Chương 31: Con trai nối dõi
Trăng chìm dần về phía tây, sao mai lấp lánh ánh sáng mờ mờ, gió sáng sớm đầu mùa xuân mang theo chút hơi lạnh thổi vào mặt mọi người, khiến hơi đau rát.
“Chủ tử, chúng ta cũng nên đi thôi?” Hứa Hà thấy bọn thị vệ vẫy tay với hắn ta, ý bảo đã xong xuôi tất cả tới lúc có thể lên đường rồi, nên tiến lên bên cạnh Cơ Ẩn vẫn đang im lặng nhìn về hướng phủ Chung xin chỉ thị.
Cuối cùng Cơ Ẩn nhìn phủ Chung đang khoác lụa đỏ, bước lên tuấn mã giơ roi vụt, chạy nhanh ra ngoài, “Lên đường!” Phá Lỗ, chờ ta, nhất định ta sẽ còn sống trở về!
(Khoác lụa đỏ ví với với việc vui vẻ, vinh dự).
Phá Lỗ lật người, đưa tay gãi gãi bụng, chép miệng mơ mộng đẹp gì đó, hoàn toàn không biết có người mang theo tâm trạng cực kỳ không nỡ đối với y, xông vào hiểm cảnh.
“Tam thúc tam thúc, thúc cho ăn miếng bánh đường trắng được không?” Một nha đầu mập sún răng đầu gục nằm trên lưng Phá Lỗ, cọ tới cọ lui loạn xạ trên cổ y làm nũng.
Phá Lỗ đưa châu chấu bện từ cỏ trong tay cho tiểu nha đầu mặt âm trầm không nói lời nào bên cạnh, “Cầm chơi đi, đừng xụ mặt thế, một cô nương đẹp mắt như vậy, cứ xụ mặt thì rất xấu xí đó.” Nói xong lại quay đầu khẽ kéo nha đầu mập ôm xuống trước ngực, nhéo chóp mũi cô bé nói: “Xem răng miệng của con này, còn ăn kẹo. Bây giờ con đang thay răng đấy, còn ăn kẹo nữa sau này răng đen ngòm, xấu cực kỳ.”
Nha đầu mập trong ngực Phá Lỗ uốn qua uốn lại nở nụ cười, “Tam thúc, thúc thật đáng ghét.”
Tiểu nha đầu xụ mặt nhìn châu chấu xanh mơn mởn mập mạp trong tay, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên cười nhàn nhạt nhìn Phá Lỗ, nhẹ giọng hỏi y: “Tam thúc, thúc nói những tiểu nha đầu như bọn con có phải chính là thứ hàng hóa lỗ vốn, nuôi cũng uổng phí tiền bạc đúng không ạ?” Cô bé nghiêm túc nhìn Phá Lỗ, hi vọng vị tam thúc mà cô bé thích nhất này có thể cho mình một đáp án.
Phá Lỗ nhíu mày, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói mềm mại dịu dàng, “Tam nương tử, miệng toàn nói lung tung gì vậy!” Kèm theo giọng nói, hai tiểu cô nương chừng mười tuổi, dáng dấp y đúc nhau sóng vai đi tới.
Mới vừa mở miệng chính là người trông hoạt bát hơn, cô bé chào hỏi Phá Lỗ xong xoay người duỗi ngón tay chọt vào trán tam nương tử, “Nghe ở đầu mấy lời bẩn thỉu vậy hả, trong nhà không cho muội ăn, hay là không cho muội uống à?”
Một cô nương khác trông dịu dàng khéo léo hơn vẻ mặt đau lòng kéo tam nương tử vào lòng, “Nhị muội, muội cẩn thận chút đi, muội xem trán tam nương tử bị chọt đỏ lên rồi này.” Nói xong lại trợn mắt nhìn nha đầu mập một cái, “Mau xuống khỏi người tam thúc đi, muội không nhìn thử xem mình mập thành dạng gì rồi mà còn nằm trong ngực tam thúc nữa, ra bộ dạng gì nữa!”
Nha đầu mập vẻ mặt khiếp sợ hỏi Phá Lỗ, “Tam thúc, con mập à?” Nói xong nước mắt dâng lên.
Phá Lỗ vội an ủi cô bé, “Không mập không mập, đừng nghe đại tỷ con nói bừa, tiểu cô nương phải có chút thịt mới dễ nhìn.” Y đưa tay vỗ nhẹ nhị nương tử đang nổi nóng, nhẹ giọng nói với cô bé: “Tam nhi còn nhỏ, con đừng dạy nó như vậy.”
Nói xong quay đầu nhìn tam nương tử, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tam nương tử là nha đầu bảo bối trong nhà, nói cho tam thúc biết, mấy lời này là con nghe ai nói?”
Tam nương tử nhớ tới lúc những người đó nói lời này thì cười khanh khách tràn đầy ác ý, giờ giọng tam thúc lại dịu dàng, không nhịn được òa khóc một tiếng, “Là thím Tiền và thím Lưu nói chuyện con nghe thấy, bà ta nói… Bà ta nói bốn tỷ muội bọn con đều là hàng lỗ vốn, bây giờ nuôi dưỡng kiểu kim tôn ngọc quý thì cũng lãng phí vớ vẩn, chờ mẫu thân sinh được đệ đệ sẽ hứa gả bọn con ra ngoài, đổi sính lễ thật to cho đệ đệ, để sau này lấy vợ sinh con kéo dài hương khói. Tam thúc, thúc xin cha giúp con, để cha đừng hứa gả con ra ngoài, có được không ạ?”
Lời này vừa ra, ba nha đầu đều có bộ dạng thuận theo rũ mắt không lên tiếng, ngay cả tứ nương tử nhỏ nhất cũng không nhịn được run rẩy ôm cánh tay Phá Lỗ, đầu chôn trong ngực y, phát ra tiếng khóc nỉ non.
Phá Lỗ quả thật muốn mắng con mẹ nó!
Đám người kia đúng là ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm đúng không? Lén lút nói bậy còn chưa tính, lại còn dám nói mấy lời độc ác như vậy trước mặt tam nha đầu, có tư tưởng xấu xa thật!
Y quay đầu nhìn lại, phát hiện đại nha đầu nhị nha đầu đều có bộ dạng cầm khăn gạt nước mắt, y nhíu mày hỏi: “Nhưng đúng là đại ca đại tẩu lại đi làm chuyện cầu xin con cái gì đó rồi hả?” Nhìn bộ dạng như vậy, không ngờ mấy nha đầu này cũng từng nghe mấy lời nói tương tự, nếu chỉ là bọn tôi tớ nói láo, những người khác không nói chứ nhị nha đầu này tính tình nóng nảy chắc chắn sớm nhảy dựng lên mắng mấy người nói bậy máu chó xối đầu rồi.
Nhưng bây giờ, ngay cả nhị nha đầu cũng có bộ dạng tủi thân chỉ có thể lặng lẽ khóc thút thít, vậy rõ ràng không phải là kiểu rảnh rỗi nói chuyện tổn thương người khác. Nhớ tới năm năm trước chị dâu cả cầu Thần bái Phật vẫn sinh ra tứ nha đầu, hơn nữa lúc sinh còn khó sinh lại còn khiến cơ thể bị thương, đủ kiểu cầu thầy hỏi thuốc uống mấy vạc lớn thuốc bổ, bây giờ cách năm năm sau lúc này mới mang thai thêm lần nữa, vậy có chút coi trọng cũng phải.
Bây giờ y đã lớn tuổi, không tiện chạy vào phòng chị dâu, nhưng cũng nghe được chút ít, kể từ khi chị dâu cả mang thai lần này, có thể cầu xin Thần Phật đều cầu xin một lần, hương (Nhang) tiền rải ra không biết bao nhiêu, vừa quyên tặng vừa cầu xin Tống Tử Quan Âm. Y vẫn cho rằng chị dâu cả bị khó sinh lần trước dọa sợ, làm như vậy đơn giản là cầu xin an lòng, muốn thuận lợi sinh con.
Nhưng, “Đại nha đầu, con nói cho tam thúc biết, có phải nương con lại bắt đầu cầu xin con trai không?” Chị dâu cả này cái gì cũng tốt, chỉ có điều gả đi hơn mười năm, cảm thấy không thể sinh con trai nối dõi hương khói cho đại ca, thời gian lâu dài, tính tình có phần không được tốt.
Vừa hỏi câu này, đại nha đầu càng khóc tợn hơn, không nói gì, chỉ lấy khăn che mặt hung hăng lắc đầu.
Ngược lại nhị nha đầu vừa khóc vừa nắm tay áo Phá Lỗ cầu xin nói: “Mấy hôm trước, nương mời một bà đồng nghe nói vô cùng linh nghiệm, sau khi bà đồng xem xong, nói tam nương tử là nữ oán đầu thai, nên đưa tới cửa Phật hóa giải oán khí. Nếu tiếp tục để tam nương tử ở trong nhà, cả đời này nương không thể sinh con trai. Nói bậy nói bạ như vậy nên con dùng gậy đuổi đi, nhưng nương lại tin, tối hôm qua con nghe nương lẩm bẩm nói, nói là am ni cô nào tốt hơn, đây là định….”
Nhị nha đầu không nói được nữa, tam nha đầu đưa tay sờ châu chấu bằng cỏ, khóc lớn hơn.
Đây đúng là bệnh thần kinh mà!
Phá Lỗ nhét tứ nha đầu vào trong lòng nhị nha đầu, “Các con đừng khóc, yên tâm đi, có tam thúc ở đây, các con đứa nào cũng là bảo bối trong nhà, không phải đi đâu cả, cứ ở nhà vui vẻ sống qua ngày cho ta. Đại nha đầu, dẫn mấy muội muội về phòng rửa mặt ăn cơm đi, ta đi tìm cha con.” Rõ ràng chị dâu cả đã bị u mê tâm trí, chuyện như vậy chỉ có tìm đại ca nói chuyện.
Phá Lỗ cảm thấy trong lòng nghẹn một ngụm lửa giận, con gái thì sao, nhà ai có thể sinh ra bốn đại bảo bối đáng yêu, không thể không yêu như thế chứ. Vậy mà thân nương còn vì sinh con trai, lại nghĩ tới chuyện hứa gả con gái ra ngoài, quả thật là trò đáng cười nhất thiên hạ!
Mới vừa tới đi tới cổng vào vườn hoa, đã nhìn thấy đại ca mặt ôn nhu dìu chị dâu cả đi xung quanh trong sân, thỉnh thoảng còn chìa tay chỉ bông hoa mà mình cảm thấy đẹp nhất cho nàng xem, thuận miệng đọc mấy câu thơ hợp với tình hình. Hai phu thê được gọi là đôi tình nồng mật ý, chim cá tình thâm.
Nhìn bụng nhô cao và vẻ mặt khô héo tiều tụy của chị dâu, trong lòng Phá Lỗ dù có lửa giận ngút trời cũng xẹp xuống, y đi tới trước mặt hai người chào hỏi, “Đại ca đại tẩu thật hăng hái quá.”
Chung Thừa Chí trừng mắt liếc y một cái, “Từ lúc về tới nhà không ăn thì ngủ, đệ khá lắm!”
Thạch Tinh vội vươn tay vỗ vỗ trượng phu bớt giận, “Phá Lỗ đang thời kỳ phát triển chiều cao mà ăn được ngủ được, đây là chuyện tốt.” Nói xong liền dịu dàng sửa lại cổ áo cho Phá Lỗ, “Tối nay qua chỗ chị dâu, chị dâu dặn người làm món bát tiên mà đệ thích ăn nhất. Chậc, y phục này có phải chật quá không? Ta lại quên mất cách may vá rồi, tối nay ta may lại cho đệ vài bộ y phục vừa người đệ mặc trước vậy. Trời ạ, bên cạnh đệ không có người thiếp thân chăm sóc đệ quả thật không ổn, ta nói này, lần này cha về nên chọn cho Phá Lỗ nhà ta một cô nương tốt, y cũng lớn như vậy rồi, là lúc nên thành gia lập nghiệp.”
Phá Lỗ thấy chị dâu như vậy, nhớ tới lúc mình mới ba tuổi, chị dâu đã gả vào nhà. Khi đó chị dâu cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, vừa vào nhà thì phải giúp đại ca chăm sóc em chồng là y đây, vì thân nương mất sớm, trong lòng Phá Lỗ, thật ra y vẫn đối xử với chị dâu như nương.
Y hít một hơi thật sâu, cố gắng trưng khuôn mặt tươi cười ứng phó với chị dâu cả, lúc này mới kéo đại ca ra ngoài vườn hoa.
Chung Thừa Chí lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tiểu đệ xụ mặt nghiêm túc vô cùng như vậy, không nhịn được có chút buồn cười, hắn ta đưa tay cốc đầu Phá Lỗ một cái, “Người lớn vậy rồi, có chuyện thì nói đừng lôi lôi kéo kéo.”
“Đại ca, sinh con trai quan trọng như vậy sao? Đại ca không nhìn thấy mấy năm nay chị dâu sinh nhiều con như vậy, thân thể suy nhược thành dạng gì rồi sao?” Phá Lỗ vốn muốn nói chuyện nhẹ nhàng với đại ca, nhưng nghĩ tới mấy đứa cháu gái rơi nước mắt ào ào, cơn giận trong lòng y không thể nào đè xuống được.
Chung Thừa Chí bị bộ dạng tiểu đệ đùng đùng nổi giận chất vấn làm giật nảy mình, sau đó nụ cười trên mặt nhạt đi, hắn ta thấy Phá Lỗ bị cơn giận khiến hốc mắt đỏ au, không nhịn được thở dài một tiếng, “Phá Lỗ, sinh con trai đúng là rất quan trọng.”
“Huynh!”
Chung Thừa Chí vỗ vai Phá Lỗ, trầm giọng nói: “Đệ có biết, bây giờ tuổi ta gần xế chiều, nhìn mấy đồng liêu từng người từng người nói con trai nhà mình thế này thế nọ, ta cũng sẽ thấy khao khát, thấy khao khát vô cùng. Nếu ta vẫn vô hậu, đợi sau này lúc ta trăm tuổi, vậy hương khói thì làm thế nào bây giờ?”
Phá Lỗ hoàn toàn không hiểu mạch suy nghĩ thần kỳ này của đại ca nhà mình, “Vô hậu? Huynh có 4 con gái rồi, còn vô hậu? Hương khói gì chứ, người chết như đèn tắt, mọi chuyện đều chấm dứt, cần gì hương khói!”
“Con gái cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, là người của nhà người khác, đệ có hiểu không hả? Giống như chị dâu cả của đệ, chị dâu thứ của đệ, sau này các nàng đều là người họ Chung! Đợi sau này đệ thành thân rồi sẽ biết, một đại nam nhân mà không có con trai, đệ đứng trước mặt các đồng liêu ngay cả lưng cũng không thể đứng thẳng!” Chung Thừa chí cũng cảm thấy tiểu đệ nhà mình có chút vấn đề.
“Huynh muốn sinh con trai, có thể.” Phá Lỗ dừng tranh luận vấn đề vô hậu này với hắn ta, “Nhưng có cần thiết vì chuyện sinh con trai mà đến mức tẩu hỏa nhập ma muốn đưa tam nha đầu xuất gia không? Huynh còn lương tâm không, nó là máu thịt của huynh đó!”
Trong nháy mắt Chung Thừa Chí đỏ hốc mắt, hắn ta giơ tay che kín mắt, im lặng một hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Ta…. Không hề muốn đưa tam nha đầu xuất gia. Bây giờ tình hình chị dâu đệ không rốt, nàng lớn tuổi, đại phu nói nàng suy nghĩ nhiều sợ sẽ làm bị thương thân thể, thai này không cẩn thận sẽ một thi hai mạng. Hẳn nhiên nàng tin, ta…. Ta muốn để nàng bình an sinh hạ đứa nhỏ này, muốn nàng sống lâu trăm tuổi.” Hắn ta dừng một lát, “Tam nha đầu là máu thịt của ta, sao ta có thể đưa nó xuất gia. Chẳng qua là để nó sống tạm ở am ni cô một thời gian, đợi sau khi chị dâu đệ thuận lợi sinh xong, ta sẽ đón nó về nhà.”
Phá Lỗ không thể tin nhìn đại ca nhà mình, “Tam nha đầu nhỏ như vậy, huynh muốn đưa nó tới am ni cô ở tạm?Huynh không sợ bên ngoài có người xấu bắt cóc nó, làm….. Hại nó sao?” Y quả thực muốn cạy đầu đại ca ra xem rốt cuộc đầu óc hắn ta như thế nào, “Dù vì chị dâu cả thì cũng không thể cứ như vậy đẩy tam nha đầu ra ngoài được! Sao, sao tạm thời huynh không đưa nó tới ở chỗ dì một thời gian, chờ sau khi chị dâu sinh con xong thì đón về, không được ư?” Huynh có biết, tiểu nha đầu cô độc bị đưa tới miếu tự, thì có hại cho nó thế nào không?
Chung Thừa Chí bị giọng điệu tràn đầy khinh bỉ của Phá Lỗ chọc giận, cũng hét theo: “Vậy đệ bảo ta làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn chị dâu đệ đêm không thể say giấc, càng ngày càng suy yếu, cho đến khi một thi hai mạng sao?” Thê tử rất tin lời bà đồng kia, chính hắn ta cũng muốn bắt bà đồng kia về bằm thây vạn đoạn, nhưng làm việc mất công. Lời người ta đã nói ra, thê tử cũng rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hơn nữa vì thế mà ngày ăn không trôi đêm ngủ không thể say giấc. Tam nha đầu là con gái ruột của hắn ta, nhưng hắn ta không thể vì một đứa con gái mà khiến thê tử mang theo con trai trong bụng cùng chết đúng không?
“Bây giờ chị dâu đệ cứ cho rằng tam nha đầu xung khắc nàng không thể sinh con trai, đã sớm hạ quyết tâm không cần nó nữa, đệ bảo ta….”
Nhìn con ngươi đại ca đỏ bừng, bộ dạng mặt đầy đau thương, Phá Lỗ ngược lại tỉnh táo lại: “Có phải chỉ cần tam nha đầu không còn là người nhà này, sau này không gặp chị dâu cả, trái tim chị dâu cả có thể thả lỏng đúng không?”
Chung Thừa Chí không nói gì.
“Ở riêng đi, đại ca, phân ta ra riêng đi.” Phá Lỗ đưa tay vỗ vai Thừa Chí, nghiêm túc nói: “Phân ta ra riêng, cho tam nha đầu làm con thừa tự của ta, sau này nó chính là con gái của ta, không có quan hệ gì với huynh và chị dâu cả nữa, vĩnh viễn sẽ không xung khắc hai người sinh con trai. Ta sẽ dẫn nó rời khỏi đây, ra bên ngoài ở.” Y mới không tin chỉ có chị dâu cả xác định, sợ là đại ca sinh liền bốn đứa con gái, đối với chuyện bà đồng nói bậy nói bạ, trong lòng cũng có phần nửa tin nửa ngờ.
Y không thể để tam nha đầu tiếp tục ở trong một gia đình như vậy, nếu lần này chị dâu cả mang thai con trai còn dễ nói, ngộ nhỡ lại là một đứa con gái, có phải thật sự đại ca và chị dâu cả sẽ ép nó xuất gia, thậm chí muốn giết chết nó?
“Đệ!” Chung Thừa Chí há hốc mồm cứng lưỡi, hắn ta không nghĩ tới đệ đệ nhà mình thế mà đề nghị ra ở riêng và nhận làm con thừa tự.
Phá Lỗ mỉm cười, nụ cười đau khổ bất đắc dĩ, y nhún vai một cái, “Huynh xem, đây không phải là biện pháp tốt nhất ư? Dù sao sau này ta nhất định cũng phải ở riêng bên ngoài, bây giờ chỉ là làm trước thôi. Hơn nữa, tam nha đầu đi theo thúc thúc ruột là ta đây, dù sao cũng còn tốt hơn là bị đưa tới am ni cô không biết mức độ an nguy thế nào đúng không?”
Nói xong y xoay người rời đi, “Đi thôi, đại ca, chúng ta đi nói chuyện với cha một chút, qua từ đường.” Y không tin ầm ĩ thành như vậy mà cha mình lại không biết. Dù nhiều năm qua y không để ý tìm hiểu tính cha, nhưng y biết, tính đại cả chính là phiên bản của cha, chuyện muốn đưa tam nha đầu xuất gia cũng sắp kết thúc, vậy mà cha còn chưa ngăn cản, vậy chứng tỏ cha đã ngầm cho phép.
Nhìn bóng lưng cao ngất và bước chân kiên định, lần đầu tiên Chung Thừa Chí phát hiện, hắn ta thế mà chẳng hiểu đệ đệ mà hắn ta đích thân nuôi lớn chút nào.
“Chủ tử, chúng ta cũng nên đi thôi?” Hứa Hà thấy bọn thị vệ vẫy tay với hắn ta, ý bảo đã xong xuôi tất cả tới lúc có thể lên đường rồi, nên tiến lên bên cạnh Cơ Ẩn vẫn đang im lặng nhìn về hướng phủ Chung xin chỉ thị.
Cuối cùng Cơ Ẩn nhìn phủ Chung đang khoác lụa đỏ, bước lên tuấn mã giơ roi vụt, chạy nhanh ra ngoài, “Lên đường!” Phá Lỗ, chờ ta, nhất định ta sẽ còn sống trở về!
(Khoác lụa đỏ ví với với việc vui vẻ, vinh dự).
Phá Lỗ lật người, đưa tay gãi gãi bụng, chép miệng mơ mộng đẹp gì đó, hoàn toàn không biết có người mang theo tâm trạng cực kỳ không nỡ đối với y, xông vào hiểm cảnh.
“Tam thúc tam thúc, thúc cho ăn miếng bánh đường trắng được không?” Một nha đầu mập sún răng đầu gục nằm trên lưng Phá Lỗ, cọ tới cọ lui loạn xạ trên cổ y làm nũng.
Phá Lỗ đưa châu chấu bện từ cỏ trong tay cho tiểu nha đầu mặt âm trầm không nói lời nào bên cạnh, “Cầm chơi đi, đừng xụ mặt thế, một cô nương đẹp mắt như vậy, cứ xụ mặt thì rất xấu xí đó.” Nói xong lại quay đầu khẽ kéo nha đầu mập ôm xuống trước ngực, nhéo chóp mũi cô bé nói: “Xem răng miệng của con này, còn ăn kẹo. Bây giờ con đang thay răng đấy, còn ăn kẹo nữa sau này răng đen ngòm, xấu cực kỳ.”
Nha đầu mập trong ngực Phá Lỗ uốn qua uốn lại nở nụ cười, “Tam thúc, thúc thật đáng ghét.”
Tiểu nha đầu xụ mặt nhìn châu chấu xanh mơn mởn mập mạp trong tay, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên cười nhàn nhạt nhìn Phá Lỗ, nhẹ giọng hỏi y: “Tam thúc, thúc nói những tiểu nha đầu như bọn con có phải chính là thứ hàng hóa lỗ vốn, nuôi cũng uổng phí tiền bạc đúng không ạ?” Cô bé nghiêm túc nhìn Phá Lỗ, hi vọng vị tam thúc mà cô bé thích nhất này có thể cho mình một đáp án.
Phá Lỗ nhíu mày, còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy bên cạnh truyền tới giọng nói mềm mại dịu dàng, “Tam nương tử, miệng toàn nói lung tung gì vậy!” Kèm theo giọng nói, hai tiểu cô nương chừng mười tuổi, dáng dấp y đúc nhau sóng vai đi tới.
Mới vừa mở miệng chính là người trông hoạt bát hơn, cô bé chào hỏi Phá Lỗ xong xoay người duỗi ngón tay chọt vào trán tam nương tử, “Nghe ở đầu mấy lời bẩn thỉu vậy hả, trong nhà không cho muội ăn, hay là không cho muội uống à?”
Một cô nương khác trông dịu dàng khéo léo hơn vẻ mặt đau lòng kéo tam nương tử vào lòng, “Nhị muội, muội cẩn thận chút đi, muội xem trán tam nương tử bị chọt đỏ lên rồi này.” Nói xong lại trợn mắt nhìn nha đầu mập một cái, “Mau xuống khỏi người tam thúc đi, muội không nhìn thử xem mình mập thành dạng gì rồi mà còn nằm trong ngực tam thúc nữa, ra bộ dạng gì nữa!”
Nha đầu mập vẻ mặt khiếp sợ hỏi Phá Lỗ, “Tam thúc, con mập à?” Nói xong nước mắt dâng lên.
Phá Lỗ vội an ủi cô bé, “Không mập không mập, đừng nghe đại tỷ con nói bừa, tiểu cô nương phải có chút thịt mới dễ nhìn.” Y đưa tay vỗ nhẹ nhị nương tử đang nổi nóng, nhẹ giọng nói với cô bé: “Tam nhi còn nhỏ, con đừng dạy nó như vậy.”
Nói xong quay đầu nhìn tam nương tử, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tam nương tử là nha đầu bảo bối trong nhà, nói cho tam thúc biết, mấy lời này là con nghe ai nói?”
Tam nương tử nhớ tới lúc những người đó nói lời này thì cười khanh khách tràn đầy ác ý, giờ giọng tam thúc lại dịu dàng, không nhịn được òa khóc một tiếng, “Là thím Tiền và thím Lưu nói chuyện con nghe thấy, bà ta nói… Bà ta nói bốn tỷ muội bọn con đều là hàng lỗ vốn, bây giờ nuôi dưỡng kiểu kim tôn ngọc quý thì cũng lãng phí vớ vẩn, chờ mẫu thân sinh được đệ đệ sẽ hứa gả bọn con ra ngoài, đổi sính lễ thật to cho đệ đệ, để sau này lấy vợ sinh con kéo dài hương khói. Tam thúc, thúc xin cha giúp con, để cha đừng hứa gả con ra ngoài, có được không ạ?”
Lời này vừa ra, ba nha đầu đều có bộ dạng thuận theo rũ mắt không lên tiếng, ngay cả tứ nương tử nhỏ nhất cũng không nhịn được run rẩy ôm cánh tay Phá Lỗ, đầu chôn trong ngực y, phát ra tiếng khóc nỉ non.
Phá Lỗ quả thật muốn mắng con mẹ nó!
Đám người kia đúng là ăn no rỗi việc không có chuyện gì làm đúng không? Lén lút nói bậy còn chưa tính, lại còn dám nói mấy lời độc ác như vậy trước mặt tam nha đầu, có tư tưởng xấu xa thật!
Y quay đầu nhìn lại, phát hiện đại nha đầu nhị nha đầu đều có bộ dạng cầm khăn gạt nước mắt, y nhíu mày hỏi: “Nhưng đúng là đại ca đại tẩu lại đi làm chuyện cầu xin con cái gì đó rồi hả?” Nhìn bộ dạng như vậy, không ngờ mấy nha đầu này cũng từng nghe mấy lời nói tương tự, nếu chỉ là bọn tôi tớ nói láo, những người khác không nói chứ nhị nha đầu này tính tình nóng nảy chắc chắn sớm nhảy dựng lên mắng mấy người nói bậy máu chó xối đầu rồi.
Nhưng bây giờ, ngay cả nhị nha đầu cũng có bộ dạng tủi thân chỉ có thể lặng lẽ khóc thút thít, vậy rõ ràng không phải là kiểu rảnh rỗi nói chuyện tổn thương người khác. Nhớ tới năm năm trước chị dâu cả cầu Thần bái Phật vẫn sinh ra tứ nha đầu, hơn nữa lúc sinh còn khó sinh lại còn khiến cơ thể bị thương, đủ kiểu cầu thầy hỏi thuốc uống mấy vạc lớn thuốc bổ, bây giờ cách năm năm sau lúc này mới mang thai thêm lần nữa, vậy có chút coi trọng cũng phải.
Bây giờ y đã lớn tuổi, không tiện chạy vào phòng chị dâu, nhưng cũng nghe được chút ít, kể từ khi chị dâu cả mang thai lần này, có thể cầu xin Thần Phật đều cầu xin một lần, hương (Nhang) tiền rải ra không biết bao nhiêu, vừa quyên tặng vừa cầu xin Tống Tử Quan Âm. Y vẫn cho rằng chị dâu cả bị khó sinh lần trước dọa sợ, làm như vậy đơn giản là cầu xin an lòng, muốn thuận lợi sinh con.
Nhưng, “Đại nha đầu, con nói cho tam thúc biết, có phải nương con lại bắt đầu cầu xin con trai không?” Chị dâu cả này cái gì cũng tốt, chỉ có điều gả đi hơn mười năm, cảm thấy không thể sinh con trai nối dõi hương khói cho đại ca, thời gian lâu dài, tính tình có phần không được tốt.
Vừa hỏi câu này, đại nha đầu càng khóc tợn hơn, không nói gì, chỉ lấy khăn che mặt hung hăng lắc đầu.
Ngược lại nhị nha đầu vừa khóc vừa nắm tay áo Phá Lỗ cầu xin nói: “Mấy hôm trước, nương mời một bà đồng nghe nói vô cùng linh nghiệm, sau khi bà đồng xem xong, nói tam nương tử là nữ oán đầu thai, nên đưa tới cửa Phật hóa giải oán khí. Nếu tiếp tục để tam nương tử ở trong nhà, cả đời này nương không thể sinh con trai. Nói bậy nói bạ như vậy nên con dùng gậy đuổi đi, nhưng nương lại tin, tối hôm qua con nghe nương lẩm bẩm nói, nói là am ni cô nào tốt hơn, đây là định….”
Nhị nha đầu không nói được nữa, tam nha đầu đưa tay sờ châu chấu bằng cỏ, khóc lớn hơn.
Đây đúng là bệnh thần kinh mà!
Phá Lỗ nhét tứ nha đầu vào trong lòng nhị nha đầu, “Các con đừng khóc, yên tâm đi, có tam thúc ở đây, các con đứa nào cũng là bảo bối trong nhà, không phải đi đâu cả, cứ ở nhà vui vẻ sống qua ngày cho ta. Đại nha đầu, dẫn mấy muội muội về phòng rửa mặt ăn cơm đi, ta đi tìm cha con.” Rõ ràng chị dâu cả đã bị u mê tâm trí, chuyện như vậy chỉ có tìm đại ca nói chuyện.
Phá Lỗ cảm thấy trong lòng nghẹn một ngụm lửa giận, con gái thì sao, nhà ai có thể sinh ra bốn đại bảo bối đáng yêu, không thể không yêu như thế chứ. Vậy mà thân nương còn vì sinh con trai, lại nghĩ tới chuyện hứa gả con gái ra ngoài, quả thật là trò đáng cười nhất thiên hạ!
Mới vừa tới đi tới cổng vào vườn hoa, đã nhìn thấy đại ca mặt ôn nhu dìu chị dâu cả đi xung quanh trong sân, thỉnh thoảng còn chìa tay chỉ bông hoa mà mình cảm thấy đẹp nhất cho nàng xem, thuận miệng đọc mấy câu thơ hợp với tình hình. Hai phu thê được gọi là đôi tình nồng mật ý, chim cá tình thâm.
Nhìn bụng nhô cao và vẻ mặt khô héo tiều tụy của chị dâu, trong lòng Phá Lỗ dù có lửa giận ngút trời cũng xẹp xuống, y đi tới trước mặt hai người chào hỏi, “Đại ca đại tẩu thật hăng hái quá.”
Chung Thừa Chí trừng mắt liếc y một cái, “Từ lúc về tới nhà không ăn thì ngủ, đệ khá lắm!”
Thạch Tinh vội vươn tay vỗ vỗ trượng phu bớt giận, “Phá Lỗ đang thời kỳ phát triển chiều cao mà ăn được ngủ được, đây là chuyện tốt.” Nói xong liền dịu dàng sửa lại cổ áo cho Phá Lỗ, “Tối nay qua chỗ chị dâu, chị dâu dặn người làm món bát tiên mà đệ thích ăn nhất. Chậc, y phục này có phải chật quá không? Ta lại quên mất cách may vá rồi, tối nay ta may lại cho đệ vài bộ y phục vừa người đệ mặc trước vậy. Trời ạ, bên cạnh đệ không có người thiếp thân chăm sóc đệ quả thật không ổn, ta nói này, lần này cha về nên chọn cho Phá Lỗ nhà ta một cô nương tốt, y cũng lớn như vậy rồi, là lúc nên thành gia lập nghiệp.”
Phá Lỗ thấy chị dâu như vậy, nhớ tới lúc mình mới ba tuổi, chị dâu đã gả vào nhà. Khi đó chị dâu cũng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, vừa vào nhà thì phải giúp đại ca chăm sóc em chồng là y đây, vì thân nương mất sớm, trong lòng Phá Lỗ, thật ra y vẫn đối xử với chị dâu như nương.
Y hít một hơi thật sâu, cố gắng trưng khuôn mặt tươi cười ứng phó với chị dâu cả, lúc này mới kéo đại ca ra ngoài vườn hoa.
Chung Thừa Chí lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tiểu đệ xụ mặt nghiêm túc vô cùng như vậy, không nhịn được có chút buồn cười, hắn ta đưa tay cốc đầu Phá Lỗ một cái, “Người lớn vậy rồi, có chuyện thì nói đừng lôi lôi kéo kéo.”
“Đại ca, sinh con trai quan trọng như vậy sao? Đại ca không nhìn thấy mấy năm nay chị dâu sinh nhiều con như vậy, thân thể suy nhược thành dạng gì rồi sao?” Phá Lỗ vốn muốn nói chuyện nhẹ nhàng với đại ca, nhưng nghĩ tới mấy đứa cháu gái rơi nước mắt ào ào, cơn giận trong lòng y không thể nào đè xuống được.
Chung Thừa Chí bị bộ dạng tiểu đệ đùng đùng nổi giận chất vấn làm giật nảy mình, sau đó nụ cười trên mặt nhạt đi, hắn ta thấy Phá Lỗ bị cơn giận khiến hốc mắt đỏ au, không nhịn được thở dài một tiếng, “Phá Lỗ, sinh con trai đúng là rất quan trọng.”
“Huynh!”
Chung Thừa Chí vỗ vai Phá Lỗ, trầm giọng nói: “Đệ có biết, bây giờ tuổi ta gần xế chiều, nhìn mấy đồng liêu từng người từng người nói con trai nhà mình thế này thế nọ, ta cũng sẽ thấy khao khát, thấy khao khát vô cùng. Nếu ta vẫn vô hậu, đợi sau này lúc ta trăm tuổi, vậy hương khói thì làm thế nào bây giờ?”
Phá Lỗ hoàn toàn không hiểu mạch suy nghĩ thần kỳ này của đại ca nhà mình, “Vô hậu? Huynh có 4 con gái rồi, còn vô hậu? Hương khói gì chứ, người chết như đèn tắt, mọi chuyện đều chấm dứt, cần gì hương khói!”
“Con gái cuối cùng cũng phải gả ra ngoài, là người của nhà người khác, đệ có hiểu không hả? Giống như chị dâu cả của đệ, chị dâu thứ của đệ, sau này các nàng đều là người họ Chung! Đợi sau này đệ thành thân rồi sẽ biết, một đại nam nhân mà không có con trai, đệ đứng trước mặt các đồng liêu ngay cả lưng cũng không thể đứng thẳng!” Chung Thừa chí cũng cảm thấy tiểu đệ nhà mình có chút vấn đề.
“Huynh muốn sinh con trai, có thể.” Phá Lỗ dừng tranh luận vấn đề vô hậu này với hắn ta, “Nhưng có cần thiết vì chuyện sinh con trai mà đến mức tẩu hỏa nhập ma muốn đưa tam nha đầu xuất gia không? Huynh còn lương tâm không, nó là máu thịt của huynh đó!”
Trong nháy mắt Chung Thừa Chí đỏ hốc mắt, hắn ta giơ tay che kín mắt, im lặng một hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Ta…. Không hề muốn đưa tam nha đầu xuất gia. Bây giờ tình hình chị dâu đệ không rốt, nàng lớn tuổi, đại phu nói nàng suy nghĩ nhiều sợ sẽ làm bị thương thân thể, thai này không cẩn thận sẽ một thi hai mạng. Hẳn nhiên nàng tin, ta…. Ta muốn để nàng bình an sinh hạ đứa nhỏ này, muốn nàng sống lâu trăm tuổi.” Hắn ta dừng một lát, “Tam nha đầu là máu thịt của ta, sao ta có thể đưa nó xuất gia. Chẳng qua là để nó sống tạm ở am ni cô một thời gian, đợi sau khi chị dâu đệ thuận lợi sinh xong, ta sẽ đón nó về nhà.”
Phá Lỗ không thể tin nhìn đại ca nhà mình, “Tam nha đầu nhỏ như vậy, huynh muốn đưa nó tới am ni cô ở tạm?Huynh không sợ bên ngoài có người xấu bắt cóc nó, làm….. Hại nó sao?” Y quả thực muốn cạy đầu đại ca ra xem rốt cuộc đầu óc hắn ta như thế nào, “Dù vì chị dâu cả thì cũng không thể cứ như vậy đẩy tam nha đầu ra ngoài được! Sao, sao tạm thời huynh không đưa nó tới ở chỗ dì một thời gian, chờ sau khi chị dâu sinh con xong thì đón về, không được ư?” Huynh có biết, tiểu nha đầu cô độc bị đưa tới miếu tự, thì có hại cho nó thế nào không?
Chung Thừa Chí bị giọng điệu tràn đầy khinh bỉ của Phá Lỗ chọc giận, cũng hét theo: “Vậy đệ bảo ta làm sao bây giờ, trơ mắt nhìn chị dâu đệ đêm không thể say giấc, càng ngày càng suy yếu, cho đến khi một thi hai mạng sao?” Thê tử rất tin lời bà đồng kia, chính hắn ta cũng muốn bắt bà đồng kia về bằm thây vạn đoạn, nhưng làm việc mất công. Lời người ta đã nói ra, thê tử cũng rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hơn nữa vì thế mà ngày ăn không trôi đêm ngủ không thể say giấc. Tam nha đầu là con gái ruột của hắn ta, nhưng hắn ta không thể vì một đứa con gái mà khiến thê tử mang theo con trai trong bụng cùng chết đúng không?
“Bây giờ chị dâu đệ cứ cho rằng tam nha đầu xung khắc nàng không thể sinh con trai, đã sớm hạ quyết tâm không cần nó nữa, đệ bảo ta….”
Nhìn con ngươi đại ca đỏ bừng, bộ dạng mặt đầy đau thương, Phá Lỗ ngược lại tỉnh táo lại: “Có phải chỉ cần tam nha đầu không còn là người nhà này, sau này không gặp chị dâu cả, trái tim chị dâu cả có thể thả lỏng đúng không?”
Chung Thừa Chí không nói gì.
“Ở riêng đi, đại ca, phân ta ra riêng đi.” Phá Lỗ đưa tay vỗ vai Thừa Chí, nghiêm túc nói: “Phân ta ra riêng, cho tam nha đầu làm con thừa tự của ta, sau này nó chính là con gái của ta, không có quan hệ gì với huynh và chị dâu cả nữa, vĩnh viễn sẽ không xung khắc hai người sinh con trai. Ta sẽ dẫn nó rời khỏi đây, ra bên ngoài ở.” Y mới không tin chỉ có chị dâu cả xác định, sợ là đại ca sinh liền bốn đứa con gái, đối với chuyện bà đồng nói bậy nói bạ, trong lòng cũng có phần nửa tin nửa ngờ.
Y không thể để tam nha đầu tiếp tục ở trong một gia đình như vậy, nếu lần này chị dâu cả mang thai con trai còn dễ nói, ngộ nhỡ lại là một đứa con gái, có phải thật sự đại ca và chị dâu cả sẽ ép nó xuất gia, thậm chí muốn giết chết nó?
“Đệ!” Chung Thừa Chí há hốc mồm cứng lưỡi, hắn ta không nghĩ tới đệ đệ nhà mình thế mà đề nghị ra ở riêng và nhận làm con thừa tự.
Phá Lỗ mỉm cười, nụ cười đau khổ bất đắc dĩ, y nhún vai một cái, “Huynh xem, đây không phải là biện pháp tốt nhất ư? Dù sao sau này ta nhất định cũng phải ở riêng bên ngoài, bây giờ chỉ là làm trước thôi. Hơn nữa, tam nha đầu đi theo thúc thúc ruột là ta đây, dù sao cũng còn tốt hơn là bị đưa tới am ni cô không biết mức độ an nguy thế nào đúng không?”
Nói xong y xoay người rời đi, “Đi thôi, đại ca, chúng ta đi nói chuyện với cha một chút, qua từ đường.” Y không tin ầm ĩ thành như vậy mà cha mình lại không biết. Dù nhiều năm qua y không để ý tìm hiểu tính cha, nhưng y biết, tính đại cả chính là phiên bản của cha, chuyện muốn đưa tam nha đầu xuất gia cũng sắp kết thúc, vậy mà cha còn chưa ngăn cản, vậy chứng tỏ cha đã ngầm cho phép.
Nhìn bóng lưng cao ngất và bước chân kiên định, lần đầu tiên Chung Thừa Chí phát hiện, hắn ta thế mà chẳng hiểu đệ đệ mà hắn ta đích thân nuôi lớn chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất