Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn
Chương 86: Tướng công an ủi phu lang
"Đừng a, phu lang nhà ta sao có thể không có trang sức chứ? Đúng không? Kia tướng công ra ngoài có thể mua rẻ mà, được không? Tướng công mua cho ngươi thêm mấy bộ trang sức xinh đẹp nha! Không phải có câu 'Cũ không đi mới không tới' sao?"
"Không nên!" Lắc đầu, y không đáng có đồ trang sức đắt tiền, đều không giữ được, vô thanh vô thức liền mất nhiều như vậy. Một hộp đầy trâm vàng trâm bạc đâu, không còn! Còn có một tấm gấm lớn như vậy, y thêu tròn một tháng mới được, cũng không còn!
"Ngoan, phu lang đừng khóc, nghĩ lại xem, gần đây trong nhà có người xa lạ nào đến không?" Mạc Thiên Hàm dù sao cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng, lại là người hiện đại, đầu óc so với người nơi này đương nhiên linh hoạt hơn.
Người trong thôn đều rất chất phác, cho dù nhà không khóa cửa thì cũng không phát sinh sự việc trộm cắp nào, mà Mạc Thiên Hàm tuy rằng là người thôn này nhưng cũng rất ít cùng người trong thôn tiếp xúc, chủ yếu do "nghề nghiệp" hai bên bất đống, nông phu hàng ngày xuống ruộng cày bừa mà hắn thì ngày ngày lên núi.
Có thể tiếp xúc đến chỉ có các ca tử quen thân với Thu Nghiên, tay nghề thêu thùa của y rất tốt, hắn còn không tiếc tiền mua cho y tơ và vải vóc tốt nhất nên thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi các ca tử cũng sẽ đến đây xin Thu Nghiên chỉ bảo cho một chút.
Nông gia rất ít khi mua gấm vóc lụa là, các ca tử đều không mấy khi thêu loại vải quý giá này, nên nếu có người thêu loại này Thu Nghiên liền thành bậc thầy, có thể hỗ trợ cho họ.
Đó cũng là lý do Thu Nghiên rất nhanh liền có thể hòa nhập cùng ca tử trong thôn.
Thu Nghiên nghe đến đó thân thể liền cứng đờ, đúng là mấy ngày nay có người đến, nhưng không phải người xa lạ gì.
"Làm sao vậy?" Lo lắng nhìn thân thể cứng đờ của người trong lòng, đừng khóc nữa chứ, vốn là thân thể không tốt, khóc nữa sẽ hỏng mất.
"Tướng công!.." Bây giờ trong tâm y ngoại trừ đau đớn, càng nhiều hơn là cảm giác tuyệt vọng.
Nếu nói cho tướng công biết là đệ đệ nhà mẹ đẻ của y, đã vài lần đến ăn chực uống chực nhà hai người, giờ lại thêm cả chuyện này, tướng công sẽ nhìn y thế nào? Có hay không..
"Tướng công ở đây, tướng công ở đây!" Aiz, nước mắt thế nào vẫn chảy a? Lại giật thêm một cái vỏ gối khác lấy làm khăn mặt.
"Ô ô.." Khóc, y hiện tại chỉ muốn vùi trong lòng tướng công mà khóc.
"Phu lang a! Tướng công cầu ngươi mà! Đừng khóc a! A, ngươi khóc nữa tướng công cũng muốn khóc!" Lấy lòng hôn nhẹ lên gương mặt ướt nhòe nước mắt của y, buồn bã khẩn cầu người trong lòng.
"Phu lang ngoan, đây chỉ là việc nhỏ! Sao có thể xúc động như vậy, mọi việc đã có tướng công của ngươi lo, ngươi không phải chỉ có một mình! Ngoan, đừng khóc, ngươi đem mắt khóc hỏng còn không đau lòng tướng công đến chết a! Ngươi nhớ kỹ, phàm là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều chỉ là chuyện nhỏ, ngươi nghe tướng công, đừng khóc nữa!"
"Tướng công mua cho ngươi càng nhiều thứ tốt hơn trước đây được không, đều mua trâm vàng nhé! Thêm bốn chiếc vòng tay nữa nhé. Trâm khảm vàng cũng mua một đôi, khắc hình hoa mẫu đơn ngươi thích nhất được không?"
"Phu lang đừng khóc a, ngươi muốn tướng công bị nước mắt cuốn đi mất sao? A! Ngươi không cần tướng công nữa rồi!"
Ôn nhu trấn an làm nũng đùa giỡn các loại thủ đoạn đều dùng đến, cuối cùng mới có thể dỗ cho Thu Nghiên ngừng khóc, nhanh chóng bưng bát nước trà đến cho Thu Nghiên uống, khóc lâu như vậy, hắn thật sự sợ y mất nước.
Trong nhà bị mất đồ, xem ra kế hoạch vào thành phải lùi lại, trước đem phu lang trấn an mới là quan trọng nhất!
Uống nước xong, Thu Nghiên cũng đã khóc cạn nước mắt, hai con mắt sưng to như quả hạch đào, đôi mắt hồng hồng bất an chớp chớp: "Tướng công, trong thời gian này, hai đệ đệ nhà thúc thúc ta có tới vài lần."
"Không nên!" Lắc đầu, y không đáng có đồ trang sức đắt tiền, đều không giữ được, vô thanh vô thức liền mất nhiều như vậy. Một hộp đầy trâm vàng trâm bạc đâu, không còn! Còn có một tấm gấm lớn như vậy, y thêu tròn một tháng mới được, cũng không còn!
"Ngoan, phu lang đừng khóc, nghĩ lại xem, gần đây trong nhà có người xa lạ nào đến không?" Mạc Thiên Hàm dù sao cũng xuất thân là bộ đội đặc chủng, lại là người hiện đại, đầu óc so với người nơi này đương nhiên linh hoạt hơn.
Người trong thôn đều rất chất phác, cho dù nhà không khóa cửa thì cũng không phát sinh sự việc trộm cắp nào, mà Mạc Thiên Hàm tuy rằng là người thôn này nhưng cũng rất ít cùng người trong thôn tiếp xúc, chủ yếu do "nghề nghiệp" hai bên bất đống, nông phu hàng ngày xuống ruộng cày bừa mà hắn thì ngày ngày lên núi.
Có thể tiếp xúc đến chỉ có các ca tử quen thân với Thu Nghiên, tay nghề thêu thùa của y rất tốt, hắn còn không tiếc tiền mua cho y tơ và vải vóc tốt nhất nên thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi các ca tử cũng sẽ đến đây xin Thu Nghiên chỉ bảo cho một chút.
Nông gia rất ít khi mua gấm vóc lụa là, các ca tử đều không mấy khi thêu loại vải quý giá này, nên nếu có người thêu loại này Thu Nghiên liền thành bậc thầy, có thể hỗ trợ cho họ.
Đó cũng là lý do Thu Nghiên rất nhanh liền có thể hòa nhập cùng ca tử trong thôn.
Thu Nghiên nghe đến đó thân thể liền cứng đờ, đúng là mấy ngày nay có người đến, nhưng không phải người xa lạ gì.
"Làm sao vậy?" Lo lắng nhìn thân thể cứng đờ của người trong lòng, đừng khóc nữa chứ, vốn là thân thể không tốt, khóc nữa sẽ hỏng mất.
"Tướng công!.." Bây giờ trong tâm y ngoại trừ đau đớn, càng nhiều hơn là cảm giác tuyệt vọng.
Nếu nói cho tướng công biết là đệ đệ nhà mẹ đẻ của y, đã vài lần đến ăn chực uống chực nhà hai người, giờ lại thêm cả chuyện này, tướng công sẽ nhìn y thế nào? Có hay không..
"Tướng công ở đây, tướng công ở đây!" Aiz, nước mắt thế nào vẫn chảy a? Lại giật thêm một cái vỏ gối khác lấy làm khăn mặt.
"Ô ô.." Khóc, y hiện tại chỉ muốn vùi trong lòng tướng công mà khóc.
"Phu lang a! Tướng công cầu ngươi mà! Đừng khóc a! A, ngươi khóc nữa tướng công cũng muốn khóc!" Lấy lòng hôn nhẹ lên gương mặt ướt nhòe nước mắt của y, buồn bã khẩn cầu người trong lòng.
"Phu lang ngoan, đây chỉ là việc nhỏ! Sao có thể xúc động như vậy, mọi việc đã có tướng công của ngươi lo, ngươi không phải chỉ có một mình! Ngoan, đừng khóc, ngươi đem mắt khóc hỏng còn không đau lòng tướng công đến chết a! Ngươi nhớ kỹ, phàm là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết đều chỉ là chuyện nhỏ, ngươi nghe tướng công, đừng khóc nữa!"
"Tướng công mua cho ngươi càng nhiều thứ tốt hơn trước đây được không, đều mua trâm vàng nhé! Thêm bốn chiếc vòng tay nữa nhé. Trâm khảm vàng cũng mua một đôi, khắc hình hoa mẫu đơn ngươi thích nhất được không?"
"Phu lang đừng khóc a, ngươi muốn tướng công bị nước mắt cuốn đi mất sao? A! Ngươi không cần tướng công nữa rồi!"
Ôn nhu trấn an làm nũng đùa giỡn các loại thủ đoạn đều dùng đến, cuối cùng mới có thể dỗ cho Thu Nghiên ngừng khóc, nhanh chóng bưng bát nước trà đến cho Thu Nghiên uống, khóc lâu như vậy, hắn thật sự sợ y mất nước.
Trong nhà bị mất đồ, xem ra kế hoạch vào thành phải lùi lại, trước đem phu lang trấn an mới là quan trọng nhất!
Uống nước xong, Thu Nghiên cũng đã khóc cạn nước mắt, hai con mắt sưng to như quả hạch đào, đôi mắt hồng hồng bất an chớp chớp: "Tướng công, trong thời gian này, hai đệ đệ nhà thúc thúc ta có tới vài lần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất