Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 41: Không giận chỉ đau lòng mà thôi
Thu Nghiên cắn môi, suy nghĩ một lúc, mới ấp úng mở miệng: "Là lúc Nghiên nhi mười bốn tuổi, không cẩn thận trượt chân té ngã, lúc đó không quá để ý, xem nhẹ, để lâu mới phát hiện chân không dùng tốt, ngày thường không có gì, chỉ cần không bị lạnh không bị gió thổi, kỳ thật cũng không cảm giác gì, lúc mưa to tuyết lớn, chỉ, chỉ là hơi đau mà thôi."
Lý đại phu há miệng muốn nói nhưng bị Mạc Thiên Hàm dùng ánh mắt ngăn lại, đối với Thu Nghiên đang cúi đầu dịu dàng nói: "Chúng ta nhờ Lý đại phu kê mấy gói thuốc, về nhà nấu uống, để mấy ngày trở trời này ngươi bớt khó chịu hơn, được không?"
"Dạ, nghe tướng công." Đầu nhỏ nâng cũng không nâng, chỉ nói ra câu y thường nói nhất, liền không ra tiếng nữa.
"Kê thuốc đi." Mạc Thiên Hàm cứ như đã tin vào lý do Thu Nghiên nói ra, vẫn dịu dàng như cũ thả ống quần y xuống, lại sửa sang quần áo cho gọn gàng lại.
"Được rồi, lão phu kê mấy gói thuốc, tuy nói không thể trị tận gốc, nhưng có thể bớt khó chịu." Lý đại phu nuốt xuống lời muốn hỏi, đi sang bên suy nghĩ phương thuốc thích hợp, viết xong liền giao cho dược đồng bốc thuốc, mà Mạc Thiên Hàm thì nhân cơ hội gửi xe ngựa lại, nhờ Lý đại phu xem chừng trong chốc lát, hắn muốn cùng phu lang đi xem hàng Tết.
"Đi thôi, mấy ngày nay cũng ít người, ta cũng không có chuyện gì để làm." Lý đại phu vung tay lên, tiễn hai người đi.
Ra phòng thuốc, Thu Nghiên chậm rì rì đi theo sau Mạc Thiên Hàm, nhỏ giọng thấp thỏm hỏi: "Tướng công, ngươi đang giận sao?"
"Sao lại nói tướng công giận?" Cũng nhỏ giọng hỏi lại Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm bình thường đều không nói chuyện quá lớn tiếng với Thu Nghiên, sợ dọa đến y, Thu Nghiên tuy có tính cách kiên cường, nhưng cũng vô cùng mẫn cảm, xung quanh có bất kì biến hóa gì đều có thể khiến y bất an, ở kiếp trước khi Mạc Thiên Hàm làm bộ đội đặc chủng, từng học tâm lý học, hơn nữa học cũng rất giỏi, biết đây là phản ứng do lâu dài ở trong môi trường cực kỳ không có cảm giác an toàn, cho nên ngày thường hắn vô cùng chú ý, hy vọng Thu Nghiên có thể chậm rãi loại bỏ cảm giác bất an.
"Bởi vì tướng công biết Nghiên nhi không nói thật." Có lẽ do cuộc sống trước kia quá khổ, Thu Nghiên rất mẫn cảm với những thay đổi xung quanh, giống như trực giác nhạy bén của động vật, dù Mạc Thiên Hàm che giấu tốt thế nào y vẫn có thể cảm giác được.
"Việc này chờ chúng ta về nhà lại nói, hiện tại đi mua hàng Tết mới là chuyện quan trọng!" Vươn tay đem mũ áo khoác đội lên cho y, nắm tay Thu Nghiên, tay còn lại của Thu Nghiên vẫn còn ôm lò sưởi, trên mặt đỏ hồng, vành mắt cũng đỏ lên, vì sự khoan dung cùng tâm lý của tướng công.
Hai người mua chút đường được gói bằng giấy đỏ, còn có hạt dưa, đậu phộng.. đủ loại đồ ăn vặt thường có trong ngày Tết, xong rồi về nhà Lý đại phu trả tiền thuốc, Mạc Thiên Hàm lại thêm than vào lò sưởi trong xe ngựa và lò sưởi tay của Thu Nghiên, đảm bảo lúc nào cũng đủ độ ấm.
Lý đại phu là lần đầu tiên cẩn thận ngắm nhìn xe ngựa của Mạc Thiên Hàm, trước kia đều là để ở nhà sau, ông chưa từng thấy kiểu dáng như thế này, còn tưởng rằng cũng giống như những xe ngựa khác, cũng là do thấy Mạc Thiên Hàm bỏ rất nhiều đồ vào mới tò mò nhìn một chút, lập tức liền bị hấp dẫn, ra tiếng gọi phu lang đang nói chuyện với Thu Nghiên, hai phu phu vây xem xe ngựa một lát, chờ Mạc Thiên Hàm rời đi liền quyết định, cũng phải làm một cái xe ngựa như vậy, ngồi thoải mái!
Mạc Thiên Hàm cũng đồng ý với Lý đại phu, có thể hỗ trợ thiết kế xe ngựa, lúc này mới mang Thu Nghiên về nhà, lúc về xe ngựa cũng không chạy nhanh bao nhiêu, an ổn về đến nhà, mặt trời đều sắp lặn xuống núi.
Lý đại phu há miệng muốn nói nhưng bị Mạc Thiên Hàm dùng ánh mắt ngăn lại, đối với Thu Nghiên đang cúi đầu dịu dàng nói: "Chúng ta nhờ Lý đại phu kê mấy gói thuốc, về nhà nấu uống, để mấy ngày trở trời này ngươi bớt khó chịu hơn, được không?"
"Dạ, nghe tướng công." Đầu nhỏ nâng cũng không nâng, chỉ nói ra câu y thường nói nhất, liền không ra tiếng nữa.
"Kê thuốc đi." Mạc Thiên Hàm cứ như đã tin vào lý do Thu Nghiên nói ra, vẫn dịu dàng như cũ thả ống quần y xuống, lại sửa sang quần áo cho gọn gàng lại.
"Được rồi, lão phu kê mấy gói thuốc, tuy nói không thể trị tận gốc, nhưng có thể bớt khó chịu." Lý đại phu nuốt xuống lời muốn hỏi, đi sang bên suy nghĩ phương thuốc thích hợp, viết xong liền giao cho dược đồng bốc thuốc, mà Mạc Thiên Hàm thì nhân cơ hội gửi xe ngựa lại, nhờ Lý đại phu xem chừng trong chốc lát, hắn muốn cùng phu lang đi xem hàng Tết.
"Đi thôi, mấy ngày nay cũng ít người, ta cũng không có chuyện gì để làm." Lý đại phu vung tay lên, tiễn hai người đi.
Ra phòng thuốc, Thu Nghiên chậm rì rì đi theo sau Mạc Thiên Hàm, nhỏ giọng thấp thỏm hỏi: "Tướng công, ngươi đang giận sao?"
"Sao lại nói tướng công giận?" Cũng nhỏ giọng hỏi lại Thu Nghiên, Mạc Thiên Hàm bình thường đều không nói chuyện quá lớn tiếng với Thu Nghiên, sợ dọa đến y, Thu Nghiên tuy có tính cách kiên cường, nhưng cũng vô cùng mẫn cảm, xung quanh có bất kì biến hóa gì đều có thể khiến y bất an, ở kiếp trước khi Mạc Thiên Hàm làm bộ đội đặc chủng, từng học tâm lý học, hơn nữa học cũng rất giỏi, biết đây là phản ứng do lâu dài ở trong môi trường cực kỳ không có cảm giác an toàn, cho nên ngày thường hắn vô cùng chú ý, hy vọng Thu Nghiên có thể chậm rãi loại bỏ cảm giác bất an.
"Bởi vì tướng công biết Nghiên nhi không nói thật." Có lẽ do cuộc sống trước kia quá khổ, Thu Nghiên rất mẫn cảm với những thay đổi xung quanh, giống như trực giác nhạy bén của động vật, dù Mạc Thiên Hàm che giấu tốt thế nào y vẫn có thể cảm giác được.
"Việc này chờ chúng ta về nhà lại nói, hiện tại đi mua hàng Tết mới là chuyện quan trọng!" Vươn tay đem mũ áo khoác đội lên cho y, nắm tay Thu Nghiên, tay còn lại của Thu Nghiên vẫn còn ôm lò sưởi, trên mặt đỏ hồng, vành mắt cũng đỏ lên, vì sự khoan dung cùng tâm lý của tướng công.
Hai người mua chút đường được gói bằng giấy đỏ, còn có hạt dưa, đậu phộng.. đủ loại đồ ăn vặt thường có trong ngày Tết, xong rồi về nhà Lý đại phu trả tiền thuốc, Mạc Thiên Hàm lại thêm than vào lò sưởi trong xe ngựa và lò sưởi tay của Thu Nghiên, đảm bảo lúc nào cũng đủ độ ấm.
Lý đại phu là lần đầu tiên cẩn thận ngắm nhìn xe ngựa của Mạc Thiên Hàm, trước kia đều là để ở nhà sau, ông chưa từng thấy kiểu dáng như thế này, còn tưởng rằng cũng giống như những xe ngựa khác, cũng là do thấy Mạc Thiên Hàm bỏ rất nhiều đồ vào mới tò mò nhìn một chút, lập tức liền bị hấp dẫn, ra tiếng gọi phu lang đang nói chuyện với Thu Nghiên, hai phu phu vây xem xe ngựa một lát, chờ Mạc Thiên Hàm rời đi liền quyết định, cũng phải làm một cái xe ngựa như vậy, ngồi thoải mái!
Mạc Thiên Hàm cũng đồng ý với Lý đại phu, có thể hỗ trợ thiết kế xe ngựa, lúc này mới mang Thu Nghiên về nhà, lúc về xe ngựa cũng không chạy nhanh bao nhiêu, an ổn về đến nhà, mặt trời đều sắp lặn xuống núi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất