Chương 124: Ngày tuyết lại rơi 1
Anh ngủ say đến mức không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ, thậm chí cả tiếng đồng hồ báo thức như đang ở trong một giấc mơ.
Kiều Vũ Tụng tưởng đó là tiếng đồng hồ báo thức trong mơ, không để ý tới, mãi đến tận khi anh tắt báo thức, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, cuối cùng anh cũng mở mắt.
Anh liếc nhìn xung quanh thấy trống không, lòng chợt hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
Kiều Vũ Tụng rất muốn chứng minh rằng anh không mơ, mà việc này thì rất dễ dàng. Thấy trên người không có mặc quần áo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn xung quanh tìm quần áo, vừa không quên gọi lớn: "Tiểu Tiều? Tiểu Tiều!"
"Em đang ở trong bếp!" Tống Vũ Tiều trả lời.
Kiều Vũ Tụng nhìn ra cửa phòng, thấy cửa khép hờ, âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Ngày đầu năm mới, ngoài cửa sổ đặc biệt yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng, đám người chúc mừng đêm giao thừa đoán chừng cũng còn đang nghỉ ngơi.
Các chuyến bay vào ngày này không đông đúc lắm, thậm chí có chuyến chỉ đạt 50%. Chắc chắn vào giờ phút này, rất nhiều người đã về tới nhà.
Kiều Vũ Tụng phải bay 4 chặng, các chuyến khứ hồi đều trải qua delay. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể về nhà trước nửa đêm.
Sau khi rời giường, Kiều Vũ Tụng thay đồng phục và bận rộn kiểm kê vali lên máy bay mà anh không làm được vào đêm giao thừa.
Mãi mới chờ đến lúc đến Tống Vũ Tiều về nhà, anh vẫn còn phải làm việc, Kiều Vũ Tụng không khỏi cảm thấy chán nản. Anh kéo va li, còn chưa bay đã thấy mệt mỏi.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Kiều Vũ Tụng đã điều chỉnh một chút tâm trạng của mình.
Cuối cùng, anh mở cửa và nói với Tống Vũ Tiều, "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới." Tống Vũ Tiều đang pha cà phê nhìn lại anh, "Tiền mừng tuổi năm mới em để trên bàn cà phê."
Kiều Vũ Tụng sửng sốt trong giây lát, nhìn về phía bàn cà phê, thực sự nhìn thấy một phong bì màu đỏ có viết "Đại cát đại lợi". Ngạc nhiên và hứng thú, anh cầm chiếc phong bì màu đỏ lên và thấy nó không hề nhẹ.
"Em thực sự giàu có nha." Kiều Vũ Tụng nói đùa, mở phong bì đỏ và đếm một số tiền, cuối cùng là 999 nhân dân tệ. Anh thấy buồn cười.
Tống Vũ Tiều quay lại, nhìn thấy anh ngẩn người nhìn phong bao đỏ, liền hỏi: "Uống cà phê không? Em pha cho anh."
Kiều Vũ Tụng phải đến công ty mở cuộc họp chuẩn bị, cùng ăn sáng với các đồng nghiệp của mình. Mà nếu Tống Vũ Tiều hỏi, anh đương nhiên không từ chối, nói: "Được, cảm ơn em. Cái kia...anh không mua bao lì xì đỏ, muộn chút sẽ đưa cho em."
"Không sao, anh có thể chuyển cho em bằng điện thoại di động. Cũng thân thiện với môi trường." Tống Vũ Tiều bưng 2 tách cà phê tới bàn ăn.
Anh đã đến tuổi đưa bao lì xì cho đàn em rồi, Kiều Vũ Tụng không nghĩ anh vẫn còn cơ hội để nhận tiền mừng tuổi? Tống Vũ Tiều đưa, anh phải đáp lễ, nhưng chuyển qua điện thoại di động, hình như không phải cảm giác kia.
Dù sao thì Kiều Vũ Tụng cũng cảm thấy rất ấm áp khi nhận được tiền mừng năm mới, cho dù bao nhiêu tuổi thì anh vẫn như một đứa trẻ vậy.
Kiều Vũ Tụng ngồi xuống đối diện với Tống Vũ Tiều, cầm một tách cà phê và nói: "Cảm ơn."
Tống Vũ Tiều nhún vai, cười nhạt nói: "Quá khách sáo nha." Nói xong, cậu phát hiện thấy Kiều Vũ Tụng đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Anh phát hiện lần này em trở lại, nói chuyện đã nói nhiều lời hơn." Kiều Vũ Tụng không vui mừng, hay là nói anh không vui khi thấy sự thay đổi của Tống Vũ Tiều trong thời gian xa cách, "Là các đồng nghiệp ởcăn cứ yêu thích nói chuyện như vậy sao?"
Tống Vũ Tiều nháy mắt một cái, trả lời: "Chắc là không phải đi, em không chú ý bọn họ nói gì."
Ngày đầu năm mới không thích hợp gây nhau, Kiều Vũ Tụng do dự một chút, không nhịn được nói: "Thật sự là em nói chuyện, nói nhiều từ lắm. Em không để ý sao?"
"Đương nhiên là biết, em nói vậy là cố ý." Tống Vũ Tiều không nhịn được cười khi thấy anh lo lắng, "Anh thật đáng yêu, cho nên em muốn nói chuyện với anh bằng giọng điệu này."
Kiều Vũ Tụng hoang mang.
"Như vậy mới xứng đáng thượng người đáng yêu, không phải sao?" Tống Vũ Tiều mỉm cười cầm tách cà phê lên uống.
Bất kể đây có phải là sự thật hay không, Kiều Vũ Tụng mặt đỏ lên, ngoài miệng nhưng là không phục, nói "Căn cứ có thịt lợn rất tốt ha? Ăn được nhiều, nói chuyện miệng lưỡi cũng trơn tru."
"Tối hôm qua anh còn nói em gầy, em thật sự là ăn quá nhiều thịt heo, xem ra chất lượng thịt có vấn đề." Tống Vũ Tiều gật đầu đồng ý.
Kiều Vũ Tụng nói không lại cậu, lườm cậu một cái, cúi đầu uống cà phê.
Khoảng thời gian này, tóc Kiều Vũ Tụng thật dài. Tối hôm qua Tống Vũ Tiều nhìn thấy anh ra cổng đến, mặc dù trông có vẻ sầu lo nhưng anh trông đẹp trai không thể tả. Bây giờ, anh chỉ thay đồng phục mà không chải tóc mái lên, trông nhu thuận hơn rất nhiều.
Tống Vũ Tiều chống cằm nhìn anh, cho đến khi anh ngẩng lên.
"Em ..." Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, sau đó cười xin lỗi, "Còn chưa tới 6 giờ, nên uống ít cà phê đi. Sau khi anh đi làm, một lát sau em có thể ngủ tiếp. Thật hiếm khi được nghỉ ngơi, phải không?"
Tống Vũ Tiều bĩu môi "Muốn ngủ thì cũng phải lên máy bay ngủ."
Kiều Vũ Tụng chỉ bối rối trong một giây, giây tiếp theo, anh ngạc nhiên thốt ra đáp án: "Em muốn cùng bay?"
Cậu cười cười: "Đương nhiên. Thật vất vả trở lại, không cùng anh mọi nơi mọi lúc, ngược lại ở nhà ngủ ngon, không phải thiệt thòi sao?"
Ngay lập tức, sự phản kháng đi làm của Kiều Vũ Tụng biến mất, không nhịn được nở nụ cười. Sau một hồi ngây ngốc vui vẻ, chợt nhớ mình đang bay đến cao nguyên, vội vàng hỏi: "Hôm nay anh phải bay đến cao nguyên, độ cao là 3900m, em có chịu được không?"
"Không chịu nổi cũng không có chuyện gì, ở sân bay nhất định phải có dưỡng khí." Tống Vũ Tiều thuận miệng nói xong, thấy anh lo lắng, nói, "Hơn nữa, anh làm sao có thể chịu được? Cũng không phải ở lâu dài, bay đến rồi lập tức bay trở về, không phải sao?"
Nói như vậy cũng đúng, Kiều Vũ Tụng càng hi vọng có thể cùng Tống Vũ Tiều ở chung nhiều hơn, cũng thích cậu cùng bay với anh, cho nên cho dù có chút lo lắng cho thân thể Tống Vũ Tiều, anh cũng dễ dàng bị thuyết phục. Anh hỏi: " Vậy em bay hôm nay luôn sao? Hay là..."
" Em nghỉ ngơi một tháng, qua ngày 15 sẽ trở lại Viện vài ngày hướng dẫn học sinh, thu xếp công việc. Thời điểm khác, anh đi làm em sẽ cùng bay, anh nghỉ ngơi em sẽ ở nhà cùng anh."Tống Vũ Tiều thưởng thức trên mặt anh đang chậm rãi hiện lên nụ cười mãn nguyện, "Chúng ta còn phải tìm một ngày đi công chứng, anh nhớ không? "
Kiều Vũ Tụng gật đầu mạnh mẽ.
Sự nghiêm túc và hài lòng của anh khiến Tống Vũ Tiều bất giác mỉm cười.
Xét cho cùng, công chứng không sánh được với kết hôn, nhưng theo tình hình hiện nay, công chứng ở Trung Quốc thực tế hơn kết hôn ở nước ngoài. Tống Vũ Tiều luôn xem thường những thứ hào nhoáng đó, nhưng nếu làm như vậy sẽ rất có ích. Tuy nhiên, cậu biết Kiều Vũ Tụng sống tình cảm hơn cậu nhiều.
Công chứng đối Tống Vũ Tiều mà nói là giải pháp tốt nhất cho đến nay, đối với Kiều Vũ Tụng đó là "điều tốt nhất tiếp theo".
Tống Vũ Tiều không nhịn được nghĩ: Có lẽ, chính thức cầu hôn Kiều Vũ Tụng trước khi cùng công chứng, sẽ có thể an ủi hơn. Trong tương lai, họ sẽ phải xa nhau một thời gian dài, càng nhiều sự lãng mạn càng giúp Kiều Vũ Tụng vượt qua những ngày tháng khó khăn trong tương lai.
"Tiểu Tiều?" Kiều Vũ Tụng không biết tại sao cậu đột nhiên ngẩn ra, nhìn cậu hoàn hồn, cười hỏi, "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Tống Vũ Tiều khẽ cười xin lỗi, nghĩ ngợi rồi nói: "Không biết có nên mua tặng anh một chiếc nhẫn trước khi công chứng hay không."
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười, nói: "Nếu bây giờ nói ra, sẽ không có bất kỳ điều gì bất ngờ đúng không?"
Tống Vũ Tiều xấu hổ cười.
Thấy thế, Kiều Vũ Tụng không nhịn được đắc ý, nói: "Anh mua nhẫn rồi."
Tống Vũ Tiều há miệng kinh ngạc.
Kiều Vũ Tụng biết mình sốt ruột có thể quá mức không kiềm chế được, nhưng thấy Tống Vũ Tiều sững người, anh đột nhiên cảm thấy mình đã một việc quá đúng đắn.
Trên thế giới có thể có cái gì đáng giá vui vẻ, hơn là làm cho Tống Vũ Tiều kinh hỉ? Ít nhất, vào giờ phút này, Kiều Vũ Tụng không nghĩ ra được.
Kiều Vũ Tụng đứng dậy trở lại phòng ngủ, lấy hộp nhẫn từ trong ngăn kéo ra, mở ra nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ diệu.
Anh lấy ra một chiếc nhẫn, cầm trong tay, chưa kịp quay người đã thấy Tống Vũ Tiều đã đi tới cửa phòng, nhìn anh đầy hoài nghi và mong đợi.
Kiều Vũ Tụng giật mình, cười ngượng ngùng nói: "Tiếp viên hàng không là công việc thứ hai của anh, và năm nay là năm thứ 7 anh bay. Công việc không thể có "thất niên chi dương', nhưng anh vẫn rất thích nghề này. Đồng phục tuy không còn kiểu cách như trước nhưng cũng rất thích, mặc đồng phục có thể không trang trọng hơn là mặc vest nhưng đối với anh mà nói, dường như không có gì ý nghĩa và trang trọng hơn thế này."
"Tống Vũ Tiều, cảm ơn em luôn bay cùng anh, làm cho anh biết rằng, anh không cần phải lựa chọn giữa tình yêu và công việc yêu thích để được ở bên em. Cho nên, anh cũng không cần, không hy vọng em vì anh mà bỏ qua lý tưởng của em, cùng công việc mà em..."
"Em xin lỗi." Tống Vũ Tiều tháo kính ra, xoa xoa mắt, đeo kính lại rồi, xin lỗi nói: "Em xin lỗi vì đã ngắt lời anh."
Kiều Vũ Tụng ban đầu nói rất trôi chảy, nhưng bị tiếng hít thở sâu của Tống Vũ Tiều đột nhiên cắt ngang. Đôi mắt đỏ hoe của cậu khiến Kiều Vũ Tụng vô thức nghẹn lời, phải mất một lúc sau anh mới nhớ ra mình định nói gì.
"Anh ..." Kiều Vũ Tụng lại quên mất lời nói trên môi, anh cười xấu hổ, "Anh xin lỗi, ừm..."
Tống Vũ Tiều vội vàng nói: "Không sao, đừng có gấp. Từ từ nói."
Kiều Vũ Tụng nỗ lực cố gắng bình tĩnh lại, nhưng hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, anh lắc đầu, bình tĩnh lại một chút. Anh dang hai tay đưa chiếc nhẫn kim cương ướt đẫm mồ hôi ra trước mặt Tống Vũ Tiều, anh cười trong nước mắt rưng rưng nói: "Anh cầu hôn em. Mong em hứa với anh rằng ngay từ lúc em nhận chiếc nhẫn này. Tương lai sau đó, chúng ta không có cách nào sớm chiều ở chung, tâm hồn và suy nghĩcủa chúng ta'mãi mãi' sẽ không bao giờ tách rời."
Từ "mãi mãi" khiến Tống Vũ Tiều không nhịn được run lên. Cậu siết chặt hai cánh tay, nhìn chiếc nhẫn đang sáng mờ trong lòng bàn tay của Kiều Vũ Tụng, che miệng lại.
"Em có đồng ý không?" Kiều Vũ Tụng lo lắng hỏi, "Tống Vũ Tiều, em có đồng ý không?"
"Em đồng ý" cậu vội vàng trả lời.
Nghe thấy ba chữ này, hòn đá trong lòng Kiều Vũ Tụng lặng yên rơi xuống đất. Anh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái và mở rộng vòng tay khi Tống Vũ Tiều đi về phía anh.
Tống Vũ Tiều ôm anh vào lòng.
Kiều Vũ Tụng tưởng đó là tiếng đồng hồ báo thức trong mơ, không để ý tới, mãi đến tận khi anh tắt báo thức, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, cuối cùng anh cũng mở mắt.
Anh liếc nhìn xung quanh thấy trống không, lòng chợt hoảng hốt, vội vàng đứng dậy.
Kiều Vũ Tụng rất muốn chứng minh rằng anh không mơ, mà việc này thì rất dễ dàng. Thấy trên người không có mặc quần áo, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa nhìn xung quanh tìm quần áo, vừa không quên gọi lớn: "Tiểu Tiều? Tiểu Tiều!"
"Em đang ở trong bếp!" Tống Vũ Tiều trả lời.
Kiều Vũ Tụng nhìn ra cửa phòng, thấy cửa khép hờ, âm thanh từ bên ngoài truyền đến.
Ngày đầu năm mới, ngoài cửa sổ đặc biệt yên tĩnh.
Trời còn chưa sáng, đám người chúc mừng đêm giao thừa đoán chừng cũng còn đang nghỉ ngơi.
Các chuyến bay vào ngày này không đông đúc lắm, thậm chí có chuyến chỉ đạt 50%. Chắc chắn vào giờ phút này, rất nhiều người đã về tới nhà.
Kiều Vũ Tụng phải bay 4 chặng, các chuyến khứ hồi đều trải qua delay. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh có thể về nhà trước nửa đêm.
Sau khi rời giường, Kiều Vũ Tụng thay đồng phục và bận rộn kiểm kê vali lên máy bay mà anh không làm được vào đêm giao thừa.
Mãi mới chờ đến lúc đến Tống Vũ Tiều về nhà, anh vẫn còn phải làm việc, Kiều Vũ Tụng không khỏi cảm thấy chán nản. Anh kéo va li, còn chưa bay đã thấy mệt mỏi.
Trước khi bước ra khỏi phòng, Kiều Vũ Tụng đã điều chỉnh một chút tâm trạng của mình.
Cuối cùng, anh mở cửa và nói với Tống Vũ Tiều, "Chúc mừng năm mới!"
"Chúc mừng năm mới." Tống Vũ Tiều đang pha cà phê nhìn lại anh, "Tiền mừng tuổi năm mới em để trên bàn cà phê."
Kiều Vũ Tụng sửng sốt trong giây lát, nhìn về phía bàn cà phê, thực sự nhìn thấy một phong bì màu đỏ có viết "Đại cát đại lợi". Ngạc nhiên và hứng thú, anh cầm chiếc phong bì màu đỏ lên và thấy nó không hề nhẹ.
"Em thực sự giàu có nha." Kiều Vũ Tụng nói đùa, mở phong bì đỏ và đếm một số tiền, cuối cùng là 999 nhân dân tệ. Anh thấy buồn cười.
Tống Vũ Tiều quay lại, nhìn thấy anh ngẩn người nhìn phong bao đỏ, liền hỏi: "Uống cà phê không? Em pha cho anh."
Kiều Vũ Tụng phải đến công ty mở cuộc họp chuẩn bị, cùng ăn sáng với các đồng nghiệp của mình. Mà nếu Tống Vũ Tiều hỏi, anh đương nhiên không từ chối, nói: "Được, cảm ơn em. Cái kia...anh không mua bao lì xì đỏ, muộn chút sẽ đưa cho em."
"Không sao, anh có thể chuyển cho em bằng điện thoại di động. Cũng thân thiện với môi trường." Tống Vũ Tiều bưng 2 tách cà phê tới bàn ăn.
Anh đã đến tuổi đưa bao lì xì cho đàn em rồi, Kiều Vũ Tụng không nghĩ anh vẫn còn cơ hội để nhận tiền mừng tuổi? Tống Vũ Tiều đưa, anh phải đáp lễ, nhưng chuyển qua điện thoại di động, hình như không phải cảm giác kia.
Dù sao thì Kiều Vũ Tụng cũng cảm thấy rất ấm áp khi nhận được tiền mừng năm mới, cho dù bao nhiêu tuổi thì anh vẫn như một đứa trẻ vậy.
Kiều Vũ Tụng ngồi xuống đối diện với Tống Vũ Tiều, cầm một tách cà phê và nói: "Cảm ơn."
Tống Vũ Tiều nhún vai, cười nhạt nói: "Quá khách sáo nha." Nói xong, cậu phát hiện thấy Kiều Vũ Tụng đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, liền hỏi: "Sao vậy?"
"Anh phát hiện lần này em trở lại, nói chuyện đã nói nhiều lời hơn." Kiều Vũ Tụng không vui mừng, hay là nói anh không vui khi thấy sự thay đổi của Tống Vũ Tiều trong thời gian xa cách, "Là các đồng nghiệp ởcăn cứ yêu thích nói chuyện như vậy sao?"
Tống Vũ Tiều nháy mắt một cái, trả lời: "Chắc là không phải đi, em không chú ý bọn họ nói gì."
Ngày đầu năm mới không thích hợp gây nhau, Kiều Vũ Tụng do dự một chút, không nhịn được nói: "Thật sự là em nói chuyện, nói nhiều từ lắm. Em không để ý sao?"
"Đương nhiên là biết, em nói vậy là cố ý." Tống Vũ Tiều không nhịn được cười khi thấy anh lo lắng, "Anh thật đáng yêu, cho nên em muốn nói chuyện với anh bằng giọng điệu này."
Kiều Vũ Tụng hoang mang.
"Như vậy mới xứng đáng thượng người đáng yêu, không phải sao?" Tống Vũ Tiều mỉm cười cầm tách cà phê lên uống.
Bất kể đây có phải là sự thật hay không, Kiều Vũ Tụng mặt đỏ lên, ngoài miệng nhưng là không phục, nói "Căn cứ có thịt lợn rất tốt ha? Ăn được nhiều, nói chuyện miệng lưỡi cũng trơn tru."
"Tối hôm qua anh còn nói em gầy, em thật sự là ăn quá nhiều thịt heo, xem ra chất lượng thịt có vấn đề." Tống Vũ Tiều gật đầu đồng ý.
Kiều Vũ Tụng nói không lại cậu, lườm cậu một cái, cúi đầu uống cà phê.
Khoảng thời gian này, tóc Kiều Vũ Tụng thật dài. Tối hôm qua Tống Vũ Tiều nhìn thấy anh ra cổng đến, mặc dù trông có vẻ sầu lo nhưng anh trông đẹp trai không thể tả. Bây giờ, anh chỉ thay đồng phục mà không chải tóc mái lên, trông nhu thuận hơn rất nhiều.
Tống Vũ Tiều chống cằm nhìn anh, cho đến khi anh ngẩng lên.
"Em ..." Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, sau đó cười xin lỗi, "Còn chưa tới 6 giờ, nên uống ít cà phê đi. Sau khi anh đi làm, một lát sau em có thể ngủ tiếp. Thật hiếm khi được nghỉ ngơi, phải không?"
Tống Vũ Tiều bĩu môi "Muốn ngủ thì cũng phải lên máy bay ngủ."
Kiều Vũ Tụng chỉ bối rối trong một giây, giây tiếp theo, anh ngạc nhiên thốt ra đáp án: "Em muốn cùng bay?"
Cậu cười cười: "Đương nhiên. Thật vất vả trở lại, không cùng anh mọi nơi mọi lúc, ngược lại ở nhà ngủ ngon, không phải thiệt thòi sao?"
Ngay lập tức, sự phản kháng đi làm của Kiều Vũ Tụng biến mất, không nhịn được nở nụ cười. Sau một hồi ngây ngốc vui vẻ, chợt nhớ mình đang bay đến cao nguyên, vội vàng hỏi: "Hôm nay anh phải bay đến cao nguyên, độ cao là 3900m, em có chịu được không?"
"Không chịu nổi cũng không có chuyện gì, ở sân bay nhất định phải có dưỡng khí." Tống Vũ Tiều thuận miệng nói xong, thấy anh lo lắng, nói, "Hơn nữa, anh làm sao có thể chịu được? Cũng không phải ở lâu dài, bay đến rồi lập tức bay trở về, không phải sao?"
Nói như vậy cũng đúng, Kiều Vũ Tụng càng hi vọng có thể cùng Tống Vũ Tiều ở chung nhiều hơn, cũng thích cậu cùng bay với anh, cho nên cho dù có chút lo lắng cho thân thể Tống Vũ Tiều, anh cũng dễ dàng bị thuyết phục. Anh hỏi: " Vậy em bay hôm nay luôn sao? Hay là..."
" Em nghỉ ngơi một tháng, qua ngày 15 sẽ trở lại Viện vài ngày hướng dẫn học sinh, thu xếp công việc. Thời điểm khác, anh đi làm em sẽ cùng bay, anh nghỉ ngơi em sẽ ở nhà cùng anh."Tống Vũ Tiều thưởng thức trên mặt anh đang chậm rãi hiện lên nụ cười mãn nguyện, "Chúng ta còn phải tìm một ngày đi công chứng, anh nhớ không? "
Kiều Vũ Tụng gật đầu mạnh mẽ.
Sự nghiêm túc và hài lòng của anh khiến Tống Vũ Tiều bất giác mỉm cười.
Xét cho cùng, công chứng không sánh được với kết hôn, nhưng theo tình hình hiện nay, công chứng ở Trung Quốc thực tế hơn kết hôn ở nước ngoài. Tống Vũ Tiều luôn xem thường những thứ hào nhoáng đó, nhưng nếu làm như vậy sẽ rất có ích. Tuy nhiên, cậu biết Kiều Vũ Tụng sống tình cảm hơn cậu nhiều.
Công chứng đối Tống Vũ Tiều mà nói là giải pháp tốt nhất cho đến nay, đối với Kiều Vũ Tụng đó là "điều tốt nhất tiếp theo".
Tống Vũ Tiều không nhịn được nghĩ: Có lẽ, chính thức cầu hôn Kiều Vũ Tụng trước khi cùng công chứng, sẽ có thể an ủi hơn. Trong tương lai, họ sẽ phải xa nhau một thời gian dài, càng nhiều sự lãng mạn càng giúp Kiều Vũ Tụng vượt qua những ngày tháng khó khăn trong tương lai.
"Tiểu Tiều?" Kiều Vũ Tụng không biết tại sao cậu đột nhiên ngẩn ra, nhìn cậu hoàn hồn, cười hỏi, "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì." Tống Vũ Tiều khẽ cười xin lỗi, nghĩ ngợi rồi nói: "Không biết có nên mua tặng anh một chiếc nhẫn trước khi công chứng hay không."
Nghe xong, Kiều Vũ Tụng đầu tiên là sững sờ, sau đó không nhịn được cười, nói: "Nếu bây giờ nói ra, sẽ không có bất kỳ điều gì bất ngờ đúng không?"
Tống Vũ Tiều xấu hổ cười.
Thấy thế, Kiều Vũ Tụng không nhịn được đắc ý, nói: "Anh mua nhẫn rồi."
Tống Vũ Tiều há miệng kinh ngạc.
Kiều Vũ Tụng biết mình sốt ruột có thể quá mức không kiềm chế được, nhưng thấy Tống Vũ Tiều sững người, anh đột nhiên cảm thấy mình đã một việc quá đúng đắn.
Trên thế giới có thể có cái gì đáng giá vui vẻ, hơn là làm cho Tống Vũ Tiều kinh hỉ? Ít nhất, vào giờ phút này, Kiều Vũ Tụng không nghĩ ra được.
Kiều Vũ Tụng đứng dậy trở lại phòng ngủ, lấy hộp nhẫn từ trong ngăn kéo ra, mở ra nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ diệu.
Anh lấy ra một chiếc nhẫn, cầm trong tay, chưa kịp quay người đã thấy Tống Vũ Tiều đã đi tới cửa phòng, nhìn anh đầy hoài nghi và mong đợi.
Kiều Vũ Tụng giật mình, cười ngượng ngùng nói: "Tiếp viên hàng không là công việc thứ hai của anh, và năm nay là năm thứ 7 anh bay. Công việc không thể có "thất niên chi dương', nhưng anh vẫn rất thích nghề này. Đồng phục tuy không còn kiểu cách như trước nhưng cũng rất thích, mặc đồng phục có thể không trang trọng hơn là mặc vest nhưng đối với anh mà nói, dường như không có gì ý nghĩa và trang trọng hơn thế này."
"Tống Vũ Tiều, cảm ơn em luôn bay cùng anh, làm cho anh biết rằng, anh không cần phải lựa chọn giữa tình yêu và công việc yêu thích để được ở bên em. Cho nên, anh cũng không cần, không hy vọng em vì anh mà bỏ qua lý tưởng của em, cùng công việc mà em..."
"Em xin lỗi." Tống Vũ Tiều tháo kính ra, xoa xoa mắt, đeo kính lại rồi, xin lỗi nói: "Em xin lỗi vì đã ngắt lời anh."
Kiều Vũ Tụng ban đầu nói rất trôi chảy, nhưng bị tiếng hít thở sâu của Tống Vũ Tiều đột nhiên cắt ngang. Đôi mắt đỏ hoe của cậu khiến Kiều Vũ Tụng vô thức nghẹn lời, phải mất một lúc sau anh mới nhớ ra mình định nói gì.
"Anh ..." Kiều Vũ Tụng lại quên mất lời nói trên môi, anh cười xấu hổ, "Anh xin lỗi, ừm..."
Tống Vũ Tiều vội vàng nói: "Không sao, đừng có gấp. Từ từ nói."
Kiều Vũ Tụng nỗ lực cố gắng bình tĩnh lại, nhưng hơi thở ngày càng trở nên khó khăn hơn. Cuối cùng, anh lắc đầu, bình tĩnh lại một chút. Anh dang hai tay đưa chiếc nhẫn kim cương ướt đẫm mồ hôi ra trước mặt Tống Vũ Tiều, anh cười trong nước mắt rưng rưng nói: "Anh cầu hôn em. Mong em hứa với anh rằng ngay từ lúc em nhận chiếc nhẫn này. Tương lai sau đó, chúng ta không có cách nào sớm chiều ở chung, tâm hồn và suy nghĩcủa chúng ta'mãi mãi' sẽ không bao giờ tách rời."
Từ "mãi mãi" khiến Tống Vũ Tiều không nhịn được run lên. Cậu siết chặt hai cánh tay, nhìn chiếc nhẫn đang sáng mờ trong lòng bàn tay của Kiều Vũ Tụng, che miệng lại.
"Em có đồng ý không?" Kiều Vũ Tụng lo lắng hỏi, "Tống Vũ Tiều, em có đồng ý không?"
"Em đồng ý" cậu vội vàng trả lời.
Nghe thấy ba chữ này, hòn đá trong lòng Kiều Vũ Tụng lặng yên rơi xuống đất. Anh thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười thoải mái và mở rộng vòng tay khi Tống Vũ Tiều đi về phía anh.
Tống Vũ Tiều ôm anh vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất