Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ

Chương 24: Ngoại Tình Dẫn Đến Tai Nạn

Trước Sau
Trong lòng Vệ Thanh Yến bỗng có chút mơ hồ.

Sao Thời Dục lại tỏ ra như họ đã rất quen thuộc?

Trước đó ở nghĩa địa, hắn là người đầu tiên đứng chắn trước mặt nàng, bây giờ lại làm ra những cử chỉ thân mật thế này.

Nàng nhớ rõ hắn vốn rất ghét sự tiếp cận của các tiểu thư quý tộc.

Chính vì vậy, khi nhìn thấy những bí mật ở trong gian phòng đó, nàng mới dám chắc rằng Thời Dục thực sự thích nam nhân.

Nhưng bây giờ, nàng lại là nữ tử!

Chẳng lẽ Thời Dục đã nhận ra nàng?

Tên hòa thượng béo cam đoan rằng, hắn đã đưa nàng rời khỏi Hoàng Sa Lĩnh trước khi đại quân của Dung vương đến.

Thời Dục chưa từng thấy xác nàng, làm sao có thể biết được nàng là nữ nhân.

Khi giả trang thành nam tử, ngoài việc che giấu yết hầu, nàng thậm chí còn khâu một thứ vào đũng quần, và theo ký ức của nàng, ngoài lần bị hắn hạ dược không hay biết, nàng luôn rất cảnh giác mỗi khi ngủ.

Tên hòa thượng béo, mặc dù thường tỏ ra không đáng tin và không mấy thành tâm với Phật tổ, nhưng đối xử với nàng lại thực sự tốt, liệu hắn có lừa dối nàng chăng?

Vệ Thanh Yến mặt lạnh quay đầu, ánh mắt dò xét nhìn Thời Dục, vừa định hỏi gì đó thì bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn.

Lạc Tùng Vân mặt tái nhợt, "Đau quá, Thành lang, bụng thiếp đau lắm..."

Máu từ dưới thân nàng ta bắt đầu chảy ra.

"Ta... ta đi gọi đại phu." Lạc Thành Châu cũng bị dọa đến sợ hãi, luống cuống xuống giường mặc quần áo.

"Con của ta... Thành lang... chàng đừng đi... ta sợ lắm..." Lạc Tùng Vân khóc lóc, cố gắng với tay giữ lấy hắn.

Lạc Thành Châu cũng đã hoảng loạn, loạng choạng bước ra khỏi phòng.

Đi đến cửa viện, hắn lại quay trở lại, dặn dò Lạc Tùng Vân, "Nàng cố chịu đựng, đừng kêu quá lớn, nếu bị phát hiện thì chúng ta đều xong, ta đi tìm đại phu ngay."

Hắn còn dặn dò tì nữ nhanh chóng giúp Lạc Tùng Vân mặc lại quần áo.

Nói xong, hắn chẳng quan tâm Lạc Tùng Vân phản ứng thế nào, liền quay đầu chạy ra ngoài.

Trong lòng vừa sợ, vừa giận.

Sợ rằng Lạc Tùng Vân sẽ chết, sợ rằng chuyện của họ bị phát hiện, và tức giận vì nàng ta đã mang thai còn dám quyến rũ hắn, gây ra chuyện rắc rối này.

Trên nóc nhà, Vệ Thanh Yến vỗ nhẹ vào cánh tay Thời Dục, nói không thành tiếng, "Gọi đại phu."

Thời Dục hiểu ý, lập tức biến mất trong bóng đêm.

Trong sân mà Lạc Tùng Vân ở tạm, vốn đã sắp xếp không ít nha hoàn và ma ma, nhưng khi Lạc Thành Châu đến, sợ bị người khác phát hiện chuyện của họ, hắn đã đuổi hết bọn họ đi xa.

Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người là Lạc Tùng Vân và tì nữ.

Vệ Thanh Yến bắn hai viên đá vào phòng, điểm huyệt ngủ của cả hai người.

Lạc Tùng Vân chưa mặc xong y phục, có thể dễ dàng nhận thấy trên người nàng ta không đeo bất kỳ vật gì có thể làm tín vật. Vệ Thanh Yến liền kiểm tra xem trên người nàng ta có vết bớt nào không.



Sau đó, nàng đánh thức tì nữ, "Đừng động đậy."

Tì nữ mở mắt, thấy một người mặc đồ đen đang cầm dao kề vào cổ mình, hai mắt nàng ta suýt nữa thì lại ngất đi.

Giọng Vệ Thanh Yến trầm thấp và khàn khàn, "Nếu ngươi thành thật trả lời ta, ta sẽ không giết ngươi, nhưng nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Diêm Vương ngay bây giờ. Hiểu thì gật đầu."

Tì nữ gật đầu như gà mổ thóc.

"Thân phận thật sự của Lạc Tùng Vân là gì?"

Tì nữ còn đang chần chừ thì Vệ Thanh Yến đã siết chặt dao hơn, khiến nàng ta sợ hãi nói ngay, "Là... là công chúa."

Công chúa?

Vệ Thanh Yến hơi nhíu đôi lông mày thanh tú.

Hoàng đế không tham sắc, hậu cung không có nhiều phi tần, hiện tại có năm vị công chúa, Đại công chúa và Nhị công chúa đã xuất giá, ba người còn lại đều đang sống trong cung, chưa từng nghe nói có công chúa nào khác.

Nhìn tuổi của Lạc Tùng Vân, nàng ta chắc khoảng hơn hai mươi, "Công chúa nào? Mẫu thân của nàng ta là ai?"

"Nô tì không biết, nô tì chỉ nghe tiểu thư nói nàng ấy là công chúa, còn những chuyện khác thì nô tì thật sự không biết."

Vệ Thanh Yến lại mạnh tay hơn, "Tín vật chứng minh Lạc Tùng Vân là công chúa ở đâu?"

Tì nữ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ con dao, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, không dám giấu giếm gì nữa, chỉ vào chiếc hộp ở đầu giường, "Ở đó."

Vệ Thanh Yến dùng dao kề vào cổ tì nữ, mở chiếc hộp ra.

Trong hộp là một đôi giày hổ đầu và một chiếc yếm nhỏ, trên yếm thêu hình đầu hổ, thêu rất đơn giản, tay nghề không tốt, thậm chí có những mũi chỉ không đều.

Nàng xem kỹ một lần rồi hỏi tì nữ, "Còn gì khác không?"

Tì nữ lắc đầu, "Tiểu thư chỉ có những thứ này."

Vệ Thanh Yến nhận thấy ý nghĩa trong lời tì nữ, "Còn ai khác có tín vật không?"

“Ngô phu nhân, nhưng cụ thể là gì thì tiểu thư cũng không biết.”

Vệ Thanh Yến thấy nàng ta khá thành thật, liền lặng lẽ lấy một viên thuốc ra nhét vào miệng nàng, vỗ nhẹ lưng nàng ta, viên thuốc liền trôi xuống họng.

"Đây là độc tức hồn, nếu không có giải dược trong nửa tháng, sẽ chết vì ruột rách bụng nát. Chuyện hôm nay không được tiết lộ cho bất kỳ ai. Những thứ trong chiếc hộp này ta sẽ đến lấy sau, lúc đó sẽ đưa giải dược cho ngươi."

Giọng nói của Vệ Thanh Yến vô cùng lạnh lùng.

"Nhưng nếu ngươi dám tiết lộ nửa chữ, gia đình ngươi ở Lâm Châu sẽ không còn ai sống sót."

Nàng biết, như Lạc Tùng Vân là con nuôi được gia đình Lạc gia trọng vọng, tì nữ hầu cận chắc chắn là được chọn từ con cái trong gia đình Lạc gia.

Tì nữ trước tiên bị trúng độc, lại bị Vệ Thanh Yến đe dọa bằng tính mạng gia đình, vội vàng quỳ xuống cầu xin, "Nô tì không dám, nô tì chưa từng thấy người."

Vệ Thanh Yến lặng lẽ nhìn nàng ta một lúc, thu dao lại, ra hiệu cho tì nữ giúp Lạc Tùng Vân mặc đồ, rồi hỏi thêm vài câu nhưng thông tin hữu ích không nhiều, nàng liền giải huyệt cho Lạc Tùng Vân và nhanh chóng rời khỏi Ngô phủ.

Lạc Tùng Vân từ từ tỉnh lại, thấy tì nữ khóc lóc run rẩy nói, "Tiểu thư, người tỉnh rồi, người vừa mới bị đau đến ngất đi, làm nô tì sợ chết khiếp."



Thấy vẻ mặt tì nữ sợ hãi, nàng cho rằng tình trạng của mình đã khiến nàng ta hoảng sợ, bụng lại đau quặn, không có sức để nghĩ chuyện khác.

Nào biết rằng tì nữ bị Vệ Thanh Yến dọa sợ.

Khi Vệ Thanh Yến vừa rời khỏi phố của Ngô phủ, nàng thấy Thời Dục đứng đợi ở đó.

"Đại phu đã vào Ngô phủ rồi, bản vương đã yêu cầu hắn cố gắng giữ lại thai nhi, có phải ta rất hiểu ý của cô nương không?"

Chắc chắn là hiểu.

Vệ Thanh Yến đúng là nghĩ như vậy.

"Vương gia đã nghĩ cách để Lạc Thành Châu đồng ý hòa ly chưa?"

Những kẻ cướp núi lại chính là do Lạc Thành Châu sắp xếp.

Họ đã thực hiện hành vi đê tiện ngay dưới mũi Yến Lam trên xe ngựa khi đến kinh thành, chứng tỏ sự kiêu ngạo của họ ở Lạc gia trước đó.

Vệ Thanh Yến nghiến răng nghiến lợi.

Thời Dục đã có kế hoạch cho việc hòa ly.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vệ Thanh Yến như muốn giết người, hắn nhíu mày, "Bản vương có thể sắp xếp bất cứ lúc nào, cô nương có kế hoạch gì khác không?"

Hắn biết Vệ Thanh Yến rất bảo vệ người mình, không bao giờ nhân từ với kẻ thù.

Nhưng để giữ lại thai nhi, hẳn là muốn để những chuyện bẩn thỉu của đôi huynh muội kia bị phơi bày ra ánh sáng.

Vệ Thanh Yến suy nghĩ một lúc rồi nói, "Theo ý của vương gia, khi nào thì Ngô Ngọc Sơ sẽ được an táng?"

"Hoàng đế rất coi trọng thể diện, việc Binh Bộ Thương Thư của hắn bị giết tại gia đã là chuyện không hay, nếu Đại Lý Tự và Hình Bộ vẫn chưa tìm ra hung thủ, thì càng khiến mặt mũi của hoàng đế mất hết."

Thời Dục nở một nụ cười mờ nhạt, "Bản vương đoán rằng sẽ có kết quả trong vòng nửa tháng."

Còn liệu có tìm ra hung thủ hay không thì lại là chuyện khác.

Vệ Thanh Yến gật đầu, ý kiến của hắn gần như đúng như dự đoán của nàng.

Yến Lam nghỉ ngơi ba đến năm ngày, chạy một chuyến đến Hổ Báo Lĩnh tốn khoảng sáu bảy ngày, vẫn kịp.

Khi đã suy nghĩ xong, Vệ Thanh Yến định mở miệng thì nghe Thời Dục nói, "Cô nương yên tâm, bản vương sẽ làm cho Yến Lam sạch sẽ rời khỏi Lạc gia trước khi mọi chuyện bại lộ."

Vệ Thanh Yến liếc nhìn hắn, không biết từ khi nào hắn đã biết rõ suy nghĩ của nàng.

Cảm giác mơ hồ lại ùa về, nàng nhíu mày rồi lại buông ra.

"Cô nương tối nay có thu hoạch gì không?" Thời Dục lại hỏi, làm cho suy nghĩ của nàng bị cắt đứt.

Nghĩ đến thân phận của Lạc Tùng Vân, đôi mày vừa mới giãn ra lại nhíu lại.

Thời Dục cố kìm nén, cuối cùng không kiềm chế được mà không vuốt trán nàng.

Vệ Thanh Yến hỏi, "Vương gia có biết hoàng thượng còn có nữ nhi nào khác, hoặc có những nữ nhân không ở trong cung không?"

*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau