Tương Ngữ

Chương 122: Thu đông xuân 7

Trước Sau
Phảng phất chỉ cần một đêm gió Bắc, mùa đông đã tới rồi.

Kiều Vũ Tụng đọc đi đọc lại các quy tắc và quy định bay cao độ cả đêm, nghe thấy đồng hồ báo thức vang lên anh vội vàng rời giường. Trong đầu anh lấp đầy ngổn ngang những ghi nhớ anh viết ra trước khi đi ngủ. Anh cố ý tắm nước lạnh rồi từ trong phòng tắm run rẩy bước ra, phát hiện thời tiết không có lạnh như anh tưởng tượng. Anh sờ soạng máy sưởi chỉ thấy nó đang hoạt động làm ấm lên.

Bữa sáng có thể ăn sau buổi họp chuẩn bị, Kiều Vũ Tụng mặc đồng phục vào, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những điều cần chú ý và tự nhủ nên bình tĩnh lại.

Đây là chu kỳ bay thứ ba của anh sau khi gia nhập Minh Hàng Airlines, và hôm nay anh đảm nhiệm chức vụ CF vào ngày đầu tiên của chuyến bay. Hồi hộp là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt, chuyến bay này bay đến cao nguyên, đích đến là một quận, huyện và thị trấn nhỏ mà anh chưa từng đặt chân đến. Người ta nói rằng do địa hình phức tạp và môi trường khắc nghiệt, sân bay đó chỉ có các chuyến bay cất cánh và hạ cánh vào buổi sáng.

Kiều Vũ Tụng một lần nữa xác nhận các điều kiện thời tiết tại địa phương, đầy gió và nắng.

Ngày đầu tiên được cung cấp máy sưởi ấm, lại nửa đêm phải dậy đi làm, Kiều Vũ Tụng ngồi vào trong xe, nhún vai tiếc nuối.

“Bản đồ xx nhắc nhở quý khách lái xe ban đêm, chú ý an toàn.” Anh nghe âm thanh định vị, thắt dây an toàn, mở phần mềm nghe nhạc trong điện thoại di động.

Đường phố Tích Tân nửa đêm yên tĩnh lạ thường, từng ngọn đèn đường tỏa sáng rực rỡ, bình yên vô cùng.

Có những tia sáng phản chiếu lấp lánh trên đường, không biết có phải là tuyết đầu mùa không.

Âm thanh trầm bổng và du dương của đàn Cello vang lên trong xe, Kiều Vũ Tụng bị bao trùm bởi bóng tối bên trong xe và ánh sáng bên ngoài cửa kính xe.

Do nhiệm vụ của chuyến bay rất gian khổ, mà hành trình hôm nay lại rất đơn giản, chỉ có một chuyến khứ hồi. Nếu chuyến bay suôn sẻ, Kiều Vũ Tụng có thể ăn tối trước giờ cao điểm. Anh muốn ăn món mì sốt Zha Jiang Mian mà Tống Vũ Tiều đưa anh đi ăn lần trước. Tối hôm qua anh đã nhắc đến nó khi gửi tin nhắn cho Tống Vũ Tiều.

Dù là chuyến bay đến địa phương hay chuyến bay khứ hồi, số lượng hành khách trên máy bay đều rất ít, bay qua bay lại cộng lại chưa đến 80 hành khách, trong đó một số ít là người Tây Tạng. Trong số các tiếp viên có người Tây Tạng, và Kiều Vũ Tụng đã giới thiệu họ với những thành viên khác trong cuộc họp trước chuyến bay, để họ có thể đối phó với các tình huống đặc biệt.

“Bây giờ là kiểm tra tác phong cá nhân.” Kiều Vũ Tụng làm mẫu đưa bàn tay ra một cách tượng trưng, cùng mọi người kiểm tra nhẫn và sơn móng tay lẫn nhau.

Trong khóe mắt, anh thoáng nhìn thấy hình ảnh nhân viên an ninh bên cạnh muốn cười trộm, nên hờ hững rút tay về.

Cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay kết thúc, Kiều Vũ Tụng đóng tài liệu và đến căn tin ăn sáng cùng mọi người.

So với Bắc Hàng Airlines, Minh Hàng Airlines có ít tiếp viên hơn và ít đường bay hơn nên khả năng gặp phải nhiều hơn trong các chuyến bay bình thường. Kiều Vũ Tụng đây là bay vòng thứ ba, anh đã gặp lại tiếp viên hàng không mà anh từng bay cùng.

Anh có thể thấy những người khác đã quen biết với nhau. Trong môi trường công sở như vậy, anh phải cân nhắc xem mình có nên thay đổi phong cách làm việc trước đây và tiếp cận người khác một cách có ý thức hay không.

Kiều Vũ Tụng và nhân viên an toàn đang đi phía sau, nghe thấy những cô gái phía trước trò chuyện về phi công của chuyến bay.

Hãng đã điều phối 3 cơ trưởng cho đường bay này từ lâu, để đảm bảo chuyến bay được an toàn. Như vậy, tất cả các thành viên phi hành đoàn cộng lại, con số đã là 1/3 tổng số hành khách. Nếu những người không biết tình huống mà nghe thấy, sẽ cho rằng công việc của bọn họ rất dễ dàng, thoải mái.

Kiều Vũ Tụng đã nghe nói về đội hình phi hành đoàn của tuyến bay này, nhưng khi biết 4 phi công bay cùng họ đều là phụ nữ, anh không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng.

So với 4 nữ tiếp viên hàng không, việc trang điểm của 4 nữ phi công đơn giản hơn rất nhiều. Cơ trưởng của chuyến đi còn tương đối trẻ, khoảng ngoài 30 tuổi, trong khi cơ trưởng của chuyến khứ hồi lớn tuổi hơn một chút và dường như có nhiều kinh nghiệm bay hơn. Điều này liên quan đến các điều kiện cất cánh khi quay trở lại.

“Hôm nay có một soái ca bay cùng chúng ta.” Cơ trưởng làm nhiệm vụ chuẩn bị lần này cũng còn trẻ, sau khi ngồi vào bàn liền cười nói với những người khác.

Kiều Vũ Tụng vùi đầu húp cháo, qua mấy giây, ngẩng đầu phát hiện toàn bộ bọn họ nhìn mình, không khỏi lúng túng nở nụ cười.

“Tiểu Kiều, cậu đã kết hôn chưa?” Cơ trưởng lớn tuổi nhìn những cô gái khác cùng bàn, cười đầy ẩn ý ​​“Chúng ta ở đây có khá nhiều cô gái chưa kết hôn.”

Kiều Vũ Tụng cười thẹn thùng nói: “Đã kết hôn.”

“Thật sao?” Phó cơ trưởng nheo mắt không tin.

Cơ trưởng đi hành trình bổ sung: “Tôi thay mặt chị em hỏi giùm, mà giờ anh kết hôn rồi, phải làm sao?“

“Vậy cũng chỉ có thể lần tới lại mời mọi người ăn bánh kẹo cưới.” Kiều Vũ Tụng bật cười.

Lời anh vừa xong, các cô gái có mặt đều nhìn nhau, có vẻ như ngầm hiểu ý.

Nhân viên an ninh xen vào: “Đừng lo lắng cho họ, chỉ là chúng tôi không có nhiều soái ca ở Minh Hàng. Khi nhìn thấy những anh chàng đẹp trai, bọn họ như sói như hổ.”



Kiều Vũ Tụng thấy buồn cười.

Cơ trưởng trên chuyến bay khứ hồi là người lớn tuổi nhất, anh ta thẳng thừng trừng mắt nhìn nhân viên an ninh và nói: “Không nói những cái khác, ngược lại cái này là cậu tự mình biết mình nha.”

Nhân viên an ninh cười phóng khoáng.

Bề ngoài thì các thành viên trong phi hành đoàn vui vẻ ấm áp, mà Kiều Vũ Tụng xưa nay có thói quen đề phòng cảnh giác, mới đến nên tự nhiên không dám cùng bọn họ nói chuyện chọc cười.

Sau bữa sáng, họ cùng nhau bắt xe do hãng hàng không chuẩn bị ra cổng đi.

Phía đông khẽ xuất hiện một quầng sáng màu trắng bạc, vùi trong mây mù dày đặc, dự báo trước một ngày không có nắng.

Biết rằng máy bay sẽ bay ngang Thành phố Tây, Kiều Vũ Tụng không nhịn được kích động trong lòng.

Anh biết Minh Hàng mỗi ngày đều có chuyến bay qua lại Thành phố Tây, nhưng thật tiếc, cho đến nay, anh chưa được bay tuyến đó kể từ khi gia nhập Minh Hàng.

Có 53 hành khách trên hành trình xuất phát, nên 2 cabin trống không, chỉ có cơ trưởng làm nhiệm vụ chuẩn bị ngồi nghỉ ngơi.

Kiều Vũ Tụng mở rèm của hai cabin để có thể quan sát hành khách ngồi ở hàng ghế đầu của hạng phổ thông.

Số 2 tiến hành hai lần trong khoang phát thanh, để nhắc nhở hành khách rằng họ có thể nâng hạng, nhưng hành khách vẫn không hề bị lay động. Kiều Vũ Tụng cũng nghĩ như vậy, thời gian bay dài, chi phí nâng hạng cao, hiện tại khoang hạng phổ thông không có nhiều người, điều kiện cũng không tệ, nếu là anh, anh cũng không muốn nâng cấp.

Khi máy bay ổn định, Kiều Vũ Tụng cởi dây an toàn và đứng dậy thực hiện dịch vụ khoang hành khách.

Năm người phục vụ 53 hành khách, mất chưa đến một nửa thời gian bình thường, và đợt phục vụ cabin đầu tiên đã kết thúc.

Trên máy bay không có hành khách nào khó tính, ngoại trừ hai người phụ nữ bị say máy bay, những người khác đều trong tình trạng tốt.

Kiều Vũ Tụng quay trở lại cabin trước, nói chuyện với buồng lái, và sau khi xác nhận giờ ăn của họ, bắt đầu hâm nóng bữa ăn trên chuyến bay của nhân viên.

Số 2 đóng rèm cửa của 2 cabin lại, len lén vươn người một cái, chưa kịp thư giãn trở lại thì trong cabin đã vang lên tiếng chuông báo động.

Kiều Vũ Tụng và cô trở lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn.

Số 2 nhấc micro cầm tay và thông báo trong khoang: “Thưa quý vị, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí đối lưu...”

Phát sóng được phân nửa, máy bay đột nhiên chìm xuống, Kiều Vũ Tụng cau mày thắt chặt dây an toàn. Các vật dụng trong nhà bếp phía trước hơi xáo trộn, tiếng vang lay động nhẹ nhàng.

Buổi phát sóng trong cabin kết thúc, Kiều Vũ Tụng nuốt một ngụm nước bọt và thở phào nhẹ nhõm.

“Trước đây anh không thường xuyên bay đến các cao nguyên, đúng không?” Số 2 treo micro lên và quan tâm hỏi “Anh có muốn ăn một ít mứt không?”

Kiều Vũ Tụng lớn tuổi hơn cô, thời gian bay cùng cô không sai biệt lắm, nhưng lại có ít kinh nghiệm bay ở độ cao lớn. Thân là đàn ông, giờ lộ ra vẻ hoảng sợ rụt rè, anh cười ngượng ngùng thừa nhận: “Đúng là bay ít hơn, nhưng không sao cả”.

Số 2 nhìn anh một lúc, và nói, “Vậy thì tốt quá. Minh Hàng có rất nhiều đường bay độ cao lớn, sau này bay nhiều anh sẽ quen thôi.”

Kiều Vũ Tụng gật đầu cảm ơn.

Cô ngả người vào ghế, nhìn lên trần và khẽ ngâm nga.

Kiều Vũ Tụng nghe cô đang ngâm nga là “Cột ngựa”, muốn cười lại được nhịn xuống. (Raw《套马杆》- “The Horse Pole” là một bài hát do Ô Lan Thác Á diễn, phần lời do Lưu Tân Quyển viết và phần nhạc của Quách Vĩnh Lợi.)

Bỗng nhiên, cô hỏi: “Đúng rồi, Đối tượng của anh làm việc ở đâu? Cũng trong nghành sao?”

Anh lắc đầu nói: “Không, cậu ấy nghiên cứu khoa học.”

“Oa, một nhà khoa học nha. Thật lợi hại.” Cô thở dài, “Chà, nghiên cứu khoa học thì tốt rồi, ăn nhà nước cơm, phúc lợi nhiều, chắc không cần sát hạch thành tích đúng không?”.



Liên quan với việc này, Kiều Vũ Tụng thật không biết, ngượng ngùng cười cười “Chắc vậy.”

Cô hỏi tiếp: “Hai người đã hẹn hò được bao lâu rồi?”

Nghe cô nói “hẹn hò”, Kiều Vũ Tụng nhớ là buổi sáng anh đã nói rõ ràng là đã kết hôn rồi. Cô không để tâm, hay cô không tin?

Kiều Vũ Tụng cho biết: “Chúng tôi quen biết nhau đã lâu, hơn mười mấy năm, chỉ mới bắt đầu hẹn hò từ năm nay.”

Cô chớp chớp mắt ngạc nhiên “Nền tảng tình cảm khá tốt. Chẳng trách."

“Chẳng trách?” Kiều Vũ Tụng thận trọng hỏi.

“Hả?” Mặt cô đờ ra, xấu hổ cười cười nói: “Scandal lần trước, không phải là huyên náo rất lớn sao? Ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm mà.”

Xem ra, bởi vì tin tức về Đằng Lập Quân, anh nổi tiếng lan truyền khắp giới hàng không dân dụng. Kiều Vũ Tụng lúng túng cười, nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa anh với bọn họ vào bữa sáng, anh không khỏi băn khoăn, không biết những gì họ nói lúc đó mấy phần là thật, mấy phần là giả. Nhưng sự việc đã đến lúc này, anh chỉ có thể làm ngơ, trừ khi anh ngừng bay, nếu không sợ rằng đi đến đâu cũng phải mang theo quá khứ này.

“Kia thật không có. Chúng tôi rất tin tưởng nhau.” Kiều Vũ Tụng nói.

Cô ấy gật đầu, bẹp bẹp miệng nói, “Chủ yếu là Đằng Lập Quân quá tiện. Thiệt thòi nhất vẫn là anh đây.”

Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười.

“Nhân tiện, nếu anh đeo nhẫn hay gì đó, sẽ không ai hỏi anh đã kết hôn hay chưa. Nhiều đàn ông trong công ty chúng tôi đều như thế, đặc biệt là tiếp viên hàng không - mặc dù không có nhiều nam tiếp viên hàng không, haha… Bắc Hàng không có sao?” Cô tò mò hỏi.

Cô đã nhắc tới, Kiều Vũ Tụng nhớ thực sự nên như vậy. trước đây ở Bắc Hàng, hầu hết các tiếp viên hàng không đã kết hôn lúc đang đi làm đều mang nhẫn cưới.

Hơn nữa, ngay cả những người độc thân cũng đeo nhẫn, chỉ để tránh bị tiếp cận. Nhiều người không biết ý nghĩa của việc đeo nhẫn ở các ngón tay khác, nhưng đeo nhẫn ở ngón áp út thì hầu hết mọi người đều hiểu.

Lẽ nào, anh muốn tự mình mua nhẫn kết hôn sao? Kiều Vũ Tụng không khỏi cười khổ.

“Nghĩ phiền phức nên không đeo.” Kiều Vũ Tụng sĩ diện hảo, “Lần sau sẽ đeo - Tôi đi giao bữa ăn cho buồng lái”.

Được anh nhắc nhở, cô nhanh chóng tháo dây an toàn và nói: “Em giúp anh”.

Cơ trưởng chuẩn bị rất quen thuộc với Số 2, khi thấy bọn họ chuẩn bị bữa ăn cho nhân viên, anh ta đã đến bếp trước để lấy phần.

Kiều Vũ Tụng nhìn hai người họ ôn tồn nói chuyện, không hề cắt ngang, chuẩn bị bữa ăn nhân viên một mình, sau đó liền gửi vào buồng lái.

Đích đến nằm trong khu vực thung lũng, cất cánh và hạ cánh đều là núi cao trùng điệp, trước khi hạ cánh, máy bay chỉ có thể bay đường vòng trong thung lũng quanh co, hết lần này đến lần khác.

Kiều Vũ Tụng cùng đồng nghiệp đã cung cấp thuốc chống say máy bay cho hành khách. Trở lại chỗ ngồi, anh nhìn núi tuyết phủ trắng trời xanh ngoài cửa sổ, xem một hồi lâu, anh cũng có chút choáng váng.

Gió trên núi rất mạnh, luồng không khí rất hỗn loạn.

Trước khi hạ cánh, bọn họ không có tiến hành phục vụ cabin nữa.

Máy bay vừa hạ cánh, còn trong quá trình trượt bánh, Kiều Vũ Tụng cảm thấy tức ngực và chóng mặt. Đó là một phản ứng nhẹ, nhưng anh có thể chịu đựng.

Cửa khoang mở ra, gió mạnh tràn vào bên trong khoang hành khách, báo giấy và rèm cửa xộc xệch.

Kiều Vũ Tụng và Số 2 đứng ở cửa khoang đưa khách xuống máy bay, dù đã mặc đồng phục thu đông nhưng vẫn lạnh đến nổi da gà.

Nụ cười thương mại trên khuôn mặt của họ vẫn như cũ, cho đến khi xác nhận hành khách cuối cùng cũng đã rời đi.

Kiều Vũ Tụng xác nhận với buồng lái qua điện thoại rằng hành khách đã xuống máy bay, sau khi nhận được lệnh từ cơ trưởng, chờ đợi nhân viên mặt đất vào cabin để dọn dẹp. Trước đó, các tiếp viên đã thu gom gối, chăn, tạp chí, báo giấy… mà hành khách đã sử dụng.

Trên ghế hạng thương gia có một cuốn tạp chí đang mở, dường như có hành khách đã tiện tay bỏ lại trước khi xuống máy bay.

Kiều Vũ Tụng cầm quyển tạp chí lên và vô tình nhìn thấy trang quảng cáo nhẫn cưới ở giữa, anh hơi giật mình, cầm tờ tạp chí lên xem kỹ quảng cáo. Anh cảm thấy thiết kế của một cặp nhẫn bạch kim cẩn kim cương mờ trên trang rất đẹp, anh băn khoăn không biết có nên mua cặp nhẫn nam hay không, và hết bao nhiêu tiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau