Chương 73
Ngày kế sau khi giải quyết xong chính sự, Trần Tắc Minh đi tới Tĩnh Hoa cung. Từ xa thấy một tiểu hoạn quan ôm một chồng sách đứng ở trước cửa cung, ở cửa một người thủ lĩnh vệ sĩ đang cầm lật xem, thỉnh thoảng lắc lắc một phen, tra qua một quyển liền vứt vào trong lòng ngực binh sĩ.
Trần Tắc Minh đi đến trước mặt, mọi người thấy Ngụy Vương đã đến, đều dừng lại hành lễ.
Trần Tắc Minh thoáng nhìn vào chồng sách trong lồng ngực binh sĩ, ngoài bìa một quyền sách trên đầu viết ba chữ to《 Kim Cương Kinh》, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, cầm lên trên tay, hơi lật lật xem, hỏi: "...... Đây là cái gì?"
Tiểu hoạn quan kia vội vàng nói, "Là Hoàng công công an bài đưa tới."
Cầm đầu binh sĩ cũng nói: "Gần đây bệ hạ sai người tặng không ít kinh văn."
Trần Tắc Minh không khỏi buồn bực, giật mình, thấy binh sĩ kia trong tay kiểm tra quá kinh văn đã có tới mười cuốn, duỗi tay tiếp nhận, mang theo đi vào một mình.
Đi đến trước phòng, nhìn thấy Tiêu Định đứng quay lưng lại với mình, hai vai hơi rũ, trước hương án chất đầy toàn bộ là sách.
Trần Tắc Minh kinh ngạc, suýt nữa cười ra tiếng, Tiêu Cẩn kia hài tử làm việc khó có thể thuyết phục, dù cho đọc kinh, nơi nào đọc được nhiều như vậy.
Tiêu Định nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt đặc biệt cau mày, bộ dáng có chút bối rối.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều là kinh ngạc.
Trần Tắc Minh cúi đầu nhìn cuốn màu vàng trong tay mình, bước vào, đem sách trong tay chồng lên kinh văn Đại Điệp Kinh kia.
Tiêu Định nhìn động tác của hắn, không nhúc nhích. Thẳng đến lúc thấy hắn buông xuống đồ vật, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, quay đầu đi chổ khác, như có như không hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Trần Tắc Minh không tự chủ được có chút buồn cười, đại khái mà nói, kia trên bàn nhiều không nói, bốn mươi năm mươi cuốn sách. Sách đều là sách mới, còn mang mùi mực, tựa hồ là mới mua cho Tiêu Định. Cũng không biết là có thật sự muốn xem hay không, phải xem thì xem đến khi nào mới hết.
Trần Tắc Minh trầm ngâm một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân đến gần, quay đầu thấy tiểu hoạn quan ôm chồng kinh thư đứng ở ngoài cửa, đang do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Trần Tắc Minh vẫy tay, tiểu nội thị kia vội vàng đem kinh thư ôm vào, lại lập tức lui ra ngoài.
Tiêu Định mặt vô biểu tình nhìn chồng kinh thư kia lại cao thêm chút.
Đợi đến khi tiểu hoạn quan kia lui ra, Trần Tắc Minh động thủ đem đống sách vốn dĩ lung tung trên bàn kia sắp xếp lại thoải đáng.
Tiêu Định chậm rãi bước tới, ở phía trước liếc hắn một cái, nhìn hắn thong thả ung dung dọn dẹp, trong mắt nổi hỏa, lại không chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được bực nói: "Hắn là mong chờ ta hôm nay liền quy y thụ giới đi."
Trần Tắc Minh nghe vậy, nhịn không được gợi lên ý cười, đầu cúi xuống một chút, lại vẫn là bị Tiêu Định nhìn thấy nụ cười kia.
Tiêu Định càng thêm tức giận, dưới chân nhanh chóng đứng dậy. Xoay hai vòng, đứng yên, đột nhiên phất tay áo, đem những cái đó kinh Phật toàn bộ quét xuống trên mặt đất.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, nhíu mày cảnh cáo nhìn hắn một cái.
Tiêu Định đang đứng ở trước mặt hắn, bị hắn liếc mắt một cái như vậy, sắc mặt u ám, trong lòng càng thêm không thoải mái, lạnh lùng liếc lại hắn.
Trần Tắc Minh hận nhất là cái dáng vẻ này của y, nhìn thấy càng không khỏi càng thêm buồn bực.
Như thế hai người đứng cách nhau một cái bàn, giằng co một lát, không ai nhường ai.
Giương cung bạt kiếm nhìn nhau sau một lúc lâu, đến cuối cùng hai người đều ý thức được hành vi này thật là quá mức ấu trĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật là nhàm chán.
Tiêu Định xoay người ngồi sụp xuống ghế, Trần Tắc Minh đang định khom lưng muốn nhặt kinh văn, lại cảm thấy không ổn, kêu binh sĩ vào, đem trên mặt đất thu thập sạch sẽ.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoải, ngọn lửa giận của Tiêu Định cũng sớm tan đi, thuận tay cầm một quyển kinh mới lên lật xem.
Trần Tắc Minh dựa vào trên cửa, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn ngồi ở phía trước cửa sổ đọc kinh, thần sắc bình tĩnh thong dong, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đem cả người hắn hợp lại ở trong đó, bình tĩnh đến khó tả. Tuy rằng người mặc thường y, lại có một loại ung dung người khác khó có thể so được.
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn một lúc lâu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu hắn là thiệt tình tham thiền......, nếu hắn thật là hồi tâm như thế......, ta chắc chắn toàn lực bảo hộ hắn cả đời chu toàn.
Trần Tắc Minh đi đến trước mặt, mọi người thấy Ngụy Vương đã đến, đều dừng lại hành lễ.
Trần Tắc Minh thoáng nhìn vào chồng sách trong lồng ngực binh sĩ, ngoài bìa một quyền sách trên đầu viết ba chữ to《 Kim Cương Kinh》, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, cầm lên trên tay, hơi lật lật xem, hỏi: "...... Đây là cái gì?"
Tiểu hoạn quan kia vội vàng nói, "Là Hoàng công công an bài đưa tới."
Cầm đầu binh sĩ cũng nói: "Gần đây bệ hạ sai người tặng không ít kinh văn."
Trần Tắc Minh không khỏi buồn bực, giật mình, thấy binh sĩ kia trong tay kiểm tra quá kinh văn đã có tới mười cuốn, duỗi tay tiếp nhận, mang theo đi vào một mình.
Đi đến trước phòng, nhìn thấy Tiêu Định đứng quay lưng lại với mình, hai vai hơi rũ, trước hương án chất đầy toàn bộ là sách.
Trần Tắc Minh kinh ngạc, suýt nữa cười ra tiếng, Tiêu Cẩn kia hài tử làm việc khó có thể thuyết phục, dù cho đọc kinh, nơi nào đọc được nhiều như vậy.
Tiêu Định nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại, trên mặt đặc biệt cau mày, bộ dáng có chút bối rối.
Hai người nhìn nhau, cả hai đều là kinh ngạc.
Trần Tắc Minh cúi đầu nhìn cuốn màu vàng trong tay mình, bước vào, đem sách trong tay chồng lên kinh văn Đại Điệp Kinh kia.
Tiêu Định nhìn động tác của hắn, không nhúc nhích. Thẳng đến lúc thấy hắn buông xuống đồ vật, sắc mặt đột nhiên cứng đờ, quay đầu đi chổ khác, như có như không hừ lạnh một tiếng.
Trong lòng Trần Tắc Minh không tự chủ được có chút buồn cười, đại khái mà nói, kia trên bàn nhiều không nói, bốn mươi năm mươi cuốn sách. Sách đều là sách mới, còn mang mùi mực, tựa hồ là mới mua cho Tiêu Định. Cũng không biết là có thật sự muốn xem hay không, phải xem thì xem đến khi nào mới hết.
Trần Tắc Minh trầm ngâm một lúc lâu, nghe được tiếng bước chân đến gần, quay đầu thấy tiểu hoạn quan ôm chồng kinh thư đứng ở ngoài cửa, đang do dự không biết có nên tiến vào hay không.
Trần Tắc Minh vẫy tay, tiểu nội thị kia vội vàng đem kinh thư ôm vào, lại lập tức lui ra ngoài.
Tiêu Định mặt vô biểu tình nhìn chồng kinh thư kia lại cao thêm chút.
Đợi đến khi tiểu hoạn quan kia lui ra, Trần Tắc Minh động thủ đem đống sách vốn dĩ lung tung trên bàn kia sắp xếp lại thoải đáng.
Tiêu Định chậm rãi bước tới, ở phía trước liếc hắn một cái, nhìn hắn thong thả ung dung dọn dẹp, trong mắt nổi hỏa, lại không chịu lên tiếng trước.
Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là nhịn không được bực nói: "Hắn là mong chờ ta hôm nay liền quy y thụ giới đi."
Trần Tắc Minh nghe vậy, nhịn không được gợi lên ý cười, đầu cúi xuống một chút, lại vẫn là bị Tiêu Định nhìn thấy nụ cười kia.
Tiêu Định càng thêm tức giận, dưới chân nhanh chóng đứng dậy. Xoay hai vòng, đứng yên, đột nhiên phất tay áo, đem những cái đó kinh Phật toàn bộ quét xuống trên mặt đất.
Trần Tắc Minh ngẩng đầu, nhíu mày cảnh cáo nhìn hắn một cái.
Tiêu Định đang đứng ở trước mặt hắn, bị hắn liếc mắt một cái như vậy, sắc mặt u ám, trong lòng càng thêm không thoải mái, lạnh lùng liếc lại hắn.
Trần Tắc Minh hận nhất là cái dáng vẻ này của y, nhìn thấy càng không khỏi càng thêm buồn bực.
Như thế hai người đứng cách nhau một cái bàn, giằng co một lát, không ai nhường ai.
Giương cung bạt kiếm nhìn nhau sau một lúc lâu, đến cuối cùng hai người đều ý thức được hành vi này thật là quá mức ấu trĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật là nhàm chán.
Tiêu Định xoay người ngồi sụp xuống ghế, Trần Tắc Minh đang định khom lưng muốn nhặt kinh văn, lại cảm thấy không ổn, kêu binh sĩ vào, đem trên mặt đất thu thập sạch sẽ.
Sau khi sắp xếp mọi chuyện ổn thoải, ngọn lửa giận của Tiêu Định cũng sớm tan đi, thuận tay cầm một quyển kinh mới lên lật xem.
Trần Tắc Minh dựa vào trên cửa, hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn ngồi ở phía trước cửa sổ đọc kinh, thần sắc bình tĩnh thong dong, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đem cả người hắn hợp lại ở trong đó, bình tĩnh đến khó tả. Tuy rằng người mặc thường y, lại có một loại ung dung người khác khó có thể so được.
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn một lúc lâu, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, nếu hắn là thiệt tình tham thiền......, nếu hắn thật là hồi tâm như thế......, ta chắc chắn toàn lực bảo hộ hắn cả đời chu toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất