Tường Phượng Lược Tình

Chương 9

Trước Sau
CHƯƠNG 8

Vân mẫu bình phong chúc ảnh thâm ,

Trường hà tiệm lạc hiểu tinh trầm.

Từ khi kệnh đào được khai thông, “Dương nhất dật nhị” câu này bắt đầu được lưu truyền ra ngoài, biểu hiện phồn hoa thịnh cảnh của Dương Châu, còn thế hiện được địa vị trọng yếu của nó.

Bất cứ nơi nào, bất cứ mùa gì cũng có thế thấy được những con buôn đến đi trong đám đông. Mọi người bận rộn xuyên qua nhau, một nhân vật dáng vẻ xuất chúng, bên người có một nam tử vẻ mặt không yên lòng theo làm bạn; hai người kẻ trước người sau, hai gã hộ vệ cảnh giác gắt gao đi theo, mở đường giữa dòng người chen chúc.

Mọi người vào thành dùng bữa rồi nghỉ ngơi, ngại sẽ dẫn nhân chú mục, Xuân Minh cùng Thải Duyệt đành ở lại khách *** làm một ít tạp vụ, lưu lại hai gã thị vệ kia tùy thị bên người Phượng Huyên cùng Vệ Vô Du.

Ban đầu hành trình, đã định  sẽ ở Dương Châu dừng lại ba, bốn ngày mới tiếp tục xuôi nam; cho dù Phượng Huyên có tức giận thế nào, thì vẫn biết không quan tâm đến người nọ chính là hoàn thành tâm nguyện của y, cho nên kiên trì muốn dẫn y vào thành.

Từ lúc ngài phẩy áo bỏ đi đến tận lúc vào thành, Phượng Huyên vẫn như cũ lộ ra một bộ tức giận; ngài không nói lời nào, đương nhiên những người khác cũng tuyệt không dám ra tiếng, để tránh lại chọc giận ngài, nhưng không ai biết ngài đang giận Vệ Vô Du chuyện gì.

Dù không nói không cười, thì những nơi Phượng Huyên đi qua, chỉ bằng phong thái tuấn mỹ cùng quý khí người thường ít có vẫn đủ khiến cho người qua đường chú mục tán thưởng; đáng tiếc sự chú mục ấy không đủ để thu hút tầm mắt ngài, ánh mắt sắc bén kia vẫn luôn nhìn chằm chằm người bên cạnh.

Vệ Vô Du bị ngài nhìn như thế toàn thân cương cứng, không thể thích ứng chỉ đành lảng tránh sang nơi khác.

Y không quen bị nhìn chăm chú. Đứng cạnh Phượng Huyên – người luôn là tâm điểm chú ý của kẻ khác đã khiến y lúng túng, giờ lại thêm ánh mắt nóng bỏng của Phượng Huyên nhìn y.

Không dám tiếp tầm mắt Phượng Huyên, y mất tự nhiên cũng không yên lòng mà nhìn ngó chung quanh, phố cảnh phồn hoa thân thiện, những gian hang rực rỡ muôn màu, đều không thể nhập vào mắt y.

“Ngươi đang khẩn trương.”

Bỗng dưng, một cỗ nhiệt khí thổi vào tai y, làm y kinh hoảng lui về sau, suýt nữa đụng vào một quầy hàng ven đường.

“Cẩn thận!”

Phượng Huyên đúng lúc vươn tay đỡ kịp, kéo y vào lòng mình; khóe môi nguyên bản vẫn mím chặt vì tức giận, lại vì nhìn thấy y kích động mà lộ ra tươi cười.

Người này nha, luôn chọc tức ngài, nhưng cũng thật dễ dàng làm ngài vui vẻ. Vì phát giác những lúc bị chú ý y sẽ càng bối rối, ngài mới cố ý dán mắt vào y.

Mà, rõ ràng là phi thường hữu dụng a! Có lẽ ngài nên làm nhiều hơn mới được.

“Đa tạ.”Vệ Vô Du phát hiện bản thân hiện tại lại càng làm cho nhiều người chú mục hơn, lập tức chật vật thấp giọng nói tạ ơn.

Y nhẹ nhàng dùng tay phải kéo tay ngài, ý bảo ngài buông mình ra, nhưng người ôm lấy thắt lưng y vẫn như cố tình không biết mà ôm chặt hơn.

“Ngươi sợ cái gì?” Phượng Huyên không buông tay, mà vô cùng thân thiết thấp giọng ghé vào tai y khẽ hỏi; tư thế như đang tán tỉnh, nhất thời dẫn đến một trận hít thở.

Vệ Vô Du cứng người, không dám nâng đầu cả người đổ mồ hôi.

“Buông.” Y thấp giọng nói, âm điệu mang theo chút tức giận cùng xấu hổ.

Vì sao ngài luôn đối xử với y như vậy? Chẳng lẽ ngài không biết làm thế sẽ khiến người khác chê cười sao? Phượng Huyên có thể không cần, nhưng y khi nhận được những tầm mắt như thế lại đứng ngồi không yên, khó chịu đến cực điểm!

“Ngươi nói lớn một chút đi.”Ngài lộ ra một chút tâm tính muốn trả thù lạnh lùng nói. Tức giận? Thật ngược ngạo, ngài càng muốn thấy bộ dáng tức giận của cái người luôn chọc ngài tức giận này a.

“Ngươi –”Vệ Vô Du phút chốc nhíu mày, thân hình vì đè nén tức giận mà run rẩy, lại vẫn là không dám lớn tiếng chỉ đành cắn răng cả giận nói: “Buông ra!”

Phượng Huyên đến tột cùng muốn làm đến mức nào mới bằng lòng từ bỏ? Y không muốn bị người ta nhìn như vậy, càng không muốn bị vũ nhục trước mặt mọi người!

Hai gã thị vệ hai mặt nhìn nhau, chỉ thấy hành vi của chủ tử quá mức càn quấy thật làm cho người ta sợ hãi, rồi lại không biết có nên khuyên can hay không, chỉ đành ý nhị ho khan một tiếng.

Được rồi, hiện tại không chấp, cũng không tất yếu cho người khác chiêm ngưỡng nữa.

Vốn Phượng Huyên muốn nói thêm vài câu giờ chỉ có thể hừ cười, nếu người khác muốn ngài buông tay, như vậy ngài sẽ dắt tay Vệ Vô Du cùng đi, “Đứng cho vững rồi đi thôi.”

Vết thương nơi cổ tay bị động, Vệ Vô Du mặc dù không kêu đau, nhưng cũng rụt người lại chảy mồ hôi lạnh, khẽ hừ một tiếng.

“Sao vậy?”Chen chúc trong đám đông, Phượng Huyên vẫn rõ ràng nghe được y rên một tiếng, nhíu chặt mi nắm tay y, vén tay áo lên lạnh nhạt nói: “Đây là cái gì?”

Chẳng lẽ muốn y nói, đây là vết ứ thanh do ngài tại ra sao? Phượng Huyên chẳng lẽ đã quên rồi?

Vệ Vô Du giật mình, lập tức không biết trả lời thế nào, bất giác phát hiện ánh nhìn chung quanh đang dần tụ lại người mình, thoáng chốc chỉ có thể cúi đầu không lên tiếng.

“Gia. . . . . .”Mắt thấy lại bị chú ý, một gã thị vệ nhịn không được mở miệng nhắc nhở  .

“Đây là cái gì?”Không thèm quan tâm đến những người khác, Phượng Huyên lấy khẩu khí lạnh lùng hỏi, “Sao lại thế này?” Đen suốt một vòng còn sưng lên nữa, nhưng đến tận giờ cũng không ai nói cho ngài biết, cũng không ai thay y băng bó trị liệu!

“Gia, nếu không tìm một nơi nào đó ngồi nghỉ vậy.” Một tên thị vệ còn lại cũng mở miệng, thật cẩn nói: “Chúng ta tìm một nơi ngồi xuống nghỉ ngơi, rồi mới xem xét vết thương của công tử được không?”

Phượng Huyên như cũ không để ý đến, chỉ dán đôi lợi mâu vào người khác mắt, chờ y mở miệng trả lời.

“Công tử. . . . . .” Mắt thấy chủ tử không để ý tới họ, hai gã thị vệ bất đắc dĩ, đành phải dùng ánh mắt khẩn cầu Vệ Vô Du mở miệng khuyên bảo.

Vệ Vô Du thầm thở dài, mặc dù không nghĩ mở miệng năn nỉ nhưng càng không muốn đứng đây cho người khác chú ý, đành phải ngẩng đầu thấp giọng nói: “Phượng, có thể. . . . . . Tìm một chỗ nghỉ ngơi không?”

Nghe tiếng y gọi, sắc mặt Phượng Huyên cuối cùng hơi tốt hơn, quay đầu phân phó hai gã thị vệ: “Trước tìm gian trà quán ngồi xuống, sau đó đi hỏi thăm y quán tốt nhất trong thành.”

“Vâng”

Hai gã thị vệ nhẹ nhàng thở ra, lập tức nhanh chóng tách đám người ra dẫn hai người rời khỏi nơi phố xá sầm uất kia; tìm gian trà quán u tĩnh để họ nghỉ tạm, rồi một người rời đi hỏi thăm y quán.

Rốt cục không bị mọi người nhìn chăm chú nữa, Vệ Vô Du nhẹ nhàng thở ra; chẳng qua ánh mắt Phượng Huyên vẫn như cũ không ngừng nhìn y, y chỉ đành tựa vào lan can hướng ra ngoài tránh né.

Bờ đê ánh thủy xanh biếc, thật đối lập với cành nhiễu nhương trên đường lúc nãy, một nét đẹp thật khác biệt.



“Rất đau?”

Nghe thấy câu hỏi mềm nhẹ, Vệ Vô Du ngạc nhiên ngoái đầu đối diện với ánh nhìn chăm chú đường như chứa đựng tiếc thương của Phượng Huyên, trong lòng lần thứ hai thấy mê hoặc, không khỏi buông tâm suy tư.

“Chỉ cần không động dậy . . . . . Sẽ không đau lắm.” Sau một lúc lâu, y nhẹ nhàng trả lời, không từ tự chủ  mà tránh đi ánh mắt Phượng Huyên.

Y càng lúc càng không hiểu chuyện gì xảy ra giữa y và Phượng Huyên, quan hệ của họ không phải chỉ có thể sao? Ngài muốn chính là thuận theo cùng thân thể, mà y chỉ có thể vô lực phản kháng cho đi.

Nguyên bản chỉ nên đơn giản như vậy! Nhưng hiện tại, y không hiểu được Phượng Huyên vì sao phải nặng nề bức bách, ôn nhu, tức giận, thương tiếc. . . . . . lập đi lặp lại bao vây, xây nên một cảm giác khó hiểu, chậm rãi dập dìu trong tâm y.

“Còn động được?”

Nhận lại câu trả lời như thế làm ánh mắt Phượng Huyên ngưng kết lại, trầm giọng tức giận nói: “Hay là không động được?”

Vẫn là một đáp án có lệ, ngài rất không thích, mà người này lại cứ thiên vị chọn cái cách trả lời đó.

Vì sao y không giống những người được sủng ái khác, nghe ngài hỏi rồi thuận theo đó đòi hỏi yêu cầu ngài càng thêm yêu thương, muốn ngài ban thưởng nhiều hơn? Thế nhưng y không muốn thứ gì cả, chỉ luôn mang một bộ dáng vô dục vô cầu!

Nếu là người khác, Phượng Huyên có thể cho rằng đây là một loại thủ đoạn tranh sủng; nhưng Vệ Vô Du lại hoàn toàn không xu nịnh, không cầu hoan, phủ định hết thảy giả tưởng của ngài.

Có lẽ thế cũng tốt, ngài sẽ không lo lắng y thành nhịnh thần trong miệng Dục Tường, nhưng càng thấy y như thế, ngài lại càng thấy phiền giận.

Cho dù không động được thì đã sao? Vệ Vô Du thật sự không hiểu rõ nếu y thừa nhận thì khác nhau chỗ nào, nhưng vẫn y theo ý Phượng Huyên nhẹ nhàng gật đầu, vẫn im lăng không nói nhiều hơn một câu.

Y không nghĩ chọc giận ngài, bởi vì như thế quá mệt mỏi, y không muốn gành cái cơn giận khiến mọi người đều mệt mỏi kia.

“Ngươi thủy chung chưa từng thay đổi sắc diện, Vô Du.” Thanh âm của Phượng Huyên, như nhẹ nhàng mà lại như lạnh lung vang lên, xuyên vào tai y, “Ngươi đến cuối cùng muốn cái gì?”

Cái gì cũng không, khiến ngài hoàn toàn không biêt bắt tay từ đâu; ở trước mặt Vệ Vô Du, ngài một quân vương lại luôn có cái cảm giác vô lực xoay chuyển đất trời.

Có bao nhiêu buồn cười chứ, ngài rõ ràng là một thiên tử, lại không có biện pháp gì với người rõ ràng thần phục dưới thân mình!

“Không có.”Vệ Vô Du lắc đầu, ánh mắt mong lung.

Y không thiếu thứ gì, ngược lại càng muốn bỏ đi vài thứ. . . . . . Tỷ như, thứ sủng ái mà Phượng Huyên tự cho là đúng, thứ sủng ái làm y thấy nặng nề lại thấy mê hoặc.

“Vì sao ngươi không giận?” Ngài thà rằng y như lúc ở chợ tức giận với ngài, cũng không muốn nhìn thấy biểu tình đạm mạc hiện nay của y.

Nghe ngài nói như vậy, Vệ Vô Du ngạc nhiên ngây người. Yêu cầu thật kì quái. . . . . . muốn y tức giận?

Chính là, ngài rõ ràng hạn chế hết thảy quyền tự quyết của y a! Sao hiện tại lại — quân vương của y, quả nhiên là người khó có thể nắm bắt được.

Một vấn đề thật khó đáp lại, Vệ Vô Du nhất thời lặng im nhìn ra bên ngoài, lại bị một đám nữ tử trang điểm xinh đẹp đối diện bờ sông u tĩnh hấp dẫn tầm mắt, nhìn các nàng huyên náo xôn xao cười vui.

Bầu ngực to tròn thắt lưng tiêm gầy, tóc buông xuống bờ vai mỹ nhân; khuôn mặt như phù dung, cười tựa yến oanh đề xướng.

Tuy rằng không gần nữ sắc, nhưng Vệ Vô Du lại thập phần rõ ràng nữ tử tuyệt đối so với nam tử xinh đẹp mềm mại hơn; hậu cung mỹ nhân giai lệ không ít, Phượng Huyên sao vẫn không chịu buông tha y?

Thị vệ đi hỏi thăm đã trở lại, y thu hồi suy nghĩ ly tán của mình, lại nhìn thấy ánh mắt Phượng Huyên lóe ra hào quang nguy hiểm, không khỏi sửng sốt.

“Gia, thuộc hạ đã tìm hiểu được . . . . .”

” Đi!” Phượng Huyên phút chốc cắt ngang lời thị vệ đứng lên, dung một lực đạo khác hoàn toàn lúc nãy kéo tay phải Vệ Vô Du đi ra ngoài, đợi thị vệ đi theo vén màn lên.

“Gia, y quán ở. . . . . .” Thị vệ bước theo không kịp vội vàng lên tiếng chỉ đường.

“Không đi y quán.” Ngài lạnh lùng cắt đứt, không hề quay đầu lại.

“Di?” Không chỉ thị vệ sửng sốt, ngay cả người bị kéo cũng sửng sốt, “Như vậy, đi về khách *** sao?”

“Không.” Phượng quay đầu mắt chăm chú nhìn người bên cạnh, ngón tay với những lóng thon dài, chỉ về bờ dương liễu bên kia nói: “Đi đến đó.”

Miệng ngài dù lộ ra nụ cười, lại lạnh lùng như muốn đông lạnh người khác, làm Vệ Vô Du lưng khẽ run rẩy.

“Công tử, thỉnh dùng chút rượu cùng đồ ăn.” Cô nương mặc y phục hồng sa thủy tụ, kiều kiều mỵ mỵ mềm mại nhẹ nhàng lên tiếng nâng chén, “Nào, để thiếp kính chàng một ly.”

Nàng cười duyên nói xong, thân hình xinh đẹp thiếp qua. Hương son phấn nồng đậm, làn môi đỏ thắm; da thịt như nước, bầu ngực che nửa, không chỗ nào không đẹp, không chỗ làm làm người ta không xao động.

Giang Nam tiểu mỹ nhân không chỉ đẹp bên ngoài, mà ý vị phong thái, càng được thế gian ca ngợi.

“Không. . . . . . Tại hạ thật sự không thắng nổi tửu lực.” Son phấn cùng huân khí nồng đậm làm Vệ Vô Du xưa nay thích sạch sẽ không khỏi tránh một bên, khiêm tốn cự tuyệt.

Từ lúc bị ép đẩy vào sương phòng, lúc cùng Phượng Huyên đàm tiếu dưới thái độ ép buộc của ngài y cũng đã uống vài chén, biết rõ tửu lượng của mình y cũng chẳng nguyện uống thêm, thầm nghĩ nhanh chóng thoát đi nơi khiến y đứng ngồi không yên này.

Y thật sự không hiểu. . . . . . Rõ ràng Phượng Huyên uy hiếp dồn ép y nhiều như vậy, không cho phép y thân cận nữ sắc, vì sao lại dẫn y đến chốn tầm hoa vấn liễu này, còn cố ý muốn một cô nương đến hầu hạ y?

“Công tử là ghét bỏ thiếp chăng?” Nữ tử đại mi (đường mày kẻ bằng một loại phẩm ngày xưa) khẽ nhíu lại, quả thật là dạng mỹ nhân như nước làm người ta thương tiếc không thôi, “Chẳng lẽ là do thiếp không đủ đẹp, không thể làm cho công tử động tâm?”

Chỉ tiếc, cho dù tất cả phong tình đập vào mắt, Vệ Vô Du vẫn như cũ không thể động tâm; tuy không thể động tâm, nhưng nữ tử vừa bày tư thái khóc lóc kể lễ vẫn làm y thấy áy náy.

“Không! Không phải thế. . . . . .” Y vô thố giải thích, áy náy nói: “Cô nương quả thật mạo mĩ, chính là tại hạ. . . . . .”

Y dừng lại, không biết nên nói thế nào cho phải.

“Xem ra, công tử là lần đầu tiên đến nơi này?” Nàng ôn nhu cười buông chén rượu, tuy bộ dáng mới mười bảy, tám, lại tựa như xem thấu hết thế sự trên đời, “Ngài cùng với vị gia lúc nãy khá giống nhau, hai vị là bằng hữu?”

Vị Phượng công tử kia tuấn mỹ vô trù, khí thế bất phàm, đối với việc bị kẻ khác nịnh bợ tựa hồ rất quen thuộc, cũng rất dễ lấy lòng; nhưng dù vậy cũng không che được hàn ý toát ra từ bên trong, không dễ thân cận.

Mà vị Vệ công tử này rõ ràng đã đến tuổi lấy vợ, xem ra tuy có đạm mạc nhưng vẫn còn xấu hổ ngượng ngùng, đối xử với các nàng cực kì khách khí; chẳng qua bộ dạng lại đứng ngồi không yên, luôn đăm đăm chiêu chiêu.

Nói họ là bằng hữu, tựa hồ cũng không giống lắm. . . . . . họ hình như đều lấy mệnh lệnh của vị Phượng công tử kia vi thiên như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngay cả vị được hai gã gia phó xưng là công tử này cũng vậy.



“Không phải bằng hữu.”Vệ Vô Du nhẹ nhàng mà lay đầu.

“Công tử nếu không muốn dùng rượu, như vậy ăn chút gì đó đi.” Linh mẫn nhìn ra y không muốn nói chuyện nhiều, nàng nhẹ nhàng vấn tay áo lộ ra cánh tay như tuyết trắng, gắp đồ ăn đến bên miệng y.

Vệ Vô Du hoảng sợ, lần thứ hai tránh đi, “Đa tạ nàng, ta tự mình gắp là được.”

Y tiếp nhận đôi đũa, trong lòng âm thầm thở dài. Phượng Huyên cuối cùng khi nào mới đi đây? Y thật sự không thể thích ứng cái loại địa phương này, một nơi ồn ào náo loạn, tranh cãi ầm ĩ, không khí tràn ngập tửu sắc.

Cách một lớp tường gỗ hơi mỏng, ngài nghe thấy cách vách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ; Phượng Huyên dời đi chú ý, ngài nên thấy thoải mái mới đúng, nhưng ẩn sâu đâu đó lại là một cảm giác khó chịu đến khó hiểu.

“A, công tử thật khác với những khách nhân tầm thường a.” Cô nương nọ mềm mại đáng yêu mím môi cười khẽ, sau đó như khó xử nhẹ nhàng thở dài, “Bất quá phụng dưỡng khách nhân chính là bổn phận của thiếp, công tử không làm gì, vậy thiếp phải làm sao mới tốt đây?”

Nam nhân đến nơi này không phải đều để tầm hoa vấn liễu sao? Không nghĩ tới vị công tử này ngay cả mời rượu gắp thức ăn cũng không quen, dù nhìn không chớp mắt cũng chưa từng chạm vào nàng; cứ tiếp tục như vậy thì xem ra cả việc kia cũng sẽ không có làm.

Nam nhân nhìn nàng mà không động tâm, còn mặt đầy phức tạp muốn đẩy nàng ra, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy a.

Vậy làm sao mới tốt đây? Phượng công tử đã thanh toán một số bạc lớn, muốn nàng chu toàn hầu hạ; nếu Vệ công tử cứ không làm gì mà đi thế này, khó bảo toàn vị Phượng công tử kia không giận dữ.

“Này. . . . . .”Y thần tình phức tạp, hít vào một hơi mới nói: “Nếu không, thỉnh cô nương bồi tại hạ trò chuyện vậy?”Dù sao y một người cũng không thể trở về, dù gì cũng đã đến, Phượng Huyên mà bĩnh tĩnh chắc lại sẽ tức giận không thôi.

“Nhìn ngài kìa, một tiếng tại hạ hai tiếng cũng tại hạ.” Nàng cười duyên huy khăn, “Thiếp không chịu nổi ngài tự xưng như vậy đâu! Vừa thấy đã biết ngài xuất thân rất tốt, sao có thể so sánh với loại người hạ đẳng như chúng ta?”

Thật thú vị, lần đầu nàng gặp một khách nhân muốn cùng nàng trò truyện, hơn nữa vẫn luôn đối nàng khách khí.

“Cô nương việc gì phải nói như thế?” Y nhíu mi. Xuất thân loại chuyện này. . . . . .chẳng phải chính con người cũng không thể tự quyết định sao? Tựa như. . . . . . tựa như y cùng Phượng Huyên.

“Công tử không cần để ý, thiếp rất nhận mệnh a.” Nàng cười đem chén rượu đưa qua, tự mình uống trước một chén, “Đến, khó được công tử có hưng trí, thiếp sẽ bồi ngài chậm rãi uống rượu nói chuyện.”

Vệ Vô Du bất đắc dĩ, đành phải nhận chén rượu trước mắt uống cạn, sau đó lại rót dầy một ly rượu dịch trong suốt.

“Hôm nay gặp công tử, thiếp thật sự rất vui.” Cô nương kia ngọt ngào cười buông bầu rượu, gắp đồ ăn bỏ vào trong bát y nói: “Công tử thật khác vói người thường, là vì trong nhà đã có thê thất, cho nên không dám bên ngoài càn quấy?”

“Không, ta chưa cưới vợ.”

Nàng nghe vậy nhẹ nhàng cười thán, “Nếu ai có thể gả cho công tử ngài, chắc chắn đó là phúc nàng trăm năm tu luyện được.”

Vệ Vô Du ngẩn ra, khép mắt nhẹ nhàng lắc đầu, “Vậy cũng chưa chắc.” Y một nam nhân lấy thân thị quân, ngay cả bản thân còn cảm thấy dơ bẩn, sao lại có chuyện ai gả cho y là người đó có phúc chứ?

Hơn nữa có lẽ y cả đời này cũng không thể cưới vợ. Chỉ cần người nọ một ngày không buông tha thì y cũng một ngày không thể cưới vợ, y sớm đã chuẩn bị cả đời bị giam hãm.

“Công tử giờ ngài lại tự xem nhẹ mình rồi.”

“Như vậy, cô nương thì thế nào?” Y liễm đi nụ cười chế giễu chính mình, nói sang chuyện khác hỏi.

Làm việc này, không phải chỉ một câu ‘tự xem nhẹ mình’ là có thể nói rõ a! Bên trong trộn lẫn biết bao nhân tố, hợp thành một đống tơ vò không dễ dàng cởi kết.

“Công tử nói đùa, người có thể nào so sánh cùng thiếp chứ?”Nàng che miệng cười khẽ, “Loại người như thiếp đây, sao dám hy vọng xa xôi đến chuyện có một nhân duyên tốt a!”

“Cô nương xuất sắc như thế, vì sao lại phải nói vậy?”Vệ Vô Du ngẩn ra, khó hiểu hỏi.

Nữ tử trước mắt mặc dù không thể làm y động tâm, nhưng lại cực kì tao nhã xuất sắc; huống chi dẫu lây dính nhiều phấn son, cũng không hề có chút dung tục.

“Tạ ơn công tử quá khen.”Nàng dấu đi nụ cười quyến rũ, thở dài, “Nhưng từ lúc bán mình đến nay, những tỷ muội chúng thiếp chỉ có thể nhận mệnh. Một thân thể thế này, nếu có người nguyện ý chuộc thân thì đó là chuyện quá may mắn, nào còn dám mong cái gì tốt hơn! Không tự xem nhẹ mình thì còn có thể làm gì, dù sao đây cũng là số mệnh!”

“Nhận mệnh. . . . . .”Không biết tại sao, hai chữ này lại nặng nề áp vào lòng y, thì thào lẩm bẩm: “Nhận mệnh? Những chuyện này. . . . . . Là vận mệnh sao?”

Không thể đỗ lỗi hết thảy, chỉ có thể nói là mệnh sao? Năm đó tướng mệnh tiên sinh tính y còn trẻ đã làm quan cao thật đã ứng nghiệm, nhưng ông có tính được một đoạn nghiệt duyên dây dưa khó cởi này của y cùng Phượng Huyên chăng?

Nhưng, nếu năm đó ông không tính ra quẻ ấy, y sẽ không đi thi, càng không gặp được Phượng Huyên. Một chuỗi trộn lẫn hỗ trợ nhau như thế, thật sự chỉ có thể quy tội cho mệnh sao?

Y, có phải chăng chỉ có thể nhận mệnh?

“Công tử là thân nam nhi, tự nhiên cùng chúng nữ tử yên hoa như chúng thiệp bất đồng.”

“Kỳ thật, không khác nhau là mấy.” Y lấy thanh âm cực thấp tự nói. Đồng dạng đều là lấy sắc thị nhân, y còn có chỗ tốt hơn sao?

“Công tử đừng mãi không vui, nếu không lỗi của thiếp thật lớn a.” Thấy y ủ dột, cô nương kia lần thứ hai cười lên, nâng chén rượu, ” Chén này, xem như thiếp tạ ơn công tử xót thương mà tán thưởng .”

Vệ Vô Du không trả lời, chỉ không yên lòng cầm lấy rượu đưa lên miệng. Bỗng nhiên, một thanh âm rất nhỏ từ vách tường mong manh kia truyền vào tai y, tay cầm chén của y ngưng giữa không trung, rồi lại chật vật uống cạn chén.

Nếu có thể, Vệ Vô Du thập phần hy vọng hiện tại y không tồn tại.

Một tiếng thở dốc cùng cao giọng yêu kiều, cứ như vậy không chút lưu tình từ bên kia truyền đến; mà y thập phần rõ ràng,là ai tạo nên loại thanh âm này.

Tay dặt dưới bàn, nắm lại thật chặt; cổ tay ẩn đau, đau đớn từ vết sưng không ngừng vây lấy tri giác y.

Nhưng hết thảy, đều không ngăn được thanh âm *** mĩ phóng đãng từ vách tường phòng bên truyền đến, trong dòng thanh âm sôi nổi huyên náo kia, duy nhất y chỉ không thể bài trừ tiếng nói đó ra khỏi đầu.

Người nọ, nam nhân đã trăm lần hôn y, xâm chiếm thân thể y, hiện tại đang ở một phòng khác, lấy đồng dạng phương pháp ôm nữ tử kiều mỵ; vuốt ve tay y, như đang vuốt ve nữ tử kia.

Y vẫn biết, bên người Phượng Huyên nữ nhân chưa từng ít đi; có được y đồng thời ngài cũng có được hậu cung mấy ngàn nữ tử. Nhưng. . . . . . Nhưng y chưa từng tự mình thể nghiệm điều này.

Ngực thật khó chịu, khó chịu. . . . . . Cơ hồ muốn hít thở không thông; dạ dày co rút nhanh hơn khi từng đợt thở dốc giao hoan truyền đến, cảm giác buồn nôn tràn ngập trong suy nghĩ y.

Cô nương kia không ngừng mời rượu, mà y một chén một chén nhận lấy, mặc cho rượu dịch nóng đến tê liệt suy nghĩ. Dần dần, y rốt cục không nghe thấy thanh âm chói tai kia, kéo theo đó là tất cả thanh âm bên tai cũng dần dần biến mất.

Đến tận lúc cuối, y cũng chưa kịp nghe lấy thanh âm cơ hồ như phá cửa mà vào đó, duy độc chỉ thấy được một cảm giác ấm áp bao bọc lấy.

Hết đệ bát chương Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau