Chương 110
Nửa canh giờ sau, khi đang ở quân doanh Lộ Tòng Vân nghe được vệ binh phi ngựa về truyền tin, biết được Tiêu Cẩn ở trên đường đi săn trượt chân ngã xuống vách núi, không khỏi đại kinh thất sắc.
Hắn lập tức an bài mấy trăm người đi trước xung quanh nơi rủi ro bắt đầu tìm kiếm, cho tới chạng vạng ngày hôm sau, mới ở dưới vách núi tìm được vết máu và y phục còn xót lại. Binh sĩ khắp nơi dò hỏi, biết được nơi đây thường có hổ báo lui tới, thi thể có có năng là đã bị tha đi rồi. Lúc này mới bất lực suất binh trở về.
Sự việc Tiêu Cẩn bị rơi xuống vách núi nhanh chóng gây ra một làn sóng trong quân doanh. Có các ý kiến trái chiều trong một thời gian.
Mấy ngày sau, Trần Tắc Minh tự tay viết tấu thư dâng lên, sợ hãi thỉnh tội.
Có rất ít ghi chép về việc này trong sử sách, nhóm sử quan ánh mắt đều tập trung vào việc quan trọng kí kết minh ước giữa hai nước.
Chỉ có một chổ rất nhỏ trong bảng ghi chép lại có liên quan đến sự kiện này gây chấn động lớn vào thời điểm đó. Trong quá trình hòa đàm, Tiêu cẩn trong lúc quay về Thiên triều vô ý rơi xuống vách núi mà chết, Tiêu Định chỉ trích Trần Tắc Minh lơ là nhiệm vụ, phạt hắn một năm bổng lộc.
Như vậy bình đạm ghi lại cùng với ngay lúc đó trong kinh sư ồn ào huyên náo kỳ thật là hoàn toàn tương phản. Mà sự ồn ào huyên náo này, lại có liên quan đến thái độ bất thường của Tiêu Định trong việc xử lý vấn đề này.
Nửa tháng sau, những đại thần bị bắt đều được hộ tống về kinh, Tiêu Định lập tức hạ đạo chỉ dụ thứ hai, lần thứ hai phong thưởng Trần Tắc Minh.
Ngắn ngủn hơn mười ban ngày, một phạt một thưởng, phạt là thiển (nhẹ) phạt, thưởng là trọng (nặng) thưởng, trong đó lời ngầm ý vị sâu xa. Trên phố lập tức lời đồn nổi lên bốn phía, nghi ngờ việc Tiêu Cẩn chết cùng Trần Tắc Minh thậm chí người ngồi ở trên minh đường Tiêu Định kia không phải không có quan hệ.
Chứng cứ đó là sự trừng phạt và phần thưởng này.
Nếu nói thiển phạt, mọi người còn có thể lý giải vì sự sống chết của Tiêu Cẩn đối với Tiêu Định mà nói chính là cái trói buộc, cái gọi là trừng phạt cũng bất quá là đi ngang qua sân khấu nói. Như vậy trọng thưởng, hiển nhiên liền có thể tương ứng với phần thưởng do đã loại bỏ được gánh nặng này. Mà chuột hai đầu (Tiểu nhân) Trần Tắc Minh chính là đã cung cấp lý giải thích hợp nhất cho toàn bộ sự việc.
Vì yêu quý tân chủ mà giết cũ quân, hành động như vậy làm lòng người đầy căm phẫn khiến cho thời điểm mọi người tại đàm luận việc này càng thêm vài phần nhiệt tình cùng khinh thường. Mà về tình về lý nhịp nhàng ăn khớp, tin đồn này gần như thay thế cho những sự thật không rõ ràng, tóm lại, này lời đồn mau chóng chiếm lĩnh kinh sư, triều dã trên dưới đều bị thuyết phục.
Mà vào lúc này, Trần Tắc Minh vẫn ở xa ngàn dặm, chờ đợi kết quả hoà đàm cuối cùng kết thúc.
Vi Hàn Tuyệt là người đầu tiên phát giác ra đôi mắt của Trần Tắc Minh có vấn đề.
Hắn từng làm phụ tá dưới trướng Trần Tắc Minh, sớm biết đối phương có chứng bệnh đau đầu khó chữa, nhưng lúc này đây đi theo Trần Tắc Minh truy kích Hung nô rất lâu cũng không thấy được chứng bệnh của hắn phát tác, vốn tưởng rằng bệnh cũ đã trị hết, ngược lại ai biết nó có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Trần Tắc Minh không nghĩ vậy, trước khi hắn rời kinh đã nhờ một vị lão danh cho một phương thuốc, vì lo sợ trên đường hành quân đột nhiên phát bệnh chính mình chịu không nổi, lão y sư kia từng nói này thuốc viên dược lực bá đạo, ăn nhiều không tốt, nên sức mạnh của thuốc có thể làm tầm nhìn đôi khi bị mờ trong thời gian ngắn, ngừng dược đại khái có thể tốt lên.
Vi Hàn Tuyệt quen biết một vị lương y, nên đã phái người đi thỉnh.
Trần Tắc Minh cười, ngươi tuổi còn nhỏ, đã giao hữu khắp thiên hạ a.
Nói như vậy, Vi Hàn Tuyệt nhịn không được cười ngây ngô, lại nghĩ tới một việc, nói, vị bạn tốt kia của ta ngưỡng mộ uy danh tướng quân đã lâu, luôn muốn được gặp tướng quân một lần, nhưng hắn xuất thân dân gian, không dám đường đột.
Trần Tắc Minh nghiêm mặt nói, vị bằng hữu kia của ngươi truyền tin trong quân mau lẹ chính xác, trong trận chiến truy đuổi Luật Duyên, hắn mới là đệ nhất công thần, thật sự là ta nên đi cầu kiến hắn.
Sứ thần Hung nô nhập kinh hơn một tháng, hoà đàm kết thúc, Tiêu Định bổ nhiệm vài người làm sứ thần, đi đến biên cảnh hai nước ký kết minh ước, trong đó tham tri chính sự Dương Như Khâm dẫn đầu. Chúng thần trằn trọc bôn ba tới chổ Trần Tắc Minh đóng giữ, sứ thần Hung nô quay về lãnh thổ, lúc này Hung nô cũng sớm cho trú binh ở tại nơi này, hai quân cách xa nhau bất quá trăm dặm.
Nhìn thấy đại công cáo thành*, Trần Tắc Minh trong lòng khó bình tĩnh.
*Đại công cáo thành: Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.
Dương Như Khâm mang đến tin Tiêu Định tự tay viết, kêu hắn phụ trách an toàn trong thời gian hoà đàm, đến cuối cùng, Tiêu Định nói câu, thi thể Tiêu Cẩn tìm không ra liền tiếp tục phái người tìm, tóm lại sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trần Tắc Minh đầy ngập kích động đột nhiên trầm xuống, nhìn đi nhìn lại vài lần, xác thật là Tiêu Định tự tay viết sở thư.
Dương Như Khâm ở bên cạnh nhìn sắc mặt hắn có vẻ không đúng, nhịn không được truy vấn, Trần Tắc Minh ngẩng đầu nói, cũng không có gì.
Hai người bọn họ đã từng cùng có một chủ, hiện giờ lại là quần thần, nhưng khi gặp mặt không thể nói là hoàn toàn không có khúc mắc. Cũng may việc ký kết minh ước vô cùng quan trọng, các hạng chi tiết một khi thương nghị, những ân oán tình thù cá nhân ngày xưa cũng liền phai nhạt.
Trần Tắc Minh gọi mọi người tới ở trong trướng hội đàm, quyết định ngày kế phái tướng lãnh hộ tống Dương Như Khâm đến đất liên minh, chính mình ở lại tọa trấn trong quân, nếu có việc ngoài ý muốn, cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Khi nói đến do ai hộ tống sứ thần, Dương Như Khâm nhìn xung quanh tả hữu, điểm một người nói, "Chính là hắn đi."
Trần Tắc Minh ngẩng đầu lên và hơi giật mình, tiểu tướng bị điểm kia cũng là biểu tình phức tạp, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Như Khâm, hoàn toàn không đáp lời, lại đúng là trước đây đi theo Kính Vương tùy quân mà đến Độc Cô Hàng.
Độc Cô Hàng võ công cao siêu, thân kinh bách chiến, ứng biến nhạy bén, xác thật cũng là người được chọn cực thích hợp. Nhưng trong những trận chiến gần đây, không biết vì sao tinh thần sa sút, cũng không lập nên thành tựu gì.
Trần Tắc Minh tuy rằng có chút lo lắng, nhưng Độc Cô Hàng đi theo hắn thời gian đã lâu, chi tiết như thế nào vẫn là minh bạch, hướng trên mặt hai người qua lại nhìn một vòng, gật đầu đáp ứng.
Tới buổi tối, Trần Tắc Minh đem tin của Tiêu Định nhìn lại vài lần, giương giọng ra ngoài trướng kêu Lộ Tòng Vân kêu tiến vào.
Lộ Tòng Vân đi vào, Trần Tắc Minh nói: "Ngày ấy tìm được...... tàn y Tiêu Cẩn là ở chỗ nào?" Khi tin Tiêu Cẩn chết truyền vào kinh thành, Tiêu Định lập tức tỉnh ngộ, lúc trước công việc bận rộn, sau khi phế Tiêu Cẩn làm vương gia nhưng quên tra điều này, lập tức đem Tiêu Cẩn biếm làm thứ dân. Hiện giờ Trần Tắc Minh cũng chỉ có thể xưng hô với y bằng tên họ.
Lộ Tòng Vân biểu tình lập tức cổ quái, chần chờ nói: "Đó là phía dưới vách núi kia."
Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, thở dài: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn chưa từng kỹ càng tỉ mỉ truy vấn, những cái quần áo đó ngươi từ nơi nào làm ra?"
Lộ Tòng Vân vội vàng quỳ xuống, "Tiểu tướng tự chủ trương, thỉnh tướng quân thứ tội."
Ngày hôm đó, Trần Tắc Minh nói dối Tiêu Cẩn vô ý té xuống núi, phái người hồi doanh gọi người nghĩ cách cứu viện, vốn dĩ bất quá là làm ra vẻ bộ dáng, nào biết Lộ Tòng Vân lục soát hai ngày, cư nhiên thật sự tìm được cái gọi là vết máu tàn y, tuy rằng vẫn là có điểm đáng ngờ, nhưng vở kịch này cuối cùng lại trở nên chính xác mười phần mười. Người khác tin hay không, kia lại là là một chuyện khác. Mặt khác, hắn kinh ngạc Lộ Tòng Vân như thế nhưng liếc mắt một cái liền hiểu rõ lý do của chính mình, nhưng mặt khác hắn không muốn dành nhiều tâm tư cho việc này.
Trong lòng hắn tràn đầy mong chờ chỉ là thiên triều mau chóng phái sứ thần ký kết minh ước giữa hai nước, đó là kết cục tốt nhất hắn mong muốn. Hắn vì thế dốc hết tâm huyết, rất nhiều suy tính, mọi cách ẩn nhẫn. Nếu trước đây mọi việc đều là do ý trời trêu ngươi, thì lúc này đây, ông trời lại như thế mà thương tiếc hắn, đem sự tình đều đẩy theo hướng tốt nhất.
Đặc biệt là Luật Duyên chết, hắn nghĩ tới nhất định phải giết chết người này, thời điểm truy kích Luật Duyên hắn suốt đêm không thể đi vào giấc ngủ. Bởi vì đó là một bước mấu chốt nhất, nếu làm không được, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cuối cùng Luật Duyên tuy rằng không trực tiếp chết ở trên tay hắn, lại vẫn là chết ở thời điểm thích hợp nhất.
Sau đó, Hung nô huynh đệ tương tàn, An Đồ kế vị, sứ thần cầu hòa, không có sự kiện nào ngoài dự kiến của hắn, hắn nghĩ chính mình rốt cuộc có thể chuộc tội. Thiên triều đang trên đà diệt vong, rốt cuộc ở thời điểm cuối cùng bị gắt gao kéo lấy.
Còn có thể quay trở lại, sự tình trước khi đi vào tuyệt cảnh rốt cuộc có thể quay trở lại, còn có thể cứu vãn........
Lời nói của Dương Lương vào lúc này bị hắn nhớ tới, hắn đột nhiên cả người đổ mồ hôi lạnh.
Hắn lập tức an bài mấy trăm người đi trước xung quanh nơi rủi ro bắt đầu tìm kiếm, cho tới chạng vạng ngày hôm sau, mới ở dưới vách núi tìm được vết máu và y phục còn xót lại. Binh sĩ khắp nơi dò hỏi, biết được nơi đây thường có hổ báo lui tới, thi thể có có năng là đã bị tha đi rồi. Lúc này mới bất lực suất binh trở về.
Sự việc Tiêu Cẩn bị rơi xuống vách núi nhanh chóng gây ra một làn sóng trong quân doanh. Có các ý kiến trái chiều trong một thời gian.
Mấy ngày sau, Trần Tắc Minh tự tay viết tấu thư dâng lên, sợ hãi thỉnh tội.
Có rất ít ghi chép về việc này trong sử sách, nhóm sử quan ánh mắt đều tập trung vào việc quan trọng kí kết minh ước giữa hai nước.
Chỉ có một chổ rất nhỏ trong bảng ghi chép lại có liên quan đến sự kiện này gây chấn động lớn vào thời điểm đó. Trong quá trình hòa đàm, Tiêu cẩn trong lúc quay về Thiên triều vô ý rơi xuống vách núi mà chết, Tiêu Định chỉ trích Trần Tắc Minh lơ là nhiệm vụ, phạt hắn một năm bổng lộc.
Như vậy bình đạm ghi lại cùng với ngay lúc đó trong kinh sư ồn ào huyên náo kỳ thật là hoàn toàn tương phản. Mà sự ồn ào huyên náo này, lại có liên quan đến thái độ bất thường của Tiêu Định trong việc xử lý vấn đề này.
Nửa tháng sau, những đại thần bị bắt đều được hộ tống về kinh, Tiêu Định lập tức hạ đạo chỉ dụ thứ hai, lần thứ hai phong thưởng Trần Tắc Minh.
Ngắn ngủn hơn mười ban ngày, một phạt một thưởng, phạt là thiển (nhẹ) phạt, thưởng là trọng (nặng) thưởng, trong đó lời ngầm ý vị sâu xa. Trên phố lập tức lời đồn nổi lên bốn phía, nghi ngờ việc Tiêu Cẩn chết cùng Trần Tắc Minh thậm chí người ngồi ở trên minh đường Tiêu Định kia không phải không có quan hệ.
Chứng cứ đó là sự trừng phạt và phần thưởng này.
Nếu nói thiển phạt, mọi người còn có thể lý giải vì sự sống chết của Tiêu Cẩn đối với Tiêu Định mà nói chính là cái trói buộc, cái gọi là trừng phạt cũng bất quá là đi ngang qua sân khấu nói. Như vậy trọng thưởng, hiển nhiên liền có thể tương ứng với phần thưởng do đã loại bỏ được gánh nặng này. Mà chuột hai đầu (Tiểu nhân) Trần Tắc Minh chính là đã cung cấp lý giải thích hợp nhất cho toàn bộ sự việc.
Vì yêu quý tân chủ mà giết cũ quân, hành động như vậy làm lòng người đầy căm phẫn khiến cho thời điểm mọi người tại đàm luận việc này càng thêm vài phần nhiệt tình cùng khinh thường. Mà về tình về lý nhịp nhàng ăn khớp, tin đồn này gần như thay thế cho những sự thật không rõ ràng, tóm lại, này lời đồn mau chóng chiếm lĩnh kinh sư, triều dã trên dưới đều bị thuyết phục.
Mà vào lúc này, Trần Tắc Minh vẫn ở xa ngàn dặm, chờ đợi kết quả hoà đàm cuối cùng kết thúc.
Vi Hàn Tuyệt là người đầu tiên phát giác ra đôi mắt của Trần Tắc Minh có vấn đề.
Hắn từng làm phụ tá dưới trướng Trần Tắc Minh, sớm biết đối phương có chứng bệnh đau đầu khó chữa, nhưng lúc này đây đi theo Trần Tắc Minh truy kích Hung nô rất lâu cũng không thấy được chứng bệnh của hắn phát tác, vốn tưởng rằng bệnh cũ đã trị hết, ngược lại ai biết nó có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Trần Tắc Minh không nghĩ vậy, trước khi hắn rời kinh đã nhờ một vị lão danh cho một phương thuốc, vì lo sợ trên đường hành quân đột nhiên phát bệnh chính mình chịu không nổi, lão y sư kia từng nói này thuốc viên dược lực bá đạo, ăn nhiều không tốt, nên sức mạnh của thuốc có thể làm tầm nhìn đôi khi bị mờ trong thời gian ngắn, ngừng dược đại khái có thể tốt lên.
Vi Hàn Tuyệt quen biết một vị lương y, nên đã phái người đi thỉnh.
Trần Tắc Minh cười, ngươi tuổi còn nhỏ, đã giao hữu khắp thiên hạ a.
Nói như vậy, Vi Hàn Tuyệt nhịn không được cười ngây ngô, lại nghĩ tới một việc, nói, vị bạn tốt kia của ta ngưỡng mộ uy danh tướng quân đã lâu, luôn muốn được gặp tướng quân một lần, nhưng hắn xuất thân dân gian, không dám đường đột.
Trần Tắc Minh nghiêm mặt nói, vị bằng hữu kia của ngươi truyền tin trong quân mau lẹ chính xác, trong trận chiến truy đuổi Luật Duyên, hắn mới là đệ nhất công thần, thật sự là ta nên đi cầu kiến hắn.
Sứ thần Hung nô nhập kinh hơn một tháng, hoà đàm kết thúc, Tiêu Định bổ nhiệm vài người làm sứ thần, đi đến biên cảnh hai nước ký kết minh ước, trong đó tham tri chính sự Dương Như Khâm dẫn đầu. Chúng thần trằn trọc bôn ba tới chổ Trần Tắc Minh đóng giữ, sứ thần Hung nô quay về lãnh thổ, lúc này Hung nô cũng sớm cho trú binh ở tại nơi này, hai quân cách xa nhau bất quá trăm dặm.
Nhìn thấy đại công cáo thành*, Trần Tắc Minh trong lòng khó bình tĩnh.
*Đại công cáo thành: Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.
Dương Như Khâm mang đến tin Tiêu Định tự tay viết, kêu hắn phụ trách an toàn trong thời gian hoà đàm, đến cuối cùng, Tiêu Định nói câu, thi thể Tiêu Cẩn tìm không ra liền tiếp tục phái người tìm, tóm lại sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Trần Tắc Minh đầy ngập kích động đột nhiên trầm xuống, nhìn đi nhìn lại vài lần, xác thật là Tiêu Định tự tay viết sở thư.
Dương Như Khâm ở bên cạnh nhìn sắc mặt hắn có vẻ không đúng, nhịn không được truy vấn, Trần Tắc Minh ngẩng đầu nói, cũng không có gì.
Hai người bọn họ đã từng cùng có một chủ, hiện giờ lại là quần thần, nhưng khi gặp mặt không thể nói là hoàn toàn không có khúc mắc. Cũng may việc ký kết minh ước vô cùng quan trọng, các hạng chi tiết một khi thương nghị, những ân oán tình thù cá nhân ngày xưa cũng liền phai nhạt.
Trần Tắc Minh gọi mọi người tới ở trong trướng hội đàm, quyết định ngày kế phái tướng lãnh hộ tống Dương Như Khâm đến đất liên minh, chính mình ở lại tọa trấn trong quân, nếu có việc ngoài ý muốn, cũng có thể dễ dàng ứng phó.
Khi nói đến do ai hộ tống sứ thần, Dương Như Khâm nhìn xung quanh tả hữu, điểm một người nói, "Chính là hắn đi."
Trần Tắc Minh ngẩng đầu lên và hơi giật mình, tiểu tướng bị điểm kia cũng là biểu tình phức tạp, chỉ là nhìn chằm chằm Dương Như Khâm, hoàn toàn không đáp lời, lại đúng là trước đây đi theo Kính Vương tùy quân mà đến Độc Cô Hàng.
Độc Cô Hàng võ công cao siêu, thân kinh bách chiến, ứng biến nhạy bén, xác thật cũng là người được chọn cực thích hợp. Nhưng trong những trận chiến gần đây, không biết vì sao tinh thần sa sút, cũng không lập nên thành tựu gì.
Trần Tắc Minh tuy rằng có chút lo lắng, nhưng Độc Cô Hàng đi theo hắn thời gian đã lâu, chi tiết như thế nào vẫn là minh bạch, hướng trên mặt hai người qua lại nhìn một vòng, gật đầu đáp ứng.
Tới buổi tối, Trần Tắc Minh đem tin của Tiêu Định nhìn lại vài lần, giương giọng ra ngoài trướng kêu Lộ Tòng Vân kêu tiến vào.
Lộ Tòng Vân đi vào, Trần Tắc Minh nói: "Ngày ấy tìm được...... tàn y Tiêu Cẩn là ở chỗ nào?" Khi tin Tiêu Cẩn chết truyền vào kinh thành, Tiêu Định lập tức tỉnh ngộ, lúc trước công việc bận rộn, sau khi phế Tiêu Cẩn làm vương gia nhưng quên tra điều này, lập tức đem Tiêu Cẩn biếm làm thứ dân. Hiện giờ Trần Tắc Minh cũng chỉ có thể xưng hô với y bằng tên họ.
Lộ Tòng Vân biểu tình lập tức cổ quái, chần chờ nói: "Đó là phía dưới vách núi kia."
Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, thở dài: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn chưa từng kỹ càng tỉ mỉ truy vấn, những cái quần áo đó ngươi từ nơi nào làm ra?"
Lộ Tòng Vân vội vàng quỳ xuống, "Tiểu tướng tự chủ trương, thỉnh tướng quân thứ tội."
Ngày hôm đó, Trần Tắc Minh nói dối Tiêu Cẩn vô ý té xuống núi, phái người hồi doanh gọi người nghĩ cách cứu viện, vốn dĩ bất quá là làm ra vẻ bộ dáng, nào biết Lộ Tòng Vân lục soát hai ngày, cư nhiên thật sự tìm được cái gọi là vết máu tàn y, tuy rằng vẫn là có điểm đáng ngờ, nhưng vở kịch này cuối cùng lại trở nên chính xác mười phần mười. Người khác tin hay không, kia lại là là một chuyện khác. Mặt khác, hắn kinh ngạc Lộ Tòng Vân như thế nhưng liếc mắt một cái liền hiểu rõ lý do của chính mình, nhưng mặt khác hắn không muốn dành nhiều tâm tư cho việc này.
Trong lòng hắn tràn đầy mong chờ chỉ là thiên triều mau chóng phái sứ thần ký kết minh ước giữa hai nước, đó là kết cục tốt nhất hắn mong muốn. Hắn vì thế dốc hết tâm huyết, rất nhiều suy tính, mọi cách ẩn nhẫn. Nếu trước đây mọi việc đều là do ý trời trêu ngươi, thì lúc này đây, ông trời lại như thế mà thương tiếc hắn, đem sự tình đều đẩy theo hướng tốt nhất.
Đặc biệt là Luật Duyên chết, hắn nghĩ tới nhất định phải giết chết người này, thời điểm truy kích Luật Duyên hắn suốt đêm không thể đi vào giấc ngủ. Bởi vì đó là một bước mấu chốt nhất, nếu làm không được, liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cuối cùng Luật Duyên tuy rằng không trực tiếp chết ở trên tay hắn, lại vẫn là chết ở thời điểm thích hợp nhất.
Sau đó, Hung nô huynh đệ tương tàn, An Đồ kế vị, sứ thần cầu hòa, không có sự kiện nào ngoài dự kiến của hắn, hắn nghĩ chính mình rốt cuộc có thể chuộc tội. Thiên triều đang trên đà diệt vong, rốt cuộc ở thời điểm cuối cùng bị gắt gao kéo lấy.
Còn có thể quay trở lại, sự tình trước khi đi vào tuyệt cảnh rốt cuộc có thể quay trở lại, còn có thể cứu vãn........
Lời nói của Dương Lương vào lúc này bị hắn nhớ tới, hắn đột nhiên cả người đổ mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất