Tương Ngữ

Chương 80: Thế thân 1

Trước Sau
"Thật hay không?" Kim Mi-Hee ngạc nhiên nói, ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng ngồi xuống, lập tức chào hỏi, "Sư phụ, ngày hôm nay có thể bay cùng anh sao?"

Kiều Vũ Tụng cười với cô và hỏi, "Cô bay mấy ngày rồi?"

"Hôm nay là ngày thứ nhất." cô nói, di chuyển chỗ ngồi về phía trước một chút.

Kiều Vũ Tụng đi vào phòng chuẩn bị, anh kiểm tra lại nhân số, thấy nhân viên an toàn và các tiếp viên phục vụ khác đã đến, anh nói: "Bây giờ chúng ta bắt đầu làm việc cùng nhau. Tôi là tiếp viên trưởng Kiều Vũ Tụng, đã bay được 6 năm. Tôi rất vui mừng có thể cùng mọi người thực hiện chuyến bay JU5001 từ Tích Tân đến Incheon. Hôm nay chúng ta có một tiếp viên hàng không người Hàn Quốc, Kim Mi-Hee, nếu có bất kỳ vấn đề nào về ngôn ngữ, vui lòng liên hệ với cô ấy, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ trên chuyến bay. Bây giờ hãy tiến hành tự giới thiệu theo thứ tự."

Nhiệm vụ của ngày thứ ba tương đối đơn giản, có hai chuyến bay đến và đi từ Incheon, nếu mọi việc suôn sẻ, Kiều Vũ Tụng sẽ không phải đợi đến tối muộn mới có thể trở về nhà.

Anh đã cho rằng mình sẽ cao hứng vì điều này, nhưng không, cho dù về đến nhà, Tống Vũ Tiều cũng không ở đó, anh liền không vui mừng nổi.

Lúc Tống Vũ Tiều đề nghị anh đến sống chung với cậu ở Viện số 6 Thượng Nhân Lí, cậu đã nói là 'ở bên anh quan trọng hơn'. Mà bây giờ Kiều Vũ Tụng khẳng định Tống Vũ Tiều không muốn thừa nhận lý do gặp vấn đề trong công tác.

Hai ngày nay, vấn đề công việc của Tống Vũ Tiều đã được giải quyết xong, cậu lại bận rộn.

Tối qua trước khi đi ngủ, cậu nói với Kiều Vũ Tụng sẽ làm thêm giờ trong vài ngày tới, để Kiều Vũ Tụng sau khi về nhà không thấy cậu, cũng không nên lo lắng. Mục đích của những lời này là để an ủi Kiều Vũ Tụng, nhưng đáng tiếc, có lẽ giọng điệu của cậu không đúng chỗ, Kiều Vũ Tụng nghe, cảm giác giống như một loại thông báo.

Buổi sáng, Kiều Vũ Tụng nhìn cậu ra cửa đi làm.

Phút cuối cùng khi cửa đóng, Kiều Vũ Tụng không nhịn được gọi cậu, muốn hỏi cậu có thời gian hẹn hò vào cuối tuần không nếu đã bận như vậy. Cuối cùng cũng không hỏi, anh chỉ hôn cậu một cái, nói mong sớm được gặp cậu sau khi về nước.

Tất nhiên, Kiều Vũ Tụng biết công việc của Tống Vũ Tiều quan trọng hơn hạnh phúc nhỏ nhoi của bản thân.

Nhưng cái loại chán nản phải nhượng bộ này, cũng không phải chỉ cần anh tự nhủ chính mình nghĩ thoáng chút là có thể giải quyết.

Anh biết đây mới chỉ là mới bắt đầu.

Bởi vì tâm lý nhớ nhung hẹn hò cùng Tống Vũ Tiều, trên đường đi tới sân bay, Kiều Vũ Tụng mơ hồ không nghe rõ mấy cô gái đang nói chuyện gì.

Sau khi đi qua hải quan, Kim Mi-Hee bắt kịp anh và hỏi: "Sư phụ, anh có muốn đi xem không?"

"Chuyện gì?" Kiều Vũ Tụng nghe không hiểu.

"Đó là một bộ phim. Chúng tôi vừa nãy tán gẫu về nó 'Tôi yêu bầu trời xanh Tổ quốc'. Phim sẽ được phát hành vào tuần tới. Nó kể về lịch sử phát triển hàng không dân dụng của Trung Quốc." Kim Mi-Hee hào hứng hỏi: "Anh có đi xem không? "

Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ hứng thú với những bộ phim tuyên truyền như vậy, anh cho rằng nội dung của những bộ phim đa phần đều là lời nói rỗng tuếch, thậm chí có liên quan hàng không dân dụng, anh vẫn không động lòng.

Anh nhìn đồ đệ mà mình mang theo, nói: "Cô không phải là người Hàn Quốc sao? Sao lại kích động như vậy? Cũng không phải là quê hương của cô."

Cô lè lưỡi tinh nghịch, nói: "Dù gì thì em cũng đã ở Trung Quốc 3 năm rồi. Trung Quốc là quê hương thứ hai của em. Ngoài ra, những người mà em đối phó nhiều nhất là hành khách Trung Quốc nha."

Kiều Vũ Tụng cười gượng nhìn dáng dấp ngây thơ của cô.

Cô gái phụ trách bay Số 2 cười nói: "Vì là phim tài liệu tuyên truyền nên không thể thiếu phần ca tụng. Chán lắm".



"Nghe người khác khen mình không tốt sao?" Kim Mi-Hee khó hiểu.

"Trong phim ảnh, họ ca ngợi nâng cô lên tới trời, mà trong thực tế, cô còn dám làm phật lòng hành khách hay không? Tiêu chuẩn nghề nghiệp ở đâu, cô hơi kém so với những gì nói ở trong phim, nên tôi phải phàn nàn, phản ánh về cô!" Cô trừng mắt nhìn Kim Mi-Hee.

Kim Mi-Hee trợn mắt há miệng, trông rất kinh hãi.

Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, che chở nói: "Này, đây là đồ đệ của tôi, đừng hù doạ người ta."

Số 2 bĩu môi và tiếp tục pha trò để trêu chọc Kim Mi-Hee: "Cô nha, cô phải chú ý, đừng chèo kéo chỉ vì sư phụ đã quen. Cô biết không? Nhiều người mới, bởi vì theo nam sư phụ, cái gì cũng đều cưng chiều, cho nên từ một người mới đến sống lâu lên lão làng, chỉ có nửa bước."

Kim Mi-Hee nghiêm mặt nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không làm cho sư phụ mất mặt!"

Kiều Vũ Tụng cười khổ lắc đầu, đây là sự khác biệt về văn hóa, cô gái này, như mọi khi, không thể hiểu chuyện cười.

Kim Mi-Hee nhắc nhở Kiều Vũ Tụng về lịch chiếu phim của Ngày Quốc khánh. Vào thu vàng tháng 10 sắp tới, các rạp chiếu phim có lẽ sẽ tràn ngập các bộ phim chủ đề tuyên truyền, cho dù Tống Vũ Tiều có thời gian hẹn hò đi chăng nữa thì chắc cũng chỉ xem những bộ phim chủ nghĩa yêu nước thôi, kiểu như các em học sinh tiểu học được nhà trường bố trí xem phim.

Số 2 bình luận về bộ phim tám chín phần chỉ là trò đùa, nhưng hai phần còn lại thực sự đã xảy ra trên chuyến bay JU5001.

"Này, vậy là cô thật có bia trên máy bay? Đây là một lon bia này!" Người hành khách nhận lon bia từ tay Kim Mi-Hee, liếc nhìn cô với vẻ không hài lòng, "Nếu tôi không xem phim hai ngày trước, tôi sẽ không biết! Giấu đi thật là tốt, muốn tiết kiệm tự mình uống sao?"

Kim Mi-Hee sững sờ 2 giây, sau đó mỉm cười hỏi: "Có cần mở ra cho ngài không?"

"Không cần, không cần. Tiếng phổ thông của cô còn không chuẩn? Bắc Hàng hiện đang tuyển tiếp viên hàng không, ngưỡng thấp như vậy sao?" Anh ta nhấc lon bia lên, sốt ruột phất tay.

Nhìn thấy vẻ mặt của Kim Mi-Hee không thể kìm lại được, Kiều Vũ Tụng nhìn cô một cái, ra hiệu cô kéo guồng nước lại phía sau, cúi người và nói với vị hành khách đang uống bia "Xin chào Ngài, tôi là tiếp viên trưởng của chuyến bay, nếu ngài có nhu cầu nào khác trong quá trình bay, hoan nghênh liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, kính chúc Ngài dùng bữa vui vẻ."

Anh ta khẽ liếc nhìn Kiều Vũ Tụng, mặc kệ rồi cúi đầu ăn cơm.

Kiều Vũ Tụng và những người khác đẩy xe nước ở hàng sau và bắt đầu phục vụ đồ uống cho những hành khách khác. Định thần lại, nghe vị hành khách kia thì thầm với người bên cạnh: "Thanh niên thời nay không biết thẩm mỹ là cái gì, đàn ông mà như thiếu nữ. Tiếp viên trưởng, dẫn một đám tiếp viên phục vụ pha trà rót nước. Còn hỏi tôi cần gì? giống như bán thân. "

Kim Mi-Hee nghe rõ lời anh ta nói, vì đang phục vụ, cô nhắm chặt mắt lại.

Kiều Vũ Tụng sợ cô tức giận mà quên mất công việc nên lập tức hỏi hành khách bên cạnh: "Xin chào, xin hỏi quý khách cần loại đồ uống nào?"

Thật sự không nghĩ, qua thời gian dài như vậy, Kim Mi-Hee vẫn không thể chống đỡ 1 mình. Kiều Vũ Tụng thấy cô không thể kiềm chế được cảm xúc, anh không khỏi hoài nghi anh có thực sự chiều chuộng cô quá nhiều trong thời gian hướng dẫn cô hay không.

May là thực tế thời gian bay không tới hai giờ, thu hộp đồ ăn về xong xuôi, Kiều Vũ Tụng trở lại khoang trước. Sau khi biết tình hình ở khoang trước từ Số 3, anh ngồi xuống ghế 1L bên trong cửa, thắt chặt dây an toàn.

Dù lo lắng đến đâu, anh vẫn phải để Kim Mi-Hee tự mình đối mặt. Rốt cuộc, cô gái đó không còn là thực tập sinh nữa, anh có thể gặp cô bao nhiêu lần khi đang bay?

Nghĩ đến việc Kim Mi-Hee hào hứng như thế nào khi nói về bộ phim trước khi lên máy bay, Kiều Vũ Tụng tự hỏi mình có cảm thấy trào phúng hay không. Anh hơi tò mò không biết cô có còn muốn xem bộ phim đó không, nhưng rốt cuộc anh vẫn giữ những suy nghĩ như vậy trong đầu và không hề hỏi.

Nghe đến tên phim, Tống Vũ Tiều cười hỏi: "Là phim tài liệu tuyên truyền sao?"



Thư ký Chu gật đầu, nói: "Bộ phim này, Viện số 2 có tham dự, cho nên yêu cầu chúng ta tổ chức đi xem. Mỗi chi bộ 8 vé. cậu là Chủ nhiệm. Cậu phải đi. Tôi tính cậu một vé."

"Độ cao chuyến bay khác nhau." Tống Vũ Tiều nói đùa.

"Này, chuyện này, không có cách nào sắp đặt đâu. Gần đây cậu hiểu rõ hơn tôi về việc sắp xếp công việc của các đồng chí trong chi bộ. Cậu thu xếp đi, cuối tuần này mọi người sẽ cùng nhau đi, phải hoàn thành chỉ tiêu." Thư ký Chu nói xong, bổ sung, "Tôi cũng đi."

Tống Vũ Tiều nghĩ thầm, anh ta đi, xem ra không có khả năng chạy trốn. Nhưng mà, thời gian nghỉ ngơi cuối tuần là mọi người tăng ca thêm giờ đổi được, hiện tại lại yêu cầu tổ chức xem phim, vẫn không thể chiếm dụng thời gian làm việc. Ai muốn chứ? Ít nhất, bản thân Tống Vũ Tiều cũng không muốn, ngày duy nhất có thể nghỉ ngơi, vẫn không thể dành cho Kiều Vũ Tụng được.

"Một bộ phim về lịch sử hàng không dân dụng ..." Tống Vũ Tiều do dự một chút, sau đó hỏi mối quan tâm lớn nhất của mình, "Tôi không cần viết báo cáo cảm nhận, đúng không?"

Thư ký Chu cười ha ha, nói: "Không cần, xem thôi là được. Tất nhiên, nếu tôi quay một bộ phim về lịch sử phát triển của chúng ta vào ngày mai, cảm nhận sợ là chạy không thoát."

Tống Vũ Tiều miễn cưỡng cười đáp lại câu nói đùa của anh ta.

Sau khi thư ký Chu rời đi, Tống Vũ Tiều đã mang tin vui đến cho những người khác trong chi bộ.

Cậu nhắn cho nhóm trong mạng nội bộ hỏi: Sáng chủ nhật này chi bộ tổ chức đi xem phim "Tôi Yêu Bầu Trời Xanh Tổ Quốc" kể về lịch sử phát triển hàng không dân dụng của Trung Quốc. Có 8 vé xem phim, giờ còn lại 6. Ai muốn xem thì liên hệ với tôi nhé.

Đúng như dự đoán, cái tin tức này gửi đi, mãi đến tận thời gian tan tầm, căn bản không có ai để ý.

Tống Dư Kiều biết bọn họ sau khi tan làm sẽ không lập tức rời đi, liền nói thêm: Cho đến 18h ngày thứ sáu, nếu không có đồng chí đăng ký xem, tôi sẽ tự phân công từng cá nhân. Hãy sắp xếp hợp lý cho ngày chủ nhật, xin cảm ơn!

Cuối cùng, cậu nhìn thấy một người nhỏ giọng kháng cự.

Phùng Tử Ngưng: ...

Tống Vũ Tiều nghĩ thầm loại chuyện này, Tần Hiểu Phong nhất định sẽ trốn không thoát, vì vậy nói: "Phùng Tử Ngưng, trông cậy vào anh. Còn 5 vé nữa."

Không lâu sau, tin nhắn trò chuyện riêng của Phùng Tử Ngưng âm thầm được gửi đến điện thoại di động của Tống Vũ Tiều.

Phùng Tử Ngưng: ? ? ?

Tống Vũ Tiều đắc thắng: Người nhà anh nhất định phải đến xem, nên 2 người xem như hẹn hò đi.

Phùng Tử Ngưng: ...

Khi cấp dưới của cậu đồng ý, đi qua chỗ đột phá này, cậu bắt đầu tìm kiếm những cá nhân là vợ chồng trong chi bộ. Tìm được 2 người, một người trong số họ hứa sẽ tiêu thụ 2 vé xem phim, vì vậy còn lại hai người.

Rất may mắn, một khán giả mê xem phim đã chủ động đăng ký lấy vé, cả 5 vé xem phim được gửi hết trong nháy mắt.

Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng có thể báo tin hoàn thành nhiệm vụ cho Thư ký Chu trước khi về nhà. Cậu nghĩ: Nếu là phim về lịch sử phát triển hàng không dân dụng, thân là người làm việc trong nghành hàng không, Kiều Vũ Tụng nói không chừng sẽ có hứng thú?

Nếu Kiều Vũ Tụng đồng ý xem phim cùng nhau, họ có thể hẹn hò.

Tống Vũ Tiều rất hài lòng với sự sắp xếp nhất cữ lưỡng tiện, lập tức gửi một tin nhắn cho Kiều Vũ Tụng: Tiếp viên hàng khôngKiều, Chủ Nhật cùng đi xem phim "Tôi Yêu Bầu Trời Xanh Tổ Quốc" không anh?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau