Chương 36: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim2
Lãm Phong Nguyệt có lẽ là tiệm trà sữa ngon nhất mà Tống Vũ Tiều từng uống, theo thói quen thường mua ở các tiệm khác, cậu đã gọi một ly Thanh Vũ ít đường không đá, và quyết định không đi đến tiệm trà sữa nào khác nữa.
Không biết quản lý cửa hàng có đang nói đùa hay không, lần thứ 3 Tống Vũ Tiều đến, đối phương vui vẻ nói: "Từ khi cậu đến cửa hàng của tôi mua trà sữa, công việc kinh doanh của tôi đã thay đổi tốt hơn nhiều !"
Nghe vậy, lông mày Tống Vũ Tiều khẽ động, không trả lời, chỉ nhìn xuống ví và lấy tiền ra. Trước khi đưa tiền cho ông chủ, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Kiều Vũ Tụng từ tấm ván acrylic phản chiếu phía trên quầy.
Kiều Vũ Tụng bước nhẹ về phía cậu, đứng sau lưng cậu một lúc, chậm rãi giơ tay lên.
Thấy thế, Tống Vũ Tiều quay đầu lại.
Tay dừng lại giữa không trung, anh ngượng ngùng cười nói: "Hi, thật là trùng hợp."
"Ừm." Tống Vũ Tiều nhường chỗ gọi món.
Tống Nhạn ở bên cạnh tò mò hỏi: "Quen biết?"
Tống Vũ Tiều lãnh đạm trả lời: "Ừ, Kiều Vũ Tụng."
Còn chưa kịp chào hỏi, anh đã thấy cô gái cắt tóc ngắn mở to mắt ngạc nhiên, cười nói "Kiều Vũ Tụng? Ha ha, hai người không phải là anh em ruột?"
Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười "Không."
Tống Vũ Tiều ngữ khí hời hợt nói: " Vẫn tốt hơn là làm chị gái và em trai với cô."
"Chậc chậc." Cô gái nhìn cậu liếc mắt thẳng thừng.
Nhìn quan hệ thân thiết giữa hai người, Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, nghĩ tới đây, liền hỏi: "Thật sự là chị em?"
"Ha ha ha! Không phải rồi, đều họ Tống mà thôi!" Tống Nhạn nói giơ tay ôm lấy cổ Tống Vũ Tiều, hướng Kiều Vũ Tụng nhấc cằm, "Tôi là Tống Nhạn, hân hạnh!"
Không nghĩ cô ấy sẽ nói những lời chỉ xuất hiện trong truyện tranh, Kiều Vũ Tụng cảm thấy thân thiết khó tả: "Hân hạnh ! Xin hãy quan tâm tôi."
Tống Vũ Tiều thực sự ghét Tống Nhạn ôm cổ cậu như thế này, cư xử thân mật quá mức dễ gây hiểu lầm, điểm chính là cậu trông cao hơn cô, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, thả ra." Tống Vũ Tiều gỡ tay cô ra.
Dù Tống Vũ Tiều nhìn từ đầu đến cuối đều có vẻ chán ghét, nhưng Kiều Vũ Tụng có thể thấy cậu không hề ghét "tomboy" này. Đương nhiên, sự lạnh nhạt của Tống Vũ Tiều có rất nhiều loại, mà đối Tống Nhạn là lạnh nhạt có sự thân thiết của bạn bè, Kiều Vũ Tụng đoán rằng cho dù Tống Nhạn có ôm cổ Tống Vũ Tiều một lần nữa, cậu vẫn sẽ không từ chối.
Kiều Vũ Tụng mua một ly Hồng Nhan 100% đường và đá, hiếu kỳ 2 người họ quen nhau như thế nào. Anh nhanh chóng nhớ ra rằng cả hai đều là học sinh của Lớp Học Bá Phúc lợi Công cộng, đây có lẽ là cơ duyên họ quen biết nhau.
Sau khi hai người lấy trà sữa, cũng không vội đi mà đứng ở cửa tiệm, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà sữa.
Tống Nhạn nói: "Này, thật đấy, hãy đi xem với tôi 1 lần đi. Chưa kể, đây là lần đầu tiên một phim hoạt hình nhập khẩu từ Nhật Bản được chiếu trên màn ảnh rộng trong nước, không đáng xem sao?"
"Không có hứng thú." Giọng điệu của Tống Vũ Tiều vẫn lạnh lùng như cũ.
"Này, cậu được tiến cử, cả ngày không có việc gì làm, thi vào đại học cũng không có áp lực. Cậu có thể xem một bộ phim chưa tới hai tiếng đồng hồ mà!" Tống Nhạn thuyết phục, bất đắc dĩ "Tôi trả tiền có được hay không?"
Tống Vũ Tiều kỳ quái nói: "Tại sao cô không tự đi một mình đi?"
"Tự mình đi xem phim à? Não tôi hỏng rồi sao?" Tống Nhạn kinh ngạc thốt lên.
Tiếng kêu của cô khiến Tống Vũ Tiều giật mình, cậu vô thức nhìn Kiều Vũ Tụng rồi lại thờ ơ nói: "Cô nói to hơn chút nữa coi?"
Giọng của Tống Nhạn quả thực to hơn một chút so với những cô gái bình thường, nhưng điều này chắc liên quan đến tính cách của cô ấy. Kiều Vũ Tụng đã nghe cô nói về bộ phim hoạt hình từ rất sớm, sau khi mua trà sữa, anh do dự một lúc rồi nói: "Mọi người đang nói về"Cuộc sống trong rừng sâu "à?"(nguyên văn )
Hai mắt Tống Nhạn sáng lên, cô gật đầu như giã tỏi, nói: "Đúng, đúng, cậu cũng biết phim này?"
Từ biểu hiện phấn khích của cô, Kiều Vũ Tụng đoán rằng cô rất thích nó, trong nháy mắt trong lòng anh sôi sục.
Cảm nhận được sự hào hứng khi gặp gỡ những người cùng sở thích, anh cười nói: "tôi cũng định đi xem."
"Có thật không? Vậy thì tốt quá!" Tống Nhạn chọc chọc cánh tay Tống Vũ Tiều, "Cùng đi nha!"
Tống Nhạn suốt ngày cầm truyện tranh trong tay, còn lần trước Tống Vũ Tiều nhặt được cuốn truyện mà Kiều Vũ Tụng đánh rơi, nhìn thấy hai người vừa gặp mà như đã quen, Tống Vũ Tiều cảm thấy có chút không nói nên lời. Cậu nhàn nhạt đáp: "Hai người tự đi được không? Cô cũng không phải ở một mình."
Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng đỏ lên, anh thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Tống Nhạn lộ ra ánh mắt như cá chết nói: "Làm ơn, chúng tôi mới quen biết 5 phút trước, được không?"
"Cho nên?" Cậu hỏi ngược lại.
Thái độ thờ ơ của Tống Vũ Tiều khiến Kiều Vũ Tụng lo lắng và tự hỏi liệu mình có phá hoại việc tốt của người khác hay không. Nếu như Tống Vũ Tiều thực sự muốn đi xem phim với Tống Nhạn, nhưng không đồng ý vì kiêu ngạo thì sao?
Vừa nãy anh tham gia cuộc trò chuyện, không phải tự chuốc nhục nhã? Nghĩ như vậy, anh không khó hiểu với thái độ Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: "Không sao, hai người có thể đi với nhau. Phim đó rất nổi tiếng. Tôi sẽ tìm một người bạn đi cùng."
"Vậy gọi bạn cậu đi, có nhiều người như vậy càng vui." Tống Nhạn nói.
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, và anh nghi ngờ phán đoán của chính mình một lần nữa. Anh ngượng ngùng nhìn Tống Vũ Tiều, càng ngày càng hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, Tống Vũ Tiều hỏi Tống Nhạn, "Khi nào?"
Cô vui vẻ nói: "Tối mai! Tối mai có suất chiếu."
"Buổi tối ngày mai? Buổi tối không đi học sao?" Tống Vũ Tiều nhướng mày, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đã gật đầu đồng ý, tâm lý càng buồn bực..
Tống Nhạn khẳng định: "Phim đó ít lịch chiếu hơn, chỉ chiếu tối thứ 3 và thứ 5 chiếu sớm, chỉ có rạp Lộc Hòa chiếu thôi. Không biết có bị trễ không, nên thứ Năm không đến lớp được, phải không? Tuần tới hết chiếu rồi. "
Xem phim suất nửa đêm? Tống Vũ Tiều nhìn 2 người bọn họ, càng khẳng định những người này điên rồi. Trước đó Tống Nhạn không nói sẽ xem phim lúc nửa đêm, nếu không thì Tống Vũ Tiều đã đồng ý với cô từ lâu - dù sao thì cậu cũng rất lo lắng nếu cô ấy đi xem phim lúc nửa đêm một mình.
Bây giờ, nếu hai người họ đi cùng nhau thì có vẻ không ổn lắm. Tống Vũ Tiều không thể nói là sai, nhưng vì ba người họ đã quyết định đi cùng nhau, nên trọng điểm là hai người hâm mộ Kiều Vũ Tụng và Tống Nhạn hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề thời gian. Vì vậy Tống Vũ Tiều đã phải đi cùng.
Làm sao cứ như vậy mơ mơ hồ hồ định xuống? Tống Vũ cảm thấy khó hiểu trước quyết định của mình.
"Được rồi. Đi xem phim lúc nửa đêm, côđi sau buổi tối tự học phải không?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Đúng, đúng." Tống Nhạn sốt ruột nói, "Cậu thật là kỳ quái, cậu không phải thi đại học nữa, còn suy nghĩ buổi tối tự học làm gì? Nói thật giống như cậu sẽ lợi dụng buổi tự học trễ vậy"
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc hỏi: "Không thi đại học à?"
Tống Nhạn cười nói: "Cậu không biết sao? Cậu ấy được cử đi học Đại học Tích Tân. Thời gian còn lại, tùy tiện chơi đùa!"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp một tiếng.
Tống Vũ Tiều nói: "Cô mới kỳ quái được không? Còn chưa đầy bốn tháng nữa là kỳ thi Đại Học, còn tính xem phim lúc nửa đêm."
"Xem phim có thể mất bao lâu? đúng không, Tiểu Tụng!" Tống Nhạn nhìn Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng sửng sốt trước những gì Tống Vũ Tiều nói, sau khi nghe xong phản ứng lại, giả vờ thản nhiên cười nói "Đúng vậy."
Người muốn thi vào đại học cũng không quan tâm, vậy cậu còn lo lắng cái gì? Tống Vũ Tiều nghĩ vậy, nhưng trong lồng ngực dường như có một luồng khí ngột ngạt không thể phun ra. Nghĩ đến Thiệu Tuấn Huy, người đã chia tay bạn gái để chuyên tâm học tập, nhìn hai người này, đặc biệt là Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều không còn gì để nói.
Biết rằng mỗi người đều có kế hoạch riêng, Tống Vũ Tiều không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng. Cậu không thể giải thích tại sao mình lại vội vàng như vậy, nhưng nghĩ đến việc đi xem phim lúc nửa đêm với họ, trong lòng có một số mong đợi khó hiểu.
"Vậy tùy cô." Tống Vũ Tiều nói với Tống Nhạn "Xem xong đưa cô về nhà, tôi liền xong việc."
Tống Nhạn cười hắc hắc, ôm cổ cậu nói: "Vất vả cho cậu, bây giờ là sứ giả bảo vệ hoa."
"Cô nghĩ cô là ai?" Tống Vũ Tiều gỡ bỏ cánh tay của nàng, theo bản năng nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái.
Nghe Tống Vũ Tiều nói, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, mà thấy bọn họ thân mật như vậy, không khỏi lo lắng cho mình có phải là làm bóng đèn hay không, Tống Vũ Tiều tại sao trước sau lạnh nhạt như vậy?
"Chúng tôi sẽ gặp cậu tại rạp chiếu phim Lộc Hòa vào 10:30 tối mai!" Tống Nhạn xác nhận với Kiều Vũ Tụng.
Anh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nhìn bọn họ rời đi trước.
Không biết quản lý cửa hàng có đang nói đùa hay không, lần thứ 3 Tống Vũ Tiều đến, đối phương vui vẻ nói: "Từ khi cậu đến cửa hàng của tôi mua trà sữa, công việc kinh doanh của tôi đã thay đổi tốt hơn nhiều !"
Nghe vậy, lông mày Tống Vũ Tiều khẽ động, không trả lời, chỉ nhìn xuống ví và lấy tiền ra. Trước khi đưa tiền cho ông chủ, cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Kiều Vũ Tụng từ tấm ván acrylic phản chiếu phía trên quầy.
Kiều Vũ Tụng bước nhẹ về phía cậu, đứng sau lưng cậu một lúc, chậm rãi giơ tay lên.
Thấy thế, Tống Vũ Tiều quay đầu lại.
Tay dừng lại giữa không trung, anh ngượng ngùng cười nói: "Hi, thật là trùng hợp."
"Ừm." Tống Vũ Tiều nhường chỗ gọi món.
Tống Nhạn ở bên cạnh tò mò hỏi: "Quen biết?"
Tống Vũ Tiều lãnh đạm trả lời: "Ừ, Kiều Vũ Tụng."
Còn chưa kịp chào hỏi, anh đã thấy cô gái cắt tóc ngắn mở to mắt ngạc nhiên, cười nói "Kiều Vũ Tụng? Ha ha, hai người không phải là anh em ruột?"
Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười "Không."
Tống Vũ Tiều ngữ khí hời hợt nói: " Vẫn tốt hơn là làm chị gái và em trai với cô."
"Chậc chậc." Cô gái nhìn cậu liếc mắt thẳng thừng.
Nhìn quan hệ thân thiết giữa hai người, Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, nghĩ tới đây, liền hỏi: "Thật sự là chị em?"
"Ha ha ha! Không phải rồi, đều họ Tống mà thôi!" Tống Nhạn nói giơ tay ôm lấy cổ Tống Vũ Tiều, hướng Kiều Vũ Tụng nhấc cằm, "Tôi là Tống Nhạn, hân hạnh!"
Không nghĩ cô ấy sẽ nói những lời chỉ xuất hiện trong truyện tranh, Kiều Vũ Tụng cảm thấy thân thiết khó tả: "Hân hạnh ! Xin hãy quan tâm tôi."
Tống Vũ Tiều thực sự ghét Tống Nhạn ôm cổ cậu như thế này, cư xử thân mật quá mức dễ gây hiểu lầm, điểm chính là cậu trông cao hơn cô, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, thả ra." Tống Vũ Tiều gỡ tay cô ra.
Dù Tống Vũ Tiều nhìn từ đầu đến cuối đều có vẻ chán ghét, nhưng Kiều Vũ Tụng có thể thấy cậu không hề ghét "tomboy" này. Đương nhiên, sự lạnh nhạt của Tống Vũ Tiều có rất nhiều loại, mà đối Tống Nhạn là lạnh nhạt có sự thân thiết của bạn bè, Kiều Vũ Tụng đoán rằng cho dù Tống Nhạn có ôm cổ Tống Vũ Tiều một lần nữa, cậu vẫn sẽ không từ chối.
Kiều Vũ Tụng mua một ly Hồng Nhan 100% đường và đá, hiếu kỳ 2 người họ quen nhau như thế nào. Anh nhanh chóng nhớ ra rằng cả hai đều là học sinh của Lớp Học Bá Phúc lợi Công cộng, đây có lẽ là cơ duyên họ quen biết nhau.
Sau khi hai người lấy trà sữa, cũng không vội đi mà đứng ở cửa tiệm, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà sữa.
Tống Nhạn nói: "Này, thật đấy, hãy đi xem với tôi 1 lần đi. Chưa kể, đây là lần đầu tiên một phim hoạt hình nhập khẩu từ Nhật Bản được chiếu trên màn ảnh rộng trong nước, không đáng xem sao?"
"Không có hứng thú." Giọng điệu của Tống Vũ Tiều vẫn lạnh lùng như cũ.
"Này, cậu được tiến cử, cả ngày không có việc gì làm, thi vào đại học cũng không có áp lực. Cậu có thể xem một bộ phim chưa tới hai tiếng đồng hồ mà!" Tống Nhạn thuyết phục, bất đắc dĩ "Tôi trả tiền có được hay không?"
Tống Vũ Tiều kỳ quái nói: "Tại sao cô không tự đi một mình đi?"
"Tự mình đi xem phim à? Não tôi hỏng rồi sao?" Tống Nhạn kinh ngạc thốt lên.
Tiếng kêu của cô khiến Tống Vũ Tiều giật mình, cậu vô thức nhìn Kiều Vũ Tụng rồi lại thờ ơ nói: "Cô nói to hơn chút nữa coi?"
Giọng của Tống Nhạn quả thực to hơn một chút so với những cô gái bình thường, nhưng điều này chắc liên quan đến tính cách của cô ấy. Kiều Vũ Tụng đã nghe cô nói về bộ phim hoạt hình từ rất sớm, sau khi mua trà sữa, anh do dự một lúc rồi nói: "Mọi người đang nói về"Cuộc sống trong rừng sâu "à?"(nguyên văn )
Hai mắt Tống Nhạn sáng lên, cô gật đầu như giã tỏi, nói: "Đúng, đúng, cậu cũng biết phim này?"
Từ biểu hiện phấn khích của cô, Kiều Vũ Tụng đoán rằng cô rất thích nó, trong nháy mắt trong lòng anh sôi sục.
Cảm nhận được sự hào hứng khi gặp gỡ những người cùng sở thích, anh cười nói: "tôi cũng định đi xem."
"Có thật không? Vậy thì tốt quá!" Tống Nhạn chọc chọc cánh tay Tống Vũ Tiều, "Cùng đi nha!"
Tống Nhạn suốt ngày cầm truyện tranh trong tay, còn lần trước Tống Vũ Tiều nhặt được cuốn truyện mà Kiều Vũ Tụng đánh rơi, nhìn thấy hai người vừa gặp mà như đã quen, Tống Vũ Tiều cảm thấy có chút không nói nên lời. Cậu nhàn nhạt đáp: "Hai người tự đi được không? Cô cũng không phải ở một mình."
Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng đỏ lên, anh thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Tống Nhạn lộ ra ánh mắt như cá chết nói: "Làm ơn, chúng tôi mới quen biết 5 phút trước, được không?"
"Cho nên?" Cậu hỏi ngược lại.
Thái độ thờ ơ của Tống Vũ Tiều khiến Kiều Vũ Tụng lo lắng và tự hỏi liệu mình có phá hoại việc tốt của người khác hay không. Nếu như Tống Vũ Tiều thực sự muốn đi xem phim với Tống Nhạn, nhưng không đồng ý vì kiêu ngạo thì sao?
Vừa nãy anh tham gia cuộc trò chuyện, không phải tự chuốc nhục nhã? Nghĩ như vậy, anh không khó hiểu với thái độ Tống Vũ Tiều.
Kiều Vũ Tụng vội vàng nói: "Không sao, hai người có thể đi với nhau. Phim đó rất nổi tiếng. Tôi sẽ tìm một người bạn đi cùng."
"Vậy gọi bạn cậu đi, có nhiều người như vậy càng vui." Tống Nhạn nói.
Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, và anh nghi ngờ phán đoán của chính mình một lần nữa. Anh ngượng ngùng nhìn Tống Vũ Tiều, càng ngày càng hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của anh, Tống Vũ Tiều hỏi Tống Nhạn, "Khi nào?"
Cô vui vẻ nói: "Tối mai! Tối mai có suất chiếu."
"Buổi tối ngày mai? Buổi tối không đi học sao?" Tống Vũ Tiều nhướng mày, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đã gật đầu đồng ý, tâm lý càng buồn bực..
Tống Nhạn khẳng định: "Phim đó ít lịch chiếu hơn, chỉ chiếu tối thứ 3 và thứ 5 chiếu sớm, chỉ có rạp Lộc Hòa chiếu thôi. Không biết có bị trễ không, nên thứ Năm không đến lớp được, phải không? Tuần tới hết chiếu rồi. "
Xem phim suất nửa đêm? Tống Vũ Tiều nhìn 2 người bọn họ, càng khẳng định những người này điên rồi. Trước đó Tống Nhạn không nói sẽ xem phim lúc nửa đêm, nếu không thì Tống Vũ Tiều đã đồng ý với cô từ lâu - dù sao thì cậu cũng rất lo lắng nếu cô ấy đi xem phim lúc nửa đêm một mình.
Bây giờ, nếu hai người họ đi cùng nhau thì có vẻ không ổn lắm. Tống Vũ Tiều không thể nói là sai, nhưng vì ba người họ đã quyết định đi cùng nhau, nên trọng điểm là hai người hâm mộ Kiều Vũ Tụng và Tống Nhạn hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề thời gian. Vì vậy Tống Vũ Tiều đã phải đi cùng.
Làm sao cứ như vậy mơ mơ hồ hồ định xuống? Tống Vũ cảm thấy khó hiểu trước quyết định của mình.
"Được rồi. Đi xem phim lúc nửa đêm, côđi sau buổi tối tự học phải không?" Tống Vũ Tiều hỏi.
"Đúng, đúng." Tống Nhạn sốt ruột nói, "Cậu thật là kỳ quái, cậu không phải thi đại học nữa, còn suy nghĩ buổi tối tự học làm gì? Nói thật giống như cậu sẽ lợi dụng buổi tự học trễ vậy"
Kiều Vũ Tụng kinh ngạc hỏi: "Không thi đại học à?"
Tống Nhạn cười nói: "Cậu không biết sao? Cậu ấy được cử đi học Đại học Tích Tân. Thời gian còn lại, tùy tiện chơi đùa!"
Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng trong lòng hồi hộp một tiếng.
Tống Vũ Tiều nói: "Cô mới kỳ quái được không? Còn chưa đầy bốn tháng nữa là kỳ thi Đại Học, còn tính xem phim lúc nửa đêm."
"Xem phim có thể mất bao lâu? đúng không, Tiểu Tụng!" Tống Nhạn nhìn Kiều Vũ Tụng.
Kiều Vũ Tụng sửng sốt trước những gì Tống Vũ Tiều nói, sau khi nghe xong phản ứng lại, giả vờ thản nhiên cười nói "Đúng vậy."
Người muốn thi vào đại học cũng không quan tâm, vậy cậu còn lo lắng cái gì? Tống Vũ Tiều nghĩ vậy, nhưng trong lồng ngực dường như có một luồng khí ngột ngạt không thể phun ra. Nghĩ đến Thiệu Tuấn Huy, người đã chia tay bạn gái để chuyên tâm học tập, nhìn hai người này, đặc biệt là Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều không còn gì để nói.
Biết rằng mỗi người đều có kế hoạch riêng, Tống Vũ Tiều không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng. Cậu không thể giải thích tại sao mình lại vội vàng như vậy, nhưng nghĩ đến việc đi xem phim lúc nửa đêm với họ, trong lòng có một số mong đợi khó hiểu.
"Vậy tùy cô." Tống Vũ Tiều nói với Tống Nhạn "Xem xong đưa cô về nhà, tôi liền xong việc."
Tống Nhạn cười hắc hắc, ôm cổ cậu nói: "Vất vả cho cậu, bây giờ là sứ giả bảo vệ hoa."
"Cô nghĩ cô là ai?" Tống Vũ Tiều gỡ bỏ cánh tay của nàng, theo bản năng nhìn Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái.
Nghe Tống Vũ Tiều nói, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, mà thấy bọn họ thân mật như vậy, không khỏi lo lắng cho mình có phải là làm bóng đèn hay không, Tống Vũ Tiều tại sao trước sau lạnh nhạt như vậy?
"Chúng tôi sẽ gặp cậu tại rạp chiếu phim Lộc Hòa vào 10:30 tối mai!" Tống Nhạn xác nhận với Kiều Vũ Tụng.
Anh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, nhìn bọn họ rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất