Chương 107: Đêm tha hương nơi đất khách 3
Internet là một thế giới ảo vô tận. Mỗi một người lang thang trên mạng đều giống như một con thuyền lẻ loi. Khi xung quanh êm đềm sóng yên, không biết sóng gió bão bùng đi đâu, khi chính mình gặp phiền phức bị sóng đánh lật úp lại phát hiện ở nơi khác là bầu trời trong trẻo, người khác căn bản không hiểu được trận mưa rào xối xả đó.
Như Kiều Vũ Tụng trải qua 2 ngày phong ba bão táp, trào phúng, chửi rủa, trách cứ, đồng tình thương cảm nối tiếp nhau. Những người đã chế giễu và mắng chửi anh không xin lỗi anh, mà quay sang hướng đối lập, rơi vào trận chiến mắng chửi khác căng thẳng hơn. Anh đã gây ra bão mạng trên Internet, giống như là trung tâm của thị phị, đi tới chỗ nào cũng bị người khác nhận ra. Thực tế, trong cuộc sống hiện thực, sự quan tâm của mỗi người đều thuộc về sinh hoạt của chính mình, không liên quan gì đến anh.
Anh là một người bình thường, rất rất bình thường, giống như tất cả những hành khách khác trên máy bay, anh ăn bữa ăn phổ thông của hành khách và yêu cầu tiếp viên hàng không một ly nước cam.
Không ai nhận ra anh là ai, các tiếp viên hàng không cũng vậy. Anh sinh hoạt bình thường như vậy, nhưng khoảnh khắc anh mở phần mềm xã hội, anh được chào đón với hàng ngàn bình luận về mình, như thể anh có liên quan mật thiết đến cuộc sống của họ.
Thật là mỉa mai!
Chuyến đi trở lại Tân Châu kéo dài 3 giờ. Trong đầu Kiều Vũ Tụng đã phác thảo đơn từ chức, anh định chờ chuyển tàu hỏa sau đó mượn laptop củaTống Vũ Tiều viết đơn.
Những bình luận trên mạng về anh vẫn không thể tách rời danh tính của tiếp viên trưởng hãng hàng không Bắc Hàng, nếu anh không còn là nhân viên của Bắc Hàng Airlines thì có lẽ trên mạng sẽ chẳng ai biết anh là ai.
Mặc dù không nghiện Internet nhưng anh đã xem rất nhiều tin tức tương tự trên mạng, nhiều nhất cũng chỉ được phổ biến trong một thời gian, vài ngày nữa những người đã từng chế nhạo, chửi bới anh cách màn hình, gõ bàn phím sẽ hoàn toàn quên mất anh là ai, thậm chí quên mất scandal này, giống như chơi thuốc vậy.
Tuy nhiên, nếu không còn là nhân viên của Bắc Hàng, anh nên làm cái gì?
Mặc dù Kiều Vũ Tụng đã quyết tâm từ chức nhưng anh đang rất bối rối khi đối mặt với tương lai. Anh đã ngoài 30. Hầu hết mọi người ở độ tuổi này đều đang trên đà phát triển sự nghiệp, đòi hỏi tốc độ và sự ổn định, còn anh sắp mất đi công việc quan trọng nhất đối với mình.
Kiều Vũ Tụng phát hiện, ngoài tiếp viên hàng không, anh không tưởng tượng nổi chính mình còn có thể làm gì khác.
Anh hơi chùn bước. Nhưng chỉ cần nhìn lại những thứ đó trên mạng, anh vẫn sẽ từ chức mà không do dự.
Kiều Vũ Tụng nhìn Tống Vũ Tiều bên cạnh. Cậu bắt đầu viết code trên máy tính kể từ khi máy bay bay ổn định, Kiều Vũ Tụng ngưỡng mộ cậu có thể làm việc bất cứ lúc nào, thậm chí còn chán nản vì anh sắp thất nghiệp.
“Em đang làm việc hả?” Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay Tống Vũ Tiều dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh, liền nói: “Không, viết một chút nội dung, dùng cho tối nay.”
Kiều Vũ Tụng cảm thấy khó hiểu.
Cậu do dự một lúc rồi nói: “Không phải anh nói đoạn video trên Internet đã bị cắt ghép sao? Tối nay em sẽ lấy lại toàn bộ video.”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ngây người, qua mấy giây mới phản ứng lại, không kịp vui mừng liền hỏi: ”Làm sao tìm được? Nếu Đằng Lập Quân thực sự thương lượng với công ty anh, công ty cũng đã sớm xóa video rồi ”
“Ừm.” Song Yuqiao gật đầu đồng ý, mỉm cười nói “Nhưng mà, đoạn video đó ban đầu được lấy đến từ một nơi khác, đúng không?”
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Khách sạn? Nhưng làm thế nào em tìm được video?”
Tại sao anh không nghĩ đến việc liên hệ với khách sạn để xin video giám sát? Tuy nhiên, ngay cả ý tưởng này, Kiều Vũ Tụng vẫn cảm thấy khó có thể thực hiện, bên kia là một chuỗi khách sạn năm sao quốc tế, chưa kể Bắc Hàng đã thương lượng với bên kia rồi. Dù cho không phải, thì làm sao anh dùng tư cách cá nhân yêu cầu video giám sát được.
“Hệ thống mạng của khách sạn Royce về cơ bản sử dụng phần mềm nước ngoài. Em đã quen thuộc với phần mềm này, tìm lỗi cũng không khó. Tuy rằng có rất nhiều video tư liệu giống nhau, sau khi lấy được, sàng lọc rất đơn giản.” Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng nghe như đi trong sương mù, cuối cùng cũng đoán ra được, giật mình che miệng lại. Anh len lén nhìn sang Số 3, nói nhỏ vào tai Tống Vũ Tiều: “Em xâm nhập vào hệ thống mạng của Royce?”
“Vẫn chưa, cái này mới chỉ là kế hoạch.” Tống Vũ Tiều nhún vai.
Tình tiết này Kiều Vũ Tụng chỉ thấy trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình hoặc truyện tranh. Nó xảy ra trong thực tế, làm anh không khỏi lo lắng: “Có ổn không? Anh nghĩ có nhiều hacker đang thất nghiệp. Nếu em làm việc này, có ảnh hưởng đến công việc của em không?”
“Nếu như bị phát hiện, đâu đơn giản chỉ là ảnh hưởng công tác như vậy?” Đối mặt với lo lắng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều gãi gãi sống mũi “Sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa sẽ không gây tổn hại gì đến hệ thống mạng của khách sạn. Em chỉ đang phục hồi một video mà thôi."
“Tuy là nói như vậy...” Kiều Vũ Tụng vẫn không yên lòng.
Tống Vũ Tiều nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, ai kêu bọn họ dùng phần mềm này? Có một ít bug, việc thay đổi không phải lỗi của nhà thiết kế, mà là cố ý lưu xuống, để quốc gia nơi sản xuất có thể sử dụng khi cần thiết. Những phần mềm này nếu như sản xuất tại Trung Quốc, bug này sớm muộn gì cũng sẽ được khắc phục. Cho dù các giám đốc điều hành của khách sạn có biết về điều này hay không, thì họ đang tiếp tay cho những kẻ xấu xa, họ cũng nên nhận một ít hậu quả đi."
Kiều Vũ Tụng không biết nhiều về những gì cậu nói, nhưng khi nghĩ đến việc nhận được “video hoàn chỉnh”, trong lòng anh có chút hy vọng.
“Nhưng mà, fan Đằng Lập Quân nhiều như vậy, ngay cả khi anh tải “video hoàn chỉnh”lên mạng, cũng sẽ không nhất định thành công, đúng không? Nếu như công ty bọn họ gỡ hot seach? Hoặc chặn hot seach thì sao?” Kiều Vũ Tụng biết có thế lực đứng đằng sau việc này, anh chỉ là một “người bình thường”, làm sao có thể chống lại tư bản?
“Fan anh ta nhiều hơn hay fan Cố Văn Kiệt nhiều hơn?” Tống Vũ Tiều tò mò hỏi
“Cố Văn Kiệt?” Ban đầu Kiều Vũ Tụng hơi khó hiểu, nhưng sau đó chợt nhận ra mỉm cười “Là Cố Kiệt Văn! Em nhớ nhầm rồi.”
Nếu như vừa nãy không hỏi đối thủ của Đằng Lập Quân là ai, nhìn cái tên Cố Kiệt Văn này, Tống Vũ Tiều chưa từng nghe nói đến, có nhớ nhầm cũng chẳng có gì lạ, cậu bĩu môi.
Nếu các fan cuồng của Cố Kiệt Văn biết thần tượng của mình bị đối xử như vậy, họ sẽ rất tức giận. Kiều Vũ Tụng thấy buồn cười, hoàn toàn tỉnh ngộ “Em muốn đưa video cho Cố Kiệt Văn?”
Tống Vũ Tiều gật đầu, nói xin lỗi:“Thời điểm đó, có lẽ anh sẽ bị chú ý lần nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ không còn nghiêm trọng như trước nữa. Vì đó không phải lỗi của anh, nên anh cũng có thể tự tin hơn.”
Kiều Vũ Tụng gật gật đầu “Dù sao thì anh cũng sẽ từ chức. Scandal này nổ ra, anh không có nói gì trên mạng, nên không ai nghĩ rằng anh nhân cơ hội để thổi phồng.”
Nhân cơ hội để thổi phồng? Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Tiều nghe thấy Kiều Vũ Tụng bị nói như vậy, cậu ngạc nhiên: "Cộng đồng mạng thực sự nghĩ như vậy sao?”
Anh bật cười “Đương nhiên. Dù là tin tức xã hội hay tin tức giải trí, nhiều nạn nhân vô tội trong bản tin này đã ra mắt sau đó.”
Tống Vũ Tiều không nói nên lời.
“Nhưng việc đó thường rất ngắn ngủi, như gió thoảng qua.” Kiều Vũ Tụng thổn thức “Ngày nay, nhiều người quan niệm sâu xa rằng có thể làm bất cứ điều gì để được nổi tiếng. Cho nên, việc vui là lẫn lộn, bê bối là lẫn lộn, tất cả mọi chuyện đều là lẫn lộn. Thật giống trên thế giới này, căn bản không có sự thật, bởi vì sự thật cũng là dùng lẫn lộn.”
Tống Vũ Tiều không ngờ anh lại nhìn thế giới một cách bi quan như vậy.
“Sẽ tốt hơn thôi.” Tống Vũ Tiều nắm tay anh.
Kiều Vũ Tụng trong lòng cảm động, cười khổ: “Đúng vậy, nhưng anh vẫn nghĩ loại chuyện này không xảy ra vẫn tốt hơn. Như vậy, anh không phải từ chức, có lẽ bây giờ anh vẫn đang bay.”
Tống Vũ Tiều nghe ra anh không cam lòng, vừa đau lòng vừa bất lực. Suy nghĩ một chút, Tống Vũ Tiều hỏi: “Sau khi từ chức anh định làm gì?”
Đây chính là vấn đề quấy nhiễu Kiều Vũ Tụng nghiêm trọng, đầu óc anh trống rỗng, hồi lâu mới nói: “Anh cũng không biết, có lẽ trước tiên nghỉ ngơi đi. Em không phải đi Thành phố Tây, ba tháng không thể liên hệ sao? Anh có thể đi khắp nơi, đi du lịch hoặc ở lại thành phố Tây nghỉ ngơi đợi cho đến khi có thể gặp em. Sau đó ... sẽ nghĩ cách xem công việc nào anh có thể làm.”
Tống Vũ Tiều do dự nhớ tới đơn vị có thể giải quyết các vấn đề về công việc và cuộc sống cho người nhà viên chức ở thành phố Tây. Nhìn Kiều Vũ Tụng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu không nói ra đề nghị này.
Đừng nói Kiều Vũ Tụng, ngay cả bản thân Tống Vũ Tiều cũng không biết cậu có ở lại Thành phố Tây hay không.
Nếu Kiều Vũ Tụng không phải là tiếp viên hàng không, anh sẽ là người như thế nào? Tống Vũ Tiều nhớ công việc cuối cùng của anh là phục vụ. Tuy nhiên, không có đạo lý nào làm phục vụ ở độ tuổi này, xét cho cùng, việc đi từ tiếp viên hàng không trở thành phục vụ không phải là một kế hoạch tốt đẹp gì.
“Không thành vấn đề, anh cứ từ từ suy nghĩ đi. Mấy năm nay bay rất mệt, hiện tại đã nghỉ ngơi, đương nhiên có thể tùy ý anh nghỉ ngơi. Nếu không muốn đi làm cũng được. Thu nhập của em đủ nuôi hai người. Không thành vấn đề.” Tống Vũ Tiều nói.
Nghe cậu thoải mái đùa giỡn ý tứ an ủi, Kiều Vũ Tụng không nhịn cười được. Cười xong, anh liếc nhìn máy tính của Tống Vũ Tiều nói: “Cho dù không có công việc, nghĩ đến Đằng Lập Quân cũng không thể dễ chịu, cũng thật đáng giá. Có thể trả thù, cảm giác thật tốt. Anh thật nông cạn quá đi.”
“Này không gọi là trả thù. Chúng ta không bóp méo sự thật nào, chúng ta chỉ đưa ra sự thật, như vậy mới được gọi là cái nhìn đúng đắn.” Tống Vũ Tiều nói.
Còn có một vấn đề khác về “chính nghĩa”, Tống Vũ Tiều nghĩ, Kiều Vũ Tụng có lẽ là do Đằng Lập Quân chèn ép, cho nên mới quên mất.
Phùng Tử Ngưng đã làm rất tốt, sau khi máy bay hạ cánh, cậu mở điện thoại và nhận được một tin nhắn từ anh ta. Về người đã tiết lộ danh tính và cuộc sống riêng tư của Kiều Vũ Tụng trên Internet trước đó, Phùng Tử Ngưng đã tìm thấy một bộ thông tin đầy đủ, bao gồm tất cả địa chỉ email mà tài khoản đã đăng nhập, vị trí thực của người dùng, danh tính thân phận của người đã tung tin, và một tài khoản xã hội khác.
Qua một tài khoản mạng xã hội khác có thể thấy, người tố cáo này, cũng là tiếp viên của hãng hàng không Bắc Hàng, là người buôn hàng xách tay nổi tiếng trên mạng, thường sử dụng các nền tảng mạng xã hội video ngắn để “xách hàng”. Trong khi giới thiệu sản phẩm, cô ta sử dụng phần mềm giao tiếp đa nền tảng để bán hàng và có tài khoản chính thức của riêng mình.
Tống Vũ Tiều lấy thông tin của người kia và nghĩ về việc cô ta sẽ bị trừng phạt như thế nào nếu đưa thông tin đó cho Bắc Hàng. Cậu không nhận ra tên của nữ tiếp viên hàng không, chần chừ rồi quyết định không hỏi Kiều Vũ Tụng.
“Người đã làm rò rỉ thông tin của anh trên mạng lúc trước, công ty nói xử lý như thế nào chưa?” Tống Vũ Tiều làm bộ hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
“Công ty rất bất bình với hành vi của cô ta, vì cô ta nói trên mạng rằng công ty làm ngơ trước hành vi của nhân viên lợi dụng qua đêm ở khách sạn, khiến nhiều người trên mạng nghi ngờ quản lý nhân sự của Bắc Hàng. Tuy nhiên, đó là một tài khoản ảo, công ty làm sao có thể tìm ra người đã viết nó? ”
Kiều Vũ Tụng chợt nhớ tới Tống Vũ Tiều trước đã hỏi một lần “Em đã biết là người nào sao?”
Tống Vũ Tiều lắc đầu, nói: “Chờ một lát, vẫn đang tra.”
Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm làm thế nào mà điều tra? Anh tự giễu: “Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự tự tin đến mù quáng. Anh đã nghĩ rằng sẽ không có ai ghét mình, cảm thấy bản thân mình không có gì quá đáng ghét.”
“Anh xứng đáng được mọi người trên thế giới yêu thích.” Tống Vũ Tiều tự nhiên thốt lên.
Anh cảm thấy được ấm áp, liền muốn nhận rõ sự thực : “Nếu như đúng là như vậy, thì sẽ không có ai muốn hãm hại anh.”
Tống Vũ Tiều cau mày.
Sau khi cả hai người lên taxi đến ga tàu điện cao tốc, Tống Vũ Tiều gửi tin nhắn cho Phùng Tử Ngưng: Cô ta bán đồ xách tay, nguồn nhập hàng ở đâu?
Phùng Tử Ngưng: Lão đại, anh lại làm khó dễ tôi rồi?
Tống Vũ Tiều: ??????
Phùng Tử Ngưng: Uhm ... nguồn nhập hàng của cô ta là nhờ tiếp viên hàng không mua thay. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng số lượng hàng hóa của cô ta là hơi nhiều. Tôi không biết đã nộp thuế hay chưa?
Đây chính là điều mà Tống Vũ Tiều muốn biết, liền trả lời: Nếu cô ta không nộp thuế, chúng ta báo cảnh sát đi.
Feng Zining: Không phải là “Chúng ta” đi? À, nhân tiện, chuyện đến Thành phố Tây anh đã quyết định xong chưa?
Tống Vũ Tiều buồn cười nói: Tối hôm qua, tôi đã giao danh sách.
Phùng Tử Ngưng: Nếu như vậy, tôi thoát đây. Hẹn gặp lại ở Thành phố Tây!
Logout? Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười, nhưng cậu biết phần việc còn lại giao cho anh ta làm, sẽ không thích hợp.
Như Kiều Vũ Tụng trải qua 2 ngày phong ba bão táp, trào phúng, chửi rủa, trách cứ, đồng tình thương cảm nối tiếp nhau. Những người đã chế giễu và mắng chửi anh không xin lỗi anh, mà quay sang hướng đối lập, rơi vào trận chiến mắng chửi khác căng thẳng hơn. Anh đã gây ra bão mạng trên Internet, giống như là trung tâm của thị phị, đi tới chỗ nào cũng bị người khác nhận ra. Thực tế, trong cuộc sống hiện thực, sự quan tâm của mỗi người đều thuộc về sinh hoạt của chính mình, không liên quan gì đến anh.
Anh là một người bình thường, rất rất bình thường, giống như tất cả những hành khách khác trên máy bay, anh ăn bữa ăn phổ thông của hành khách và yêu cầu tiếp viên hàng không một ly nước cam.
Không ai nhận ra anh là ai, các tiếp viên hàng không cũng vậy. Anh sinh hoạt bình thường như vậy, nhưng khoảnh khắc anh mở phần mềm xã hội, anh được chào đón với hàng ngàn bình luận về mình, như thể anh có liên quan mật thiết đến cuộc sống của họ.
Thật là mỉa mai!
Chuyến đi trở lại Tân Châu kéo dài 3 giờ. Trong đầu Kiều Vũ Tụng đã phác thảo đơn từ chức, anh định chờ chuyển tàu hỏa sau đó mượn laptop củaTống Vũ Tiều viết đơn.
Những bình luận trên mạng về anh vẫn không thể tách rời danh tính của tiếp viên trưởng hãng hàng không Bắc Hàng, nếu anh không còn là nhân viên của Bắc Hàng Airlines thì có lẽ trên mạng sẽ chẳng ai biết anh là ai.
Mặc dù không nghiện Internet nhưng anh đã xem rất nhiều tin tức tương tự trên mạng, nhiều nhất cũng chỉ được phổ biến trong một thời gian, vài ngày nữa những người đã từng chế nhạo, chửi bới anh cách màn hình, gõ bàn phím sẽ hoàn toàn quên mất anh là ai, thậm chí quên mất scandal này, giống như chơi thuốc vậy.
Tuy nhiên, nếu không còn là nhân viên của Bắc Hàng, anh nên làm cái gì?
Mặc dù Kiều Vũ Tụng đã quyết tâm từ chức nhưng anh đang rất bối rối khi đối mặt với tương lai. Anh đã ngoài 30. Hầu hết mọi người ở độ tuổi này đều đang trên đà phát triển sự nghiệp, đòi hỏi tốc độ và sự ổn định, còn anh sắp mất đi công việc quan trọng nhất đối với mình.
Kiều Vũ Tụng phát hiện, ngoài tiếp viên hàng không, anh không tưởng tượng nổi chính mình còn có thể làm gì khác.
Anh hơi chùn bước. Nhưng chỉ cần nhìn lại những thứ đó trên mạng, anh vẫn sẽ từ chức mà không do dự.
Kiều Vũ Tụng nhìn Tống Vũ Tiều bên cạnh. Cậu bắt đầu viết code trên máy tính kể từ khi máy bay bay ổn định, Kiều Vũ Tụng ngưỡng mộ cậu có thể làm việc bất cứ lúc nào, thậm chí còn chán nản vì anh sắp thất nghiệp.
“Em đang làm việc hả?” Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng hỏi.
Ngón tay Tống Vũ Tiều dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của anh, liền nói: “Không, viết một chút nội dung, dùng cho tối nay.”
Kiều Vũ Tụng cảm thấy khó hiểu.
Cậu do dự một lúc rồi nói: “Không phải anh nói đoạn video trên Internet đã bị cắt ghép sao? Tối nay em sẽ lấy lại toàn bộ video.”
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ngây người, qua mấy giây mới phản ứng lại, không kịp vui mừng liền hỏi: ”Làm sao tìm được? Nếu Đằng Lập Quân thực sự thương lượng với công ty anh, công ty cũng đã sớm xóa video rồi ”
“Ừm.” Song Yuqiao gật đầu đồng ý, mỉm cười nói “Nhưng mà, đoạn video đó ban đầu được lấy đến từ một nơi khác, đúng không?”
Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Khách sạn? Nhưng làm thế nào em tìm được video?”
Tại sao anh không nghĩ đến việc liên hệ với khách sạn để xin video giám sát? Tuy nhiên, ngay cả ý tưởng này, Kiều Vũ Tụng vẫn cảm thấy khó có thể thực hiện, bên kia là một chuỗi khách sạn năm sao quốc tế, chưa kể Bắc Hàng đã thương lượng với bên kia rồi. Dù cho không phải, thì làm sao anh dùng tư cách cá nhân yêu cầu video giám sát được.
“Hệ thống mạng của khách sạn Royce về cơ bản sử dụng phần mềm nước ngoài. Em đã quen thuộc với phần mềm này, tìm lỗi cũng không khó. Tuy rằng có rất nhiều video tư liệu giống nhau, sau khi lấy được, sàng lọc rất đơn giản.” Tống Vũ Tiều nói.
Kiều Vũ Tụng nghe như đi trong sương mù, cuối cùng cũng đoán ra được, giật mình che miệng lại. Anh len lén nhìn sang Số 3, nói nhỏ vào tai Tống Vũ Tiều: “Em xâm nhập vào hệ thống mạng của Royce?”
“Vẫn chưa, cái này mới chỉ là kế hoạch.” Tống Vũ Tiều nhún vai.
Tình tiết này Kiều Vũ Tụng chỉ thấy trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình hoặc truyện tranh. Nó xảy ra trong thực tế, làm anh không khỏi lo lắng: “Có ổn không? Anh nghĩ có nhiều hacker đang thất nghiệp. Nếu em làm việc này, có ảnh hưởng đến công việc của em không?”
“Nếu như bị phát hiện, đâu đơn giản chỉ là ảnh hưởng công tác như vậy?” Đối mặt với lo lắng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều gãi gãi sống mũi “Sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa sẽ không gây tổn hại gì đến hệ thống mạng của khách sạn. Em chỉ đang phục hồi một video mà thôi."
“Tuy là nói như vậy...” Kiều Vũ Tụng vẫn không yên lòng.
Tống Vũ Tiều nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, ai kêu bọn họ dùng phần mềm này? Có một ít bug, việc thay đổi không phải lỗi của nhà thiết kế, mà là cố ý lưu xuống, để quốc gia nơi sản xuất có thể sử dụng khi cần thiết. Những phần mềm này nếu như sản xuất tại Trung Quốc, bug này sớm muộn gì cũng sẽ được khắc phục. Cho dù các giám đốc điều hành của khách sạn có biết về điều này hay không, thì họ đang tiếp tay cho những kẻ xấu xa, họ cũng nên nhận một ít hậu quả đi."
Kiều Vũ Tụng không biết nhiều về những gì cậu nói, nhưng khi nghĩ đến việc nhận được “video hoàn chỉnh”, trong lòng anh có chút hy vọng.
“Nhưng mà, fan Đằng Lập Quân nhiều như vậy, ngay cả khi anh tải “video hoàn chỉnh”lên mạng, cũng sẽ không nhất định thành công, đúng không? Nếu như công ty bọn họ gỡ hot seach? Hoặc chặn hot seach thì sao?” Kiều Vũ Tụng biết có thế lực đứng đằng sau việc này, anh chỉ là một “người bình thường”, làm sao có thể chống lại tư bản?
“Fan anh ta nhiều hơn hay fan Cố Văn Kiệt nhiều hơn?” Tống Vũ Tiều tò mò hỏi
“Cố Văn Kiệt?” Ban đầu Kiều Vũ Tụng hơi khó hiểu, nhưng sau đó chợt nhận ra mỉm cười “Là Cố Kiệt Văn! Em nhớ nhầm rồi.”
Nếu như vừa nãy không hỏi đối thủ của Đằng Lập Quân là ai, nhìn cái tên Cố Kiệt Văn này, Tống Vũ Tiều chưa từng nghe nói đến, có nhớ nhầm cũng chẳng có gì lạ, cậu bĩu môi.
Nếu các fan cuồng của Cố Kiệt Văn biết thần tượng của mình bị đối xử như vậy, họ sẽ rất tức giận. Kiều Vũ Tụng thấy buồn cười, hoàn toàn tỉnh ngộ “Em muốn đưa video cho Cố Kiệt Văn?”
Tống Vũ Tiều gật đầu, nói xin lỗi:“Thời điểm đó, có lẽ anh sẽ bị chú ý lần nữa. Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ không còn nghiêm trọng như trước nữa. Vì đó không phải lỗi của anh, nên anh cũng có thể tự tin hơn.”
Kiều Vũ Tụng gật gật đầu “Dù sao thì anh cũng sẽ từ chức. Scandal này nổ ra, anh không có nói gì trên mạng, nên không ai nghĩ rằng anh nhân cơ hội để thổi phồng.”
Nhân cơ hội để thổi phồng? Đây là lần đầu tiên Tống Vũ Tiều nghe thấy Kiều Vũ Tụng bị nói như vậy, cậu ngạc nhiên: "Cộng đồng mạng thực sự nghĩ như vậy sao?”
Anh bật cười “Đương nhiên. Dù là tin tức xã hội hay tin tức giải trí, nhiều nạn nhân vô tội trong bản tin này đã ra mắt sau đó.”
Tống Vũ Tiều không nói nên lời.
“Nhưng việc đó thường rất ngắn ngủi, như gió thoảng qua.” Kiều Vũ Tụng thổn thức “Ngày nay, nhiều người quan niệm sâu xa rằng có thể làm bất cứ điều gì để được nổi tiếng. Cho nên, việc vui là lẫn lộn, bê bối là lẫn lộn, tất cả mọi chuyện đều là lẫn lộn. Thật giống trên thế giới này, căn bản không có sự thật, bởi vì sự thật cũng là dùng lẫn lộn.”
Tống Vũ Tiều không ngờ anh lại nhìn thế giới một cách bi quan như vậy.
“Sẽ tốt hơn thôi.” Tống Vũ Tiều nắm tay anh.
Kiều Vũ Tụng trong lòng cảm động, cười khổ: “Đúng vậy, nhưng anh vẫn nghĩ loại chuyện này không xảy ra vẫn tốt hơn. Như vậy, anh không phải từ chức, có lẽ bây giờ anh vẫn đang bay.”
Tống Vũ Tiều nghe ra anh không cam lòng, vừa đau lòng vừa bất lực. Suy nghĩ một chút, Tống Vũ Tiều hỏi: “Sau khi từ chức anh định làm gì?”
Đây chính là vấn đề quấy nhiễu Kiều Vũ Tụng nghiêm trọng, đầu óc anh trống rỗng, hồi lâu mới nói: “Anh cũng không biết, có lẽ trước tiên nghỉ ngơi đi. Em không phải đi Thành phố Tây, ba tháng không thể liên hệ sao? Anh có thể đi khắp nơi, đi du lịch hoặc ở lại thành phố Tây nghỉ ngơi đợi cho đến khi có thể gặp em. Sau đó ... sẽ nghĩ cách xem công việc nào anh có thể làm.”
Tống Vũ Tiều do dự nhớ tới đơn vị có thể giải quyết các vấn đề về công việc và cuộc sống cho người nhà viên chức ở thành phố Tây. Nhìn Kiều Vũ Tụng, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu không nói ra đề nghị này.
Đừng nói Kiều Vũ Tụng, ngay cả bản thân Tống Vũ Tiều cũng không biết cậu có ở lại Thành phố Tây hay không.
Nếu Kiều Vũ Tụng không phải là tiếp viên hàng không, anh sẽ là người như thế nào? Tống Vũ Tiều nhớ công việc cuối cùng của anh là phục vụ. Tuy nhiên, không có đạo lý nào làm phục vụ ở độ tuổi này, xét cho cùng, việc đi từ tiếp viên hàng không trở thành phục vụ không phải là một kế hoạch tốt đẹp gì.
“Không thành vấn đề, anh cứ từ từ suy nghĩ đi. Mấy năm nay bay rất mệt, hiện tại đã nghỉ ngơi, đương nhiên có thể tùy ý anh nghỉ ngơi. Nếu không muốn đi làm cũng được. Thu nhập của em đủ nuôi hai người. Không thành vấn đề.” Tống Vũ Tiều nói.
Nghe cậu thoải mái đùa giỡn ý tứ an ủi, Kiều Vũ Tụng không nhịn cười được. Cười xong, anh liếc nhìn máy tính của Tống Vũ Tiều nói: “Cho dù không có công việc, nghĩ đến Đằng Lập Quân cũng không thể dễ chịu, cũng thật đáng giá. Có thể trả thù, cảm giác thật tốt. Anh thật nông cạn quá đi.”
“Này không gọi là trả thù. Chúng ta không bóp méo sự thật nào, chúng ta chỉ đưa ra sự thật, như vậy mới được gọi là cái nhìn đúng đắn.” Tống Vũ Tiều nói.
Còn có một vấn đề khác về “chính nghĩa”, Tống Vũ Tiều nghĩ, Kiều Vũ Tụng có lẽ là do Đằng Lập Quân chèn ép, cho nên mới quên mất.
Phùng Tử Ngưng đã làm rất tốt, sau khi máy bay hạ cánh, cậu mở điện thoại và nhận được một tin nhắn từ anh ta. Về người đã tiết lộ danh tính và cuộc sống riêng tư của Kiều Vũ Tụng trên Internet trước đó, Phùng Tử Ngưng đã tìm thấy một bộ thông tin đầy đủ, bao gồm tất cả địa chỉ email mà tài khoản đã đăng nhập, vị trí thực của người dùng, danh tính thân phận của người đã tung tin, và một tài khoản xã hội khác.
Qua một tài khoản mạng xã hội khác có thể thấy, người tố cáo này, cũng là tiếp viên của hãng hàng không Bắc Hàng, là người buôn hàng xách tay nổi tiếng trên mạng, thường sử dụng các nền tảng mạng xã hội video ngắn để “xách hàng”. Trong khi giới thiệu sản phẩm, cô ta sử dụng phần mềm giao tiếp đa nền tảng để bán hàng và có tài khoản chính thức của riêng mình.
Tống Vũ Tiều lấy thông tin của người kia và nghĩ về việc cô ta sẽ bị trừng phạt như thế nào nếu đưa thông tin đó cho Bắc Hàng. Cậu không nhận ra tên của nữ tiếp viên hàng không, chần chừ rồi quyết định không hỏi Kiều Vũ Tụng.
“Người đã làm rò rỉ thông tin của anh trên mạng lúc trước, công ty nói xử lý như thế nào chưa?” Tống Vũ Tiều làm bộ hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
“Công ty rất bất bình với hành vi của cô ta, vì cô ta nói trên mạng rằng công ty làm ngơ trước hành vi của nhân viên lợi dụng qua đêm ở khách sạn, khiến nhiều người trên mạng nghi ngờ quản lý nhân sự của Bắc Hàng. Tuy nhiên, đó là một tài khoản ảo, công ty làm sao có thể tìm ra người đã viết nó? ”
Kiều Vũ Tụng chợt nhớ tới Tống Vũ Tiều trước đã hỏi một lần “Em đã biết là người nào sao?”
Tống Vũ Tiều lắc đầu, nói: “Chờ một lát, vẫn đang tra.”
Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm làm thế nào mà điều tra? Anh tự giễu: “Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự tự tin đến mù quáng. Anh đã nghĩ rằng sẽ không có ai ghét mình, cảm thấy bản thân mình không có gì quá đáng ghét.”
“Anh xứng đáng được mọi người trên thế giới yêu thích.” Tống Vũ Tiều tự nhiên thốt lên.
Anh cảm thấy được ấm áp, liền muốn nhận rõ sự thực : “Nếu như đúng là như vậy, thì sẽ không có ai muốn hãm hại anh.”
Tống Vũ Tiều cau mày.
Sau khi cả hai người lên taxi đến ga tàu điện cao tốc, Tống Vũ Tiều gửi tin nhắn cho Phùng Tử Ngưng: Cô ta bán đồ xách tay, nguồn nhập hàng ở đâu?
Phùng Tử Ngưng: Lão đại, anh lại làm khó dễ tôi rồi?
Tống Vũ Tiều: ??????
Phùng Tử Ngưng: Uhm ... nguồn nhập hàng của cô ta là nhờ tiếp viên hàng không mua thay. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng số lượng hàng hóa của cô ta là hơi nhiều. Tôi không biết đã nộp thuế hay chưa?
Đây chính là điều mà Tống Vũ Tiều muốn biết, liền trả lời: Nếu cô ta không nộp thuế, chúng ta báo cảnh sát đi.
Feng Zining: Không phải là “Chúng ta” đi? À, nhân tiện, chuyện đến Thành phố Tây anh đã quyết định xong chưa?
Tống Vũ Tiều buồn cười nói: Tối hôm qua, tôi đã giao danh sách.
Phùng Tử Ngưng: Nếu như vậy, tôi thoát đây. Hẹn gặp lại ở Thành phố Tây!
Logout? Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười, nhưng cậu biết phần việc còn lại giao cho anh ta làm, sẽ không thích hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất