Tướng Quân Lệnh

Chương 108

Trước Sau
Ban đầu, Tiêu Định cũng không nghĩ tới mọi chuyện sau này sẽ trở nên phức tạp như vậy.

Tiêu Định cũng chỉ là nghĩ ra trong lòng câu nói kia, Trần Tắc Minh lại có một khuôn mặt giống khuôn mặt của kẻ hắn hận như vậy, chỉ có thể nói là chính y xui xẻo.

Khi Dương Lương nói rằng sẽ một mình gánh vác câu nói kia, dùng thân thể của mình để bảo hộ cung nữ kia phái sau, từ đó về sau câu nói này đã trở thành cái gai trong lòng Tiêu Định, người khác muốn chạm cũng chạm không được. Mấy năm sau, lời này lại được nói ra một lần nữa trong một quần thể không hề thay đổi, sử dụng khuôn mặt quen thuộc đó.

Tiêu Định vừa kinh vừa giận, vận mệnh chú định có cái gì ở trong bóng tối nắm góc tay áo hắn, muốn từ phía dưới địa ngục bò lên. Vẻ mặt của Tiêu Định khi giơ roi lên, như là muốn đem cổ oán linh kia bức xuống.

Hắn cười lạnh, ngươi có cái tư cách gì trả thù.

Tựa hồ là ý trời trêu người, đây là sự khởi đầu giữa bọn họ.

Tiêu Định làm nhục Trần Tắc Minh.

Đây là chính hắn cũng thừa nhận, nhưng hắn không nghĩ tới sau này mình sẽ chịu báo ứng gì.

Hắn là quân, Trần Tắc Minh là thần, quân vi thần cương (bổn phận của thần đối với vua), hắn bây giờ có quyền bức người, kia thì thế nào đâu.

Huống hồ hắn tự hỏi chính là tâm huyết dâng trào lộng y vài lần, sau đó lại nhìn thấy tình cảm giữa Trần Tắc Minh cùng Ấm Ấm làm cơn sóng ngầm mãnh liệt nổi lên, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, hắn cũng không có làm cái gì quá mức thô bao.

Nếu các ngươi vướng bận lẫn nhau, nên gặp nhau vài lần nữa thì tốt, hành vi như vậy tuy rằng ẩn ứa chút ác ý, nhưng Tiêu Định cũng bất quá là có ý trêu đùa.

Điều làm hắn cảm thấy quả nhiên thật là ý trời chính là Ấm Ấm không biết sống chết.

Thân là phi tần của chính mình lại vì Thái Hậu truyền tin, Tiêu Định lúc này mới nãy ra sát ý.

Trùng hợp là, ngày hôm đó thay phiên công việc chính là Trần Tắc Minh.

Trong lúc Tiêu Định kinh ngạc, nghĩ thầm người này chung quy là không thể lưu được, lại tiếp tục phạm vào cấm kỵ của hắn. Không biết làm sao mà có thể khéo léo đến như vậy, trên đời này, làm sao có thể có một người như vậy.

Nhưng đến lúc sắp muốn xuống tay, Tiêu Định lại có chút do dự, xét đến cùng, tình thế phát triển vẫn là do chính mình lúc ban đầu ác ý không phải không có quan hệ. Ý nghĩ như vậy kỳ thật sau bao nhiêu năm vẫn luôn thoáng hiện, dẫn tới Tiêu Định đối Trần Tắc Minh liên tiếp thủ hạ lưu tình.

Sau đó, Trần Tắc Minh phản, Tiêu Định bị giam giữ trong cung điện hoang vu lạnh lẽo đó, trên kêu trời không ứng, dưới gọi đất không linh.

Trời lạnh đến thấu xương, không ai quan tâm, không người để ý, mọi người có thể đem ngươi hoàn toàn quên lãng. Bỏ lại một mình ngươi ở nơi kín cổng cao tường sinh lão bệnh tử ốm yếu và mục nát.

Trong lịch sử có rất nhiều người đang sống sờ sờ đói chết.

Tiêu Định không muốn, hắn sợ hãi chính mình liền như vậy đã chết, thối rữa, hôi hám, sau đó thái giám tới quét tước chỉ vào vào đống thịt thối kia che mũi lại nói, nhìn đi, đây là hoàng đế Thiên triều đời trước, hắn cũng từng là một hô vạn ứng a, hiện giờ xác chết đã hóa thành dòi cũng chưa có người nhặt xác.

Tiêu Định tưởng tượng đến liền lạnh đến phát run, hắn đã từng như vậy khi còn là một thiếu niên, lại như vậy chết đi hắn sẽ nổi điên. Hắn cần phải có người nhớ rõ hắn, cho dù người này là kẻ thù hắn, là Trần Tắc Minh.

Khi đó Trần Tắc Minh quyền khuynh thiên hạ, Tiêu Định biết lão đệ chính mình rất mê kẻ nghịch tặc này đến thần hồn điên đảo. Trong lòng hắn tràn đầy oán hận mắng này kẻ tiện nhân, một mặt lại luôn là đi trêu chọc Trần Tắc Minh. Hắn chưa chắc không có ý nghĩ như vậy cho dù Trần Tắc Minh chịu không nổi. Thà tự sát bằng một nhát kiếm còn hơn phải chết trong căn phòng này. Đương nhiên Tiêu Định vẫn là chú ý đúng mực, hắn thật sự không muốn chết, hắn đối chính mình có loại tự tin gần như mù quáng, hắn nên là thiên tử quân lâm thiên hạ. Dựa vào cái gì, hắn đã phải chịu đựng rất nhiều khi còn là Thái Tử là một Hoàng đế. Nếu những đau khổ đó không được bồi thường, hắn nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ vây quanh cung đình không chịu tan đi.

Trần Tắc Minh lại luôn không giết hắn, Tiêu Định nhìn ra được người này trong lòng có sự hổ thẹn, thật hiếm thấy một kẻ tạo phản như vậy do do dự dự, sự ngu ngốc này đã đạt tới một cái cảnh giới.

Khi đó Tiêu Định luôn nghĩ rằng mình sẽ trị người này như thế nào trong tương lai, hắn sẽ không giết y, hắn muốn như vậy chậm rãi tra tấn y, làm y đi mỗi một bước đều bước hụt lên không, mỗi một khắc đều giống như bị đặt trên đống lửa.

Trần Tắc Minh lại bị thất thế, Tiêu Định còn không kịp sợ hãi thân mình rồi sẽ như tấm bèo trôi, đã bị y mạnh mẽ rót độc.

Khoảnh khắc đó, có lẽ là khoảnh khắc Tiêu Định kinh hoảng thất thố nhất trong cuộc đời này. Tiêu Định ở trên người Trần Tắc Minh lục qua lục lại, ý đồ tìm ra giải dược. Trần Tắc Minh lại dị thường thành khẩn không có giải dược. Nếu Tiêu Định có roi trong tay, rất muốn liền như vậy quất chết y, nhưng mà hắn hai tay trống trơn.

Cái loại sợ hãi này cuối cùng vẫn là hóa thành những thứ khác.

Tiêu Định phẫn hận mà đem đầu Trần Tắc Minh áp xuống, áp đến lạnh băng trên mặt đất. Loại tư thế này giống như vật lộn hoặc là cho hả giận mà không phải hoan ái, nhưng hắn giải khai quần áo lẫn nhau, sự đụng chạm của da thịt khiến cho cảm giác hắn thả lỏng một chút vì căng cứng.

Hắn cũng không cần lấy lòng đối phương, hắn ngang ngạnh đột ngột mà tiến vào y, khoái ý cảm giác loại tác động này mang đến cho đối phương thống khổ. Khi hắn hôn đến trước ngực Trần Tắc Minh, răng dùng sức thật mạnh cắn chặt hai tiểu hoa trước ngực, Trần Tắc Minh không phát ra tiếng động mà đột nhiên một tiếng thở dốc, thân thể bỗng nhiên run rẩy tiện đà căng chặt lên.

Tiêu Định bởi vậy mà cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được hít một hơi.

Dưới Triều Hoa môn, Trần Tắc Minh trước mặt mọi người quỳ xuống.

Đầu của hắn thấp phủ trên mặt đất, búi tóc bởi vì đánh nhau đã có chút tán loạn, hai bên tóc mái bị gió thổi đến run rẩy.

Tiêu Định nhìn thân ảnh kia, có loại cười to xúc động, nhưng hắn không cần như thế, hắn đã thắng, hắn không cần nhìn mặt y cũng cảm giác được y giờ phút này thống khổ. Hắn tưởng tượng ra biểu tình của Trần Tắc Minh, thần thái kia cùng lúc trước y ở dưới thân hắn ẩn nhẫn, sau đó lại biến thành khi y cầm roi tiên bạo nộ, lại biến thành khi y kiên quyết chuốc rượu, lại biến thành khi y thừa hoan thống khổ nhíu mày, nhưng vô luận là cái nào, đều làm hắn tràn ngập xúc động.

Nên như thế nào xử trí y, Tiêu Định tràn ngập mâu thuẫn.

Sát ý của hắn không mạnh như hắn tưởng tượng, Dương Như Khâm đề nghị cho hắn một cái bậc thang. Hắn đặc xá y, hắn nghiền ngẫm Trần Tắc Minh sẽ có cảm tưởng gì, cũng bởi vậy mà bật cười.

Nhưng bóng dáng chờ đợi dưới bậc thang co rúm lại, vô hồn, Tiêu Định giật mình, hắn ma xui quỷ khiến mà không có thấy y.

Nhưng sau đó, hắn một lần nữa nhận rồi đuổi y, rồi bắt đầu dùng y.

Lúc này, núi sông sắp đổ, hắn cũng không còn sức sắp xếp chải chuốc ý nghĩ của chính mình.

Trở về quân đội Trần Tắc Minh không hề còn cái loại này khí phách hăng hái bộ dáng, hắn cùng y gặp mặt vài lần, hai người nói chuyện rất nhiều, bọn họ rốt cuộc có thể có bộ dáng quân thần nên có, nhưng Tiêu Định lại kỳ dị mà cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ so với lúc trước chính còn bị giam giữ xa hơn rất nhiều.

Kinh thành bị vây, lương thảo sắp hết, Trần Tắc Minh đau khổ chống đỡ, Tiêu Định giờ phút này người có thể nể trọng cũng chỉ có y, hắn nói không rõ hiện tại chính mình đối Trần Tắc Minh là cái cảm giác gì, hắn cảm thấy những suy nghĩ trong lòng mình có gì đó biến hóa, mặc kệ nói như thế nào, Trần Tắc Minh trên người có thứ gì đó làm chấn động hắn. Kỳ thật chúng nó vẫn luôn tồn tại, và vào thời khắc sinh tử quan trọng này, mới như vậy rõ ràng hiện ra.

Sau khi hung nô lui binh, Trần Tắc Minh cố gắng hết sức xin xuất chiến, thậm chí không tiếc lấy người nhà làm con tin, cảm giác kì lạ của Tiêu Định càng trở nên mạnh mẽ hơn.



Thời điểm Trần Tắc Minh giương mắt lên, Tiêu Định trong lòng run lên, trái tim chợt dịu lại. Lúc trước hắn còn đang suy nghĩ có phải hay không nên lần thứ hai đề phòng người này, nhưng giờ phút này hắn lại nhịn không được hôn xuống.

Nếu, nếu......

Khi Trần Tắc Minh nhận được tin tức về cái chết của Luật Duyên, hắn đang trên đường truy đuổi Luật Duyên. Trước đó, Trần Tắc Minh đã phái ra năm đội nhân mã từ các hướng khác nhau dùng các loại phương thức chặn đường kẻ thù của mình.

Đây là đội thứ sáu.

Như vậy đuổi tận giết tuyệt cách dụng binh này là lần duy nhất sử dụng trong lịch sử quân sự của hắn.

Sát khí trong đôi mắt lộ rõ vẻ thâm cừu đại hận một hai phải trảm đối phương dưới kích của hắn mới bằng lòng hả dạ làm ai nấy đều cảm thấy kinh ngạc.

Theo sát phía sau hắn là Lộ Tòng Vân cảm giác vô cùng sầu lo.

Dọc đường truy kích, Trần Tắc Minh rất ít khi nghỉ ngơi.

Mỗi khi Lộ Tòng Vân từ trong giấc ngủ mơ màng hai mắt, nhìn trái phải xung quanh, luôn bắt được bóng dáng Trần Tắc Minh cưỡi ngựa đứng ở sườn núi.

Không biết hắn đang nhìn cái gì, thân ảnh kia thon dài tựa hồ hóa thành một khối đá cứng, bất động trước bầu trời đầy sao, trái ngược hẳn với góc áo bị gió không ngừng thổi bay bên cạnh. Lộ Tòng Vân nhìn theo tầm mắt hắn, chỉ nhìn đến vùng đất vô biên vô hạn bằng phẳng, đó là một vùng đất bình lặng mà rộng lớn.

Thân là cận vệ, hắn uyển chuyển nhắc qua chuyện này, Trần Tắc Minh trả lời nói chính mình ngã xuống cũng không thể đi vào giấc ngủ, đại khái là quá hưng phấn. Thời điểm nói lời này, Trần Tắc Minh ngồi ở trên tảng đá lớn mỉm cười, trong ánh mắt có cái gì mơ hồ lập loè.

Lộ Tòng Vân nhìn ra được hắn xác thật là kích động. Những người đã quen với chiến trường đều có loại bản năng thị huyết (khát máu), bản năng này khiến cho trên mặt Trần Tắc Minh biểu tình sinh động dị thường, cùng với vẻ mặt ở kinh sư trầm mặc ít lời như hai người khác nhau.

Mà những điều nhường chổ cho sự kinh ngạc của Tòng Vân còn không ngừng ở đây.

So với lúc thủ thành, Trần Tắc Minh trong lúc dã chiến giống như là một con rắn độc vừa thức dậy sau giấc ngủ đông, hắn đột nhiên khôi phục lại sự linh hoạt và sức sống của mình, một khi nhe răng là có thể nhắm vào ngay chổ yếu hại của địch nhân, độ chính xác liên tiếp xuất hiện đủ để cho mọi người trong lòng sợ hãi. Mỗi một bước hắn an bài thoạt nhìn đều không có gì đặc biệt, không hề có chỗ kỳ lạ, nhưng mà chuyện tới trước mắt, ngươi sẽ phát giác địch nhân đang từng bước từng bước tiến hành theo đúng như những gì hắn suy nghĩ.

Với rất nhiều khả năng, hắn chính là có thể nhìn ra loại mà địch nhân sẽ chọn.

Loại suy đoán nghiền ngẫm đối thủ như thế này làm người xem cảm thấy thật ngoạn mục.

Lộ Tòng Vân từ nhỏ thành thạo binh pháp, hắn biết phải nỗ lực như thế nào mới đạt đến cảnh giới như vậy, không biết phải tốn bao nhiêu tâm huyết trong âm thầm. Cái gọi là cử trọng nhược khinh*, cũng không phải là vật đó thật sự nhẹ, mà là vì thủ đoạn của người này cùng người khác bất đồng.

*Cử trọng nhược khinh: Nâng một đồ vật nặng nhưng trông vẫn nhẹ nhàng.

Lộ Tòng Vân cảm thấy chính mình thực may mắn, Thiên triều đệ nhất danh tướng cùng Hung nô đệ nhất danh tướng, cao thủ quyết đấu như vậy không phải tất cả mọi người đều có vận khí được nhìn thấy..

Hắn cẩn thận quan sát Trần Tắc Minh mỗi một cách bố trí, phỏng đoán tác dụng của nó, lại xác minh nó ở trong thực chiến từng cái từng cái một. Đồng thời, phản ứng của Hung nô Luật Duyên cũng làm hắn mở rộng tầm mắt. Mỗi khi nhàn rỗi, hắn sẽ tưởng tượng nếu là chính mình nên như thế nào hóa giải bố trí của Trần Tắc Minh, những lợi ích cùng lạc thú của điều này làm hắn hưng phấn không thôi.

Một khi lối suy nghĩ này được cố định, liền trở thành một loại thói quen tốt đẹp, nhờ đó hắn có thêm năng lượng mà bước về phía trước, vượt qua đối thủ cùng bằng hữu của chính mình.

Một vài năm sau, khi hắn cũng đạt được một vài thành tựu và để lại danh tiếng cho đời sau, hắn vẫn có thể hưởng lợi ích từ nó.

Mà lúc này, sau khi mật thám hồi báo tin tức chủ soái Hung nô bệnh chết, Lộ Tòng Vân lại không có thể nhìn thấy nụ cười vui vẻ mong đợi trên gương mặt Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh trầm mặt một lát, bình tĩnh mà phất tay nói thu binh.

Trong thanh âm của hắn dĩ nhiên là như trút được gánh nặng, lại đồng thời cũng phảng phất một vẻ ảm đạm không thể che giấu.

Lộ Tòng Vân kinh ngạc mà nhìn hắn, mấy ngày này, vô luận như thế nào đều phải đẩy Luật Duyên vào chỗ chết không phải chính là hắn sao.

Ở trong kinh thành, vài ngày sau Tiêu Định cũng nhận được tin tức như vậy, hắn nhìn lại mảnh giấy liên tục, trên mặt dần dần hiện lên vẻ tươi cười. Hắn triệu Dương Như Khâm tới, cho y xem cấp báo kia.

Dương Như Khâm gần như ngay lập tức hiểu ra ẩn ý của hắn, "Luật Duyên chết cân bằng khoảng cách quyền lực Hung nô Thiền Vu chi tử An Đồ cùng A Tư."

Tiêu Định nói: "Kính Vương thỉnh tấu, yêu cầu giả vờ lui binh tám trăm dặm, cấp cho Hung nô một cái cơ hội nội chiến."

Dương Như Khâm nói: "Điện hạ nghĩ đến thật là chu đáo."

Tiêu Định nói: "Cũng chưa chắc là hắn nghĩ."

Hai người đều trầm mặc, Dương Như Khâm nhịn không được giương mắt nhìn vạn tuế, trên mặt Tiêu Định âm tình bất định có chút xuất thần, nói không rõ là vui vẻ hay là buồn bực.

Ngay sau đó Tiêu Định phát giác ánh mắt Dương Như Khâm nhìn trộm chính mình, hắn cảm giác không vui, vẫy tay kêu y lại đây, "Ngươi thấy Trần Tắc Minh đánh một trận chiến này như thế nào?"

Dương Như Khâm kêu khổ không ngừng, bất quá chỉ nhìn hai mắt mà thôi tự dưng lại bị ném một củ khoai lang lăn lộn tự phỏng tay chính mình, vấn đề lại muốn hắn như thế nào đáp mới tốt, hắn suy tư một lát, "Lấy năm ngàn kiềm chế mười vạn, thật có thể nói là dụng binh như thần......"

Tiêu Định cười một tiếng, thanh âm kia hiển nhiên là trào phúng chứ không phải khen ngợi.

Dương Như Khâm dừng một chút, ngẫm lại tiếp tục nói: "...... Nhưng điều thật sự quan trọng là, một trận chiến này cư nhiên bức tử Hung nô Tả Hiền Vương Luật Duyên, đây mới là kết quả thật sự. Luật Duyên là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn đối với Hung nô, hắn thiên hướng ai, kẻ đó liền có khả năng làm Hung nô Thiền Vu. Hiện giờ cục diện này đã phá. Kế tiếp Hung nô không phải gió đông lấn át gió tây, mà chính là gió tây áp đảo đông phong, vô luận là cái nào, thần cho rằng đối Thiên triều đều hữu ích vô hại."

Tiêu Định thấp giọng nói, "Ngươi cảm thấy, hắn trước khi xuất chinh có phải hay không đã có ý nghĩ như vậy."

Dương Như Khâm nói: "...... Cái này...... Thần cũng không biết."

Tiêu Định thở dài nói: "Thật là Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*, thế cục này mười ngày trước ai lại nghĩ được đến."

*Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn: Câu thơ nằm trong bài thơ "Du Sơn Tây Thôn" của nhà Thơ Lục Du. Một thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống. Hai câu trong đó là:



Sơn trùng thủy phúc nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.

Tạm dịch:

Núi cùng nước tận ngờ hết lối

Bóng liễu hoa tươi lại một làng.

Một ngày, Lục Du đi chơi xa, vượt qua con đường có non có nước, đi được hơn một canh giờ, nhà cửa ngày càng thưa thớt. Khi ông leo lên một sườn dốc phóng mắt nhìn, chỉ thấy trước mặt núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tựa như không còn đường đi nữa. Nhưng Lục Du ham chơi nên không muốn quay đầu. Ông men theo sườn núi đi về phía trước, được mấy chục bước, rẽ qua góc núi, thì đột nhiên phát hiện ở trong một thung lũng gần đó có một thôn trang nhỏ. Nơi ấy hoa đỏ liễu xanh, cảnh sắc xinh tươi, hệt như cõi bồng lai trong truyền thuyết.

Trong tiếng Trung thành ngữ "liễu ám hoa minh" là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.

Dương Như Khâm liếc hắn một cái, đáp: "Dù cho nghĩ đến, cũng không phải ai cũng có thể làm được, Trần tướng quân không phụ Thiên triều đệ nhất danh tướng chi danh."

Tiêu Định đột nhiên nhớ tới nụ hôn với Trần Tắc Minh trước khi đi, nhăn mày cười lạnh nói: "Hắn mặt trong mặt ngoài đều từ bỏ, quyết tâm lớn như vậy làm cái gì mà không được."

Dương Như Khâm sửng sốt, đang muốn hỏi lời này có ý tứ gì, thái giám bên cạnh tới bẩm, nói là ngự y tới rồi.

Sau khi Tiêu Định phục vị, thân thể vẫn luôn không tốt, cả ngày tay chân lúc nào cũng lạnh như băng, trời lạnh một chút liền ho khan.

Sau khi ngự y chẩn bệnh nói là trong phổi có một cổ hàn khí cổ quái, Tiêu Định mới nói chính mình đại khái là trúng độc, rốt cuộc như thế nào trúng, hắn không đề cập tới cũng không ai dám hỏi.

Cũng may độc kia tuy rằng cổ quái, lại tựa hồ cũng không trí mạng, các ngự y dùng hết thủ đoạn chậm rãi điều trị, cư nhiên cũng tốt lên rất nhiều.

Mỗi ngày ngự y viện đều phải phái người lại đây, Tiêu Định cùng Dương Như Khâm lại tiếp tục nói thêm vài câu, bên kia ngự y đã khai phương thuốc. Tiêu Định gọi ngự y kia lại đây, cầm lấy phương thuốc xem qua, nhíu mày nói: "Như thế nào lại bỏ thêm dược."

Ngự y cung kính giải thích, "Thánh Thượng gần đây mệt nhọc, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, trong này là bỏ thêm hai vị an thần dược."

Tiêu Định gật đầu, cùng Dương Như Khâm nói: "Ngươi đi chính sự viện cùng bọn họ thương nghị, có thể cho quân đội giả lui,...... Kính Vương...... Kêu Kính Vương mang chút binh mã trở về đi."

Dương Như Khâm cực kỳ kinh ngạc, "Vạn tuế muốn lưu Trần Tắc Minh...... Phụ trách tình hình từ bây giờ?"

Tiêu Định cảm thấy mệt mỏi, trời vẫn còn sớm nhưng liền có chút ủ rũ, nghĩ thầm chỉ sợ đúng như ngự y nói gần đây là quá mệt mỏi, nghe Dương Như Khâm hỏi như vậy, thuận miệng nói: "Trần Tắc Minh mới vừa bức tử đám mọi rợ Tả Hiền Vương, uy danh đại thịnh, không phải chỉ đưa tới đặt ở biên cảnh để uy hiếp răn đe bọn họ."

Dương Như Khâm nghĩ thầm, để hắn một mình phụ trách binh lính........ Đây chính là tín nhiệm lớn lao, Trần Tắc Minh một trận chiến này đóng góp công lao to lớn, cư nhiên đả động vạn tuế. Chính sự viện chỉ sợ vẫn là một cuộc náo động, bất quá, Tiêu Định đã nói với mình như vậy, tự nhiên là muốn chính mình bãi bình những người có ý tứ bảo thủ đó.

...... Chỉ là những lời này lại là Tiêu Định tự mình nói ra, thật làm người không thể tưởng được.

Sau khi rời khỏi điện, Dương Như Khâm gọi lại ngự y, dò hỏi tình huống.

Ngự y nói độc này rất kỳ quái, cũng không bá đạo, tựa hồ là phân theo từng đợt. Cho nên vạn tuế tim phổi trúng độc sâu nhất, tiếp theo là ba mạch còn lại. Hiện giờ đã bảo vệ được mạch phổi và tim, đang dùng dược chậm rãi đem độc rút ra, cũng không biết rốt cuộc cần thời gian bao lâu, nhưng tình hình Thánh Thượng ngày một tốt hơn, chính là phải nhớ đến ăn kiêng, hạn chế đại hỉ đại bi, hạn chế vất vả hao tổn tinh thần.

Dương Như Khâm lúc này mới yên tâm để hắn đi.

Tiêu Định nằm mông lung ngủ ở trên giường, mơ hồ lại nhìn thấy Trần Tắc Minh đứng ở dưới đan bệ, giáp trụ chưa trừ, một thân bụi đất cũng không sạch sẽ. Một màn này giống như đã từng quen biết. Chính là trước khi xuất chinh, khi đó hắn tới tìm chính mình.

Hắn cũng biết đây là nằm mơ, nghĩ thầm, kế tiếp chính mình tựa hồ là hôn hắn.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng đại động, nhịn không được duỗi tay muốn sờ lên gương mặt hắn, sắp đến trước mặt, lại sửa lại chủ ý, đem che lại hai mắt người nọ, thấp giọng nói: "Nếu là có lệ ứng phó trẫm, ngươi liền tru di cửu tộc!"

Đối phương bị hắn che khuất đôi mắt, một lát sau mới đáp: "Thần không dám."

Tiêu Định nghĩ thầm này cũng thật giống lời hắn nói, lại nhìn thấy đôi môi đóng mở của hắn, không khỏi nhớ tới cái loại xúc cảm lúc đó, tâm ngứa khó nhịn rồi lại bực lại giận, ngươi nơi nào không dám, ngươi liền như vậy xem thường trẫm, dự định trẫm thế nào cũng phải áp chế ngươi một phen? Giang sơn này là của trẫm, trẫm chẳng lẽ không tận tâm tận lực sao, ngươi trưng ra bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng kia cho ai xem.

Nghĩ như vậy trong lòng nảy sinh ác độc, hận không thể lập tức cắn hắn một ngụm, đem mặt dán qua, chần chờ một lát, rốt cuộc chỉ là hôn xuống.

Họ vừa chạm vào nhau, quả nhiên mềm ấm dị thường.

Đúng lúc này, bên tai thình lình nghe thấy một thanh âm vang lên, Tiêu Định cả kinh chấn động, lập tức tỉnh.

Mở mắt ra, là một cung nhân lỡ tay đánh nghiêng cây đèn. Tiêu Định một thân khô nóng, tức giận đến không được, gọi người lại đây vả vào miệng cung nhân kia mười cái, còn cảm thấy tức giận khó tiêu, cung nhân hai bên đều kinh hoảng khôn kể.

Tiêu Định lại đột ngột phát ra ý tưởng, nhìn xung quanh một cái, chỉ vào một thái giám có chút đoan chính, "Ngươi, lại đây!"

Thái giám kia cho rằng hắn cơn giận còn sót lại chưa tiêu, muốn bắt chính mình để trút giận, sợ tới mức đi đến trước Tiêu Định bùm một tiếng quỳ xuống, Tiêu Định nói: "Lại chổ này." Thái giám kia chỉ phải bò lại phía trước, cho tới khi tới gần Tiêu Định, Tiêu Định mới kêu hắn ngừng. Kêu người nọ thẳng eo ngẩng đầu, nhìn qua cũng coi như mi thanh mục tú, Tiêu Định dặn dò nói: "Ngươi muốn phản ứng như thế nào liền phản ứng như thế."

Thái giám kia Trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não*, đang lúc mơ hồ, Tiêu Định đã nâng mặt hắn lên, cúi người xuống, thái giám kia cả kinh ngay cả hô hấp cũng không có.

*Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não: Nguyên văn 丈二和尚摸不着头脑 Nghĩa đen: Sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn 摸不着头脑 sờ không được suy nghĩ, với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Khi nhìn thấy khuôn mặt đã gần trong gang tấc, Tiêu Định lại dừng lại, liếc thái giám kia một cái, không vui nói: "Ngươi đang làm gì?"

Chỉ thấy thái giám mắt nhìn trừng trừng giống như chuông đồng, cả người cứng đến giống như khúc gỗ, nhìn như vậy liền nữa điểm thanh tú cũng nhìn không ra. Nghe được những lời này của vạn tuế, thái giám kia sợ đến cả người run lên, lập tức gắt gao nhắm hai mắt lại. Bị quấy rầy như vậy, Tiêu Định chỉ cảm thấy mất hứng cực kỳ, sự khô nóng trên người cũng sớm tan biến, hắn ngồi trở lại, đột nhiên phát cáu, đá một cái lên người thái giám kia, "Cút!"

Tên thái giám đáng thương kia biết tâm tư hắn luôn thay đổi trong nháy mắt, thấy hắn dễ dàng bỏ qua cho chính mình, may mắn không thôi té ngã lộn nhào mà lui đi ra ngoài.

Tiêu Định ngồi ở trên tháp, bồn chồn không yên, tại sao lại mơ cái dạng giấc mơ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau