Chương 24: Cầu vượt3
Sau một tiết học nhàm chán, Kiều Vũ Tụng cuối cùng đã không thể kìm lại và lấy truyện ra.
Thật bất ngờ, giáo viên không rời đi ngay mà bắt đầu phát phiếu điều tra cho học sinh, mục đích tìm hiểu ý nguyện học sinh học lớp luyện thi và sự hài lòng với lớp học tập trung trong kỳ nghỉ đông.
Nếu có thể, Kiều Vũ Tụng tất nhiên không muốn đến trường luyện thi. Nhưng anh biết rằng một bảng câu hỏi như vậy chỉ là hình thức, không ai thực sự quan tâm đến những gì được viết trên đó.
Cô gái ở hàng ghế đầu quay lại và chuyển bảng câu hỏi ra đằng sau. Cô liếc nhìn truyện tranh trên tay Kiều Vũ Tụng, nhìn anh như một con quái vật, rồi người quay lại.
Kiều Vũ Tụng giả vờ như không nhìn thấy, nhận bảng câu hỏi, không có quay người, mà là trực tiếp giơ tay đưa bảng câu hỏi ra sau, không có quay đầu lại.
Đối mặt với hàng tá câu hỏi trắc nghiệm được liệt kê ở cả hai bên, Kiều Vũ Tụng chọn "rất hài lòng" tất cả. Bởi vì có một gạch dưới tên là "Lý do" sau tùy chọn "Không hài lòng", anh không có tâm trí để viết thêm chữ trên đó.
"Này, sau hôm nay, ngày mai. Ngày mốt, cuối cùng cũng có thể được nghỉ lễ về nhà ăn Tết rồi!" Hoàng Tân Phàm lười biếng kêu lên.
Nghe thấy giọng nói của cậu ta từ xa đến gần, để tránh những rắc rối không đáng có, Kiều Vũ Tụng che cuốn truyện tranh trên bàn bằng một bảng câu hỏi.
Không biết Hoàng Tân Phàm có để ý hành động của anh hay không, cậu ta cố tình dừng lại khi ngang qua a, ngạc nhiên kêu lên "ủ ôi! thực sự đang viết bài thi? Mày muốn thi Đại học Kỹ thuật Quốc gia hay Đại học Tích Tân?"
Mọi người trong lớp này, hiếm ai trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm chứ chưa nói đến hai trường đại học tốp đầu của cả nước.
Nghe cậu ta nói, chính là tìm cớ, Kiều Vũ Tụng phớt lờ, mở sách nháp của mình và cố gắng tính một câu hỏi trắc nghiệm nào đó trên tờ giấy kiểm tra mà anh không biết phải bắt đầu như thế nào.
"Đừng xem nữa! Làm người mà, phải tự mình biết mình, còn lại mấy tháng liền thi tốt nghiệp, bây giờ nhìn có ích gì? Đừng giả vờ nữa!" Hoàng Tân Phàm nói kéo tờ giấy bảng câu hỏi của Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng lập tức dùng hai tay đè lại, ngẩng đầu chán ghét nhìn cậu ta chằm chằm.
"Mày nhìn chằm chằm cái gì? Tao nói sự thật!" mắt Hoàng Tân Phàm đột nhiên sáng lên.
Kiều Vũ Tụng cúi đầu nhìn xuống, hoạt động lôi kéo vừa rồi, cuốn truyện tranh dưới cuộn giấy đã bị lộ ra ngoài. Anh thấy tình hình không ổn, còn chưa kịp cất thì cuốn truyện tranh đã bị Hoàng Tân Phàm giật lấy.
"Trả lại cho tao!" Kiều Vũ Tụng đứng dậy và chộp lấy nó.
Truyện tranh vừa mới tới tay, Hoàng Tân Phàm ném nó cho Quách Mộng Dương ở hàng ghế sau của lớp học.
Quách Mộng Dương hào hứng mở cuốn truyện tranh và hét lên: "Này! ở đây có người đang đọc truyện tranh khiêu dâm! Thật kinh tởm!"
Kiều Vũ Tụng vội vàng chạy đến để lấy nó, nhưng khi chạy đến trước mặt Quách Mộng Dương, cậu ta lại ném cho Hoàng Tân Phàm.
"Ôi! Thật là lợi hại, đụ tôi, đụ tôi!" Hoàng Tân Phàm nhảy lên bàn của Kiều Vũ Tụng, đọc những dòng chữ trong truyện tranh trước công chúng, cúi đầu và mỉm cười với Kiều Vũ Tụng, "Này, mày và thằng đàn ông thiếu đụ trong này trông giống nhau! Thảo nào mà mày thích xem đến vậy. Mày ở nhà, cũng chơi cái này hả? Haha! "
"Hoàng Tân Phàm, trả cho tao!" Kiều Vũ Tụng đẩy mạnh cái bàn ra, nhìn thấy Hoàng Tân Phàm đang tự mãn vung vẩy truyện tranh trên tay, anh lo lắng đến mức đá mạnh vào chân bàn.
Hoàng Tân Phàm giật nảy cả mình, lập tức nhảy xuống bàn.
Kiều Vũ Tụng nhân cơ hội này chộp lấy cuốn truyện tranh, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, bàn học ngã trên mặt đất.
Những học sinh xung quanh một số tiêu sái rời đi, số còn lại chọn cách xem cuộc vui, không có ai tiến lên khuyên can.
Kiều Vũ Tụng cất truyện tranh vào cặp, nhặt văn phòng phẩm và sách giáo khoa rải rác trên mặt đất.
Anh nhấc cái bàn lên, còn không có dọn xong, nghe bọn Hoàng Tân Phàm huýt sáo mấy cái, "Yo! Kiều Vũ Tụng của trường Cửu Trung là đồ thiếu thao ! Kiều Vũ Tụng của trường Cửu Trung thật dơ bẩn!"
Kiều Vũ Tụng nghiến răng và quay đầu lại tức giận, xong rời đi trong bộ dạng phóng khoáng và không kiềm chế.
Lớp học xảy ra trò hề đã yên lặng trong giây lát, sau khi một trong những nhân vật chính rời đi.
Ngay sau đó, các học sinh thu dọn đồ đạc cũng im lặng rời đi.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng nội dung những gì họ nói chẳng liên quan gì đến trò hề vừa rồi.
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Vũ Tụng đã quá quen với điều này, anh đeo cặp sách vào và bước ra ngoài một cách vô cảm.
Sau khi rời khỏi lớp học, Kiều Vũ Tụng đột nhiên hơi lo lắng về việc cuốn truyện tranh mà Hoàng Tân Phàm và đồng bọn cướp đi vừa rồi có bị hư hỏng hay không. Nếu bị hỏng, anh phải trả tiền bồi thường cho cửa hàng truyện tranh.
Kiều Vũ Tụng do dự, thấy không có người đi lại ở hành lang, mới lấy truyện tranh ra lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Kiều Vũ Tụng trả lời điện thoại: "Alo? Mẹ."
"Alo? Con tan học rồi? Mau đến bệnh viện thành phố nhanh!" Từ Ngạo Quân lo lắng hét lên ở đầu dây bên kia.
Bà hét lớn đến mức làm cho tai của Kiều Vũ Tụng đau nhói. Anh buồn bực hỏi: "Tại sao lại đi bệnh viện thành phố?"
"Kêu con đến thì đến đi! Con còn muốn gặp ba con lần cuối không?!" Từ Ngạo Quân hét lên, trong giọng nói xuất hiện tiếng khóc nức nở.
Kiều Vũ Tụng nghe vậy, tim đột nhiên nhảy một cái, vội hỏi: "Ba làm sao vậy?" Sau khi hỏi, anh nghe thấy một tiếng bíp sau khi cúp máy.
Phút chốc, Kiều Vũ Tụng tay chân lạnh lẽo.
Anh đứng ngẩn người trong hành lang không biết phải làm sao, nếu không phải có hai người bạn cùng lớp đang rượt đuổi, đùa giỡn trên hành lang và va vào anh, có lẽ anh đã bị choáng váng mất rồi.
Kiều Vũ Tụng ngay lập tức chạy xuống lầu, lao vào lề đường và vẫy tay chặn taxi. Hai cánh tay của anh vung mạnh đến mức khiến chiếc taxi phải nhanh chóng dừng lại.
Tuy nhiên, đó là giờ cao điểm, hầu như tất cả các xe taxi trên đường đều được cắm biển "chở khách", và không ai trong số họ chịu dừng lại.
Kiều Vũ Tụng gấp đến độ tại đảo quanh chỗ cũ, gần như sắp khóc.
Nhưng anh không bỏ cuộc, vẫn vẫy tay gọi xe.
Cuối cùng, một chiếc taxi không có hành khách đi về phía đường. Kiều Vũ Tụng vội vàng chạy tới và định mở cửa ghế phụ, nhưng nhìn thấy hai người tiến lại từ phía sau và mở cửa sau trước.
"Là tôi bắt xe!" Kiều Vũ Tụng hô to, ngạc nhiên khi thấy một trong hai người là Tống Vũ Tiều.
"Bạn học, tôi xin lỗi. Tôi có việc gấp, rất khẩn cấp! Làm ơn, để tôi đi trước!" Nam sinh đi cùng Tống Vũ Tiều nhìn Kiều Vũ Tụng bằng ánh mắt cầu xin.
Tống Vũ Tiều cũng nói: "Nhà anh ấy xảy ra tai nạn, thực sự rất vội. Xin hãy để chúng tôi đi trước."
Kiều Vũ Tụng lo lắng như kiến trên chảo nóng, nghĩ đến việc bắt xe gần mười phút, anh không cam lòng lùi lại, nói: "Chỉ mình anh đang vội? Nếu anh muốn đi xe, tự mình bắt đi! "Nói xong liền đẩy người con trai đứng ngoài cửa sau ra, lên xe trước.
Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng đang định đóng cửa thì nam sinh kéo cửa lại.
"Tại sao anh lại vô lý như vậy ?!" Kiều Vũ Tụng gầm lên.
Ngay cả người tài xế taxi cũng không chịu được nữa, sốt ruột nói: "Đến trước thì đi trước,hiểu chưa? Rồi có đi hay không ?"
"Bạn học, tôi cầu xin cậu!" Nam sinh hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Tống Vũ Tiều vốn đã lựa chọn đi đến bên cạnh để bắt xe, nghe thấy Thiệu Tuấn Huy cầu xin, trái tim run lên, quay lại hỏi: "Anh đi đâu vậy? Nói không chừng có thể tiện đường."
Kiều Vũ Tụng chỉ muốn rời đi, tức giận trả lời: "Bệnh viện thành phố!"
"Chúng tôi cũng đến bệnh viện thành phố." Nam sinh vội vàng lau đi nước mắt, chen chúc với Kiều Vũ Tụng, nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau.
Kiều Vũ Tụng bất ngờ, khó có thể tin nhìn nam sinh đang đóng cửa, nhìn về phía trước, Tống Vũ Tiều đã ngồi vào ghế phó lái.
"Bác tài, tôi xin lỗi. Làm ơn nhanh lên, tất cả chúng tôi đều đến bệnh viện thành phố." Tống Vũ Tiều nói với người lái xe trong khi thắt dây an toàn.
Thật bất ngờ, giáo viên không rời đi ngay mà bắt đầu phát phiếu điều tra cho học sinh, mục đích tìm hiểu ý nguyện học sinh học lớp luyện thi và sự hài lòng với lớp học tập trung trong kỳ nghỉ đông.
Nếu có thể, Kiều Vũ Tụng tất nhiên không muốn đến trường luyện thi. Nhưng anh biết rằng một bảng câu hỏi như vậy chỉ là hình thức, không ai thực sự quan tâm đến những gì được viết trên đó.
Cô gái ở hàng ghế đầu quay lại và chuyển bảng câu hỏi ra đằng sau. Cô liếc nhìn truyện tranh trên tay Kiều Vũ Tụng, nhìn anh như một con quái vật, rồi người quay lại.
Kiều Vũ Tụng giả vờ như không nhìn thấy, nhận bảng câu hỏi, không có quay người, mà là trực tiếp giơ tay đưa bảng câu hỏi ra sau, không có quay đầu lại.
Đối mặt với hàng tá câu hỏi trắc nghiệm được liệt kê ở cả hai bên, Kiều Vũ Tụng chọn "rất hài lòng" tất cả. Bởi vì có một gạch dưới tên là "Lý do" sau tùy chọn "Không hài lòng", anh không có tâm trí để viết thêm chữ trên đó.
"Này, sau hôm nay, ngày mai. Ngày mốt, cuối cùng cũng có thể được nghỉ lễ về nhà ăn Tết rồi!" Hoàng Tân Phàm lười biếng kêu lên.
Nghe thấy giọng nói của cậu ta từ xa đến gần, để tránh những rắc rối không đáng có, Kiều Vũ Tụng che cuốn truyện tranh trên bàn bằng một bảng câu hỏi.
Không biết Hoàng Tân Phàm có để ý hành động của anh hay không, cậu ta cố tình dừng lại khi ngang qua a, ngạc nhiên kêu lên "ủ ôi! thực sự đang viết bài thi? Mày muốn thi Đại học Kỹ thuật Quốc gia hay Đại học Tích Tân?"
Mọi người trong lớp này, hiếm ai trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm chứ chưa nói đến hai trường đại học tốp đầu của cả nước.
Nghe cậu ta nói, chính là tìm cớ, Kiều Vũ Tụng phớt lờ, mở sách nháp của mình và cố gắng tính một câu hỏi trắc nghiệm nào đó trên tờ giấy kiểm tra mà anh không biết phải bắt đầu như thế nào.
"Đừng xem nữa! Làm người mà, phải tự mình biết mình, còn lại mấy tháng liền thi tốt nghiệp, bây giờ nhìn có ích gì? Đừng giả vờ nữa!" Hoàng Tân Phàm nói kéo tờ giấy bảng câu hỏi của Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng lập tức dùng hai tay đè lại, ngẩng đầu chán ghét nhìn cậu ta chằm chằm.
"Mày nhìn chằm chằm cái gì? Tao nói sự thật!" mắt Hoàng Tân Phàm đột nhiên sáng lên.
Kiều Vũ Tụng cúi đầu nhìn xuống, hoạt động lôi kéo vừa rồi, cuốn truyện tranh dưới cuộn giấy đã bị lộ ra ngoài. Anh thấy tình hình không ổn, còn chưa kịp cất thì cuốn truyện tranh đã bị Hoàng Tân Phàm giật lấy.
"Trả lại cho tao!" Kiều Vũ Tụng đứng dậy và chộp lấy nó.
Truyện tranh vừa mới tới tay, Hoàng Tân Phàm ném nó cho Quách Mộng Dương ở hàng ghế sau của lớp học.
Quách Mộng Dương hào hứng mở cuốn truyện tranh và hét lên: "Này! ở đây có người đang đọc truyện tranh khiêu dâm! Thật kinh tởm!"
Kiều Vũ Tụng vội vàng chạy đến để lấy nó, nhưng khi chạy đến trước mặt Quách Mộng Dương, cậu ta lại ném cho Hoàng Tân Phàm.
"Ôi! Thật là lợi hại, đụ tôi, đụ tôi!" Hoàng Tân Phàm nhảy lên bàn của Kiều Vũ Tụng, đọc những dòng chữ trong truyện tranh trước công chúng, cúi đầu và mỉm cười với Kiều Vũ Tụng, "Này, mày và thằng đàn ông thiếu đụ trong này trông giống nhau! Thảo nào mà mày thích xem đến vậy. Mày ở nhà, cũng chơi cái này hả? Haha! "
"Hoàng Tân Phàm, trả cho tao!" Kiều Vũ Tụng đẩy mạnh cái bàn ra, nhìn thấy Hoàng Tân Phàm đang tự mãn vung vẩy truyện tranh trên tay, anh lo lắng đến mức đá mạnh vào chân bàn.
Hoàng Tân Phàm giật nảy cả mình, lập tức nhảy xuống bàn.
Kiều Vũ Tụng nhân cơ hội này chộp lấy cuốn truyện tranh, chỉ nghe thấy một tiếng ầm, bàn học ngã trên mặt đất.
Những học sinh xung quanh một số tiêu sái rời đi, số còn lại chọn cách xem cuộc vui, không có ai tiến lên khuyên can.
Kiều Vũ Tụng cất truyện tranh vào cặp, nhặt văn phòng phẩm và sách giáo khoa rải rác trên mặt đất.
Anh nhấc cái bàn lên, còn không có dọn xong, nghe bọn Hoàng Tân Phàm huýt sáo mấy cái, "Yo! Kiều Vũ Tụng của trường Cửu Trung là đồ thiếu thao ! Kiều Vũ Tụng của trường Cửu Trung thật dơ bẩn!"
Kiều Vũ Tụng nghiến răng và quay đầu lại tức giận, xong rời đi trong bộ dạng phóng khoáng và không kiềm chế.
Lớp học xảy ra trò hề đã yên lặng trong giây lát, sau khi một trong những nhân vật chính rời đi.
Ngay sau đó, các học sinh thu dọn đồ đạc cũng im lặng rời đi.
Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng nội dung những gì họ nói chẳng liên quan gì đến trò hề vừa rồi.
Như thể không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Vũ Tụng đã quá quen với điều này, anh đeo cặp sách vào và bước ra ngoài một cách vô cảm.
Sau khi rời khỏi lớp học, Kiều Vũ Tụng đột nhiên hơi lo lắng về việc cuốn truyện tranh mà Hoàng Tân Phàm và đồng bọn cướp đi vừa rồi có bị hư hỏng hay không. Nếu bị hỏng, anh phải trả tiền bồi thường cho cửa hàng truyện tranh.
Kiều Vũ Tụng do dự, thấy không có người đi lại ở hành lang, mới lấy truyện tranh ra lần nữa.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Kiều Vũ Tụng trả lời điện thoại: "Alo? Mẹ."
"Alo? Con tan học rồi? Mau đến bệnh viện thành phố nhanh!" Từ Ngạo Quân lo lắng hét lên ở đầu dây bên kia.
Bà hét lớn đến mức làm cho tai của Kiều Vũ Tụng đau nhói. Anh buồn bực hỏi: "Tại sao lại đi bệnh viện thành phố?"
"Kêu con đến thì đến đi! Con còn muốn gặp ba con lần cuối không?!" Từ Ngạo Quân hét lên, trong giọng nói xuất hiện tiếng khóc nức nở.
Kiều Vũ Tụng nghe vậy, tim đột nhiên nhảy một cái, vội hỏi: "Ba làm sao vậy?" Sau khi hỏi, anh nghe thấy một tiếng bíp sau khi cúp máy.
Phút chốc, Kiều Vũ Tụng tay chân lạnh lẽo.
Anh đứng ngẩn người trong hành lang không biết phải làm sao, nếu không phải có hai người bạn cùng lớp đang rượt đuổi, đùa giỡn trên hành lang và va vào anh, có lẽ anh đã bị choáng váng mất rồi.
Kiều Vũ Tụng ngay lập tức chạy xuống lầu, lao vào lề đường và vẫy tay chặn taxi. Hai cánh tay của anh vung mạnh đến mức khiến chiếc taxi phải nhanh chóng dừng lại.
Tuy nhiên, đó là giờ cao điểm, hầu như tất cả các xe taxi trên đường đều được cắm biển "chở khách", và không ai trong số họ chịu dừng lại.
Kiều Vũ Tụng gấp đến độ tại đảo quanh chỗ cũ, gần như sắp khóc.
Nhưng anh không bỏ cuộc, vẫn vẫy tay gọi xe.
Cuối cùng, một chiếc taxi không có hành khách đi về phía đường. Kiều Vũ Tụng vội vàng chạy tới và định mở cửa ghế phụ, nhưng nhìn thấy hai người tiến lại từ phía sau và mở cửa sau trước.
"Là tôi bắt xe!" Kiều Vũ Tụng hô to, ngạc nhiên khi thấy một trong hai người là Tống Vũ Tiều.
"Bạn học, tôi xin lỗi. Tôi có việc gấp, rất khẩn cấp! Làm ơn, để tôi đi trước!" Nam sinh đi cùng Tống Vũ Tiều nhìn Kiều Vũ Tụng bằng ánh mắt cầu xin.
Tống Vũ Tiều cũng nói: "Nhà anh ấy xảy ra tai nạn, thực sự rất vội. Xin hãy để chúng tôi đi trước."
Kiều Vũ Tụng lo lắng như kiến trên chảo nóng, nghĩ đến việc bắt xe gần mười phút, anh không cam lòng lùi lại, nói: "Chỉ mình anh đang vội? Nếu anh muốn đi xe, tự mình bắt đi! "Nói xong liền đẩy người con trai đứng ngoài cửa sau ra, lên xe trước.
Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng đang định đóng cửa thì nam sinh kéo cửa lại.
"Tại sao anh lại vô lý như vậy ?!" Kiều Vũ Tụng gầm lên.
Ngay cả người tài xế taxi cũng không chịu được nữa, sốt ruột nói: "Đến trước thì đi trước,hiểu chưa? Rồi có đi hay không ?"
"Bạn học, tôi cầu xin cậu!" Nam sinh hét lên với đôi mắt đỏ hoe.
Tống Vũ Tiều vốn đã lựa chọn đi đến bên cạnh để bắt xe, nghe thấy Thiệu Tuấn Huy cầu xin, trái tim run lên, quay lại hỏi: "Anh đi đâu vậy? Nói không chừng có thể tiện đường."
Kiều Vũ Tụng chỉ muốn rời đi, tức giận trả lời: "Bệnh viện thành phố!"
"Chúng tôi cũng đến bệnh viện thành phố." Nam sinh vội vàng lau đi nước mắt, chen chúc với Kiều Vũ Tụng, nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau.
Kiều Vũ Tụng bất ngờ, khó có thể tin nhìn nam sinh đang đóng cửa, nhìn về phía trước, Tống Vũ Tiều đã ngồi vào ghế phó lái.
"Bác tài, tôi xin lỗi. Làm ơn nhanh lên, tất cả chúng tôi đều đến bệnh viện thành phố." Tống Vũ Tiều nói với người lái xe trong khi thắt dây an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất