Chương 52: Xuyên mây2
Cuộc họp tổng kết cuối cùng cũng kết thúc, Tống Vũ Tiều đợi đến khi các lãnh đạo rời đi, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Cậu đến văn phòng quản lý tập trung thiết bị liên lạc, lấy điện thoại di động đã mấy ngày không xài, đang định đi bộ về nhà khách thì nghe Thiệu Tuấn Huy gọi mình.
Thiệu Tuấn Huy đuổi kịp cậu cười nói: "Nhiệm vụ xong rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
Sau khi rời khỏi khu vực chặn tín hiệu, tin nhắn mấy ngày nay gửi đến lần lượt tràn vào điện thoại di động của Tống Vũ Tiều. Âm thanh thông báo không ngừng phát ra trong túi. Cậu không lấy điện thoại ra, nói: "Lần sau đi, tôi phải đi chuyến bay buổi chiều."
Thiệu Tuấn Huy ngạc nhiên: "Vội vàng như vậy? Không phải ngày mai đi cùng bọn họ sao?"
"Chúng tôi không đến cùng lúc." Tống Vũ Tiều giải thích, "Tôi đi cùng Tần Hiểu Phong."
Anh ta thấy buồn cười: "Cậu ta là người có gia đình, còn cậu thì gấp cái gì?" dừng một chút, ngạc nhiên nói: "Lại làm lành rồi?"
Cả Viện SEE đều biết Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc cùng với Cố Hối Chi, cũng biết rằng bọn họ đã chia tay. Tống Vũ Tiều lắc đầu nói: "Không phải. Ngày mốt tôi phải đi làm. Tôi muốn ngày mai đến đơn vị làm những việc linh tinh. Nhiều người còn chưa được sắp xếp nghỉ phép năm."
Nghe vậy, Thiệu Tuấn Huy tiếc nuối nói: "Vậy để lần sau."
"Lần sau đến Tích Tân, tôi mời anh ăn cơm." Tống Vũ Tiều vỗ vai anh ta cười rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại nhà khách, Tống Vũ Tiều có thời gian kiểm tra tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Nhưng thay vì kiểm tra ngay lập tức, cậu đã gọi điện trực tiếp cho Kiều Vũ Tụng.
Điện thoại ở trạng thái không liên lạc được, Tống Vũ Tiều đoán chắc anh đang bay nên cúp máy.
Tống Vũ Tiều phát hiện trong vài ngày qua, khi tín hiệu điện thoại di động bị chặn, Kiều Vũ Tụng đã gọi anh 1 lần và gửi vài tin nhắn.
Biết Kiều Vũ Tụng ở nhà của mình trong đêm ở Tích Tân, Tống Vũ Tiều mỉm cười. Nhưng điều khiến cậu kinh hỉ hơn cả là cùng ngày Kiều Vũ Tụng sẽ bay chuyến JU5234, cũng là chuyến bay mà cậu sẽ đi.
Khi người quản lý được chỉ định đặt chuyến bay này cho cậu, Tống Vũ Tiều đặc biệt yêu cầu chế độ ăn uống. Cậu nhớ tới, Kiều Vũ Tụng phải tham gia cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay, để xác nhận các biện pháp phòng ngừa, chuẩn bị cho chuyến bay ngày hôm đó. Chắc Kiều Vũ Tụng sẽ biết cậu là người gọi món trứng chay.
Nói cách khác, Kiều Vũ Tụng đã biết trước, nếu như không có bất ngờ, bọn họ sẽ gặp nhau khi chuyến bay JU5234 dừng lại ở Thành phố Tây. Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng đã không gửi tin nhắn cho cậu vì việc này.
Theo tính cách của Kiều Vũ Tụng, nếu biết sự trùng hợp, anh sẽ liên hệ trước để xác nhận mới đúng. Bây giờ điện thoại di động không có tin nhắn mới, cũng không thể gọi cho Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều cảm thấy Kiều Vũ Tụng lạnh nhạt có chút không hợp.
Cho dù biết trước sẽ cùng bay, buổi sáng Kiều Vũ Tụng có muốn cũng không liên lạc được với cậu. Vì vậy Tống Vũ Tiều không tìm hiểu lý do nữa, dù sao, cậu sẽ sớm gặp lại Kiều Vũ Tụng thôi.
Ai có thể nghĩ rằng một sân bay nhỏ như Thành phố Tây cũng có hệ thống kiểm soát không lưu? Có thể là có. Bởi vì kiểm soát không lưu, JU5234 đã bị trễ 40 phút.
Dù hàng không dân dụng đã phổ biến từ nhiều năm nay nhưng hành khách vẫn nuôi hy vọng giá vé sẽ giảm nữa.
Thời gian mọi người đều rất quý giá, mỗi một phút đều không thể chậm trễ, huống hồ 40 phút? Kiều Vũ Tụng cùng các đồng nghiệp đã nửa giờ lắng nghe hành khách oán giận, còn có người nói chỉ cần Xuân Lâm có tàu cao tốc thẳng tới Thành phố Tây, tuyệt đối sẽ không đi máy bay nữa.
Nghe thấy như thế, sau khi hoàn thành phát thanh thông báo, Lưu Hân Mai thả tay nắm micro xuống, nhìn ra phía sau bức màn.
"Thành phố Tâyđến Cẩm Dung còn không có tàu cao tốc đây, nữa là Thành phố Tây đến Xuân Lâm. Hơn nữa, tàu cao tốc từ Xuân Lâm đến Cẩm Dung chỉ mất 7 tiếng. Tình hình này, đến Tích Tân cũng chậm mất 1 tiếng." Khi những hành khách phàn nàn đã xuống máy bay, Lưu Hân Mai lẩm bẩm trong khi dọn dẹp khoang hành khách.
Kiều Vũ Tụng thu dọn đồ dùng cho máy bay cho chặng bay còn lại, nghe thấy có điện thoại, anh nhấc máy và nói: "Alo? Khoang sau nghe".
"Mấy đứa có muốn ăn đồ nướng không?" Giọng cơ trưởng truyền ra từ điện thoại.
Kiều Vũ Tụng giật mình và hỏi hai vị đồng nghiệp.
Sau khi dọn dẹp, Lưu Hân Mai bận trang điểm, cô ấy rất vui mừng nói: "Cơ trưởng mua thì ăn".
Kiều Vũ Tụng thấy đồng nghiệp khác cũng có ý tương tự, liền cười nói quyết định cho người trong buồng lái.
"Được rồi, anh đãi mọi người!" Cơ trưởng nói rồi cúp điện thoại.
Kiều Vũ Tụng rõ ràng nghe thấy cơ trưởng dặn dò Tiểu Phi đi mua, không khỏi thấy buồn cười.
Ngoài bữa ăn của đội bay, còn có những món ngon khác cho bữa tối, sự chán nản trong lúc làm việc của mọi người đã tan biến đi một chút.
Nhìn thấy các hành khách ở thành phố phía Tây chuẩn bị lên máy bay, Kiều Vũ Tụng đi đến cabin để xác nhận lần cuối.
Hai ghế 15 trống hết, anh đi qua, nhặt dây an toàn rơi trên mặt đất, đeo vào ghế. Sau khi xác nhận rằng không có rác trong túi chứa của lưng ghế trước 15B và 15C, Kiều Vũ Tụng lấy cái gối dựa ở 15B bỏ qua 15C.
Không lâu sau, khoang sau nhận được tin hành khách bắt đầu lên máy bay.
Kiều Vũ Tụng ở lại hàng ghế số 15 để chào đón các hành khách.
Thành phố Tây có 12 hành khách đăng ký, ghế ngồi rải rác, nhìn không phải khách đoàn.
"Chào mừng quý khách lên máy bay. Ngài đang tìm.. 18A?" Kiều Vũ Tụng nhìn thấy một ông già bước vào với một hộp các tông lớn và cồng kềnh, ngay lập tức anh mở giá hành lý gần đó với không gian còn lại, "Xin chào, hành lý có thể để vào đây."
Trong khi Kiều Vũ Tụng đang giúp ông già lớn tuổi đặt hộp các-tông vào giá hành lý, một chị gái ngồi xuống chào anh, "Này, anh đẹp trai, anh có gối không? Cho tôi một cáii."
"Được rồi, xin chờ một chút, tôi sẽ lấy gối cho cô sau." Kiều Vũ Tụng đi về phía trước, nhắc nhở những hành khách chỉ quan tâm đến hành lý của mình, "Xin chào, trước tiên hãy rẽ ngang và nhường lối để những hành khách phía sau đi qua."
Sau khi nói xong, Kiều Vũ Tụng đi về phía trước, khi quay đầu lại và nhìn thấy Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều không để ý tới anh ngay lập tức, mà tập trung nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, dường như hai người đã quen nhau. Nhìn thấy người đàn ông có vóc dáng cao lớn và đôi mắt trong veo đó, trái tim của Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, Tống Vũ Tiều liền quay đầu nhìn anh.
Chỗ ngồi của người đàn ông không liền với chỗ của Tống Vũ Tiều, sau khi Tống Vũ Tiều ngồi xuống ở 15C, anh ta di chuyển ra hàng sau một mình.
Kiều Vũ Tụng tiếp tục đi về phía trước và giải thích với những hành khách ngồi gần cửa thoát hiểm, yêu cầu họ để hành lý vào giá hành lý, và những vật dụng không được phép để dưới đất.
Sau khi giải thích hết cho những hành khách này, anh cúi chào họ một cách lịch sự.
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều quan sát mình, không khỏi rùng mình.
Tống Vũ Tiều nhìn thấy bộ dạng của anh rõ ràng không vui khi gặp cậu trên máy bay, vẻ mặt thậm chí có chút phức tạp, vừa lo lắng vừa do dự, không biết anh đang nghĩ gì.
Tống Vũ Tiều không hiểu ra sao, cậu muốn mở miệng, lại không ra tiếng, Kiều Vũ Tụng liền đi thẳng về phía sau, hoàn toàn không có dừng bước, không có ý tứ quan tâm. Tống Vũ Tiều kinh ngạc, quay đầu lại nhìn bóng lưng anh.
Chuyện gì đã xảy ra? Tống Vũ Tiều khó hiểu cực kì, nghĩ rằng lúc trước từ Cẩm Dung trở về Thành phố Tây đã báo mấy ngày nay sẽ không liên lạc được, Kiều Vũ Tụng biết rất rõ ràng.
Vì không có liên lạc, nên cậu đã đắc tội Kiều Vũ Tụng lúc nào? Tống Vũ Tiều nghĩ mãi mà không ra.
Không còn nhiều gối cho hạng phổ thông. Do thời gian bay dài nên nhiều hành khách khi lên máy bay chặng Xuân Lâm đến Tích Tân đã yêu cầu tiếp viên đưa gối.
Còn lại rất ít, Kiều Vũ Tụng cuối cùng đã tìm thấy một cái từ giá để hành lý và đưa nó cho chị đại yêu cầu trước đó.
Không ngờ, người đàn ông vừa cùng Tống Vũ Tiều lên máy bay thực sự đang ngồi bên cạnh chị đại. Khi Kiều Vũ Tụng đưa gối, anh ta không thể không liếc nhìn anh.
Trông thật đẹp trai, hào hoa phong nhã.
Khi Kiều Vũ Tụng rời đi, anh nghĩ: Tống Vũ Tiều và những người khác trong viện nghiên cứu của bọn họ đều cao ráo và đẹp trai, tại sao họ debut cùng một nhóm đi?
"Xin chào, thưa ngài. Ngài gọi mộtphần trứng chay phải không?" Sau khi xác nhận số ghế, tiếp viên hàng không đi ngang qua, cười hỏi Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều còn tưởng Kiều Vũ Tụng sẽ đích thân đến xác nhận, cậu rất ngạc nhiên và gật đầu.
"Xin chờ một chút, tôi sẽ mang nó cho ngài sau" cô nói.
Nụ cười của cô tiếp viên hàng không rạng rỡ xán lạn, khiến người ta cảm thấy không đáp lại sẽ không lễ phép, Tống Vũ Tiều cười nhẹ với cô nói: "Cảm ơn."
Tất nhiên, Tống Vũ Tiều ngồi hạng phổ thông và không phải là hành khách thẻ VIP của Bắc Hàng Airlines, không cần Kiều Vũ Tụng phải chăm sóc đặc biệt.
Nếu anh có tâm lý như vậy, cậu có thể thuyết phục mình hiểu được hành vi của Kiều Vũ Tụng, nhưng điều đó rất khó, rất khó, đặc biệt là sau khi cậu biết Kiều Vũ Tụng đã làm rất nhiều việc hoang đường và khoa trương cho cậu.
Mặc dù máy bay bị trì hoãn trong việc hạ cánh nhưng nó đã cất cánh rất đúng giờ.
Rất nhanh, máy bay trên đường băng bắt đầu chuyển bánh.
Phục vụ cabin sẽ bắt đầu sau 20 phút sau khi máy bay cất cánh, Tống Vũ Tiều lấy lịch làm việc ra và mở 2 trang lịch trình nghỉ lễ của nhân viên, xác nhận có bao nhiêu người vẫn chưa nghỉ phép hàng năm.
Vì tính chất công việc nên giờ làm của mọi người đều rất đầy đủ. Có thông tin cho rằng, trong những năm qua hầu hết các bộ phận trong Viện đều không thể hoàn thành chỉ tiêu nghỉ phép năm, tức là có nhiều người làm việc từ đầu năm đến cuối năm mà không được nghỉ phép.
Hai năm trở lại đây, ở trên rất quan tâm đến việc này, yêu cầu tất cả các bộ phận phải đạt chỉ tiêu cho người lao động nghỉ phép năm, nếu không cuối năm sẽ tiến hành đánh giá. Tống Vũ Tiều, với tư cách là chủ nhiệm bộ phận R&D của Viện SEE, phải làm mẫu nếu bộ phận này được đánh giá. Để tránh phiền toái, cậu sắp xếp lịch nghỉ phép càng sớm càng tốt cho mọi người trong bộ phận, trong đó có mình.
Tống Vũ Tiều vùi đầu xác nhận chuyện này, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian.
Sau 25 phút máy bay cất cánh, dịch vụ trên khoang vẫn chưa bắt đầu, Tống Vũ Tiều liếc nhìn khu vực làm việc ở khoang sau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy rèm cửa lay động.
Máy bay lắc lư rõ ràng, chương trình phát sóng trong cabin vang lên ngay lập tức, thông báo rằng trong trường hợp luồng không khí hỗn loạn, dịch vụ cabin không thể cung cấp cho hành khách trong lúc này. Xin vui lòng đợi.
Tống Vũ Tiều đóng tài liệu lại, chán nản. Cậu đặt chiếc gối sau eo và nhắm mắt lại sau cú xóc nảy.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều nhắm mắt tĩnh tâm, liền cảm nhận có người đi ngang qua.
Cậu mở mắt ra, hóa ra là cô tiếp viên đang đẩy xe nước và xe đồ ăn.
Những người ngồi trong khoang lái và khoang hạng nhất đương nhiên là quan trọng nhất, tiếp viên hàng không sẽ gửi suất ăn lên khoang trước.
Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đẩy xe nước về phía trước, lúc anh đi ngang cậu chưa từng cúi nhìn, Tống Vũ Tiều cảm thấy mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, cậu mất kiên nhẫn lên đến đỉnh điểm khi nhận được bữa ăn cho hành khách.
Tống Vũ Tiều lấy phần ăn đã đặt trước từ một tiếp viên hàng không khác, nhìn lên và thấy Kiều Vũ Tụng đang đẩy xe nước về phía mình, nhưng anh thậm chí không nhìn cậu, mà quay sang hỏi hành khách bên kia muốn uống gì.
Tống Vũ Tiều không có cảm giác đói, vì vậy cậu nhìn lại xem khi nào tiếp viên hàng không giao đồ ăn và nước uống sẽ kết thúc đợt làm việc này.
Hành khách bên cạnh cậu có nước da ngăm đen và vạm vỡ, trông có vẻ đói trước khi lên máy bay. Tống Vũ Tiều chỉ mới uống một nửa lượng nước ấm trong ly của mình, đã thấy anh ta ăn hết phần ăn của hành khách.
Anh ta ăn uống xong, nhìn phần cơm trước mặt Tống Vũ Tiều mấy lần, có vẻ tò mò sao cậu vẫn chưa ăn. Nhận thấy ánh mắt của Tống Vũ Tiều, anh ta cười xấu hổ: "Mau ăn đi, không thì lát nữa bọn họ tới thu."
"À, tôi không đói, tôi không muốn ăn. Anh no chưa?" Tống Vũ Tiều nói, đẩy hộp cơm vào phía trong cho anh ta.
"Anh thực sự không ăn sao?" Sau khi xác nhận, anh ta vui vẻ nhận phần ăn của Tống Vũ Tiều, khi nhấc tấm giấy bạc lên, anh ta nói, "Tôi chưa từng ăn trứng chay, có cái gì khác?"
Tống Vũ Tiều không cần trả lời vấn đề, bởi vì anh ta đã bắt đầu ăn.
Đột nhiên, máy bay lại xuất hiện xóc nảy.
Tống Vũ Tiều nhìn về phía sau cabin và xác nhận rằng các tiếp viên hàng không đã vào vị trí làm việc. Có tiếng thông báo trên loa phát thanh, Tống Vũ Tiều đoán người đi ra không phải là Kiều Vũ Tụng, cậu cởi đai an toàn, đứng dậy đi bộ về phía sau.
Máy bay gặp phải luồng không khí xóc nảy lần này mãnh liệt, Tống Vũ Tiều giữ chặt lưng ghế, bước nhanh về phía trước. Dưới chân thân máy bay nghiêng không ổn định, bước tiến của cậu không thể tránh khỏi xiêu vẹo.
Bộ đàm trong cabin vang lên: "Thưa quý vị, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí và gặp phải nhiễu động nghiêm trọng, xin quý vị đừng sợ, hãy ngồi vào chỗ của mình và nhớ thắt dây an toàn. Hành khách có trẻ em, xin vui lòng chăm sóc chúng. Chúng tôi sẽ ngừng mọi công việc phục vụ. Hành khách trong cabin hoặc nhà vệ sinh nên ngồi xuống và thắt dây an toàn hoặc cố địnhbản thân. Cảm ơn! "
Giữa lúc rung chuyển mạnh, Lưu Hân Mai cầm trong tay micro, quay sang bên và vén một góc rèm lên, nhìn chằm chằm vào cabin với vẻ mặt căng thẳng.
Kiều Vũ Tụng nắm dây an toàn và ngạc nhiên khi thấy trán cô gái nổi gân xanh. Anh kết luận có một hành khách đã phớt lờ thông báo trên cabin và sự an toàn của bản thân, rời khỏi chỗ ngồi và nhìn ra ngoài một cách cáu kỉnh.
Nhìn thấy người đang đi về phía sau là Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng đã sửng sốt và nhanh chóng nắm lấy micro sau khi Lưu Hân Mai đọc xong thông báo phát thanh tiếng Anh, hướng về phía Tống Vũ Tiều "Thưa quý vị, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí và gặp phải nhiễu động nghiêm trọng, xin quý vị đừng sợ, hãy ngồi vào chỗ của mình và nhớ thắt dây an toàn. Hành khách có trẻ em, xin vui lòng chăm sóc chúng. Chúng tôi sẽ ngừng mọi công việc phục vụ. Hành khách trong cabin hoặc nhà vệ sinh nên ngồi xuống và thắt dây an toàn hoặc cố địnhbản thân. Cảm ơn!"
Trong khi Kiều Vũ Tụng đang đọc lại lời thông báo phát thanh, Tống Vũ Tiều loạng choạng bước ra phía sau cabin. Ngang qua tấm rèm và hai hành khách đang đợi nhà vệ sinh, Tống Vũ Tiều nhìn xuống Kiều Vũ Tụng đang ngồi trên ghế.
Nhìn thấy cuối cùng cậu cũng đứng yên, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm. Khi bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, sau khi đọc xong, anh đặt chiếc micro cầm tay trở lại vị trí ban đầu.
Không ngờ, ngay khi Kiều Vũ Tụng quay lại, anh nghe thấy tiếng kéo rèm. Anh giật mình, theo bản năng nhìn về phía hai người đồng nghiệp cũng đang kinh ngạc như nhau.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Lưu Hân Mai sốt sắng hỏi, "Phục vụ khoang hành khách của chúng tôi sẽ tiếp tục sau khi máy bay ổn định".
"Không cần." Tống Vũ Tiều nói, mặt không thay đổi, nhìn Kiều Vũ Tụng đang sửng sốt, "Tôi đang tìm người này."
Cậu đến văn phòng quản lý tập trung thiết bị liên lạc, lấy điện thoại di động đã mấy ngày không xài, đang định đi bộ về nhà khách thì nghe Thiệu Tuấn Huy gọi mình.
Thiệu Tuấn Huy đuổi kịp cậu cười nói: "Nhiệm vụ xong rồi, tối nay cùng nhau ăn cơm đi."
Sau khi rời khỏi khu vực chặn tín hiệu, tin nhắn mấy ngày nay gửi đến lần lượt tràn vào điện thoại di động của Tống Vũ Tiều. Âm thanh thông báo không ngừng phát ra trong túi. Cậu không lấy điện thoại ra, nói: "Lần sau đi, tôi phải đi chuyến bay buổi chiều."
Thiệu Tuấn Huy ngạc nhiên: "Vội vàng như vậy? Không phải ngày mai đi cùng bọn họ sao?"
"Chúng tôi không đến cùng lúc." Tống Vũ Tiều giải thích, "Tôi đi cùng Tần Hiểu Phong."
Anh ta thấy buồn cười: "Cậu ta là người có gia đình, còn cậu thì gấp cái gì?" dừng một chút, ngạc nhiên nói: "Lại làm lành rồi?"
Cả Viện SEE đều biết Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc cùng với Cố Hối Chi, cũng biết rằng bọn họ đã chia tay. Tống Vũ Tiều lắc đầu nói: "Không phải. Ngày mốt tôi phải đi làm. Tôi muốn ngày mai đến đơn vị làm những việc linh tinh. Nhiều người còn chưa được sắp xếp nghỉ phép năm."
Nghe vậy, Thiệu Tuấn Huy tiếc nuối nói: "Vậy để lần sau."
"Lần sau đến Tích Tân, tôi mời anh ăn cơm." Tống Vũ Tiều vỗ vai anh ta cười rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại nhà khách, Tống Vũ Tiều có thời gian kiểm tra tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Nhưng thay vì kiểm tra ngay lập tức, cậu đã gọi điện trực tiếp cho Kiều Vũ Tụng.
Điện thoại ở trạng thái không liên lạc được, Tống Vũ Tiều đoán chắc anh đang bay nên cúp máy.
Tống Vũ Tiều phát hiện trong vài ngày qua, khi tín hiệu điện thoại di động bị chặn, Kiều Vũ Tụng đã gọi anh 1 lần và gửi vài tin nhắn.
Biết Kiều Vũ Tụng ở nhà của mình trong đêm ở Tích Tân, Tống Vũ Tiều mỉm cười. Nhưng điều khiến cậu kinh hỉ hơn cả là cùng ngày Kiều Vũ Tụng sẽ bay chuyến JU5234, cũng là chuyến bay mà cậu sẽ đi.
Khi người quản lý được chỉ định đặt chuyến bay này cho cậu, Tống Vũ Tiều đặc biệt yêu cầu chế độ ăn uống. Cậu nhớ tới, Kiều Vũ Tụng phải tham gia cuộc họp chuẩn bị trước chuyến bay, để xác nhận các biện pháp phòng ngừa, chuẩn bị cho chuyến bay ngày hôm đó. Chắc Kiều Vũ Tụng sẽ biết cậu là người gọi món trứng chay.
Nói cách khác, Kiều Vũ Tụng đã biết trước, nếu như không có bất ngờ, bọn họ sẽ gặp nhau khi chuyến bay JU5234 dừng lại ở Thành phố Tây. Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng đã không gửi tin nhắn cho cậu vì việc này.
Theo tính cách của Kiều Vũ Tụng, nếu biết sự trùng hợp, anh sẽ liên hệ trước để xác nhận mới đúng. Bây giờ điện thoại di động không có tin nhắn mới, cũng không thể gọi cho Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều cảm thấy Kiều Vũ Tụng lạnh nhạt có chút không hợp.
Cho dù biết trước sẽ cùng bay, buổi sáng Kiều Vũ Tụng có muốn cũng không liên lạc được với cậu. Vì vậy Tống Vũ Tiều không tìm hiểu lý do nữa, dù sao, cậu sẽ sớm gặp lại Kiều Vũ Tụng thôi.
Ai có thể nghĩ rằng một sân bay nhỏ như Thành phố Tây cũng có hệ thống kiểm soát không lưu? Có thể là có. Bởi vì kiểm soát không lưu, JU5234 đã bị trễ 40 phút.
Dù hàng không dân dụng đã phổ biến từ nhiều năm nay nhưng hành khách vẫn nuôi hy vọng giá vé sẽ giảm nữa.
Thời gian mọi người đều rất quý giá, mỗi một phút đều không thể chậm trễ, huống hồ 40 phút? Kiều Vũ Tụng cùng các đồng nghiệp đã nửa giờ lắng nghe hành khách oán giận, còn có người nói chỉ cần Xuân Lâm có tàu cao tốc thẳng tới Thành phố Tây, tuyệt đối sẽ không đi máy bay nữa.
Nghe thấy như thế, sau khi hoàn thành phát thanh thông báo, Lưu Hân Mai thả tay nắm micro xuống, nhìn ra phía sau bức màn.
"Thành phố Tâyđến Cẩm Dung còn không có tàu cao tốc đây, nữa là Thành phố Tây đến Xuân Lâm. Hơn nữa, tàu cao tốc từ Xuân Lâm đến Cẩm Dung chỉ mất 7 tiếng. Tình hình này, đến Tích Tân cũng chậm mất 1 tiếng." Khi những hành khách phàn nàn đã xuống máy bay, Lưu Hân Mai lẩm bẩm trong khi dọn dẹp khoang hành khách.
Kiều Vũ Tụng thu dọn đồ dùng cho máy bay cho chặng bay còn lại, nghe thấy có điện thoại, anh nhấc máy và nói: "Alo? Khoang sau nghe".
"Mấy đứa có muốn ăn đồ nướng không?" Giọng cơ trưởng truyền ra từ điện thoại.
Kiều Vũ Tụng giật mình và hỏi hai vị đồng nghiệp.
Sau khi dọn dẹp, Lưu Hân Mai bận trang điểm, cô ấy rất vui mừng nói: "Cơ trưởng mua thì ăn".
Kiều Vũ Tụng thấy đồng nghiệp khác cũng có ý tương tự, liền cười nói quyết định cho người trong buồng lái.
"Được rồi, anh đãi mọi người!" Cơ trưởng nói rồi cúp điện thoại.
Kiều Vũ Tụng rõ ràng nghe thấy cơ trưởng dặn dò Tiểu Phi đi mua, không khỏi thấy buồn cười.
Ngoài bữa ăn của đội bay, còn có những món ngon khác cho bữa tối, sự chán nản trong lúc làm việc của mọi người đã tan biến đi một chút.
Nhìn thấy các hành khách ở thành phố phía Tây chuẩn bị lên máy bay, Kiều Vũ Tụng đi đến cabin để xác nhận lần cuối.
Hai ghế 15 trống hết, anh đi qua, nhặt dây an toàn rơi trên mặt đất, đeo vào ghế. Sau khi xác nhận rằng không có rác trong túi chứa của lưng ghế trước 15B và 15C, Kiều Vũ Tụng lấy cái gối dựa ở 15B bỏ qua 15C.
Không lâu sau, khoang sau nhận được tin hành khách bắt đầu lên máy bay.
Kiều Vũ Tụng ở lại hàng ghế số 15 để chào đón các hành khách.
Thành phố Tây có 12 hành khách đăng ký, ghế ngồi rải rác, nhìn không phải khách đoàn.
"Chào mừng quý khách lên máy bay. Ngài đang tìm.. 18A?" Kiều Vũ Tụng nhìn thấy một ông già bước vào với một hộp các tông lớn và cồng kềnh, ngay lập tức anh mở giá hành lý gần đó với không gian còn lại, "Xin chào, hành lý có thể để vào đây."
Trong khi Kiều Vũ Tụng đang giúp ông già lớn tuổi đặt hộp các-tông vào giá hành lý, một chị gái ngồi xuống chào anh, "Này, anh đẹp trai, anh có gối không? Cho tôi một cáii."
"Được rồi, xin chờ một chút, tôi sẽ lấy gối cho cô sau." Kiều Vũ Tụng đi về phía trước, nhắc nhở những hành khách chỉ quan tâm đến hành lý của mình, "Xin chào, trước tiên hãy rẽ ngang và nhường lối để những hành khách phía sau đi qua."
Sau khi nói xong, Kiều Vũ Tụng đi về phía trước, khi quay đầu lại và nhìn thấy Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều không để ý tới anh ngay lập tức, mà tập trung nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, dường như hai người đã quen nhau. Nhìn thấy người đàn ông có vóc dáng cao lớn và đôi mắt trong veo đó, trái tim của Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, Tống Vũ Tiều liền quay đầu nhìn anh.
Chỗ ngồi của người đàn ông không liền với chỗ của Tống Vũ Tiều, sau khi Tống Vũ Tiều ngồi xuống ở 15C, anh ta di chuyển ra hàng sau một mình.
Kiều Vũ Tụng tiếp tục đi về phía trước và giải thích với những hành khách ngồi gần cửa thoát hiểm, yêu cầu họ để hành lý vào giá hành lý, và những vật dụng không được phép để dưới đất.
Sau khi giải thích hết cho những hành khách này, anh cúi chào họ một cách lịch sự.
Anh quay lại, bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều quan sát mình, không khỏi rùng mình.
Tống Vũ Tiều nhìn thấy bộ dạng của anh rõ ràng không vui khi gặp cậu trên máy bay, vẻ mặt thậm chí có chút phức tạp, vừa lo lắng vừa do dự, không biết anh đang nghĩ gì.
Tống Vũ Tiều không hiểu ra sao, cậu muốn mở miệng, lại không ra tiếng, Kiều Vũ Tụng liền đi thẳng về phía sau, hoàn toàn không có dừng bước, không có ý tứ quan tâm. Tống Vũ Tiều kinh ngạc, quay đầu lại nhìn bóng lưng anh.
Chuyện gì đã xảy ra? Tống Vũ Tiều khó hiểu cực kì, nghĩ rằng lúc trước từ Cẩm Dung trở về Thành phố Tây đã báo mấy ngày nay sẽ không liên lạc được, Kiều Vũ Tụng biết rất rõ ràng.
Vì không có liên lạc, nên cậu đã đắc tội Kiều Vũ Tụng lúc nào? Tống Vũ Tiều nghĩ mãi mà không ra.
Không còn nhiều gối cho hạng phổ thông. Do thời gian bay dài nên nhiều hành khách khi lên máy bay chặng Xuân Lâm đến Tích Tân đã yêu cầu tiếp viên đưa gối.
Còn lại rất ít, Kiều Vũ Tụng cuối cùng đã tìm thấy một cái từ giá để hành lý và đưa nó cho chị đại yêu cầu trước đó.
Không ngờ, người đàn ông vừa cùng Tống Vũ Tiều lên máy bay thực sự đang ngồi bên cạnh chị đại. Khi Kiều Vũ Tụng đưa gối, anh ta không thể không liếc nhìn anh.
Trông thật đẹp trai, hào hoa phong nhã.
Khi Kiều Vũ Tụng rời đi, anh nghĩ: Tống Vũ Tiều và những người khác trong viện nghiên cứu của bọn họ đều cao ráo và đẹp trai, tại sao họ debut cùng một nhóm đi?
"Xin chào, thưa ngài. Ngài gọi mộtphần trứng chay phải không?" Sau khi xác nhận số ghế, tiếp viên hàng không đi ngang qua, cười hỏi Tống Vũ Tiều.
Tống Vũ Tiều còn tưởng Kiều Vũ Tụng sẽ đích thân đến xác nhận, cậu rất ngạc nhiên và gật đầu.
"Xin chờ một chút, tôi sẽ mang nó cho ngài sau" cô nói.
Nụ cười của cô tiếp viên hàng không rạng rỡ xán lạn, khiến người ta cảm thấy không đáp lại sẽ không lễ phép, Tống Vũ Tiều cười nhẹ với cô nói: "Cảm ơn."
Tất nhiên, Tống Vũ Tiều ngồi hạng phổ thông và không phải là hành khách thẻ VIP của Bắc Hàng Airlines, không cần Kiều Vũ Tụng phải chăm sóc đặc biệt.
Nếu anh có tâm lý như vậy, cậu có thể thuyết phục mình hiểu được hành vi của Kiều Vũ Tụng, nhưng điều đó rất khó, rất khó, đặc biệt là sau khi cậu biết Kiều Vũ Tụng đã làm rất nhiều việc hoang đường và khoa trương cho cậu.
Mặc dù máy bay bị trì hoãn trong việc hạ cánh nhưng nó đã cất cánh rất đúng giờ.
Rất nhanh, máy bay trên đường băng bắt đầu chuyển bánh.
Phục vụ cabin sẽ bắt đầu sau 20 phút sau khi máy bay cất cánh, Tống Vũ Tiều lấy lịch làm việc ra và mở 2 trang lịch trình nghỉ lễ của nhân viên, xác nhận có bao nhiêu người vẫn chưa nghỉ phép hàng năm.
Vì tính chất công việc nên giờ làm của mọi người đều rất đầy đủ. Có thông tin cho rằng, trong những năm qua hầu hết các bộ phận trong Viện đều không thể hoàn thành chỉ tiêu nghỉ phép năm, tức là có nhiều người làm việc từ đầu năm đến cuối năm mà không được nghỉ phép.
Hai năm trở lại đây, ở trên rất quan tâm đến việc này, yêu cầu tất cả các bộ phận phải đạt chỉ tiêu cho người lao động nghỉ phép năm, nếu không cuối năm sẽ tiến hành đánh giá. Tống Vũ Tiều, với tư cách là chủ nhiệm bộ phận R&D của Viện SEE, phải làm mẫu nếu bộ phận này được đánh giá. Để tránh phiền toái, cậu sắp xếp lịch nghỉ phép càng sớm càng tốt cho mọi người trong bộ phận, trong đó có mình.
Tống Vũ Tiều vùi đầu xác nhận chuyện này, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian.
Sau 25 phút máy bay cất cánh, dịch vụ trên khoang vẫn chưa bắt đầu, Tống Vũ Tiều liếc nhìn khu vực làm việc ở khoang sau, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy rèm cửa lay động.
Máy bay lắc lư rõ ràng, chương trình phát sóng trong cabin vang lên ngay lập tức, thông báo rằng trong trường hợp luồng không khí hỗn loạn, dịch vụ cabin không thể cung cấp cho hành khách trong lúc này. Xin vui lòng đợi.
Tống Vũ Tiều đóng tài liệu lại, chán nản. Cậu đặt chiếc gối sau eo và nhắm mắt lại sau cú xóc nảy.
Một lúc sau, Tống Vũ Tiều nhắm mắt tĩnh tâm, liền cảm nhận có người đi ngang qua.
Cậu mở mắt ra, hóa ra là cô tiếp viên đang đẩy xe nước và xe đồ ăn.
Những người ngồi trong khoang lái và khoang hạng nhất đương nhiên là quan trọng nhất, tiếp viên hàng không sẽ gửi suất ăn lên khoang trước.
Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đẩy xe nước về phía trước, lúc anh đi ngang cậu chưa từng cúi nhìn, Tống Vũ Tiều cảm thấy mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, cậu mất kiên nhẫn lên đến đỉnh điểm khi nhận được bữa ăn cho hành khách.
Tống Vũ Tiều lấy phần ăn đã đặt trước từ một tiếp viên hàng không khác, nhìn lên và thấy Kiều Vũ Tụng đang đẩy xe nước về phía mình, nhưng anh thậm chí không nhìn cậu, mà quay sang hỏi hành khách bên kia muốn uống gì.
Tống Vũ Tiều không có cảm giác đói, vì vậy cậu nhìn lại xem khi nào tiếp viên hàng không giao đồ ăn và nước uống sẽ kết thúc đợt làm việc này.
Hành khách bên cạnh cậu có nước da ngăm đen và vạm vỡ, trông có vẻ đói trước khi lên máy bay. Tống Vũ Tiều chỉ mới uống một nửa lượng nước ấm trong ly của mình, đã thấy anh ta ăn hết phần ăn của hành khách.
Anh ta ăn uống xong, nhìn phần cơm trước mặt Tống Vũ Tiều mấy lần, có vẻ tò mò sao cậu vẫn chưa ăn. Nhận thấy ánh mắt của Tống Vũ Tiều, anh ta cười xấu hổ: "Mau ăn đi, không thì lát nữa bọn họ tới thu."
"À, tôi không đói, tôi không muốn ăn. Anh no chưa?" Tống Vũ Tiều nói, đẩy hộp cơm vào phía trong cho anh ta.
"Anh thực sự không ăn sao?" Sau khi xác nhận, anh ta vui vẻ nhận phần ăn của Tống Vũ Tiều, khi nhấc tấm giấy bạc lên, anh ta nói, "Tôi chưa từng ăn trứng chay, có cái gì khác?"
Tống Vũ Tiều không cần trả lời vấn đề, bởi vì anh ta đã bắt đầu ăn.
Đột nhiên, máy bay lại xuất hiện xóc nảy.
Tống Vũ Tiều nhìn về phía sau cabin và xác nhận rằng các tiếp viên hàng không đã vào vị trí làm việc. Có tiếng thông báo trên loa phát thanh, Tống Vũ Tiều đoán người đi ra không phải là Kiều Vũ Tụng, cậu cởi đai an toàn, đứng dậy đi bộ về phía sau.
Máy bay gặp phải luồng không khí xóc nảy lần này mãnh liệt, Tống Vũ Tiều giữ chặt lưng ghế, bước nhanh về phía trước. Dưới chân thân máy bay nghiêng không ổn định, bước tiến của cậu không thể tránh khỏi xiêu vẹo.
Bộ đàm trong cabin vang lên: "Thưa quý vị, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí và gặp phải nhiễu động nghiêm trọng, xin quý vị đừng sợ, hãy ngồi vào chỗ của mình và nhớ thắt dây an toàn. Hành khách có trẻ em, xin vui lòng chăm sóc chúng. Chúng tôi sẽ ngừng mọi công việc phục vụ. Hành khách trong cabin hoặc nhà vệ sinh nên ngồi xuống và thắt dây an toàn hoặc cố địnhbản thân. Cảm ơn! "
Giữa lúc rung chuyển mạnh, Lưu Hân Mai cầm trong tay micro, quay sang bên và vén một góc rèm lên, nhìn chằm chằm vào cabin với vẻ mặt căng thẳng.
Kiều Vũ Tụng nắm dây an toàn và ngạc nhiên khi thấy trán cô gái nổi gân xanh. Anh kết luận có một hành khách đã phớt lờ thông báo trên cabin và sự an toàn của bản thân, rời khỏi chỗ ngồi và nhìn ra ngoài một cách cáu kỉnh.
Nhìn thấy người đang đi về phía sau là Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng đã sửng sốt và nhanh chóng nắm lấy micro sau khi Lưu Hân Mai đọc xong thông báo phát thanh tiếng Anh, hướng về phía Tống Vũ Tiều "Thưa quý vị, máy bay của chúng tôi bị ảnh hưởng bởi luồng không khí và gặp phải nhiễu động nghiêm trọng, xin quý vị đừng sợ, hãy ngồi vào chỗ của mình và nhớ thắt dây an toàn. Hành khách có trẻ em, xin vui lòng chăm sóc chúng. Chúng tôi sẽ ngừng mọi công việc phục vụ. Hành khách trong cabin hoặc nhà vệ sinh nên ngồi xuống và thắt dây an toàn hoặc cố địnhbản thân. Cảm ơn!"
Trong khi Kiều Vũ Tụng đang đọc lại lời thông báo phát thanh, Tống Vũ Tiều loạng choạng bước ra phía sau cabin. Ngang qua tấm rèm và hai hành khách đang đợi nhà vệ sinh, Tống Vũ Tiều nhìn xuống Kiều Vũ Tụng đang ngồi trên ghế.
Nhìn thấy cuối cùng cậu cũng đứng yên, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm. Khi bắt gặp ánh mắt của cậu, trái tim Kiều Vũ Tụng như ngừng đập, sau khi đọc xong, anh đặt chiếc micro cầm tay trở lại vị trí ban đầu.
Không ngờ, ngay khi Kiều Vũ Tụng quay lại, anh nghe thấy tiếng kéo rèm. Anh giật mình, theo bản năng nhìn về phía hai người đồng nghiệp cũng đang kinh ngạc như nhau.
"Tôi có thể giúp gì cho ngài?" Lưu Hân Mai sốt sắng hỏi, "Phục vụ khoang hành khách của chúng tôi sẽ tiếp tục sau khi máy bay ổn định".
"Không cần." Tống Vũ Tiều nói, mặt không thay đổi, nhìn Kiều Vũ Tụng đang sửng sốt, "Tôi đang tìm người này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất