Chương 15: Hận ý
Thẩm Tinh Phong cầm lấy tách trà tiến vào trong điện.
Tiêu Kì Hàn một thân y phục hai màu đỏ đen, trâm cài tóc màu bạc, ngồi đối diện với Duẫn Tu Duệ, vẻ mặt lạnh lùng, đang cùng hắn chơi cờ.
Thẩm Tinh Phong dâng trà lên.
Duẫn Tu Duệ nhấp vào môt ngụm, cau mày lập tức phun ra: "Cái thứ gì vậy, trà nóng như thế này, muốn thiêu chết bổn điện sao?"
Khi nhìn thấy người trước mặt, trên mặt hiện lên một tia khinh thường: "Ồ, ta còn tưởng là ai mà dám to gan như vậy, hóa ra là Thẩm tiểu Tướng quân."
Tiêu Kì Hàn đông cứng một lát sau đó bất động thanh sắc thả quân cờ xuống.
Duẫn Tu Duệ lại tiếp tục đánh cờ, sắc mặt lạnh lùng nói: "Khi còn nhỏ ta thường nghe nói Thẩm tiểu Tướng quân thông minh nhanh nhẹn, tinh thông mọi việc, không gì không làm được, không bằng nhờ Thẩm tiểu Tướng quân xem xem ván cờ này ai có cơ hội thắng cao hơn?" (Nghe mùi trà xanh quá)
Kỳ nghệ của Thẩm Tinh Phong do một lão đạo sĩ già dạy hơn mười năm trước, chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu đã biết rằng những quân cờ đen của Tiêu Kì Hàn mới có cơ hội chiến thắng.
Nhưng Thẩm Tinh Phong nói dối: "Điện hạ chiếm thế thượng phong."
Duẫn Tu Duệ cười lạnh: "Ta tự thấy kì nghệ bản thân không bằng Kì Hàn huynh, lời này nói ra thật nực cười!" (Bảo thua lại tự ái:3)
Thẩm Tinh Phong hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng: "Kì nghệ giỏi thì thế nào? Giống như điện hạ trời sinh thân phận cao quý không gì sánh được, Ninh Nguyên Hầu kì nghệ giỏi đến đâu cũng chẳng dám thắng điện hạ, không phải hay sao?"
Duẫn Tu Duệ cau mày lại trông thấy Thẩm Tinh Phong mỉm cười nói: "Giống như là thân phận của một số người, dù có đạt được địa vị cao đến đâu, mặc y phục sang trọng như thế nào cũng chẳng thể che đậy được sự thật là con trai của kĩ nữ. Ngọc thô chính là ngọc thô, quýt thối thì mãi mãi cũng sẽ là quýt thối."
"Ba"
Quân cờ trong tay Tiêu Kì Hàn rơi nhẹ xuống trên bàn cờ, hắc khí dày đặc trong mắt không ngừng dâng lên.
Đôi tay thon dài nổi lên những đường gân xanh đầy dữ tợn.
Duẫn Tu Duệ tức giận trừng mắt: "Láo xược! Lý công công!"
Lý công công vội vã từ bên ngoài đi vào.
"Các ngươi điều giáo người như thế nào vậy, con không mau lôi người đi!"
"Điện hạ bớt giận...."
Lý công công liền vội vàng kéo Thẩm Tinh Phong ra ngoài.
Duẫn Tu Duệ ngẩng đầu lên, dè dặt liếc nhìn Tiêu Kì Hàn: "Kì Hàn huynh, lời của tên nô lệ vừa rồi huynh đừng quá bận tâm, Tề quốc rộng lớn này, không ai dám coi thường huynh! Ta...ta.....cũng rất hâm mộ Kì Hàn huynh." (Aaaa tức cái coăn trà xanh này quá.)
Tiêu Kì Hàn quay lưng đứng lên: "Điện hạ, ta xin phép cáo lui trước."
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Kì Hàn liền nhìn thấy Thẩm Tinh Phong đang bị mấy tên thái giám khống chế quỳ xuống dưới gốc cây đào trong viện.
Một tên thái giám khác đang bóp miệng của cậu.
Tiêu Kì Hàn cau mày, rảo bước đi tới.
Lý công công cúi xuống: "Hầu gia."
Tiêu Kì Hàn phất tay biểu thị bọn họ trước tiên lui xuống trước.
Tên thái giám buông Thẩm Tinh Phong ra sau đó rời đi.
Trên mặt Thẩm Tinh Phong hiện lên vài cái tát rõ ràng, máu chảy ra từ khóe miệng, cậu xoa xoa mu bàn tay, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Kì Hàn.
"Ngươi là rất thích ăn đòn có phải hay không?"
Thẩm Tinh Phong ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn hắn.
"Ba năm rồi, đòn roi mà Huấn hình ti dành cho ngươi cũng không dạy ngươi biết điều một chút đúng không?"
Thẩm Tinh Phong không quen được với dáng vẻ đạo đức giả của hắn ta, vẻ ngoài tỏ ra thương hại, sau lưng lại ngấm ngầm sai người hạ độc cậu.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Thẩm Tinh Phong cười nhạo một tiếng: "Cũng không phải đánh ngươi, chẳng có liên quan gì với ngươi cả."
Hơi thở Tiêu Kì Hàn nghẹn lại: "Tinh Phong, ngươi hận ta đúng không?"
Thân hình đang quỳ gối thẳng tắp của Thẩm Tinh Phong thả lỏng một chút, nhìn chằm chằm vào Tiêu Kì Hàn, sau một hồi im lặng, cúi đầu cười khổ: "Hận ngươi...ta hận ngươi cái gì...."
"Hận ngươi tìm người cưỡng dâm ta? Hận ngươi vì đã ép mẫu thân và đại tỉ ta tự sát? Hay hận ngươi lựa chọn phản chủ khi đất nước gặp khó khăn, gia nhập phe cánh của kẻ thù, một tay đưa tên loạn thần tặc tử lên ngôi? Hay là hận ngươi....vì ngươi sai người hạ độc ta?"
Thẩm Tinh Phong dừng lại, đột nhiên lại cười, một lát sau sắc mặt lạnh lùng trở lại: "Cút đi, Tiêu Kì Hàn, đời này ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi cùng mẫu thân ngươi đều giống nhau, đều khiến người ta cảm thấy kinh tởm." (Edit đoạn này xót quá.)
Chiếc quạt trong tay Tiêu Kì Hàn gần như bị bóp nát, "Thẩm Tinh Phong, ngày đó ngươi đuổi mẫu thân ta đi khiến cho bà chết thảm...."
Thẩm Tinh Phong đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tiêu Kì Hàn, ngươi nghe đây, Thẩm Tinh Phong ta không bao giờ hối hận vì bất kì những điều gì mà mình đã làm." (Hình như có uẩn khúc gì rồi.)
Trong mắt Tiêu Kì Hàn ngập nước nhưng bộ dáng lạnh lùng không cho phép một giọt rơi ra ngoài: "Ngươi..."
"Cút." Thẩm Tinh Phong hung hăng lắc đầu.
Khuôn mặt của Tiêu Kì Hàn như tái đi, hắn không còn do dự nữa, phủi áo rời đi.
Ra khỏi Thịnh Minh cung còn quay đầu lại nhìn một cái.
Tiêu Kì Hàn một thân y phục hai màu đỏ đen, trâm cài tóc màu bạc, ngồi đối diện với Duẫn Tu Duệ, vẻ mặt lạnh lùng, đang cùng hắn chơi cờ.
Thẩm Tinh Phong dâng trà lên.
Duẫn Tu Duệ nhấp vào môt ngụm, cau mày lập tức phun ra: "Cái thứ gì vậy, trà nóng như thế này, muốn thiêu chết bổn điện sao?"
Khi nhìn thấy người trước mặt, trên mặt hiện lên một tia khinh thường: "Ồ, ta còn tưởng là ai mà dám to gan như vậy, hóa ra là Thẩm tiểu Tướng quân."
Tiêu Kì Hàn đông cứng một lát sau đó bất động thanh sắc thả quân cờ xuống.
Duẫn Tu Duệ lại tiếp tục đánh cờ, sắc mặt lạnh lùng nói: "Khi còn nhỏ ta thường nghe nói Thẩm tiểu Tướng quân thông minh nhanh nhẹn, tinh thông mọi việc, không gì không làm được, không bằng nhờ Thẩm tiểu Tướng quân xem xem ván cờ này ai có cơ hội thắng cao hơn?" (Nghe mùi trà xanh quá)
Kỳ nghệ của Thẩm Tinh Phong do một lão đạo sĩ già dạy hơn mười năm trước, chỉ cần nhìn thoáng qua, cậu đã biết rằng những quân cờ đen của Tiêu Kì Hàn mới có cơ hội chiến thắng.
Nhưng Thẩm Tinh Phong nói dối: "Điện hạ chiếm thế thượng phong."
Duẫn Tu Duệ cười lạnh: "Ta tự thấy kì nghệ bản thân không bằng Kì Hàn huynh, lời này nói ra thật nực cười!" (Bảo thua lại tự ái:3)
Thẩm Tinh Phong hất cằm lên, ánh mắt lạnh lùng: "Kì nghệ giỏi thì thế nào? Giống như điện hạ trời sinh thân phận cao quý không gì sánh được, Ninh Nguyên Hầu kì nghệ giỏi đến đâu cũng chẳng dám thắng điện hạ, không phải hay sao?"
Duẫn Tu Duệ cau mày lại trông thấy Thẩm Tinh Phong mỉm cười nói: "Giống như là thân phận của một số người, dù có đạt được địa vị cao đến đâu, mặc y phục sang trọng như thế nào cũng chẳng thể che đậy được sự thật là con trai của kĩ nữ. Ngọc thô chính là ngọc thô, quýt thối thì mãi mãi cũng sẽ là quýt thối."
"Ba"
Quân cờ trong tay Tiêu Kì Hàn rơi nhẹ xuống trên bàn cờ, hắc khí dày đặc trong mắt không ngừng dâng lên.
Đôi tay thon dài nổi lên những đường gân xanh đầy dữ tợn.
Duẫn Tu Duệ tức giận trừng mắt: "Láo xược! Lý công công!"
Lý công công vội vã từ bên ngoài đi vào.
"Các ngươi điều giáo người như thế nào vậy, con không mau lôi người đi!"
"Điện hạ bớt giận...."
Lý công công liền vội vàng kéo Thẩm Tinh Phong ra ngoài.
Duẫn Tu Duệ ngẩng đầu lên, dè dặt liếc nhìn Tiêu Kì Hàn: "Kì Hàn huynh, lời của tên nô lệ vừa rồi huynh đừng quá bận tâm, Tề quốc rộng lớn này, không ai dám coi thường huynh! Ta...ta.....cũng rất hâm mộ Kì Hàn huynh." (Aaaa tức cái coăn trà xanh này quá.)
Tiêu Kì Hàn quay lưng đứng lên: "Điện hạ, ta xin phép cáo lui trước."
Vừa bước ra khỏi cửa, Tiêu Kì Hàn liền nhìn thấy Thẩm Tinh Phong đang bị mấy tên thái giám khống chế quỳ xuống dưới gốc cây đào trong viện.
Một tên thái giám khác đang bóp miệng của cậu.
Tiêu Kì Hàn cau mày, rảo bước đi tới.
Lý công công cúi xuống: "Hầu gia."
Tiêu Kì Hàn phất tay biểu thị bọn họ trước tiên lui xuống trước.
Tên thái giám buông Thẩm Tinh Phong ra sau đó rời đi.
Trên mặt Thẩm Tinh Phong hiện lên vài cái tát rõ ràng, máu chảy ra từ khóe miệng, cậu xoa xoa mu bàn tay, lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Kì Hàn.
"Ngươi là rất thích ăn đòn có phải hay không?"
Thẩm Tinh Phong ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn hắn.
"Ba năm rồi, đòn roi mà Huấn hình ti dành cho ngươi cũng không dạy ngươi biết điều một chút đúng không?"
Thẩm Tinh Phong không quen được với dáng vẻ đạo đức giả của hắn ta, vẻ ngoài tỏ ra thương hại, sau lưng lại ngấm ngầm sai người hạ độc cậu.
Ngẩng đầu lên nhìn hắn, Thẩm Tinh Phong cười nhạo một tiếng: "Cũng không phải đánh ngươi, chẳng có liên quan gì với ngươi cả."
Hơi thở Tiêu Kì Hàn nghẹn lại: "Tinh Phong, ngươi hận ta đúng không?"
Thân hình đang quỳ gối thẳng tắp của Thẩm Tinh Phong thả lỏng một chút, nhìn chằm chằm vào Tiêu Kì Hàn, sau một hồi im lặng, cúi đầu cười khổ: "Hận ngươi...ta hận ngươi cái gì...."
"Hận ngươi tìm người cưỡng dâm ta? Hận ngươi vì đã ép mẫu thân và đại tỉ ta tự sát? Hay hận ngươi lựa chọn phản chủ khi đất nước gặp khó khăn, gia nhập phe cánh của kẻ thù, một tay đưa tên loạn thần tặc tử lên ngôi? Hay là hận ngươi....vì ngươi sai người hạ độc ta?"
Thẩm Tinh Phong dừng lại, đột nhiên lại cười, một lát sau sắc mặt lạnh lùng trở lại: "Cút đi, Tiêu Kì Hàn, đời này ta không muốn gặp lại ngươi, ngươi cùng mẫu thân ngươi đều giống nhau, đều khiến người ta cảm thấy kinh tởm." (Edit đoạn này xót quá.)
Chiếc quạt trong tay Tiêu Kì Hàn gần như bị bóp nát, "Thẩm Tinh Phong, ngày đó ngươi đuổi mẫu thân ta đi khiến cho bà chết thảm...."
Thẩm Tinh Phong đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tiêu Kì Hàn, ngươi nghe đây, Thẩm Tinh Phong ta không bao giờ hối hận vì bất kì những điều gì mà mình đã làm." (Hình như có uẩn khúc gì rồi.)
Trong mắt Tiêu Kì Hàn ngập nước nhưng bộ dáng lạnh lùng không cho phép một giọt rơi ra ngoài: "Ngươi..."
"Cút." Thẩm Tinh Phong hung hăng lắc đầu.
Khuôn mặt của Tiêu Kì Hàn như tái đi, hắn không còn do dự nữa, phủi áo rời đi.
Ra khỏi Thịnh Minh cung còn quay đầu lại nhìn một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất