Chương 107
Lúc này Luật Duyên nóng lòng về nhà.
Việc Thiền Vu qua đời đồng nghĩa với việc xung đột giữa hắn cùng Vương Trữ Tả Hiền Vương cũng rốt cuộc tới lúc ngả bài.
Vào lúc này Hung nô Tả Hiền Vương là con trai thứ hai An Đồ của Đại Thiền Vu. Người này tâm tư cẩn trọng, văn võ xuất chúng, lẽ ra là tiếp nhận vương vị như một người được chọn, nhưng người này trong lòng hâm mộ văn hóa của người phương Nam, là một phe người Hán không hơn không kém.
Luật Duyên cả đời chinh chiến sa trường, thân thể bắt đầu suy yếu, nhưng tham vọng vẫn chưa thành. Đối với hắn thiên triều chính là miếng thịt ngon sớm muộn gì Hung nô cũng ăn vào miệng.
Cái gọi là người Hán đó chính là dê bò tạm thời đang được chăn thả ở trường thành. Dê bò nên dùng để nô dịch, cũng không phải là dùng để tôn trọng như một người thầy.
Đường đường là một nam nhi Hung nô sinh ra trên thảo nguyên rong ruổi trên lưng ngựa, trên đỉnh đầu chính là trời cao, không thể dừng lại cuộc hành trình, cái gì không học, lại chọn đi học hỏi những cái người phương Nam đó. Những tay áo rộng trường bào đó có gì tốt sao, địch nỗi cung tiễn của các nam nhân Hung nô sao?
Đối với Luật Duyên, trên người An Đồ có loại không an phận phản nghịch phi thường chướng mắt.
Nếu loại phản nghịch này chỉ là nhằm vào bản thân hắn hoặc là một người nào đó khác, như vậy hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Đáng tiếc hắn không thể.
Luật Duyên cuối cùng lựa chọn chính là đại nhi tử A Tư của Thiền Vu, huynh trưởng của An Đồ.
Thân là trưởng tử, A Tư vẫn luôn không thể cùng đệ đệ An Đồ chống chọi, người này vô luận từ bề ngoài đến bên trong, thoạt nhìn đều là thuần túy hậu duệ người Hung nô. Hắn thích giết chóc dũng mãnh, hào sảng tục tằng, ở chiến trường là viên mãnh tướng, nhưng thủ đoạn cao không bằng An Đồ.
Cho đến khi Luật Duyên gia nhập thế cục mới dần thay đổi.
Lẽ ra Luật Duyên không nên tham dự loại sự tình này, nhưng hắn đã bước vào. Hắn nghĩ, những gì người Hung Nô yêu cầu chính là một người thủ lĩnh đầy tham vọng, loại tham vọng này thể hiện trong lòng nhiệt tình yêu thương chinh phục, chứ không phải phục tùng văn hóa.
Chính kiến trước nay luôn quyết định đội hình, cho dù ở trên thảo nguyên cũng vậy.
Vương Trữ An Đồ phát giác chính mình bắt đầu bị kìm chế ở khắp mọi nơi. Hắn nghĩ đến việc gặp phụ thân của mình xin giúp đỡ, nhưng mà Đại Thiền Vu đối với chuyện tranh chấp phe phái này luôn là nhắm một mắt mở một mắt.
Tâm tư Đại Thiền Vu ai cũng nói không rõ. Hoặc là hắn đối An Đồ có khuynh hướng thân Hán cũng có bất mãn, cho nên dung túng hành vi của đệ đệ với đại nhi tử, lại hoặc là hắn cảm thấy đám người Luật Duyên vừa lúc có thể kiềm chế thế lực của An Đồ không cần quá mức cường đại nhất chi độc tú (Nỗi bật độc nhất). Người thống trị tâm thái (tâm trí thái độ) luôn là phức tạp, tiêu chuẩn của bọn họ không phải chính nghĩa cũng không phải tà ác đạo nghĩa, càng không phải tình cảm phụ thân cùng nhi tử, tóm lại cục diện giằng co như vậy vẫn luôn được duy trì.
Mà hiện tại cục diện bế tắc này bị đánh vỡ, Luật Duyên cần phải mau chóng quay trở về để tranh tình hình hỗn loạn này.
Nói thật, Luật Duyên cũng không lo lắng người Hán sẽ truy kích ngay lúc này.
Cho đến khi hắn lui binh, Thiên Triều ở trong trận chiến đã đầu tư bảy mươi vạn lực, ngoài ra lương thảo vô số, có thể nói là đã tẫn khuynh quốc chi lực ( đã cố gắng hết sức). Nhưng trong đó bảy mươi vạn người lại thiệt hại hơn phân nửa, thiên triều bởi vậy mà quốc lực tổn hao nhiều, vô luận kinh tế lẫn chính trị đều đã rơi vào trạng thái tràn ngập nguy cơ, có thể nói trong trận chiến lần này, Hung nô đã cho thiên triều một đòn trí mạng.
Mà Hung nô thương vong không đến ba phần.
Kết quả như vậy làm Luật Duyên tự hào, cho nên hắn mau chóng lui binh, hắn biết thiên triều nguyên khí đã đại thương, dù cho không đánh hạ được kinh thành người Hán, này cũng đã là đại thắng bảo toàn thực lực. Huống hồ, chỉ có kỵ binh của Hung Nô Hữu Hiền vương được cử đi, mặc dù mọi người đều biết, kỵ binh Hung nô dưới trướng Hữu Hiền vương là tinh nhuệ nhất.
Nhưng những người Hán còn lại cái gì?
Cái gọi là Cần Vương quân mà Kính Vương mang đến đã là tất cả những gì còn lại của người phương Nam.
Vì thế Luật Duyên yên tâm.
Một bên khí lực đã hết, nhưng bên còn lại nhiệt huyết tràn đầy, thậm chí còn có một khoản dự bị. Trong hoàn cảnh bình thường, sẽ không ai điên cuồng lấy số tiền vốn cuối cùng đem đánh cược một trận với phần thắng không cao này.
Nhưng mà, ở phía sau hắn, Trần Tắc Minh lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Trong sử sách thiên triều sau này, trận chiến này được xưng là một cú "Xoay chuyển càn khôn".
Đánh giá từ đoạn đối thoại được ghi lại, động cơ xuất kích của thiên triều lúc này tựa hồ chỉ là hành động theo cảm tính muốn đánh tan binh lực dưới trướng Luật Duyên mà thôi. Cũng chính bởi vì vậy, Trần Tắc Minh lần này xuất chiến, bị rất nhiều văn nhân sau này chỉ trích vì "Cử chỉ lỗ mãng giống như trò đùa".
Nhưng điều không ai có thể phủ nhận chính là, đúng là bởi vì một trận chiến này dẫn đến phát sinh ra tình thế hỗn loạn, đem lại mười mấy năm hòa bình cho Thiên triều.
Vì thế, Trần Tắc Minh cùng Tiêu Định thân là người khởi xướng đồng thời đưa ra quyết định truy kích, rốt cuộc có hay không dự tính qua những chuyển biến tiếp theo của tình thế, ai cũng không biết. Mọi người chỉ có thể nói, nếu một trong hai người này có một người có tầm nhìn xa dự kiến tới, như vậy bốn chữ "Đảo ngược tình thế", ở một góc độ nào đó cũng không phải là chuyện hoang đường.
Nói chung, trong lịch sử chính thức được chính sử công nhận, vấn đề này không được đề cập một cách tích cực. Rốt cuộc là trùng hợp hay vẫn là nhân lực, dẫn đến một sự đảo ngược kịch tính trong giai đoạn cuối của trận chiến này, ai cũng không thể kết luận.
Nguyên do trong đó cuối cùng đã trở thành một điều bí ẩn trong nhiều năm.
Nhưng trái ngược với những động cơ mơ hồ mà nó hiện ra, những chiến thuật tinh diệu được thể hiện trong trận chiến này lại được hầu hết mọi người công nhận. Sự khéo léo lưu loát liền mạch lồng ghép vào nhau có thể gọi là quá trình diễn ra thật sự hoãn mỹ, quá trình trận chiến này diễn ra được nhóm nghệ sĩ biên thành Bình thư hoặc Diễn nghĩa* lan rộng truyền bá khắp nước từ trên xuống dưới. Từ đó sau mấy trăm năm, vẫn luôn được mọi người nói tới một cách say sưa.
*Bình thư, Diễn nghĩa: Là kiểu viết văn theo chương hồi của Trung Quốc trong đó có thể phê bình và kể lại.
Nghe nói, Trần Tắc Minh suất lĩnh năm ngàn người trải qua hai ngày đêm không ngừng nghĩ gấp rút đuổi kịp quân Hung nô.
Khi màn đêm buông xuống, năm ngàn hán quân thúc mã hàm mai (Cưỡi ngựa và ngậm cái thẻ tre trong miệng để giữ im lặng), đi vòng quanh phía sườn đồi phía sau quân doanh Hung nô. Trong bóng đêm, Trần Tắc Minh mệnh tất cả những binh lính bẻ nhánh cây, bó thành cây đuốc, mỗi người ngựa trên tay đều cầm một đuốc, từ trên sườn núi phóng nhanh đi xuống.
Hung nô quân vốn dĩ đã chìm vào giấc ngủ, bị đánh bất ngờ đột nhiên giật mình cả kinh, mà mắt có thể nhìn thấy được tất cả địch nhân tuấn mã, cây đuốc như đầy sao điểm điểm, cũng không rõ rốt cuộc tới bao nhiêu người, không khỏi kinh hoảng thất thố.
Trận đánh lén này cơ hồ đến bình minh mới kết thúc.
Khi kẻ tấn công rút lui, hàng ngàn thi thể Hung nô bị bỏ lại đại doanh, trong đó có loạn mã giẫm đạp mà chết, càng có không kịp rút đao bị chém chết. Cứ như vậy, ở trên đường lui binh, lần tao ngộ này Hung nô quân phải chịu thất bại lớn nhất kể từ cuộc xâm lược của bọn họ. Sau khi quân truy kích trở lại, báo cho Luật Duyên rằng những người đàn ông kiêu hãnh trên thảo nguyên đã bị đánh lén, Luật Duyên vô cùng giận dữ, đem những tướng lãnh truy kích đánh tại chổ hai mươi roi.
Sự tình phát triển đến đây, cũng không đủ để thay đổi cái gì.
Luật Duyên biết rõ kỵ binh người Hán số lượng vốn dĩ không nhiều lắm, lúc này hao tổn có lẽ gần như không còn, tới không có khả năng là chủ lực. Cho nên phân ra hai vạn binh sĩ ở lại phía sau điện, số quân còn lại mệnh không thay đổi lộ trình tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ tới, Trần Tắc Minh đã biết rõ ràng nhất cử nhất động của hắn trong lòng bàn tay, suất binh vòng qua sau điện Hung nô quân, trực tiếp lần thứ hai tập kích quân chủ lực Hung nô.
Đến lúc này, Luật Duyên bỗng nhiên phát giác tính cơ động mạnh mẽ này một trong những ưu thế hiện tại của chính mình lại trở nhành đặc điểm của địch nhân.
Trên đường chạy về vương đình, đơn vị kỵ binh do Trần Tắc Minh dẫn dắt nghiễm nhiên trở thành một đoàn châu chấu không thể thoát khỏi, nó sẽ bất thình lình xuất hiện phía sau chính mình, ngươi nếu không thèm nhìn nó, nó liền sẽ khiến cho ngươi cả ngày không được an bình. Mà khi ngươi quay đầu lại tính toán nghiêm túc đối phó với nó, nó lại lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Càng làm cho Luật Duyên kinh hãi chính là, nhóm người này tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, bọn họ xuất hiện bất cứ khi nào vào thời điểm mà hắn không ngờ tới, và thời cơ chuẩn xác làm người kinh ngạc.
Dây dưa như vậy lặp lại, thời gian vô tình mà trôi đi.
Rõ ràng bất quá lộ trình ba ngày, Hung nô đại quân đã mất sáu ngày. Luật Duyên bắt đầu hết kiên nhẫn. Rốt cuộc sau khi cùng quân phía sau điện hội hợp, hắn hạ quyết tâm, trước khi một số lượng quân tiếp viện lớn đuổi đến, một lần đem đám người Trần Tắc Minh kia giết chết, cho dù là sát gà dùng ngưu đao*, cũng không tiếc.
*Giết gà dùng đao mổ trâu: Ý bảo làm một việc nhỏ mà phải tốn nhiều công sức.
Bất quá Luật Duyên cũng không có dừng lại hành trình. ý đồ của Trần Tắc Minh vốn dĩ đó là muốn giữ hắn lại, cố tình đi tìm người này là tìm không thấy, ngươi phải để hắn tự mình xuất hiện.
Quả nhiên hai ngày sau, cuộc đánh lén như bóng với hình lại xuất hiện, mà lần này Luật Duyên sớm có chuẩn bị.
Sau khi hai quân chạm nhau, Trần Tắc Minh nhanh chóng cảm thấy điểm này, lập tức rút lui.
Trò chơi tuấn mã truy kích kéo dài mấy canh giờ, cho đến khi Trần Tắc Minh bị buộc chạy đến một sườn đồi tên là Trụy Mã Sơn.
Lúc này nhóm kỵ binh của Trần Tắc Minh sớm đã phân tán, chỉ còn gần trăm kỵ binh. Kỵ binh tới vùng núi, nghĩa là không còn khả năng thi triển, nói cách khác đám người Trần Tắc Minh đã không còn chổ để trốn. Luật Duyên nhận được tin tức đại hỉ, chỉ thị mọi người tận lực bắt sống người này.
Mà hành động kế tiếp của Trần Tắc Minh lại làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn mệnh lệnh bộ hạ dỡ xuống yên ngựa, gỡ xuống hàm thiếc và dây cương, ngay tại chỗ nghỉ ngơi.
Mấy vạn đại quân trước mặt, trên sườn núi kia mấy trăm quân địch ngồi hoặc nằm, vô cùng thích ý, cứ như nơi này rất thích hợp chăn thả nhất trong Nam Sơn vậy.
Chúng tướng Hung nô hai mặt nhìn nhau, ngược lại không dám tiến lên, trong lúc chờ đợi và quan sát đồng thời lập tức phái người báo cho Luật Duyên, chỉ sợ là nơi đây có mai phục.
Luật Duyên đi vào trước trận, từ xa nhìn một hồi, cười nói này không phải là "Không Thành Kế"* của Lý Quảng sao, hắn chẳng lẽ là khinh ta chờ ta diễn lại như người không đọc sách. Sở dĩ Luật Duyên chắn chắn như vậy, là đã tính toán cho dù phía sau Trần Tắc Minh có viện quân, cũng không thể nhanh như vậy đuổi kịp. Mà Trần Tắc Minh nhân mã nhiều hay ít, sau vài lần giao tranh đã bị hắn sờ đến rành mạch.
*Không Thành Kế: Nếu sức quân yếu thì càng phải cố ý tỏ vẻ rất yếu, làm cho kẻ địch vốn đã nghi lại càng thêm nghi. Trong hoàn cảnh ta yếu, địch mạnh, vận dụng sách lược này sẽ đạt được sự kì diệu không lường được. Kế này là một trong những kế khó sử dụng mà rủi ro rất cao, sự thành công liên quan rất nhiều tới uy tín của người dùng kế, đi ngược lại sự suy đoán của địch, khiến địch tự nhiên rơi vào trạng thái không biết phải xử lý sao, nhận tiện giành lấy thời gian và điều kiện khác để lật ngược thế cờ. Trùng hợp là mình biết kế này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nghĩ ra. Sau khi Nhai Đình thất thủ, Gia Cát Lượng mở tung cổng thành ngồi đánh đàn mà Tư Mã Ý không dám tấn công. Tư Mã Ý đến nơi, thấy vậy liền sinh nghi, không dám tiến vào thành vì sợ trong thành có bẫy. Tư Mã Ý nghe tiếng đàn của Gia Cát Lượng, thấy được sự bình thản trong con người ông, càng thêm lo sợ và quyết định rút lui. Sau đó Quan Hưng cùng 500 lính phục kích hò reo làm cho Tư Mã Ý sợ có nghi binh nên bỏ chạy. Đôi khi, cách tốt nhất là phô trương hết điểm yếu ra như là điểm mạnh, làm địch hoài nghi mà không quyết định được, nghi ngờ tột đỉnh mà không dám làm gì vì sợ quyết định sai. Tư liệu La Quán Trung viết Tam Quốc Diễn Nghĩa là do Tiêu Thừa Chi cung cấp, nên cuộc chiến giữa Khổng Minh và Tư Mã Ý hoàn toàn là hư cấu, trong lịch sử hoàn toàn không có sự kiện này. Chủ nhân của kế này tại chiến tranh Lưu Tống-Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, theo mình tìm hiểu người đó tên Tiêu Thừa Chi. Nhưng tác giả viết là Lý Quảng vậy mình để nguyên lại. Tại vì cũng không rành lịch sử Trung Quốc nhiều lắm.
Mặc dù nói như vậy, Luật Duyên vẫn như cũ cẩn thận, hắn chỉ thị hữu quân tiến lên, bắt giết túc địch (Kẻ thù cũ trong thời gian dài), đại quân còn lại án binh bất động.
Thấy người Hung Nô quả nhiên đuổi theo, trên sườn núi hán binh lập tức luống cuống tay chân.
Lập tức đeo lại dây cương lên ngựa, một số người khoảng cách quá gần thậm chỉ bỏ ngựa chạy bộ, đại quân Hung nô từ xa nhìn đều cười ha ha. Khi đám người Trần Tắc Minh chạy lên tới đỉnh núi, phía sau truy binh cũng đã đuổi theo gần tới.
Lúc này, đột nhiên nghe được trên đỉnh núi có tiếng ầm, mặt đất dưới chân chấn động lớn.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu. Lại thấy vô số khúc gỗ và đá từ trên đỉnh núi lăn xuống thẳng về phía những truy binh đuổi theo. Kỵ binh Hung nô hãi đến mặt không còn chút máu, lập tức quay đầu ngựa lại, nhưng thời gian cho họ không còn kịp. Gỗ và đá kia rất lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là gãy tay chân, chưa kể trong quá khứ đã thấy như thế nào huyết nhục mơ hồ.
Luật Duyên nghe tiếng tướng sĩ kêu thảm thiết trên núi, sắc mặt lập tức thay đổi, từ trên ngựa thẳng người dậy, lớn tiếng hô lui.
Cơ hồ là âm thanh của tiếng đao sắt cùng lúc vang lên, đội quân bại trận bị những khúc cây lăn xuống đuổi theo giống như một dòng sông thổi quét đến, một đầu đâm vào trong đại quân.
Đội ngũ vốn dĩ trật tự trong nhấy mắt liền trở nên rối loạn. Luật Duyên vội vàng đi chung quanh kêu gọi, các quân tướng liên thủ, nhìn thấy vẫn là có thể một lần nữa tập hợp quân lại.
Nhưng mà, không đợi hắn vui mừng, từ phía sau đội hình đột nhiên xuất hiện một nhánh quân, mọi nơi rong ruổi, giương đao chém lung tung, hoàn toàn quấy đại quân thành một cảnh hỗn loạn.
Dó là đoàn kỵ binh lạc đàn lúc Trần Tắc Minh giả vờ bại lui. Bọn họ giống như quỷ mị biến mất, lại giống như quỷ mị trở về.
Luật Duyên cắn răng thống hận, thình lình nghe phía sau tiếng hô rung trời.
Luật Duyên cứng đờ quay đầu lại, những lá cờ lay động khắp nơi trên đồi núi Trụy Mã Sơn, tiếng trống nổ vang đinh tai nhức óc, trong núi rừng lao ra vô số phục binh, như triều sơn lao xuống.
Dưới ánh mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo của những thanh đao thương không ngừng nhảy lên, giống như trong gió ánh sáng trên mặt nước hiện lên liễm diễm.
Mà trước mặt, người ngựa sớm như dòng nước chảy loạn, lao thẳng vào nhau.
Người Hung nô đã sụp đổ.
Những chiến thắng trước đây của Luật Duyên đã được xóa sổ hoàn toàn. Mà mấy tháng trước Hung nô quân đối người Hán tàn khốc giết chóc giờ phút này lại giống như cảnh trong gương đã bị đảo ngược, với những vết máu tung tóe cả bầu trời.
Cuối cùng, chỉ có Luật Duyên và con trai Ô Tử Lặc mang theo một đội nhân mã cùng ít ỏi số quân chạy thoát. Mãnh tướng Gia Hòa đi theo hắn mười mấy năm cũng bỏ mạng trong vòng vây. Luật Duyên vừa kinh vừa giận dẫn tới bệnh cũ tái phát, mà trên đường bỏ chạy truy binh vẫn đuổi theo không ngừng, dẫn tới bệnh tình hắn mau chóng chuyển biến xấu.
Cuối cùng trở về cố thổ tướng sĩ chỉ hơn vạn người, lúc vượt qua biên giới hai nước, Luật Duyên gọi dừng lại.
Giờ phút này hắn đã vô lực chống đỡ thân thể của mình, chỉ có thể được Ô Tử Lặc dìu xuống xe. Nhìn thảo nguyên chính mình rong ruổi quá trăm ngàn lần, nghĩ đến mười vạn nam nhi mạnh mẽ như sói đã đi theo mình nhiều năm đã chết trong một trận chiến, Luật Duyên khóc lớn ba tiếng, lại cười to ba tiếng, cuối cùng ho ra máu mà chết.
Một trận chiến này, Trần Tắc Minh dụng binh như quỷ thần cùng Kính Vương dưới trướng ngàn dặm gấp rút hành quân, đều trở thành những miêu tả phong phú nồng đậm rực rỡ được ghi lại trong sử sách. Mà Trần Tắc Minh thiết lập kế sách "Không Thành Kế", càng là một chiêu đánh bại đệ nhất danh tướng thân kinh bách chiến Hung nô Luật Duyên.
Luật Duyên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, nhiều năm về sau, chính mình vẫn như cũ sẽ lại lần nữa thua bởi kế dụ binh của Trần Tắc Minh.
Nghĩ lại năm ấy bọn họ hai người lần đầu tiên giao phong, trận chiến ấy tựa hồ chính là cái tiên đoán. Trong những năm cả hai người bọn họ còn đang thăng hoa, liền đã chiêu cáo vận mệnh của hắn và chú định tốt tương lai.
Việc Thiền Vu qua đời đồng nghĩa với việc xung đột giữa hắn cùng Vương Trữ Tả Hiền Vương cũng rốt cuộc tới lúc ngả bài.
Vào lúc này Hung nô Tả Hiền Vương là con trai thứ hai An Đồ của Đại Thiền Vu. Người này tâm tư cẩn trọng, văn võ xuất chúng, lẽ ra là tiếp nhận vương vị như một người được chọn, nhưng người này trong lòng hâm mộ văn hóa của người phương Nam, là một phe người Hán không hơn không kém.
Luật Duyên cả đời chinh chiến sa trường, thân thể bắt đầu suy yếu, nhưng tham vọng vẫn chưa thành. Đối với hắn thiên triều chính là miếng thịt ngon sớm muộn gì Hung nô cũng ăn vào miệng.
Cái gọi là người Hán đó chính là dê bò tạm thời đang được chăn thả ở trường thành. Dê bò nên dùng để nô dịch, cũng không phải là dùng để tôn trọng như một người thầy.
Đường đường là một nam nhi Hung nô sinh ra trên thảo nguyên rong ruổi trên lưng ngựa, trên đỉnh đầu chính là trời cao, không thể dừng lại cuộc hành trình, cái gì không học, lại chọn đi học hỏi những cái người phương Nam đó. Những tay áo rộng trường bào đó có gì tốt sao, địch nỗi cung tiễn của các nam nhân Hung nô sao?
Đối với Luật Duyên, trên người An Đồ có loại không an phận phản nghịch phi thường chướng mắt.
Nếu loại phản nghịch này chỉ là nhằm vào bản thân hắn hoặc là một người nào đó khác, như vậy hắn cũng chỉ cười cho qua chuyện.
Đáng tiếc hắn không thể.
Luật Duyên cuối cùng lựa chọn chính là đại nhi tử A Tư của Thiền Vu, huynh trưởng của An Đồ.
Thân là trưởng tử, A Tư vẫn luôn không thể cùng đệ đệ An Đồ chống chọi, người này vô luận từ bề ngoài đến bên trong, thoạt nhìn đều là thuần túy hậu duệ người Hung nô. Hắn thích giết chóc dũng mãnh, hào sảng tục tằng, ở chiến trường là viên mãnh tướng, nhưng thủ đoạn cao không bằng An Đồ.
Cho đến khi Luật Duyên gia nhập thế cục mới dần thay đổi.
Lẽ ra Luật Duyên không nên tham dự loại sự tình này, nhưng hắn đã bước vào. Hắn nghĩ, những gì người Hung Nô yêu cầu chính là một người thủ lĩnh đầy tham vọng, loại tham vọng này thể hiện trong lòng nhiệt tình yêu thương chinh phục, chứ không phải phục tùng văn hóa.
Chính kiến trước nay luôn quyết định đội hình, cho dù ở trên thảo nguyên cũng vậy.
Vương Trữ An Đồ phát giác chính mình bắt đầu bị kìm chế ở khắp mọi nơi. Hắn nghĩ đến việc gặp phụ thân của mình xin giúp đỡ, nhưng mà Đại Thiền Vu đối với chuyện tranh chấp phe phái này luôn là nhắm một mắt mở một mắt.
Tâm tư Đại Thiền Vu ai cũng nói không rõ. Hoặc là hắn đối An Đồ có khuynh hướng thân Hán cũng có bất mãn, cho nên dung túng hành vi của đệ đệ với đại nhi tử, lại hoặc là hắn cảm thấy đám người Luật Duyên vừa lúc có thể kiềm chế thế lực của An Đồ không cần quá mức cường đại nhất chi độc tú (Nỗi bật độc nhất). Người thống trị tâm thái (tâm trí thái độ) luôn là phức tạp, tiêu chuẩn của bọn họ không phải chính nghĩa cũng không phải tà ác đạo nghĩa, càng không phải tình cảm phụ thân cùng nhi tử, tóm lại cục diện giằng co như vậy vẫn luôn được duy trì.
Mà hiện tại cục diện bế tắc này bị đánh vỡ, Luật Duyên cần phải mau chóng quay trở về để tranh tình hình hỗn loạn này.
Nói thật, Luật Duyên cũng không lo lắng người Hán sẽ truy kích ngay lúc này.
Cho đến khi hắn lui binh, Thiên Triều ở trong trận chiến đã đầu tư bảy mươi vạn lực, ngoài ra lương thảo vô số, có thể nói là đã tẫn khuynh quốc chi lực ( đã cố gắng hết sức). Nhưng trong đó bảy mươi vạn người lại thiệt hại hơn phân nửa, thiên triều bởi vậy mà quốc lực tổn hao nhiều, vô luận kinh tế lẫn chính trị đều đã rơi vào trạng thái tràn ngập nguy cơ, có thể nói trong trận chiến lần này, Hung nô đã cho thiên triều một đòn trí mạng.
Mà Hung nô thương vong không đến ba phần.
Kết quả như vậy làm Luật Duyên tự hào, cho nên hắn mau chóng lui binh, hắn biết thiên triều nguyên khí đã đại thương, dù cho không đánh hạ được kinh thành người Hán, này cũng đã là đại thắng bảo toàn thực lực. Huống hồ, chỉ có kỵ binh của Hung Nô Hữu Hiền vương được cử đi, mặc dù mọi người đều biết, kỵ binh Hung nô dưới trướng Hữu Hiền vương là tinh nhuệ nhất.
Nhưng những người Hán còn lại cái gì?
Cái gọi là Cần Vương quân mà Kính Vương mang đến đã là tất cả những gì còn lại của người phương Nam.
Vì thế Luật Duyên yên tâm.
Một bên khí lực đã hết, nhưng bên còn lại nhiệt huyết tràn đầy, thậm chí còn có một khoản dự bị. Trong hoàn cảnh bình thường, sẽ không ai điên cuồng lấy số tiền vốn cuối cùng đem đánh cược một trận với phần thắng không cao này.
Nhưng mà, ở phía sau hắn, Trần Tắc Minh lặng yên không một tiếng động mà đi theo.
Trong sử sách thiên triều sau này, trận chiến này được xưng là một cú "Xoay chuyển càn khôn".
Đánh giá từ đoạn đối thoại được ghi lại, động cơ xuất kích của thiên triều lúc này tựa hồ chỉ là hành động theo cảm tính muốn đánh tan binh lực dưới trướng Luật Duyên mà thôi. Cũng chính bởi vì vậy, Trần Tắc Minh lần này xuất chiến, bị rất nhiều văn nhân sau này chỉ trích vì "Cử chỉ lỗ mãng giống như trò đùa".
Nhưng điều không ai có thể phủ nhận chính là, đúng là bởi vì một trận chiến này dẫn đến phát sinh ra tình thế hỗn loạn, đem lại mười mấy năm hòa bình cho Thiên triều.
Vì thế, Trần Tắc Minh cùng Tiêu Định thân là người khởi xướng đồng thời đưa ra quyết định truy kích, rốt cuộc có hay không dự tính qua những chuyển biến tiếp theo của tình thế, ai cũng không biết. Mọi người chỉ có thể nói, nếu một trong hai người này có một người có tầm nhìn xa dự kiến tới, như vậy bốn chữ "Đảo ngược tình thế", ở một góc độ nào đó cũng không phải là chuyện hoang đường.
Nói chung, trong lịch sử chính thức được chính sử công nhận, vấn đề này không được đề cập một cách tích cực. Rốt cuộc là trùng hợp hay vẫn là nhân lực, dẫn đến một sự đảo ngược kịch tính trong giai đoạn cuối của trận chiến này, ai cũng không thể kết luận.
Nguyên do trong đó cuối cùng đã trở thành một điều bí ẩn trong nhiều năm.
Nhưng trái ngược với những động cơ mơ hồ mà nó hiện ra, những chiến thuật tinh diệu được thể hiện trong trận chiến này lại được hầu hết mọi người công nhận. Sự khéo léo lưu loát liền mạch lồng ghép vào nhau có thể gọi là quá trình diễn ra thật sự hoãn mỹ, quá trình trận chiến này diễn ra được nhóm nghệ sĩ biên thành Bình thư hoặc Diễn nghĩa* lan rộng truyền bá khắp nước từ trên xuống dưới. Từ đó sau mấy trăm năm, vẫn luôn được mọi người nói tới một cách say sưa.
*Bình thư, Diễn nghĩa: Là kiểu viết văn theo chương hồi của Trung Quốc trong đó có thể phê bình và kể lại.
Nghe nói, Trần Tắc Minh suất lĩnh năm ngàn người trải qua hai ngày đêm không ngừng nghĩ gấp rút đuổi kịp quân Hung nô.
Khi màn đêm buông xuống, năm ngàn hán quân thúc mã hàm mai (Cưỡi ngựa và ngậm cái thẻ tre trong miệng để giữ im lặng), đi vòng quanh phía sườn đồi phía sau quân doanh Hung nô. Trong bóng đêm, Trần Tắc Minh mệnh tất cả những binh lính bẻ nhánh cây, bó thành cây đuốc, mỗi người ngựa trên tay đều cầm một đuốc, từ trên sườn núi phóng nhanh đi xuống.
Hung nô quân vốn dĩ đã chìm vào giấc ngủ, bị đánh bất ngờ đột nhiên giật mình cả kinh, mà mắt có thể nhìn thấy được tất cả địch nhân tuấn mã, cây đuốc như đầy sao điểm điểm, cũng không rõ rốt cuộc tới bao nhiêu người, không khỏi kinh hoảng thất thố.
Trận đánh lén này cơ hồ đến bình minh mới kết thúc.
Khi kẻ tấn công rút lui, hàng ngàn thi thể Hung nô bị bỏ lại đại doanh, trong đó có loạn mã giẫm đạp mà chết, càng có không kịp rút đao bị chém chết. Cứ như vậy, ở trên đường lui binh, lần tao ngộ này Hung nô quân phải chịu thất bại lớn nhất kể từ cuộc xâm lược của bọn họ. Sau khi quân truy kích trở lại, báo cho Luật Duyên rằng những người đàn ông kiêu hãnh trên thảo nguyên đã bị đánh lén, Luật Duyên vô cùng giận dữ, đem những tướng lãnh truy kích đánh tại chổ hai mươi roi.
Sự tình phát triển đến đây, cũng không đủ để thay đổi cái gì.
Luật Duyên biết rõ kỵ binh người Hán số lượng vốn dĩ không nhiều lắm, lúc này hao tổn có lẽ gần như không còn, tới không có khả năng là chủ lực. Cho nên phân ra hai vạn binh sĩ ở lại phía sau điện, số quân còn lại mệnh không thay đổi lộ trình tiếp tục đi về phía trước.
Không ngờ tới, Trần Tắc Minh đã biết rõ ràng nhất cử nhất động của hắn trong lòng bàn tay, suất binh vòng qua sau điện Hung nô quân, trực tiếp lần thứ hai tập kích quân chủ lực Hung nô.
Đến lúc này, Luật Duyên bỗng nhiên phát giác tính cơ động mạnh mẽ này một trong những ưu thế hiện tại của chính mình lại trở nhành đặc điểm của địch nhân.
Trên đường chạy về vương đình, đơn vị kỵ binh do Trần Tắc Minh dẫn dắt nghiễm nhiên trở thành một đoàn châu chấu không thể thoát khỏi, nó sẽ bất thình lình xuất hiện phía sau chính mình, ngươi nếu không thèm nhìn nó, nó liền sẽ khiến cho ngươi cả ngày không được an bình. Mà khi ngươi quay đầu lại tính toán nghiêm túc đối phó với nó, nó lại lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Càng làm cho Luật Duyên kinh hãi chính là, nhóm người này tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi, bọn họ xuất hiện bất cứ khi nào vào thời điểm mà hắn không ngờ tới, và thời cơ chuẩn xác làm người kinh ngạc.
Dây dưa như vậy lặp lại, thời gian vô tình mà trôi đi.
Rõ ràng bất quá lộ trình ba ngày, Hung nô đại quân đã mất sáu ngày. Luật Duyên bắt đầu hết kiên nhẫn. Rốt cuộc sau khi cùng quân phía sau điện hội hợp, hắn hạ quyết tâm, trước khi một số lượng quân tiếp viện lớn đuổi đến, một lần đem đám người Trần Tắc Minh kia giết chết, cho dù là sát gà dùng ngưu đao*, cũng không tiếc.
*Giết gà dùng đao mổ trâu: Ý bảo làm một việc nhỏ mà phải tốn nhiều công sức.
Bất quá Luật Duyên cũng không có dừng lại hành trình. ý đồ của Trần Tắc Minh vốn dĩ đó là muốn giữ hắn lại, cố tình đi tìm người này là tìm không thấy, ngươi phải để hắn tự mình xuất hiện.
Quả nhiên hai ngày sau, cuộc đánh lén như bóng với hình lại xuất hiện, mà lần này Luật Duyên sớm có chuẩn bị.
Sau khi hai quân chạm nhau, Trần Tắc Minh nhanh chóng cảm thấy điểm này, lập tức rút lui.
Trò chơi tuấn mã truy kích kéo dài mấy canh giờ, cho đến khi Trần Tắc Minh bị buộc chạy đến một sườn đồi tên là Trụy Mã Sơn.
Lúc này nhóm kỵ binh của Trần Tắc Minh sớm đã phân tán, chỉ còn gần trăm kỵ binh. Kỵ binh tới vùng núi, nghĩa là không còn khả năng thi triển, nói cách khác đám người Trần Tắc Minh đã không còn chổ để trốn. Luật Duyên nhận được tin tức đại hỉ, chỉ thị mọi người tận lực bắt sống người này.
Mà hành động kế tiếp của Trần Tắc Minh lại làm mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn mệnh lệnh bộ hạ dỡ xuống yên ngựa, gỡ xuống hàm thiếc và dây cương, ngay tại chỗ nghỉ ngơi.
Mấy vạn đại quân trước mặt, trên sườn núi kia mấy trăm quân địch ngồi hoặc nằm, vô cùng thích ý, cứ như nơi này rất thích hợp chăn thả nhất trong Nam Sơn vậy.
Chúng tướng Hung nô hai mặt nhìn nhau, ngược lại không dám tiến lên, trong lúc chờ đợi và quan sát đồng thời lập tức phái người báo cho Luật Duyên, chỉ sợ là nơi đây có mai phục.
Luật Duyên đi vào trước trận, từ xa nhìn một hồi, cười nói này không phải là "Không Thành Kế"* của Lý Quảng sao, hắn chẳng lẽ là khinh ta chờ ta diễn lại như người không đọc sách. Sở dĩ Luật Duyên chắn chắn như vậy, là đã tính toán cho dù phía sau Trần Tắc Minh có viện quân, cũng không thể nhanh như vậy đuổi kịp. Mà Trần Tắc Minh nhân mã nhiều hay ít, sau vài lần giao tranh đã bị hắn sờ đến rành mạch.
*Không Thành Kế: Nếu sức quân yếu thì càng phải cố ý tỏ vẻ rất yếu, làm cho kẻ địch vốn đã nghi lại càng thêm nghi. Trong hoàn cảnh ta yếu, địch mạnh, vận dụng sách lược này sẽ đạt được sự kì diệu không lường được. Kế này là một trong những kế khó sử dụng mà rủi ro rất cao, sự thành công liên quan rất nhiều tới uy tín của người dùng kế, đi ngược lại sự suy đoán của địch, khiến địch tự nhiên rơi vào trạng thái không biết phải xử lý sao, nhận tiện giành lấy thời gian và điều kiện khác để lật ngược thế cờ. Trùng hợp là mình biết kế này là của Khổng Minh Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa nghĩ ra. Sau khi Nhai Đình thất thủ, Gia Cát Lượng mở tung cổng thành ngồi đánh đàn mà Tư Mã Ý không dám tấn công. Tư Mã Ý đến nơi, thấy vậy liền sinh nghi, không dám tiến vào thành vì sợ trong thành có bẫy. Tư Mã Ý nghe tiếng đàn của Gia Cát Lượng, thấy được sự bình thản trong con người ông, càng thêm lo sợ và quyết định rút lui. Sau đó Quan Hưng cùng 500 lính phục kích hò reo làm cho Tư Mã Ý sợ có nghi binh nên bỏ chạy. Đôi khi, cách tốt nhất là phô trương hết điểm yếu ra như là điểm mạnh, làm địch hoài nghi mà không quyết định được, nghi ngờ tột đỉnh mà không dám làm gì vì sợ quyết định sai. Tư liệu La Quán Trung viết Tam Quốc Diễn Nghĩa là do Tiêu Thừa Chi cung cấp, nên cuộc chiến giữa Khổng Minh và Tư Mã Ý hoàn toàn là hư cấu, trong lịch sử hoàn toàn không có sự kiện này. Chủ nhân của kế này tại chiến tranh Lưu Tống-Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, theo mình tìm hiểu người đó tên Tiêu Thừa Chi. Nhưng tác giả viết là Lý Quảng vậy mình để nguyên lại. Tại vì cũng không rành lịch sử Trung Quốc nhiều lắm.
Mặc dù nói như vậy, Luật Duyên vẫn như cũ cẩn thận, hắn chỉ thị hữu quân tiến lên, bắt giết túc địch (Kẻ thù cũ trong thời gian dài), đại quân còn lại án binh bất động.
Thấy người Hung Nô quả nhiên đuổi theo, trên sườn núi hán binh lập tức luống cuống tay chân.
Lập tức đeo lại dây cương lên ngựa, một số người khoảng cách quá gần thậm chỉ bỏ ngựa chạy bộ, đại quân Hung nô từ xa nhìn đều cười ha ha. Khi đám người Trần Tắc Minh chạy lên tới đỉnh núi, phía sau truy binh cũng đã đuổi theo gần tới.
Lúc này, đột nhiên nghe được trên đỉnh núi có tiếng ầm, mặt đất dưới chân chấn động lớn.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu. Lại thấy vô số khúc gỗ và đá từ trên đỉnh núi lăn xuống thẳng về phía những truy binh đuổi theo. Kỵ binh Hung nô hãi đến mặt không còn chút máu, lập tức quay đầu ngựa lại, nhưng thời gian cho họ không còn kịp. Gỗ và đá kia rất lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút là gãy tay chân, chưa kể trong quá khứ đã thấy như thế nào huyết nhục mơ hồ.
Luật Duyên nghe tiếng tướng sĩ kêu thảm thiết trên núi, sắc mặt lập tức thay đổi, từ trên ngựa thẳng người dậy, lớn tiếng hô lui.
Cơ hồ là âm thanh của tiếng đao sắt cùng lúc vang lên, đội quân bại trận bị những khúc cây lăn xuống đuổi theo giống như một dòng sông thổi quét đến, một đầu đâm vào trong đại quân.
Đội ngũ vốn dĩ trật tự trong nhấy mắt liền trở nên rối loạn. Luật Duyên vội vàng đi chung quanh kêu gọi, các quân tướng liên thủ, nhìn thấy vẫn là có thể một lần nữa tập hợp quân lại.
Nhưng mà, không đợi hắn vui mừng, từ phía sau đội hình đột nhiên xuất hiện một nhánh quân, mọi nơi rong ruổi, giương đao chém lung tung, hoàn toàn quấy đại quân thành một cảnh hỗn loạn.
Dó là đoàn kỵ binh lạc đàn lúc Trần Tắc Minh giả vờ bại lui. Bọn họ giống như quỷ mị biến mất, lại giống như quỷ mị trở về.
Luật Duyên cắn răng thống hận, thình lình nghe phía sau tiếng hô rung trời.
Luật Duyên cứng đờ quay đầu lại, những lá cờ lay động khắp nơi trên đồi núi Trụy Mã Sơn, tiếng trống nổ vang đinh tai nhức óc, trong núi rừng lao ra vô số phục binh, như triều sơn lao xuống.
Dưới ánh mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo của những thanh đao thương không ngừng nhảy lên, giống như trong gió ánh sáng trên mặt nước hiện lên liễm diễm.
Mà trước mặt, người ngựa sớm như dòng nước chảy loạn, lao thẳng vào nhau.
Người Hung nô đã sụp đổ.
Những chiến thắng trước đây của Luật Duyên đã được xóa sổ hoàn toàn. Mà mấy tháng trước Hung nô quân đối người Hán tàn khốc giết chóc giờ phút này lại giống như cảnh trong gương đã bị đảo ngược, với những vết máu tung tóe cả bầu trời.
Cuối cùng, chỉ có Luật Duyên và con trai Ô Tử Lặc mang theo một đội nhân mã cùng ít ỏi số quân chạy thoát. Mãnh tướng Gia Hòa đi theo hắn mười mấy năm cũng bỏ mạng trong vòng vây. Luật Duyên vừa kinh vừa giận dẫn tới bệnh cũ tái phát, mà trên đường bỏ chạy truy binh vẫn đuổi theo không ngừng, dẫn tới bệnh tình hắn mau chóng chuyển biến xấu.
Cuối cùng trở về cố thổ tướng sĩ chỉ hơn vạn người, lúc vượt qua biên giới hai nước, Luật Duyên gọi dừng lại.
Giờ phút này hắn đã vô lực chống đỡ thân thể của mình, chỉ có thể được Ô Tử Lặc dìu xuống xe. Nhìn thảo nguyên chính mình rong ruổi quá trăm ngàn lần, nghĩ đến mười vạn nam nhi mạnh mẽ như sói đã đi theo mình nhiều năm đã chết trong một trận chiến, Luật Duyên khóc lớn ba tiếng, lại cười to ba tiếng, cuối cùng ho ra máu mà chết.
Một trận chiến này, Trần Tắc Minh dụng binh như quỷ thần cùng Kính Vương dưới trướng ngàn dặm gấp rút hành quân, đều trở thành những miêu tả phong phú nồng đậm rực rỡ được ghi lại trong sử sách. Mà Trần Tắc Minh thiết lập kế sách "Không Thành Kế", càng là một chiêu đánh bại đệ nhất danh tướng thân kinh bách chiến Hung nô Luật Duyên.
Luật Duyên nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, nhiều năm về sau, chính mình vẫn như cũ sẽ lại lần nữa thua bởi kế dụ binh của Trần Tắc Minh.
Nghĩ lại năm ấy bọn họ hai người lần đầu tiên giao phong, trận chiến ấy tựa hồ chính là cái tiên đoán. Trong những năm cả hai người bọn họ còn đang thăng hoa, liền đã chiêu cáo vận mệnh của hắn và chú định tốt tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất