Tương Ngữ

Chương 85: Thế thân 6

Trước Sau
Nội dung bộ phim tương tự như những gì Kiều Vũ Tụng dự đoán, tràn đầy lời nói rỗng tuếch, mà những lời nói này khoa trương che đậy, người ngoài nghề căn bản không thấy được.

Kiều Vũ Tụng đồng ý với cách miêu tả những khó khăn và vất vả của những người làm nghành hàng không dân dụng, nhưng vì miêu tả quá hay nên anh không thể không nghĩ đến đại ca mà mình gặp trên máy bay ngày hôm đó.

Đặc biệt là khi tiếp viên mở lon bia cho hành khách, trong đầu Kiều Vũ Tụng lại xuất hiện khuôn mặt của vị đại ca kia, khiến anh không khỏi bĩu môi.

Vô tình, anh nhìn thấy một khán giả bên cạnh mình cũng đang ngủ, một tiếng ngáy yếu ớt khác có thể nghe thấy từ hàng ghế sau.

Anh sửng sốt, lén quay lại, nhìn thấy thanh niên đang ôm cái bụng bia ngửa đầu ngủ say, một lúc sau bị người bạn đồng hành bên cạnh đẩy thức giấc.

"Hết phim rồi à?" Người thanh niên tỉnh lại hỏi.

Đối phương ghét bỏ nói: "Tiếng ngáy của cậu muốn đánh thức toàn bộ rạp rồi kìa."

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng không nhịn được cười, vội vã lúc bọn họ không phát hiện, anh quay đầu lại nhìn về phía màn ảnh lớn.

Người thanh niên lẩm bẩm nói: "Thư ký Lý cũng ngủ rồi mà."

"Suỵt! Đánh thức anh ta dậy là xong đời!" Thanh niên lại bị người bạn đồng hành phỉ nhổ.

"Đến 7 giờ sáng tôi mới được về nhà." Người thanh niên vô tội nói.

Người bạn đồng hành nói: "Cậu về nhà ngủ lúc 7 giờ mà không xấu hổ hả, Chủ nhiệm Tống 12h mới về kìa. Tôi đã tận mắt chứng kiến."

Chủ nhiệm Tống? Kiều Vũ Tụng nghe thấy danh xưng này, anh không thể không quay đầu lại, chỉ thấy người thanh niên đang vươn cổ len lén nhìn Tống Vũ Tiều đang ngồi ở hàng ghế trên.

Cậu thanh niên cười ngây ngô và thu người lại chỗ ngồi.

Kiều Vũ Tụng cũng lúng túng không kém, quay lại nhìn Tống Vũ Tiều đang ngủ vô tình nghiêng đầu ngã sang một bên, vừa buồn cười vừa xót xa.

Bởi vì Tống Vũ Tiều đang ngủ, Kiều Vũ Tụng đang ôm bắp rang, cũng không dám ăn miếng nào, vì sợ một tiếng động nhỏ sẽ đánh thức cậu.

Kiều Vũ Tụng hơi mệt khi cầm bỏng ngô trên tay quá lâu, anh lén mở điện thoại để kiểm tra thời gian, bộ phim mới chiếu được nửa chặng đường. Nhưng từ phút thứ 15, Kiều Vũ Tụng cảm thấy những gì cần truyền đạt đều đã nói hết.

Kiều Vũ Tụng suy tính, cuối cùng quyết định.

Anh lặng lẽ đặt bắp rang lên đùi Tống Vũ Tiều, cúi người đập chân để thả lỏng đôi chân một chút.

Đang ngủ nên Tống Vũ Tiều quả nhiên không có để ý.

Tuy nhiên, do quá mệt nên hơi thở của Tống Vũ Tiều rất nặng nề. Kiều Vũ Tụng do dự không biết nên đánh thức cậu dậy hay làm cho giấc ngủ của cậu nhẹ nhàng đi một chút.

ý tưởng mới nảy sinh trong đầu Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều đã đá vào chân anh mà không hề báo trước.

Kiều Vũ Tụng giật mình, theo bản năng mà ngăn chặn cậu đột nhiên đá chân trái lên, đồng thời chụp lấy bắp rang bơ, nhưng rốt cuộc đã quá muộn, bắp rang vẫn rơi vãi dưới đất khiến những khán giả khác xung quanh giật mình.

Mà Tống Vũ Tiều cũng bị chính mình làm tỉnh lại.

Kiều Vũ Tụng bị cậu dọa cho hết hồn, nhưng nhìn thấy bộ dạng không biết gì của cậu, không thể nhịn được cười.

Nghe thấy tiếng cười, Tống Vũ Tiều có chút phản ứng lại, sắc mặt đột nhiên căng cứng. Thay vì nhìn phản ứng của những người xung quanh, cậu từ từ ngồi thẳng dậy và đeo kính vào.

Kiều Vũ Tụng chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của Tống Vũ Tiều dưới ánh sáng của màn hình lớn, mặc dù lúc này, gương mặt của Tống Vũ Tiều vô cảm nhưng vẫn khiến Kiều Vũ Tụng mắc cười.



Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng khẽ cười, Tống Vũ Tiều càng thêm xấu hổ, lạnh giọng nói: "Đưa bắp rang cho em."

"À." Kiều Vũ Tụng đưa bắp rang vào tay cậu, vừa thu chân lại vô tình giẫm phải vài cái trên mặt đất.

Bắp rang bơ vốn đã ngọt dường như càng ngọt hơn, một số lại có vị mặn.

Sau một lúc, Kiều Vũ Tụng ghé vào lỗ tai cậu, quan tâm hỏi: "Nằm mơ sao?"

Tống Vũ Tiều trước đó ngủ quá sâu không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, khi tỉnh dậy đã thấy mình lúng túng trước mặt công chúng, thực sự rất khó nói: "Em không nhớ."

Kiều Vũ Tụng quan tâm, mà Tống Vũ Tiều giả vờ lạnh lùng thờ ơ, như đang muốn cứu vớt thể diện, không khỏi bật cười. Sợ Tống Vũ Tiều tức giận, anh lập tức giơ cao bắp rang lên che mặt, lén theo dõi phản ứng của cậu.

Tống Vũ Tiều nhìn anh đang bày trò trêu đùa chính mình, lạnh lùng liếc một cái, nhìn về phía màn ảnh lớn.

Bỏ lỡ quá nhiều tình tiết, Tống Vũ Tiều không biết các nhân vật chính trong phim đang nói về điều gì, chỉ thấy những tiếp viên hàng không cung cấp mì ở khoang hạng nhất không đẹp trai như Kiều Vũ Tụng. Làm phim tuyên truyền sao không kiếm vài người đẹp cấp quốc gia đóng phim.

Kiều Vũ Tụng biết cậu giữ thể diện tốt, đơn giản đưa cậu một bậc thang đi xuống, anh đặt bắp rang xuống, cẩn thận ngửi một cái, sau đó ngửi trên cổ Tống Vũ Tiều.

Tống Vũ Tiều giật mình nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Nước hoa của em có mùi hơi giống bắp rang. Em có ngửi thấy không?" Kiều Vũ Tụng rất tự nhiên, chia sẻ sự phát hiện này.

Tống Vũ Tiều biết nước hoa cậu dùng mang chút vị son phấn và mỹ thực, nghe anh nói, cúi đầu ngửi một cái.

"Thích không?" Kiều Vũ Tụng hỏi.

Cậu cười nhẹ nói: "Mũi chó."

Kiều Vũ Tụng không khách khí liếc nhìn cậu, khi cậu đã thừa nhận, anh hỏi: "có thích mùi hương này không?"

"Không thích em mua nó để làm gì? Em vẫn luôn dùng mà." Tống Vũ Tiều khó hiểu.

Nghĩ lại thì anh cũng cảm thấy câu hỏi này không có trí tuệ, thẹn thùng cười cười.

Tống Vũ Tiều sau đó mới nhận ra lời mình nói có ý oán trách, ngẫm nghĩ lại nói: "Lúc đi thử hương, em cảm thấy mùi có chút quen thuộc, nhưng không nhớ được đã ngửi ở đâu. Em rất thích nó. Em đã sử dụng cái suốt thời gian qua."

"Vẫn luôn? Dùng rất lâu?" Anh tò mò hỏi.

Tống Vũ Tiều lắc đầu, nói: "Không lâu đâu, đây là loại nước hoa mới ra mắt cách đây 2 năm." Chưa kịp nói xong đã bị đồng nghiệp bên cạnh huých vào cánh tay. Người bên kia nháy mắt với cậu, nhắc nhở rằng Thư ký Chu để ý bọn họ đang tán gẫu.

Vì vậy, cậu đã làm một động tác cấm khẩu với Kiều Vũ Tụng và kết thúc cuộc trò chuyện.

Tống Vũ Tiều cảm thấy mùi hương rất quen thuộc, Kiều Vũ Tụng cũng cảm thấy như vậy, nhưng cậu không nhớ được mình đã ngửi ở đâu. Có lẽ, khi xem phim, đã nhận thấy mùi bắp rang bám vào xô giấy?

Cuối cùng, bộ phim dài hai giờ cũng kết thúc.

Khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, Kiều Vũ Tụng thấy nhiều người vẫn còn buồn ngủ, nhưng sẽ không ai nói công khai cái này.

Vì vẫn còn bắp rang trong tay nên anh và Tống Vũ Tiều không thể vào phòng vệ sinh cùng một lúc. Đứng đợi trước cửa WC, chẳng mấy chốc đã thấy trước cửa phòng vệ sinh nữ xếp một hàng dài.

Không lâu sau, Tống Vũ Tiều bước ra, cầm lấy bắp rang để Kiều Vũ Tụng đi vào.



WC nam cũng quá đông, nhưng nó lưu động hơn WC dành cho nữ.

Do Tống Vũ Tiều đã nói đơn vị họ đặt chỗ gần hết rạp, nên Kiều Vũ Tụng luôn cảm thấy xung quanh đều là người ở đơn vị cậu. Anh thắc mắc, nghĩ rằng những người làm công tác nghiên cứu khoa học trông như một nghề cao sang như vậy, nhưng nhìn bề ngoài lại khác hẳn, béo, gầy, cao, lùn, hói, đeo kính cận đủ cả, nếu không biết trước danh tính của một số người, người ngoài sẽ không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ tham gia vào nghiên cứu khoa học. Tất cả họ đều trông khác nhau, và không có vẻ gì khác biệt so với những người bình thường.

Kiều Vũ Tụng nghĩ, nếu những người này lên máy bay, chắc chắn anh sẽ không biết họ đang làm gì, trong mắt anh, họ chỉ biến thành những ký hiệu gồm các con số và chữ cái: 10F, 4D, 31K ...

Không biết bữa tối ăn cái gì. Tuy rằng Tống Vũ Tiều muốn mời cơm chúc mừng anh thăng chức CF, nhưng mà trong lúc xem phim Kiều Vũ Tụng đã nhìn thấy món mì xào sốt Zha Jiang Mian, nên đang suy nghĩ về món mì.

"Cô nghĩ sao? Bạn trai mới của Chủ nhiệm Tống trông hơi giống Chủ nhiệm Cố!" Kiều Vũ Tụng nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện ở góc hàng dài trong phòng vệ sinh nữ.

Người kia khẳng định trả lời: "Ừ! Đặc biệt là đôi mắt, trời ạ, nhìn giống quá!"

Người gợi lên chủ đề chậc lưỡi nói: "Nếu đã như vậy, tại sao không quay lại với Chủ nhiệm Cố? Người hiện tại thuộc đơn vị nào?"

"Tôi không biết, trước đây chưa từng nghe nói, hôm nay là lần thứ nhất nhìn thấy. Nhưng! Tôi nghe Văn xinh đẹp nói đã từng gặp ở sân Viện số 6. Có vẻ như họ đang sống cùng nhau." Giọng cô nhỏ, nhưng giọng điệu kinh ngạc.

"À? Thật đáng thương nha." Nghe thấy sự nghi ngờ của người bạn đồng hành, cô ấy giải thích, "Đó là người đương nhiệm. Rõ ràng là Chủ nhiệm Tốngđang lợi dụng anh ta như một thế thân. Nói không chắc là cố ý mang về nhà, chọc giận Chủ nhiệm Cố? Chắc nhanh chia tay sớm thôi, Chủ nhiệm Tốngvà Chủ nhiệm Cốsẽ quay lại với nhau chứ?"

Người bạn đồng hành lẩm bẩm: "Này, cũng chưa chính xác đâu ... Nhưng những gì cô nói có vẻ khá hợp lý-"

Chưa kịp nói xong, đột nhiên Kiều Vũ Tụng xuất hiện, cô gái chóang váng.

Kiều Vũ Tụng nhìn lại cô gái gợi chuyện.

Cô cũng im lặng.

Hai người lập tức đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng không biết ứng xử với Kiều Vũ Tụng như thế nào.

Kiều Vũ Tụng mặc kệ họ, quay người đi về phía Tống Vũ Tiều cách đó không xa.

"Anh muốn ăn gì không?" Tống Vũ Tiều nhìn anh với gương mặt trắng bệch, kỳ quái hỏi: "Sao vậy? Anh không thoải mái sao?"

Kiều Vũ Tụng nhìn cậu một chút, nói: "Muốn ăn mì sốt Zha Jiang Mian."

Tống Dư Kiều kinh ngạc nói "Chỉ ăn mì sốt Zha Jiang Mian thôi hả?"

"Mì sốt Zha Jiang Mian rất phổ thông sao?" Kiều Vũ Tụng hỏi.

Tống Vũ Tiều không biết anh đi vệ sinh như thế nào, vừa trở lại liền mất bình tĩnh, cậu gật đầu nói: "Không tầm thường. Đồ anh muốn ăn, cũng không tầm thường."

Nghe người khác nói chuyện sau lưng mình, Kiều Vũ Tụng trong lòng đã có chút khó chịu, mà Tống Vũ Tiều lại "không biết xấu hổ" như vậy, anh tức cười thành tiếng, "Cái quỷ gì vậy? Miệng lưỡi trơn tru."

"Em bao nhiêu tuổi rồi? Đừng dùng thành ngữ xôi thịt như vậy để miêu tả em, được không?" Mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra với anh, Tống Vũ Tiều vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy anh cười.

Kiều Vũ Tụng bĩu môi, hỏi: "Vậy em nói thành ngữ nào mới thích hợp?"

Tống Vũ Tiều đáp: "Lời ngon tiếng ngọt chứ gì nữa."

Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, một lúc sau, không nhịn được cười nói: "Được rồi, Từ điển thành ngữ."

"Đi thôi, em đưa anh đi ăn mì sốt Zha Jiang Mian* ngon nhất thành phố." Tống Vũ Tiều nắm tay anh nói.

*Nguyên văn: 炸酱面 Trác tương miến là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông, Trung Quốc. Sợi mì to bản được trộn với thịt lợn xay và nước sốt đậu tương được chao qua dầu. Đó là lý do vì sao tên gọi của món này có từ "trác", từ chỉ cách chế biến được xác định bởi lượng dầu ăn trong chảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau