Chương 99
Lần này cuộc nói chuyện kết thúc theo một hướng mà Trần Tắc Minh chưa bao giờ nghĩ đến.
Sau khi hắn rời đi, Tiêu Định lập tức thêm một phong thưởng đưa vào quân doanh. Cơ hồ là Trần Tắc Minh chân trước vào cửa, sau lưng ban thưởng liền tới rồi. Có một người khác cùng đến với phần thưởng, một người vệ sĩ thiếu niên. Ở trong thánh chỉ Tiêu Định nói người này cung mã cực tinh, võ nghệ siêu quần, đặc ban thưởng Trần Tắc Minh làm cận vệ hộ thân.
Thiếu niên này tên gọi Lộ Tòng Vân, tuổi không lớn, cũng đã bát phẩm công danh trong người. Trần Tắc Minh nhìn kỹ, người này thân hình mạnh mẽ, tướng mạo mơ hồ có chút quen mắt, tựa hồ chính là người bắn chết Bàng Đại Dũng ngày hôm đó ở Triều Hoa môn. Nhớ lại ngày hôm đó, Trần Tắc Minh cũng không thể xác định mũi tên kia vốn dĩ mục đích có phải hay không giữa lưng chính mình, nghĩ khó tránh khỏi có chút xa cách, nhưng ý tứ của Tiêu Định hắn cũng không thể kháng chỉ, chỉ phải đem người này thu vào dưới trướng, cho hắn làm thân binh đầu mục.
Sau một vài ngày, Trần Tắc Minh phát giác Lộ Tòng Vân này vững vàng giỏi giang, xử sự đại khí, là một nhân tài khó có được, chỉ làm thân binh thực sự có chút ủy khuất, nên đề bạt hắn làm thiên tướng, Lộ Tòng Vân kia cư nhiên không chịu, nói vạn tuế muốn hắn tới đó là bảo hộ điện soái, không thể không tuân theo lệnh.
Trần Tắc Minh nghe xong lời này cũng không trả lời, đem hắn giữ lại.
Lộ Tòng Vân chắp tay nói lời cảm tạ.
Trần Tắc Minh định liệu Tiêu Định là đối chính mình vẫn là không yên tâm mới như vậy đem một cái đinh đặt ở bên cạnh chính mình, tuy rằng Tòng Vân xử xự với hắn rất thủ lễ, nhưng rốt cuộc có chút lãnh đạm, chỉ là gật đầu, ý bảo hắn lui ra. Sau đó quân vụ quấn thân túi bụi, đảo mắt liền quên mất người này.
Đợi hết thảy an bài thỏa đáng, chúng tướng lui ra, Trần Tắc Minh ra ngoài, nhìn đến Lộ Tòng Vân cầm thương canh giữ ở ngoài trướng, không khỏi kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngươi đương trị sao?"
Lộ Tòng Vân nói: "Hạ quan có việc bẩm báo tướng quân, liền đổi phiên với sư huynh làm nhiệm vụ."
Trần Tắc Minh trong lòng kỳ quái, dẫn hắn vào trong đi đến nửa đường: "Là chuyện gì?"
Lộ Tòng Vân quỳ một gối ngã xuống đất, ngẩng đầu nói: "Tướng quân không nhớ rõ hạ quan?"
Trần Tắc Minh sửng sốt, Lộ Tòng Vân kia cười rộ lên, "...... Kính Vương điện hạ sai hạ quan tới chào hỏi tướng quân an."
Trần Tắc Minh lúc này mới đột nhiên nhận ra.
Lúc trước khi tới đưa tiễn Kính Vương, có vị kính trang thiếu niên vẫn luôn ở bên đường chờ đợi, nói vậy chính là hắn. Lúc sau chính mình cũng là nhìn theo hai người rời đi. Chỉ là sự tình đã qua lâu như vậy, Lộ Tòng Vân lại so lúc ấy cao lớn không ít, trong lúc nhất thời không nhìn ra được.
Nghĩ đến Kính Vương, Trần Tắc Minh trong lòng nóng lên, nhịn không được hạ tòa đỡ Lộ Tòng Vân đứng dậy, nói: "Kính Vương hiện giờ thế nào?"
Lộ Tòng Vân nói, "Kính Vương hiện giờ lại là Thái Tử, điện hạ cảm ơn tướng quân ân đức từng giúp đỡ, Thái Tử nói bất cứ lúc nào, điện hạ cũng sẽ tận lực bảo hộ tướng quân." Trần Tắc Minh hơi sửng sốt, cũng không nói chuyện, chỉ là cười một cái. Lộ Tòng Vân thấy hắn không đáp, hơi có chút áy náy nói: "Lúc trước vạn tuế phục hồi kế hoạch, điện hạ cũng là biết đến, cũng phái hạ quan tiến đến, việc này......"
Trần Tắc Minh xua tay, ý bảo hắn không cần nói tiếp.
Lộ Tòng Vân nhìn ra hắn ủ rũ, không khỏi chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Hạ quan lần này tới, là chính mình yêu cầu, đều không phải là ý tứ của vạn tuế." Trần Tắc Minh nhịn không được mở mắt ra, Lộ Tòng Vân nói: "Hạ quan từ nhỏ ngưỡng mộ tướng quân anh hùng, hiện giờ quốc nạn vào đầu, nguyện đi theo bên cạnh tướng quân, góp chút sức lực."
Trần Tắc Minh trong lòng rất tò mò, nếu không phải vì giám thị chính mình, Tiêu Định vì cái gì như vậy gióng trống khua chiêng tặng Lộ Tòng Vân cho mình, hắn suy nghĩ một chút, nếu có thể hiểu, "Ngươi bắn cung tiễn có thể cách xa bao nhiêu bước, thì chính xác?"
Lộ Tòng Vân khom người chắp tay, "Ngày hôm đó, nếu tướng quân không né tránh, mũi tên kia sẽ xuyên từ khe hở dưới nách tướng quân đâm vào ngực Bàng Đại Dũng."
Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn hắn một lát, thấy Lộ Tòng Vân dù cho nói như thế, trên mặt cũng cũng không đắc sắc, trong lúc nhất thời tâm tư trăm chuyển, cuối cùng chỉ là thở dài: "...... Thật là thiếu niên thần bắn."
Tiêu Định ở trong triều nghị phủ định đề nghị nam tuần.
Giờ phút này bá tánh trong kinh thành, những người có thể trốn đã sớm trốn trước khi người Hung Nô đuổi tới, những người không thể trốn thường thường đều là tham niệm cố thổ, hoặc là vô lực rời khỏi nơi đây, trong đó có người dân bình thường, có quan chức.
Trong thành ban đầu cư dân vốn dĩ gần trăm vạn, hiện giờ người đi bảy tám phần, khắp nơi đều là nhà trống. Đi trên đường phố hồi lâu cũng không gặp được một người, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, cửa lớn đều đóng chặt, ngày xưa phồn hoa bao nhiêu càng làm giờ phút này tiêu điều bấy nhiêu.
Cũng chính bởi vì vậy, trong kinh lương thảo còn lại mới có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Tiêu Cẩn khi viễn chinh mang đi đại bộ phận lương thực của kinh thành. Mặc dù các quan viên có liên quan không ngừng điều vận từ kênh đào, nhưng đưa đến kinh thành hạt thóc cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ tiêu hao hằng ngày, trong lúc nhất thời giá gạo tăng vọt, bá tánh kêu khổ không ngừng. Ai cũng không nghĩ rằng ngay sau đó, mang theo tiếng động lưỡi mác theo gió liền thổi tới nơi này, bá tánh dìu già dắt trẻ sôi nổi bỏ chạy, nhưng điều này lại làm dịu xuống tình hình ở kinh thành.
Nhưng mà Hung nô vây thành cũng làm gián đoạn giao thông đường thủy, từ nay về sau sẽ không lại có lương thảo vật chất vận chuyển vào, bằng này đó lương thực dự trữ có thể duy trì tới khi nào, ai cũng không biết.
Tiêu Định sai người kiểm số lượng trong các kho thóc tồn lưu bên trong thành, cũng sai quan viên thiết lập nha môn mở các trạm phát cháo, trong lúc nhất thời ở trong thành nhân tâm an ổn, những lời đồn vô cớ dựng lên lúc trước, dưới sự bảo vệ bình tĩnh vững chắc của Trần Tắc Minh cũng dần dần tan đi.
Nhưng mà Tiêu Định trong lòng tràn ngập lo âu.
Lương thảo đã bắt đầu báo nguy, mà mật thám phái ra đi không một người nào có hồi âm. Nhiều người trong số họ nhất định đã chết ở dọc đường, liệu có người nào có thể tới được doanh trại viện quân hay không, vẫn không thể biết được.
Ở trên triều nghị, mọi người bắt đầu không có việc gì để nói. Bọn quan viên trong lòng chú ý chỉ là vòng vây ngoài thành có thể phá được hay không? Khi nào phá? Nhưng mà trước mắt ai cũng không thể cho ra câu trả lời. Ở trên đan bệ (bệ của nhà vua ), sự trấn định tự nhiên của Tiêu Định cố nhiên có thể ổn định trường hợp này, nhưng đằng sau sự vững vàng đó, sự hoảng loạn trong lòng Tiêu Định lại không ai biết đến.
Chạng vạng ngày này, hai cổ kiệu nhỏ vội vàng chạy nhanh ở trên đường phố vắng vẻ. Phía sau cưỡi ngựa đuổi theo, bên cửa sổ tùy tùng đi theo, bức mành bị người ở bên trong hơi hơi nhấc lên.
Trừ bỏ tiếng bước chân của kiệu phu cùng tùy tùng đi theo, giờ phút này không trung chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Bọn họ đi về hướng cổng thành, đứng từ trên giữa thành có thể nhìn thấy người đi trên đường, sự yên lặng giờ phút này giống như chết chóc, mặc dù mặt trời còn chưa lặng xuống núi, nhưng ở trong hoàng hôn nhìn hai bên phòng ốc trống rỗng, sự thê lương đó khó có thể miêu tả bằng lời. Tùy tùng không ngừng nhìn xung quanh trước sau, rốt cuộc nghe được phía trước có âm thanh ồn ào náo động mơ hồ truyền đến, bọn họ lúc này mới tinh thần rung lên.
Tiến về phía trước, tiếng người dần lớn lên, đây là đã đến gần cổng thành.
Quả nhiên ngay sau đó có binh sĩ tới chắn, quát hỏi người tới là người nào.
Người trong cổ kiệu nhấc lên mành kiệu, một người thò đầu ra, cùng binh sĩ đối đáp vài câu, ngay sau đó một quan tướng vội vàng đi tới, thấy rõ người tới liên tục chắp tay, cũng bất chấp xem xét, chạy nhanh kêu binh sĩ nhường đường. Người trong kiệu phản thân trở lại trong kiệu, hai cổ kiệu lại trở lại như cũ, tiếp tục đi đến nơi đại tướng quân đang ở.
Giờ phút này các khu nhà trong kinh thành dường như không có người ở, quân đội chiếm dụng không ít phòng ốc, Trần Tắc Minh ở chính là một gian nhà tranh có sân, có hai gã thân binh đứng thủ trước cửa, trước cửa người đến người đi không ngừng, đều là những người hổ trợ nâng thân binh vừa ra khỏi trận địa.
Cỗ kiệu dừng ở trước cửa, thân binh quát hỏi.
Lúc này Lộ Tòng Vân nghe được thanh âm chạy tới, nhìn đến người bước xuống ở cổ kiệu thứ hai, không khỏi ngây người, đi tới phía trước vài bước, ngăn cản hai gã thủ vệ đang hỏi, đi tới phía trước quỳ xuống. Người nọ dìu hắn lên, thấp giọng hỏi hai câu, Lộ Tòng Vân liên tục gật đầu, đứng dậy cùng hắn đi vào, những người khác theo sát sau đó, hai gã thủ vệ nhìn đến ngây người, hai mặt nhìn nhau.
Tới trước cửa phòng, Lộ Tòng Vân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xoay người sang một bên mời người tới tiến vào.
Người nọ quay người lại, ý bảo mọi người ở ngoài chờ. Nhà này rất nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, mọi người đều dừng lại, chỉ Lộ Tòng Vân cùng người nọ đi vào.
Vào lúc này một trận chiến đấu kịch liệt vừa mới kết thúc không lâu, Lộ Tòng Vân nhẹ giọng nói: "Điện soái một đêm không ngủ, mới vừa rời chiến trường."
Người tới đứng ở bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn có một hộp đồ ăn, nhẹ nhàng duỗi tay mở ra, bên trong là một bát thuốc, vừa mở ra mùi thuốc xộc lên mũi, hắn nói: "Đây là thuốc gì?"
Lộ Tòng Vân cung kính đáp: "Là thuốc đau đầu, mỗi ngày Trần phủ đều sẽ phái người đưa lại đây. Hôm nay còn chưa kịp uống."
Người tới trầm mặc một lúc lâu.
Trước khi sụp xuống, ánh hoàng hôn rơi trên mặt đất, tựa hồ ai đó đã quét một tầng huyết sắc lên không trung. Đằng sau tầng ánh sáng mỏng manh màu đỏ, Trần Tắc Minh giáp trụ chưa cởi mà nhắm mắt nằm ngửa ở trên giường, mũ giáp đặt ở bên gối hắn, chăn bông mở ra một nữa che một nữa người, một nửa kia chưa mở ra lại bị hắn đè ở dưới thân. Khuôn mặt hắn tuấn lãng còn lưu lại vết máu, với ánh hoàng hôn đỏ rực này, thật là phù hợp. Đôi mi gắt gao nhăn lại, tựa hồ trong mộng cũng không giải được ưu sầu.
Người tới đến gần cúi đầu nhìn một hồi, trong phòng im ắng, ngay cả góc áo cũng không chút động đậy.
Lộ Tòng Vân nín thở chờ, người nọ đột nhiên quay đầu nói: "Mang trẫm đi lên trên thành lâu nhìn một cái."
Sau khi hắn rời đi, Tiêu Định lập tức thêm một phong thưởng đưa vào quân doanh. Cơ hồ là Trần Tắc Minh chân trước vào cửa, sau lưng ban thưởng liền tới rồi. Có một người khác cùng đến với phần thưởng, một người vệ sĩ thiếu niên. Ở trong thánh chỉ Tiêu Định nói người này cung mã cực tinh, võ nghệ siêu quần, đặc ban thưởng Trần Tắc Minh làm cận vệ hộ thân.
Thiếu niên này tên gọi Lộ Tòng Vân, tuổi không lớn, cũng đã bát phẩm công danh trong người. Trần Tắc Minh nhìn kỹ, người này thân hình mạnh mẽ, tướng mạo mơ hồ có chút quen mắt, tựa hồ chính là người bắn chết Bàng Đại Dũng ngày hôm đó ở Triều Hoa môn. Nhớ lại ngày hôm đó, Trần Tắc Minh cũng không thể xác định mũi tên kia vốn dĩ mục đích có phải hay không giữa lưng chính mình, nghĩ khó tránh khỏi có chút xa cách, nhưng ý tứ của Tiêu Định hắn cũng không thể kháng chỉ, chỉ phải đem người này thu vào dưới trướng, cho hắn làm thân binh đầu mục.
Sau một vài ngày, Trần Tắc Minh phát giác Lộ Tòng Vân này vững vàng giỏi giang, xử sự đại khí, là một nhân tài khó có được, chỉ làm thân binh thực sự có chút ủy khuất, nên đề bạt hắn làm thiên tướng, Lộ Tòng Vân kia cư nhiên không chịu, nói vạn tuế muốn hắn tới đó là bảo hộ điện soái, không thể không tuân theo lệnh.
Trần Tắc Minh nghe xong lời này cũng không trả lời, đem hắn giữ lại.
Lộ Tòng Vân chắp tay nói lời cảm tạ.
Trần Tắc Minh định liệu Tiêu Định là đối chính mình vẫn là không yên tâm mới như vậy đem một cái đinh đặt ở bên cạnh chính mình, tuy rằng Tòng Vân xử xự với hắn rất thủ lễ, nhưng rốt cuộc có chút lãnh đạm, chỉ là gật đầu, ý bảo hắn lui ra. Sau đó quân vụ quấn thân túi bụi, đảo mắt liền quên mất người này.
Đợi hết thảy an bài thỏa đáng, chúng tướng lui ra, Trần Tắc Minh ra ngoài, nhìn đến Lộ Tòng Vân cầm thương canh giữ ở ngoài trướng, không khỏi kinh ngạc nói: "Hôm nay là ngươi đương trị sao?"
Lộ Tòng Vân nói: "Hạ quan có việc bẩm báo tướng quân, liền đổi phiên với sư huynh làm nhiệm vụ."
Trần Tắc Minh trong lòng kỳ quái, dẫn hắn vào trong đi đến nửa đường: "Là chuyện gì?"
Lộ Tòng Vân quỳ một gối ngã xuống đất, ngẩng đầu nói: "Tướng quân không nhớ rõ hạ quan?"
Trần Tắc Minh sửng sốt, Lộ Tòng Vân kia cười rộ lên, "...... Kính Vương điện hạ sai hạ quan tới chào hỏi tướng quân an."
Trần Tắc Minh lúc này mới đột nhiên nhận ra.
Lúc trước khi tới đưa tiễn Kính Vương, có vị kính trang thiếu niên vẫn luôn ở bên đường chờ đợi, nói vậy chính là hắn. Lúc sau chính mình cũng là nhìn theo hai người rời đi. Chỉ là sự tình đã qua lâu như vậy, Lộ Tòng Vân lại so lúc ấy cao lớn không ít, trong lúc nhất thời không nhìn ra được.
Nghĩ đến Kính Vương, Trần Tắc Minh trong lòng nóng lên, nhịn không được hạ tòa đỡ Lộ Tòng Vân đứng dậy, nói: "Kính Vương hiện giờ thế nào?"
Lộ Tòng Vân nói, "Kính Vương hiện giờ lại là Thái Tử, điện hạ cảm ơn tướng quân ân đức từng giúp đỡ, Thái Tử nói bất cứ lúc nào, điện hạ cũng sẽ tận lực bảo hộ tướng quân." Trần Tắc Minh hơi sửng sốt, cũng không nói chuyện, chỉ là cười một cái. Lộ Tòng Vân thấy hắn không đáp, hơi có chút áy náy nói: "Lúc trước vạn tuế phục hồi kế hoạch, điện hạ cũng là biết đến, cũng phái hạ quan tiến đến, việc này......"
Trần Tắc Minh xua tay, ý bảo hắn không cần nói tiếp.
Lộ Tòng Vân nhìn ra hắn ủ rũ, không khỏi chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc nói: "Hạ quan lần này tới, là chính mình yêu cầu, đều không phải là ý tứ của vạn tuế." Trần Tắc Minh nhịn không được mở mắt ra, Lộ Tòng Vân nói: "Hạ quan từ nhỏ ngưỡng mộ tướng quân anh hùng, hiện giờ quốc nạn vào đầu, nguyện đi theo bên cạnh tướng quân, góp chút sức lực."
Trần Tắc Minh trong lòng rất tò mò, nếu không phải vì giám thị chính mình, Tiêu Định vì cái gì như vậy gióng trống khua chiêng tặng Lộ Tòng Vân cho mình, hắn suy nghĩ một chút, nếu có thể hiểu, "Ngươi bắn cung tiễn có thể cách xa bao nhiêu bước, thì chính xác?"
Lộ Tòng Vân khom người chắp tay, "Ngày hôm đó, nếu tướng quân không né tránh, mũi tên kia sẽ xuyên từ khe hở dưới nách tướng quân đâm vào ngực Bàng Đại Dũng."
Trần Tắc Minh ngưng mắt nhìn hắn một lát, thấy Lộ Tòng Vân dù cho nói như thế, trên mặt cũng cũng không đắc sắc, trong lúc nhất thời tâm tư trăm chuyển, cuối cùng chỉ là thở dài: "...... Thật là thiếu niên thần bắn."
Tiêu Định ở trong triều nghị phủ định đề nghị nam tuần.
Giờ phút này bá tánh trong kinh thành, những người có thể trốn đã sớm trốn trước khi người Hung Nô đuổi tới, những người không thể trốn thường thường đều là tham niệm cố thổ, hoặc là vô lực rời khỏi nơi đây, trong đó có người dân bình thường, có quan chức.
Trong thành ban đầu cư dân vốn dĩ gần trăm vạn, hiện giờ người đi bảy tám phần, khắp nơi đều là nhà trống. Đi trên đường phố hồi lâu cũng không gặp được một người, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, cửa lớn đều đóng chặt, ngày xưa phồn hoa bao nhiêu càng làm giờ phút này tiêu điều bấy nhiêu.
Cũng chính bởi vì vậy, trong kinh lương thảo còn lại mới có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Tiêu Cẩn khi viễn chinh mang đi đại bộ phận lương thực của kinh thành. Mặc dù các quan viên có liên quan không ngừng điều vận từ kênh đào, nhưng đưa đến kinh thành hạt thóc cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ tiêu hao hằng ngày, trong lúc nhất thời giá gạo tăng vọt, bá tánh kêu khổ không ngừng. Ai cũng không nghĩ rằng ngay sau đó, mang theo tiếng động lưỡi mác theo gió liền thổi tới nơi này, bá tánh dìu già dắt trẻ sôi nổi bỏ chạy, nhưng điều này lại làm dịu xuống tình hình ở kinh thành.
Nhưng mà Hung nô vây thành cũng làm gián đoạn giao thông đường thủy, từ nay về sau sẽ không lại có lương thảo vật chất vận chuyển vào, bằng này đó lương thực dự trữ có thể duy trì tới khi nào, ai cũng không biết.
Tiêu Định sai người kiểm số lượng trong các kho thóc tồn lưu bên trong thành, cũng sai quan viên thiết lập nha môn mở các trạm phát cháo, trong lúc nhất thời ở trong thành nhân tâm an ổn, những lời đồn vô cớ dựng lên lúc trước, dưới sự bảo vệ bình tĩnh vững chắc của Trần Tắc Minh cũng dần dần tan đi.
Nhưng mà Tiêu Định trong lòng tràn ngập lo âu.
Lương thảo đã bắt đầu báo nguy, mà mật thám phái ra đi không một người nào có hồi âm. Nhiều người trong số họ nhất định đã chết ở dọc đường, liệu có người nào có thể tới được doanh trại viện quân hay không, vẫn không thể biết được.
Ở trên triều nghị, mọi người bắt đầu không có việc gì để nói. Bọn quan viên trong lòng chú ý chỉ là vòng vây ngoài thành có thể phá được hay không? Khi nào phá? Nhưng mà trước mắt ai cũng không thể cho ra câu trả lời. Ở trên đan bệ (bệ của nhà vua ), sự trấn định tự nhiên của Tiêu Định cố nhiên có thể ổn định trường hợp này, nhưng đằng sau sự vững vàng đó, sự hoảng loạn trong lòng Tiêu Định lại không ai biết đến.
Chạng vạng ngày này, hai cổ kiệu nhỏ vội vàng chạy nhanh ở trên đường phố vắng vẻ. Phía sau cưỡi ngựa đuổi theo, bên cửa sổ tùy tùng đi theo, bức mành bị người ở bên trong hơi hơi nhấc lên.
Trừ bỏ tiếng bước chân của kiệu phu cùng tùy tùng đi theo, giờ phút này không trung chỉ còn lại tiếng gió vù vù.
Bọn họ đi về hướng cổng thành, đứng từ trên giữa thành có thể nhìn thấy người đi trên đường, sự yên lặng giờ phút này giống như chết chóc, mặc dù mặt trời còn chưa lặng xuống núi, nhưng ở trong hoàng hôn nhìn hai bên phòng ốc trống rỗng, sự thê lương đó khó có thể miêu tả bằng lời. Tùy tùng không ngừng nhìn xung quanh trước sau, rốt cuộc nghe được phía trước có âm thanh ồn ào náo động mơ hồ truyền đến, bọn họ lúc này mới tinh thần rung lên.
Tiến về phía trước, tiếng người dần lớn lên, đây là đã đến gần cổng thành.
Quả nhiên ngay sau đó có binh sĩ tới chắn, quát hỏi người tới là người nào.
Người trong cổ kiệu nhấc lên mành kiệu, một người thò đầu ra, cùng binh sĩ đối đáp vài câu, ngay sau đó một quan tướng vội vàng đi tới, thấy rõ người tới liên tục chắp tay, cũng bất chấp xem xét, chạy nhanh kêu binh sĩ nhường đường. Người trong kiệu phản thân trở lại trong kiệu, hai cổ kiệu lại trở lại như cũ, tiếp tục đi đến nơi đại tướng quân đang ở.
Giờ phút này các khu nhà trong kinh thành dường như không có người ở, quân đội chiếm dụng không ít phòng ốc, Trần Tắc Minh ở chính là một gian nhà tranh có sân, có hai gã thân binh đứng thủ trước cửa, trước cửa người đến người đi không ngừng, đều là những người hổ trợ nâng thân binh vừa ra khỏi trận địa.
Cỗ kiệu dừng ở trước cửa, thân binh quát hỏi.
Lúc này Lộ Tòng Vân nghe được thanh âm chạy tới, nhìn đến người bước xuống ở cổ kiệu thứ hai, không khỏi ngây người, đi tới phía trước vài bước, ngăn cản hai gã thủ vệ đang hỏi, đi tới phía trước quỳ xuống. Người nọ dìu hắn lên, thấp giọng hỏi hai câu, Lộ Tòng Vân liên tục gật đầu, đứng dậy cùng hắn đi vào, những người khác theo sát sau đó, hai gã thủ vệ nhìn đến ngây người, hai mặt nhìn nhau.
Tới trước cửa phòng, Lộ Tòng Vân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, xoay người sang một bên mời người tới tiến vào.
Người nọ quay người lại, ý bảo mọi người ở ngoài chờ. Nhà này rất nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, mọi người đều dừng lại, chỉ Lộ Tòng Vân cùng người nọ đi vào.
Vào lúc này một trận chiến đấu kịch liệt vừa mới kết thúc không lâu, Lộ Tòng Vân nhẹ giọng nói: "Điện soái một đêm không ngủ, mới vừa rời chiến trường."
Người tới đứng ở bên cạnh bàn, nhìn thấy trên bàn có một hộp đồ ăn, nhẹ nhàng duỗi tay mở ra, bên trong là một bát thuốc, vừa mở ra mùi thuốc xộc lên mũi, hắn nói: "Đây là thuốc gì?"
Lộ Tòng Vân cung kính đáp: "Là thuốc đau đầu, mỗi ngày Trần phủ đều sẽ phái người đưa lại đây. Hôm nay còn chưa kịp uống."
Người tới trầm mặc một lúc lâu.
Trước khi sụp xuống, ánh hoàng hôn rơi trên mặt đất, tựa hồ ai đó đã quét một tầng huyết sắc lên không trung. Đằng sau tầng ánh sáng mỏng manh màu đỏ, Trần Tắc Minh giáp trụ chưa cởi mà nhắm mắt nằm ngửa ở trên giường, mũ giáp đặt ở bên gối hắn, chăn bông mở ra một nữa che một nữa người, một nửa kia chưa mở ra lại bị hắn đè ở dưới thân. Khuôn mặt hắn tuấn lãng còn lưu lại vết máu, với ánh hoàng hôn đỏ rực này, thật là phù hợp. Đôi mi gắt gao nhăn lại, tựa hồ trong mộng cũng không giải được ưu sầu.
Người tới đến gần cúi đầu nhìn một hồi, trong phòng im ắng, ngay cả góc áo cũng không chút động đậy.
Lộ Tòng Vân nín thở chờ, người nọ đột nhiên quay đầu nói: "Mang trẫm đi lên trên thành lâu nhìn một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất