Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ
Chương 47: Có Khổ Không Thể Nói
Sáng hôm đó, kinh thành náo loạn.
Các vị khách quý ở Ngọc Yến Lâu sau một đêm hoan lạc, khi trời sáng rời đi, phát hiện trên đầu mình có một mảnh vải trắng tung bay. Ngẩng đầu nhìn, trên mảnh vải đó lại có chữ viết.
Những người đến đây đều là những kẻ thích vui chơi, tự nhiên rất thích náo nhiệt, chỉ nghĩ rằng lâu này lại bày ra chiêu trò mới mẻ gì, tò mò nên yêu cầu quản sự tháo mảnh vải xuống.
Một vài người tụ lại đọc nội dung trên mảnh vải, càng đọc, biểu cảm vốn hời hợt dần trở nên nghiêm túc.
Những dòng chữ đen trên mảnh vải trắng ấy kể về quá trình hai vạn quân Hộ Quốc bị vây tại Hoàng Sa Lĩnh và sau đó chiến tử.
Cũng như việc Vệ tướng quân ra lệnh cho người đi điều binh từ Cam Châu, nhưng lại bị tiết độ sứ của Cam Châu lúc bấy giờ là Ngô Ngọc Sơ truy sát.
Phản ứng của những người này đã thu hút sự tò mò của những người khác, càng lúc càng có nhiều người tụ lại, nhưng không còn ai lên tiếng ồn ào.
"Đồ súc sinh, lão tử là một kẻ vô học mà còn biết rằng quân Hộ Quốc bảo vệ Đại Ngụy, vậy mà bọn gian nịnh lại đâm sau lưng, hãm hại những tướng sĩ bảo vệ họ, thật đáng bị lăng trì!"
Bất chợt, một tiếng quát lớn phá tan bầu không khí quái dị này.
Sau đó, có người thứ hai nói: "Trước đây đã nghe nói rằng cháu trai của Ngô phủ để lại huyết thư rồi tự sát, nay đọc được những lời kể như chính mình trải qua này, chỉ e rằng chuyện này là thật."
"Ô Đan từ khi tiên đế lập quốc đã mưu đồ thôn tính Đại Ngụy, quân Hộ Quốc qua từng thế hệ tướng sĩ dũng cảm chiến đấu mới đẩy lui được Ô Đan, cuối cùng lại chết trong sự thờ ơ của chính người mình, thật đáng căm phẫn!"
"Anh hùng đa số chết oan, gian nịnh loạn trời đất..."
Các vị khách ở Ngọc Yến Lâu sau khi đọc xong cũng đã phẫn nộ như vậy, huống hồ là các học trò ở các học viện lớn trong kinh thành.
Đúng vậy, những mảnh vải trắng tương tự không chỉ treo ở Ngọc Yến Lâu, mà còn được treo ở cổng các học viện, ở chợ sáng nơi tập trung đông đảo dân chúng, ở cổng thành có nhiều người qua lại nhất, thậm chí cả ở chỗ hành hình tội phạm.
Đây không phải là mảnh vải trắng bình thường, mà là một bi kịch kinh thiên!
Sự thật về Hoàng Sa Lĩnh nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành, gây nên làn sóng phẫn nộ.
Các học trò tụ tập trước cổng hoàng cung, yêu cầu hoàng đế điều tra rõ sự thật, trừng trị gian nịnh, để an ủi linh hồn của hai vạn tướng sĩ đã chết trong quân Hộ Quốc.
Có dân chúng tụ tập trước cửa Ngô phủ, không biết ai là người khởi xướng, một quả trứng thối bị ném ra, vô số lá rau mục thậm chí là phân cũng được ném lên cổng lớn của Ngô phủ.
Có những cụ già khóc lóc thảm thiết, cháu trai bà, người chưa từng kết hôn, cũng nằm trong số hai vạn người đó.
Có những cựu binh với ánh mắt đỏ ngầu căm hận nhìn Ngô gia, sau khi bị thương trên chiến trường, con trai hắn thay thế vị trí của hắn gia nhập quân Hộ Quốc.
Vừa lập công trên chiến trường Ô Đan, chưa kịp gặp lại gia đình, đã thảm tử ở Hoàng Sa Lĩnh.
Còn có những phụ nhân dắt theo con cái, nghiến răng nghiến lợi bắt con ghi nhớ mối thù máu của phụ thân...
Ngô phu nhân gia mặt trắng bệch như chiếc áo trắng trên người, hoàn toàn không còn chút máu.
"Mẫu thân, con sẽ dẫn hộ vệ ra ngoài đuổi hết bọn người đó đi." Đại công tử của Ngô phủ mặt đầy giận dữ muốn bước ra ngoài.
"Hồ đồ." Ngô phu nhân phủ quát ngăn con lại, "Không được hành động thiếu suy nghĩ."
Bà rất rõ, đối phương không có chứng cứ, mới dùng những thủ đoạn này để ép hoàng thượng điều tra, ép bà mất bình tĩnh, bà tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của đối phương.
May mắn thay, bọn trẻ chưa từng tham gia vào chuyện này, có thể chịu được sự tra hỏi, mà lão gia đã qua đời, chỉ cần bà không thừa nhận, không ai có thể điều tra đến bà.
Hiện giờ, những người biết chuyện đó cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ánh mắt bà dừng lại ở nữ nhân đang hầu hạ bên cạnh, đó là tỳ nữ thân cận của bà, hiện là Trần ma ma, quản gia trong phủ.
Là người giúp việc đắc lực nhất của bà, cũng là người biết rõ nhất các bí mật của bà, đồng thời là người rất có khả năng sẽ bị gọi đi tra hỏi.
Bà ta phải chết, nhưng không thể để ai nhìn ra sơ hở.
Còn phải tìm cách điều tra xem ai đã làm ra chuyện này, kẻ biết rõ nội tình như vậy, liệu có phải là vẫn còn người sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh?
Nếu thực sự có người sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh, chắc chắn hắn muốn báo thù cho hai vạn người kia, làm thế nào để dẫn dụ hắn ra, rồi giết chết hắn?
Ngô phu nhân phủ từ từ nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán...
Trong phủ Cung gia,
Hôm nay, Cung Minh Thành đã xin nghỉ, nhưng những chuyện bên ngoài vẫn sớm truyền đến tai hắn.
Hắn vội bảo người gọi trưởng tử đến, "Con đi theo Thường cô nương hôm qua, cô ấy có ra ngoài không?"
"Con theo cô ấy đến nửa đêm, thấy đèn trong phòng cô ấy đã tắt mới trở về."
Quan hệ giữa cha con Cung gia rất tốt. Cung Tuấn hôm qua đã biết từ cha mình việc Vệ Thanh Yên muốn Cung Minh Lâu làm, nghe đến đây, nghi hoặc hỏi, "Phụ thân cảm thấy những việc bên ngoài có phải do Thường cô nương làm không?"
Chắc chắn có liên quan.
Nhưng liệu Thường cô nương có phải là người trực tiếp thực hiện hay không, hắn không chắc chắn.
Xuất hiện ở vài nơi trong một đêm, mà không ai phát hiện, thực sự là một kỹ năng phi thường, chỉ sợ ngay cả muội trượng (em rể) của hắn còn không thể sánh kịp.
Nghĩ đến muội trượng, trán hắn có chút nhảy dựng, "Được rồi, con về đi, ta đi xem mẫu thân con."
Việc này không thể giấu được.
Chưa kịp ra ngoài, đã thấy Vệ Thi Nhiên tóc tai rối bù chạy đến, ánh mắt đỏ ngầu, "Những tin đồn bên ngoài có thật không? Ai đang kêu oan cho đệ đệ của ta? Có phải là còn sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh, có phải là Yến Thanh không?"
Cô liên tiếp hỏi mấy câu, Cung Minh Thành im lặng một lúc rồi đem chuyện xảy ra ở An Viễn Hầu phủ hôm qua và những nghi ngờ của mình nói cho thê tử biết.
"Thường cô nương?" Vệ Thi Nhiên ngẩn ra, "Nàng ấy biết đệ đệ ta? Nàng ấy muốn báo thù cho đệ đệ ta sao?"
"Phu nhân, nhìn ý của Thường cô nương, có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này." Cung Minh Thành đỡ vợ ngồi xuống ghế, giúp nàng sửa lại tóc.
"Những việc nàng ấy làm cũng là điều chúng ta muốn làm, cần sự giúp đỡ của Ngô gia, nàng ấy đã cùng nhị đệ thỏa thuận xong, chúng ta không nên quấy rầy kế hoạch của nàng ấy.
Sau này hãy tùy cơ ứng biến, được không? Phu quân hứa với nàng, về thù hận của quân Hộ Quốc và Thanh Yến, phu quân nhất định không lùi bước, được không?"
Không ai biết đệ đệ nàng đã hy sinh vì Đại Ngụy như thế nào, chỉ cần nghĩ đến cái chết oan ức của hắn, trong lòng Vệ Thi Nhiên đau đớn như có hàng ngàn con kiến cắn xé, như dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng nàng cũng hiểu, nàng không chỉ là nữ nhi của Vệ gia mà còn là phu nhân của Cung gia, những suy nghĩ và hành động không thể không chú ý đến Cung gia. Nghĩ đến Thường cô nương, người có vẻ thanh nhàn và có phần xa lạ, nàng cuối cùng gật đầu.
Người ta đang báo thù cho đệ đệ nàng, nàng không thể vì ân oán cá nhân mà gây phiền phức, "Là ta không đủ khả năng, có lỗi với sự ủy thác của phụ thân, tôi xin lỗi Thanh Yến..."
Vệ Thi Nhiên đấm ngực khóc lóc một trận.
Khi Vệ Thanh Yến gặp nàng, đôi mắt nàng đã sưng lên gần như trong suốt.
Sau khi suy nghĩ một chút, Vệ Thanh Yến biết bà khóc vì chuyện gì.
Hôm qua, nàng đã cho Cung Minh Lâu thấy cảnh tượng ở Hoàng Sa Lĩnh, hôm nay tin này đã lan truyền khắp đường phố, không khó đoán rằng Cung Minh Thành biết đây là do nàng làm.
Nhìn thấy Vệ Thi Nhiên khóc như vậy, Vệ Thanh Yến cuối cùng đã hỏi ra nghi ngờ trong lòng, " Cung phu nhân gia rất quan tâm đến Thanh Yến sao? Nhưng trước đây không nghe nói hai tỷ muội gần gũi."
Vệ Thi Nhiên cười khổ, "Hắn là đệ đệ duy nhất của ta, là máu mủ ruột thịt, ta làm sao không quan tâm.
Nhưng xin cô nương tha lỗi, có một số việc ta không thể nói rõ, nghe phu quân nói, cô nương và Thanh Yến là bạn bè, ta thay đệ đệ cảm ơn cô nương."
Cảm ơn cô đã làm tất cả vì đệ đệ ta.
Nàng không chịu nói rõ, Vệ Thanh Yến cũng không hỏi thêm.
Gọi họ đến là để bàn về chuyện Cung Trường Anh.
Nàng nhìn về phía Cung Minh Thành, "Quản gia trong phủ có ở đây không?"
Quản gia đang đứng bên ngoài, rất nhanh đã được Cung Tuấn dẫn đến trước mặt.
"Lão quản gia là phụ thân của ngươi sao?" Vệ Thanh Yến hỏi.
Quản gia là người sinh ra và lớn lên trong phủ Cung gia, từ nhỏ đã theo Cung Minh Thành, sau khi quản gia cũ qua đời, ông ta đã tiếp nhận vị trí của phụ thân, rất biết quan sát sắc mặt, biết chủ nhân của mình coi trọng cô nương này, vội đáp, "Đúng vậy."
"Trước khi phụ thân ngươi chết, có nói lời xin lỗi với lão gia, vì chuyện gì vậy?"
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Các vị khách quý ở Ngọc Yến Lâu sau một đêm hoan lạc, khi trời sáng rời đi, phát hiện trên đầu mình có một mảnh vải trắng tung bay. Ngẩng đầu nhìn, trên mảnh vải đó lại có chữ viết.
Những người đến đây đều là những kẻ thích vui chơi, tự nhiên rất thích náo nhiệt, chỉ nghĩ rằng lâu này lại bày ra chiêu trò mới mẻ gì, tò mò nên yêu cầu quản sự tháo mảnh vải xuống.
Một vài người tụ lại đọc nội dung trên mảnh vải, càng đọc, biểu cảm vốn hời hợt dần trở nên nghiêm túc.
Những dòng chữ đen trên mảnh vải trắng ấy kể về quá trình hai vạn quân Hộ Quốc bị vây tại Hoàng Sa Lĩnh và sau đó chiến tử.
Cũng như việc Vệ tướng quân ra lệnh cho người đi điều binh từ Cam Châu, nhưng lại bị tiết độ sứ của Cam Châu lúc bấy giờ là Ngô Ngọc Sơ truy sát.
Phản ứng của những người này đã thu hút sự tò mò của những người khác, càng lúc càng có nhiều người tụ lại, nhưng không còn ai lên tiếng ồn ào.
"Đồ súc sinh, lão tử là một kẻ vô học mà còn biết rằng quân Hộ Quốc bảo vệ Đại Ngụy, vậy mà bọn gian nịnh lại đâm sau lưng, hãm hại những tướng sĩ bảo vệ họ, thật đáng bị lăng trì!"
Bất chợt, một tiếng quát lớn phá tan bầu không khí quái dị này.
Sau đó, có người thứ hai nói: "Trước đây đã nghe nói rằng cháu trai của Ngô phủ để lại huyết thư rồi tự sát, nay đọc được những lời kể như chính mình trải qua này, chỉ e rằng chuyện này là thật."
"Ô Đan từ khi tiên đế lập quốc đã mưu đồ thôn tính Đại Ngụy, quân Hộ Quốc qua từng thế hệ tướng sĩ dũng cảm chiến đấu mới đẩy lui được Ô Đan, cuối cùng lại chết trong sự thờ ơ của chính người mình, thật đáng căm phẫn!"
"Anh hùng đa số chết oan, gian nịnh loạn trời đất..."
Các vị khách ở Ngọc Yến Lâu sau khi đọc xong cũng đã phẫn nộ như vậy, huống hồ là các học trò ở các học viện lớn trong kinh thành.
Đúng vậy, những mảnh vải trắng tương tự không chỉ treo ở Ngọc Yến Lâu, mà còn được treo ở cổng các học viện, ở chợ sáng nơi tập trung đông đảo dân chúng, ở cổng thành có nhiều người qua lại nhất, thậm chí cả ở chỗ hành hình tội phạm.
Đây không phải là mảnh vải trắng bình thường, mà là một bi kịch kinh thiên!
Sự thật về Hoàng Sa Lĩnh nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành, gây nên làn sóng phẫn nộ.
Các học trò tụ tập trước cổng hoàng cung, yêu cầu hoàng đế điều tra rõ sự thật, trừng trị gian nịnh, để an ủi linh hồn của hai vạn tướng sĩ đã chết trong quân Hộ Quốc.
Có dân chúng tụ tập trước cửa Ngô phủ, không biết ai là người khởi xướng, một quả trứng thối bị ném ra, vô số lá rau mục thậm chí là phân cũng được ném lên cổng lớn của Ngô phủ.
Có những cụ già khóc lóc thảm thiết, cháu trai bà, người chưa từng kết hôn, cũng nằm trong số hai vạn người đó.
Có những cựu binh với ánh mắt đỏ ngầu căm hận nhìn Ngô gia, sau khi bị thương trên chiến trường, con trai hắn thay thế vị trí của hắn gia nhập quân Hộ Quốc.
Vừa lập công trên chiến trường Ô Đan, chưa kịp gặp lại gia đình, đã thảm tử ở Hoàng Sa Lĩnh.
Còn có những phụ nhân dắt theo con cái, nghiến răng nghiến lợi bắt con ghi nhớ mối thù máu của phụ thân...
Ngô phu nhân gia mặt trắng bệch như chiếc áo trắng trên người, hoàn toàn không còn chút máu.
"Mẫu thân, con sẽ dẫn hộ vệ ra ngoài đuổi hết bọn người đó đi." Đại công tử của Ngô phủ mặt đầy giận dữ muốn bước ra ngoài.
"Hồ đồ." Ngô phu nhân phủ quát ngăn con lại, "Không được hành động thiếu suy nghĩ."
Bà rất rõ, đối phương không có chứng cứ, mới dùng những thủ đoạn này để ép hoàng thượng điều tra, ép bà mất bình tĩnh, bà tuyệt đối không thể rơi vào bẫy của đối phương.
May mắn thay, bọn trẻ chưa từng tham gia vào chuyện này, có thể chịu được sự tra hỏi, mà lão gia đã qua đời, chỉ cần bà không thừa nhận, không ai có thể điều tra đến bà.
Hiện giờ, những người biết chuyện đó cũng chẳng còn bao nhiêu.
Ánh mắt bà dừng lại ở nữ nhân đang hầu hạ bên cạnh, đó là tỳ nữ thân cận của bà, hiện là Trần ma ma, quản gia trong phủ.
Là người giúp việc đắc lực nhất của bà, cũng là người biết rõ nhất các bí mật của bà, đồng thời là người rất có khả năng sẽ bị gọi đi tra hỏi.
Bà ta phải chết, nhưng không thể để ai nhìn ra sơ hở.
Còn phải tìm cách điều tra xem ai đã làm ra chuyện này, kẻ biết rõ nội tình như vậy, liệu có phải là vẫn còn người sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh?
Nếu thực sự có người sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh, chắc chắn hắn muốn báo thù cho hai vạn người kia, làm thế nào để dẫn dụ hắn ra, rồi giết chết hắn?
Ngô phu nhân phủ từ từ nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán...
Trong phủ Cung gia,
Hôm nay, Cung Minh Thành đã xin nghỉ, nhưng những chuyện bên ngoài vẫn sớm truyền đến tai hắn.
Hắn vội bảo người gọi trưởng tử đến, "Con đi theo Thường cô nương hôm qua, cô ấy có ra ngoài không?"
"Con theo cô ấy đến nửa đêm, thấy đèn trong phòng cô ấy đã tắt mới trở về."
Quan hệ giữa cha con Cung gia rất tốt. Cung Tuấn hôm qua đã biết từ cha mình việc Vệ Thanh Yên muốn Cung Minh Lâu làm, nghe đến đây, nghi hoặc hỏi, "Phụ thân cảm thấy những việc bên ngoài có phải do Thường cô nương làm không?"
Chắc chắn có liên quan.
Nhưng liệu Thường cô nương có phải là người trực tiếp thực hiện hay không, hắn không chắc chắn.
Xuất hiện ở vài nơi trong một đêm, mà không ai phát hiện, thực sự là một kỹ năng phi thường, chỉ sợ ngay cả muội trượng (em rể) của hắn còn không thể sánh kịp.
Nghĩ đến muội trượng, trán hắn có chút nhảy dựng, "Được rồi, con về đi, ta đi xem mẫu thân con."
Việc này không thể giấu được.
Chưa kịp ra ngoài, đã thấy Vệ Thi Nhiên tóc tai rối bù chạy đến, ánh mắt đỏ ngầu, "Những tin đồn bên ngoài có thật không? Ai đang kêu oan cho đệ đệ của ta? Có phải là còn sống sót từ trận Hoàng Sa Lĩnh, có phải là Yến Thanh không?"
Cô liên tiếp hỏi mấy câu, Cung Minh Thành im lặng một lúc rồi đem chuyện xảy ra ở An Viễn Hầu phủ hôm qua và những nghi ngờ của mình nói cho thê tử biết.
"Thường cô nương?" Vệ Thi Nhiên ngẩn ra, "Nàng ấy biết đệ đệ ta? Nàng ấy muốn báo thù cho đệ đệ ta sao?"
"Phu nhân, nhìn ý của Thường cô nương, có vẻ không muốn nói nhiều về chuyện này." Cung Minh Thành đỡ vợ ngồi xuống ghế, giúp nàng sửa lại tóc.
"Những việc nàng ấy làm cũng là điều chúng ta muốn làm, cần sự giúp đỡ của Ngô gia, nàng ấy đã cùng nhị đệ thỏa thuận xong, chúng ta không nên quấy rầy kế hoạch của nàng ấy.
Sau này hãy tùy cơ ứng biến, được không? Phu quân hứa với nàng, về thù hận của quân Hộ Quốc và Thanh Yến, phu quân nhất định không lùi bước, được không?"
Không ai biết đệ đệ nàng đã hy sinh vì Đại Ngụy như thế nào, chỉ cần nghĩ đến cái chết oan ức của hắn, trong lòng Vệ Thi Nhiên đau đớn như có hàng ngàn con kiến cắn xé, như dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng nàng cũng hiểu, nàng không chỉ là nữ nhi của Vệ gia mà còn là phu nhân của Cung gia, những suy nghĩ và hành động không thể không chú ý đến Cung gia. Nghĩ đến Thường cô nương, người có vẻ thanh nhàn và có phần xa lạ, nàng cuối cùng gật đầu.
Người ta đang báo thù cho đệ đệ nàng, nàng không thể vì ân oán cá nhân mà gây phiền phức, "Là ta không đủ khả năng, có lỗi với sự ủy thác của phụ thân, tôi xin lỗi Thanh Yến..."
Vệ Thi Nhiên đấm ngực khóc lóc một trận.
Khi Vệ Thanh Yến gặp nàng, đôi mắt nàng đã sưng lên gần như trong suốt.
Sau khi suy nghĩ một chút, Vệ Thanh Yến biết bà khóc vì chuyện gì.
Hôm qua, nàng đã cho Cung Minh Lâu thấy cảnh tượng ở Hoàng Sa Lĩnh, hôm nay tin này đã lan truyền khắp đường phố, không khó đoán rằng Cung Minh Thành biết đây là do nàng làm.
Nhìn thấy Vệ Thi Nhiên khóc như vậy, Vệ Thanh Yến cuối cùng đã hỏi ra nghi ngờ trong lòng, " Cung phu nhân gia rất quan tâm đến Thanh Yến sao? Nhưng trước đây không nghe nói hai tỷ muội gần gũi."
Vệ Thi Nhiên cười khổ, "Hắn là đệ đệ duy nhất của ta, là máu mủ ruột thịt, ta làm sao không quan tâm.
Nhưng xin cô nương tha lỗi, có một số việc ta không thể nói rõ, nghe phu quân nói, cô nương và Thanh Yến là bạn bè, ta thay đệ đệ cảm ơn cô nương."
Cảm ơn cô đã làm tất cả vì đệ đệ ta.
Nàng không chịu nói rõ, Vệ Thanh Yến cũng không hỏi thêm.
Gọi họ đến là để bàn về chuyện Cung Trường Anh.
Nàng nhìn về phía Cung Minh Thành, "Quản gia trong phủ có ở đây không?"
Quản gia đang đứng bên ngoài, rất nhanh đã được Cung Tuấn dẫn đến trước mặt.
"Lão quản gia là phụ thân của ngươi sao?" Vệ Thanh Yến hỏi.
Quản gia là người sinh ra và lớn lên trong phủ Cung gia, từ nhỏ đã theo Cung Minh Thành, sau khi quản gia cũ qua đời, ông ta đã tiếp nhận vị trí của phụ thân, rất biết quan sát sắc mặt, biết chủ nhân của mình coi trọng cô nương này, vội đáp, "Đúng vậy."
"Trước khi phụ thân ngươi chết, có nói lời xin lỗi với lão gia, vì chuyện gì vậy?"
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất