Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ
Chương 46: Kế Hoạch Của Vệ Thanh Yến
Cung Minh Thành không biết đệ đệ mình đã nhìn thấy điều gì, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người, hắn cũng có thể đoán ra được đôi chút.
Hắn lo lắng không biết sẽ giải thích với người đời thế nào về việc Cung Minh Lâu đang ở trong kinh thành lại có thể biết rõ sự việc ở Hoàng Sa Lĩnh, và càng lo lắng hơn về việc không có bằng chứng mà đệ đệ hắn lại đi tuyên truyền cho các học sĩ. Liệu điều này có dẫn đến thảm họa cho Cung gia hay không?
Đúng lúc đó, hắn nghe được lời nói của Vệ Thanh Yến, liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trong lòng hắn lại nảy sinh sự tò mò, "Làm sao cô nương có thể biết được chuyện ở Hoàng Sa Lĩnh?"
Ánh mắt của Cung Minh Lâu cũng đổ dồn về phía nàng.
Vệ Thanh Yến khẽ cúi mắt, "Đây là hình ảnh cuối cùng trước khi Vệ Thanh Yến qua đời."
Chỉ là Cung Minh Lâu không biết, người cầm giáo bạc đứng trên đống xác chết không phải là vị tướng quân bảo vệ quốc gia thực sự, mà là A Bố.
Sau khi chứng kiến hai hình ảnh đó, giờ đây Cung Minh Lâu hoàn toàn tin tưởng, " Vệ tướng quân cũng có nỗi oán hận sao?"
Đúng vậy, nàng cũng có những oán niệm của mình.
Không muốn nói thêm với hai huynh đệ Cung gia, nàng khẽ cười, "Hai vị hãy về trước, chút nữa ta sẽ cùng Yến Lam đến thăm Cung phu nhân, và lưu lại quý phủ vài ngày."
Hôm nay là ngày Ngô Ngọc Sơ được an táng, tuy đại tỷ đã dẫn người đến Ngô gia để yêu cầu một lời giải thích, nhưng cũng không thực sự ngăn cản việc chôn cất hắn.
Một phụ nhân quan gia, việc công khai mang người đến Ngô gia gây rối đã là giới hạn rồi, không thể làm chuyện ngăn cản người khác nhập thổ được.
Chắc khoảng giờ Tỵ (9h-11h sáng) tỷ ấy sẽ trở về phủ.
Việc hóa giải oán hận của phụ thân không tiện để nhiều người biết, thấy Vệ Thanh Yến giấu giếm, hai huynh đệ Cung gia cảm kích nói, "Cảm ơn cô nương."
Vệ Thanh Yến không trả lời, hai người hiểu ý cũng không hỏi thêm.
Tuy nhiên, tâm trạng của Cung Minh Thành lại nặng nề hơn, với tình hình thảm khốc ở Hoàng Sa Lĩnh khiến đệ đệ hắn khóc đến vậy, không biết khi thi sĩ nhà hắn biết chuyện này sẽ chịu đựng nổi hay không.
Sau khi mọi người rời đi, Vệ Thanh Yến liền đến chỗ Yến Lam, báo nàng thu xếp hành lý, họ cần ở lại Cung gia vài ngày.
Sau đó, nàng quay lại phòng mình.
Trải vải trắng ra, tay trái cầm bút nhúng mực, tay phải khẽ vén tay áo, từng chữ khải hiện lên trên tấm vải.
Giữa giờ Tỵ (10h sáng), Đỗ Học Nghĩa đến báo, Vệ Thi Nhiên và mọi người đã rời khỏi Ngô gia.
Vệ Thanh Yến không dừng tay, giọng nói nhẹ nhàng, "Lạc Tùng Vân sao rồi?"
Đỗ Học Nghĩa đáp, "Nghe nói Lạc Thành Châu đã chết, nàng ta khóc lóc muốn dâng cáo trạng lên hoàng thượng, nói là muốn hoàng thượng bắt Dung Vương để trả thù cho Lạc Thành Châu.
Mẫu thân của Lạc Thành Châu không có đầu óc, cùng nàng ta làm ầm lên, Ngô phu nhân liền sai người canh giữ bọn họ.
Thi thể của Lạc Thành Châu hiện cũng đang được đặt trong Ngô phủ, quan sai đã kiểm tra, vết thương đúng là do tự sát.
Nhưng Lạc gia và Ngô gia khăng khăng cho rằng đó là do bị ám sát, quan phủ chỉ đành tiếp nhận vụ án này, rồi đến Dung Vương phủ và chỗ chúng ta hỏi thăm tượng trưng, nhưng không có chút chứng cứ nào, chắc là sẽ kéo dài để người bị hại tự rút đơn."
Khi nói những lời này, mắt của Đỗ Học Nghĩa đầy sự khâm phục.
Tướng quân ám sát thật sạch sẽ, không để lại chút manh mối nào cho bọn họ.
"Lạc Tùng Vân ngu ngốc như vậy, thật sự là con của hoàng gia sao, hơn nữa Ngô phu nhân hình như cũng chưa công khai thân phận của bà ta."
"Không sao, cáo già cuối cùng cũng lộ đuôi thôi." Vệ Thanh Yến hoàn thành nét cuối cùng, đặt bút xuống, dùng tay quạt khô mực.
Nàng muốn xem thử, Ngô phu nhân có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Đỗ Học Nghĩa đáp, bước đến bên cạnh nàng, nhìn thấy nội dung trên tấm vải, sắc mặt thay đổi, chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vệ Thanh Yến ngăn lại, "Đừng hỏi, chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào."
"Vâng." Lần này Đỗ Học Nghĩa đáp lại không chắc chắn, hắn hiểu rằng, tướng quân không muốn liên lụy đến hắn.
Tướng quân có sự cân nhắc của mình, hắn tuân lệnh.
Qua triều đình thấy thái độ của hoàng đế, hắn càng hiểu vì sao tướng quân trực tiếp giết Ngô Ngọc Sơ, mà không giữ hắn làm nhân chứng cho sự việc ở Hoàng Sa Lĩnh.
Hoàng đế không muốn điều tra sâu, Ngô Ngọc Sơ dù có bị đưa đến quan phủ, thì một con cờ, cuối cùng sẽ hoặc trở thành vật tế, hoặc không thừa nhận, hoặc kéo theo kẻ khác.
Tướng quân chết đi sống lại, điều này quá kỳ lạ, người khác có tin hay không không quan trọng, nhưng kẻ đứng sau chắc chắn sẽ không bỏ qua tướng quân, và tám vạn quân Hộ Quốc cũng không dễ gì có được, e rằng hoàng đế cũng không muốn tướng quân quay lại.
Tướng quân chỉ có thể đi theo con đường khác.
Hai người đang trò chuyện thì hộ vệ đến báo rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Vệ Thanh Yến xách hành lý, cuộn những thứ đã viết từ trước, mang lên xe ngựa.
Khi Cung Minh Thành trở về phủ, hắn đã sắp xếp cho khách viện.
Việc giải oán, ngoài hai huynh đệ và thê tử của họ, thì chỉ có huynh đệ Cung Tuấn và Cung Tấn biết, ngay cả thê tử của Cung Tuấn cũng không hay biết.
Bên ngoài chỉ nói rằng người thân bên nhà mẹ đẻ của Vệ Thi Nhiên đến phủ ở vài ngày.
Khi Vệ Thanh Yến đến Cung phủ, những người trong Cung gia biết chuyện đều đang chờ trong hoa sảnh.
“Tối qua đa tạ cô nương đã cứu mạng.” Vệ Thi Nhiên cảm tạ.
Cảm giác đau đầu như muốn nổ tung, khiến người ta sống không bằng chết, Thường cô nương đã giúp nàng giảm đau, coi như cứu mạng nàng.
Vệ Thanh Yến nhìn thấy vết thương trên trán nàng được quấn bằng vải trắng, tinh thần có vẻ khá hơn so với hôm qua khi đi đến phủ An Viễn Hầu.
Nàng nhẹ gật đầu, “Không cần cảm tạ.”
Đây là điều nàng nên làm.
“Cũng cảm ơn tỷ đã cứu ta.” Cung Tấn cười cúi đầu chào.
Tỷ tỷ?
Vệ Thanh Yến có chút nghẹn lời.
Bối phận đã sai rồi.
Nhìn thấy từng người trong Cung gia muốn tiến lên nói chuyện, Vệ Thanh Yến giao hành lý cho Yến Lam, rồi nói với Vệ Thi Nhiên, “Làm phiền phu nhân đưa Yến Lam đi sắp xếp chỗ ở.”
Nàng dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm, “Thân thể phu nhân yếu, cần phải dưỡng tốt.”
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của Cung Tấn, giọng nàng mềm đi chút, “Công tử cũng vậy.”
Kể từ khi biết Cung Tấn đã trở thành 'hiếu tử' của nàng, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt cười tươi tắn của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh một chút tình cảm yêu thương.
Có lẽ đây chính là mối quan hệ huyết thống?
Nàng trấn tĩnh lại, nhìn về phía Cung Minh Thành, “Dẫn ta đến viện của phụ thân ngươi xem.”
Người của Cung gia cũng biết thời gian gấp rút, ai nấy đều rời đi, huynh đệ Cung gia dẫn Vệ Thanh Yến đến viện của Cung Trường Anh.
Viện rất sạch sẽ.
Không có cây cỏ hay giả sơn như trong những quan phủ khác, chỉ có một rừng trúc.
Bên cạnh rừng trúc có một cái lương đình, trong lương đình có một ghế dài và một cái bàn nhỏ.
Thấy Vệ Thanh Yến đi về phía lương đình, Cung Minh Thành giải thích, “Sau khi phụ thân qua đời, chúng ta đã đốt một số quần áo và sách yêu thích của phụ thân, còn lại thì giữ lại làm kỷ niệm.
Lương đình này là nơi mà phụ thân thường thích ở, đọc sách, đánh cờ, pha trà, hoặc trò chuyện với chúng ta, chúng ta thực sự không nghĩ ra phụ thân vì điều gì.”
Đơn giản, thanh khiết, đó là ấn tượng của Vệ Thanh Yến về viện này.
Vệ Thanh Yến đi qua vài phòng khác, tất cả đều như viện này, toát lên vẻ thanh bần của chủ nhân.
Một người trông có vẻ thanh tâm quả dục, không có dục vọng gì, trước khi chết rốt cuộc đã đưa ra yêu cầu gì, khi yêu cầu không được đáp ứng, lại sinh ra oán niệm sâu đậm như vậy?
Nhìn thấy hai huynh đệ vẻ mặt mơ hồ, Vệ Thanh Yến nói, “Chắc hai người đêm qua không ngủ, hãy đi nghỉ ngơi đi, ta một mình đi dạo trong phủ, có việc cần sẽ hỏi các ngươi vào ngày mai.”
Hai người đã tin nàng, không dám có suy nghĩ khác, nghe lời rời khỏi viện.
Giữa trưa, Cung Minh Thành sai con trai lớn mang cơm trưa đến, sau đó đứng chờ ở cổng viện.
Vệ Thanh Yến ở trong thư phòng của Cung Trường Anh suốt buổi chiều, đến khi trời tối hoàn toàn, nàng mới ra khỏi viện, dường như vô định mà đi dạo quanh Cung phủ, Cung Tuấn lặng lẽ theo sau.
Khi đã đi hết Cung phủ, trời đã về khuya, Vệ Thanh Yến ra hiệu cho Cung Tuấn dẫn nàng về khách viện.
Chờ Cung Tuấn rời đi, Vệ Thanh Yến nhanh chóng trở lại phòng thay một chiếc mặt nạ da người, mang theo tấm vải trắng ghi đầy chữ ban ngày, rồi nhảy ra khỏi Cung phủ.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Hắn lo lắng không biết sẽ giải thích với người đời thế nào về việc Cung Minh Lâu đang ở trong kinh thành lại có thể biết rõ sự việc ở Hoàng Sa Lĩnh, và càng lo lắng hơn về việc không có bằng chứng mà đệ đệ hắn lại đi tuyên truyền cho các học sĩ. Liệu điều này có dẫn đến thảm họa cho Cung gia hay không?
Đúng lúc đó, hắn nghe được lời nói của Vệ Thanh Yến, liền thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời, trong lòng hắn lại nảy sinh sự tò mò, "Làm sao cô nương có thể biết được chuyện ở Hoàng Sa Lĩnh?"
Ánh mắt của Cung Minh Lâu cũng đổ dồn về phía nàng.
Vệ Thanh Yến khẽ cúi mắt, "Đây là hình ảnh cuối cùng trước khi Vệ Thanh Yến qua đời."
Chỉ là Cung Minh Lâu không biết, người cầm giáo bạc đứng trên đống xác chết không phải là vị tướng quân bảo vệ quốc gia thực sự, mà là A Bố.
Sau khi chứng kiến hai hình ảnh đó, giờ đây Cung Minh Lâu hoàn toàn tin tưởng, " Vệ tướng quân cũng có nỗi oán hận sao?"
Đúng vậy, nàng cũng có những oán niệm của mình.
Không muốn nói thêm với hai huynh đệ Cung gia, nàng khẽ cười, "Hai vị hãy về trước, chút nữa ta sẽ cùng Yến Lam đến thăm Cung phu nhân, và lưu lại quý phủ vài ngày."
Hôm nay là ngày Ngô Ngọc Sơ được an táng, tuy đại tỷ đã dẫn người đến Ngô gia để yêu cầu một lời giải thích, nhưng cũng không thực sự ngăn cản việc chôn cất hắn.
Một phụ nhân quan gia, việc công khai mang người đến Ngô gia gây rối đã là giới hạn rồi, không thể làm chuyện ngăn cản người khác nhập thổ được.
Chắc khoảng giờ Tỵ (9h-11h sáng) tỷ ấy sẽ trở về phủ.
Việc hóa giải oán hận của phụ thân không tiện để nhiều người biết, thấy Vệ Thanh Yến giấu giếm, hai huynh đệ Cung gia cảm kích nói, "Cảm ơn cô nương."
Vệ Thanh Yến không trả lời, hai người hiểu ý cũng không hỏi thêm.
Tuy nhiên, tâm trạng của Cung Minh Thành lại nặng nề hơn, với tình hình thảm khốc ở Hoàng Sa Lĩnh khiến đệ đệ hắn khóc đến vậy, không biết khi thi sĩ nhà hắn biết chuyện này sẽ chịu đựng nổi hay không.
Sau khi mọi người rời đi, Vệ Thanh Yến liền đến chỗ Yến Lam, báo nàng thu xếp hành lý, họ cần ở lại Cung gia vài ngày.
Sau đó, nàng quay lại phòng mình.
Trải vải trắng ra, tay trái cầm bút nhúng mực, tay phải khẽ vén tay áo, từng chữ khải hiện lên trên tấm vải.
Giữa giờ Tỵ (10h sáng), Đỗ Học Nghĩa đến báo, Vệ Thi Nhiên và mọi người đã rời khỏi Ngô gia.
Vệ Thanh Yến không dừng tay, giọng nói nhẹ nhàng, "Lạc Tùng Vân sao rồi?"
Đỗ Học Nghĩa đáp, "Nghe nói Lạc Thành Châu đã chết, nàng ta khóc lóc muốn dâng cáo trạng lên hoàng thượng, nói là muốn hoàng thượng bắt Dung Vương để trả thù cho Lạc Thành Châu.
Mẫu thân của Lạc Thành Châu không có đầu óc, cùng nàng ta làm ầm lên, Ngô phu nhân liền sai người canh giữ bọn họ.
Thi thể của Lạc Thành Châu hiện cũng đang được đặt trong Ngô phủ, quan sai đã kiểm tra, vết thương đúng là do tự sát.
Nhưng Lạc gia và Ngô gia khăng khăng cho rằng đó là do bị ám sát, quan phủ chỉ đành tiếp nhận vụ án này, rồi đến Dung Vương phủ và chỗ chúng ta hỏi thăm tượng trưng, nhưng không có chút chứng cứ nào, chắc là sẽ kéo dài để người bị hại tự rút đơn."
Khi nói những lời này, mắt của Đỗ Học Nghĩa đầy sự khâm phục.
Tướng quân ám sát thật sạch sẽ, không để lại chút manh mối nào cho bọn họ.
"Lạc Tùng Vân ngu ngốc như vậy, thật sự là con của hoàng gia sao, hơn nữa Ngô phu nhân hình như cũng chưa công khai thân phận của bà ta."
"Không sao, cáo già cuối cùng cũng lộ đuôi thôi." Vệ Thanh Yến hoàn thành nét cuối cùng, đặt bút xuống, dùng tay quạt khô mực.
Nàng muốn xem thử, Ngô phu nhân có thể nhẫn nhịn đến bao giờ.
Đỗ Học Nghĩa đáp, bước đến bên cạnh nàng, nhìn thấy nội dung trên tấm vải, sắc mặt thay đổi, chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vệ Thanh Yến ngăn lại, "Đừng hỏi, chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào."
"Vâng." Lần này Đỗ Học Nghĩa đáp lại không chắc chắn, hắn hiểu rằng, tướng quân không muốn liên lụy đến hắn.
Tướng quân có sự cân nhắc của mình, hắn tuân lệnh.
Qua triều đình thấy thái độ của hoàng đế, hắn càng hiểu vì sao tướng quân trực tiếp giết Ngô Ngọc Sơ, mà không giữ hắn làm nhân chứng cho sự việc ở Hoàng Sa Lĩnh.
Hoàng đế không muốn điều tra sâu, Ngô Ngọc Sơ dù có bị đưa đến quan phủ, thì một con cờ, cuối cùng sẽ hoặc trở thành vật tế, hoặc không thừa nhận, hoặc kéo theo kẻ khác.
Tướng quân chết đi sống lại, điều này quá kỳ lạ, người khác có tin hay không không quan trọng, nhưng kẻ đứng sau chắc chắn sẽ không bỏ qua tướng quân, và tám vạn quân Hộ Quốc cũng không dễ gì có được, e rằng hoàng đế cũng không muốn tướng quân quay lại.
Tướng quân chỉ có thể đi theo con đường khác.
Hai người đang trò chuyện thì hộ vệ đến báo rằng xe ngựa đã chuẩn bị xong.
Vệ Thanh Yến xách hành lý, cuộn những thứ đã viết từ trước, mang lên xe ngựa.
Khi Cung Minh Thành trở về phủ, hắn đã sắp xếp cho khách viện.
Việc giải oán, ngoài hai huynh đệ và thê tử của họ, thì chỉ có huynh đệ Cung Tuấn và Cung Tấn biết, ngay cả thê tử của Cung Tuấn cũng không hay biết.
Bên ngoài chỉ nói rằng người thân bên nhà mẹ đẻ của Vệ Thi Nhiên đến phủ ở vài ngày.
Khi Vệ Thanh Yến đến Cung phủ, những người trong Cung gia biết chuyện đều đang chờ trong hoa sảnh.
“Tối qua đa tạ cô nương đã cứu mạng.” Vệ Thi Nhiên cảm tạ.
Cảm giác đau đầu như muốn nổ tung, khiến người ta sống không bằng chết, Thường cô nương đã giúp nàng giảm đau, coi như cứu mạng nàng.
Vệ Thanh Yến nhìn thấy vết thương trên trán nàng được quấn bằng vải trắng, tinh thần có vẻ khá hơn so với hôm qua khi đi đến phủ An Viễn Hầu.
Nàng nhẹ gật đầu, “Không cần cảm tạ.”
Đây là điều nàng nên làm.
“Cũng cảm ơn tỷ đã cứu ta.” Cung Tấn cười cúi đầu chào.
Tỷ tỷ?
Vệ Thanh Yến có chút nghẹn lời.
Bối phận đã sai rồi.
Nhìn thấy từng người trong Cung gia muốn tiến lên nói chuyện, Vệ Thanh Yến giao hành lý cho Yến Lam, rồi nói với Vệ Thi Nhiên, “Làm phiền phu nhân đưa Yến Lam đi sắp xếp chỗ ở.”
Nàng dừng lại một chút, rồi bổ sung thêm, “Thân thể phu nhân yếu, cần phải dưỡng tốt.”
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của Cung Tấn, giọng nàng mềm đi chút, “Công tử cũng vậy.”
Kể từ khi biết Cung Tấn đã trở thành 'hiếu tử' của nàng, mỗi khi nhìn thấy đôi mắt cười tươi tắn của hắn, trong lòng nàng lại nảy sinh một chút tình cảm yêu thương.
Có lẽ đây chính là mối quan hệ huyết thống?
Nàng trấn tĩnh lại, nhìn về phía Cung Minh Thành, “Dẫn ta đến viện của phụ thân ngươi xem.”
Người của Cung gia cũng biết thời gian gấp rút, ai nấy đều rời đi, huynh đệ Cung gia dẫn Vệ Thanh Yến đến viện của Cung Trường Anh.
Viện rất sạch sẽ.
Không có cây cỏ hay giả sơn như trong những quan phủ khác, chỉ có một rừng trúc.
Bên cạnh rừng trúc có một cái lương đình, trong lương đình có một ghế dài và một cái bàn nhỏ.
Thấy Vệ Thanh Yến đi về phía lương đình, Cung Minh Thành giải thích, “Sau khi phụ thân qua đời, chúng ta đã đốt một số quần áo và sách yêu thích của phụ thân, còn lại thì giữ lại làm kỷ niệm.
Lương đình này là nơi mà phụ thân thường thích ở, đọc sách, đánh cờ, pha trà, hoặc trò chuyện với chúng ta, chúng ta thực sự không nghĩ ra phụ thân vì điều gì.”
Đơn giản, thanh khiết, đó là ấn tượng của Vệ Thanh Yến về viện này.
Vệ Thanh Yến đi qua vài phòng khác, tất cả đều như viện này, toát lên vẻ thanh bần của chủ nhân.
Một người trông có vẻ thanh tâm quả dục, không có dục vọng gì, trước khi chết rốt cuộc đã đưa ra yêu cầu gì, khi yêu cầu không được đáp ứng, lại sinh ra oán niệm sâu đậm như vậy?
Nhìn thấy hai huynh đệ vẻ mặt mơ hồ, Vệ Thanh Yến nói, “Chắc hai người đêm qua không ngủ, hãy đi nghỉ ngơi đi, ta một mình đi dạo trong phủ, có việc cần sẽ hỏi các ngươi vào ngày mai.”
Hai người đã tin nàng, không dám có suy nghĩ khác, nghe lời rời khỏi viện.
Giữa trưa, Cung Minh Thành sai con trai lớn mang cơm trưa đến, sau đó đứng chờ ở cổng viện.
Vệ Thanh Yến ở trong thư phòng của Cung Trường Anh suốt buổi chiều, đến khi trời tối hoàn toàn, nàng mới ra khỏi viện, dường như vô định mà đi dạo quanh Cung phủ, Cung Tuấn lặng lẽ theo sau.
Khi đã đi hết Cung phủ, trời đã về khuya, Vệ Thanh Yến ra hiệu cho Cung Tuấn dẫn nàng về khách viện.
Chờ Cung Tuấn rời đi, Vệ Thanh Yến nhanh chóng trở lại phòng thay một chiếc mặt nạ da người, mang theo tấm vải trắng ghi đầy chữ ban ngày, rồi nhảy ra khỏi Cung phủ.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất