giang, cứ thế mà quy ẩn núi rừng.

Cầm quần áo đã giặt sạch đem đi phơi nắng, hắn ngâm mình khá lâu mới lên bờ, nơi này đang là mùa hè, quần áo khô rất nhanh, mặc vào quần áo sạch sẽ hắn mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cõng cung tên, cầm đao săn, bước lên giữa sườn núi, tuổi trẻ thật tốt, chân cẳng nhanh nhẹn, đi đường núi lâu như vậy một giọt mồ hôi cũng chưa chảy ra, nhớ trước kia từ sau khi hắn chuyển nghề, liền rất ít rèn luyện, chỉ còn xã giao vô tận, ngay cả thời gian chạy bộ cũng không có.

Mặc Thiên Hàm săn hai con thỏ, ba con gà rừng, hắn vốn xuất thân là bộ đội đặc chủng, việc săn thú trong núi rừng này cũng là hoạt động yêu thích của hắn, cho nên hắn đối với cung tên cũng không xa lạ gì, thêm nữa có lẽ cách bắn cung trong thân thể này đã có sẵn, hắn chỉ cần làm quen một lát liền có thể bắn tên.

Trở về nhà tranh của mình, xử lý xong thỏ cùng gà rừng, gà rừng đều làm gà hong gió treo dưới mái hiên thỏ có hai con, một con hong gió, một con thì phối với măng cùng nâm hắn hái trong rừng trúc hầm lên, kèm với cơm tự nấu liền ăn bữa cơm đầu tiên từ lúc đi vào trên thế giới này.

Một ngày trôi qua, Mạc Thiên Hàm giặt đồ đang mặc trên người, phơi đệm chăn, săn mồi, đào măng, hái nấm, nấu cơm, đút no bản thân.

Trong lúc này, hắn cũng làm quen với địa hình xung quanh, buổi tối liền nằm trên chiếc giường làm từ một tấm ván gỗ, bắt đầu chải vuốt tin tức.



Nếu ông trời để cho hắn đến đây, vậy thì hắn xem như chính mình sống thêm một lần, hắn nhớ lại chuyện của chủ nhân cũ của thân thể này, xem ra hắn tới rất đúng lúc! Hôm nay lúc hắn trở về, liền phát hiện nửa bình rượu còn lại vì hắn vội vàng mà quên đậy nắp bị ly miêu trong núi uống mất, kết quả hắn liền thấy bên cạnh bình rượu có hai con ly miêu đã chết do trúng độc.

Có người muốn mạng của hắn.

Mặc Thiên Hàm nghĩ đến bóng dáng rời đi lúc nửa đêm kia, híp mắt lại, hắn cũng không phải người trước kia, đối với mạng nhỏ của mình hắn rất quý trọng.

Cho nên hắn quyết định rời đi nơi này, căn nhà tranh đã không thích hợp ở lại, hôm nay lúc đến rừng trúc hắn đã quan sát qua, nơi đó bí ẩn yên lặng, hắn muốn ở trong rừng trúc, xây dựng một ngôi nhà thích hợp cho hắn ở, bốn phía đều cài đặt bẫy rập làm cho người khác không dễ dàng tìm thấy hắn, hiện tại hắn vẫn chưa quen thuộc nơi này, chờ hắn quen thuộc, liền suy nghĩ đường ra cho tương lai.

Mạc Thiên Hàm là người của hành động, quyết định liền bắt đầu làm, hắn từng chấp hành nhiệm vụ ở Vân Quý, đối với nhà trúc khá hiểu rõ, hơn nữa thân thể này đúng là không tệ, có sức lực lại khéo tay, hắn cầm đao săn chém rất nhiều cây trúc cao to, còn phát hiện đất sét làm một đống gạch, loại gạch đất này không tốn nhiều thời gian lại rất rắn chắc, nhưng kích thước hơi lớn một chút, mỗi lần hắn chỉ có thể khiêng lên mấy cục mà thôi.

Đáng lẽ ra hắn ầm ĩ xây nhà như vậy không thể không có ai biết, nhưng có cái tốt là Mạc Thiên Hàm cũ sau khi trở về từ quân đội liền chọn chỗ này làm nhà, nơi này cách thôn xóm gần nhất đều có ba dặm, mà những thôn dân đều đối với Mạc Thiên Hàm đã rời nhà nhiều năm không quen thuộc, nên cơ hồ không có qua lại, cho nên Mạc Thiên Hàm đều ở trong rừng trúc dựng xong một lầu trúc hai tầng cũng không có một bóng người đến chào hỏi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau