Tương Ngữ

Chương 50: Che lấp 8

Trước Sau
Phảng phất giống với nụ hôn ở trong xe, nhưng lại biến hóa rất khác, Kiều Vũ Tụng không dám chắc chắn, bởi vì hơi thở của Tống Vũ Tiều rơi trên khuôn mặt, đã cản trở trí nhớ của anh. Cơ thể anh cứng nhắc, cũng không nhúc nhích, quên mất hô hấp.

Cảm thấy bàn tay của Tống Vũ Tiều trượt tới gáy mình, anh cảm thấy hơi ngứa, ngứa đến mức phải đưa tay lên, nhưng lại quên mất động tác đẩy lui giữa không trung.

Kiều Vũ Tụng, người cứng như thạch cao, cuối cùng cũng có phản ứng, cùng lúc Tống Vũ Tiều kết thúc nụ hôn, nhìn thẳng vào mắt anh, và hỏi, "Hiện tại như vậy cũng không được?"

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, không hiểu vì sao, cảm thấy hơi buồn cười. Anh nhịn cười, gật đầu nói: "Có thể... Aaa..."

Tống Vũ Tiều đột nhiên ghé lại hôn, đầu lưỡi đảo qua thăm dò, khiến anh không thể hoàn thành câu nói những gì mình cho phép, ngay cả bàn tay đang đưa lên giữa không trung, sau một hồi giằng co cũng chọn đặt lên vai cậu.

Cho đến bây giờ, Kiều Vũ Tụng mới có cơ hội cảm nhận được đôi môi cậu mềm mại. Đầu lưỡi không thăm dò sâu mà chạm nhẹ giữa răng - môi anh.

Đầu óc Kiều Vũ Tụng trống rỗng, và nụ hôn đáp lại giống như một kiểu tự ý thức, xuất phát từ vô số kinh nghiệm hôn mà anh đã có. Nhưng chạm vào đầu lưỡi của Tống Vũ Tiều, đầu óc anh càng ngày càng hỗn loạn. Anh hỗn loạn và tham lam, hôn theo bản năng, dường như từ lúc sinh ra đã mang theo năng lực này.

Hô hấp rất nhẹ, Tống Vũ Tiều thở ra ấm áp lại nhẹ nhàng. Cậu giữ gáy Kiều Vũ Tụng, khiến anh có thể cảm nhận được sức mạnh của những ngón tay. Đầu ngón tay Tống Vũ Tiều có vết chai, khi sờ sờ tai anh, thô ráp mà chân thực.

Tống Vũ Tiều hơi bất ngờ trước nụ hôn trúc trắc của Kiều Vũ Tụng, trông anh không giống một người từng trải, tình trường dày dặn. Tống Vũ Tiều thấy áo thun bị Kiều Vũ Tụng nắm cho nhăn nhúm, giống như anh đang run rẩy. Khi Tống Vũ Tiều ôm chặt lấy anh, anh đã sững người rồi.

Tống Vũ Tiều không còn cách nào khác phải buông ra, gỡ bàn tay nắm chặt của anh buông xuống bên người. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, Tống Vũ Tiều nhéo nhéo, cả người anh run lên. Bàn tay Tống Vũ Tiều nắm chặt lấy tay anh.

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, cho đến khi điện thoại di động của Kiều Vũ Tụng có thông báo tin nhắn, họ mới dừng lại.

Lấy ra điện thoại làm gián đoạn nụ hôn của họ, Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng cười.

"Cái mũi của em..." Anh tránh né ánh mắt của Tống Vũ Tiều.

Được nhắc nhở, Tống Vũ Tiều hơi giật mình. Cậu sờ sờ chóp mũi, phát hiện có mồ hôi, xấu hổ nói: "Em đi rửa mặt."

Kiều Vũ Tụng kiểm tra thông tin do phần mềm lập lịch trình gửi đến, nghe thấy gật đầu, nói với bóng lưng Tống Vũ Tiều, "Sữa rửa mặt ở trong tủ, bên cạnh gương."

Hệ thống đã gửi thời gian lên máy bay để nhắc Kiều Vũ Tụng tham gia cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay đúng giờ, đồng thời hệ thống cũng đẩy các yêu cầu về suất ăn đặc biệt cho một số hành khách trên chuyến bay ngày mai.

Đã gần 11h, còn 4 tiếng trước khi khởi hành. Ngày thường, cho dù chỉ còn nửa tiếng, Kiều Vũ Tụng sẽ tranh thủ thời gian để chợp mắt, nhưng bây giờ Tống Vũ Tiều đang ở nhà, anh lại do dự và bất an.

Nhớ đến nụ hôn triền miên vừa rồi, tim Kiều Vũ Tụng đập nhanh hơn. Anh muốn nói chuyện với cậu cả đêm - sau khi Tống Vũ Tiều đã bộc lộ muốn ở bên anh, tưởng tượng đến Tống Vũ Tiều còn phải lái xe về thành phố Tây, anh không thể ích kỷ như vậy.

Kiều Vũ Tụng đặt điện thoại xuống, đặt cái gối trên ghế sofa lên bàn, ngồi xổm xuống nhấc phần dưới ghế sô pha lên rồi mở phần đã gấp ra.

Tống Vũ Tiều rửa mặt xong bước ra, ngạc nhiên thấy ghế sofa đã biến thành giường sofa. Này cũng quá khách sáo rồi! Tống Vũ Tiều ôm cánh tay dựa vào tường, nhìn anh bận rộn, trong lòng không khỏi nghĩ: Nếu cậu nhất định muốn ngủ với Kiều Vũ Tụng, chắc anh sẽ không đến nỗi đuổi cậu ra ngoài.

"Ai sẽ ngủ trên ghế sofa này?" Tống Vũ Tiều hỏi.

Kiều Vũ Tụng loay hoay với chiếc giường sofa, quay lại thấy Tống Vũ Tiều đang mỉm cười, nhưng anh lại xấu hổ vô cớ. Anh cười khổ nói: "Đương nhiên là anh ngủ, em ngủ trên giường."

"Không nên như vậy." Tống Vũ Tiều đi tới, thoải mái ngồi ở trên ghế sofa, "Anh tắm xong rồi ngủ trên giường đi, trên giường sạch sẽ hơn, em ngủ ở đây là được, quay trở lại còn có thời gian dọn dẹp. "



Cậu nói rất có đạo lý. Nhưng để cậu ngủ sofa, Kiều Vũ Tụng không yên tâm. Cái này gọi là gì? Trước ngày hôm nay, anh vẫn đang tận hưởng tình yêu thầm kín của mình dành cho Tống Vũ Tiều, đắm chìm trong cảm giác tự thỏa mãn rằng anh có thể làm bất cứ điều gì cho Tống Vũ Tiều, còn bây giờ, Tống Vũ Tiều lặn lội đường xa mà đưa anh trở về, đến nghỉ ngơi trong nhà của anh, phải ngủ giường sofa.

Mối quan hệ của họ dường như bị đảo ngược, ngay cả yêu thích của anh dành cho Tống Vũ Tiều cũng trở nên vô căn cứ.

Tống Vũ Tiều nhìn anh làm, khó dễ nói "Làm sao? Bây giờ là em đang theo đuổi anh, anh cũng không thể vô tâm được? Đừng nói ghế sofa, anh kêu em ngủ trên đất, em cũng phải cảm kích anh không đuổi em ra ngoài, đúng không?"

"Nói cái gì vậy!" Kiều Vũ Tụng không khỏi thốt lên, nhưng Tống Vũ Tiều lại mỉm cười. Xem lời nói đùa của cậu quá nhàm chán Kiều Vũ Tụng từ bỏ xoắn xuýt, thở ra một hơi, nói: "Anh đi tắm, em nên nghỉ ngơi sớm đi, dậy rồi còn phải lái xe đường dài nữa."

Sau khi nói xong, Kiều Vũ Tụng tìm thấy một bộ quần áo thay đổi từ tủ quần áo, và bước vào phòng tắm mà không nhìn lại.

Kiều Vũ Tụng rời đi không bao lâu, Tống Vũ Tiều liền buồn ngủ.

Cậu tắt đèn trong phòng, chỉ để lại đèn sàn cạnh ghế sofa.

Sau khi nguồn sáng biến mất, căn hộ trông càng nhỏ hơn. Tống Vũ Tiều lấy điện thoại di động ra, mở phần mềm trò chuyện xem trạng thái mới của "bạn bè".

Nói là "bạn bè", nhưng thực tế lại có rất ít người thường xuyên liên lạc với nhau. Trong nhóm cấp ba do một bạn học kéo, tin nhắn chưa đọc hiện tại là "99+", Tống Vũ Tiều mở nhóm và xem các học sinh hăng hái phát biểu. Mặc dù tất cả mọi người trong nhóm đều sử dụng tên thật của mình làm danh thiếp của nhóm, Tống Vũ Tiều hoàn toàn không thể ghép những cái tên này với những người trong ấn tượng của cậu, thậm chí có nhiều cái tên mà cậu không có ấn tượng gì.

Vì vậy, Tống Vũ Tiều không còn quan tâm đến những gì họ nói trong nhóm.

Cậu nhắm mắt lại, sau khi đặt đồng hồ báo thức để thức dậy.

Không bao lâu, Tống Vũ Tiều nghe thấy Kiều Vũ Tụng cố ý thả nhẹ tiếng bước chân.

Cậu không mở mắt, chỉ lắng nghe chuyển động của Kiều Vũ Tụng trong phòng bằng cảm giác. Căn hộ nhỏ đến mức cậu nghe thấy tiếng Kiều Vũ Tụng đi đến tủ lạnh, đoán rằng anh muốn uống nước, nghe thấy tiếng Kiều Vũ Tụng sột soạt ngồi ở bàn, có thể anh đang chăm sóc da trước khi đi ngủ.

Sau đó, dường như Kiều Vũ Tụng đi đến giữa phòng.

Anh có thể đang sắp xếp lại va li lên máy bay, bởi vì cậu nhớ va li ở chỗ đó.

Một lúc sau, Kiều Vũ Tụng đứng dậy, bước chân càng ngày càng gần ghế sofa, âm thanh càng lúc càng nhẹ. Tống Vũ Tiều vô thức cau mày, nhưng không mở mắt.

Yên tĩnh lạ thường. Ánh sáng của đèn sàn rơi vào mi mắt Tống Vũ Tiều, ánh sáng từ khe hở xuyên vào mắt cậu, cản trở Tống Vũ Tiều thám thính, cho đến khi cậu lờ mờ nghe thấy Kiều Vũ Tụng hô hấp.

Nó rất nhẹ, chậm rãi, có kềm chế, gần như cẩn thận không muốn bị phát hiện. Cuối cùng, Tống Vũ Tiều thậm chí không thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Cậu mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt của Kiều Vũ Tụng phóng đại vô hạn trước mắt, và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mình.

Với một tiếng bật, Tống Vũ Tiều quay đầu nhìn lại, thấy Kiều Vũ Tụng ngồi dưới đất.

"Anh làm gì vậy?" Tống Vũ Tiều không nhịn được cười nói.

Kiều Vũ Tụng còn tưởng rằng cậu đang ngủ, đứng lên nói: "Không làm gì."

"Thật sao?" Vừa nhìn thấy anh xoay người lại, Tống Vũ Tiều đột ngột ngồi dậy, nắm lấy tay anh rồi thô bạo kéo xuống.



Kiều Vũ Tụng không nghĩ tới cậu ra sức như thế, mất thăng bằng, cả người ngã về phía sau. Còn chưa kịp đứng vững, thân thể gầy yếu của anh đã bị Tống Vũ Tiều ôm lấy từ phía sau, khiến anh không giữ được trọng tâm, nặng nề ngã vào lòng Tống Vũ Tiều.

Một người đàn ông hơn 100 cân đột nhiên ngồi trên đùi, theo đà đi xuống, Tống Vũ Tiều cau mày, theo bản năng lầm bầm: Vẫn nặng như thế

"Cái gì?" Kiều Vũ Tụng không giảm tốc độ, nghe cậu nói như vậy, càng vội vàng đứng dậy.

"Không có chuyện gì." Tống Vũ Tiều từ phía sau ôm lấy anh, trước khi nói còn nhịn cười, "Cực kỳ nhẹ."

Kiều Vũ Tụng nghe rõ tiếng lẩm bẩm của cậu, trợn mắt nói: "Anh cao hơn 1,8 mét, em mong anh nhẹ bao nhiêu?"

"không hi vọng." Tống Vũ Tiều không nhịn cười được nữa, nghịch ngợm ngón tay anh, "Đừng đè chết em là được rồi."

Kiều Vũ Tụng nghe xong thấy hai bên tai mình nóng lên, anh hất tay cậu ra, ném câu tiếp theo "Có bệnh", đứng dậy quay lại giường ngồi.

Trong phòng chỉ có ngọn đèn sàn cạnh ghế sofa, chiếu không hết cả người Tống Vũ Tiều, khuôn mặt của cậu, một nửa là màu da cam ấm áp, một nửa là màu xám ảm đạm.

Kiều Vũ Tụng thì sao? Kiều Vũ Tụng suy đoán vào giờ phút này chính mình, ngồi trong bóng tối chỉ có ánh đèn mờ không đủ chiếu sáng, thì đó có thể là ánh mắt anh đang nhìn Tống Vũ Tiều.

Họ nhìn nhau thật lâu ở khoảng cách chưa đầy 2m, ngăn cách bởi ánh đèn le lói lơ lửng trong không gian chật hẹp, không biết là ai thu hồi nụ cười trên mặt trước.

Sự rực rỡ mờ nhạt này đột nhiên khiến Kiều Vũ Tụng nhớ lại nhiều năm trước, họ bị cô gái thả bồ câu, cuối cùng 2 người họ đã xem một bộ phim vào lúc nửa đêm. Lần đó anh đã vô tình ngã vào lồng ngực của Tống Vũ Tiều - ký ức bất chợt khiến tim Kiều Vũ Tụng xao xuyến.

Vẫn nặng như thế.

Vẫn nặng như thế.

Trong đầu Kiều Vũ Tụng lặp đi lặp lại lời phàn nàn của Tống Vũ Tiều, tim anh như bị bóp ra nước, giật mình rồi lại bất khả tư nghị nhìn phía cậu.

Ánh sáng duy nhất dường như được tụ lại bởi nước mắt của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều hơi giật mình và nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có sao." Kiều Vũ Tụng cúi đầu, dùng sức nhắm mắt lại, đôi mắt đã sớm khô lại.

Khi mở chăn bông ra, anh nhớ ra Tống Vũ Tiều không có chăn, liền xuống giường và lục tung trong tủ quần áo.

"Tốt hơn hết là đắp chăn. Mở điều hòa, ngủ say rất dễ bị cảm." Kiều Vũ Tụng tìm một chiếc chăn dày và bước đến ghế sofa. Dù thấy Tống Vũ Tiều đã ngồi dậy, anh vẫn mở chăn và đắp cho cậu.

Tống Vũ Tiều nhìn anh đắp chăn cho mình, tuy rằng phong thái theo thói quen nghề nghiệp có chút quan tâm, nhưng vẻ mặt lộ rõ ​​vẻ thất vọng.

"Thực sự không sao chứ?" Tống Vũ Tiều vừa khó hiểu vừa lo lắng.

"Không sao đâu." Kiều Vũ Tụng đắp chăn giúp cậu "Ngủ đi, ngủ ngon."

Tống Vũ Tiều không biết anh nghĩ gì, thái độ lại đột ngột thay đổi, trong lòng nghi hoặc, nhất thời không biết hỏi như thế nào, chỉ có thể bối rối nhìn Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng cười với cậu, quay người lại, cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên má cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau