Chương 121: Thu đông xuân 6
Chấm đỏ nhấp nháy trên điện thoại ghi âm giống như một ngọn đèn neon nào đó ở Tích Tân, bị ngăn cách bởi nước và ánh sáng, nó trở nên mờ nhạt. Cảnh vật, chữ viết trước mắt Tống Vũ Tiều cũng mơ hồ, cho đến khi Kiều Vũ Tụng cất tiếng nói đầu bên kia điện thoại.
Anh hỏi, "Tiểu Tiều? Em vẫn ở đó chứ?"
"Em ở đây." Tống Vũ Tiều lấy kính mắt xuống, dụi dụi mắt "Đương nhiên là em ở đây."
Anh khẽ ậm ừ và không nói nữa.
Một lúc lâu sau, Tống Vũ Tiều lại đeo kính vào: "Đúng lúc anh ký hợp đồng với Minh Hàng, còn có thể ở lại chi nhánh Tích Tân của công ty. Em chuẩn bị cho anh một món quà, giờ là lúc để đưa rồi."
"Chuẩn bị quà cho anh?" Kiều Vũ Tụng cực kỳ kinh ngạc, hỏi, "Nhưng mà làm sao đưa? Chẳng lẽ, em còn có thể mua sắm trực tuyến?"
Nghe anh hỏi dĩ nhiên không quan tâm quà tặng là gì, trái lại còn hỏi làm sao đưa, Tống Vũ Tiều cảm thấy anh thật đáng yêu, cười cười: "Đúng vậy. Xác thực quà tặng không thể đưa đến trước mặt anh, mà tự anh phải đi lấy."
"Hả?" Anh càng không rõ.
Tống Vũ Tiều liên tục xác nhận các quy định pháp luật hiển thị trên màn hình máy tính, cuối cùng đóng tài liệu lại. Cậu thôi trêu chọc nữa: "Em mua xe cho anh trước".
Nói xong một lúc sau, thật lâu không có tiếng động từ đầu bên kia điện thoại.
Nhưng Tống Vũ Tiều biết anh vẫn ở đó, nói tiếp: "Là một chiếc Sedan nhập khẩu, em nghĩ nó rất thích hợp để anh đi gặp mặt bạn bè, đồng nghiệp. Vốn định tặng anh trước khi đi công tác, nhưng lúc đó xe chưa được giao đến cửa hàng. Vừa nãy xem tin tức, nó đã về cửa hàng rồi. Cửa hàng 4S ở phía đông đường Sùng Nhân. Anh có thể lái xe về nhà. Em đã sắp xếp xong mọi thứ.
Nhưng mà, trước đó anh lái xe của em đến bãi đậu xe công cộng của tiểu khu đi. Em đăng ký tháng nên cứ để ở đó là được rồi. Em muốn là sau này nếu không có thời gian đưa đón anh thì anh có thể tự lái xe, như vậy sẽ thuận tiện hơn."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Kiều Vũ Tụng không có nói lời cảm ơn trước, mà là hỏi: "Sau này, lúc nào thì em mới có thời gian đưa đón anh đi làm?"
Nghe thấy lời than thở của anh, Tống Vũ Tiều nhẹ nhàng nhíu mày, cười khổ: "Sẽ luôn có lúc."
"Được rồi!" anh nói một cách miễn cưỡng.
Đây không phải là một câu trả lời thỏa đáng, làm người thoả mãn, Tống Vũ Tiều rất rõ ràng. Tuy nhiên, thà mập mờ còn hơn nói một số câu khẳng định "không thể".
Cậu liếc nhìn thời gian trên máy tính liền biết sắp hết thời gian trò chuyện, nghĩ tới không biết khi nào mới có thể liên lạc được, cậu nói: "Tiểu Tụng, em có một việc, muốn hỏi ý kiến của anh một chút."
Lúc cậu trịnh trọng nói, giọng điệu Kiều Vũ Tụng cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh nói: "Em nói đi."
Nghĩ đến những gì định nói, Tống Vũ Tiều nghĩ Kiều Vũ Tụng không cần phải quá nghiêm túc, vì vậy không nhịn được cười, hỏi: "Anh có muốn kết hôn không? Cùng với em."
Cậu dừng một chút "Nếu như không thể hưởng thụ quyền lợi do hôn nhân mang lại, nếu chỉ muốn cùng nhau chịu trách nhiệm, anh có sẵn lòng không?"
Tim Kiều Vũ Tụng đập mạnh vì câu hỏi đầu tiên, nhưng nghe câu hỏi tiếp theo, anh trở nên chết lặng. Anh bĩu môi nói: "Ha, em cứ như xác nhận sẵn là anh sẽ nguyện ý?"
Tống Vũ Tiều xấu hổ cười cười, hòa hoãn nói: "Bởi vì nếu anh không muốn, phần sau em chuẩn bị nói, cũng không có cách nào nói được."
Nghe đến đó, Kiều Vũ Tụng cuối cùng không nhịn cười được.
Tuy nhiên, tại sao Tống Vũ Tiều lại đột nhiên hỏi một câu như vậy? Có phải vì thời gian xa cách quá lâu, khoảng cách quá xa, và quá nhớ anh?
Trong ấn tượng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều không phải người cảm tính như vậy. Anh cũng không tin Tống Vũ Tiều hỏi những câu vô trách nhiệm như vậy chỉ vì nhớ anh.
Kết hôn? Làm sao có thể? Có thể ra nước ngoài, nhưng Tống Vũ Tiều ra nước ngoài lại là điều không thể. Chỉ cần vẫn sống ở trong nước vẫn là công dân của quốc gia này, thì cho dù đăng ký kết hôn ở nước ngoài, cũng chỉ cho chính mình một loại tâm lý an ủi thoải mái mà thôi.
Nghĩ đến điều này, Kiều Vũ Tụng càng thêm hiếu kỳ tại sao cậu hỏi như vậy.
Xét cho cùng, Tống Vũ Tiều không phải là người nói mạnh miệng, phải có lý do thực tế nào đó mới hỏi. Tim Kiều Vũ Tụng đập nhanh hơn. Anh giả vờ thận trọng: "Được rồi. Vậy em nói trước những gì em chuẩn bị sau đó đi. Nghe xong rồi, anh sẽ cân nhắc anh có nguyện ý hay không?"
"Vậy thì không được, anh phải trả lời trước có nguyện ý hay không?" Tống Vũ Tiều kiên trì nói.
Tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng khi nghe thấy Tống Vũ Tiều cười trộm, anh ậm ừ: "Được thôi, được thôi. Anh sẵn lòng, anh nguyện ý!"
"Vậy thì tốt quá." Tống Vũ Tiều cười cười.
Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu, ngồi dậy nói: "Đây là màn cầu hôn tệ nhất mà anh từng thấy."
Tống Vũ Tiều nói: "Không phải sao? Anh đã đồng ý. Đây không phải là cầu hôn thành công rồi sao?"
Kiều Vũ Tụng yên lặng không nói, nhất thời không phân biệt được là tức giận hay trào phúng: "Lần này không tính, lần sau phải nghiêm túc."
"Tại sao không tính?" Tống Vũ Tiều dường như không có dự định nói những lời tiếp theo.
Anh nói lý lẽ "Có ai mà cầu hôn qua điện thoại? Lại còn là ép buộc. Chỉ dựa vào anh yêu thích em, bằng không làm sao em có thể nói chuyện như vậy?"
"Nhưng, anh có biết sẽ có bao nhiêu người nghe thấy cuộc gọi này không?" Tống Vũ Tiều cười.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sửng sốt.
"Nội dung cuộc gọi này sẽ được lưu trữ rất lâu, rất lâu." Tống Vũ Tiều nói xong, không đợi anh đáp lại, đột nhiên nói: " Sắp cúp điện thoại rồi, vậy nói sơ qua đi. Không phải kết hôn, chỉ là công chứng thỏa thuận giám hộ thôi. Nếu anh nguyện ý, mùa xuân sang năm em trở về, chúng ta liền đi công chứng. Lúc đó, chúng ta chỉ định đối phương là người giám hộ. Khi nào gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bệnh nặng phải nằm viện chữa trị, có thể cho đối phương quyền ký tên mục người giám hộ.
Ở đây, việc chỉ định giám hộ cùng với kết hôn có một số điểm giống nhau, cùng lắm là không được hưởng thừa kế tài sản cùng phúc lợi xã hội. Nhưng chúng ta có thể làm từng bước một, trước tiên hãy đi công chứng, sau đó thực hiện công chứng di chúc. Nếu sau này anh muốn nhận con nuôi, thủ tục hơi phiền phức nhưng không phải không được. Tất cả mọi thứ cộng lại, tuy không bằng kết hôn, nhưng cũng không tệ. Điều này phụ thuộc vào việc anh có muốn..."
"Anh nguyện ý!" Kiều Vũ Tụng kích động đến bật thốt lên. Anh thậm chí còn không biết có một con đường như vậy. Tất nhiên, hầu hết thời gian, anh nghĩ rằng chỉ cần họ có thể ở bên nhau, kết hôn hay không cũng không quan trọng. Thế nhưng đôi khi anh lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, anh nên làm cái gì bây giờ?
Anh sống với Tống Vũ Tiều ở viện số 6 Shangrenli, là "người nhà" Tống Vũ Tiều. Tại văn phòng đăng ký bất động sản còn lưu trữ thông tin của anh. Anh có thể ký thay Tống Vũ Tiều bảo hiểm lao động và phúc lợi nhân viên, có thể đậu xe hơi trong bãi đậu xe của Tống Vũ Tiều. Thế nhưng, nếu có chuyện bất trắc, tương lai nhất định sẽ già yếu ốm đau, thì Tống Vũ Tiều có thể làm được gì đây?
Anh và Tống Vũ Tiều sớm chiều ở chung, nhưng sẽ có lúc, anh không thể ký tên thay Tống Vũ Tiều?
Đây là những lo lắng thường xuyên và cực độ của Kiều Vũ Tụng, thậm chí anh còn cảm thấy rằng đây là lý do duy nhất khiến anh ghen tị với người khác kết hôn.
Thế nhưng bây giờ Tống Vũ Tiều nói "đừng lo lắng". Họ có thể làm điều đó từng bước một, ngay cả khi những quy tắc nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, họ vẫn có thể từ từ tiếp cận trạng thái lý tưởng.
Đương nhiên, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể nói "Anh nguyện ý", bởi vì anh có trăm nghìn cái nguyện ý, không ngần ngại tiếc rẻ nói một hai cái nguyện ý như thế.
Tống Vũ Tiều nghe xong, thoải mái cười nói: "Vậy thì tốt rồi, chờ em đi công tác về, chúng ta liền đi làm công chứng. Em sẽ không đổi ý, ở đây còn có ghi âm."
Kiều Vũ Tụng khịt mũi "Anh cũng không đổi ý".
Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi, "Anh luôn lo lắng về chuyện này. Nhưng, làm sao em có thể suy nghĩ về nó?"
"Anh Tiểu Tụng thật là ngốc." Tống Vũ Tiều nói đến mức làm anh ngây người "Bởi vì em cũng lo lắng mà."
Anh hỏi, "Tiểu Tiều? Em vẫn ở đó chứ?"
"Em ở đây." Tống Vũ Tiều lấy kính mắt xuống, dụi dụi mắt "Đương nhiên là em ở đây."
Anh khẽ ậm ừ và không nói nữa.
Một lúc lâu sau, Tống Vũ Tiều lại đeo kính vào: "Đúng lúc anh ký hợp đồng với Minh Hàng, còn có thể ở lại chi nhánh Tích Tân của công ty. Em chuẩn bị cho anh một món quà, giờ là lúc để đưa rồi."
"Chuẩn bị quà cho anh?" Kiều Vũ Tụng cực kỳ kinh ngạc, hỏi, "Nhưng mà làm sao đưa? Chẳng lẽ, em còn có thể mua sắm trực tuyến?"
Nghe anh hỏi dĩ nhiên không quan tâm quà tặng là gì, trái lại còn hỏi làm sao đưa, Tống Vũ Tiều cảm thấy anh thật đáng yêu, cười cười: "Đúng vậy. Xác thực quà tặng không thể đưa đến trước mặt anh, mà tự anh phải đi lấy."
"Hả?" Anh càng không rõ.
Tống Vũ Tiều liên tục xác nhận các quy định pháp luật hiển thị trên màn hình máy tính, cuối cùng đóng tài liệu lại. Cậu thôi trêu chọc nữa: "Em mua xe cho anh trước".
Nói xong một lúc sau, thật lâu không có tiếng động từ đầu bên kia điện thoại.
Nhưng Tống Vũ Tiều biết anh vẫn ở đó, nói tiếp: "Là một chiếc Sedan nhập khẩu, em nghĩ nó rất thích hợp để anh đi gặp mặt bạn bè, đồng nghiệp. Vốn định tặng anh trước khi đi công tác, nhưng lúc đó xe chưa được giao đến cửa hàng. Vừa nãy xem tin tức, nó đã về cửa hàng rồi. Cửa hàng 4S ở phía đông đường Sùng Nhân. Anh có thể lái xe về nhà. Em đã sắp xếp xong mọi thứ.
Nhưng mà, trước đó anh lái xe của em đến bãi đậu xe công cộng của tiểu khu đi. Em đăng ký tháng nên cứ để ở đó là được rồi. Em muốn là sau này nếu không có thời gian đưa đón anh thì anh có thể tự lái xe, như vậy sẽ thuận tiện hơn."
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Kiều Vũ Tụng không có nói lời cảm ơn trước, mà là hỏi: "Sau này, lúc nào thì em mới có thời gian đưa đón anh đi làm?"
Nghe thấy lời than thở của anh, Tống Vũ Tiều nhẹ nhàng nhíu mày, cười khổ: "Sẽ luôn có lúc."
"Được rồi!" anh nói một cách miễn cưỡng.
Đây không phải là một câu trả lời thỏa đáng, làm người thoả mãn, Tống Vũ Tiều rất rõ ràng. Tuy nhiên, thà mập mờ còn hơn nói một số câu khẳng định "không thể".
Cậu liếc nhìn thời gian trên máy tính liền biết sắp hết thời gian trò chuyện, nghĩ tới không biết khi nào mới có thể liên lạc được, cậu nói: "Tiểu Tụng, em có một việc, muốn hỏi ý kiến của anh một chút."
Lúc cậu trịnh trọng nói, giọng điệu Kiều Vũ Tụng cũng trở nên nghiêm túc hơn nhiều, anh nói: "Em nói đi."
Nghĩ đến những gì định nói, Tống Vũ Tiều nghĩ Kiều Vũ Tụng không cần phải quá nghiêm túc, vì vậy không nhịn được cười, hỏi: "Anh có muốn kết hôn không? Cùng với em."
Cậu dừng một chút "Nếu như không thể hưởng thụ quyền lợi do hôn nhân mang lại, nếu chỉ muốn cùng nhau chịu trách nhiệm, anh có sẵn lòng không?"
Tim Kiều Vũ Tụng đập mạnh vì câu hỏi đầu tiên, nhưng nghe câu hỏi tiếp theo, anh trở nên chết lặng. Anh bĩu môi nói: "Ha, em cứ như xác nhận sẵn là anh sẽ nguyện ý?"
Tống Vũ Tiều xấu hổ cười cười, hòa hoãn nói: "Bởi vì nếu anh không muốn, phần sau em chuẩn bị nói, cũng không có cách nào nói được."
Nghe đến đó, Kiều Vũ Tụng cuối cùng không nhịn cười được.
Tuy nhiên, tại sao Tống Vũ Tiều lại đột nhiên hỏi một câu như vậy? Có phải vì thời gian xa cách quá lâu, khoảng cách quá xa, và quá nhớ anh?
Trong ấn tượng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều không phải người cảm tính như vậy. Anh cũng không tin Tống Vũ Tiều hỏi những câu vô trách nhiệm như vậy chỉ vì nhớ anh.
Kết hôn? Làm sao có thể? Có thể ra nước ngoài, nhưng Tống Vũ Tiều ra nước ngoài lại là điều không thể. Chỉ cần vẫn sống ở trong nước vẫn là công dân của quốc gia này, thì cho dù đăng ký kết hôn ở nước ngoài, cũng chỉ cho chính mình một loại tâm lý an ủi thoải mái mà thôi.
Nghĩ đến điều này, Kiều Vũ Tụng càng thêm hiếu kỳ tại sao cậu hỏi như vậy.
Xét cho cùng, Tống Vũ Tiều không phải là người nói mạnh miệng, phải có lý do thực tế nào đó mới hỏi. Tim Kiều Vũ Tụng đập nhanh hơn. Anh giả vờ thận trọng: "Được rồi. Vậy em nói trước những gì em chuẩn bị sau đó đi. Nghe xong rồi, anh sẽ cân nhắc anh có nguyện ý hay không?"
"Vậy thì không được, anh phải trả lời trước có nguyện ý hay không?" Tống Vũ Tiều kiên trì nói.
Tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, ở trên giường lăn qua lộn lại, cuối cùng khi nghe thấy Tống Vũ Tiều cười trộm, anh ậm ừ: "Được thôi, được thôi. Anh sẵn lòng, anh nguyện ý!"
"Vậy thì tốt quá." Tống Vũ Tiều cười cười.
Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu, ngồi dậy nói: "Đây là màn cầu hôn tệ nhất mà anh từng thấy."
Tống Vũ Tiều nói: "Không phải sao? Anh đã đồng ý. Đây không phải là cầu hôn thành công rồi sao?"
Kiều Vũ Tụng yên lặng không nói, nhất thời không phân biệt được là tức giận hay trào phúng: "Lần này không tính, lần sau phải nghiêm túc."
"Tại sao không tính?" Tống Vũ Tiều dường như không có dự định nói những lời tiếp theo.
Anh nói lý lẽ "Có ai mà cầu hôn qua điện thoại? Lại còn là ép buộc. Chỉ dựa vào anh yêu thích em, bằng không làm sao em có thể nói chuyện như vậy?"
"Nhưng, anh có biết sẽ có bao nhiêu người nghe thấy cuộc gọi này không?" Tống Vũ Tiều cười.
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sửng sốt.
"Nội dung cuộc gọi này sẽ được lưu trữ rất lâu, rất lâu." Tống Vũ Tiều nói xong, không đợi anh đáp lại, đột nhiên nói: " Sắp cúp điện thoại rồi, vậy nói sơ qua đi. Không phải kết hôn, chỉ là công chứng thỏa thuận giám hộ thôi. Nếu anh nguyện ý, mùa xuân sang năm em trở về, chúng ta liền đi công chứng. Lúc đó, chúng ta chỉ định đối phương là người giám hộ. Khi nào gặp phải chuyện ngoài ý muốn, bệnh nặng phải nằm viện chữa trị, có thể cho đối phương quyền ký tên mục người giám hộ.
Ở đây, việc chỉ định giám hộ cùng với kết hôn có một số điểm giống nhau, cùng lắm là không được hưởng thừa kế tài sản cùng phúc lợi xã hội. Nhưng chúng ta có thể làm từng bước một, trước tiên hãy đi công chứng, sau đó thực hiện công chứng di chúc. Nếu sau này anh muốn nhận con nuôi, thủ tục hơi phiền phức nhưng không phải không được. Tất cả mọi thứ cộng lại, tuy không bằng kết hôn, nhưng cũng không tệ. Điều này phụ thuộc vào việc anh có muốn..."
"Anh nguyện ý!" Kiều Vũ Tụng kích động đến bật thốt lên. Anh thậm chí còn không biết có một con đường như vậy. Tất nhiên, hầu hết thời gian, anh nghĩ rằng chỉ cần họ có thể ở bên nhau, kết hôn hay không cũng không quan trọng. Thế nhưng đôi khi anh lo lắng, nếu có chuyện gì xảy ra, anh nên làm cái gì bây giờ?
Anh sống với Tống Vũ Tiều ở viện số 6 Shangrenli, là "người nhà" Tống Vũ Tiều. Tại văn phòng đăng ký bất động sản còn lưu trữ thông tin của anh. Anh có thể ký thay Tống Vũ Tiều bảo hiểm lao động và phúc lợi nhân viên, có thể đậu xe hơi trong bãi đậu xe của Tống Vũ Tiều. Thế nhưng, nếu có chuyện bất trắc, tương lai nhất định sẽ già yếu ốm đau, thì Tống Vũ Tiều có thể làm được gì đây?
Anh và Tống Vũ Tiều sớm chiều ở chung, nhưng sẽ có lúc, anh không thể ký tên thay Tống Vũ Tiều?
Đây là những lo lắng thường xuyên và cực độ của Kiều Vũ Tụng, thậm chí anh còn cảm thấy rằng đây là lý do duy nhất khiến anh ghen tị với người khác kết hôn.
Thế nhưng bây giờ Tống Vũ Tiều nói "đừng lo lắng". Họ có thể làm điều đó từng bước một, ngay cả khi những quy tắc nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, họ vẫn có thể từ từ tiếp cận trạng thái lý tưởng.
Đương nhiên, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể nói "Anh nguyện ý", bởi vì anh có trăm nghìn cái nguyện ý, không ngần ngại tiếc rẻ nói một hai cái nguyện ý như thế.
Tống Vũ Tiều nghe xong, thoải mái cười nói: "Vậy thì tốt rồi, chờ em đi công tác về, chúng ta liền đi làm công chứng. Em sẽ không đổi ý, ở đây còn có ghi âm."
Kiều Vũ Tụng khịt mũi "Anh cũng không đổi ý".
Anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi, "Anh luôn lo lắng về chuyện này. Nhưng, làm sao em có thể suy nghĩ về nó?"
"Anh Tiểu Tụng thật là ngốc." Tống Vũ Tiều nói đến mức làm anh ngây người "Bởi vì em cũng lo lắng mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất