Tương Ngữ

Chương 93: Cùng bay5

Trước Sau
Tuy rằng ngày thứ ba bay tổng cộng chỉ có 2 chặng, nhưng phải gần 2 giờ sáng Kiều Vũ Tụng và phi hành đoàn mới đến Suwan. Thời gian chênh lệch một giờ ngắn ngủi, tất cả mọi người đều bị kiệt sức.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Kiều Vũ Tụng chỉ muốn quay trở lại khách sạn và ngủ mê mệt cho đến khi đồng hồ báo thức buổi họp chuẩn bị vang lên. Nhưng anh biết rằng đây chỉ là mong muốn của anh. Anh không còn ở độ tuổi có thể ngủ bao lâu tùy thích, lớn tuổi hơn một chút, anh thậm chí cảm thấy mất ngủ.

Kiều Vũ Tụng có phần ngưỡng mộ những người trẻ tuổi đi cùng mình, thậm chí họ còn họp lại định đến cửa hàng miễn thuế để mua sắm. Anh thì không muốn ra khỏi cửa. Tuy nhiên, còn phải xem ý tứ Tống Vũ Tiều. Nếu Tống Vũ Tiều muốn đi chỗ nào và nếu có đủ thời gian, Kiều Vũ Tụng vẫn sẵn sàng đi cùng cậu.

Ngay sau khi đi qua hải quan, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang đợi ở gần quầy thu đổi ngoại tệ.

“Cực khổ rồi.” Tống Vũ Tiều nói.

Kiều Vũ Tụng nhăn mũi với cậu, nói: “Nhìn anh làm việc cực khổ, trên máy bay em còn gây rối nữa?”

“Em gây rắc rối chỗ nào?” Tống Dư Kiều vô tội nói, “Là hành khách khoang hạng nhất, em không làm gì quá đáng, đúng không?”

Đây là sự thật, Kiều Vũ Tụng nhún vai.

“Chúng ta ở chỗ nào?” Tống Vũ Tiều hỏi.

Kiều Vũ Tụng bước ra, nhấc vali lên máy bay lên, “Đi theo anh.”

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của anh, Tống Vũ Tiều chỉ cảm thấy đáng yêu. Nhưng vẻ mệt mỏi trên gương mặt của Kiều Vũ Tụng lúc này hiện rõ, khiến Tống Vũ Tiều phải thán phục - dù sao thì trên máy bay, anh và các tiếp viên khác nhìn cũng rất sung sức.

“Ha, đúng rồi, đưa đồng hồ đeo tay cho anh.” Kiều Vũ Tụng đột nhiên nói.

Tống Vũ Tiều khó hiểu, giơ tay lên.

Kiều Vũ Tụng điều chỉnh thời gian lùi lại một giờ, mỉm cười nói, “Bây giờ, chúng ta trở về khách sạn, có thể ngủ thêm một giờ.”

Nhìn thấy nụ cười kéo dài trên đôi lông mày và đôi mắt mệt mỏi của anh, Tống Vũ Tiều chỉ có một suy nghĩ - đó là hôn anh.

Tống Vũ Tiều nghĩ vậy và cũng làm như vậy.

Rõ ràng đó chỉ là một nụ hôn chuồn chuồn lướt, nhưng Kiều Vũ Tụng lại thấy não của mình như bị thiếu oxy. Có lẽ do anh thực sự buồn ngủ, nghĩ đến mình thường xuyên trải qua, còn Tống Vũ Tiều là lần đầu tiên, không khỏi xót xa: “Hôm nay thật vất vả cho em.”

Tống Vũ Tiều thở phào nhẹ nhõm nói: “Không sao. Từ khi trở về Trung Quốc, đây là lần đầu tiên em ra nước ngoài, hít thở một chút không khí tư bản chủ nghĩa, cũng không tệ.”

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc “Em không sợ ghi âm sao? Còn nói những câu như vậy.”

“Anh không phản bội em là được.” Cậu dùng trán gõ vào trán Kiều Vũ Tụng.

Kiều Vũ Tụng là nói đùa, mà Tống Vũ Tiều lại nghĩ đến Thiệu Tuấn Huy. Ý nghĩ vừa thoáng qua, sự tình đã đến lúc này, Tống Vũ Tiều không muốn nghĩ tới nữa, mặc dù biết nhất thời không thể buông bỏ.

Chuyến đi với Kiều Vũ Tụng lần này, về phương diện tinh thần, thoải mái hơn dự đoán của Tống Vũ Tiều.

Kiều Vũ Tụng không chỉ thường xuyên đi nước ngoài mà còn thường xuyên ở trong khách sạn. Anh không chỉ thông thuộc sân bay ở Suwan mà còn biết cách bắt taxi về khách sạn và đặt phòng. Tống Vũ Tiều không hề suy nghĩ, được Kiều Vũ Tụng đưa vào phòng khách sạn.

Bước vào phòng, Tống Vũ Tiều vẫn đang nhớ về Kiều Vũ Tụng lúc ở trên đường. Cậu cảm thấy Kiều Vũ Tụng như là một người khác, chưa bao giờ cậu tưởng tượng Kiều Vũ Tụng sẽ trở thành một người như vậy.

Dù là tài xế taxi hay quầy lễ tân khách sạn, Kiều Vũ Tụng đều nói thành thạo tiếng Anh Mỹ với vẻ mặt điềm tĩnh và tự tin. Nếu như không phải quen biết anh, Tống Vũ Tiều còn tưởng anh là người Mỹ gốc Hoa. Không phải sính ngoại, nhưng Kiều Vũ Tụng thần thái trông thực sự rất tự tin.

Tống Vũ Tiều nghĩ: Lúc thường Kiều Vũ Tụng một mình ở bên ngoài qua đêm, đi Mỹ, đi Nhật Bản, đi Châu Âu... Dừng lại rồi đi, rất thong dong, nhưng khi đến trước mặt cậu, anh lại trở nên thận trọng và do dự. May mắn thay, lần này cậu theo chân Kiều Vũ Tụng, bằng không, không bao giờ có cơ hội biết Kiều Vũ Tụng còn có một mặt như vậy.

“Anh đi tắm trước? Muộn lắm rồi.” Kiều Vũ Tụng khóa cửa, mở túi qua đêm trước kính chạm sàn, lấy ra bộ đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân.

Tống Vũ Tiều ngồi ở trên ghế nhìn anh, ừ một tiếng.

Nghe tiếng, Kiều Vũ Tụng do dự một chút, sau đó quay đầu hỏi: “Cùng nhau tắm không?”

Trong nháy mắt Tống Vũ Tiều kinh ngạc: "Anh tắm trước đi, nếu cùng nhau tắm sẽ tốn thời gian hơn.”

Kiều Vũ Tụng có ý tứ muốn lãng phí thời gian, nghe Tống Vũ Tiều nói như vậy, thật không tiện kiên trì, vì vậy cười nhàn nhạt, đi vào buồng tắm.

Thật ra, Kiều Vũ Tụng cũng biết hai người mệt thành như vậy còn muốn làm tình, thực sự là quá mức, nhưng anh dường như không có cách nào không nghĩ tới, cũng không quản Tống Vũ Tiều có đề cập trước hay không.



Có lẽ ở cái tuổi “như sói như hổ”, chỉ có điều khác biệt giữa lần đầu tiên và vô số lần sau. Nhưng mà Kiều Vũ Tụng không chắc có thể giải thích được ham muốn quá mức là do tuổi tác hay không. Dù sao anh đã từng làm tình rất nhiều trong giấc mơ, mà Tống Vũ Tiều trong giấc mơ luôn thay đổi, chỉ có dục vọng của anh là bất biến.

Dục vọng này khiến Kiều Vũ Tụng cận hương tình khiếp*, ngay cả khi biết rằng Tống Vũ Tiều yêu anh, anh cũng không dám thể hiện hết nhiệt tình bản thân, vì sợ Tống Vũ Tiều sợ hãi. (Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.)

Sợ bạn nhỏ Tống Vũ Tiều sợ hãi, nghĩ đến đây Kiều Vũ Tụng không khỏi mỉm cười.

Tắm rửa sạch sẽ đi ra, nhìn thấy Tống Vũ Tiều dựa vào sofa ngủ thiếp đi, Kiều Vũ Tụng càng thấy cậu giống một đứa nhỏ.

“Tiểu Tiều, Tiểu Tiều!" Kiều Vũ Tụng nhẹ nhàng đánh thức cậu, “Đi tắm trước, rồi lại ngủ.”

Tống Vũ Tiều bình tĩnh nhìn anh, lắc lắc đầu, đứng dậy nói: “Ừm.”

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, Kiều Vũ Tụng cúi đầu nhìn xuống quần ngủ hơi nhô lên của anh, mệt mỏi dụi mắt rồi leo lên giường.

Mệt mỏi giống như một chiếc áo lông vũ trong suốt phủ lên người của Kiều Vũ Tụng, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nhìn chằm chằm vào số ngoại tệ mà Tống Vũ Tiều đặt trên tủ đầu giường, trong phút chốc anh thấy mình không còn ở trong nước.

Trước đây, anh đã bay rất lâu, đi rất nhiều nơi. Từ từ, cảm giác mới mẻ biến mất, thật giống đi đến đâu cũng không có nhiều khác biệt, nhiều nhất chỉ là khác biệt về ngôn ngữ mà thôi ...

Nhưng vào lúc này, một cảm giác chân thực kéo tới.

Kiều Vũ Tụng cảm thấy rõ ràng anh và Tống Vũ Tiều đang tha hương, tương lại bọn họ có thể sẽ đến nhiều nơi hơn nữa.

Khi ở bên Tống Vũ Tiều, anh càng trải nghiệm thế giới chân thật hơn, không còn bay vòng đi vòng lại, ngày này qua ngày khác mà tê liệt. Từ đây trở đi như một đứa trẻ, luôn tò mò về những điều chưa biết trên thế giới này...

Không biết từ khi nào, một cảm giác thực tế ấm áp hơn bao trùm Kiều Vũ Tụng, giữ chặt anh với một cú va chạm nhẹ vì đau.

“Anh Tiểu Tụng.” Tống Vũ Tiều làm mờ đèn trong phòng.

Nhắm mắt lại, Kiều Vũ Tụng cảm thấy ánh sáng khẽ rơi trên mi mắt mình. Anh hít sâu rồi từ từ thở ra, bắt lấy tay Tống Vũ Tiều đang mò mẫm, đưa lên miệng cắn một cái, giọng nói khàn khàn: ”Bạn nhỏ Tống Vũ Tiều, muốn làm gì đây?”

Hổ khẩu có dấu răng và nước bọt của Kiều Vũ Tụng, nước bọt dường như từ từ thấm vào trong da Tống Vũ Tiều, đặc biệt ngứa ngáy. Chóp mũi cậu cọ cọ sau gáy Kiều Vũ Tụng, nói: “Em rất ngoan nha. Anh Tiểu Tụng muốn em làm cái gì, em sẽ làm cái đó.”

Giọng nói lười biếng này mang theo từ tính, Kiều Vũ Tụng nghe thấy lòng mình gợn sóng. Anh khẽ thở dài, cầm lấy tay Tống Vũ Tiều, đặt xuống, nói: ”Bạn nhỏ, đoán xem anh muốn làm gì?”

“Em đoán, anh Tiểu Tụng đói bụng.” Tống Vũ Tiều nói xong, liền cảm giác được bên trong khuỷu tay Kiều Vũ Tụng run rẩy kịch liệt.

Kiều Vũ Tụng không tỉnh táo, ít nhất, không hoàn toàn tỉnh táo. Anh phải thừa nhận rằng cảm giác lúc này giống một giấc mơ hơn.

Trong mơ Tống Vũ Tiều đặc biệt ôn nhu, cũng đặc biệt mệt mỏi.

Tối hôm trước được nghỉ ngơi nửa đêm, ban ngày liền trải qua chuyến bay dài. Kiều Vũ Tụng tuy rằng luôn nói Tống Vũ Tiều đang quấy rối, nhưng nếu không có cậu quấy rối, chuyến bay 4 chặng sẽ chỉ có làm việc từng bước nhàm chán mà thôi.

Tống Vũ Tiều là ngoài bất ngờ của anh, là hiện thực trong giấc mơ của anh.

Bởi vì quá buồn ngủ, quá mệt mỏi, Kiều Vũ Tụng rất khó mở mắt ra. Càng cố mở mắt, anh càng chìm đắm trong giấc mơ. Từ mệt mỏi suy sụp đến giấc mộng kiều diễm này, anh không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể cảm thụ được.

Anh cảm thụ ngón tay của Tống Vũ Tiều thật khéo léo và nhẹ nhàng, cậu rõ ràng ở phía sau nhưng lại dễ dàng cởi cúc áo cho anh.

“Hừm ...” Kiều Vũ Tụng thở ra một hơi, cảm giác được ngón tay Tống Vũ Tiều nhào nặn đầu vú của mình, nhẹ nhàng xoay tròn, ve lại mềm mại như sợi lông chim, trêu chọc anh.

Anh kìm lòng không đặng duỗi người ra, không nhịn được co rúm lại như một con tôm. Anh thu nhỏ dục vọng mãnh liệt nhất vào giữa cơ thể, để Tống Vũ Tiều có thể dễ dàng tìm thấy nó.

Khi tay Tống Vũ Tiều thò vào trong quần, anh lại không nhịn được thở ra, nắm lấy tay Tống Vũ Tiều, cùng anh di chuyển.

Nắm lấy dương vật ấm áp và cứng cáp trong tay, Tống Vũ Tiều không nhịn được áp sát của mình vào nó.

Bàn tay của Kiều Vũ Tụng đặt trên mu bàn tay của cậu, và động tác của anh giống như dạy cậu thủ dâm cho chính mình. Tống Vũ Tiều thấy anh nhíu mày, rõ ràng không chịu nổi, hồi lâu cũng không mở mắt, tò mò nói: ”Anh đang mơ sao.”

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng đang trầm mê với khoái cảm nhẹ nhàng này, hơi kinh ngạc và mở mắt ra.

Anh nhìn chăm chú ngoại tệ trên tủ đầu giường, tưởng rằng mình đã trở về thế giới thực, nhưng đầu óc vẫn nặng trĩu. Anh sững sờ một lúc, quay đầu nói: “Anh cũng nghĩ như vậy.”

Tống Vũ Tiều khó hiểu.

Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút, lại nhắm mắt lại, nắm tay Tống Vũ Tiều, tiếp tục vuốt ve. Vào thời khắc khởi động lại, Kiều Vũ Tụng cảm thấy trái tim mình chìm xuống, chìm vào giấc mộng, chìm vào hiện thực.



Vừa tận hưởng cảm giác thoải mái do vuốt ve, anh vừa nói: “Những năm này, anh thỉnh thoảng có những giấc mộng xuân. Nhất là khi độc thân, thỉnh thoảng anh mơ thấy em, anh đã làm tình vớiem, như những diễn viên trong bộ phim. Em đã từng có một giấc mơ như vậy chưa? Đối tượng giấc mơ không quan trọng. Em biết cảm giác đó đúng không? Chính là, cương cứng rồi, thế nhưng bên người không có ai, chỉ có thể dựa vào tay. Đôi khi tỉnh dậy từ giấc mơ, đôi khi nửa tỉnh nửa mê, đợi đến khi bắn rồi, mới coi như thanh tỉnh.”

Anh lẩm bẩm những lời này, giống như nói mê. Tống Vũ Tiều nghe một cách mê muội, phảng phất cũng bị anh mang vào trong mơ.

“Vậy, khi anh thủ dâm, anh nghĩ cái gì? Chuyện trong mơ sao?” Tống Vũ Tiều nhắm mắt lại hỏi.

“ Ừm, có đôi khi như vậy, đôi khi là những thứ khác. Giống như là ...” Kiều Vũ Tụng nhẹ giọng nở nụ cười, “Tưởng tượng bàn tay trở thành một cái miệng, khi những ngón tay di chuyển, tưởng tượng thành đầu lưỡi của em. Hơi ngớ ngấn nhưng anh muốn đạt cực khoái vô hạn…”

Trước khi anh nói xong, Tống Vũ Tiều đã kéo người anh quay lại.

Kiều Vũ Tụng mở mắt ra, nhanh chóng bị Tống Vũ Tiều lấy tay che lại, anh ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Tiều?”

“Nhắm mắt lại.” Tống Vũ Tiều duỗi chân ôm lấy anh, “Tưởng tượng hai tay em biến thành miệng của em.”

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo. Lúc nghe theo, anh đã nghĩ đến Tống Vũ Tiều muốn làm gì. Anh nghe thấy tiếng chăn được vén lên, duỗi tay tới eo, liền chạm vào tóc Tống Vũ Tiều.

“Ừm... Tiểu Tiều…Ừm...” Anh dùng sức nhắm mắt lại, nhưng chân anh lại vô tình mở ra.

Trong thông đạo ấm áp truyền ra tiếng rên rỉ nhẹ, âm thanh giống như trong mộng. Giấc mơ của Kiều Vũ Tụng cực kỳ đen tối, anh ướt sũng khắp người và rơi vào hang động ẩm ướt. Mùi tanh nồng trong hang giống như mùi của biển cả sau một giấc ngủ say, những lá tảo nhớp nháp dính vào bắp đùi anh, anh cảm thấy mình đang chuyển động hướng lên, nổi lên mặt biển, giống như một hòn đảo mới, một tảng đá ngầm cứng rắn, bóng loáng.

Từ từ, anh cảm thấy mình không thể đứng dậy được, anh cần một lực để nâng anh lên.

Tay, chính là, tay của cậu.

Kiều Vũ Tụng có thói quen nằm mơ nghiêng người, bắt tay đưa về sau lưng, lại bị Tống Vũ Tiều nắm lấy.

“Đây cũng là giấc mơ của anh sao?” Tống Vũ Tiều hỏi

Anh gật đầu, mở đôi mắt ướt át, nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Tống Vũ Tiều, liền hỏi: “Em đã từng mơ như vậy chưa?”

Tống Vũ Tiều nhấc chân lên, nhìn vào khuôn mặt nửa tỉnh nửa mê của Kiều Vũ Tụng trong bóng tối, nói, "Đã làm qua. Em có giấc mơ giống anh, và em đã làm qua.”

“Thật sự?” Kiều Vũ Tụng thật cao hứng, nhưng anh vẫn chưa tỉnh lại, vì vậy ngay cả giọng nói kích động của anh cũng trở nên mềm mại.

“Ừm.” Mang bao cao su vào, Tống Vũ Tiều cúi người, lại ôm lấy anh, cười nói, “Em buồn ngủ quá, sớm biết đừng tới.”

Kiều Vũ Tụng tức giận hừ một tiếng.

Tống Vũ Tiều cười, Kiều Vũ Tụng nghe thấy tiếng cười đó, giống như một đứa trẻ chiếm được tiện nghi.

Khi cậu cảm thấy đỉnh quy đầu chạm ở lối vào, Kiều Vũ Tụng ôm hông cậu, nâng cao eo, cậu đẩy vào trong.

Có chút đau đớn, dường như bôi trơn không đủ, nhưng cơn đau chứng thực những khát khao kềm nén. Kiều Vũ Tụng mở to mắt nhìn trần nhà xa lạ, giống như những giây phút tỉnh mộng, chệnh choạng, lạc lõng mất mát liền mong mà không được.

Khi Tống Vũ Tiều va chạm ra vào, anh đã cảm nhận được hiện thực trong mơ của mình.

Nhưng lần này khi tỉnh lại từ trong mộng, thân thể đã không còn trống rỗng, đã bị Tống Vũ Tiều lấp đầy, lắc chuyển thành màu sắc nhẹ nhàng.

Tống Vũ Tiều ôm chân của anh, nhìn chăm chú vào mặt anh. Nhìn thấy anh luôn nhắm mắt, trong lòng hoang mang, nhưng cũng bị vẻ mặt mê hoặc của anh hấp dẫn sâu sắc.

Kiều Vũ Tụng như là trầm mê trong mộng đẹp, trong mơ vừa rên rỉ vừa cười ngớ ngẩn, cau mày khát khao khó nhịn, đôi môi khép mở, điên đảo thần hồn.

Tống Vũ Tiều từ khuôn mặt này, phảng phất nhìn thấy những giấc mơ trước đây của Kiều Vũ Tụng, những giấc mơ đẹp đẽ đó tươi đẹp như một lỗ đen, chúng cuộn lấy Tống Vũ Tiều, đưa cậu vào trong giấc mơ.

Cậu rất muốn xem giấc mơ trông như thế nào, vì vậy cậu nhắm mắt lại, vòng tay qua vai Kiều Vũ Tụng và ra sức thúc đẩy ra vào. Mỗi một lần, gót chân của Kiều Vũ Tụng đập vào mông cậu, cậu rên rỉ càng lúc càng mê muội, cả người trở nên nhẹ nhàng như không khí.

“Tiểu Tụng, Tiểu Tụng.” Sự yên tĩnh bên trong hang động tối tăm, mềm mại như trong giấc mơ, Tống Vũ Tiều cảm giác như đã ngủ say, nhưng thân thể vẫn đang trào dâng bên bờ giấc mộng.

Sa vào mộng đẹp ngày xuân, từng đợt nóng bỏng ấm áp dễ chịu. Miệng Kiều Vũ Tụng khẽ mở, trả lời từng tiếng, như là để lộ tiếng lòng ở trong mơ. Anh đang chìm trong sóng biển nhẹ nhàng, không nhận rõ giấc mơ cùng hiện thực, cho đến khi một khoảnh khắc ập đến, một cơn sóng bất ngờ ập vào đá ngầm.

Trái tim đang cuồn cuộn cuối cùng cũng lật tung tất cả mộng mị, anh đột nhiên mở mắt ra, ôm lấy Tống Vũ Tiều, chân thành rên rỉ: “Tiểu Tiều, a, a..ưm... Tiểu Tiều...”

Là thật, không chỉ lần này, thật giống dĩ vãng, mỗi một lần đều là thật. Kiều Vũ Tụng nửa tỉnh nửa mê - đã chứng minh cho bản thân trong quá khứ rằng: những si mê đó không hề lố bịch, và giấc mơ của anh đã thành hiện thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau