Tương Ngữ

Chương 47: Che lấp 5

Trước Sau
Theo đuổi? Nghe thấy cái từ này, Kiều Vũ Tụng chỉ cảm thấy hoang đường. Anh không phải không tin Tống Vũ Tiều có thể yêu thích anh, anh chỉ không tin Tống Vũ Tiều không biết sự chênh lệch giữa bọn họ.

Kiều Vũ Tụng không muốn miễn cưỡng tiếp tục nói chuyện với cậu, càng nói chuyện nhiều, ấn tượng của họ về nhau càng tan rã. Anh vừa lo lắng ấn tượng của mình trong tâm trí Tống Vũ Tiều không tốt, mà anh còn lo lắng mình nghe được càng nhiều, càng nhận ra Tống Vũ Tiều không phải như những gì anh tưởng tượng.

Anh muốn giữ trong lòng hình ảnh người đàn ông hoàn mỹ của Tống Vũ Tiều, mà không phải bên trong chân thực xa lạ cùng hoang đường.

"Em nói gì cũng được, anh đi đây." Kiều Vũ Tụng quay người, định mở cửa thì thấy cửa đã bị khóa lại lần nữa.

Anh sửng sốt, quay đầu lại nói: "Mau mở cửa cho anh xuống xe! Sắp trễ giờ rồi!"

"Không kịp? Không phải chuyến bay lúc 5h sao? Tối đa phải mất 10 phút để qua kiểm tra an ninh, bây giờ còn ít nhất một giờ trước khi lên máy bay mà." Sân bay Thành phố Tây là sân bay quốc nội Tống Vũ Tiều quen thuộc nhất, ngoại trừ sân bay Tích Tân.

Bây giờ tình huống đã trở nên quá xấu hổ, Kiều Vũ Tụng không có tâm trí và thời gian để ngụy tạo nữa. Hơn nữa, thái độ nắm chắc phần thắng từ đầu đến cuối của Tống Vũ Tiều thực sự khiến Kiều Vũ Tụng không vui, anh nói ra tất cả sự thật: "Anh không về Tích Tân, anh đi trạm xe lửa để về Cẩm Dung."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều choáng váng.

"Anh bay bốn ngày nghỉ hai ngày. Từ Tích Tân về Cẩm Dung hôm đó là ngày cuối cùng của đợt này. Vốn dĩ hôm nay và ngày mai anh được nghỉ ca, vì vậy đã nói trước đó với em là anhcó thể đến đây và qua đêm. Nhưng đột nhiên hôm nay nhận được thông báo anh chuẩn bị dự bị cho ngày mai, còn là chuyến bay lúc 5h sáng. "

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng tức giận nói rằng:

"Hôm nay không có chuyến bay nào về Cẩm Dung, anhđã mua vé xe lửa, khởi hành lúc 3:15 chiều. Nếu anh không đi bây giờ, sẽ bị lỡ chuyến. Nếu không thể đến đúng giờ vào ngày mai, anh sẽ bị đánh giá! "

Kiều Vũ Tụng nói xong liền quay người lại, nhưng cửa xe vẫn khóa, quay đầu tức giận hỏi: "Còn chưa mở cửa? Đừng nói với anh, trước giờ em theo đuổi người khác như thế này?"

"Ồ, em chưa từng theo đuổi ai khác."Tống Vũ Tiều nói xong, thấy anh sửng sốt, liền nói ra tâm lý nghi hoặc "Nếu chuyến tàu lúc 3h15, thì gần 10h tối sẽ đến Cẩm Dung. Chuyến bay lúc 5h sáng mai, anh phải thức dậy lúc 2-3h đêm để đến sân bay, và hầu như không có thời gian nghỉ ngơi giữa chừng. Anh biết điều này, nhưng vẫn chọn đến gặp em. Đến lúc này, anh còn nói không phải theo đuổi em?"

Kiều Vũ Tụng không ngờ tình hình trở nên căng thẳng như vậy, nhưng anh vẫn thản nhiên bình tĩnh, "Không phải. Nếu em không biết – vậy thì không phải."

"Ồ ..." Sau khi nói xong, Tống Vũ Tiều nghĩ thầm, hình như là như vậy. Nếu mọi nỗ lực không được chú ý, đối phương sẽ không bao giờ phải nghĩ đến việc đáp lại.

Kiều Vũ Tụng cau mày, hỏi: "Bây giờ, anh xuống xe được chưa?"

"Cho em xem vé của anh?" Tống Vũ Tiều không trực tiếp trả lời anh.

Cậu xưa nay đã như vậy, không bao giờ xem xét vấn đề của người khác cho đến khi vấn đề của mình được giải quyết. Kiều Vũ Tụng sốt ruột lấy điện thoại di động ra, tra thông tin vé rồi đưa cho cậu.

Tống Vũ Tiều nhìn kỹ một chút, trong lòng thở dài, kinh ngạc nói: "Buổi trưa hôm nay mới mua vé, lại còn là vé đứng?"

Kiều Vũ Tụng giật mình và ngay lập tức lấy lại điện thoại của mình.

"Anh thà đứng 6 tiếng trở về Cẩm Dung, anh cũng phải đến." Không biết vì sao, Tống Vũ Tiều không thể tin được và cảm thấy có chút buồn cười, "Anh thật là yêu thích em."



Kiều Vũ Tụng nghe xong mặt đỏ lên, vừa là xấu hổ, vừa bị Tống Vũ Tiều chọc tức giận. Đột nhiên, điện thoại di động của anh vang lên. Khi thấy cuộc gọi từ Thành phố Tây, anh nhanh chóng nhấc máy nói: "Alo? Xin chào."

"Anh còn đặt xe không?" tài xế xe công nghệ bất mãn nói, "Tôi đến đây đã lâu rồi, ít nhất phải 20 phút, nếu anh không đến tôi sẽ hủy đơn hàng đấy! "

Nhìn chiếc xe đặt trực tuyến trước mặt, Kiều Vũ Tụng cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng nói: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đã bị chậm trễ một số việc. Chờ chút, tôi sẽ tới ngay."

Nghe anh nói, Tống Vũ Tiều đoán rằng anh đã đặt dịch vụ gọi xe trực tuyến, và bây giờ đang nói chuyện với tài xế. Có vẻ như kế hoạch Kiều Vũ Tụng ban đầu rất kỹ lưỡng, tiếc là cậu đã nhìn thấu làm hỏng nó. Vẻ ngoài bối rối của Kiều Vũ Tụng khiến Tống Vũ Tiều không nhịn được vui vẻ.

Có lẽ bởi vì nghề nghiệp của mình, cho dù Kiều Vũ Tụng nói chuyện với tài xế, anh vẫn rất lịch sự, điều này thực sự thú vị. Tống Vũ Tiều thấy anh xin lỗi liên tục, nói: "Hủy đơn hàng."

Kiều Vũ Tụng đang phiền muộn cậu lâu không mở cửa, nghe thấy, nói: "Mau mở cửa cho anh xuống xe."

"Em yêu cầu anh nhanh chóng hủy đơn hàng." Tống Vũ Tiều thờ ơ nói, "Nếu không, bây giờ cho dù chạy tới xe của anh ta, anh sẽ phải nhìn bộ mặt nặng nề của hắn. Tại sao phải phiền phức vậy?"

Nghe rất có đạo lý, Kiều Vũ Tụng hỏi, "Nếu anh hủy đơn, em sẽ đưa anh đến nhà ga xe lửa?"

Cậu chép miệng, nói: "Trước tiên anh hãy hủy đơn."

Kiều Vũ Tụng nghi ngờ nhìn cậu, xin lỗi người tài xế xe công nghệ, nói rằng anh sẽ hủy đơn. Chưa kịp giải thích lý do thì đầu dây bên kia mắng mỏ 1 câu rồi cúp máy.

Bây giờ không còn cách nào khác, Kiều Vũ Tụng bất lực, sự bình tĩnh của Tống Vũ Tiều càng khiến anh bực mình hơn. Anh hít một hơi thật sâu, thắt dây an toàn rồi nói: "Mau lái xe đi, không đi thì không còn kịp nữa."

"Đừng lo lắng." Tống Vũ Tiều vung tay đánh lái sang trái, lái xe lên trên đường, "Em trực tiếp đưa anh trở về Cẩm Dung."

Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng sững sờ.

Mãi đến khi lái xe ra đến con đường phía trước, Kiều Vũ Tụng mới nghĩ ra mình nên nói gì với Tống Vũ Tiều. Anh hỏi: "Em đưa anh về Cẩm Dung? Lái xe đi?"

"Đường cao tốc Cẩm Tây đã được thông xe trước lễ hội mùa xuân năm nay. Thời tiết gần đây rất tốt và cũng không có lở đất. Nếu toàn tuyến thông suốt, cộng với thời gian nghỉ ngơi trên đường, sẽ mất khoảng 6 giờ từ đây đến Cẩm Dung."

Tống Vũ Tiều liếc nhìn đồng hồ đo nhiên liệu,"Thay vì đứng 6 tiếng trên xe lửa, anhcó thể thoải mái ngồi trên xe và nhìn phong cảnh trên đường đi, chợp mắt một chút, vừa dậy đã đến nơi, không tốt sao? "

Kiều Vũ Tụng nghe tim đập nhanh hơn, không biết phải nói gì, thấy Tống Vũ Tiều liếc nhìn mình liền hỏi: "Cái gì?"

"Không có gì đâu." Tống Vũ Tiều nói, "Em chỉ muốn nói với anh rằng: đây là cách em theo đuổi một người."

Kiều Vũ Tụng trước không biết nên làm gì, hiện tại càng không nói nên lời. Lời nói Tống Vũ Tiều không làm cho anh vui vẻ mà càng khiến anh bất an. Anh khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thành phố Tây nằm ở nơi hẻo lánh, sân bay ở ngoại thành, lái xe một hồi lâu chỉ có đồi núi cùng sa mạc hai bên đường.



Bầu trời xanh thẳm vạn dặm không mây, nắng thiêu đốt con đường như muốn bốc khói. Cảnh vật hoang vắng, đường không có người trông như vô tận, không biết nó sẽ kéo dài đến đâu, như không có điểm cuối.

Ở đây có rất ít thiết bị đo tốc độ. Kiều Vũ Tụng nhìn thấy biển báo giới hạn tốc độ nhấp nháy qua cửa sổ. Anh lại nhìn vào bảng điều khiển trên xe, Tống Vũ Tiều rõ ràng đã chạy quá tốc độ.

Làm Tống Vũ Tiều thả lỏng chân ga không phải biển báo hạn chế tốc độ dọc đường - mà là biển báo "Cẩn thận dê"

Không có nhạc hay radio trong xe, Kiều Vũ Tụng đang buồn ngủ vì nắng chiếu. Anh tự hỏi quanh đây thật sự có dê hay không, nhưng nghĩ tới nói chuyện cùng Tống Vũ Tiều, liền chậm chạp không có mở miệng.

Chờ xe đi vào đường cao tốc, Kiều Vũ Tụng thở dài, ỉu xìu hỏi: "Sao em lại muốn theo đuổi anh?"

Tống Vũ Tiều ngạc nhiên liếc anh một cái, suy nghĩ một chút rồi hỏi ngược lại: "Theo đuổi một người, còn cần lý do?"

"Không, chắc là không." Kiều Vũ Tụng mỏi mệt lau mặt, quay đầu nhìn cậu, "Vậy em có cảm thấy rằng em yêu thích anh không?"

Tống Vũ Tiều không hiểu tại sao phản ứng của anh lại như thế này, nếu cậu không lý giải sai, thì Kiều Vũ Tụng chắc chắn thích cậu, nhưng đã như vậy, tại sao anh lại có thái độ này?

Kiều Vũ Tụng không đợi cậu trả lời, nói trước: "Em nghĩ là Em thích Anh, nên muốn đuổi theo anh. Vậy em thích anh ở điểm nào? Em có hiểu anh không? Em biết anh là người thế nào sao? Từ trướcở Nhạc Đường, chúng ta không có nhiều hiểu biết,hiện tại cách 13 năm không gặp mặt, không liên lạc, anh đã không phải là bộ dáng năm đó. Dựa vào cái gì em nói yêu thích anh? Còn nói muốn theo đuổi anh?"

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng nghe được chút manh mối.

Cậu hỏi, "Đó là lý do anh không thừa nhận là yêu thích em? Bởi vì anh không chắc con người thật của em có phải là dáng vẻ mà anh thích hay không?"

Trong một lúc, Kiều Vũ Tụng chỉ cảm thấy tức ngực. Tống Vũ Tiều nói đúng tâm tư của anh, anh vừa không có cảm động, cũng không có sợ sệt, mà cảm giác bất lực đối mặt với sự thật.

"Không chịu thừa nhận là việc của anh, nhưng không thể vì chuyện này mà phủ nhận suy nghĩ của em, đúng không?" Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút rồi nói, "Cho dù em không biết con người anh bây giờ, lẽ nào chính anh cũng không biết? Anh không nghĩ rằng anh đáng giá để được yêu thích và theo đuổi? "

Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu và nói: "Tất nhiên anh biết anh xứng đáng được yêu thương và trân trọng. Không ai là không có giá trị. Anh biết ưu điểm của mình, anh thường được khen là tốt bụng, cẩn thận và đẹp trai. Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều, như vậy vẫn chưa đủ, em hiểu không? Vì trên đời còn vô số người như vậy. Sẽ không ai ở bên một người chỉ vì người đó tốt bụng, tuyệt đối không có."

"Hai người có thể ở cùng nhau là bởi vì biết rõ lẫn nhau, biết phẩm chất khác biệt trên người đối phương."

Tống Vũ Tiều vội vàng quay đầu nhìn anh, phát hiện trên mặt anh tràn đầy u sầu, buồn bực, có cả suy nghĩ thống khổ trong đó. Lúc này Tống Vũ Tiều mới chợt nhận ra giữa mình và Kiều Vũ Tụng có sự hiểu lầm. Cậu phải nói rõ ràng trước khi anh từ chối.

"Có phải anh đang suy nghĩ nhiều không?" Tống Vũ Tiều nói, "Em chỉ nói là em theo đuổi anh, nhưng em không nói nhất định phải ở bên anh."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng yên lặng.

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút rồi nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: "Sở dĩ nói với anh rõ ràng, không phải vì để anh đồng ý, hay là thực sự giao du với anh. Nếu anh không muốn, tất nhiên là em sẽkhông ép buộc anh. Em chọn nói điều đó, bởi vì không muốn viện lý do để đối xử tốt với anh nữa."

"Nếu muốn đối xử tốt với ai đó và muốn gặp người ta, luôn phải mượn cớ, tìm lý do. Anh không mệt sao? Em khá mệt. Hiện tại em đang nói với anh rằng:em đang theo đuổi anh. Anh không thể chấp nhận được em, nhưng ít nhất từ ​​bây giờ, anh có thể hiểu rằng mỗi lần em lấy lòng anh, đối xử tốt với anh, anh có thểlý giải là vì em yêu thích anh."

"Như vậy, khi nhớ anh, em có thể trực tiếp hỏi anh đang làm gì? thay vì hỏi khi anh bay ra nước ngoài, anh có thể mang giúp em đồ dùng từ cửa hàng miễn thuế không? "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau