Chương 20
Tay Trần Việt Dương đè lên ngực trái của Phỉ Thường, dưới cơ ngực kia là cơ quan đang điên cuồng đập bình bịch không ngừng.
Anh không đợi nghe câu trả lời, anh cũng không cần câu trả lời.
Phía dưới đùi anh, thứ đồ chơi vừa thẳng vừa cứng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Người trẻ tuổi mà, đúng là dễ kích động.
Miệng Phỉ Thường khô khốc.
Hai tay cậu cứng đờ giữa không trung, muốn ôm lấy sư huynh đang ngồi trong lòng cậu, lại sợ mình tay chân luống cuống ôm hỏng cả sư huynh luôn.
Hai người họ cứ mặt đối mặt, cứ nhìn nhau như vậy, khoảng cách rất gần, nhưng không giống như khoảng cách lúc chơi trò chuyền sữa lần trước không nhìn rõ mặt đối phương.
Phỉ Thường có thể nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài của Trần Việt Dương, làn da mịn màng, ngũ quan tinh tế của anh.
Trong khi Trần Việt Dương có thể nhìn thấy sự căng thẳng, hốt hoảng trong mắt Phỉ Thường.
Trần Việt Dương: "......"
Đột nhiên anh mềm lòng.
Anh rất muốn xoa đầu, vuốt lông cho cậu em hươu cao cổ, rồi bón cho cậu vài cái lá cây.
Trần Việt Dương cứ ngồi như thế trên đùi Phỉ Thường một lúc.
Dưới ánh đèn tụ nóng hừng hực, hai người đàn ông trần như nhộng dính chặt lấy nhau, cả trán lẫn mũi Phỉ Thường không ngừng túa mồ hôi, nhưng lại không dám đưa tay lên lau.
Cảm giác này giống như đi đến quán cà phê mèo chơi với mèo, vất vả lắm mới mời được con mèo kiêu kỳ nằm ngủ trên đùi mình, con sen hai chân không dám nhúc nhích, chỉ có thể hóa đá trên ghế sô pha.
Chỉ là trên đùi Phỉ Thường không phải mèo, mà là linh dương Tây Tạng.
Đẹp hơn, kiêu ngạo hơn, tính cảnh giác cao hơn, quyến rũ hơn.
Một lúc sau, chắc tầm ba hay năm phút gì đó, đột nhiên Trần Việt Dương đứng dậy.
Phỉ Thường thấy lòng mình chợt trống trải, sư huynh đã nhanh chóng khoác áo choàng lên rồi, đi sang một bên nói chuyện với người quản lý.
Anh vừa đi, bé hươu cao cổ lập tức ↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓.
Phỉ Thường nghi ngờ bé hươu cao cổ của mình có gắn nam châm, đàn anh vừa đến thì nó dựng thẳng, đàn anh vừa đi thì nó rủ xuống.
Không, không phải, rõ ràng nó là kim la bàn.
Nam châm gặp sắt nào cũng hút, chỉ có kim la bàn mới chung thủy mãi chỉ về một phương.
Cô trợ lý nhỏ đứng bên cảnh, để ý thấy động thái ↑↑↓↓ của Phỉ Thường, an ủi cậu: "Bình thường hoi, cậu không cần phải ngại, anh Dương nhà chúng tôi được bình chọn là sát thủ trai thẳng số 1 đấy."
"......Sát thủ trai thẳng?"
"Nghĩa là tất cả trai thẳng trên thế giới này đều muốn ngủ cùng anh ấy."
"...... Ha ha ha."
Phỉ Thường cười gượng gạo.
May mà có cái vỏ thiết lập trai thẳng của cậu che đậy, sừng sững không đổ.
Nhóm người Trung Quốc nói chuyện rôm rả, đạo diễn người nước ngoài lập tức thấy không vui, luôn miệng hỏi họ đang nói chuyện gì.
Phụ trách phía thương hiệu nhanh chóng phiên dịch cho ông.
Với trình độ tiếng Anh học sinh cấp hai của Phỉ Thường cũng chỉ nghe bọn họ "gay" tới "gay" lui.
Cũng không biết rốt cuộc nói trúng cái gì của đạo diễn, mắt ông sáng lên (đúng kiểu sáng quắc như trong sách văn hay miêu tả ấy), ông đột nhiên vỗ đùi đét một cái, bắn liên tằng tằng một tràng:
"#QTDSFGB^*&%^*#$%^@#$"
Phía thương hiệu nhíu mày: "Q$VQ#G%^*$%^&[email protected]%R#%!"
Đạo diễn cứng đầu cứng cổ: "QRG¥%......&Y$%^$W!"
Cuối cùng phía thương hiệu bất lực, đành kéo Trần Việt Dương và Cảnh Quý Nhân vào cuộc cãi vã.
Vốn dĩ phía thương hiệu còn muốn lôi cả Phỉ Thường, Phỉ Thường vội nói: "Đừng đừng đừng, em nghe không hiểu đâu!"
Phía thương hiệu: "Nhưng chuyện này cần phải hỏi cả ý kiến của cậu nữa."
Trần Việt Dương nhàn nhạt nói: "Tôi là sếp của cậu ấy, ý kiến của tôi cũng là ý kiến của cậu ấy."
Phỉ Thường gật đầu cái rụp: "Đúng thế!"
Sao lại ngốc thế, bị bán đi cũng không biết.
Đúng là Phỉ Thường không hiểu họ đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm của vài người thì cậu cũng đoán được, đại khái là đạo diễn muốn thay đổi một chút nội dung quảng cáo, phía thương hiệu bị đạo diễn thuyết phục, đang hỏi ý kiến của Trần Việt Dương.
Cảnh Quý Nhân không đồng ý, Trần Việt Dương không tỏ thái độ gì.
Cuối cùng mấy người họ càng nói càng tranh cãi quyết liệt, Cảnh Quý Nhân đột nhiên kéo Trần Việt Dương, quay người bỏ đi.
Phía đạo diễn và thương hiệu sợ đến nhảy dựng cả lên, vội vã đuổi theo.
Phỉ Thường cũng sợ nhũn cả chân, áo choàng cũng không tuột luôn, cứ thế tồng ngồng mỗi cái quần lót, liều mạng chạy theo.
Sợ bị bỏ lại.
Phỉ Thường chân dài, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đạo diễn nấm đùi gà, đàn anh và người đại diện đã bị chặn lại ở cửa trường quay rồi.
Cậu vừa tiến lại gần thì chỉ nghe thấy hai người họ đang thì thầm to.
Cảnh Quý Nhân: "Bọn họ có thêm tiền thật không?"
Trần Việt Dương: "Yên tâm, em không để anh đóng vai ác đâu."
Phỉ Thường: "......"
Hóa, hóa ra là đang đóng kịch à.
Nhoáng cái, phụ trách bên thương hiệu đuổi tới nơi, cúi người xin lỗi.
Lần này Phỉ Thường đã hiểu, họ nói tiếng Trung.
Quả nhiên như cậu dự đoán, đạo diễn thay đổi kịch bản quảng cáo, định thêm phần kết. Chỉ là phần kết này gây tranh cãi, có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Trần Việt Dương.
Để bồi thường cho vị nam thần lưu lượng này, phía bên thương hiệu chủ động tăng tiền lương lên một khoản lớn nữa.
Thế là cả nhà cùng vui.
Trần Việt Dương chẳng tốn chút sức lực nào, chơi đùa phía thương hiệu trong lòng bàn tay.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Trần Việt Dương hỏi Phỉ Thường tại sao cứ nhìn anh chằm chằm thế.
Phỉ Thường: "Em thấy anh quá ư là đỉnh."
"Thực ra em đang nghĩ anh là đồ tâm cơ chứ gì?"
Phỉ Thường thật thà nói: "Nhưng mà nếu không tâm cơ, giới giải trí phức tạp như vậy, chắc chắn anh sẽ bị người khấc ức hiếp, chèn ép phải không?"
"......". ngôn tình tổng tài
"Thế nên em hy vọng anh có thể luôn luôn tâm cơ, ít nhất, ít nhất thì em sẽ không phải lo lắng."
Trần Việt Dương mỉm cười: "Ngoan."
Một tiếng sau, kịch bản quảng cáo mới ra lò nóng hổi được đưa cho hai vị nghệ sĩ nam.
Chỉ một trang giấy mỏng manh, không một lời thoại, lượng thông tin lớn gấp mấy chục lần kịch bản cũ.
90% nội dung không thay đổi: nữ chính nấm kim châm bước vào quán bar nam, đầu tiên tà lưa Phỉ Thường, sau khi Trần Việt Dương xuất hiện lập tức quay đầu tính nhào vào lòng Trần Việt Dương.
Ngay sau đó là đoạn kết mới được thêm vào......
Khi nấm kim châm chuẩn bị chạm vào người Trần Việt Dương thì đột nhiên, một bàn tay to vươn ra từ phía sau, ngăn bước chân cô.
Ánh mắt mê đắm của Phỉ Thường hướng về Trần Việt Dương, sau đó từng bước, từng bước đi đến người đàn ông quyến rũ tột cùng kia......
Slogan xuất hiện: Quần lót Bk, lựa chọn tuyệt vời nhất cho phái mạnh.
...... Quảng cáo này quả thật đậm mùi đàn ông quá rồi.
Anh không đợi nghe câu trả lời, anh cũng không cần câu trả lời.
Phía dưới đùi anh, thứ đồ chơi vừa thẳng vừa cứng chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Người trẻ tuổi mà, đúng là dễ kích động.
Miệng Phỉ Thường khô khốc.
Hai tay cậu cứng đờ giữa không trung, muốn ôm lấy sư huynh đang ngồi trong lòng cậu, lại sợ mình tay chân luống cuống ôm hỏng cả sư huynh luôn.
Hai người họ cứ mặt đối mặt, cứ nhìn nhau như vậy, khoảng cách rất gần, nhưng không giống như khoảng cách lúc chơi trò chuyền sữa lần trước không nhìn rõ mặt đối phương.
Phỉ Thường có thể nhìn thấy hàng lông mi vừa dày vừa dài của Trần Việt Dương, làn da mịn màng, ngũ quan tinh tế của anh.
Trong khi Trần Việt Dương có thể nhìn thấy sự căng thẳng, hốt hoảng trong mắt Phỉ Thường.
Trần Việt Dương: "......"
Đột nhiên anh mềm lòng.
Anh rất muốn xoa đầu, vuốt lông cho cậu em hươu cao cổ, rồi bón cho cậu vài cái lá cây.
Trần Việt Dương cứ ngồi như thế trên đùi Phỉ Thường một lúc.
Dưới ánh đèn tụ nóng hừng hực, hai người đàn ông trần như nhộng dính chặt lấy nhau, cả trán lẫn mũi Phỉ Thường không ngừng túa mồ hôi, nhưng lại không dám đưa tay lên lau.
Cảm giác này giống như đi đến quán cà phê mèo chơi với mèo, vất vả lắm mới mời được con mèo kiêu kỳ nằm ngủ trên đùi mình, con sen hai chân không dám nhúc nhích, chỉ có thể hóa đá trên ghế sô pha.
Chỉ là trên đùi Phỉ Thường không phải mèo, mà là linh dương Tây Tạng.
Đẹp hơn, kiêu ngạo hơn, tính cảnh giác cao hơn, quyến rũ hơn.
Một lúc sau, chắc tầm ba hay năm phút gì đó, đột nhiên Trần Việt Dương đứng dậy.
Phỉ Thường thấy lòng mình chợt trống trải, sư huynh đã nhanh chóng khoác áo choàng lên rồi, đi sang một bên nói chuyện với người quản lý.
Anh vừa đi, bé hươu cao cổ lập tức ↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓↓.
Phỉ Thường nghi ngờ bé hươu cao cổ của mình có gắn nam châm, đàn anh vừa đến thì nó dựng thẳng, đàn anh vừa đi thì nó rủ xuống.
Không, không phải, rõ ràng nó là kim la bàn.
Nam châm gặp sắt nào cũng hút, chỉ có kim la bàn mới chung thủy mãi chỉ về một phương.
Cô trợ lý nhỏ đứng bên cảnh, để ý thấy động thái ↑↑↓↓ của Phỉ Thường, an ủi cậu: "Bình thường hoi, cậu không cần phải ngại, anh Dương nhà chúng tôi được bình chọn là sát thủ trai thẳng số 1 đấy."
"......Sát thủ trai thẳng?"
"Nghĩa là tất cả trai thẳng trên thế giới này đều muốn ngủ cùng anh ấy."
"...... Ha ha ha."
Phỉ Thường cười gượng gạo.
May mà có cái vỏ thiết lập trai thẳng của cậu che đậy, sừng sững không đổ.
Nhóm người Trung Quốc nói chuyện rôm rả, đạo diễn người nước ngoài lập tức thấy không vui, luôn miệng hỏi họ đang nói chuyện gì.
Phụ trách phía thương hiệu nhanh chóng phiên dịch cho ông.
Với trình độ tiếng Anh học sinh cấp hai của Phỉ Thường cũng chỉ nghe bọn họ "gay" tới "gay" lui.
Cũng không biết rốt cuộc nói trúng cái gì của đạo diễn, mắt ông sáng lên (đúng kiểu sáng quắc như trong sách văn hay miêu tả ấy), ông đột nhiên vỗ đùi đét một cái, bắn liên tằng tằng một tràng:
"#QTDSFGB^*&%^*#$%^@#$"
Phía thương hiệu nhíu mày: "Q$VQ#G%^*$%^&[email protected]%R#%!"
Đạo diễn cứng đầu cứng cổ: "QRG¥%......&Y$%^$W!"
Cuối cùng phía thương hiệu bất lực, đành kéo Trần Việt Dương và Cảnh Quý Nhân vào cuộc cãi vã.
Vốn dĩ phía thương hiệu còn muốn lôi cả Phỉ Thường, Phỉ Thường vội nói: "Đừng đừng đừng, em nghe không hiểu đâu!"
Phía thương hiệu: "Nhưng chuyện này cần phải hỏi cả ý kiến của cậu nữa."
Trần Việt Dương nhàn nhạt nói: "Tôi là sếp của cậu ấy, ý kiến của tôi cũng là ý kiến của cậu ấy."
Phỉ Thường gật đầu cái rụp: "Đúng thế!"
Sao lại ngốc thế, bị bán đi cũng không biết.
Đúng là Phỉ Thường không hiểu họ đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu cảm của vài người thì cậu cũng đoán được, đại khái là đạo diễn muốn thay đổi một chút nội dung quảng cáo, phía thương hiệu bị đạo diễn thuyết phục, đang hỏi ý kiến của Trần Việt Dương.
Cảnh Quý Nhân không đồng ý, Trần Việt Dương không tỏ thái độ gì.
Cuối cùng mấy người họ càng nói càng tranh cãi quyết liệt, Cảnh Quý Nhân đột nhiên kéo Trần Việt Dương, quay người bỏ đi.
Phía đạo diễn và thương hiệu sợ đến nhảy dựng cả lên, vội vã đuổi theo.
Phỉ Thường cũng sợ nhũn cả chân, áo choàng cũng không tuột luôn, cứ thế tồng ngồng mỗi cái quần lót, liều mạng chạy theo.
Sợ bị bỏ lại.
Phỉ Thường chân dài, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đạo diễn nấm đùi gà, đàn anh và người đại diện đã bị chặn lại ở cửa trường quay rồi.
Cậu vừa tiến lại gần thì chỉ nghe thấy hai người họ đang thì thầm to.
Cảnh Quý Nhân: "Bọn họ có thêm tiền thật không?"
Trần Việt Dương: "Yên tâm, em không để anh đóng vai ác đâu."
Phỉ Thường: "......"
Hóa, hóa ra là đang đóng kịch à.
Nhoáng cái, phụ trách bên thương hiệu đuổi tới nơi, cúi người xin lỗi.
Lần này Phỉ Thường đã hiểu, họ nói tiếng Trung.
Quả nhiên như cậu dự đoán, đạo diễn thay đổi kịch bản quảng cáo, định thêm phần kết. Chỉ là phần kết này gây tranh cãi, có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho Trần Việt Dương.
Để bồi thường cho vị nam thần lưu lượng này, phía bên thương hiệu chủ động tăng tiền lương lên một khoản lớn nữa.
Thế là cả nhà cùng vui.
Trần Việt Dương chẳng tốn chút sức lực nào, chơi đùa phía thương hiệu trong lòng bàn tay.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, Trần Việt Dương hỏi Phỉ Thường tại sao cứ nhìn anh chằm chằm thế.
Phỉ Thường: "Em thấy anh quá ư là đỉnh."
"Thực ra em đang nghĩ anh là đồ tâm cơ chứ gì?"
Phỉ Thường thật thà nói: "Nhưng mà nếu không tâm cơ, giới giải trí phức tạp như vậy, chắc chắn anh sẽ bị người khấc ức hiếp, chèn ép phải không?"
"......". ngôn tình tổng tài
"Thế nên em hy vọng anh có thể luôn luôn tâm cơ, ít nhất, ít nhất thì em sẽ không phải lo lắng."
Trần Việt Dương mỉm cười: "Ngoan."
Một tiếng sau, kịch bản quảng cáo mới ra lò nóng hổi được đưa cho hai vị nghệ sĩ nam.
Chỉ một trang giấy mỏng manh, không một lời thoại, lượng thông tin lớn gấp mấy chục lần kịch bản cũ.
90% nội dung không thay đổi: nữ chính nấm kim châm bước vào quán bar nam, đầu tiên tà lưa Phỉ Thường, sau khi Trần Việt Dương xuất hiện lập tức quay đầu tính nhào vào lòng Trần Việt Dương.
Ngay sau đó là đoạn kết mới được thêm vào......
Khi nấm kim châm chuẩn bị chạm vào người Trần Việt Dương thì đột nhiên, một bàn tay to vươn ra từ phía sau, ngăn bước chân cô.
Ánh mắt mê đắm của Phỉ Thường hướng về Trần Việt Dương, sau đó từng bước, từng bước đi đến người đàn ông quyến rũ tột cùng kia......
Slogan xuất hiện: Quần lót Bk, lựa chọn tuyệt vời nhất cho phái mạnh.
...... Quảng cáo này quả thật đậm mùi đàn ông quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất