Chương 34
Trần Tắc Minh lui nửa bước, lập tức nhìn nhìn trái phải. Kia hắc y văn sĩ nhìn thấu tâm tư y, cung kính ôn nhu nói: "Ta sẽ không bắt buộc tướng quân, lựa chọn như vậy hẳn là cần chính tướng quân quyết định."
Trần Tắc Minh không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Hai người giằng co một lát, hắc y văn sĩ cúi đầu: "Ta đây qua mấy ngày lại đến......" Nói xong lại hướng y thi lễ, khom người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, ngục tốt lúc nãy chạy vào, nói: "Nhìn một chút như thế nào lại lâu như vậy?"
Hắc y văn sĩ cười: "Ta cùng với Trần tướng quân hồi lâu không thấy, nhịn không được nói thêm vài câu......"
Ngục tốt nói: "Mặc dù là bán cho Hứa đại nhân mặt mũi, nhưng thiên lao cũng không phải nơi như thường gia a !" Trong lời nói liền có ý thầm oán.
Hắc y văn sĩ nói: "Phải phải, lần sau không dám ."
Ngục tốt trố mắt: "Gia của ta ơi, còn có lần sau nữa a."
Vị Hứa đại nhân kia cũng bất quá là một danh chủ sự Hình bộ, nói hắc y văn sĩ này là bạn cũ của Trần Tắc Minh, hay được tin tức tiến đến thăm. Ngục tốt không dám đắc tội, mới biết thời biết thế mà bán cho một cái nhân tình. Kỳ thật thiên lao trọng địa, không có chút phương pháp đặc biệt làm sao vào được, lúc trước người Trần phủ đến vài lần, tốn không ít bạc, nhưng trong triều không người, vẫn là bị chặn ngoài cửa. Người này cư nhiên muốn tam phiên bốn lần hướng đến điểm mấu chốt, quả thật liều lĩnh.
Hắc y văn sĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội bảo: "Đây là tâm ý hiếu kính quan gia, quan gia trăm ngàn lần nhận dùm cho ."
Tuy lời ngục tốt nói được cứng rắn, thấy bạc trắng lóa lại khó tránh khỏi tâm động, ỡm ờ làm ra vẻ chối từ hai câu liền nhận.
Trần Tắc Minh kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nghe hai người đưa đẩy như thế, càng lúc càng xa đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Mờ mịt một lát, ngục tốt kia trở về khóa lại cửa lao, Trần Tắc Minh đột nhiên mở miệng gọi hắn:"...... Vị này...... Gia, không biết ta vào đây đã mấy ngày ?"
Ngục tốt kinh ngạc quay đầu.
Sau khi Trần Tắc Minh vào thiên lao rất ít mở miệng, cả ngày thất hồn lạc phách, lúc đau đầu thì đập đầu vào tường không ngừng, mấy ngày qua mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói vị tướng quân này có chút điên cuồng. Mắt thấy một đại tướng từng đánh lui Hung Nô, lãnh binh vài chục vạn, thế nhưng rơi xuống tình huống như thế, một đám nhịn không được thổn thức không thôi.
Những lời này vị này ngục tốt trực ban cũng có nghe qua, giờ khắc này thấy y cư nhiên thần trí thanh tỉnh, không khác thường nhân, rất là bất ngờ. Lại thêm hắn cũng từng chia chát qua tiền bạc Trần phủ đưa tới, nên thời điểm trả lời hết sức hòa khí: "Hồi bẩm đại nhân, đã tám ngày ."
Trần Tắc Minh gật gật đầu, lại không mở miệng.
Ban đêm, Trần Tắc Minh trằn trọc trăn trở, như cũ không thể ngủ được.
Lời hắc y văn sĩ cùng với lời Dương Như Khâm nói cứ quanh quẩn vang lên bên tai y. Trần Tắc Minh ngồi dậy, vết thương trên vai khuấy động đau đớn nhưng y cường ngạnh chịu đựng, một tiếng cũng không phát ra.
Luật Duyên nói không sai, hoàng đế lại không thể dùng y, cho dù có tâm bao che, trên dưới triều dã cũng không dung thứ được cho một trọng thần từng thí quân. Huống chi người này chưa bao giờ là một quân chủ nhân từ.
Vậy, kết cục của mình liền là như thế sao, khuất nhục nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy, toàn bộ hết thảy để đổi lấy kết quả hôm nay như vậy sao?
Trần Tắc Minh nhắm mắt lại, nỗi thống khổ đến từ không cam lòng sâu trong nội tâm, y thống hận người kia nhưng mà y không thể nói, không thể biểu lộ, mà hoàng đế còn bày ra một bộ tư thái nhân hậu chuyện cũ sẽ bỏ qua, tại sâu trong cung điện chờ y quỳ gối cúi đầu.
Trong lòng người này còn muốn ta bị giẫm đạp đến tình cảnh nào đây.
Y không thể nghĩ, vừa nghĩ liền rét buốt đến thấu xương.
Mà Luật Duyên là người rất giảo hoạt, hắn thấy rõ chính mình không đường thối lui, lại mỉm cười đứng ở bên vách núi vươn tay ra với mình. Biết rõ chính mình trượt chân, hắn không thể hoài công phí sức.
Nhưng mà y có thể phản bội tổ quốc của mình sao, y có thể phản bội thân nhân của mình sao, y có thể đối mặt với chỉ trích cùng sỉ nhục như vậy sao? Y có thể sử dụng đao kiếm đối với những chiến hữu từng sóng vai tiến thối sao? Y có thể mang vó ngựa đến giẫm lên cố thổ từng sinh dưỡng y sao?
Một là quân vương, một là địch nhân, bọn họ từ bất đồng phương hướng bức bách y, khiến y từng bước lui về phía sau, làm cho y không chốn nương thân, làm cho y á khẩu không trả lời được.
Dựa vào cái gì, liền bởi vì bọn họ một là hoàng đế, một là thân vương, trời sinh hậu duệ quý tộc sao?
Nếu không có quyền thế, bọn họ còn có thể ngang ngược như vậy sao?
Y chôn đầu thêm sâu, y chưa bao giờ nghĩ tới rõ ràng như vậy những cực khổ y đã chịu đựng, y tuyệt không bỏ qua cẩn thận chăm chú nhìn từng màn kia, đem miệng vết thương chính mình không lưu tình chút nào một lần nữa xé mở từng chút một.
Chẳng sợ đau triệt nội tâm, chẳng sợ khó có thể chịu đựng.
Y muốn thấy rõ ràng, chính mình vì cái gì hôm nay lại đi đến hoàn cảnh như vậy .
Y cứ ngồi ngay ngắn như vậy đến khi trời sáng.
Đến lúc ngục tốt mở ra cửa lao vang lên tiếng xiềng xích khua động, y mới bị kinh động. Y giống như bị đánh thức từ trong cơn mộng, mang theo thần sắc hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn ngục tốt đem bát cơm đặt ở trước song gỗ.
Trong chén là hai cái màn thầu nhìn không ra màu trắng ban đầu.
Trần Tắc Minh đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa, hạ thấp người lấy tay nhặt lên hai cái bánh bao kia, yên lặng đánh giá một hồi.
Thức ăn này khô cứng như đá nhai vào có cổ hương vị kỳ quái, tựa hồ là có điểm ôi thiu, cũng không biết làm hồi nào, cư nhiên còn lấy đến cho người ăn.
Xem đi, 'cá nằm trên thớt' chính là như vậy, không có lựa chọn.
Trần Tắc Minh đem màn thầu nhét vào trong miệng, từng ngụm đem nó nuốt xuống.
Phụ thân, người sai rồi.
Trung thành, hai từ này chính là chuyện cười.
Ta đã dùng nửa đời chính mình đến chứng minh nó......
Sẽ không lại có trung tâm như vậy nữa, Trần Tắc Minh kia đã chết.
Nhưng mà y, y muốn sống sót.
Ba ngày sau, y đợi được văn sĩ kia.
Trần Tắc Minh không mở miệng, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Hai người giằng co một lát, hắc y văn sĩ cúi đầu: "Ta đây qua mấy ngày lại đến......" Nói xong lại hướng y thi lễ, khom người đi ra ngoài.
Đi được vài bước, ngục tốt lúc nãy chạy vào, nói: "Nhìn một chút như thế nào lại lâu như vậy?"
Hắc y văn sĩ cười: "Ta cùng với Trần tướng quân hồi lâu không thấy, nhịn không được nói thêm vài câu......"
Ngục tốt nói: "Mặc dù là bán cho Hứa đại nhân mặt mũi, nhưng thiên lao cũng không phải nơi như thường gia a !" Trong lời nói liền có ý thầm oán.
Hắc y văn sĩ nói: "Phải phải, lần sau không dám ."
Ngục tốt trố mắt: "Gia của ta ơi, còn có lần sau nữa a."
Vị Hứa đại nhân kia cũng bất quá là một danh chủ sự Hình bộ, nói hắc y văn sĩ này là bạn cũ của Trần Tắc Minh, hay được tin tức tiến đến thăm. Ngục tốt không dám đắc tội, mới biết thời biết thế mà bán cho một cái nhân tình. Kỳ thật thiên lao trọng địa, không có chút phương pháp đặc biệt làm sao vào được, lúc trước người Trần phủ đến vài lần, tốn không ít bạc, nhưng trong triều không người, vẫn là bị chặn ngoài cửa. Người này cư nhiên muốn tam phiên bốn lần hướng đến điểm mấu chốt, quả thật liều lĩnh.
Hắc y văn sĩ thấy sắc mặt hắn không tốt, vội bảo: "Đây là tâm ý hiếu kính quan gia, quan gia trăm ngàn lần nhận dùm cho ."
Tuy lời ngục tốt nói được cứng rắn, thấy bạc trắng lóa lại khó tránh khỏi tâm động, ỡm ờ làm ra vẻ chối từ hai câu liền nhận.
Trần Tắc Minh kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nghe hai người đưa đẩy như thế, càng lúc càng xa đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Mờ mịt một lát, ngục tốt kia trở về khóa lại cửa lao, Trần Tắc Minh đột nhiên mở miệng gọi hắn:"...... Vị này...... Gia, không biết ta vào đây đã mấy ngày ?"
Ngục tốt kinh ngạc quay đầu.
Sau khi Trần Tắc Minh vào thiên lao rất ít mở miệng, cả ngày thất hồn lạc phách, lúc đau đầu thì đập đầu vào tường không ngừng, mấy ngày qua mọi người nghị luận sôi nổi, đều nói vị tướng quân này có chút điên cuồng. Mắt thấy một đại tướng từng đánh lui Hung Nô, lãnh binh vài chục vạn, thế nhưng rơi xuống tình huống như thế, một đám nhịn không được thổn thức không thôi.
Những lời này vị này ngục tốt trực ban cũng có nghe qua, giờ khắc này thấy y cư nhiên thần trí thanh tỉnh, không khác thường nhân, rất là bất ngờ. Lại thêm hắn cũng từng chia chát qua tiền bạc Trần phủ đưa tới, nên thời điểm trả lời hết sức hòa khí: "Hồi bẩm đại nhân, đã tám ngày ."
Trần Tắc Minh gật gật đầu, lại không mở miệng.
Ban đêm, Trần Tắc Minh trằn trọc trăn trở, như cũ không thể ngủ được.
Lời hắc y văn sĩ cùng với lời Dương Như Khâm nói cứ quanh quẩn vang lên bên tai y. Trần Tắc Minh ngồi dậy, vết thương trên vai khuấy động đau đớn nhưng y cường ngạnh chịu đựng, một tiếng cũng không phát ra.
Luật Duyên nói không sai, hoàng đế lại không thể dùng y, cho dù có tâm bao che, trên dưới triều dã cũng không dung thứ được cho một trọng thần từng thí quân. Huống chi người này chưa bao giờ là một quân chủ nhân từ.
Vậy, kết cục của mình liền là như thế sao, khuất nhục nhiều như vậy, chịu đựng nhiều như vậy, toàn bộ hết thảy để đổi lấy kết quả hôm nay như vậy sao?
Trần Tắc Minh nhắm mắt lại, nỗi thống khổ đến từ không cam lòng sâu trong nội tâm, y thống hận người kia nhưng mà y không thể nói, không thể biểu lộ, mà hoàng đế còn bày ra một bộ tư thái nhân hậu chuyện cũ sẽ bỏ qua, tại sâu trong cung điện chờ y quỳ gối cúi đầu.
Trong lòng người này còn muốn ta bị giẫm đạp đến tình cảnh nào đây.
Y không thể nghĩ, vừa nghĩ liền rét buốt đến thấu xương.
Mà Luật Duyên là người rất giảo hoạt, hắn thấy rõ chính mình không đường thối lui, lại mỉm cười đứng ở bên vách núi vươn tay ra với mình. Biết rõ chính mình trượt chân, hắn không thể hoài công phí sức.
Nhưng mà y có thể phản bội tổ quốc của mình sao, y có thể phản bội thân nhân của mình sao, y có thể đối mặt với chỉ trích cùng sỉ nhục như vậy sao? Y có thể sử dụng đao kiếm đối với những chiến hữu từng sóng vai tiến thối sao? Y có thể mang vó ngựa đến giẫm lên cố thổ từng sinh dưỡng y sao?
Một là quân vương, một là địch nhân, bọn họ từ bất đồng phương hướng bức bách y, khiến y từng bước lui về phía sau, làm cho y không chốn nương thân, làm cho y á khẩu không trả lời được.
Dựa vào cái gì, liền bởi vì bọn họ một là hoàng đế, một là thân vương, trời sinh hậu duệ quý tộc sao?
Nếu không có quyền thế, bọn họ còn có thể ngang ngược như vậy sao?
Y chôn đầu thêm sâu, y chưa bao giờ nghĩ tới rõ ràng như vậy những cực khổ y đã chịu đựng, y tuyệt không bỏ qua cẩn thận chăm chú nhìn từng màn kia, đem miệng vết thương chính mình không lưu tình chút nào một lần nữa xé mở từng chút một.
Chẳng sợ đau triệt nội tâm, chẳng sợ khó có thể chịu đựng.
Y muốn thấy rõ ràng, chính mình vì cái gì hôm nay lại đi đến hoàn cảnh như vậy .
Y cứ ngồi ngay ngắn như vậy đến khi trời sáng.
Đến lúc ngục tốt mở ra cửa lao vang lên tiếng xiềng xích khua động, y mới bị kinh động. Y giống như bị đánh thức từ trong cơn mộng, mang theo thần sắc hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn ngục tốt đem bát cơm đặt ở trước song gỗ.
Trong chén là hai cái màn thầu nhìn không ra màu trắng ban đầu.
Trần Tắc Minh đứng lên, chậm rãi đi đến trước cửa, hạ thấp người lấy tay nhặt lên hai cái bánh bao kia, yên lặng đánh giá một hồi.
Thức ăn này khô cứng như đá nhai vào có cổ hương vị kỳ quái, tựa hồ là có điểm ôi thiu, cũng không biết làm hồi nào, cư nhiên còn lấy đến cho người ăn.
Xem đi, 'cá nằm trên thớt' chính là như vậy, không có lựa chọn.
Trần Tắc Minh đem màn thầu nhét vào trong miệng, từng ngụm đem nó nuốt xuống.
Phụ thân, người sai rồi.
Trung thành, hai từ này chính là chuyện cười.
Ta đã dùng nửa đời chính mình đến chứng minh nó......
Sẽ không lại có trung tâm như vậy nữa, Trần Tắc Minh kia đã chết.
Nhưng mà y, y muốn sống sót.
Ba ngày sau, y đợi được văn sĩ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất