Chương 96
Nhưng mà bước vào ngưỡng cửa, Trần Tắc Minh đã không nhìn thấy Tiêu Định.
Đối phương có lẽ đã rời đi từ trắc điện, hiểu rõ điều này làm cổ trọc khí không thể giải thích được trong lồng ngực Trần Tắc Minh rốt cuộc có thể tản ra chút, trong đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp đón chính là một hoạn quan trẻ cuổi của Tư Lễ Giám, tên gọi Tào Thần Dư. Khi Tiêu Cẩn còn tại vị, người này là Tư Lễ Giám thái giám tùy đường, thường xuyên đi theo phía sau thánh giá. Đã từng gặp Trần Tắc Minh rất nhiều lần, hai người coi như khá thân thiết.
Dù cho Trần Tắc Minh lúc này thất thế, nhưng hiếm thấy thái độ của Tào Thần Dư vẫn là khiêm tốn như trước, cũng không thay đổi gì nhiều. Trần Tắc Minh trong lòng cảm động, hai người hàn huyên vài câu, khi ngồi xuống ghế, Tào Thần Dư liền cho người pha trà. Trần Tắc Minh cũng không biết tiểu hoạn quan từng bị Tiêu Cẩn bắn mũi tên kia là con nuôi Tào Thần Dư, Tào Thần Dư bởi vì việc này trong lòng đối Trần Tắc Minh vẫn luôn có chút hảo cảm, dù cho hắn thất thế, cũng hoàn toàn không bỏ đá xuống giếng. Mà giờ phút này Tào Thần Dư thân phận càng là nay đã khác xưa, đã được Tiêu Định đề bạt làm thái giám đề đốc Tư Lễ Giám. Trần Tắc Minh bị phong tỏa tin tức, cũng không biết được, cho đến khi thấy người khác đối với hắn thái độ cực kỳ cung kính, mới hậu tri hậu giác đoán ra.
Ngay sau đó có cung nhân bê tới hai chồng tấu chương, đưa đến trước mặt Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh nhìn văn cuốn trước mặt chỉ cảm thấy khó hiểu, Tào Thần Dư nói: "Đây là vạn tuế chỉ định thỉnh tướng quân xem qua."
Hai từ tướng quân nói ra tới, Trần Tắc Minh lộ ra vẻ cười khổ.
Tào Thần Dư nhẹ giọng nói, "Tướng quân vẫn là nhìn một chút đi, trước mặt vạn tuế cũng hảo báo cáo kết quả công việc a." Ngữ ý của hắn hàm hồ, vẫn chưa nói là kêu ai hảo báo cáo kết quả công việc. Nghĩ đến là chỉ chính hắn cũng là ám chỉ Trần Tắc Minh không cần nghĩ đến việc vọng tưởng lừa dối.
Trần Tắc Minh cũng không muốn làm khó người khác, chỉ nhìn hai chồng tấu chương kia do dự một lát, liền tiện tay cầm một cái. Tiêu Định đã triệu hắn vào cung, lại điểm danh bọn họ bảo làm hắn xem, bất quá là không thể tránh được. Nhìn một cái thì đã sao.
Tào Thần Dư nhìn thấy phất tay, các hoạn quan theo hắn rời khỏi, trở tay đóng cửa lại.
Trần Tắc Minh trong tai nghe được tiếng tia chớp xuyên qua, nhưng ánh mắt không có cách nào dời đi chổ khác.
Trên thực tế, ngay từ khi nhìn đến câu đầu tiên, toàn thân hắn đã trở nên cứng ngắc. Trên mặt kia viết "Hung nô có ít thương vong, đại quân suốt đêm vượt qua Mẫn Giang, mã bất đình đề* thẳng đến kinh thành".
*Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Trần Tắc Minh tay cầm sổ con không thể động đậy. Hai mắt giống bị dính liền với những dòng chữ kia, không tự chủ được mà đọc từng một chữ một. Tiếng tim đập giống như nổi trống, ở bên tai hắn từng tiếng như là muốn gõ tới xuất huyết. Sau khi đọc xong một cuốn trên tay, sắc mặt hắn đã xám trắng như tờ giấy, đờ đẫn ngồi ở tại chỗ. Ngây người một lúc lâu, đột nhiên lại giơ tay, cầm lấy một cuốn phía dưới, tiếp tục mở ra xem.
Ánh nến nhảy nhót, quang ảnh giao nhau, chiếu một bên khuôn mặt hiện bệnh trạng rõ ràng của hắn.
Nhưng hắn lại không biết mệt mỏi, chỉ là nhìn chằm chằm từ đầu sổ con từng hàng quét đi xuống, giống như chết đói lại giống hoảng sợ khó khăn.
Một chồng tấu chương này cũng không cao, không bao lâu hắn liền xem xong hết, sau đó hiện ra vẻ mặt hoang mang nghi hoặc, không biết làm sao sửng sốt một lúc lâu, lại giơ tay đi lấy một chồng khác.
Khi phong này mở ra, Trần Tắc Minh bỗng nhiên cả kinh, tay suýt nữa đem tấu chương kia ném đi ra ngoài.
Cách một hồi, rốt cuộc chần chờ mở ra, càng xem sắc mặt càng khó coi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hắn xem mấy quyển, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngực buồn nôn, đứng dậy liền muốn ra cửa.
Một người cung nhân ngăn hắn lại "Đại nhân, Tào công công phân phó, thỉnh đại nhân sau khi xem xong hãy ngủ lại đây, ban đêm sương dày, không nên đi bộ ở trong cung."
Trần Tắc Minh nhìn cung nữ kia một hồi, một lát sau suy sụp lui về ngồi trên ghế.
Giờ phút này Tiêu Định cũng vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Hắn triệu Trần Tắc Minh vào cung, vốn là muốn tận mắt nhìn thấy y, nhưng lúc nhìn thấy đối phương đứng dưới bậc thềm, Tiêu Định đột nhiên thay đổi chủ ý. Điều này không có nghĩa là hắn không quan tâm đến tiến trình của sự việc, ngay sau đó, hắn chờ Tào Thần Dư tới hồi âm.
Tào Thần Dư nói, Trần tướng quân suốt đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Tiêu Định "Ân" một tiếng, cầm quân cờ ở trên bàn gõ một gõ. Hắn vốn dĩ tâm huyết dâng trào, tìm ra muộn cuốn kì phổ mà trước đây hắn trân quý, muốn chiếu theo dàng ra, không biết vì cái gì hôm nay phổ này lại đánh đến cực chậm, tựa hồ luôn có sự tình gì phân tâm loạn thần.
Tào Thần Dư khoanh tay đợi một lúc lâu, Tiêu Định lại nghĩ tới chuyện: "Đệm chăn có gửi tới không?" Tào Thần Dư vội nói: "Đã gửi." Tiêu Định gật đầu. Tào Thần Dư nói: "Nhưng Trần tướng quân chỉ sợ không có tâm trạng đi vào giấc ngủ......" Tiêu Định thất thần nói: "Để sau rồi nói."
Tào Thần Dư nhìn trộm Thánh Thượng: "Vạn tuế, lúc này có phải hay không nên tìm người tới khuyên bảo Trần tướng quân? Tỷ như nói...... Dương đại nhân?" Tiêu Định tựa hồ như tai điếc không nghe thấy, sau một lúc lâu không đáp.
Tào Thần Dư thử nói: "Nô tài liền tìm người ra cung?"
Tiêu Định ngẩng đầu lên, cười một cái, "Tào công công tựa hồ rất quan tâm đến chuyện này a."
Tào Thần Dư giật mình, không khỏi ngẩn người.
Tiêu Định chăm chú nhìn hắn một lát, đem tầm mắt chậm rãi dời đến bàn cờ, thu lại nụ cười có có chút lạnh nhạt trên khuôn mặt. Tào Thần Dư lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng xưng tội, "Nô tài đáng chết." Hắn thân là nội giám, thường xuyên xen mồm nói chuyện triều sự, nói chuyện lớn lại là muốn rơi đầu, nghĩ như vậy, cả người đổ ra mồ hôi lạnh.
Tiêu Định lại thả thêm vài quân cờ, lúc này mới mở miệng, "Sáng mai ngay khi cửa cung mở, gọi người đưa Trần tướng quân hồi phủ."
Tào Thần Dư nghe vạn tuế tựa hồ không có ý muốn truy cứu, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui về phía sau, đầy ngập nghi vấn nhưng một chữ cũng không dám nói. Đi đến nửa đường, giọng nói của Tiêu Định ở sau người thình lình vang lên, "Ngươi cùng Trần Tắc Minh rất quen thuộc?"
Tào Thần Dư trong đầu ong ong, trong lòng chùng xuống, vội vàng xoay người quỳ xuống, "Nô tài vẫn luôn ở Tư Lễ Giám phụng sự, cùng Trần tướng quân có duyện gặp mặt vài lần."
Tiêu Định cúi đầu nhìn kỹ hắn một lúc lâu, biểu tình dần dần lãnh đạm âm trầm, ánh mắt lộ ra hồ nghi, Tào Thần Dư kinh sợ.
Đến rạng sáng, Trần Tắc Minh bừng tỉnh bởi thanh âm mở cửa. Người tới là Tào Thần Dư, hắn cũng hoàn toàn không cùng Trần Tắc Minh nhiều lời, chỉ nói cửa cung đã mở, trước khi vạn tuế thượng triều dặn dò hắn an bài đưa Trần tướng quân hồi phủ.
Trần Tắc Minh cúi đầu không nói.
Hắn rốt cuộc không có xem hết chồng sổ con kia, kỳ thật cho dù không xem hết, hắn cũng biết bên trong tấu chương đó viết cái gì, hắn ngẩng đầu nói: "Tào công công, vạn tuế triệu ta vào cung chỉ là vì xem những cái sổ con này?"
Tào Thần Dư cười khổ nói: "Ai, ta là thật không biết, tướng quân cũng đừng truy vấn ta."
Trần Tắc Minh thấy hắn vẻ mặt khó xử, quả nhiên không hề truy vấn, yên lặng đi phía sau hắn rời cung.
Về tới Trần phủ, bầu trời đã sáng rõ.
Hắn một đêm chưa ngủ, giờ phút này trở về nhà, ngã đầu xuống giường liền ngủ, lại luôn là ngủ không an ổn, mơ hồ tỉnh lại hết lần này đến lần khác, một giấc mộng đan xen một giấc mộng, kéo dài bất tận. Hắn cắn răng mơ mơ màng màng mộng sau một lúc lâu. Trong mông lung có người nhẹ nhàng đưa tay sờ lên trán hắn xem xét.
Hắn mở mắt ra, một nữ tử thanh tú ngồi ở trước giường, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nhìn xuống dưới, nàng kia bụng hơi hơi nhô lên, tựa hồ là đang mang thai. Thấy hắn tỉnh lại, nữ tử nhẹ giọng nói: "Lão gia tới giờ uống thuốc rồi."
Trần Tắc Minh ngồi dậy, thấp giọng nói: "Giờ nào."
Nàng kia nói: "Gần buổi trưa, lão gia vẫn luôn ngủ như vậy, kêu cũng không tỉnh." Nói vẫy tay, thị nữ bên cạnh bưng khay bạc tiến lên, nữ tử đem chén dược phía trên cầm xuống, đưa đến bên miệng thổi một thổi. Nữ tử này là tiểu thiếp hắn nạp mấy năm trước, tên gọi Thanh Thanh, hiện giờ đã mang thai trong người. Vì một số lí do, Thanh Thanh cũng rất ít khi ra ngoài. Người ngoài tuy rằng biết có một người như vậy, nhưng rất ít người có thể nhìn thấy qua mặt Thanh Thanh.
"Buổi trưa?" Trần Tắc Minh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài quả nhiên là mặt trời đã lên cao, lâm triều sớm tan. Hắn đỡ đầu, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, tựa hồ rót một đầu hồ dán, nghĩ đến sự tình liền mơ hồ đau.
Sau trận Triều Hoa môn, hắn vẫn luôn bệnh tình quấn thân suốt ngày không biết vị trí. Mỗi ngày một chén lại một chén thuốc mà uống, cả ngày lẫn đêm mà nằm trên giường, những chuyện cục diện chính trị thay đổi như sóng to gió lớn đó tựa hồ đều bị cách ở bên ngoài tường cao cửa viện. Như vậy mơ màng hồ đồ khiến cho hắn kinh hoảng cùng đau khổ không ít.
Tuy nhiên có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm hắn luôn là sẽ bừng tỉnh, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy đều là bóng đêm thâm trầm bên ngoài phòng. Những đêm khuya cô độc trong bóng tối quỷ mị kích động, nức nở không dứt, cũng không biết có bao nhiêu linh hồn anh hùng không thể nhắm mắt.
Hắn mơ hồ hiểu tại sao những chén thuốc chính mình uống này rõ ràng là được danh y kê ra, nhưng lại luôn không hiệu quả? Rất nhiều thời điểm, thanh tỉnh dữ dội thống khổ, có thể hồ đồ cũng là một kiểu hạnh phúc. Những món nợ thực sự phải đối mặt, đó là sự nặng nề mà hắn không thể chịu đựng nỗi.
Nhưng mà hắn vẫn là bị thức tỉnh.
Đêm qua vào cung chồng đầu tiên hắn nhìn đến là báo cáo tiền tuyến, một chồng khác là tấu chương chúng thần tham tấu hắn.
Khi xem chiến báo hắn theo bản năng nhiệt huyết sôi trào nhưng lại kinh hãi đến phát run. Lại mở một tấu chương khác, loại nóng lạnh Cửu Trọng Thiên rốt cuộc hóa thành cảm giác ớn lạnh như thân ở động băng.
Chữ viết phía trên kia thực sự có chút quen. Trần phủ còn tàn lưu một ít danh mục quà tặng, đều là ở thời điểm hắn đắc thế mọi người đều bám lấy hắn đưa qua, nếu lấy so sánh từng cái một, rất nhiều bút tích đều sẽ tương đồng. Rốt cuộc có bao nhiêu người muốn chính mình chết đâu, Trần Tắc Minh cũng không sợ hãi cái chết, hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy không muốn xem đến, so với xem mấy thứ này, hắn vẫn là thà rằng về nhà nằm như vậy.
Thức như vậy một đêm, trở lại Trần phủ ngủ một chút, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, sau khi thanh tỉnh một lúc lâu, rốt cuộc trì độn mà nghĩ ra một vấn đề quan trọng, Tiêu Định lấy mấy thứ này cho hắn xem là có dụng ý gì?
Hắn mơ hồ nghĩ đến một khả năng, nhưng trái lo phải nghĩ lại cảm thấy khó có thể tin.
Thanh Thanh nhìn hắn bồn chồn bất an, cho lui thị nữ, lên tiếng dò hỏi.
Trần Tắc Minh đầy nghi ngờ, vừa nghe nàng hỏi như vậy, thế nhưng buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ hắn muốn...... Cho ta xuất chinh?!"
Lời vừa nói ra, hắn đã bị lời nói của chính mình dọa sợ, sau một lúc lâu không thể cử động.
Xuất chinh? Lên chiến trường?
...... Hắn gần như đã quên chuyện này.
Hắn đã chìm đắm ở trong âm mưu quan trường quá lâu, tầm mắt sớm đã vẩn đục, đã không rõ đúng sai, nhìn không rõ phương hướng, không biết khi nào quên mất mục tiêu lúc trước chính mình từng tâm tâm niệm niệm. Hắn vùng vẫy trong dòng sông tăm tối của bản chất con người, nhiều lần sinh tử, kết quả cuối cùng bất quá là người thua làm giặc, còn lại bất quá là tư cách kéo dài chút hơi tàn. Thảm bại như vậy nhuệ khí của hắn đã bị mài mòn, tựa như cái xác không hồn, như thế nào sẽ nhớ rõ những vinh quang trong quá khứ đó đâu.
Nhưng giờ phút này cái ý niệm này làm hắn một lần nữa nhớ ra hết thảy.
Sự trằn trọc kiên trì chiến đấu, sự giảo hoạt chớp lấy thời cơ dụ địch, trảm địch đao hạ ngoan tuyệt, đánh bại đối thủ khoái ý......
Hắn bắt đầu là từ chiến trường và nhờ đó dương danh thiên hạ, rồi từng bước từng bước đi lên đỉnh cao. Chiến trường với hắn mà nói, dù cho mạng sống tuyên thệ cùng cỏ rác, sinh tử ở trong sớm chiều, nhưng đó là nơi làm hắn thống khoái nhất, cũng là nơi tự do và công bằng nhất trong thiên hạ.
...... Có thể quay lại? Thật có thể quay lại?
Hắn thở hồng hộc, không dám nhúc nhích, lo sợ một hành động rất nhỏ sẽ liền đánh vỡ một chút ảo giác tốt đẹp này.
Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn, không rõ nguyên do.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những chổ sáng càng thêm sáng ngờ, những chổ tối lại càng thêm tối tăm.
Một ngày sau, trong triều truyền ra chỉ thị.
Trong thủ dụ, tân soái nhậm chức chủ soái thủ thành chủ tên là Đoạn Kỳ Nghĩa. Điện Tiền Tư không rõ danh tánh chỉ biết trước đây là Đô Ngu Hầu, từng là thủ hạ của Nghiêm Thanh, cùng Hung nô giao chiến nhiều lần. Dù như thế nào chức vị này cũng không nên đến phiên hắn, nhưng giờ phút này trong kinh tướng lãnh vô cùng thiếu hụt, thởi điểm này bất quá là quan tướng từ ngũ phẩm đã là ứng cử viên thích hợp nhất để lựa chọn.
Đồng thời Dương Như Khâm bị bí mật phái ra khỏi thành, cùng Cần Vương chư quân hội hợp. Cùng lúc đó, vài ngày sau Tư Lễ Giám mới nhậm chức đề đốc thái giám bị cách chức vì phạm phải việc nhỏ xúc phạm thiên nhan, bị bỏ cũ thay mới điều tra.
Đối phương có lẽ đã rời đi từ trắc điện, hiểu rõ điều này làm cổ trọc khí không thể giải thích được trong lồng ngực Trần Tắc Minh rốt cuộc có thể tản ra chút, trong đầu cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp đón chính là một hoạn quan trẻ cuổi của Tư Lễ Giám, tên gọi Tào Thần Dư. Khi Tiêu Cẩn còn tại vị, người này là Tư Lễ Giám thái giám tùy đường, thường xuyên đi theo phía sau thánh giá. Đã từng gặp Trần Tắc Minh rất nhiều lần, hai người coi như khá thân thiết.
Dù cho Trần Tắc Minh lúc này thất thế, nhưng hiếm thấy thái độ của Tào Thần Dư vẫn là khiêm tốn như trước, cũng không thay đổi gì nhiều. Trần Tắc Minh trong lòng cảm động, hai người hàn huyên vài câu, khi ngồi xuống ghế, Tào Thần Dư liền cho người pha trà. Trần Tắc Minh cũng không biết tiểu hoạn quan từng bị Tiêu Cẩn bắn mũi tên kia là con nuôi Tào Thần Dư, Tào Thần Dư bởi vì việc này trong lòng đối Trần Tắc Minh vẫn luôn có chút hảo cảm, dù cho hắn thất thế, cũng hoàn toàn không bỏ đá xuống giếng. Mà giờ phút này Tào Thần Dư thân phận càng là nay đã khác xưa, đã được Tiêu Định đề bạt làm thái giám đề đốc Tư Lễ Giám. Trần Tắc Minh bị phong tỏa tin tức, cũng không biết được, cho đến khi thấy người khác đối với hắn thái độ cực kỳ cung kính, mới hậu tri hậu giác đoán ra.
Ngay sau đó có cung nhân bê tới hai chồng tấu chương, đưa đến trước mặt Trần Tắc Minh.
Trần Tắc Minh nhìn văn cuốn trước mặt chỉ cảm thấy khó hiểu, Tào Thần Dư nói: "Đây là vạn tuế chỉ định thỉnh tướng quân xem qua."
Hai từ tướng quân nói ra tới, Trần Tắc Minh lộ ra vẻ cười khổ.
Tào Thần Dư nhẹ giọng nói, "Tướng quân vẫn là nhìn một chút đi, trước mặt vạn tuế cũng hảo báo cáo kết quả công việc a." Ngữ ý của hắn hàm hồ, vẫn chưa nói là kêu ai hảo báo cáo kết quả công việc. Nghĩ đến là chỉ chính hắn cũng là ám chỉ Trần Tắc Minh không cần nghĩ đến việc vọng tưởng lừa dối.
Trần Tắc Minh cũng không muốn làm khó người khác, chỉ nhìn hai chồng tấu chương kia do dự một lát, liền tiện tay cầm một cái. Tiêu Định đã triệu hắn vào cung, lại điểm danh bọn họ bảo làm hắn xem, bất quá là không thể tránh được. Nhìn một cái thì đã sao.
Tào Thần Dư nhìn thấy phất tay, các hoạn quan theo hắn rời khỏi, trở tay đóng cửa lại.
Trần Tắc Minh trong tai nghe được tiếng tia chớp xuyên qua, nhưng ánh mắt không có cách nào dời đi chổ khác.
Trên thực tế, ngay từ khi nhìn đến câu đầu tiên, toàn thân hắn đã trở nên cứng ngắc. Trên mặt kia viết "Hung nô có ít thương vong, đại quân suốt đêm vượt qua Mẫn Giang, mã bất đình đề* thẳng đến kinh thành".
*Mã bất đình đề: Đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Trần Tắc Minh tay cầm sổ con không thể động đậy. Hai mắt giống bị dính liền với những dòng chữ kia, không tự chủ được mà đọc từng một chữ một. Tiếng tim đập giống như nổi trống, ở bên tai hắn từng tiếng như là muốn gõ tới xuất huyết. Sau khi đọc xong một cuốn trên tay, sắc mặt hắn đã xám trắng như tờ giấy, đờ đẫn ngồi ở tại chỗ. Ngây người một lúc lâu, đột nhiên lại giơ tay, cầm lấy một cuốn phía dưới, tiếp tục mở ra xem.
Ánh nến nhảy nhót, quang ảnh giao nhau, chiếu một bên khuôn mặt hiện bệnh trạng rõ ràng của hắn.
Nhưng hắn lại không biết mệt mỏi, chỉ là nhìn chằm chằm từ đầu sổ con từng hàng quét đi xuống, giống như chết đói lại giống hoảng sợ khó khăn.
Một chồng tấu chương này cũng không cao, không bao lâu hắn liền xem xong hết, sau đó hiện ra vẻ mặt hoang mang nghi hoặc, không biết làm sao sửng sốt một lúc lâu, lại giơ tay đi lấy một chồng khác.
Khi phong này mở ra, Trần Tắc Minh bỗng nhiên cả kinh, tay suýt nữa đem tấu chương kia ném đi ra ngoài.
Cách một hồi, rốt cuộc chần chờ mở ra, càng xem sắc mặt càng khó coi, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hắn xem mấy quyển, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, ngực buồn nôn, đứng dậy liền muốn ra cửa.
Một người cung nhân ngăn hắn lại "Đại nhân, Tào công công phân phó, thỉnh đại nhân sau khi xem xong hãy ngủ lại đây, ban đêm sương dày, không nên đi bộ ở trong cung."
Trần Tắc Minh nhìn cung nữ kia một hồi, một lát sau suy sụp lui về ngồi trên ghế.
Giờ phút này Tiêu Định cũng vẫn chưa đi vào giấc ngủ.
Hắn triệu Trần Tắc Minh vào cung, vốn là muốn tận mắt nhìn thấy y, nhưng lúc nhìn thấy đối phương đứng dưới bậc thềm, Tiêu Định đột nhiên thay đổi chủ ý. Điều này không có nghĩa là hắn không quan tâm đến tiến trình của sự việc, ngay sau đó, hắn chờ Tào Thần Dư tới hồi âm.
Tào Thần Dư nói, Trần tướng quân suốt đêm không ngủ, vẫn luôn ngồi ở trên ghế phát ngốc.
Tiêu Định "Ân" một tiếng, cầm quân cờ ở trên bàn gõ một gõ. Hắn vốn dĩ tâm huyết dâng trào, tìm ra muộn cuốn kì phổ mà trước đây hắn trân quý, muốn chiếu theo dàng ra, không biết vì cái gì hôm nay phổ này lại đánh đến cực chậm, tựa hồ luôn có sự tình gì phân tâm loạn thần.
Tào Thần Dư khoanh tay đợi một lúc lâu, Tiêu Định lại nghĩ tới chuyện: "Đệm chăn có gửi tới không?" Tào Thần Dư vội nói: "Đã gửi." Tiêu Định gật đầu. Tào Thần Dư nói: "Nhưng Trần tướng quân chỉ sợ không có tâm trạng đi vào giấc ngủ......" Tiêu Định thất thần nói: "Để sau rồi nói."
Tào Thần Dư nhìn trộm Thánh Thượng: "Vạn tuế, lúc này có phải hay không nên tìm người tới khuyên bảo Trần tướng quân? Tỷ như nói...... Dương đại nhân?" Tiêu Định tựa hồ như tai điếc không nghe thấy, sau một lúc lâu không đáp.
Tào Thần Dư thử nói: "Nô tài liền tìm người ra cung?"
Tiêu Định ngẩng đầu lên, cười một cái, "Tào công công tựa hồ rất quan tâm đến chuyện này a."
Tào Thần Dư giật mình, không khỏi ngẩn người.
Tiêu Định chăm chú nhìn hắn một lát, đem tầm mắt chậm rãi dời đến bàn cờ, thu lại nụ cười có có chút lạnh nhạt trên khuôn mặt. Tào Thần Dư lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng xưng tội, "Nô tài đáng chết." Hắn thân là nội giám, thường xuyên xen mồm nói chuyện triều sự, nói chuyện lớn lại là muốn rơi đầu, nghĩ như vậy, cả người đổ ra mồ hôi lạnh.
Tiêu Định lại thả thêm vài quân cờ, lúc này mới mở miệng, "Sáng mai ngay khi cửa cung mở, gọi người đưa Trần tướng quân hồi phủ."
Tào Thần Dư nghe vạn tuế tựa hồ không có ý muốn truy cứu, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui về phía sau, đầy ngập nghi vấn nhưng một chữ cũng không dám nói. Đi đến nửa đường, giọng nói của Tiêu Định ở sau người thình lình vang lên, "Ngươi cùng Trần Tắc Minh rất quen thuộc?"
Tào Thần Dư trong đầu ong ong, trong lòng chùng xuống, vội vàng xoay người quỳ xuống, "Nô tài vẫn luôn ở Tư Lễ Giám phụng sự, cùng Trần tướng quân có duyện gặp mặt vài lần."
Tiêu Định cúi đầu nhìn kỹ hắn một lúc lâu, biểu tình dần dần lãnh đạm âm trầm, ánh mắt lộ ra hồ nghi, Tào Thần Dư kinh sợ.
Đến rạng sáng, Trần Tắc Minh bừng tỉnh bởi thanh âm mở cửa. Người tới là Tào Thần Dư, hắn cũng hoàn toàn không cùng Trần Tắc Minh nhiều lời, chỉ nói cửa cung đã mở, trước khi vạn tuế thượng triều dặn dò hắn an bài đưa Trần tướng quân hồi phủ.
Trần Tắc Minh cúi đầu không nói.
Hắn rốt cuộc không có xem hết chồng sổ con kia, kỳ thật cho dù không xem hết, hắn cũng biết bên trong tấu chương đó viết cái gì, hắn ngẩng đầu nói: "Tào công công, vạn tuế triệu ta vào cung chỉ là vì xem những cái sổ con này?"
Tào Thần Dư cười khổ nói: "Ai, ta là thật không biết, tướng quân cũng đừng truy vấn ta."
Trần Tắc Minh thấy hắn vẻ mặt khó xử, quả nhiên không hề truy vấn, yên lặng đi phía sau hắn rời cung.
Về tới Trần phủ, bầu trời đã sáng rõ.
Hắn một đêm chưa ngủ, giờ phút này trở về nhà, ngã đầu xuống giường liền ngủ, lại luôn là ngủ không an ổn, mơ hồ tỉnh lại hết lần này đến lần khác, một giấc mộng đan xen một giấc mộng, kéo dài bất tận. Hắn cắn răng mơ mơ màng màng mộng sau một lúc lâu. Trong mông lung có người nhẹ nhàng đưa tay sờ lên trán hắn xem xét.
Hắn mở mắt ra, một nữ tử thanh tú ngồi ở trước giường, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, nhìn xuống dưới, nàng kia bụng hơi hơi nhô lên, tựa hồ là đang mang thai. Thấy hắn tỉnh lại, nữ tử nhẹ giọng nói: "Lão gia tới giờ uống thuốc rồi."
Trần Tắc Minh ngồi dậy, thấp giọng nói: "Giờ nào."
Nàng kia nói: "Gần buổi trưa, lão gia vẫn luôn ngủ như vậy, kêu cũng không tỉnh." Nói vẫy tay, thị nữ bên cạnh bưng khay bạc tiến lên, nữ tử đem chén dược phía trên cầm xuống, đưa đến bên miệng thổi một thổi. Nữ tử này là tiểu thiếp hắn nạp mấy năm trước, tên gọi Thanh Thanh, hiện giờ đã mang thai trong người. Vì một số lí do, Thanh Thanh cũng rất ít khi ra ngoài. Người ngoài tuy rằng biết có một người như vậy, nhưng rất ít người có thể nhìn thấy qua mặt Thanh Thanh.
"Buổi trưa?" Trần Tắc Minh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài quả nhiên là mặt trời đã lên cao, lâm triều sớm tan. Hắn đỡ đầu, chỉ cảm thấy trong đầu choáng váng, tựa hồ rót một đầu hồ dán, nghĩ đến sự tình liền mơ hồ đau.
Sau trận Triều Hoa môn, hắn vẫn luôn bệnh tình quấn thân suốt ngày không biết vị trí. Mỗi ngày một chén lại một chén thuốc mà uống, cả ngày lẫn đêm mà nằm trên giường, những chuyện cục diện chính trị thay đổi như sóng to gió lớn đó tựa hồ đều bị cách ở bên ngoài tường cao cửa viện. Như vậy mơ màng hồ đồ khiến cho hắn kinh hoảng cùng đau khổ không ít.
Tuy nhiên có lẽ vì ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm hắn luôn là sẽ bừng tỉnh, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy đều là bóng đêm thâm trầm bên ngoài phòng. Những đêm khuya cô độc trong bóng tối quỷ mị kích động, nức nở không dứt, cũng không biết có bao nhiêu linh hồn anh hùng không thể nhắm mắt.
Hắn mơ hồ hiểu tại sao những chén thuốc chính mình uống này rõ ràng là được danh y kê ra, nhưng lại luôn không hiệu quả? Rất nhiều thời điểm, thanh tỉnh dữ dội thống khổ, có thể hồ đồ cũng là một kiểu hạnh phúc. Những món nợ thực sự phải đối mặt, đó là sự nặng nề mà hắn không thể chịu đựng nỗi.
Nhưng mà hắn vẫn là bị thức tỉnh.
Đêm qua vào cung chồng đầu tiên hắn nhìn đến là báo cáo tiền tuyến, một chồng khác là tấu chương chúng thần tham tấu hắn.
Khi xem chiến báo hắn theo bản năng nhiệt huyết sôi trào nhưng lại kinh hãi đến phát run. Lại mở một tấu chương khác, loại nóng lạnh Cửu Trọng Thiên rốt cuộc hóa thành cảm giác ớn lạnh như thân ở động băng.
Chữ viết phía trên kia thực sự có chút quen. Trần phủ còn tàn lưu một ít danh mục quà tặng, đều là ở thời điểm hắn đắc thế mọi người đều bám lấy hắn đưa qua, nếu lấy so sánh từng cái một, rất nhiều bút tích đều sẽ tương đồng. Rốt cuộc có bao nhiêu người muốn chính mình chết đâu, Trần Tắc Minh cũng không sợ hãi cái chết, hắn chỉ là theo bản năng cảm thấy không muốn xem đến, so với xem mấy thứ này, hắn vẫn là thà rằng về nhà nằm như vậy.
Thức như vậy một đêm, trở lại Trần phủ ngủ một chút, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn, sau khi thanh tỉnh một lúc lâu, rốt cuộc trì độn mà nghĩ ra một vấn đề quan trọng, Tiêu Định lấy mấy thứ này cho hắn xem là có dụng ý gì?
Hắn mơ hồ nghĩ đến một khả năng, nhưng trái lo phải nghĩ lại cảm thấy khó có thể tin.
Thanh Thanh nhìn hắn bồn chồn bất an, cho lui thị nữ, lên tiếng dò hỏi.
Trần Tắc Minh đầy nghi ngờ, vừa nghe nàng hỏi như vậy, thế nhưng buột miệng thốt ra: "Chẳng lẽ hắn muốn...... Cho ta xuất chinh?!"
Lời vừa nói ra, hắn đã bị lời nói của chính mình dọa sợ, sau một lúc lâu không thể cử động.
Xuất chinh? Lên chiến trường?
...... Hắn gần như đã quên chuyện này.
Hắn đã chìm đắm ở trong âm mưu quan trường quá lâu, tầm mắt sớm đã vẩn đục, đã không rõ đúng sai, nhìn không rõ phương hướng, không biết khi nào quên mất mục tiêu lúc trước chính mình từng tâm tâm niệm niệm. Hắn vùng vẫy trong dòng sông tăm tối của bản chất con người, nhiều lần sinh tử, kết quả cuối cùng bất quá là người thua làm giặc, còn lại bất quá là tư cách kéo dài chút hơi tàn. Thảm bại như vậy nhuệ khí của hắn đã bị mài mòn, tựa như cái xác không hồn, như thế nào sẽ nhớ rõ những vinh quang trong quá khứ đó đâu.
Nhưng giờ phút này cái ý niệm này làm hắn một lần nữa nhớ ra hết thảy.
Sự trằn trọc kiên trì chiến đấu, sự giảo hoạt chớp lấy thời cơ dụ địch, trảm địch đao hạ ngoan tuyệt, đánh bại đối thủ khoái ý......
Hắn bắt đầu là từ chiến trường và nhờ đó dương danh thiên hạ, rồi từng bước từng bước đi lên đỉnh cao. Chiến trường với hắn mà nói, dù cho mạng sống tuyên thệ cùng cỏ rác, sinh tử ở trong sớm chiều, nhưng đó là nơi làm hắn thống khoái nhất, cũng là nơi tự do và công bằng nhất trong thiên hạ.
...... Có thể quay lại? Thật có thể quay lại?
Hắn thở hồng hộc, không dám nhúc nhích, lo sợ một hành động rất nhỏ sẽ liền đánh vỡ một chút ảo giác tốt đẹp này.
Thanh Thanh nghi hoặc nhìn hắn, không rõ nguyên do.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, những chổ sáng càng thêm sáng ngờ, những chổ tối lại càng thêm tối tăm.
Một ngày sau, trong triều truyền ra chỉ thị.
Trong thủ dụ, tân soái nhậm chức chủ soái thủ thành chủ tên là Đoạn Kỳ Nghĩa. Điện Tiền Tư không rõ danh tánh chỉ biết trước đây là Đô Ngu Hầu, từng là thủ hạ của Nghiêm Thanh, cùng Hung nô giao chiến nhiều lần. Dù như thế nào chức vị này cũng không nên đến phiên hắn, nhưng giờ phút này trong kinh tướng lãnh vô cùng thiếu hụt, thởi điểm này bất quá là quan tướng từ ngũ phẩm đã là ứng cử viên thích hợp nhất để lựa chọn.
Đồng thời Dương Như Khâm bị bí mật phái ra khỏi thành, cùng Cần Vương chư quân hội hợp. Cùng lúc đó, vài ngày sau Tư Lễ Giám mới nhậm chức đề đốc thái giám bị cách chức vì phạm phải việc nhỏ xúc phạm thiên nhan, bị bỏ cũ thay mới điều tra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất