Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ
Chương 42: Phá Vỡ Lời Hứa
Trong không gian u ám và hoang vắng.
Một lão nhân với mái tóc rối bù, gương mặt đầy nếp nhăn, mặc áo trung đỏ sẫm, còng lưng đi đến một cây đại thụ, dùng tay và chân leo lên cây.
Thân cây phủ đầy gai nhọn, khi lão nhân leo lên, máu đỏ tươi nhỏ xuống, màu đỏ sẫm nhanh chóng nhuốm thành màu đỏ tươi. Khi nhìn kỹ, mới nhận ra rằng màu đỏ sẫm ấy cũng là dấu vết của máu khô.
Lão nhân nhíu mày, như thể đang cố chịu đựng đau đớn, nhưng không hề ngừng lại.
Khi leo đến ngọn cây, lão lại lùi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì.
Khi trở lại dưới gốc cây, lão lại tiếp tục leo lên, rồi lùi xuống, tiếp tục leo lên, lại lùi xuống...
Cứ thế lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi, vòng đi vòng lại.
Dưới lớp áo trung bị gai đâm thủng, thịt da lẫn lộn, nhưng lão như không thể ngừng lại.
Vệ Thanh Yến nghe rõ những lời lão nhân lẩm bẩm, “Ngươi không giữ lời hứa, ngươi không giữ lời hứa…”
Không có ấn công đức, không thể thấy rõ oán khí sinh ra như thế nào, nhưng có thể qua mắt của người liên quan mà nhìn thấy tình trạng của oán khí.
Cung Minh Thành hiện tại là người liên quan của Cung gia, và hình ảnh trong đó là cha của hắn, Cung Trường Anh.
Ông đã không còn thần trí, chỉ còn lại oán niệm không có ý thức.
Không ai có thể không nhận ra người cha đã sống cùng mình hàng chục năm, vấn đề Cung Minh Thành đặt ra không cần Vệ Thanh Yến trả lời.
Ông chỉ không thể chấp nhận được.
Vệ Thanh Yến thấy hắn như bị rút hết hồn phách, lạnh lùng hỏi, “Cha ngươi có yêu cầu gì trước khi chết không?”
Cung Minh Thành vẫn đang ngẩn ngơ, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
“Phụ thân.” Hai anh em Cung gia đồng thanh gọi, không biết Thường cô nương đã làm gì với phụ thân họ hay hụ thân họ đã thấy gì, nhưng họ rất lo lắng cho tình trạng của phụ thân.
Cung Minh Thành bị tiếng gọi của hai đứa con kéo về hiện thực, há miệng, mắt mở to, cố gắng nuốt nước mắt đang trào lên.
Hắn bình tĩnh lại và nói, “Phụ thân ta ra đi khi tuổi đã cao... Lúc đó tất cả chúng ta đều có mặt, hắn đã từ biệt chúng ta, không có dặn dò gì khác.”
Cung Tuấn thấy phụ thân đau khổ, xót xa vỗ lưng phụ thân, bổ sung, “Tổ phụ trước khi qua đời đã nói với ta rằng, hãy đối xử tốt với thê tử con, không nên dễ dàng lấy thêm vợ, đó có phải là yêu cầu không?”
Có.
Vệ Thanh Yến nhìn Cung Tuấn.
Cung Tuấn vội vàng nói, “Ta chưa bao giờ có ý định lấy thêm vợ, có tổ phụ và phụ thân làm gương, ta cũng muốn sống hòa thuận với thê tử cả đời.”
Vệ Thanh Yến gật đầu, Cung gia có phong cách gia giáo chính trực, nếu không, phụ thân nàng cũng không thể gả đại tỷ vào gia đình này.
Nàng lại nhìn Cung Minh Thành.
Cung Minh Thành lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, “Phụ thân từng nói, có một người con như ta, hắn rất hài lòng, hắn làm quan ở Đại Lý Tự nhiều năm, là người sống rất đơn giản.
Ngay cả việc tiếp khách trong quan trường cũng rất ít, hắn nói giao tiếp nhiều sẽ dễ dàng mất công bằng khi giải quyết án.
Cuộc sống cũng không có nhiều yêu cầu, chủ yếu ăn chay, không uống rượu, chỉ cần quần áo thoải mái gọn gàng là đủ, lúc rảnh không phải ở bên gia đình thì là đọc sách, vẽ tranh, chơi cờ, sống hòa thuận với mẫu thân cả đời.
Ta nhớ rằng, họ dường như chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận, ông luôn bình thản, ổn định, không tham lam không cầu cạnh…”
Cung Minh Thành đột ngột che mặt, cúi đầu đau đớn khóc thút thít, hỏi, “Có phải oán niệm của ông ấy không được giải quyết, thì ông ấy sẽ mãi mãi như vậy không?”
Trong ký ức, phụ thân là người thanh nhã như gió mát trăng sáng, tóc luôn được chải chuốt gọn gàng, lưng lúc nào cũng thẳng, môi thường nở nụ cười nhẹ nhàng.
Không giống như người xử lý pháp luật và vụ án, mà giống như một học giả.
Không ai biết học giả này sợ đau đớn đến mức nào.
Ngay cả khi bị đau nhẹ khi cưỡi ngựa, hắn cũng phải rên rỉ nửa ngày khi về nhà, sau đó hoặc là đi bộ hoặc là đi xe, không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa. Nhưng giờ đây hắn lại bị gai nhọn cứng như sắt xuyên qua cơ thể liên tục.
Ông đã phải đau đớn thế nào.
Nỗi đau như sóng biển vỗ về, Cung Minh Thành vai rung lên, nước mắt rơi từ khe tay xuống, rơi trên mặt đất.
Rơi xuống ngày càng nhanh.
Vệ Thanh Yến ánh mắt u sầu, “Đúng vậy.”
Vì vậy, bất kể vì Cung Trường Anh hay vì Cung gia, họ đều phải sớm tìm ra oán niệm của Cung Trường Anh và kịp thời hóa giải nó.
“Ngươi nói phụ thân ngươi và mẫu thân ngươi quan hệ tốt, có thể trước khi chết ông ấy có nhắc đến điều gì với mẫu thân ngươi không? Mà mẫu thân ngươi lại không thực hiện lời hứa của mình?”
Tay lão nhân vội vàng lau mặt, con trai trưởng đưa cho phụ thân một chiếc khăn tay, Cung Minh Thành nhận lấy, áp lên mặt, “Mẫu thân chưa bao giờ nói với ta về điều này.
Nhưng phụ thân luôn giữ vị trí rất quan trọng trong lòng mẫu thân, mọi chuyện đều đặt phụ thân lên hàng đầu. Nếu phụ thân có di nguyện, mẫu thân chắc chắn sẽ tuân theo.”
Vệ Thanh Yến đã giải quyết không ít oán khí, nàng rất rõ ràng rằng, những gì nghe thấy chưa chắc đã là sự thật, những gì nhìn thấy cũng vậy.
Dựa vào Thời Dục một lúc lâu, giúp nàng hồi phục chút sức sống, nàng từ từ đứng dậy, “Ngươi đã nghe thấy những lời của ông ấy, trong Cung gia có người đã thất hứa với ông ấy, khiến ông ấy không thể nhắm mắt ra đi, mới có những chuyện hôm nay.
Muốn làm rõ oán niệm của ông ấy, cần phải gỡ từng lớp một. Con người không chịu được sự tra xét, dù là người hoàn hảo trong lòng ngươi, khi điều tra thật sự có thể sẽ phát hiện ra bản chất thật của họ, có thể là xấu, có thể là tốt, hoặc cả hai.
Thậm chí còn có thể kéo theo một số bí mật chưa từng được biết đến.
Ngươi hãy cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định có giải oán hay không. Nếu cần, có thể phái người đến An Viễn Hầu phủ.
Nhớ kỹ, chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày nếu oán niệm vẫn chưa được giải quyết, Cung phủ nhất định sẽ treo tang.”
Dừng một chút, Vệ Thanh Yến vẫn nhắc nhở thêm, “Đừng quên cả Cung nhị gia.”
Có lẽ con trai út và phụ thân sẽ có mối liên hệ gần gũi hơn, có thể sẽ nghĩ ra điều gì đó.
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Giọng Cung Minh Lâu, nhị gia của Cung gia, từ bên ngoài vọng vào, “Đại ca, nghe nói đại tẩu hôm nay lại bị bệnh nặng, có sao không?”
Vệ Thanh Yến nhìn người vẫn còn ngủ trên giường, nhặt chiếc mũ trên mặt đất lên, đeo vào, rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.
Cung Minh Thành đứng dậy, “Ta tiễn cô nương.”
“Đừng đi.”
Người được nói đừng đi không dừng lại, ra hiệu cho con trai út ở lại bên thê tử, còn mình thì theo sau hai người Vệ Thanh Yến.
Hắn vẫn còn rất yếu.
Khi Vệ Thanh Yến đến cổng viện, nàng nhìn thấy phu thê Cung Minh Lâu bị hộ vệ ngăn lại.
“Các ngươi là đại phu mà đại ca ta mời đến sao?” Cung Minh Lâu vừa thấy người ra ngoài, liền hỏi, “Đại tẩu nhà ta thế nào rồi?”
Nhạc phụ sức khỏe không tốt, hôm nay hắn ta đi cùng thê tử về nhà mẹ đẻ, nghe tin từ con gái gửi đến, vội vàng trở lại.
“Nhị đệ, đại tẩu đã ngủ, ở đây chờ một chút, lát nữa đến thư phòng của ta nói chuyện.” Cung Minh Thành tiếp lời.
Nghe giọng đại ca đã thay đổi, đi đứng cần phải được đỡ, Cung Minh Lâu trong lòng lo lắng, không biết đại tẩu có nguy hiểm không?
Nhưng ý của đại ca trong lời nói vừa rồi cũng đã rõ.
Tức là không cần hắn hỏi thêm.
Phu thê hai người họ nhìn nhau, Thời Dục khẽ cúi người chào mọi người rồi đi về phía Vệ Thanh Yến.
Cung Minh Lâu đứng tại chỗ, nhìn đại ca tiễn người đi.
Chờ một lúc, thấy đại ca trở về, hắn vội vàng bước tới, “Đại ca, đại tẩu thế nào rồi?”
Giọng nói của hắn đầy sự cấp bách, lo lắng rõ ràng.
Hai huynh đệ cách nhau khoảng mười tuổi, Cung gia đơn giản, không có đứa trẻ nào khác, quan hệ của họ rất tốt.
Khi Vệ Thi Nhiên mới về nhà, hắn còn là một đứa trẻ, đại tẩu như mẹ, Vệ Thi Nhiên rất quan tâm đến cậu em của phu quân, nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, Cung Minh Lâu đối với đại tẩu cũng không phải là tình cảm bình thường.
Cung Minh Thành đặt tay lên vai đệ đệ, giọng trầm xuống, “Đi đến thư phòng.”
Rồi quay sang nhìn con trai lớn, “Đi chăm sóc mẫu thân ngươi, để nhị thẩm cũng đi đến thư phòng của ta.”
Oán niệm của lão gia liên quan đến mọi người trong Cung gia, hắn không thể che giấu.
Hơn nữa hắn thực sự không có manh mối, có thể cùng mọi người thảo luận sẽ có hướng giải quyết.
“Cái gì?” Cung Minh Lâu nghe xong lời huynh trưởng, giật mình đứng bật dậy khỏi ghế.
Hắn sờ trán huynh trưởng, “Đại ca, huynh có bị bệnh của chị dâu làm hoang mang không? Phụ thân làm sao có thể có oán niệm, phụ thân làm sao có thể hại chúng ta? Huynh không phải bị mấy thầy bói lừa rồi chứ?”
Phụ thân là người rất yêu thương con cái, là một người phụ thân thật sự hiền từ, khi hắn còn trẻ, thường nhảy lên lưng phụ thân để nũng nịu.
Khi con trai hắn chào đời, phụ thân cười hiền từ, ba tuổi đã tự tay dạy dỗ.
Giờ đạ ca lại nói, con trai của hắn chết khi cưỡi ngựa là do oán niệm của phụ thân.
Hắn làm sao có thể tin được?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Một lão nhân với mái tóc rối bù, gương mặt đầy nếp nhăn, mặc áo trung đỏ sẫm, còng lưng đi đến một cây đại thụ, dùng tay và chân leo lên cây.
Thân cây phủ đầy gai nhọn, khi lão nhân leo lên, máu đỏ tươi nhỏ xuống, màu đỏ sẫm nhanh chóng nhuốm thành màu đỏ tươi. Khi nhìn kỹ, mới nhận ra rằng màu đỏ sẫm ấy cũng là dấu vết của máu khô.
Lão nhân nhíu mày, như thể đang cố chịu đựng đau đớn, nhưng không hề ngừng lại.
Khi leo đến ngọn cây, lão lại lùi xuống, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì.
Khi trở lại dưới gốc cây, lão lại tiếp tục leo lên, rồi lùi xuống, tiếp tục leo lên, lại lùi xuống...
Cứ thế lặp đi lặp lại, không biết mệt mỏi, vòng đi vòng lại.
Dưới lớp áo trung bị gai đâm thủng, thịt da lẫn lộn, nhưng lão như không thể ngừng lại.
Vệ Thanh Yến nghe rõ những lời lão nhân lẩm bẩm, “Ngươi không giữ lời hứa, ngươi không giữ lời hứa…”
Không có ấn công đức, không thể thấy rõ oán khí sinh ra như thế nào, nhưng có thể qua mắt của người liên quan mà nhìn thấy tình trạng của oán khí.
Cung Minh Thành hiện tại là người liên quan của Cung gia, và hình ảnh trong đó là cha của hắn, Cung Trường Anh.
Ông đã không còn thần trí, chỉ còn lại oán niệm không có ý thức.
Không ai có thể không nhận ra người cha đã sống cùng mình hàng chục năm, vấn đề Cung Minh Thành đặt ra không cần Vệ Thanh Yến trả lời.
Ông chỉ không thể chấp nhận được.
Vệ Thanh Yến thấy hắn như bị rút hết hồn phách, lạnh lùng hỏi, “Cha ngươi có yêu cầu gì trước khi chết không?”
Cung Minh Thành vẫn đang ngẩn ngơ, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không.
“Phụ thân.” Hai anh em Cung gia đồng thanh gọi, không biết Thường cô nương đã làm gì với phụ thân họ hay hụ thân họ đã thấy gì, nhưng họ rất lo lắng cho tình trạng của phụ thân.
Cung Minh Thành bị tiếng gọi của hai đứa con kéo về hiện thực, há miệng, mắt mở to, cố gắng nuốt nước mắt đang trào lên.
Hắn bình tĩnh lại và nói, “Phụ thân ta ra đi khi tuổi đã cao... Lúc đó tất cả chúng ta đều có mặt, hắn đã từ biệt chúng ta, không có dặn dò gì khác.”
Cung Tuấn thấy phụ thân đau khổ, xót xa vỗ lưng phụ thân, bổ sung, “Tổ phụ trước khi qua đời đã nói với ta rằng, hãy đối xử tốt với thê tử con, không nên dễ dàng lấy thêm vợ, đó có phải là yêu cầu không?”
Có.
Vệ Thanh Yến nhìn Cung Tuấn.
Cung Tuấn vội vàng nói, “Ta chưa bao giờ có ý định lấy thêm vợ, có tổ phụ và phụ thân làm gương, ta cũng muốn sống hòa thuận với thê tử cả đời.”
Vệ Thanh Yến gật đầu, Cung gia có phong cách gia giáo chính trực, nếu không, phụ thân nàng cũng không thể gả đại tỷ vào gia đình này.
Nàng lại nhìn Cung Minh Thành.
Cung Minh Thành lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, “Phụ thân từng nói, có một người con như ta, hắn rất hài lòng, hắn làm quan ở Đại Lý Tự nhiều năm, là người sống rất đơn giản.
Ngay cả việc tiếp khách trong quan trường cũng rất ít, hắn nói giao tiếp nhiều sẽ dễ dàng mất công bằng khi giải quyết án.
Cuộc sống cũng không có nhiều yêu cầu, chủ yếu ăn chay, không uống rượu, chỉ cần quần áo thoải mái gọn gàng là đủ, lúc rảnh không phải ở bên gia đình thì là đọc sách, vẽ tranh, chơi cờ, sống hòa thuận với mẫu thân cả đời.
Ta nhớ rằng, họ dường như chưa bao giờ cãi nhau, cũng chưa bao giờ thấy phụ thân tức giận, ông luôn bình thản, ổn định, không tham lam không cầu cạnh…”
Cung Minh Thành đột ngột che mặt, cúi đầu đau đớn khóc thút thít, hỏi, “Có phải oán niệm của ông ấy không được giải quyết, thì ông ấy sẽ mãi mãi như vậy không?”
Trong ký ức, phụ thân là người thanh nhã như gió mát trăng sáng, tóc luôn được chải chuốt gọn gàng, lưng lúc nào cũng thẳng, môi thường nở nụ cười nhẹ nhàng.
Không giống như người xử lý pháp luật và vụ án, mà giống như một học giả.
Không ai biết học giả này sợ đau đớn đến mức nào.
Ngay cả khi bị đau nhẹ khi cưỡi ngựa, hắn cũng phải rên rỉ nửa ngày khi về nhà, sau đó hoặc là đi bộ hoặc là đi xe, không bao giờ muốn cưỡi ngựa nữa. Nhưng giờ đây hắn lại bị gai nhọn cứng như sắt xuyên qua cơ thể liên tục.
Ông đã phải đau đớn thế nào.
Nỗi đau như sóng biển vỗ về, Cung Minh Thành vai rung lên, nước mắt rơi từ khe tay xuống, rơi trên mặt đất.
Rơi xuống ngày càng nhanh.
Vệ Thanh Yến ánh mắt u sầu, “Đúng vậy.”
Vì vậy, bất kể vì Cung Trường Anh hay vì Cung gia, họ đều phải sớm tìm ra oán niệm của Cung Trường Anh và kịp thời hóa giải nó.
“Ngươi nói phụ thân ngươi và mẫu thân ngươi quan hệ tốt, có thể trước khi chết ông ấy có nhắc đến điều gì với mẫu thân ngươi không? Mà mẫu thân ngươi lại không thực hiện lời hứa của mình?”
Tay lão nhân vội vàng lau mặt, con trai trưởng đưa cho phụ thân một chiếc khăn tay, Cung Minh Thành nhận lấy, áp lên mặt, “Mẫu thân chưa bao giờ nói với ta về điều này.
Nhưng phụ thân luôn giữ vị trí rất quan trọng trong lòng mẫu thân, mọi chuyện đều đặt phụ thân lên hàng đầu. Nếu phụ thân có di nguyện, mẫu thân chắc chắn sẽ tuân theo.”
Vệ Thanh Yến đã giải quyết không ít oán khí, nàng rất rõ ràng rằng, những gì nghe thấy chưa chắc đã là sự thật, những gì nhìn thấy cũng vậy.
Dựa vào Thời Dục một lúc lâu, giúp nàng hồi phục chút sức sống, nàng từ từ đứng dậy, “Ngươi đã nghe thấy những lời của ông ấy, trong Cung gia có người đã thất hứa với ông ấy, khiến ông ấy không thể nhắm mắt ra đi, mới có những chuyện hôm nay.
Muốn làm rõ oán niệm của ông ấy, cần phải gỡ từng lớp một. Con người không chịu được sự tra xét, dù là người hoàn hảo trong lòng ngươi, khi điều tra thật sự có thể sẽ phát hiện ra bản chất thật của họ, có thể là xấu, có thể là tốt, hoặc cả hai.
Thậm chí còn có thể kéo theo một số bí mật chưa từng được biết đến.
Ngươi hãy cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định có giải oán hay không. Nếu cần, có thể phái người đến An Viễn Hầu phủ.
Nhớ kỹ, chỉ có bảy ngày, sau bảy ngày nếu oán niệm vẫn chưa được giải quyết, Cung phủ nhất định sẽ treo tang.”
Dừng một chút, Vệ Thanh Yến vẫn nhắc nhở thêm, “Đừng quên cả Cung nhị gia.”
Có lẽ con trai út và phụ thân sẽ có mối liên hệ gần gũi hơn, có thể sẽ nghĩ ra điều gì đó.
Nói đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Giọng Cung Minh Lâu, nhị gia của Cung gia, từ bên ngoài vọng vào, “Đại ca, nghe nói đại tẩu hôm nay lại bị bệnh nặng, có sao không?”
Vệ Thanh Yến nhìn người vẫn còn ngủ trên giường, nhặt chiếc mũ trên mặt đất lên, đeo vào, rồi quay lưng đi ra khỏi phòng.
Cung Minh Thành đứng dậy, “Ta tiễn cô nương.”
“Đừng đi.”
Người được nói đừng đi không dừng lại, ra hiệu cho con trai út ở lại bên thê tử, còn mình thì theo sau hai người Vệ Thanh Yến.
Hắn vẫn còn rất yếu.
Khi Vệ Thanh Yến đến cổng viện, nàng nhìn thấy phu thê Cung Minh Lâu bị hộ vệ ngăn lại.
“Các ngươi là đại phu mà đại ca ta mời đến sao?” Cung Minh Lâu vừa thấy người ra ngoài, liền hỏi, “Đại tẩu nhà ta thế nào rồi?”
Nhạc phụ sức khỏe không tốt, hôm nay hắn ta đi cùng thê tử về nhà mẹ đẻ, nghe tin từ con gái gửi đến, vội vàng trở lại.
“Nhị đệ, đại tẩu đã ngủ, ở đây chờ một chút, lát nữa đến thư phòng của ta nói chuyện.” Cung Minh Thành tiếp lời.
Nghe giọng đại ca đã thay đổi, đi đứng cần phải được đỡ, Cung Minh Lâu trong lòng lo lắng, không biết đại tẩu có nguy hiểm không?
Nhưng ý của đại ca trong lời nói vừa rồi cũng đã rõ.
Tức là không cần hắn hỏi thêm.
Phu thê hai người họ nhìn nhau, Thời Dục khẽ cúi người chào mọi người rồi đi về phía Vệ Thanh Yến.
Cung Minh Lâu đứng tại chỗ, nhìn đại ca tiễn người đi.
Chờ một lúc, thấy đại ca trở về, hắn vội vàng bước tới, “Đại ca, đại tẩu thế nào rồi?”
Giọng nói của hắn đầy sự cấp bách, lo lắng rõ ràng.
Hai huynh đệ cách nhau khoảng mười tuổi, Cung gia đơn giản, không có đứa trẻ nào khác, quan hệ của họ rất tốt.
Khi Vệ Thi Nhiên mới về nhà, hắn còn là một đứa trẻ, đại tẩu như mẹ, Vệ Thi Nhiên rất quan tâm đến cậu em của phu quân, nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, Cung Minh Lâu đối với đại tẩu cũng không phải là tình cảm bình thường.
Cung Minh Thành đặt tay lên vai đệ đệ, giọng trầm xuống, “Đi đến thư phòng.”
Rồi quay sang nhìn con trai lớn, “Đi chăm sóc mẫu thân ngươi, để nhị thẩm cũng đi đến thư phòng của ta.”
Oán niệm của lão gia liên quan đến mọi người trong Cung gia, hắn không thể che giấu.
Hơn nữa hắn thực sự không có manh mối, có thể cùng mọi người thảo luận sẽ có hướng giải quyết.
“Cái gì?” Cung Minh Lâu nghe xong lời huynh trưởng, giật mình đứng bật dậy khỏi ghế.
Hắn sờ trán huynh trưởng, “Đại ca, huynh có bị bệnh của chị dâu làm hoang mang không? Phụ thân làm sao có thể có oán niệm, phụ thân làm sao có thể hại chúng ta? Huynh không phải bị mấy thầy bói lừa rồi chứ?”
Phụ thân là người rất yêu thương con cái, là một người phụ thân thật sự hiền từ, khi hắn còn trẻ, thường nhảy lên lưng phụ thân để nũng nịu.
Khi con trai hắn chào đời, phụ thân cười hiền từ, ba tuổi đã tự tay dạy dỗ.
Giờ đạ ca lại nói, con trai của hắn chết khi cưỡi ngựa là do oán niệm của phụ thân.
Hắn làm sao có thể tin được?
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất