Chương 4: Làm bạn với vua như làm bạn với hổ
Ngự thư phòng.
Hoàng đế thấy Phá Lỗ đi, lúc này mới ấm giọng hỏi thăm, “Lương thần, nhìn ngươi hôm nay mặt ủ màu chau, là có chuyện phiền não gì trong lòng à?”
Chung Phái nhìn Hoàng đế đại cữu nhà mình, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì thở dài, đi tới bên trong nội đường “Đẩy kim sơn đảo ngọc trụ” trịnh trọng hành lễ: “Bệ hạ thứ tội, thần thật sự không còn cách nào khác, lần này tới chính là kính xin bệ hạ giúp đỡ.”
(Đẩy kim sơn đảo ngọc trụ được hiểu theo nghĩa: Khi quỳ, đầu tiên người ngồi xổm, sử dụng trọng lực của phần trên của cơ thể để đẩy đầu gối về phía trước và xuống, do đó, nó được gọi là [đẩy kim Sơn], sau khi quỳ xuống, eo của người đó nghiêng về phía trước và xuống, do đó, nó được gọi là [đảo cột ngọc]).
Cơ Qua đi lên trước đỡ Chung Phái đứng lên, bộ dạng rất bất đắc dĩ vỗ vai ông nói: “Ngươi đúng là người, cả đời sống cứng nhắc như vậy. Ban đầu ngươi là thư đồng trong cung của ta, có thể nói có ơn cứu mạng đối với hai huynh muội trẫm. Sau này, trẫm bị mấy huynh đệ tấn công tiêu diệt, ngôi vị Thái tử lung lay muốn đổ, nếu không có ngươi tương trợ đắc lực, Chung lão tướng quân cật lực bảo vệ trước mặt phụ hoàng, trẫm sợ là không sống nổi tới bây giờ. Vì trẫm, cha ngươi chết trận, rõ ràng ngươi nhỏ hơn trẫm hai tuổi, nhưng gió cát biên quan và khói thuốc súng tàn phá ngươi thành bộ dạng này. Hôm nay, ngươi nghiêm túc tuân thủ nghi lễ quân thần, trong lòng trẫm thấy hổ thẹn!”
Chung Phái lại vội vàng quỳ xuống, “Nhà họ Chung ta từ nhỏ chính là trung thành vì quân vương, chết vì nước vì dân, không đảm đương nổi tiếng tăm tốt đẹp như vậy.” Mặc dù Chung Phái là võ tướng, biểu hiện bên ngoài ngay thẳng lại ngốc nghếch, nhưng trong lòng hiểu biết về vị đế vương quen gần bốn năm này tuyệt đối không kém hơn những văn thần kia. Vị này là hạng người gì trong lòng ông rõ hết, vị này ngoài miệng không ngừng khen ngợi ngươi, ngươi tuyệt đối không thể thản nhiên tiếp nhận, Hoàng đế nói như vậy cũng chỉ là biểu đạt chút hào phòng cho thần tử, ai tin người đó ngốc. Chưa nói tới cấp bậc lễ nghĩa, chỉ chuyện chẳng phân biệt được quân thần, vậy thì giơ đầu chờ rơi đi.
Hai người ngươi đẩy ta tới, một người nói ngươi trung thành vì dân vì nước có nhật nguyệt chứng giám, không cần nghiêm túc như vậy với trẫm; một người nói mình tắm rửa ơn trời, làm gì cũng đáng giá, bệ hạ chính là con trời, lễ nghĩa không thể bỏ. Giằng co nửa ngày, tạo ra bầu không khí đúng kiểu quân thần, mới đi vào chủ đề chính.
“Hôm nay thần xin bệ hạ nghĩ cho thần một cách với. Nghiệt tử của thần lại muốn lén bước chân vào giang hồ! Cả nhà thần nhận ơn thiên tử, tất nhiên phải đi bảo vệ biên cương vì bệ hạ, da ngựa bọc thây mới không tính là phụ lòng bệ hạ ưu ái. Nhưng nó liều chết muốn chạy, hai hôm trước còn thiếu chút nữa trốn khỏi nhà. Thân thể thần sắp khỏe, chỉ năm ba ngày nữa phải chinh xa biên quan, sợ thần vừa đi nó càng vô pháp vô thiên, cho nên, thần cầu xin bệ hạ nghĩ cách giùm thần, giữ nó ở lại kinh thành, đợi nó lớn thêm vài tuổi nữa rồi lại tính tiếp.”
Cơ Qua bị hành vi bất lực chỉ có thể cầu xin ông ta nghĩ cách giùm làm vui vẻ, nhìn xem, dù thần tử có giỏi giang đến đâu còn không phải vẫn phải cầu xin ông ta đấy sao, “Được rồi, đứng lên đi, Lương thần à, Phá Lỗ chính là một con ngựa non, ta thấy ngươi không thuần hóa được nó rồi.”
Chung Phái vội gật đầu theo, “Đúng vậy ạ, có đôi khi thần cũng cảm thấy rất có lỗi với mấy đứa con, những năm gần đây, thần ở biên quan xa xôi, ba đứa bé này nói trắng ra vẫn là bệ hạ ngài nhìn chúng lớn lên. Nhất là đứa nhỏ Phá Lỗ này, thần…. Thần rất có lỗi với nó. Vốn nó đã không có mẫu thân, thời gian thần ở cùng nó lại ít, bây giờ thần còn muốn đưa nó ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Haizzz….. Nếu Vĩnh An còn sống, sợ là nàng sẽ oán trách thần là người cha có lòng dạ độc ác.” Nói xong, không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhắc tới Vĩnh An, Cơ Qua vừa rồi còn cười cũng không kiềm chế được đỏ vành mắt, ông ta quay lưng đi, thở dài một tiếng. “Lương thần, lòng trung thành của nhà họ Chung ngươi, trong lòng trẫm một rõ hai ràng. Như vậy đi, Đa Thọ xấp xỉ tuổi Phá Lỗ, để Phá Lỗ vào cung làm thư đồng cho nó, đợi vài năm sau nó lớn hơn chút nữa, hiểu nổi khổ tâm của ngươi, rồi hãy nói tới chuyện ra chiến trường.”
Lần này Chung Phái thực sự thật lòng dập đầu với Hoàng đế, từ việc sắp xếp này cũng có thể thấy được Hoàng đế thật đúng là có một vài phần thật lòng thương yêu Phá Lỗ.
Đa Thọ là Ngũ hoàng tử tên Cơ Khang, từ tên và chữ cũng có thể thấy được Hoàng đế yêu thương sâu đậm đứa con trai này nhường nào. Hơn nữa, vị Hoàng tử này thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ngự y đã sớm kết luận hắn ta sống không quá hai mươi tuổi, nên Hoàng đế yêu thương không kéo hắn ta vào thế triều đình hỗn loạn hiện tại, ngược lại có được vị trí tối cao riêng. Nếu Phá Lỗ làm thư đồng cho Ngũ hoàng tử thì chỉ có lợi không có hại, Chung Phái không cần lo lắng.
Thật ra cha Chung nghĩ tới lần này ra biên quan sẽ mang Phá Lỗ theo, buộc bên mình dạy dỗ vài năm, đứa nhỏ Phá Lỗ này tâm tư đơn thuần, nhìn thấy tuổi tác tăng dần, tiếp tục ở lại trong kinh, ngộ nhỡ bị mấy Hoàng tử muốn hô mưa gọi gió lợi dụng thì phiền phức. Nhưng nghĩ tới lời trăng trối của thê tử đã mất, nghĩ đến bản thân mình hơn mươi năm mà thời gian ở bên cạnh Phá Lỗ còn chưa đủ một năm, Phá Lỗ lại còn bé, nếu đi biên quan, mình không chăm sóc tốt, xảy ra chuyện gì thì sau khi chết biết ăn nói thế nào với phu nhân đây.
Chung Phái ông là muốn muôn đời thái bình, nhưng ông đâu phải cha dượng, tự nhiên làm chuyện cầm mạng con trai đổi tấm biển mạ vàng cho nhà họ Chung. Chuyện con thứ hai trốn đi, ông ngồi yên một đêm suy nghĩ cặn kẽ, nếu không chỉ bằng nhân mạch của ông, còn không thể kéo tên tiểu tử ngốc về nhà?
Nhưng, đứa con ngốc nghếch Phá Lỗ này thật sự không hiểu sao, chiến trường thảm thiết, chẳng lẽ giang hồ thái bình à? Không cẩn thận một cái, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bên ngoài, chẳng lẽ muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
“Bệ hạ, Chung tam công tử cầu kiến.” Đại thái giám Hồ Trung bên cạnh Hoàng đế đi tới bẩm báo.
Hoàng đế cười to nói: “Bảo vị thiếu hiệp của chúng ta vào đi.”
Trên đoạn đường Phá Lỗ đi về đây đã hiểu, tuy y chưa thích ứng với thời đại này, nhưng y cũng không phải người ngu, có nhiều thứ vẫn biết. Sở dĩ y thân cận với Hoàng đế, cũng chỉ vì tri giác của dã thú nói cho y biết, Hoàng đế thương y không vượt quá mức độ tình thân.
Chuyện hôm nay, y không thể ngu ngốc trực tiếp nói ra, còn phải tìm lý do.
Không nghĩ tới cha y đã tìm cho y một lý do rất tốt.
“Làm thư đồng cho Đa Thọ?” Con ngươi Phá Lỗ đảo một vòng, chạy đến bên cạnh Cơ Qua làm nũng. “Đại cữu, đại cữu, Đa Thọ nhất định sẽ ép con học thuộc mấy câu Chi, hồ, giả, dã của Thánh nhân Khổng Tử, đây không phải là muốn mạng của con sao?”
Cơ Qua nhìn đôi mắt sáng lấp lánh y đúc muội muội, trong lòng không kiềm chế được mềm xuống, thân thiết vuốt vuốt sau lưng y, “Sao, lại muốn kiếm cớ lén đi? Trẫm nói cho con biết, đừng nghĩ! Trẫm đã đồng ý với cha con quản chặt con, không cho phép con chạy loạn, từ nay về sau con cứ ở trong cung đi.”
“Khụ…. Đa Thọ thì đừng, lần nào con đi tìm hắn ta, hắn ta đều muốn giảng giải gì mà vẽ tranh, gì mà làm thơ, còn yêu cầu con đưa ra lời bình lần đó. Đại cữu, ngài biết con mà, con nào hiểu mấy chuyện đó, lần nào cũng bị hắn ta dọa chạy trối chết, trông thấy chữ đã cảm thấy nhức đầu. Hơn nữa, hơn nữa Đa Thọ là biểu ca con, chờ con làm thư đồng cho hắn ta, ngày nào cũng ở cùng hắn ta, ngộ nhỡ hắn ta lại ép con, muốn con cùng hắn thưởng tranh làm thơ thì làm sao bây giờ? Như vậy đi, hôm nay con đụng phải một tiểu Hoàng tử, nghe nói là con trai nhỏ của ngài, hắn nhỏ hơn con vài tuổi, nếu không thì ngài để con làm thư đồng cho hắn đi?”
Trong nháy mắt ánh mắt Cơ Qua trở nên sắc bén, Phá Lỗ không nhìn thấy nhưng Chung Phái thì thấy được. Ông thật sự hận không thể đi lên đánh ngã tên tiểu tử thúi này, Hoàng đế cho ngươi làm thư đồng của Hoàng tử, đó là ban ơn, còn cho ngươi chọn ba lựa bốn à?
“Hoàng tử nào? Chứ không phải lão Lục à?” Cơ Qua vuốt cái chặn giấy trên bàn dài, nghĩ thầm, xem ra lão Lục có chút không an phận, còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu muốn móc nối với nhà họ Chung rồi. Nhưng, đây là Phá Lỗ có toan tính hay vô ý, hay là bị tính kế, hoặc trong lòng nó có suy nghĩ gì đó, hoặc là nói nhà họ Chung có suy nghĩ gì?
Vẻ mặt Phá Lỗ chân chó tiến lên nắn vai đấm lưng cho Hoàng đế, “Đại cữu, không phải lão Lục, là lão Thất!”
“Lão thất?” Trong lòng Cơ Qua không biết vòng vo bao nhiều chỗ ngoặt, thậm chí đã bắt đầu lo lắng tin mật báo trình lên gần đây, về hướng đi của gia tộc bên mẫu thân có phải có chỗ nào mình bị lộ sơ hở. Nào nghĩ tới Thất hoàng tử mà Phá Lỗ nói, con trai của mình sao?
“Đúng vậy! Bộ dạng Thất hoàng tử dễ nhìn, dạ quả thật giống bộ dạng đại cữu như đúc! Hơn nữa vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, con là biểu ca hắn, hắn phải nghe lời con! Đến lúc đó, không phải hắn đi theo con chơi khắp nơi sao?” chính chủ LÊ,Q.úy Đôn
Nhìn thấy Hoàng đế mờ mịt, Hồ Trung đi lên phía trước thì thầm vài câu, kể lể lai lịch của Thất hoàng tử này.
“Ha ha ha ha ha… Trẫm nhìn con là muốn làm đại ca người ta thì có?” Sợ bóng sợ gió một hồi, vẻ mặt Cơ Qua thoáng chốc mất tự nhiên, nhưng ông ta lập tức phản ứng kịp.
Vừa rồi vốn ông ta biểu hiện không hài lòng khi Phá Lỗ không biết suy xét từ chối, đã bị các âm mưu tính toán phủ lên, không nghĩ tới lại là mình suy nghĩ quá nhiều. Hai chuyện không vui này sớm bị vứt ra sau đầu.
Phá Lỗ sờ gáy cười ngây ngô, nghĩ thầm, dầu gì kiếp trước ta cũng là chính khách giao tế nhiều năm, mặc dù không có tâm nhãn nhưng cũng học được cách nhìn bề ngoài. Hơn nữa ngày nào ở nhà đại ca cũng nhắc nhở, bảo y tránh xa mấy Hoàng tử một chút, còn nói không ít mặt tối tiền triều tranh đoạt, y lại chẳng phải người ngu, tất nhiên biết rõ có nhiều thứ không đụng được.
Nhưng hôm nay muốn đạt được mục đích, vậy thì trước hết phải chọc vào vảy ngược của Hoàng đế, sau đó lại ném ra một yêu cầu không ảnh hưởng gì tới toàn cục.
Cho nên vừa rồi y cố ý không nói Thất hoàng tử mà nói là con trai nhỏ.
Sau khi nghe thấy Thất hoàng tử, tim Chung Phái vừa rồi còn sắp nhảy ra khỏi cổ họng bỗng không nhịn được thở dài một hơi. trang nào reup là khuyết tật não
«Vâng đúng vậy ạ, đại cữu ngài không biết thôi, con có một đống biểu ca ruột, ai cũng lớn tuổi hơn con, bọn họ nói gì con nghe nấy! Khụ khụ, con chính là muốn một đệ đệ cùng chơi với con."
Hoàng đế vỗ vai Chung Phái cười ha ha: “Lương thần, đây là ngươi không đúng, trẫm biết ngươi có tình nghĩa với Vĩnh An, nhưng nàng đã đi nhiều năm như vậy, mà không thấy ngươi tái giá, không nạp thiếp, hại Phá Lỗ của chúng ta nhỏ tuổi nhất, muốn làm ca ca thể hiện uy phong cũng không được.”
Bộ dạng Chung Phái nhớ nhung thê tử đã mất, cười ngượng nói: “Bệ hạ, ngài cũng đừng lấy thần mua vui nữa, năm đó lúc lấy Vĩnh An thần đã thề với trời cả đời này chỉ có một mình nàng.”
“Haizzz… ngươi là ngươi. Đúng rồi Phá Lỗ, con thật sự muốn làm thư đồng cho lão Thất, không tới chỗ lão Ngũ? Trẫm nhớ quan hệ của con vào lão Ngũ rất tốt mà, mỗi lần con gặp rắc rối đều là lão Ngũ xin trẫm tha cho con."
Trong lòng Phá Lỗ lặng lẽ nói lời xin lỗi với Cơ Khang, “Vậy đại cữu, ngài không phải không biết Đa Thọ thích đọc sách cỡ nào. Chơi cùng hắn ta là một chuyện, ngày nào hắn cũng bắt con đọc sách lại là một chuyện khác.” Y cho Hoàng đế ánh mắt ngài hiểu mà.
“Được, vậy trẫm đồng ý với con.”
Sau khi tiễn bước cha con nhà họ Chung, Cơ Qua vuốt ve tấm ngọc bội bên hông, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Lão Hồ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao lão Thất lại gặp Phá Lỗ, ngươi nói cho trẫm nghe.” Ông ta cũng không tin một đứa trẻ do nô tỳ rửa chân sinh ra, sao lại có thể đột nhiên được Phá Lỗ coi trọng, còn đặc biết chạy tới đây nói chuyện với ông ta.
Hoàng đế thấy Phá Lỗ đi, lúc này mới ấm giọng hỏi thăm, “Lương thần, nhìn ngươi hôm nay mặt ủ màu chau, là có chuyện phiền não gì trong lòng à?”
Chung Phái nhìn Hoàng đế đại cữu nhà mình, sau khi suy nghĩ hồi lâu thì thở dài, đi tới bên trong nội đường “Đẩy kim sơn đảo ngọc trụ” trịnh trọng hành lễ: “Bệ hạ thứ tội, thần thật sự không còn cách nào khác, lần này tới chính là kính xin bệ hạ giúp đỡ.”
(Đẩy kim sơn đảo ngọc trụ được hiểu theo nghĩa: Khi quỳ, đầu tiên người ngồi xổm, sử dụng trọng lực của phần trên của cơ thể để đẩy đầu gối về phía trước và xuống, do đó, nó được gọi là [đẩy kim Sơn], sau khi quỳ xuống, eo của người đó nghiêng về phía trước và xuống, do đó, nó được gọi là [đảo cột ngọc]).
Cơ Qua đi lên trước đỡ Chung Phái đứng lên, bộ dạng rất bất đắc dĩ vỗ vai ông nói: “Ngươi đúng là người, cả đời sống cứng nhắc như vậy. Ban đầu ngươi là thư đồng trong cung của ta, có thể nói có ơn cứu mạng đối với hai huynh muội trẫm. Sau này, trẫm bị mấy huynh đệ tấn công tiêu diệt, ngôi vị Thái tử lung lay muốn đổ, nếu không có ngươi tương trợ đắc lực, Chung lão tướng quân cật lực bảo vệ trước mặt phụ hoàng, trẫm sợ là không sống nổi tới bây giờ. Vì trẫm, cha ngươi chết trận, rõ ràng ngươi nhỏ hơn trẫm hai tuổi, nhưng gió cát biên quan và khói thuốc súng tàn phá ngươi thành bộ dạng này. Hôm nay, ngươi nghiêm túc tuân thủ nghi lễ quân thần, trong lòng trẫm thấy hổ thẹn!”
Chung Phái lại vội vàng quỳ xuống, “Nhà họ Chung ta từ nhỏ chính là trung thành vì quân vương, chết vì nước vì dân, không đảm đương nổi tiếng tăm tốt đẹp như vậy.” Mặc dù Chung Phái là võ tướng, biểu hiện bên ngoài ngay thẳng lại ngốc nghếch, nhưng trong lòng hiểu biết về vị đế vương quen gần bốn năm này tuyệt đối không kém hơn những văn thần kia. Vị này là hạng người gì trong lòng ông rõ hết, vị này ngoài miệng không ngừng khen ngợi ngươi, ngươi tuyệt đối không thể thản nhiên tiếp nhận, Hoàng đế nói như vậy cũng chỉ là biểu đạt chút hào phòng cho thần tử, ai tin người đó ngốc. Chưa nói tới cấp bậc lễ nghĩa, chỉ chuyện chẳng phân biệt được quân thần, vậy thì giơ đầu chờ rơi đi.
Hai người ngươi đẩy ta tới, một người nói ngươi trung thành vì dân vì nước có nhật nguyệt chứng giám, không cần nghiêm túc như vậy với trẫm; một người nói mình tắm rửa ơn trời, làm gì cũng đáng giá, bệ hạ chính là con trời, lễ nghĩa không thể bỏ. Giằng co nửa ngày, tạo ra bầu không khí đúng kiểu quân thần, mới đi vào chủ đề chính.
“Hôm nay thần xin bệ hạ nghĩ cho thần một cách với. Nghiệt tử của thần lại muốn lén bước chân vào giang hồ! Cả nhà thần nhận ơn thiên tử, tất nhiên phải đi bảo vệ biên cương vì bệ hạ, da ngựa bọc thây mới không tính là phụ lòng bệ hạ ưu ái. Nhưng nó liều chết muốn chạy, hai hôm trước còn thiếu chút nữa trốn khỏi nhà. Thân thể thần sắp khỏe, chỉ năm ba ngày nữa phải chinh xa biên quan, sợ thần vừa đi nó càng vô pháp vô thiên, cho nên, thần cầu xin bệ hạ nghĩ cách giùm thần, giữ nó ở lại kinh thành, đợi nó lớn thêm vài tuổi nữa rồi lại tính tiếp.”
Cơ Qua bị hành vi bất lực chỉ có thể cầu xin ông ta nghĩ cách giùm làm vui vẻ, nhìn xem, dù thần tử có giỏi giang đến đâu còn không phải vẫn phải cầu xin ông ta đấy sao, “Được rồi, đứng lên đi, Lương thần à, Phá Lỗ chính là một con ngựa non, ta thấy ngươi không thuần hóa được nó rồi.”
Chung Phái vội gật đầu theo, “Đúng vậy ạ, có đôi khi thần cũng cảm thấy rất có lỗi với mấy đứa con, những năm gần đây, thần ở biên quan xa xôi, ba đứa bé này nói trắng ra vẫn là bệ hạ ngài nhìn chúng lớn lên. Nhất là đứa nhỏ Phá Lỗ này, thần…. Thần rất có lỗi với nó. Vốn nó đã không có mẫu thân, thời gian thần ở cùng nó lại ít, bây giờ thần còn muốn đưa nó ra chiến trường, bảo vệ quốc gia. Haizzz….. Nếu Vĩnh An còn sống, sợ là nàng sẽ oán trách thần là người cha có lòng dạ độc ác.” Nói xong, không nhịn được nước mắt tuôn đầy mặt.
Nhắc tới Vĩnh An, Cơ Qua vừa rồi còn cười cũng không kiềm chế được đỏ vành mắt, ông ta quay lưng đi, thở dài một tiếng. “Lương thần, lòng trung thành của nhà họ Chung ngươi, trong lòng trẫm một rõ hai ràng. Như vậy đi, Đa Thọ xấp xỉ tuổi Phá Lỗ, để Phá Lỗ vào cung làm thư đồng cho nó, đợi vài năm sau nó lớn hơn chút nữa, hiểu nổi khổ tâm của ngươi, rồi hãy nói tới chuyện ra chiến trường.”
Lần này Chung Phái thực sự thật lòng dập đầu với Hoàng đế, từ việc sắp xếp này cũng có thể thấy được Hoàng đế thật đúng là có một vài phần thật lòng thương yêu Phá Lỗ.
Đa Thọ là Ngũ hoàng tử tên Cơ Khang, từ tên và chữ cũng có thể thấy được Hoàng đế yêu thương sâu đậm đứa con trai này nhường nào. Hơn nữa, vị Hoàng tử này thân thể yếu đuối nhiều bệnh, ngự y đã sớm kết luận hắn ta sống không quá hai mươi tuổi, nên Hoàng đế yêu thương không kéo hắn ta vào thế triều đình hỗn loạn hiện tại, ngược lại có được vị trí tối cao riêng. Nếu Phá Lỗ làm thư đồng cho Ngũ hoàng tử thì chỉ có lợi không có hại, Chung Phái không cần lo lắng.
Thật ra cha Chung nghĩ tới lần này ra biên quan sẽ mang Phá Lỗ theo, buộc bên mình dạy dỗ vài năm, đứa nhỏ Phá Lỗ này tâm tư đơn thuần, nhìn thấy tuổi tác tăng dần, tiếp tục ở lại trong kinh, ngộ nhỡ bị mấy Hoàng tử muốn hô mưa gọi gió lợi dụng thì phiền phức. Nhưng nghĩ tới lời trăng trối của thê tử đã mất, nghĩ đến bản thân mình hơn mươi năm mà thời gian ở bên cạnh Phá Lỗ còn chưa đủ một năm, Phá Lỗ lại còn bé, nếu đi biên quan, mình không chăm sóc tốt, xảy ra chuyện gì thì sau khi chết biết ăn nói thế nào với phu nhân đây.
Chung Phái ông là muốn muôn đời thái bình, nhưng ông đâu phải cha dượng, tự nhiên làm chuyện cầm mạng con trai đổi tấm biển mạ vàng cho nhà họ Chung. Chuyện con thứ hai trốn đi, ông ngồi yên một đêm suy nghĩ cặn kẽ, nếu không chỉ bằng nhân mạch của ông, còn không thể kéo tên tiểu tử ngốc về nhà?
Nhưng, đứa con ngốc nghếch Phá Lỗ này thật sự không hiểu sao, chiến trường thảm thiết, chẳng lẽ giang hồ thái bình à? Không cẩn thận một cái, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bên ngoài, chẳng lẽ muốn ông người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
“Bệ hạ, Chung tam công tử cầu kiến.” Đại thái giám Hồ Trung bên cạnh Hoàng đế đi tới bẩm báo.
Hoàng đế cười to nói: “Bảo vị thiếu hiệp của chúng ta vào đi.”
Trên đoạn đường Phá Lỗ đi về đây đã hiểu, tuy y chưa thích ứng với thời đại này, nhưng y cũng không phải người ngu, có nhiều thứ vẫn biết. Sở dĩ y thân cận với Hoàng đế, cũng chỉ vì tri giác của dã thú nói cho y biết, Hoàng đế thương y không vượt quá mức độ tình thân.
Chuyện hôm nay, y không thể ngu ngốc trực tiếp nói ra, còn phải tìm lý do.
Không nghĩ tới cha y đã tìm cho y một lý do rất tốt.
“Làm thư đồng cho Đa Thọ?” Con ngươi Phá Lỗ đảo một vòng, chạy đến bên cạnh Cơ Qua làm nũng. “Đại cữu, đại cữu, Đa Thọ nhất định sẽ ép con học thuộc mấy câu Chi, hồ, giả, dã của Thánh nhân Khổng Tử, đây không phải là muốn mạng của con sao?”
Cơ Qua nhìn đôi mắt sáng lấp lánh y đúc muội muội, trong lòng không kiềm chế được mềm xuống, thân thiết vuốt vuốt sau lưng y, “Sao, lại muốn kiếm cớ lén đi? Trẫm nói cho con biết, đừng nghĩ! Trẫm đã đồng ý với cha con quản chặt con, không cho phép con chạy loạn, từ nay về sau con cứ ở trong cung đi.”
“Khụ…. Đa Thọ thì đừng, lần nào con đi tìm hắn ta, hắn ta đều muốn giảng giải gì mà vẽ tranh, gì mà làm thơ, còn yêu cầu con đưa ra lời bình lần đó. Đại cữu, ngài biết con mà, con nào hiểu mấy chuyện đó, lần nào cũng bị hắn ta dọa chạy trối chết, trông thấy chữ đã cảm thấy nhức đầu. Hơn nữa, hơn nữa Đa Thọ là biểu ca con, chờ con làm thư đồng cho hắn ta, ngày nào cũng ở cùng hắn ta, ngộ nhỡ hắn ta lại ép con, muốn con cùng hắn thưởng tranh làm thơ thì làm sao bây giờ? Như vậy đi, hôm nay con đụng phải một tiểu Hoàng tử, nghe nói là con trai nhỏ của ngài, hắn nhỏ hơn con vài tuổi, nếu không thì ngài để con làm thư đồng cho hắn đi?”
Trong nháy mắt ánh mắt Cơ Qua trở nên sắc bén, Phá Lỗ không nhìn thấy nhưng Chung Phái thì thấy được. Ông thật sự hận không thể đi lên đánh ngã tên tiểu tử thúi này, Hoàng đế cho ngươi làm thư đồng của Hoàng tử, đó là ban ơn, còn cho ngươi chọn ba lựa bốn à?
“Hoàng tử nào? Chứ không phải lão Lục à?” Cơ Qua vuốt cái chặn giấy trên bàn dài, nghĩ thầm, xem ra lão Lục có chút không an phận, còn nhỏ tuổi mà đã bắt đầu muốn móc nối với nhà họ Chung rồi. Nhưng, đây là Phá Lỗ có toan tính hay vô ý, hay là bị tính kế, hoặc trong lòng nó có suy nghĩ gì đó, hoặc là nói nhà họ Chung có suy nghĩ gì?
Vẻ mặt Phá Lỗ chân chó tiến lên nắn vai đấm lưng cho Hoàng đế, “Đại cữu, không phải lão Lục, là lão Thất!”
“Lão thất?” Trong lòng Cơ Qua không biết vòng vo bao nhiều chỗ ngoặt, thậm chí đã bắt đầu lo lắng tin mật báo trình lên gần đây, về hướng đi của gia tộc bên mẫu thân có phải có chỗ nào mình bị lộ sơ hở. Nào nghĩ tới Thất hoàng tử mà Phá Lỗ nói, con trai của mình sao?
“Đúng vậy! Bộ dạng Thất hoàng tử dễ nhìn, dạ quả thật giống bộ dạng đại cữu như đúc! Hơn nữa vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, con là biểu ca hắn, hắn phải nghe lời con! Đến lúc đó, không phải hắn đi theo con chơi khắp nơi sao?” chính chủ LÊ,Q.úy Đôn
Nhìn thấy Hoàng đế mờ mịt, Hồ Trung đi lên phía trước thì thầm vài câu, kể lể lai lịch của Thất hoàng tử này.
“Ha ha ha ha ha… Trẫm nhìn con là muốn làm đại ca người ta thì có?” Sợ bóng sợ gió một hồi, vẻ mặt Cơ Qua thoáng chốc mất tự nhiên, nhưng ông ta lập tức phản ứng kịp.
Vừa rồi vốn ông ta biểu hiện không hài lòng khi Phá Lỗ không biết suy xét từ chối, đã bị các âm mưu tính toán phủ lên, không nghĩ tới lại là mình suy nghĩ quá nhiều. Hai chuyện không vui này sớm bị vứt ra sau đầu.
Phá Lỗ sờ gáy cười ngây ngô, nghĩ thầm, dầu gì kiếp trước ta cũng là chính khách giao tế nhiều năm, mặc dù không có tâm nhãn nhưng cũng học được cách nhìn bề ngoài. Hơn nữa ngày nào ở nhà đại ca cũng nhắc nhở, bảo y tránh xa mấy Hoàng tử một chút, còn nói không ít mặt tối tiền triều tranh đoạt, y lại chẳng phải người ngu, tất nhiên biết rõ có nhiều thứ không đụng được.
Nhưng hôm nay muốn đạt được mục đích, vậy thì trước hết phải chọc vào vảy ngược của Hoàng đế, sau đó lại ném ra một yêu cầu không ảnh hưởng gì tới toàn cục.
Cho nên vừa rồi y cố ý không nói Thất hoàng tử mà nói là con trai nhỏ.
Sau khi nghe thấy Thất hoàng tử, tim Chung Phái vừa rồi còn sắp nhảy ra khỏi cổ họng bỗng không nhịn được thở dài một hơi. trang nào reup là khuyết tật não
«Vâng đúng vậy ạ, đại cữu ngài không biết thôi, con có một đống biểu ca ruột, ai cũng lớn tuổi hơn con, bọn họ nói gì con nghe nấy! Khụ khụ, con chính là muốn một đệ đệ cùng chơi với con."
Hoàng đế vỗ vai Chung Phái cười ha ha: “Lương thần, đây là ngươi không đúng, trẫm biết ngươi có tình nghĩa với Vĩnh An, nhưng nàng đã đi nhiều năm như vậy, mà không thấy ngươi tái giá, không nạp thiếp, hại Phá Lỗ của chúng ta nhỏ tuổi nhất, muốn làm ca ca thể hiện uy phong cũng không được.”
Bộ dạng Chung Phái nhớ nhung thê tử đã mất, cười ngượng nói: “Bệ hạ, ngài cũng đừng lấy thần mua vui nữa, năm đó lúc lấy Vĩnh An thần đã thề với trời cả đời này chỉ có một mình nàng.”
“Haizzz… ngươi là ngươi. Đúng rồi Phá Lỗ, con thật sự muốn làm thư đồng cho lão Thất, không tới chỗ lão Ngũ? Trẫm nhớ quan hệ của con vào lão Ngũ rất tốt mà, mỗi lần con gặp rắc rối đều là lão Ngũ xin trẫm tha cho con."
Trong lòng Phá Lỗ lặng lẽ nói lời xin lỗi với Cơ Khang, “Vậy đại cữu, ngài không phải không biết Đa Thọ thích đọc sách cỡ nào. Chơi cùng hắn ta là một chuyện, ngày nào hắn cũng bắt con đọc sách lại là một chuyện khác.” Y cho Hoàng đế ánh mắt ngài hiểu mà.
“Được, vậy trẫm đồng ý với con.”
Sau khi tiễn bước cha con nhà họ Chung, Cơ Qua vuốt ve tấm ngọc bội bên hông, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Lão Hồ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao lão Thất lại gặp Phá Lỗ, ngươi nói cho trẫm nghe.” Ông ta cũng không tin một đứa trẻ do nô tỳ rửa chân sinh ra, sao lại có thể đột nhiên được Phá Lỗ coi trọng, còn đặc biết chạy tới đây nói chuyện với ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất