Chương 179: Quyển 3 Chương 179: Mưu sâu
Thái tử một nước nào phải muốn đổi là có thể đổi? Nếu Đoạn Lĩnh là thân nhi tử của Lý Diễn Thu thì cũng thôi, cố tình hai người lại là thúc chất, cái này lại liên lụy đến Tiên đế Lý Tiệm Hồng. Lý Diễn Thu kế vị chính là huynh chung đệ cập thiên kinh địa nghĩa, mà Đoạn Lĩnh lại là nhi tử của Lý Tiệm Hồng, triều thần đều ngầm chấp nhận nhi tử của Lý Tiệm Hồng sẽ là quân chủ tiếp theo của Nam Trần.
Về phần thân phận của Đoạn Lĩnh, đây không phải là thứ Lý Diễn Thu có thể định đoạt. Tuy rằng Lý Diễn Thu là Hoàng đế, bất quá ở phương diện chứng minh “Ai là cháu ta’ này cũng chỉ có thể đứng ở lập trường nhân chứng, không thể tùy tiện thay đổi Thái tử theo sở thích.
Nói cách khác, nếu muốn phế bỏ Thái tử giả Thái Diêm đã được cả Nam Trần thừa nhận, sửa lại nghênh Đoạn Lĩnh làm Thái tử bọn họ nhất định phải có đủ chứng cứ, chứng minh y mới là long huyết chân chính.
Trong hai ngày này, Lý Diễn Thu đã thảo luận rất nhiều với Đoạn Lĩnh, chứng cứ trong tay bọn họ không đủ, cho dù Lang Tuấn Hiệp chịu đứng ra cũng chỉ là nhân chứng, có hiềm nghi thông đồng, bọn họ vẫn cần nhiều chứng cứ hơn nữa.
Chỉ cần lần đầu tiên đứng ra đối chất không thể thuyết phục được văn võ triều thần, như vậy kế tiếp sẽ sản sinh rất nhiều vấn đề cực kỳ lúng túng. Nếu các đại thần không thể vững tin Thái Diêm là giả, liền không có cách nào thừa nhận Đoạn Lĩnh là thật. Như vậy, bọn họ chỉ có thể để cả hai ‘Thái tử’ đều lưu lại trong cung, chờ sưu tập càng nhiều chứng cứ hơn nữa, thẳng đến mọi người đều tín phục mới thôi.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xấu, chỉ sợ việc này sẽ dẫn phát thêm càng nhiều đại thần đứng thành phe phái, khiến Mục Khoáng Đạt có thêm cơ hội lợi dụng.
Nhưng Đoạn Lĩnh cũng biết, Lý Diễn Thu nhịn lâu như vậy cũng đã có điểm đợi không kịp, người sinh ra đã cao quý như Lý Diễn Thu vốn có sự kiêu ngạo ngầm, hơn nữa tính tình cũng rất lớn, nói cho cùng, tính cách của hai huynh đệ bọn họ vẫn rất giống nhau, chỉ là một người thẳng thắn phát tiết ra ngoài, một lại nội liễm âm thầm. Ngày thường mặc dù Lý Diễn Thu vẫn luôn tỏ ra tao nhã, thế nhưng khi cần phải giết người, y tuyệt đối cũng sẽ không chùn tay.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh nói, “Là chất nhi còn chưa chuẩn bị tốt.”
Lý Diễn Thu thở dài, giơ tay lên sờ sờ đầu Đoạn Lĩnh.
Tinh không vạn lý, trời xanh không một bóng mây, ánh mặt trời vào mùa đông đặc biệt khiến người ta thoải mái.
“Như vậy, đợi con chuẩn bị xong chúng ta lại tính việc trở về.” Lý Diễn Thu nói.
Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười.
Tháng chạp bắt đầu rét đậm, đã sắp đến thời điểm ăn tết. Nếu trong những ngày đầu năm Đế quân lại không hiện diện tại đô thành, như vậy toàn bộ những việc tế tự tổ tiên, cầu nguyện cho xã tắc, báo cáo chính vụ năm ngoái, dự toán kế hoạch đầu năm sau… đều phải đình lại, việc này làm sao có thể?
Đoạn Lĩnh nhìn Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu cũng biết vừa rồi mình chỉ là nói lời giận dỗi, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Nhược nhi.” Lý Diễn Thu nói, “Tuy nói không tình nguyện nhưng thúc không thể không thừa nhận, con ở lại nơi này vẫn là an toàn nhất.”
“Vậy được rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mấy hôm nữa liền để Trịnh Ngạn hộ tống Tứ thúc hồi kinh đi.”
Lý Diễn Thu ngâm ôn tuyền xong thì đứng dậy, Đoạn Lĩnh sợ y thụ hàn, lập tức giúp đối phương khoác áo. Lý Diễn Thu ngược lại bảo Đoạn Lĩnh mặc quần áo xong trước, bản thân y không mang theo quần áo để thay đổi, chỉ có thể tạm dùng ngoại bào của Vũ Độc, cùng Đoạn Lĩnh nắm tay xuống núi.
Liên tiếp mấy ngày nay, Lý Diễn Thu càng thêm không muốn để Đoạn Lĩnh rời khỏi mình một phân tấc nào, Đoạn Lĩnh muốn cùng thúc phụ bàn luận chính vụ, Lý Diễn Thu lại chỉ thích nói chuyện phiếm cùng y, thỉnh thoảng bị Đoạn Lĩnh cuốn lấy đến không có biện pháp mới nói vài câu chính sự.
“Cái thế cục này là do gia gia của con cố ý tạo thành.” Nói đến tình huống trước mắt, Lý Diễn Thu liền giải thích cho Đoạn Lĩnh nghe, “Lý gia cũng không nhất định phải nhập Xuyên, đó chỉ là một khoản giao dịch với Diêu Phục. Nội dung của khoản giao dịch này chính là, Diêu Phục sẽ giúp triều đình khán hộ Hà Bắc, đổi lại khu vực phía nam Thượng Tử trở đi đều sẽ là phạm vi thế lực của Diêu Phục.”
“Vậy thì Triệu Khuê vì sao lại phất lên?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Để tránh Diêu Phục phát triển quá an toàn, chi bằng tìm một người đối kháng với hắn.” Lý Diễn Thu đáp, “Triệu Khuê vốn xuất thân từ Trung Nguyên, trong tay có binh, mang hắn cùng quân đội nhập Xuyên hắn nhất định sẽ không quen, làm không được trò trống gì. Hơn nữa gia gia con lại dìu dắt Mục gia vùng Tây Xuyên phân quyền cùng Triệu Khuê, như vậy triều đình mới có thể ổn định.”
“Kế hoạch sơ bộ chia mười năm làm một giai đoạn.” Lý Diễn Thu lại nói, “Mười năm đầu tiên, lợi dụng thuế phú của Tây Xuyên trợ giúp biên giới phía bắc tác chiến, thu phục quốc thổ, đem chiến tuyến đẩy mạnh về phía Trường Thành.”
Lúc này Đoạn Lĩnh mới chợt ngộ ra, hóa ra đây đều là kế hoạch đã được vạch ra trọn vẹn!
“Thập niên thứ hai.” Lý Diễn Thu nói, “Đợi biên giới phía bắc đã vững chắc, lại bỏ Tây Xuyên mà dời đô đến Giang Châu, phát triển dân sinh, dự bị cho thập niên tiếp theo toàn diện bắc chinh.”
“Nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa.” Đoạn Lĩnh nói, “Hiện tại mục tiêu vẫn chưa đạt thành.”
“Đúng vậy.” Lý Diễn Thu thở dài, nói, “Từ thập niên đầu tiên đã xảy ra vấn đề. Kỳ thực, Mục Khoáng Đạt, Triệu Khuê tuy là quyền thần, nhưng xét đến cùng bất quá cũng chỉ là đại thần, thật sự nếu bất chấp hậu quả, quyết tâm diệt trừ bọn họ cũng là có thể. Dù sao đi nữa, thiên hạ hiện tại đều là của họ Lý, đất đai vạn dặm trước mắt con đều là của chúng ta —— của con và ta. Nhược nhi, con không nên sợ hãi bọn họ, nếu con quá thân thiện bọn họ sẽ được một tấc lại tiến một thước, chạy đến phân quốc thổ của con, xâu xé quyền lực của con.”
Đoạn Lĩnh phát hiện, sự khác biệt lớn nhất giữa Lý Diễn Thu và Mục Khoáng Đạt chính là, Mục Khoáng Đạt vô luận có hiểu rõ Nam Trần như thế nào cũng chỉ có thể dùng phương thức của một quản gia đến để lý giải. Thừa tướng chỉ là Thừa tướng, không thể tránh khỏi tư duy của quản gia, cho dù có nằm giấc đại mộng xuân thu trở thành Hoàng đế cũng vô pháp thật sự yên tâm thoải mái xem giang sơn này thực sự trở thành của riêng.
Như vậy tuyệt đối chính là danh không chính ngôn không thuận, từ khi vừa mới bắt đầu, thứ quyền lực này vốn không ở trong tay Mục gia, cơ nghiệp này vẫn là cơ nghiệp do một tay tổ tiên Lý thị đánh xuống. Từ xưa quyền thần chính biến phần lớn đều không được chết già, bởi vì bọn họ vẫn không thể giống như Hoàng đế khai quốc chinh chiến khắp nơi, thu phục quốc thổ, tầm nhìn chung quy vẫn có hạn chế.
Mà Lý Diễn Thu lại dùng góc độ của người cao quý nhất nhìn xuống giang sơn này, nếu nói theo những lý luận năm đó Đoạn Lĩnh đã học được tại học đường, thiên hạ chỉ là gia sản của một nhà, mà cái nhà này đều thuộc về Hoàng đế.
Chỉ có người của Lý gia mới có thể sở hữu toàn bộ thiên hạ.
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Như vậy, mười năm trước đã xảy ra sai lệch gì?”
Lý Diễn Thu đáp: “Gia gia con lâm bệnh trên giường, quyền lực trao cho đại thần quá nhiều khiến Mục gia phát triển nhanh hơn kế hoạch. Nếu gia gia con khỏe mạnh, có rất nhiều việc chúng ta đều tránh được từ sớm.”
“Nhưng Mục gia sớm muộn đều sẽ phát triển lớn mạnh.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ừ.” Lý Diễn Thu nói, “Vì vậy sau khi qua hết giai đoạn đầu tiên thì phải dời đô, đợi khi dời về Giang Châu lại phải tranh thủ sự chi trì của sỹ tộc địa phương, đến lúc tiếp thu quyền lực xong xuôi liền có thể diệt trừ y. Sau đó, việc cần làm chính là giúp đỡ sỹ tộc Giang Châu đối kháng cùng Hoài Âm Hầu.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Lý Diễn Thu suy nghĩ một chút, lại nói: “Diêu Phục có một ấu tử, bất kham đại nhậm, chỉ cần đợi đối phương chết đi thì quyền trị vì Hoài Âm sớm muộn gì cũng có thể thu hồi lại. Đến lúc đó con lại phải cùng với đám sỹ tộc phía nam chơi trò tranh đoạt phân hóa, chèn ép một bên, nâng đỡ một bên lại lén lúc bồi dưỡng một bên, không thể để cho bên nào có thế lực quá lớn. Cho dù là Tạ Hựu.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Đã hiểu.”
“Đạo trị quốc, cũng chính là đạo chế hành.” Lý Diễn Thu nói, “Nhưng phụ thân con có nói một câu cũng rất không sai, trong thập niên này chúng ta cần phải tìm người thích hợp ủy quyền, không thể mạo hiểm tập quyền. Dù sao những người làm đại thần, nói cho cùng cũng đang vì nhà họ Lý chúng ta bán thân bán nạng, không thể chỉ muốn củng cố đế quyền mà xâm phạm đến lợi ích của bọn họ, bằng không sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
“Đúng là nên làm như vậy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ngày đó lúc con bàn luận với Phí tiên sinh cũng cảm thấy rất vướng tay vướng chân.”
“Thúc đã xem bài thi đình của con, trong đó có đề cập đến vấn đề này.” Lý Diễn Thu nói, “Nói vậy sau khi trở về cần phải làm gì hoàng nhi cũng đã có chủ ý, con không giống thúc phụ hay phụ thân, cũng không giống gia gia. Lịch đại thành viên Hoàng thất Đại Trần, duy chỉ có con mới có những từng trải này, từ nhỏ lớn lên trong dân gian cũng là một loại thiên ý sắp đặt. Trong lòng con hiểu rõ dân sinh bách khổ, nếu thiên hạ này quy về tay con, nhất định có thể vượt qua được tình thế chán chường, nghênh đón một thời thịnh thế.”
“Quá khó khăn.” Đoạn Lĩnh lắc đầu nói, “Rất nhiều chuyện rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng, không biết nên hạ thủ từ đâu.”
“Mọi việc rắc rối của con người thường không thể chỉ giải quyết trong một lần, huống hồ còn là chuyện của cả một quốc gia?” Lý Diễn Thu nói, “Con chỉ vừa qua mười bảy, còn có rất nhiều thời gian trù bị.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Diễn Thu lại nói: “Con có thể trở về chính là ơn trạch của thượng thiên với Lý giá, vốn thúc không vội vàng muốn nói những việc này, bất quá kể hết ra cũng tốt. Mà thôi, hôm nay liền thuận tiện đi gặp Ô Lạc Hầu Mục xem y có lời gì muốn nói, bất quá, dựa theo sự hiểu biết của ta với y, hẳn là sẽ không có gì hối cứu.”
Trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộp vài tiếng, không ngờ đến Lý Diễn Thu còn hiểu rõ Lang Tuấn Hiệp như vậy.
“Để nhi thần dẫn y đến.” Đoạn Lĩnh nói.
“Thúc đích thân đi gặp.” Lý Diễn Thu đáp, “Gọi thêm cả Vũ Độc.”
Lúc Lý Diễn Thu cùng Đoạn Lĩnh vừa đến trắc viện, Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn cũng đã có mặt.
Lang Tuấn Hiệp vẫn đang ngủ trưa, khi Đoạn Lĩnh đẩy cửa vào thì y mới trở mình, thấy rõ người đến liền chậm rãi ngồi dậy.
“Ô Lạc Hầu Mục khanh.” Lý Diễn Thu nói, “Tìm khanh đã lâu, không ngờ lại đang ở nơi này kê cao gối ngủ, khanh thật sự đủ nhàn nhã, còn thích ra ngoài dạo chơi.”
Lúc Lang Tuấn Hiệp nhìn thấy Lý Diễn Thu thì thần sắc trong nháy mắt có hơi dao động, phảng phất mất đi phân tấc, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn định.
“Bệ hạ.” Lang Tuấn Hiệp gọi, y nhanh chóng xuống giường, chỉ mặc một thân áo đơn đứng ở trước mặt Lý Diễn Thu.
“Có cái gì cần giao phó sao?” Lý Diễn Thu hỏi Lang Tuấn Hiệp.
“Không có.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Thuộc hạ biết tội.”
Lý Diễn Thu nói: “Khanh quả nhiên mang cho trẫm một kinh hỷ.”
Lang Tuấn Hiệp chỉ xuôi tay giữ vững trầm mặc.
“Khanh cho rằng trẫm sẽ mang khanh về đối chất với văn võ toàn triều sao?” Lý Diễn Thu hời hợt nói, “Khanh lại đoán sai.”
Lang Tuấn Hiệp liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
“Không cần khanh làm nhân chứng.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm cũng có thể đích thân kết thúc cái sự lệch lạc ngu xuẩn do khanh gây ra này. Hôm nay đến đây bất quá chỉ là muốn nghe xem, khanh đến tột cùng có bao nhiêu ăn năn.”
Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn đều nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Hoàng nhi từng nói với trẫm.” Lý Diễn Thu còn nói, “Lúc hoàng nhi còn ở Thượng kinh là do một tay khanh dìu dắt, là khanh dạy hoàng nhi đọc sách viết chữ, đối với Thái tử Đại Trần có công duôi dưỡng. Sau khi Thượng kinh bị phá, khanh lại mang Thái tử giả trở về, nếu là vì ổn định đại cục triều đình cũng xem như có thể thông cảm, thế nhưng sau khi khanh phát hiện hoàng nhi còn sống cư nhiên lại hạ độc mưu hại… cái tội này trẫm vô pháp tha thứ.”
“Thần biết.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Nếu đều đã biết.” Lý Diễn Thu nói, “Vậy khanh tự xem mà làm đi.”
Dứt lời, kiếm ra khỏi vỏ ngân lên một tiếng réo rắt, bội kiếm của Trịnh Ngạn bị rút ra ném ở trước mặt Lang Tuấn Hiệp, va vào đất nghe ‘leng keng’ vài tiếng.
Đoạn Lĩnh: “…”
Lang Tuấn Hiệp chậm rãi khom người, nhặt trường kiếm trên mặt đất.
Về phần thân phận của Đoạn Lĩnh, đây không phải là thứ Lý Diễn Thu có thể định đoạt. Tuy rằng Lý Diễn Thu là Hoàng đế, bất quá ở phương diện chứng minh “Ai là cháu ta’ này cũng chỉ có thể đứng ở lập trường nhân chứng, không thể tùy tiện thay đổi Thái tử theo sở thích.
Nói cách khác, nếu muốn phế bỏ Thái tử giả Thái Diêm đã được cả Nam Trần thừa nhận, sửa lại nghênh Đoạn Lĩnh làm Thái tử bọn họ nhất định phải có đủ chứng cứ, chứng minh y mới là long huyết chân chính.
Trong hai ngày này, Lý Diễn Thu đã thảo luận rất nhiều với Đoạn Lĩnh, chứng cứ trong tay bọn họ không đủ, cho dù Lang Tuấn Hiệp chịu đứng ra cũng chỉ là nhân chứng, có hiềm nghi thông đồng, bọn họ vẫn cần nhiều chứng cứ hơn nữa.
Chỉ cần lần đầu tiên đứng ra đối chất không thể thuyết phục được văn võ triều thần, như vậy kế tiếp sẽ sản sinh rất nhiều vấn đề cực kỳ lúng túng. Nếu các đại thần không thể vững tin Thái Diêm là giả, liền không có cách nào thừa nhận Đoạn Lĩnh là thật. Như vậy, bọn họ chỉ có thể để cả hai ‘Thái tử’ đều lưu lại trong cung, chờ sưu tập càng nhiều chứng cứ hơn nữa, thẳng đến mọi người đều tín phục mới thôi.
Trong khoảng thời gian này đã có rất nhiều chuyện xấu, chỉ sợ việc này sẽ dẫn phát thêm càng nhiều đại thần đứng thành phe phái, khiến Mục Khoáng Đạt có thêm cơ hội lợi dụng.
Nhưng Đoạn Lĩnh cũng biết, Lý Diễn Thu nhịn lâu như vậy cũng đã có điểm đợi không kịp, người sinh ra đã cao quý như Lý Diễn Thu vốn có sự kiêu ngạo ngầm, hơn nữa tính tình cũng rất lớn, nói cho cùng, tính cách của hai huynh đệ bọn họ vẫn rất giống nhau, chỉ là một người thẳng thắn phát tiết ra ngoài, một lại nội liễm âm thầm. Ngày thường mặc dù Lý Diễn Thu vẫn luôn tỏ ra tao nhã, thế nhưng khi cần phải giết người, y tuyệt đối cũng sẽ không chùn tay.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh nói, “Là chất nhi còn chưa chuẩn bị tốt.”
Lý Diễn Thu thở dài, giơ tay lên sờ sờ đầu Đoạn Lĩnh.
Tinh không vạn lý, trời xanh không một bóng mây, ánh mặt trời vào mùa đông đặc biệt khiến người ta thoải mái.
“Như vậy, đợi con chuẩn bị xong chúng ta lại tính việc trở về.” Lý Diễn Thu nói.
Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười.
Tháng chạp bắt đầu rét đậm, đã sắp đến thời điểm ăn tết. Nếu trong những ngày đầu năm Đế quân lại không hiện diện tại đô thành, như vậy toàn bộ những việc tế tự tổ tiên, cầu nguyện cho xã tắc, báo cáo chính vụ năm ngoái, dự toán kế hoạch đầu năm sau… đều phải đình lại, việc này làm sao có thể?
Đoạn Lĩnh nhìn Lý Diễn Thu, Lý Diễn Thu cũng biết vừa rồi mình chỉ là nói lời giận dỗi, bất đắc dĩ mỉm cười.
“Nhược nhi.” Lý Diễn Thu nói, “Tuy nói không tình nguyện nhưng thúc không thể không thừa nhận, con ở lại nơi này vẫn là an toàn nhất.”
“Vậy được rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Mấy hôm nữa liền để Trịnh Ngạn hộ tống Tứ thúc hồi kinh đi.”
Lý Diễn Thu ngâm ôn tuyền xong thì đứng dậy, Đoạn Lĩnh sợ y thụ hàn, lập tức giúp đối phương khoác áo. Lý Diễn Thu ngược lại bảo Đoạn Lĩnh mặc quần áo xong trước, bản thân y không mang theo quần áo để thay đổi, chỉ có thể tạm dùng ngoại bào của Vũ Độc, cùng Đoạn Lĩnh nắm tay xuống núi.
Liên tiếp mấy ngày nay, Lý Diễn Thu càng thêm không muốn để Đoạn Lĩnh rời khỏi mình một phân tấc nào, Đoạn Lĩnh muốn cùng thúc phụ bàn luận chính vụ, Lý Diễn Thu lại chỉ thích nói chuyện phiếm cùng y, thỉnh thoảng bị Đoạn Lĩnh cuốn lấy đến không có biện pháp mới nói vài câu chính sự.
“Cái thế cục này là do gia gia của con cố ý tạo thành.” Nói đến tình huống trước mắt, Lý Diễn Thu liền giải thích cho Đoạn Lĩnh nghe, “Lý gia cũng không nhất định phải nhập Xuyên, đó chỉ là một khoản giao dịch với Diêu Phục. Nội dung của khoản giao dịch này chính là, Diêu Phục sẽ giúp triều đình khán hộ Hà Bắc, đổi lại khu vực phía nam Thượng Tử trở đi đều sẽ là phạm vi thế lực của Diêu Phục.”
“Vậy thì Triệu Khuê vì sao lại phất lên?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Để tránh Diêu Phục phát triển quá an toàn, chi bằng tìm một người đối kháng với hắn.” Lý Diễn Thu đáp, “Triệu Khuê vốn xuất thân từ Trung Nguyên, trong tay có binh, mang hắn cùng quân đội nhập Xuyên hắn nhất định sẽ không quen, làm không được trò trống gì. Hơn nữa gia gia con lại dìu dắt Mục gia vùng Tây Xuyên phân quyền cùng Triệu Khuê, như vậy triều đình mới có thể ổn định.”
“Kế hoạch sơ bộ chia mười năm làm một giai đoạn.” Lý Diễn Thu lại nói, “Mười năm đầu tiên, lợi dụng thuế phú của Tây Xuyên trợ giúp biên giới phía bắc tác chiến, thu phục quốc thổ, đem chiến tuyến đẩy mạnh về phía Trường Thành.”
Lúc này Đoạn Lĩnh mới chợt ngộ ra, hóa ra đây đều là kế hoạch đã được vạch ra trọn vẹn!
“Thập niên thứ hai.” Lý Diễn Thu nói, “Đợi biên giới phía bắc đã vững chắc, lại bỏ Tây Xuyên mà dời đô đến Giang Châu, phát triển dân sinh, dự bị cho thập niên tiếp theo toàn diện bắc chinh.”
“Nhưng kế hoạch cản không nổi biến hóa.” Đoạn Lĩnh nói, “Hiện tại mục tiêu vẫn chưa đạt thành.”
“Đúng vậy.” Lý Diễn Thu thở dài, nói, “Từ thập niên đầu tiên đã xảy ra vấn đề. Kỳ thực, Mục Khoáng Đạt, Triệu Khuê tuy là quyền thần, nhưng xét đến cùng bất quá cũng chỉ là đại thần, thật sự nếu bất chấp hậu quả, quyết tâm diệt trừ bọn họ cũng là có thể. Dù sao đi nữa, thiên hạ hiện tại đều là của họ Lý, đất đai vạn dặm trước mắt con đều là của chúng ta —— của con và ta. Nhược nhi, con không nên sợ hãi bọn họ, nếu con quá thân thiện bọn họ sẽ được một tấc lại tiến một thước, chạy đến phân quốc thổ của con, xâu xé quyền lực của con.”
Đoạn Lĩnh phát hiện, sự khác biệt lớn nhất giữa Lý Diễn Thu và Mục Khoáng Đạt chính là, Mục Khoáng Đạt vô luận có hiểu rõ Nam Trần như thế nào cũng chỉ có thể dùng phương thức của một quản gia đến để lý giải. Thừa tướng chỉ là Thừa tướng, không thể tránh khỏi tư duy của quản gia, cho dù có nằm giấc đại mộng xuân thu trở thành Hoàng đế cũng vô pháp thật sự yên tâm thoải mái xem giang sơn này thực sự trở thành của riêng.
Như vậy tuyệt đối chính là danh không chính ngôn không thuận, từ khi vừa mới bắt đầu, thứ quyền lực này vốn không ở trong tay Mục gia, cơ nghiệp này vẫn là cơ nghiệp do một tay tổ tiên Lý thị đánh xuống. Từ xưa quyền thần chính biến phần lớn đều không được chết già, bởi vì bọn họ vẫn không thể giống như Hoàng đế khai quốc chinh chiến khắp nơi, thu phục quốc thổ, tầm nhìn chung quy vẫn có hạn chế.
Mà Lý Diễn Thu lại dùng góc độ của người cao quý nhất nhìn xuống giang sơn này, nếu nói theo những lý luận năm đó Đoạn Lĩnh đã học được tại học đường, thiên hạ chỉ là gia sản của một nhà, mà cái nhà này đều thuộc về Hoàng đế.
Chỉ có người của Lý gia mới có thể sở hữu toàn bộ thiên hạ.
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Như vậy, mười năm trước đã xảy ra sai lệch gì?”
Lý Diễn Thu đáp: “Gia gia con lâm bệnh trên giường, quyền lực trao cho đại thần quá nhiều khiến Mục gia phát triển nhanh hơn kế hoạch. Nếu gia gia con khỏe mạnh, có rất nhiều việc chúng ta đều tránh được từ sớm.”
“Nhưng Mục gia sớm muộn đều sẽ phát triển lớn mạnh.” Đoạn Lĩnh nói.
“Ừ.” Lý Diễn Thu nói, “Vì vậy sau khi qua hết giai đoạn đầu tiên thì phải dời đô, đợi khi dời về Giang Châu lại phải tranh thủ sự chi trì của sỹ tộc địa phương, đến lúc tiếp thu quyền lực xong xuôi liền có thể diệt trừ y. Sau đó, việc cần làm chính là giúp đỡ sỹ tộc Giang Châu đối kháng cùng Hoài Âm Hầu.”
Đoạn Lĩnh: “…”
Lý Diễn Thu suy nghĩ một chút, lại nói: “Diêu Phục có một ấu tử, bất kham đại nhậm, chỉ cần đợi đối phương chết đi thì quyền trị vì Hoài Âm sớm muộn gì cũng có thể thu hồi lại. Đến lúc đó con lại phải cùng với đám sỹ tộc phía nam chơi trò tranh đoạt phân hóa, chèn ép một bên, nâng đỡ một bên lại lén lúc bồi dưỡng một bên, không thể để cho bên nào có thế lực quá lớn. Cho dù là Tạ Hựu.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Đã hiểu.”
“Đạo trị quốc, cũng chính là đạo chế hành.” Lý Diễn Thu nói, “Nhưng phụ thân con có nói một câu cũng rất không sai, trong thập niên này chúng ta cần phải tìm người thích hợp ủy quyền, không thể mạo hiểm tập quyền. Dù sao những người làm đại thần, nói cho cùng cũng đang vì nhà họ Lý chúng ta bán thân bán nạng, không thể chỉ muốn củng cố đế quyền mà xâm phạm đến lợi ích của bọn họ, bằng không sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.”
“Đúng là nên làm như vậy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ngày đó lúc con bàn luận với Phí tiên sinh cũng cảm thấy rất vướng tay vướng chân.”
“Thúc đã xem bài thi đình của con, trong đó có đề cập đến vấn đề này.” Lý Diễn Thu nói, “Nói vậy sau khi trở về cần phải làm gì hoàng nhi cũng đã có chủ ý, con không giống thúc phụ hay phụ thân, cũng không giống gia gia. Lịch đại thành viên Hoàng thất Đại Trần, duy chỉ có con mới có những từng trải này, từ nhỏ lớn lên trong dân gian cũng là một loại thiên ý sắp đặt. Trong lòng con hiểu rõ dân sinh bách khổ, nếu thiên hạ này quy về tay con, nhất định có thể vượt qua được tình thế chán chường, nghênh đón một thời thịnh thế.”
“Quá khó khăn.” Đoạn Lĩnh lắc đầu nói, “Rất nhiều chuyện rắc rối khó gỡ, rút dây động rừng, không biết nên hạ thủ từ đâu.”
“Mọi việc rắc rối của con người thường không thể chỉ giải quyết trong một lần, huống hồ còn là chuyện của cả một quốc gia?” Lý Diễn Thu nói, “Con chỉ vừa qua mười bảy, còn có rất nhiều thời gian trù bị.”
Đoạn Lĩnh gật đầu, Lý Diễn Thu lại nói: “Con có thể trở về chính là ơn trạch của thượng thiên với Lý giá, vốn thúc không vội vàng muốn nói những việc này, bất quá kể hết ra cũng tốt. Mà thôi, hôm nay liền thuận tiện đi gặp Ô Lạc Hầu Mục xem y có lời gì muốn nói, bất quá, dựa theo sự hiểu biết của ta với y, hẳn là sẽ không có gì hối cứu.”
Trong lòng Đoạn Lĩnh lộp bộp vài tiếng, không ngờ đến Lý Diễn Thu còn hiểu rõ Lang Tuấn Hiệp như vậy.
“Để nhi thần dẫn y đến.” Đoạn Lĩnh nói.
“Thúc đích thân đi gặp.” Lý Diễn Thu đáp, “Gọi thêm cả Vũ Độc.”
Lúc Lý Diễn Thu cùng Đoạn Lĩnh vừa đến trắc viện, Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn cũng đã có mặt.
Lang Tuấn Hiệp vẫn đang ngủ trưa, khi Đoạn Lĩnh đẩy cửa vào thì y mới trở mình, thấy rõ người đến liền chậm rãi ngồi dậy.
“Ô Lạc Hầu Mục khanh.” Lý Diễn Thu nói, “Tìm khanh đã lâu, không ngờ lại đang ở nơi này kê cao gối ngủ, khanh thật sự đủ nhàn nhã, còn thích ra ngoài dạo chơi.”
Lúc Lang Tuấn Hiệp nhìn thấy Lý Diễn Thu thì thần sắc trong nháy mắt có hơi dao động, phảng phất mất đi phân tấc, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn định.
“Bệ hạ.” Lang Tuấn Hiệp gọi, y nhanh chóng xuống giường, chỉ mặc một thân áo đơn đứng ở trước mặt Lý Diễn Thu.
“Có cái gì cần giao phó sao?” Lý Diễn Thu hỏi Lang Tuấn Hiệp.
“Không có.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Thuộc hạ biết tội.”
Lý Diễn Thu nói: “Khanh quả nhiên mang cho trẫm một kinh hỷ.”
Lang Tuấn Hiệp chỉ xuôi tay giữ vững trầm mặc.
“Khanh cho rằng trẫm sẽ mang khanh về đối chất với văn võ toàn triều sao?” Lý Diễn Thu hời hợt nói, “Khanh lại đoán sai.”
Lang Tuấn Hiệp liếc nhìn Đoạn Lĩnh.
“Không cần khanh làm nhân chứng.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm cũng có thể đích thân kết thúc cái sự lệch lạc ngu xuẩn do khanh gây ra này. Hôm nay đến đây bất quá chỉ là muốn nghe xem, khanh đến tột cùng có bao nhiêu ăn năn.”
Vũ Độc cùng Trịnh Ngạn đều nhìn Lang Tuấn Hiệp.
“Hoàng nhi từng nói với trẫm.” Lý Diễn Thu còn nói, “Lúc hoàng nhi còn ở Thượng kinh là do một tay khanh dìu dắt, là khanh dạy hoàng nhi đọc sách viết chữ, đối với Thái tử Đại Trần có công duôi dưỡng. Sau khi Thượng kinh bị phá, khanh lại mang Thái tử giả trở về, nếu là vì ổn định đại cục triều đình cũng xem như có thể thông cảm, thế nhưng sau khi khanh phát hiện hoàng nhi còn sống cư nhiên lại hạ độc mưu hại… cái tội này trẫm vô pháp tha thứ.”
“Thần biết.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Nếu đều đã biết.” Lý Diễn Thu nói, “Vậy khanh tự xem mà làm đi.”
Dứt lời, kiếm ra khỏi vỏ ngân lên một tiếng réo rắt, bội kiếm của Trịnh Ngạn bị rút ra ném ở trước mặt Lang Tuấn Hiệp, va vào đất nghe ‘leng keng’ vài tiếng.
Đoạn Lĩnh: “…”
Lang Tuấn Hiệp chậm rãi khom người, nhặt trường kiếm trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất