Chương 58: Xuyên mây 8
Lý trí nhất là cơ thể con người. Dù tâm trạng có tồi tệ đến đâu hay hoàn cảnh ác liệt đến đâu, thì vào thời điểm nhất định, cơn đói nhất định sẽ ập đến.
Lúc đầu Tống Vũ Tiều mua vé buổi tối, nhưng vì đi sớm nên không ở lại sân bay được, cậu bù tiền đổi vé chuyến bay khác.
Không thể hiểu được. Thời gian qua đi mấy tiếng, Tống Vũ Tiều lại nhớ lời nói của Kiều Vũ Tụng, trong đầu xuất hiện nhiều nhất chính là: không thể hiểu được.
Có lẽ là tức giận đến quá lợi hại, sức lực qua đi, tất cả những gì còn lại trên người Tống Vũ Tiều là kiệt sức và mệt mỏi.
Đầu cậu đau nhức, có lẽ vì đói bụng, thậm chí còn hơi choáng váng.
Chuyến bay bị hoãn rồi.
Tống Vũ Tiều phải mua một phần sandwich và một ly cà phê, ngồi ở ghế gần cổng lên máy bay vừa ăn vừa đợi.
Điều hòa nhiệt độ ở sân bay được bật hoàn toàn, Tống Vũ Tiều dù no bụng vẫn cảm thấy lạnh. Quỷ thần xui khiến, cậu nhớ đến chiếc khăn quàng cổ mà Kiều Vũ Tụng đã đưa vào mùa đông năm đó. Cậu đã quên mất cảm giác của mình lúc đó, có lẽ lúc đó rất lạnh, nhưng lại quên nó lạnh như thế nào.
Cậu còn nhớ đến xúc xích giăm bông được thêm vào mì trứng, nghĩ đến lại thấy đói bụng.
Cơn đói nhanh chóng chiếm lấy ý thức của Tống Vũ Tiều, lúc này cậu chỉ muốn ăn.
Xác nhận chuyến bay chưa thể cất cánh ngay, Tống Vũ Tiều đã đến một cửa hàng ramen Nhật Bản gần đó và ăn một bát tonkotsu ramen lớn.
Khi quay trở lại cửa lên máy bay với đồ uống còn dang dở trong tiệm ramen, biển báo delay cuối cùng đã chuyển thành "lên máy bay". Tống Vũ Tiều bỏ ly nước vào thùng rác và xếp hàng lên máy bay.
Mất nhiều thời gian mới đợi đăng ký, nhưng Tống Vũ Tiều biết máy bay sẽ không cất cánh ngay lập tức, cho nên cũng không vội vàng đi vào cabin.
Cậu nhìn sân đậu và đường băng bên ngoài cầu lên máy bay, nhận ra này là nơi Kiều Vũ Tụng lui tới nhiều nhất trong 6 tháng qua, anh đã có mặt ở sân đậu này, đường băng này không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, Tống Vũ Tiều ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, trong lòng nhảy dựng lên.
Cậu quay lại ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy cơ trưởng.
Người đàn ông vội vã vượt qua giữa các hành khách và đi lên cabin. Nhìn bóng lưng của anh ta, Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, tự hỏi không biết mùi hương vừa rồi có phải mùi nước hoa mà Kiều Vũ Tụng hay dùng không.
Nhưng dù đúng hay không thì phản ứng của cậu vừa rồi không đúng, bởi vì Kiều Vũ Tụng không thể bay chuyến bay này.
Tống Vũ Tiều thu lại hoảng hốt, bước vào khoang hành khách giữa tiếng chào đón của tiếp viên hàng không, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, đặt túi máy tính vào giá hành lý, ngồi xuống, thắt dây an toàn.
Dự đoán của Tống Vũ Tiều đã thành hiện thực, sau khi các cabin đóng cửa, máy bay vẫn chưa cất cánh.
Hành khách chờ đợi quá lâu trên mặt đất, ở trong môi trường kín mít, cảm xúc cáu kỉnh của họ bị bóp nghẹt và biến dạng.
Không lâu sau, trong khoang hành khách có tiếng phàn nàn, một số người đã la hét, yêu cầu tiếp viên nhanh chóng phát phần ăn cho hành khách.
Tống Vũ Tiều đeo tai nghe, trước khi mở phần mềm âm nhạc, cậu đã nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng và trầm ấm phát ra từ chương trình phát sóng bên trong cabin—
"Thưa quý vị, chào buổi chiều. Tôi là cơ trưởng của chuyến bay này, Lâm Tử Dương. Chào mừng mọi người đến với chuyến bay 7234 của Bắc Hàng Airlines đến Tích Tân. Do chuyến bay trước bị hoãn nên thời gian lên máy bay của mọi người cũng bị hoãn, thay mặt cho tất cả các thành viên phi hành đoàn, tôi xin chân thành xin lỗi mọi người, hiện tại máy bay của chúng tôi đang bị kiểm soát không lưu điều khiển không thể cất cánh được, tôi sẽ liên lạc chặt chẽ với trạm kiểm soát và cất cánh sau khi tiếp nhận lệnh cất cánh.
"Trước đó, mọi người xinhãy nghỉ ngơi một chút, đừng làm khó tiếp viên của chúng tôi. Họ cũng háo hức về nhà như quí vị vậy. Xin vui lòng đợi. Trong quá trình này, hãy kiềm chế cảm xúc của mọi người, tất cả các thành viên phi hành đoàn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cung cấp dịch vụ để mọi người hài lòng, cảm ơn đã thông cảm."
Tống Vũ Tiều xưa nay không quan tâm loại phát thanh này, mà giọng nói này đặc biệt êm tai, cậu nghe luôn cả phần phát thanh tiếng Anh. Khả năng phát âm tiếng Anh của cơ trưởng thực sự rất chuẩn, điều hiếm thấy ở các chuyến bay nội địa.
Làm việc với một cơ trưởng như thế này, các cô gái trong tổ bay chắc cũng thấy rất an tâm, tin tưởng. Tống Vũ Tiều nghĩ vậy, sau khi xác nhận điện thoại đang ở chế độ máy bay, cậu bật nhạc, đeo bịt mắt rồi nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Dư Kiều lại nghe thấy tiếng cơ trưởng trên loa phát thanh.
Anh ta thông báo tin vui cho các hành khách bằng giọng điệu rất vui vẻ: máy bay sắp cất cánh. Có vẻ như anh ta cũng cao hứng như những người khác.
Tống Vũ Tiều không nhịn được nghĩ: Người như vậy có khuyết điểm hay không? Anh ta và người yêu ở chung như thế nào?
Ý nghĩ vô lý như vậy đã nhanh chóng biến mất thời điểm xóc nảy khi đi qua các đám mây. Tống Vũ Tiều nuốt nước bọt để giảm sự thay đổi áp suất không khí bên trong và bên ngoài tai khi cất cánh. Ngay sau khi máy bay xuyên qua mây xanh, tiến vào hành trình vững vàng Tống Vũ Tiều lại nhắm mắt lại.
Bởi vì thời gian vội vàng, hơn nữa tâm trạng buồn bực, lúc mua vé máy bay Tống Vũ Tiều không có đăng kí món ăn đặc biệt.
Tống Vũ Tiều không có hứng thú với cơm gà và mì thịt heo, may mà lúc đăng kí vé cậu đã ăn nhẹ trước khi lên máy bay.
Sau khi phục vụ khoang hành khách bắt đầu, xung quanh Tống Vũ Tiều trở nên sôi động. Những người quen biết trái phải - trước sau đang tán gẫu trong khi chờ phát bữa ăn, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình là khách lẻ duy nhất trên máy bay.
Như thông báo của cơ trưởng, các tiếp viên trên chuyến bay này đều là nữ.
Tống Vũ Tiều thấy màu váy của tiếp viên trưởng khác với màu của các nữ tiếp viên hàng không khác. Mặc dù không thể đánh giá tuổi của một người phụ nữ qua vẻ ngoài của cô ta, nhưng tiếp viên trưởng này không còn trẻ nữa.
Phải bay bao nhiêu năm để được thăng chức lên tiếp viên trưởng? Trong đầu của cậu bốc lên nghi vấn.
Như Kiều Vũ Tụng từng nói, sau khi gặp lại, bọn họ trò chuyện rất ít. Ban đầu, Tống Vũ Tiều nghĩ rằng cuối cùng họ nhất định sẽ ở bên nhau, không quan trọng là họ hiểu biết nhau nhiều hay ít, sau khi hẹn hò họ có thể thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng xem ra bây giờ, đối với Kiều Vũ Tụng, điều cơ bản nhất, cậu cũng không biết rõ.
Tại sao cậu lại nghĩ rằng cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau? Ngay cả đối với bản thân Tống Vũ Tiều cũng không thể đưa ra một lý do chính xác và hợp lý. Chỉ là cậu tiếc nuối nhân duyên lúc trước không có cách nào thực hiện, bây giờ khác rồi, họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Nhưng như vậy chỉ là một ý nghĩ đơn phương của cậu mà thôi.
Tống Vũ Tiều sau đó nhận ra mong muốn đơn phương đó đừng nói là Kiều Vũ Tụng, thậm chí cậu không có cách nào thuyết phục chính mình.
Vì chúng ta đã thích nhau từ rất lâu rồi, có thể gặp lại quả thực là kỳ tích, cho nên cần phải ở cùng nhau. Tống Vũ Tiều đã suy nghĩ kỹ, và xác nhận không có cơ sở nào để nói như vậy. Mà cậu một đời thông minh, nhưng lại chậm hơn Kiều Vũ Tụng một bước để nhận ra điều này là phi logic.
Bữa ăn của hành khách thực sự là cơm gà và mì thịt heo, sau khi Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc, cậu đã đi một số chuyến bay của các hãng hàng không, và hai món này dường như là phần ăn cơ bản, hạng phổ thông của tất cả các hãng hàng không.
Cậu mất hết cả hứng, chỉ chờ xin một ly nước ấm.
Cho đến khi xe đẩy đồ ăn của tiếp viên hàng không đến bên cạnh, nữ tiếp viên cùng với tiếp viên trưởng mới lịch sự hỏi hành khách ngồi ở hàng ghế đầu số 17C "Xin chào, chúng tôi có cơm gà và mì thịt heo. Ngài muốn dùng món gì? "
"Tôi sao cũng được", hành khách ngồi trên hàng của Tống Vũ Tiều nói.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không đang liếc mắt dò hỏi.
Cậu rất ngạc nhiên khi thấy nữ tiếp viên cầm lấy một phần ăn, dùng ánh mắt hội ý tiếp viên trưởng. Điều này khiến Tống Vũ Tiều khó hiểu.
Tiếp viên trưởng đưa mắt nhìn cô, có vẻ đồng ý.
Sau đó, nữ tiếp viên đưa một phần ăn cho vị khách kia và tươi cười nói: "Thưa ngài, đây là cơm gà của ngài."
Không có gì khác thường Tống Vũ Tiều càng thêm khó hiểu. Cậu nghe tiếp viên trưởng hỏi mình: "Xin chào ngài. Ngài muốn dùng món gì? "
"Ừm, mì thịt heo." Trong lòng Tống Vũ Tiều nghi ngờ, không cần suy nghĩ đã trả lời, khi phản ứng lại, tiếp viên trưởng đã phát mì thịt heo, hộp cơm và đồ ăn nhẹ cho cậu.
Tống Vũ Tiều nhìn mì thịt heo trước mặt, không khỏi hối hận. Do dự một lúc, cậu chọn mở hộp cơm và lấy sữa chua bên trong ra.
Khi xe nước ngang qua, yêu cầu nữ tiếp viên cho mình một lon Coke.
Nữ tiếp viên đẩy xe nước đi, bất ngờ hành khách ngồi ghế 17C hô lên: "Này! Người đẹp!"
Tống Vũ Tiều tò mò lắng nghe, thấy người này cầm trong tay phần ăn chưa mở, nói với tiếp viên đẩy xe thức ăn: "Phần cơm này còn chưa mở ra, tôi muốn đổi thành mì thịt heo."
Cô tiếp viên hàng không vừa rồi phát cơm gà cho anh ta vẻ mặt cứng đờ, mỉm cười lịch sự: "Thực xin lỗi ngài, chúng tôi đã phát hết mì thịt heo rồi."
17C bất mãn nói: "Phát xong rồi? Vậy còn hỏi tôi chọn cái gì?"
Cô gái lo lắng nhìn tiếp viên trưởng.
Trong một thời gian, không chỉ 17C mà ngay cả một số hành khách xung quanh cũng nhìn họ ánh mắt chất vấn.
Tiếp viên trưởng quay đầu lại mỉm cười nhìn 17C, nhưng Tống Dư Kiều có thể thấy được rằng trong mắt cô không hề có ý cười, thậm chí có phần thiếu kiên nhẫn. Cô nói: "Thưa ngài, là như vậy.Trên chuyến bay của chúng tôi hôm nay, có nhiều hành khách muốn mì thịt heo. Chúng tôi đã phát một số cho họ trước đó. Khi nãy, chúng tôi hỏi ngài, quả thực chỉ còn 2 phần mì thịt heo. Bởi vì ngài đã nói sao cũng được, nên chúng tôimới phát cho ngài cơm thịt gà."
"Chúng tôi đã phát 2 phần mì thịt heo cuối cùng vừa rồi cho những hành khách thực sự cần. Vì vậy chúng tôi không thể đổi cho ngài. Phía sau cũng chỉ còn lại cơm gà. Mong ngài có thể thông cảm". Cô nói xong, trên mặt nở một nụ cười không thể xoi mói.
17C nhìn cô vài giây rồi quay lại.
Tống Vũ Tiều mơ hồ nghe thấy anh ta lẩm bẩm: "Hiểu rồi, thông cảm, lại thông cảm, sao bây giờ ngành dịch vụ lại chán như vậy? Trả tiền đi máy bay, máy bay muộn chút cũng muốn thông cảm, ăn cơm cũng phải thông cảm."
"Là tự anh nói sao cũng được mà." Một người bạn bên cạnh nói nhỏ, "Nếu không tôi đổi cho anh, của tôi là mì thịt heo."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhìn xuống phần mì thịt heo trước mặt.
Khoảng khắc, cậu uống sữa chua cũng không có khẩu vị, nên bỏ lại sữa chua vào hộp đồ ăn.
Ngay sau đó, máy bay gặp phải các luồng không khí và bắt đầu nhiễu loạn.
Giọng nói trầm ấm, săn sóc của cơ trưởng lại được truyền tới khoang hành khách và vang lên.
Lúc đầu Tống Vũ Tiều mua vé buổi tối, nhưng vì đi sớm nên không ở lại sân bay được, cậu bù tiền đổi vé chuyến bay khác.
Không thể hiểu được. Thời gian qua đi mấy tiếng, Tống Vũ Tiều lại nhớ lời nói của Kiều Vũ Tụng, trong đầu xuất hiện nhiều nhất chính là: không thể hiểu được.
Có lẽ là tức giận đến quá lợi hại, sức lực qua đi, tất cả những gì còn lại trên người Tống Vũ Tiều là kiệt sức và mệt mỏi.
Đầu cậu đau nhức, có lẽ vì đói bụng, thậm chí còn hơi choáng váng.
Chuyến bay bị hoãn rồi.
Tống Vũ Tiều phải mua một phần sandwich và một ly cà phê, ngồi ở ghế gần cổng lên máy bay vừa ăn vừa đợi.
Điều hòa nhiệt độ ở sân bay được bật hoàn toàn, Tống Vũ Tiều dù no bụng vẫn cảm thấy lạnh. Quỷ thần xui khiến, cậu nhớ đến chiếc khăn quàng cổ mà Kiều Vũ Tụng đã đưa vào mùa đông năm đó. Cậu đã quên mất cảm giác của mình lúc đó, có lẽ lúc đó rất lạnh, nhưng lại quên nó lạnh như thế nào.
Cậu còn nhớ đến xúc xích giăm bông được thêm vào mì trứng, nghĩ đến lại thấy đói bụng.
Cơn đói nhanh chóng chiếm lấy ý thức của Tống Vũ Tiều, lúc này cậu chỉ muốn ăn.
Xác nhận chuyến bay chưa thể cất cánh ngay, Tống Vũ Tiều đã đến một cửa hàng ramen Nhật Bản gần đó và ăn một bát tonkotsu ramen lớn.
Khi quay trở lại cửa lên máy bay với đồ uống còn dang dở trong tiệm ramen, biển báo delay cuối cùng đã chuyển thành "lên máy bay". Tống Vũ Tiều bỏ ly nước vào thùng rác và xếp hàng lên máy bay.
Mất nhiều thời gian mới đợi đăng ký, nhưng Tống Vũ Tiều biết máy bay sẽ không cất cánh ngay lập tức, cho nên cũng không vội vàng đi vào cabin.
Cậu nhìn sân đậu và đường băng bên ngoài cầu lên máy bay, nhận ra này là nơi Kiều Vũ Tụng lui tới nhiều nhất trong 6 tháng qua, anh đã có mặt ở sân đậu này, đường băng này không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên, Tống Vũ Tiều ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, trong lòng nhảy dựng lên.
Cậu quay lại ngay lập tức, nhưng lại nhìn thấy cơ trưởng.
Người đàn ông vội vã vượt qua giữa các hành khách và đi lên cabin. Nhìn bóng lưng của anh ta, Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc, tự hỏi không biết mùi hương vừa rồi có phải mùi nước hoa mà Kiều Vũ Tụng hay dùng không.
Nhưng dù đúng hay không thì phản ứng của cậu vừa rồi không đúng, bởi vì Kiều Vũ Tụng không thể bay chuyến bay này.
Tống Vũ Tiều thu lại hoảng hốt, bước vào khoang hành khách giữa tiếng chào đón của tiếp viên hàng không, nhanh chóng tìm chỗ ngồi, đặt túi máy tính vào giá hành lý, ngồi xuống, thắt dây an toàn.
Dự đoán của Tống Vũ Tiều đã thành hiện thực, sau khi các cabin đóng cửa, máy bay vẫn chưa cất cánh.
Hành khách chờ đợi quá lâu trên mặt đất, ở trong môi trường kín mít, cảm xúc cáu kỉnh của họ bị bóp nghẹt và biến dạng.
Không lâu sau, trong khoang hành khách có tiếng phàn nàn, một số người đã la hét, yêu cầu tiếp viên nhanh chóng phát phần ăn cho hành khách.
Tống Vũ Tiều đeo tai nghe, trước khi mở phần mềm âm nhạc, cậu đã nghe thấy một giọng nói rất nhẹ nhàng và trầm ấm phát ra từ chương trình phát sóng bên trong cabin—
"Thưa quý vị, chào buổi chiều. Tôi là cơ trưởng của chuyến bay này, Lâm Tử Dương. Chào mừng mọi người đến với chuyến bay 7234 của Bắc Hàng Airlines đến Tích Tân. Do chuyến bay trước bị hoãn nên thời gian lên máy bay của mọi người cũng bị hoãn, thay mặt cho tất cả các thành viên phi hành đoàn, tôi xin chân thành xin lỗi mọi người, hiện tại máy bay của chúng tôi đang bị kiểm soát không lưu điều khiển không thể cất cánh được, tôi sẽ liên lạc chặt chẽ với trạm kiểm soát và cất cánh sau khi tiếp nhận lệnh cất cánh.
"Trước đó, mọi người xinhãy nghỉ ngơi một chút, đừng làm khó tiếp viên của chúng tôi. Họ cũng háo hức về nhà như quí vị vậy. Xin vui lòng đợi. Trong quá trình này, hãy kiềm chế cảm xúc của mọi người, tất cả các thành viên phi hành đoàn chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cung cấp dịch vụ để mọi người hài lòng, cảm ơn đã thông cảm."
Tống Vũ Tiều xưa nay không quan tâm loại phát thanh này, mà giọng nói này đặc biệt êm tai, cậu nghe luôn cả phần phát thanh tiếng Anh. Khả năng phát âm tiếng Anh của cơ trưởng thực sự rất chuẩn, điều hiếm thấy ở các chuyến bay nội địa.
Làm việc với một cơ trưởng như thế này, các cô gái trong tổ bay chắc cũng thấy rất an tâm, tin tưởng. Tống Vũ Tiều nghĩ vậy, sau khi xác nhận điện thoại đang ở chế độ máy bay, cậu bật nhạc, đeo bịt mắt rồi nhắm mắt lại.
Không biết đã qua bao lâu, Tống Dư Kiều lại nghe thấy tiếng cơ trưởng trên loa phát thanh.
Anh ta thông báo tin vui cho các hành khách bằng giọng điệu rất vui vẻ: máy bay sắp cất cánh. Có vẻ như anh ta cũng cao hứng như những người khác.
Tống Vũ Tiều không nhịn được nghĩ: Người như vậy có khuyết điểm hay không? Anh ta và người yêu ở chung như thế nào?
Ý nghĩ vô lý như vậy đã nhanh chóng biến mất thời điểm xóc nảy khi đi qua các đám mây. Tống Vũ Tiều nuốt nước bọt để giảm sự thay đổi áp suất không khí bên trong và bên ngoài tai khi cất cánh. Ngay sau khi máy bay xuyên qua mây xanh, tiến vào hành trình vững vàng Tống Vũ Tiều lại nhắm mắt lại.
Bởi vì thời gian vội vàng, hơn nữa tâm trạng buồn bực, lúc mua vé máy bay Tống Vũ Tiều không có đăng kí món ăn đặc biệt.
Tống Vũ Tiều không có hứng thú với cơm gà và mì thịt heo, may mà lúc đăng kí vé cậu đã ăn nhẹ trước khi lên máy bay.
Sau khi phục vụ khoang hành khách bắt đầu, xung quanh Tống Vũ Tiều trở nên sôi động. Những người quen biết trái phải - trước sau đang tán gẫu trong khi chờ phát bữa ăn, cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình là khách lẻ duy nhất trên máy bay.
Như thông báo của cơ trưởng, các tiếp viên trên chuyến bay này đều là nữ.
Tống Vũ Tiều thấy màu váy của tiếp viên trưởng khác với màu của các nữ tiếp viên hàng không khác. Mặc dù không thể đánh giá tuổi của một người phụ nữ qua vẻ ngoài của cô ta, nhưng tiếp viên trưởng này không còn trẻ nữa.
Phải bay bao nhiêu năm để được thăng chức lên tiếp viên trưởng? Trong đầu của cậu bốc lên nghi vấn.
Như Kiều Vũ Tụng từng nói, sau khi gặp lại, bọn họ trò chuyện rất ít. Ban đầu, Tống Vũ Tiều nghĩ rằng cuối cùng họ nhất định sẽ ở bên nhau, không quan trọng là họ hiểu biết nhau nhiều hay ít, sau khi hẹn hò họ có thể thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng xem ra bây giờ, đối với Kiều Vũ Tụng, điều cơ bản nhất, cậu cũng không biết rõ.
Tại sao cậu lại nghĩ rằng cuối cùng bọn họ sẽ ở bên nhau? Ngay cả đối với bản thân Tống Vũ Tiều cũng không thể đưa ra một lý do chính xác và hợp lý. Chỉ là cậu tiếc nuối nhân duyên lúc trước không có cách nào thực hiện, bây giờ khác rồi, họ ở bên nhau là chuyện đương nhiên.
Nhưng như vậy chỉ là một ý nghĩ đơn phương của cậu mà thôi.
Tống Vũ Tiều sau đó nhận ra mong muốn đơn phương đó đừng nói là Kiều Vũ Tụng, thậm chí cậu không có cách nào thuyết phục chính mình.
Vì chúng ta đã thích nhau từ rất lâu rồi, có thể gặp lại quả thực là kỳ tích, cho nên cần phải ở cùng nhau. Tống Vũ Tiều đã suy nghĩ kỹ, và xác nhận không có cơ sở nào để nói như vậy. Mà cậu một đời thông minh, nhưng lại chậm hơn Kiều Vũ Tụng một bước để nhận ra điều này là phi logic.
Bữa ăn của hành khách thực sự là cơm gà và mì thịt heo, sau khi Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc, cậu đã đi một số chuyến bay của các hãng hàng không, và hai món này dường như là phần ăn cơ bản, hạng phổ thông của tất cả các hãng hàng không.
Cậu mất hết cả hứng, chỉ chờ xin một ly nước ấm.
Cho đến khi xe đẩy đồ ăn của tiếp viên hàng không đến bên cạnh, nữ tiếp viên cùng với tiếp viên trưởng mới lịch sự hỏi hành khách ngồi ở hàng ghế đầu số 17C "Xin chào, chúng tôi có cơm gà và mì thịt heo. Ngài muốn dùng món gì? "
"Tôi sao cũng được", hành khách ngồi trên hàng của Tống Vũ Tiều nói.
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi ngẩng đầu, nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không đang liếc mắt dò hỏi.
Cậu rất ngạc nhiên khi thấy nữ tiếp viên cầm lấy một phần ăn, dùng ánh mắt hội ý tiếp viên trưởng. Điều này khiến Tống Vũ Tiều khó hiểu.
Tiếp viên trưởng đưa mắt nhìn cô, có vẻ đồng ý.
Sau đó, nữ tiếp viên đưa một phần ăn cho vị khách kia và tươi cười nói: "Thưa ngài, đây là cơm gà của ngài."
Không có gì khác thường Tống Vũ Tiều càng thêm khó hiểu. Cậu nghe tiếp viên trưởng hỏi mình: "Xin chào ngài. Ngài muốn dùng món gì? "
"Ừm, mì thịt heo." Trong lòng Tống Vũ Tiều nghi ngờ, không cần suy nghĩ đã trả lời, khi phản ứng lại, tiếp viên trưởng đã phát mì thịt heo, hộp cơm và đồ ăn nhẹ cho cậu.
Tống Vũ Tiều nhìn mì thịt heo trước mặt, không khỏi hối hận. Do dự một lúc, cậu chọn mở hộp cơm và lấy sữa chua bên trong ra.
Khi xe nước ngang qua, yêu cầu nữ tiếp viên cho mình một lon Coke.
Nữ tiếp viên đẩy xe nước đi, bất ngờ hành khách ngồi ghế 17C hô lên: "Này! Người đẹp!"
Tống Vũ Tiều tò mò lắng nghe, thấy người này cầm trong tay phần ăn chưa mở, nói với tiếp viên đẩy xe thức ăn: "Phần cơm này còn chưa mở ra, tôi muốn đổi thành mì thịt heo."
Cô tiếp viên hàng không vừa rồi phát cơm gà cho anh ta vẻ mặt cứng đờ, mỉm cười lịch sự: "Thực xin lỗi ngài, chúng tôi đã phát hết mì thịt heo rồi."
17C bất mãn nói: "Phát xong rồi? Vậy còn hỏi tôi chọn cái gì?"
Cô gái lo lắng nhìn tiếp viên trưởng.
Trong một thời gian, không chỉ 17C mà ngay cả một số hành khách xung quanh cũng nhìn họ ánh mắt chất vấn.
Tiếp viên trưởng quay đầu lại mỉm cười nhìn 17C, nhưng Tống Dư Kiều có thể thấy được rằng trong mắt cô không hề có ý cười, thậm chí có phần thiếu kiên nhẫn. Cô nói: "Thưa ngài, là như vậy.Trên chuyến bay của chúng tôi hôm nay, có nhiều hành khách muốn mì thịt heo. Chúng tôi đã phát một số cho họ trước đó. Khi nãy, chúng tôi hỏi ngài, quả thực chỉ còn 2 phần mì thịt heo. Bởi vì ngài đã nói sao cũng được, nên chúng tôimới phát cho ngài cơm thịt gà."
"Chúng tôi đã phát 2 phần mì thịt heo cuối cùng vừa rồi cho những hành khách thực sự cần. Vì vậy chúng tôi không thể đổi cho ngài. Phía sau cũng chỉ còn lại cơm gà. Mong ngài có thể thông cảm". Cô nói xong, trên mặt nở một nụ cười không thể xoi mói.
17C nhìn cô vài giây rồi quay lại.
Tống Vũ Tiều mơ hồ nghe thấy anh ta lẩm bẩm: "Hiểu rồi, thông cảm, lại thông cảm, sao bây giờ ngành dịch vụ lại chán như vậy? Trả tiền đi máy bay, máy bay muộn chút cũng muốn thông cảm, ăn cơm cũng phải thông cảm."
"Là tự anh nói sao cũng được mà." Một người bạn bên cạnh nói nhỏ, "Nếu không tôi đổi cho anh, của tôi là mì thịt heo."
Nghe vậy, Tống Vũ Tiều nhìn xuống phần mì thịt heo trước mặt.
Khoảng khắc, cậu uống sữa chua cũng không có khẩu vị, nên bỏ lại sữa chua vào hộp đồ ăn.
Ngay sau đó, máy bay gặp phải các luồng không khí và bắt đầu nhiễu loạn.
Giọng nói trầm ấm, săn sóc của cơ trưởng lại được truyền tới khoang hành khách và vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất