Tương Ngữ

Chương 16: Ngày tuyết rơi1

Trước Sau
Trời đổ tuyết, dày đến nỗi đường dây điện cao thế trong khu nhà cũng bị đổ nát. Kết quả là toàn bộ đường phố bị cắt điện, ngay cả xe sửa chữa khẩn cấp cũng không thể chạy qua ngay lập tức, vì vậy người dân địa phương không còn cách nào khác, trước tiên phải sống một cuộc sống nguyên thủy.

Bị cúp điện cũng tốt, không cần đi trung tâm luyện thi, ngay cả truyện tranh đã đến kỳ cũng được miễn thêm vài ngày nữa - thời tiết thế này thì ai mà ra ngoài? Trừ những người nghiện một số thứ.

“Này! Này! Nhóc con!” Người đến trong tuyết nghiện hút thuốc, “Có thuốc lá không?”

Kiều Vũ Tụng ngồi xổm ở phía sau quầy, một bên sưởi ấm một bên xem truyện tranh.

Nghe thấy có người đến, cậu lười biếng đứng dậy, chân tê vì ngồi trên ghế quá lâu.

Áo khoác và mũ của người kia dính đầy hạt tuyết, Kiều Vũ Tụng hỏi: “Anh cần gì?”

“Ngọc Khê, mềm mại.” Anh ta cởi bao tay da ném xuống bàn, xoa xoa liên tục hai bàn tay đỏ ửng, như đang chuẩn bị châm thuốc, vận động cơ và xương.

Kiều Vũ Tụng lấy ra một bao thuốc lá Ngọc Khê từ quầy, đưa cho anh ta và nói, “Hai mươi sáu.”

Không biết là do lạnh hay do nghiện thuốc, người kia run rẩy rút ra 26 tệ trong ví, ném lên quầy.

Kiều Vũ Tụng cất tiền vào ngăn kéo của quầy thu ngân, mặc kệ anh ta có rời đi hay không, cậu cầm cuốn truyện tranh bày ra trên quầy, ngồi xổm xuống tiếp tục sưởi ấm.

“Mẹ kiếp, hôm nay lạnh đến mức không châm được điếu thuốc.” Vị khách mắng trước khi rời đi, “Này nhóc, mày sưởi lửa à? Đốt cho tao điếu thuốc đi.”

Kiều Vũ Tụng đang nép mình trước lò than, ngẩng đầu lên và thấy anh ta đang nằm trên quầy, anh ta cười toe toét với cậu, để lộ ra hai hàng răng ố vàng, một trong số đó được dát vàng.

Kiều Vũ Tụng đứng dậy, dùng kẹp gắp ra một cục than hồng đỏ rực, đưa cho anh.

Ngậm điếu thuốc trên miệng, anh ta đặt trên ngọn lửa than đỏ rực, nhấp hai ngụm rồi châm thuốc.

“Cám ơn.” Anh ta vẫn không rời đi, như là thèm muốn sự ấm áp trong nhà, tựa vào trên quầy, thoải mái hít thở.

Kiều Vũ Tụng không quen với mùi khói thuốc nên ném cục than rực lửa trở vào chậu, liếc nhìn anh ta.

Người bên kia nhìn nghiêng, hiểu lầm ánh mắt cậu, hỏi: “Có muốn một hơi không?”

Kiều Vũ Tụng lắc đầu.

“Này, bố cậu về chưa?” Anh ta cười hỏi.

Kiều Vũ Tụng không nghĩ tới anh ta quen biết Kiều Chấn Hải. Mọi người đều sống trên cùng một con phố, nên việc họ biết nhau cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Nghĩ lại một lúc Kiều Vũ Tụng nhớ ra rằng người này là một thợ sửa xe máy ở ngã tư. Tết hàng năm Kiều Chấn Hải cưỡi xe gắn máy về nhà, từ Tuệ Loan trở lại Nhạc Đường, đều sẽ đem xe đưa tới chỗ anh ta để sửa chữa.

“Không.” Kiều Vũ Tụng nghĩ, nếu thời tiết này tiếp tục, có lẽ Kiều Chấn Hải sẽ không thể quay lại.

“Cũng phải.” Anh ta nhả khói “Tuệ Loan không thể lạnh hơn ở đây —— đi đây.”

Kiều Vũ Tụng ngẩn ra, nói: “Đi thong thả.”

Sau khi người mua thuốc lá rời đi, Kiều Vũ Tụng nhìn ra khỏi cửa hàng.

Toàn bộ đường phố bị tuyết trắng bao phủ, bất kể là những mái nhà hay ánh đèn đường, thậm chí cả con đường cũng bị phủ một lớp dày.



Đây là trận tuyết lớn nhất mà Kiều Vũ Tụng từng thấy trong mười bảy năm.

Cậu vẫn nhớ mình đã phấn khích như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy tuyết cách đây một tháng. Thế nhưng, tuyết rơi liên miên một tháng, hứng thú lúc ban đầu cũng không còn, chỉ có cảm giác buồn chán, lạnh lẽo không chịu nổi.

Nhạc Đường thuộc về khu vực phía nam, không có hệ thống sưởi. Cứ đến mùa đông, mọi người đều dựa vào máu nóng để sống, cho dù bật điều hòa trong phòng vẫn rùng mình, chưa kể thời tiết băng giá có thể gọi là thiên tai.

Nhiều cây cối trên đường phố bị tuyết vùi lấp, thậm chí không có lấy một con chim sẻ trên những cành cây chết khô còn lại.

Không có người đi lại, không có không khí sống.

Bỗng từ trên lầu vang lên tiếng cười nói của một người phụ nữ.

Tiếng cười đó xuyên qua bức tường, trượt xuống cầu thang, lọt vào tai Kiều Vũ Tụng, vẫn rất đậm.

Kiều Vũ Tụng tự nghĩ rằng những lúc thời tiết như thế này, chắc không còn ai đến cửa hàng tạp hóa nữa.

Nhìn thấy Từ Ngạo Quân đang có một khoảng thời gian vui vẻ, có lẽ cũng không quan tâm đến việc có thể bán vài thứ trong trời tuyết hay không, Kiều Vũ Tụng đơn giản là không hỏi, tự mình đóng cửa cửa hàng.

Trời thì lạnh, người thì đói.

Kiều Vũ Tụng thức dậy lúc 10h, ăn hai cái bánh bao hấp với bột mì trắng, bây giờ còn chưa đến 12h trưa và bụng cậu đã đói cồn cào.

Đi vào bếp, tìm mì và trứng, đun một nồi nước nóng, định giải quyết vấn đề no ấm của mình.

Vẫn còn đó tiếng bài mạt chược từ trên lầu rơi lộp độp, kèm theo đó là tiếng cười nói của những người phụ nữ.

Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một lúc và quyết định lên lầu xem.

Từ Ngạo Quân chỉ có bằng cấp 2. Trước khi kết hôn với Kiều Chấn Hải, tự kinh doanh một tiệm cắt tóc vỏn vẹn 20m2.

Sau khi họ kết hôn, Từ Ngạo Quân đã đóng cửa tiệm cắt tóc theo yêu cầu của Kiều Chấn Hải, lý do là cửa hiệu cắt tóc muôn hình muôn vẻ quá nhiều người, ông không muốn người vợ ở nhà tiếp xúc với nhiều người khác. Cũng bởi vì cắt tóc mà tiếp xúc thân thể, đặc biệt là đàn ông.

Kiều Chấn Hải làm việc ở Tuệ Loan quanh năm, ông dùng số tiền kiếm được để mở một cửa hàng nhỏ ở quê nhà. Khi Kiều Vũ Tụng được sinh ra, cửa hàng gia đình đã hoạt động khá tốt, mặc dù công việc kinh doanh không mấy phát đạt nhưng chất lượng cuộc sống của gia đình đã vượt mức khá giả.

Từ Ngạo Quân thích chơi mạt chược, còn Kiều Vũ Tụng lớn lên trong tiếng mạt chược.

Mùa đông tuyết làm tắc nghẽn đường phố và hạn chế các hoạt động ngoài trời của người dân. Ngược lại các hoạt động trong nhà lại có nhiều không gian và thời gian hơn.

Vào 8h sáng hàng ngày, bàn mạt chược của Từ Ngạo Quân mở màn không vướng bận, và những người chơi về cơ bản là những người hàng xóm trên cùng một con phố - họ không thể đến từ chỗ khác.

Hầu hết mọi người đều là thương nhân mở tiệm trên phố để kinh doanh, trên đường không có người đi, nên tự nhiên không kinh doanh được cái gì, chỉ có thể chơi mạt chược để giải trí, thắng thua cũng có thể sinh lời lỗ…

Những người ngồi quanh bàn mạt chược đôi khi quên cả bản thân mình, chưa kể đến việc ăn uống, thậm chí có cả trẻ em đi học cũng quên nhắc. Cũng may là bây giờ bọn trẻ đều nghỉ học, chỉ còn giải quyết chuyện ăn uống. Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng tính toán Từ Ngạo Quân đã quên mất chuyện này.

Kiều Vũ Tụng đến phòng chơi mạt chược để tìm Từ Ngạo Quân, chủ yếu để hỏi bà và bạn bài của mình có muốn ăn không. Hiện giờ, cậu là người duy nhất trong gia đình nghĩ đến việc ăn uống và cũng có thể nấu ăn.

Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng không ngờ tới khi đến phòng chơi mạt chược, cậu đã nhìn thấy một nam sinh đang ngồi một bên bàn mạt chược, cùng ba phụ nữ trung niên đánh đến khí thế ngất trời.

Ba người còn lại đang sôi trào, nam sinh kia thoạt nhìn như là học sinh cấp hai, xem tư thế ngồi, hẳn không phải là quá thấp, mặt nghiêm túc lại hiện ra mấy phần non nớt. Mắt kính gác trên sóng mũi, cau mày, đôi má phúng phính trắng như sữa, quả là một đứa trẻ đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên Kiều Vũ Tụng nhìn thấy một khuôn mặt dễ thương với biểu cảm nghiêm túc như vậy ngoài đời, không cảm thấy cậu bé lạnh lùng, trái lại còn thấy thật thú vị.



Cậu bé có khuôn mặt trắng như kem. Một hình dung như vậy nảy ra trong tâm trí Kiều Vũ Tụng.

Cậu nhớ chỗ cậu bé đang ngồi là chỗ mà Chu Mỹ Kỳ hay ngồi, bây giờ dì Chu đã không thấy đâu, không biết dì ấy rời đi lúc nào.

Nhìn thấy lửa than trong lò sưởi sắp cháy hết, Kiều Vũ Tụng kéo chiếc túi da rắn bên cạnh và dùng kẹp gắp ra một vài mẩu than củi.

“Aiiii, Tiểu Tụng đến rồi.” Dì Mã quay lại nhìn cậu chào hỏi.

“Chào dì Mã.” Kiều Vũ Tụng hỏi thăm, ánh mắt lại không nhịn được đi liếc nhìn cậu bé đang trầm mặc.

Từ Ngạo Quân nhận ra sự nghi ngờ của cậu và giải thích, “Dì Chu của con đã về nhà để lấy tiền. Đây là con trai của Dì Chu. - gọi là Tiểu Tiều đúng không?” Cô hỏi cậu bé.

Cậu bé liếc nhìn Kiều Vũ Tụng và gật đầu.

Vẻ ngoài kiêu ngạo của cậu bé này khiến Kiều Vũ Tụng nhớ đến những nam sinh luộm thuộm trong lớp. Tuy nhiên, có thể vì khuôn mặt ưa nhìn của nhóc tỳ này, Kiều Vũ Tụng không nghĩ rằng vẻ ngoài thờ ơ của mình là bất lịch sự, mà chỉ tự hỏi liệu khuôn mặt của mình có dễ thương hơn khi có biểu cảm hay không.

Nhìn thấy thái độ của cậu bé, dì Chung có lẽ muốn giảng hòa mà cười sảng khoái: “Đứa nhỏ tuy còn nhỏ nhưng quá thông minh! Mỹ Kỳ dạy nó vài câu trước khi đi, phải không? Hiện tại thế nào? Không nói những cái khác, tôi cảm thấy này quăng nhiều ít, còn lại nhiều ít, nó nhớ đến rõ ràng!”

Dì Mã lập tức cổ vũ cười nói: “Hoặc là học sinh đứng đầu!”

Mặc cho hai bà dì đang chào hàng từ bên này sang bên kia, cậu bé vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào miếng mạt chược trước mặt và không nói một lời.

Ngay cả Kiều Vũ Tụng cũng vì xấu hổ nên chủ động: “Mẹ, con đang nấu mì, mẹ có muốn ăn không?”

Từ Ngạo Quân sợ nhiệt tình của mình không có khả năng cảm hoá đứa nhỏ này, đánh bài lâu như vậy, mới ân cần hỏi: “Tiểu Tiều, con bao nhiêu tuổi rồi?”

“Qua năm mười bốn.” Cậu bé nói chuyện căn bản không nhìn Từ Ngạo Quân, nhận một con bài mới, nhìn lướt qua, sau đó ném nó đi

“Con học lớp mấy rồi?” Dì Chung véo cổ họng hỏi như hỏi trẻ mẫu giáo “Mười bốn ... là lớp 8 sao? Hay lớp 9 ?”

“Lớp 9.” Kiều Vũ Tụng thay mặt cậu bé trả lời, hỏi lại, “Mẹ, mẹ ăn mì? Hay nấu cơm?”

“Lớp 12” Đột nhiên, giọng nói của cậu bé phát ra bình thản và lãnh đạm.

Nghe vậy, bốn người có mặt còn lại đều trợn tròn mắt.

Kiều Vũ Tụng nhìn cậu bé này với vẻ mặt khó tin, không thể tin được rằng cậu bé học cùng khối lớp với mình.

“Oa, Tiểu Tiều, con học lớp 12 thật sao?” Từ Ngạo Quân kinh ngạc mở mắt, “Không phải cùng anh trai Tiểu Tụng thi đại học năm nay sao?”

Dì Mã khen: “Thật không thể tin được, thật không thể tin được, thần đồng nhỏ!”

Từ Ngạo Quân vừa mở miệng, định nói gì đó thì thoáng thấy Kiều Vũ Tụng vẫn ở bên cạnh, sốt ruột nói: “Ồ, thích ăn cái gì thì ăn đi. Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, học học!”

Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong yên lặng, quả thực không hiểu ra sao, thầm nghĩ cậu hoàn toàn có thể tự ăn, chỉ muốn hỏi các bà có ăn không? Cậu nhịn xuống buồn bực, thóang nhìn thần đồng nhỏ đang ngước nhìn, trái tim cậu như bị chặn lại.

Kiều Vũ Tụng biết rằng mình nói gì bây giờ cũng là vô ích, thần đồng nhỏ này đã thành công chuyển hướng sự chú ý của ba người phụ nữ này khỏi mạt chược. Họ rất tò mò về cậu bé, thậm chí họ còn không quan tâm đến việc thắng hay thua mạt chược. Ăn hay không ăn?

Tuy rằng, Kiều Vũ Tụng cảm thấy hiếu kỳ với thí sinh 14 tuổi này, nhưng trong lòng lại càng chán nản với Từ Ngạo Quân.

Cậu cũng lười để ý tới những người này, liền đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau