Tương Ngữ

Chương 117: Thu đông xuân 2

Trước Sau
Tống Vũ Tiều hối hận vì sử dụng thủ đoạn điều tra tiếp viên hàng không – người đã tố giác Kiều Vũ Tụng, đã như thế, cậu còn không thể đưa ra bằng chứng hợp lệ để chứng minh. Chỉ có thể quay lại tố cáo cô ta trốn thuế. Số tiền Tăng Nhất Tâm trốn thuế đủ để kết án tù, nhưng không thể cứu vãn danh tiếng của Kiều Vũ Tụng.

Tống Vũ Tiều theo dõi tình hình trên mạng, cho đến nay vẫn chưa có tin tức mới nào cứu vớt Đằng Lập Quân đang nước sôi lửa bỏng, mà Kiều Vũ Tụng lại trở thành công cụ để mọi người lên án Đằng Lập Quân. Bị scandal này ảnh hưởng, anh sau này sinh hoạt như thế nào, họ không có quan tâm.

Vì Kiều Vũ Tụng là bị Đằng Lập Quân lợi dụng, cũng không phải anh tố giác, vạch trần sự quản lý không nghiêm ngặt nhân viên ở bên ngoài của Bắc Hàng. Sóng gió qua đi, cậu hi vọng Bắc Hàng sẽ không truy cứu xử lý Kiều Vũ Tụng.

Scandal ảnh hưởng đến hình ảnh của Bắc Hàng là tổn thất không thể nghi ngờ, không phải do Kiều Vũ Tụng gây ra, mà cũng chính vì anh mà nổ ra. Đã như vậy, bồi thường là việc không cần phải nghĩ tới, chỉ mong Kiều Vũ Tụng có thể mau chóng trở lại công việc đương nhiệm.

Tuy rằng Kiều Vũ Tụng từng nói muốn đi hãng hàng không khác, anh cũng nói cho dù Bắc Hàng có giữ lại thì anh cũng sẽ không quay đầu. Nhưng mà Tống Vũ Tiều biết dựa theo tính cách của Kiều Vũ Tụng, quyết tâm của anh cũng không kiên trì được mấy ngày.

Kiều Vũ Tụng không phải là người yêu thích thay đổi, có chút lười biếng, không có nghị lực và sức chiến đấu, dễ quên và không thù dai. Sự tức giận, oan ức của anh đến dễ dàng mà đi cũng dễ dàng. Tống Vũ Tiều dám cá cược không lâu nữa Kiều Vũ Tụng sẽ hoàn toàn quên những bất công mà Bắc Hàng đã đối xử mình, chỉ cần thái độ của Bắc Hàng chuyển biến tốt một chút, anh sẽ vui lòng chấp nhận và sau đó lại làm việc ở nơi an toàn.

Từ đầu đến cuối, Tống Vũ Tiều tức giận nhất là Đằng Lập Quân và Tăng Nhất Tâm. Hiện tại cả 2 người đều đã nhận quả đắng. Bây giờ thái độ Kiều Vũ Tụng với công ty Bắc Hàng như thế nào, Tống Vũ Tiều cũng tùy ý anh. Huống hồ, cậu tin Bắc Hàng sẽ không bỏ rơi Kiều Vũ Tụng lần nữa.

Ở một công ty lớn như vậy, có ai mà chưa từng gặp chuyện oan ức? Nếu như Kiều Vũ Tụng cảm thấy có thể chấp nhận được, thì anh không cần phải nghỉ việc. Tóm lại, mọi chuyện chỉ cần Kiều Vũ Tụng vui vẻ, hạnh phúc, những cái khác, Tống Vũ Tiều không quan tâm.

Lúc Tống Vũ Tiều nói lời từ biệt với Kiều Vũ Tụng, ánh hoàng hôn vẫn chưa tắt. Chờ cậu về tới căn cứ, các tòa nhà xung quanh đã sáng đèn rực rỡ, trên nền trời đầy sao lấp lánh.

Tín hiệu điện thoại di động rất yếu, Tống Vũ Tiều lần này không đưa điện thoại di động đi lắp chip, mà phải thay một con chip mới.

Bên ngoài nhà nghỉ Galaxy hơi vắng vẻ, chỗ để xe ngay cổng vào cũng không có xe.

Tống Vũ Tiều xách va li hành lý đi vào đến quầy lễ tân để nhận phòng. Lật lại danh sách nhân viên nhận phòng mới thấy cậu đến sớm, còn gần 40% số người chưa đến. Tống Vũ Tiều chỉ ở tạm tối nay, ngày mai họp xong phải dọn vào bên trong nhà khách ở căn cứ.

"Điện thoại di động và các công cụ, thiết bị liên lạc khác, vui lòng gửi đến phòng an ninh trước 9 giờ sáng mai." Làm xong thủ tục nhận phòng, lễ tân mỉm cười.

Tống Vũ Tiều gật đầu, liếc mắt nhìn máy xác thực, ống kính máy ảnh quét qua, xác nhận nhân thân của cậu.

"Phòng của anh là 812." Lễ tân đưa cho cậu một bản ghi nhớ, "Đây là thời gian phục vụ bữa ăn và những vấn đề khác cần chú ý."

"Được rồi, cảm ơn." Tống Vũ Tiều bỏ tờ giấy ghi nhớ vào trong ví, kéo va li tới thang máy.

Thiết kế của nhà nghỉ này khác với các khách sạn thông thường, nó tương đối cũ, và không có cửa sổ kính sát trần* và cửa ra vào quay tròn. Cửa lớn đóng lại, trong sảnh chỉ còn lại ánh đèn sáng, làm người ta dễ dàng quên đi thời gian. ( *: kính suốt từ trần đến sàn)

Tống Vũ Tiều không ngờ lại gặp Thư ký Chu ở cửa thang máy.

"Haha, Trương Nguyên mời tôi đến xem một chút." Thư ký Chu giải thích xong, cửa thang máy vừa mở, liền làm động tác "mời vào" với Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều cũng làm như vậy, sau khi vào thang máy liền hỏi: "Tầng mấy?"

"Tầng tám." anh ta nói.

Tống Vũ Tiều nhấn nút "8", phát hiện Thư ký Chu không có hành lý, liền hỏi: "Anh đến khi nào?"



"Chiều nay" Thư ký Chu nhìn vali của cậu, nghi ngờ nói "Làm sao đến vào giờ này?"

Nếu như đi chuyến bay từ Tích Tân, chắc chắn sẽ bị chậm trễ. Tống Vũ Tiều giải thích: "Tôi bay từ Tân Châu."

Anh ta hiểu rõ gật đầu, một lúc sau mới hỏi: "Trong nhà giải quyết xong chưa?"

Tống Vũ Tiều nhớ tới mấy ngày trước Scandal Đằng Lập Quân và Kiều Vũ Tụng vừa bị phanh phui, thư ký Chu từng tìm cậu nói chuyện, yêu cầu cậu cẩn thận xử lý mối quan hệ với Kiều Vũ Tụng. Bây giờ Thư ký Chu hỏi chuyện này, Tống Vũ Tiều biết anh ta không hỏi về ba mẹ mình, vì vậy cậu gật đầu nói: "Vâng, gần như xong."

"Chuyện cá nhân càng không nên ảnh hưởng đến công việc." thư ký Chu vừa nói, thang máy đã lên hai tầng, anh ta đột nhiên hỏi: "Bạn trai của cậu làm việc hãng hàng không nào?"

Tống Vũ Tiều nói: "Bắc Hàng, nhưng tuần này có thể phải làm thủ tục nghỉ việc."

Thư ký Chu nhìn cậu một cái, có lẽ thấy cậu không có ý định chia tay, nên hỏi tiếp: "Trong thành phố đã thu xếp xong chưa?"

"Không, tùy theo ý định của anh ấy. Tôi không tiện can thiệp, dù sao điều kiện trong thành phố Công Nghệ tương đối khó khăn." Tống Vũ Tiều thành thật.

Thư ký Chu nhẹ giọng nói: "Tôi có một người bạn học đang làm ở Minh Hàng, có thể gửi gắm nhân sự. Hỏi bạn trai cậu có kế hoạch hay tính toán gì không?"

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều mở mắt kinh ngạc nhìn anh ta.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Tống Vũ Tiều nhanh chóng ấn nút giữ cửa thang máy, đợi Thư ký Chu đi ra rồi mới theo anh ta ra ngoài.

"Mọi mặt Minh Hàng tất nhiên không so sánh được với Bắc Hàng. Nhưng có nhiều chuyến bay đến thành phố Tây hơn. Tôi nghe bạn học nói họ đang xây căn hộ tiêu chuẩn, sang năm có thể bàn giao, tháng sau có thể sẽ chia phòng. Nếu kịp thời gian, Tiểu Kiều có thể tranh thủ - tên gọi là Tiểu Kiều phải không?" Thư ký Chu hỏi.

Tống Vũ Tiều nhanh chóng trả lời: "Vâng, anh ấy họ Kiều. Cảm ơnanh."

"Không có gì đâu. Bây giờ anh ở thành phố cũng có thể yên tâm làm việc." trong Thư ký Chu giọng nói mang nhiều kỳ vọng.

Trong đầu Tống Vũ Tiều căng thẳng: "Được, nhất định sẽ không phụ lòng tin."

Thật là trớ trêu, trước đây không lâu, bàn về kế hoạch tương lai của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều vẫn nghĩ rằng việc đó hoàn toàn do anh quyết định và cậu sẽ không can thiệp. Hiện tại có những hướng đi mới và tốt hơn, Tống Vũ Tiều không khỏi xúc động, cậu hy vọng Kiều Vũ Tụng sẽ nghe theo lời đề nghị của mình.

Trở về phòng, Tống Vũ Tiều để hành lý tùy ý trên hành lang, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Vũ Tụng.

Tuy nhiên, kể từ khi kiểm soát hạn chế thông tin liên lạc cách đây hai năm, điện thoại di động không thể nhận đầy đủ tín hiệu ở bất kỳ căn cứ nào, và thường không thể thực hiện được cuộc gọi. Tống Vũ Tiều nghe một hồi, liền nhận được phản hồi trực tiếp cắt đứt, hơn nữa không gửi được dù chỉ một tin nhắn ngắn, liền từ bỏ.

Tống Vũ Tiều cầm điện thoại cố định trong phòng, lật xem bản ghi nhớ, tìm cách gọi điện và nhập số điện thoại của Kiều Vũ Tụng.

Sau một lúc, một âm "Bíp" báo chờ phát ra từ bộ thu và tín hiệu ghi âm của điện thoại cố định bật lên, cho biết rằng quá trình ghi âm đã bắt đầu.

Ngay sau đó, điện thoại đã được kết nối. Kiều Vũ Tụng lịch sự "Alo? Xin chào."

"Alo? Tiểu Tụng." Tống Vũ Tiều dừng một chút "Anh Tiểu Tụng, là em."



Kiều Vũ Tụng có lẽ đã bị choáng váng, sau vài giây, anh do dự trả lời "Tiểu Tiều?"

Tống Vũ Tiều thở phào nhẹ nhõm, cười nói:"Ừm, em mới nhận phòng. Tín hiệu của điện thoại di động không tốt, dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho anh."

"Nhưng mà..." Anh thấy kỳ lạ, "không phải em nói, không thể liên hệ sao?"

" Ngày mai em mới giao điện thoại di động." Tống Vũ Tiều có chút hưng phấn, sau khi giải thích ngắn gọn, cậu hỏi thẳng: "Anh Tiểu Tụng, lúc trước anh nói muốn làm việc ở Minh Hàng. Anh còn muốn nữa không?"

Kiều Vũ Tụng yên lặng nửa ngày, được chăng hay chớ nói: "Anh sao cũng được."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều biết sự chán ghét của anh với Bắc Hàng đã giảm đi rất nhiều rồi. Tống Vũ Tiều cười cười nói: "Vừa rồi lúc lên lầu, em gặp một đồng nghiệp. Anh ấy nói hiện tại Minh Hàng đang tuyển dụng, sang năm sẽ chia phòng ở thành phố Tây. Anh có muốn tranh thủ một chút không?"

"Thật không?" Kiều Vũ Tụng cực kỳ kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ "Nhưng mà, thông tin tuyển dụng trên mạng đã có từ tháng 2 năm nay. Anh ta lấy tin tức ở đâu vậy?"

Tống Vũ Tiều nhìn tín hiệu ghi âm trên điện thoại cố định, mặc dù biết Kiều Vũ Tụng hoài nghi không có gì đáng trách, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận. Cậu cau mày nói: "Em cũng không hỏi rõ ràng. Anh ấy biết anh là tiếp viên hàng không, cho nên mới nói tin tức cho em."

Kiều Vũ Tụng có lẽ không hiểu tình cảnh của cậu, vẫn như cũ tràn ngập nghi ngờ, nói: "Mặc dù quá trình làm việc của anh tốt, dù sao anh cũng không phải nhân viên lâu năm của Minh Hàng. Dù có được nhận việc cũng sẽ không đến lượt anh được chia phòng, đúng không?"

Tống Vũ Tiều im lặng nghiến răng, nắm chặt lấy dây của ống nghe.

"Tiểu Tiều?" Kiều Vũ Tụng giải thích, "Anh biết làm việc ở Minh Hàng cũngrất tốt, có nhiều cơ hội bay đến Thành phố Tây.Nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, nhân viên của họ biên chế đã đầy đủ. Nếu thực sự được nhận vào, nó chỉ là hứa hẹn trên hợp đồng. Mà hứa hẹn thì ngay cả nhân viên chính thức cũng không chiếm được phúc lợi này, càng không tới lượt anh."

Tống Vũ Tiều cau mày hỏi: "Bắc Hàng đã nói gì? Có phải anh muốn rút đơn từ chức không?"

Anh không có trả lời ngay, mà phải một lúc sau mới ấp úng thừa nhận.

Một lúc lâu sau, Kiều Vũ Tụng thận trọng nói: "Anh biết nói điều này là vô ích, nhưng không dễ để tìm được một công việc tử tế. Dù có thay đổi công việc cũng phải tìm được một công ty tốt đúng không? Hiện tại bên Trung Hàng cũng tốt, Minh Hàng cũng tốt, mà đều không có tin tức, nếu như anh thật sự từ chức, sau đó thật sự..."

Tống Vũ Tiều hít sâu một hơi, thở ra một hơi, nói: "Lần trước anh không có nói như vậy."

"Lần trước, chính bạn của anh ở AVIC nói rằng họ đang tuyển dụng. Anh còn nghĩ rằng có hy vọng ..." Kiều Vũ Tụng càng nói giọng càng nhỏ.

Thì ra là như vậy, Tống Vũ Tiều nhất thời không biết nên nói gì với anh.

Đèn tín hiệu ghi âm vẫn nhấp nháy, nhưng không có gì được ghi lại ngoại trừ tiếng hít thở của họ.

Bỗng nhiên, Kiều Vũ Tụng nói: "Vậy 2 ngày nữa anh sẽ về Tích Tân làm thủ tục nghỉ việc!"

Tống Vũ Tiều vui mừng hỏi: "Thật sự? Tại sao?"

Anh cười ngại ngùng: "Anh muốn làm điều gì đó vì em, cũng không nhất thiết phải thành công. Anh hiếm khi có cơ hội như vậy."

Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu cười: "Tốt rồi, cảm ơn anh. Em chờ tin vui của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau