Tướng Quân, Nàng Là Người Dẫn Độ
Chương 7: Đánh Nàng Hai Mươi Ba Roi
Tất cả diễn ra trong chớp mắt, không ai ngờ rằng Vệ Thanh Yến lại hành xử thô bạo đến vậy... trực tiếp đánh gãy tay của Quan Ngọc Nhi.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc.
Vệ Thanh Yến ôm đứa trẻ vào lòng, một tay rút ra roi mềm.
Quan Ngọc Nhi chưa kịp chửi mắng, liền nghe một tiếng ‘bốp’, sau đó một cơn đau rát từ lưng truyền đến.
“Á ... Đồ độc nữ, sao ngươi dám... Ta sẽ nói với Hầu gia... để hắn giết ngươi..."
Cơn đau làm cho giọng nàng trở nên chua chát, sắc nhọn.
Nha hoàn muốn che chắn cho Quan Ngọc Nhi, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Thanh Yến, sợ hãi run rẩy, vội vàng chạy ra khỏi viện.
Nàng phải tìm lão phu nhân cứu tiểu thư.
Không, không đúng, lão phu nhân đã hôn mê, không thể cứu tiểu thư, chỉ còn cách tìm Hầu gia.
A Lộc cũng từ sự ngỡ ngàng tỉnh lại, do dự có nên giúp Quan Ngọc Nhi hay không, dù sao, so với tiểu thư không rõ lai lịch, Quan Ngọc Nhi là họ hàng của lão phu nhân.
Tuy nhiên, do dự chỉ kéo dài trong chốc lát, Hầu gia đã bảo hắn không thể lơ là tiểu thư.
Hắn không thể thừa nhận rằng, trong lòng hắn cảm thấy rất vui sướng khi thấy Thường tiểu thư đánh Quan Ngọc Nhi.
An Viễn Hầu phủ những năm qua không yên ổn, các chủ nhân lần lượt qua đời, hiện giờ chỉ còn lại lão phu nhân, Hầu gia và tiểu thư.
Sau khi Hầu gia trở về kinh, lão phu nhân nói rằng mình cô đơn, đã đưa cháu gái của nhà mẹ đẻ vào ở bên cạnh.
Quan Ngọc Nhi trước đây ở trước mặt Hầu gia và lão phu nhân luôn giả vờ hiền thục, lễ phép, nhưng sau lưng lại dựa vào quyền lực của lão phu nhân để kiêu ngạo trong phủ.
Còn mơ tưởng Hầu gia không nói gì, lại còn dám ra tay với đứa trẻ.
Quả thực xứng đáng bị đánh.
“Bốp.” Một roi nữa.
Khi định vung tay lần nữa, Vệ Thanh Yến bị ai đó kéo áo, đứa trẻ vốn tưởng sợ hãi lại đang ngẩng đầu nhìn nàng.
Vệ Thanh Yến cúi xuống, thả tay khỏi tai đứa trẻ, “Ngươi không sợ sao?”
“Nàng ta là người xấu.” Đứa trẻ ánh mắt vẫn còn sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia vui mừng.
Vệ Thanh Yến nhìn lên không trung, nhấc đứa trẻ lên một chút, “Tiếu Tiếu nói đúng, nàng ta là người xấu, vậy ngươi hãy xem, cô cô sẽ giúp ngươi đánh trả lại như thế nào.”
Nàng đánh Quan Ngọc Nhi hai mươi ba roi.
Khi làm sạch lưng đứa trẻ, nàng đếm được rõ ràng, lưng gầy guộc của đứa trẻ có tổng cộng hai mươi ba vết thương mới cũ.
Quan Ngọc Nhi bị đau đến ngất đi.
Vệ Thanh Yến nhìn về phía A Lộc, “Mang nàng ta ra ngoài, nói với Đỗ Học Nghĩa, những roi này ta đánh là vì Tiếu Tiếu, cũng là vì hắn.”
Lòng oán hận của Phương thị vẫn còn lơ lửng trên không, thậm chí còn mãnh liệt hơn hôm qua, nếu không báo thù cho Tiếu Tiếu, lòng oán hận đó sẽ sớm gây họa cho Đỗ Học Nghĩa.
Khi đã dính líu đến số phận của người khác, Phương thị sẽ khó mà đầu thai.
A Lộc nhìn Vệ Thanh Yến quay lưng vào trong, mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì, ra hiệu cho mấy nha hoàn sợ hãi đang đứng bên cạnh nâng Quan Ngọc Nhi đi ra.
Hắn không hiểu lời của tiểu thư có nghĩa gì, nhưng Hầu gia chắc chắn hiểu.
Nha hoàn của Quan Ngọc Nhi khi gặp Đỗ Học Nghĩa, hắn đang thẩm vấn quản gia của Hầu phủ.
Quản gia, người trước đây luôn được tôn trọng trước mặt lão phu nhân, hiện giờ bị đánh đến thê thảm, toàn thân đầy máu.
Mà sắc mặt của Hầu gia thì đen như mực, như thể sắp đưa quản gia về thế giới bên kia.
Nha hoàn không dám trình bày rõ ràng.
Nàng có dự cảm không tốt, cảm thấy sự việc hôm nay không có lợi cho tiểu thư nhà mình.
Khi nàng định quay lại tìm Quan Ngọc Nhi, thì nghe thấy giọng Đỗ Học Nghĩa lạnh lùng, “Bắt lấy nàng ta.”
……
Khi Đỗ Học Nghĩa bước vào Phong Hiểu Viện, Vệ Thanh Yến đã dỗ Tiếu Tiếu ngủ xong, đang nhắm mắt tĩnh tâm.
“Thường tiểu thư, có thể ra ngoài một chút không?”
Vệ Thanh Yến mở mắt, nhìn đứa trẻ đang say giấc, rồi bước ra ngoài.
Vừa mới xoay người đóng cửa lại, phía sau có một trận gió cọ truyền đến, Vệ Thanh Yến hơi nheo mắt, nhanh chóng né tránh sang một bên, dùng khinh công tiến vào một phòng trống bên cạnh.
Đỗ Học Nghĩa nhấc gót chân, không quên ra lệnh cho A Lộc đứng sau, “Canh gác ở đây, không cho phép ai vào.”
Khi hắn đuổi kịp Vệ Thanh Yến, nàng đang đứng yên trong phòng, tay đan sau lưng, bình thản nhìn hắn.
Không ai lên tiếng, Đỗ Học Nghĩa trực tiếp tấn công.
A Lộc đứng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng động của trận chiến trong phòng, một lát sau, tiếng động ngừng hẳn. Hắn không yên tâm, liếc vào, thấy Hầu gia của mình đang bị tiểu thư đè dưới chân.
Hắn định rút kiếm ra, nhưng Đỗ Học Nghĩa quát, “Lùi lại.”
Hơi do dự, hắn lại nghe thấy Hầu gia của mình nói, “Ra ngoài cửa viện.”
Khi nghe thấy tiếng bước chân của A Lộc đi xa, Đỗ Học Nghĩa nằm trên mặt đất, nước mắt trào ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới nghẹn ngào lên tiếng, “Là tổ mẫu đã bày mưu, bà ất đã mua chuộc nha hoàn của Phương thị, hứa hẹn với nàng ta vị trí thiếp thất của An Viễn Hầu gia, giúp làm giả hình ảnh Phương thị bán gia tài, bỏ trốn theo người khác.
Lừa dối cả người Phương gia, cũng lừa dối cả ta.
Người Phương gia vốn là gia tộc thương nhân, kỳ vọng vào việc Phương thị gả vào Hầu phủ có thể nâng cao danh tiếng gia tộc, nhưng nàng ta lại làm chuyện có lỗi với Hầu phủ, sợ bị liên lụy, người Phương gia còn chưa kịp cắt đứt quan hệ với nàng, làm sao mà đi điều tra sự thật.
Nhạc phụ sau khi ta về kinh, đau lòng mắng Phương thị, tự trách mình không dạy dỗ tốt nữ nhi, càng làm ta tin tưởng vào tính xác thực của sự việc.
Ta thật ngu ngốc, không ngờ rằng không có nam nhân nào cả, tất cả gia sản giờ đã đổi thành tiền bạc, cất trong kho của tổ mẫu. Tổ mẫu... sao lại phải làm vậy?”
Sao lại phải làm vậy?
Vệ Thanh Yến không đáp.
Đỗ Học Nghĩa đã có thể điều tra ra những điều này, sao lại không nhận ra được mục đích của tổ mẫu hắn.
Hầu phủ dù có địa vị, nhưng không giàu có.
“Ta tưởng rằng tổ mẫu thật sự quan tâm phẩm hạnh của Phương thị, nhưng hóa ra chỉ vì tham làm gia tài của người ta. Những năm qua, Đỗ gia chúng ta lại phải dựa vào gia tài của Phương thị để sống.”
Phương thị hiếu thảo, luôn đặt tổ mẫu lên hàng đầu, phụng dưỡng bà ta trên núi vàng biển bạc, nhưng lại nuôi dưỡng lòng tham của bà ta.
Bà ta không chỉ hút máu từ Phương thị, còn mỗi năm phụ trợ cho gia tộc mẹ đẻ, hơn nữa còn sinh ra ý định hứa hôn cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta cho ta làm kế thất.
Không ngờ, Phương thị trước đây luôn thuận theo, lần này lại từ chối.
Bà ta nảy sinh ý đồ xấu, âm mưu tài sản và mạng sống.
Nếu không phải những lời này được nghe từ miệng quản gia và vài người tin cậy của tổ mẫu, hắn khó mà tin được, tổ mẫu trước đây luôn hiền lành lại là người... vô sỉ và độc ác như vậy.
“Ta thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức tin tưởng lời của bà ta, ngu ngốc đến mức không nhận ra chính con cái của mình, suýt nữa để nàng cũng bị kẻ xấu làm hại.”
Đỗ Học Nghĩa ngẩng đầu, nước mắt lăn dài, “Nhưng, thưa tướng quân, ta làm sao mà ngờ rằng tổ mẫu ta lại sớm nảy sinh ý đồ xấu.
Làm sao ta biết, khi ta tùy tiện tìm một thầy thuốc trên phố, bà ta lại có thể mua chuộc, thay thuốc tránh thai của ta thành thuốc bổ.”
Nếu không phải như vậy, làm sao ta lại nghi ngờ Tiếu Tiếu không phải là con của ta.
Một câu “tướng quân” làm Vệ Thanh Yến giảm bớt sức mạnh trên chân.
Ngày đó, nàng giấu một số kho báu đủ để cám dỗ ở núi Ngọc Lan, những người biết chuyện còn sống, ngoài nàng ra thì chính là Đỗ Học Nghĩa.
Trước khi rời khỏi kinh, nàng đã cho người đến núi Ngọc Lan kiểm tra kho báu.
Tin nhắn bồ câu từ khách điếm cho nàng biết kho báu vẫn còn đó.
Ô Đan cách không xa núi Ngọc Lan, sau khi nàng chết, Đỗ Học Nghĩa đã ở đó vài năm, nhưng không động đến kho báu, khiến nàng quyết tâm tin tưởng hắn.
Nàng cũng cần một danh phận ở kinh thành.
Nhìn Phong Hiểu Viện không người ở lâu năm, sạch sẽ như thể được quét dọn hàng ngày, nàng biết quyết định của mình là đúng.
Hắn vẫn là Đỗ Học Nghĩa trước đây, người luôn coi nàng là trọng tâm, trung thành và nghĩa khí.
Đỗ Học Nghĩa thấy nàng không phủ nhận, liền ôm chân nàng, cuộn mình trên mặt đất, khóc không thể ngừng...
Hắn đã phạm phải một lỗi rất lớn, không biết làm thế nào để bù đắp cho Phương thị và đứa trẻ, hoặc có thể nói, có những người không còn cơ hội để bù đắp.
Tướng quân tuy kém hắn một tuổi, nhưng cũng là sư ph, là bằng hữu, luôn là chỗ dựa tinh thần của hắn, giờ đây còn là hy vọng cuối cùng của hắn.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Nhưng đó chưa phải là kết thúc.
Vệ Thanh Yến ôm đứa trẻ vào lòng, một tay rút ra roi mềm.
Quan Ngọc Nhi chưa kịp chửi mắng, liền nghe một tiếng ‘bốp’, sau đó một cơn đau rát từ lưng truyền đến.
“Á ... Đồ độc nữ, sao ngươi dám... Ta sẽ nói với Hầu gia... để hắn giết ngươi..."
Cơn đau làm cho giọng nàng trở nên chua chát, sắc nhọn.
Nha hoàn muốn che chắn cho Quan Ngọc Nhi, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Vệ Thanh Yến, sợ hãi run rẩy, vội vàng chạy ra khỏi viện.
Nàng phải tìm lão phu nhân cứu tiểu thư.
Không, không đúng, lão phu nhân đã hôn mê, không thể cứu tiểu thư, chỉ còn cách tìm Hầu gia.
A Lộc cũng từ sự ngỡ ngàng tỉnh lại, do dự có nên giúp Quan Ngọc Nhi hay không, dù sao, so với tiểu thư không rõ lai lịch, Quan Ngọc Nhi là họ hàng của lão phu nhân.
Tuy nhiên, do dự chỉ kéo dài trong chốc lát, Hầu gia đã bảo hắn không thể lơ là tiểu thư.
Hắn không thể thừa nhận rằng, trong lòng hắn cảm thấy rất vui sướng khi thấy Thường tiểu thư đánh Quan Ngọc Nhi.
An Viễn Hầu phủ những năm qua không yên ổn, các chủ nhân lần lượt qua đời, hiện giờ chỉ còn lại lão phu nhân, Hầu gia và tiểu thư.
Sau khi Hầu gia trở về kinh, lão phu nhân nói rằng mình cô đơn, đã đưa cháu gái của nhà mẹ đẻ vào ở bên cạnh.
Quan Ngọc Nhi trước đây ở trước mặt Hầu gia và lão phu nhân luôn giả vờ hiền thục, lễ phép, nhưng sau lưng lại dựa vào quyền lực của lão phu nhân để kiêu ngạo trong phủ.
Còn mơ tưởng Hầu gia không nói gì, lại còn dám ra tay với đứa trẻ.
Quả thực xứng đáng bị đánh.
“Bốp.” Một roi nữa.
Khi định vung tay lần nữa, Vệ Thanh Yến bị ai đó kéo áo, đứa trẻ vốn tưởng sợ hãi lại đang ngẩng đầu nhìn nàng.
Vệ Thanh Yến cúi xuống, thả tay khỏi tai đứa trẻ, “Ngươi không sợ sao?”
“Nàng ta là người xấu.” Đứa trẻ ánh mắt vẫn còn sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia vui mừng.
Vệ Thanh Yến nhìn lên không trung, nhấc đứa trẻ lên một chút, “Tiếu Tiếu nói đúng, nàng ta là người xấu, vậy ngươi hãy xem, cô cô sẽ giúp ngươi đánh trả lại như thế nào.”
Nàng đánh Quan Ngọc Nhi hai mươi ba roi.
Khi làm sạch lưng đứa trẻ, nàng đếm được rõ ràng, lưng gầy guộc của đứa trẻ có tổng cộng hai mươi ba vết thương mới cũ.
Quan Ngọc Nhi bị đau đến ngất đi.
Vệ Thanh Yến nhìn về phía A Lộc, “Mang nàng ta ra ngoài, nói với Đỗ Học Nghĩa, những roi này ta đánh là vì Tiếu Tiếu, cũng là vì hắn.”
Lòng oán hận của Phương thị vẫn còn lơ lửng trên không, thậm chí còn mãnh liệt hơn hôm qua, nếu không báo thù cho Tiếu Tiếu, lòng oán hận đó sẽ sớm gây họa cho Đỗ Học Nghĩa.
Khi đã dính líu đến số phận của người khác, Phương thị sẽ khó mà đầu thai.
A Lộc nhìn Vệ Thanh Yến quay lưng vào trong, mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì, ra hiệu cho mấy nha hoàn sợ hãi đang đứng bên cạnh nâng Quan Ngọc Nhi đi ra.
Hắn không hiểu lời của tiểu thư có nghĩa gì, nhưng Hầu gia chắc chắn hiểu.
Nha hoàn của Quan Ngọc Nhi khi gặp Đỗ Học Nghĩa, hắn đang thẩm vấn quản gia của Hầu phủ.
Quản gia, người trước đây luôn được tôn trọng trước mặt lão phu nhân, hiện giờ bị đánh đến thê thảm, toàn thân đầy máu.
Mà sắc mặt của Hầu gia thì đen như mực, như thể sắp đưa quản gia về thế giới bên kia.
Nha hoàn không dám trình bày rõ ràng.
Nàng có dự cảm không tốt, cảm thấy sự việc hôm nay không có lợi cho tiểu thư nhà mình.
Khi nàng định quay lại tìm Quan Ngọc Nhi, thì nghe thấy giọng Đỗ Học Nghĩa lạnh lùng, “Bắt lấy nàng ta.”
……
Khi Đỗ Học Nghĩa bước vào Phong Hiểu Viện, Vệ Thanh Yến đã dỗ Tiếu Tiếu ngủ xong, đang nhắm mắt tĩnh tâm.
“Thường tiểu thư, có thể ra ngoài một chút không?”
Vệ Thanh Yến mở mắt, nhìn đứa trẻ đang say giấc, rồi bước ra ngoài.
Vừa mới xoay người đóng cửa lại, phía sau có một trận gió cọ truyền đến, Vệ Thanh Yến hơi nheo mắt, nhanh chóng né tránh sang một bên, dùng khinh công tiến vào một phòng trống bên cạnh.
Đỗ Học Nghĩa nhấc gót chân, không quên ra lệnh cho A Lộc đứng sau, “Canh gác ở đây, không cho phép ai vào.”
Khi hắn đuổi kịp Vệ Thanh Yến, nàng đang đứng yên trong phòng, tay đan sau lưng, bình thản nhìn hắn.
Không ai lên tiếng, Đỗ Học Nghĩa trực tiếp tấn công.
A Lộc đứng bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng động của trận chiến trong phòng, một lát sau, tiếng động ngừng hẳn. Hắn không yên tâm, liếc vào, thấy Hầu gia của mình đang bị tiểu thư đè dưới chân.
Hắn định rút kiếm ra, nhưng Đỗ Học Nghĩa quát, “Lùi lại.”
Hơi do dự, hắn lại nghe thấy Hầu gia của mình nói, “Ra ngoài cửa viện.”
Khi nghe thấy tiếng bước chân của A Lộc đi xa, Đỗ Học Nghĩa nằm trên mặt đất, nước mắt trào ra.
Một lúc lâu sau, hắn mới nghẹn ngào lên tiếng, “Là tổ mẫu đã bày mưu, bà ất đã mua chuộc nha hoàn của Phương thị, hứa hẹn với nàng ta vị trí thiếp thất của An Viễn Hầu gia, giúp làm giả hình ảnh Phương thị bán gia tài, bỏ trốn theo người khác.
Lừa dối cả người Phương gia, cũng lừa dối cả ta.
Người Phương gia vốn là gia tộc thương nhân, kỳ vọng vào việc Phương thị gả vào Hầu phủ có thể nâng cao danh tiếng gia tộc, nhưng nàng ta lại làm chuyện có lỗi với Hầu phủ, sợ bị liên lụy, người Phương gia còn chưa kịp cắt đứt quan hệ với nàng, làm sao mà đi điều tra sự thật.
Nhạc phụ sau khi ta về kinh, đau lòng mắng Phương thị, tự trách mình không dạy dỗ tốt nữ nhi, càng làm ta tin tưởng vào tính xác thực của sự việc.
Ta thật ngu ngốc, không ngờ rằng không có nam nhân nào cả, tất cả gia sản giờ đã đổi thành tiền bạc, cất trong kho của tổ mẫu. Tổ mẫu... sao lại phải làm vậy?”
Sao lại phải làm vậy?
Vệ Thanh Yến không đáp.
Đỗ Học Nghĩa đã có thể điều tra ra những điều này, sao lại không nhận ra được mục đích của tổ mẫu hắn.
Hầu phủ dù có địa vị, nhưng không giàu có.
“Ta tưởng rằng tổ mẫu thật sự quan tâm phẩm hạnh của Phương thị, nhưng hóa ra chỉ vì tham làm gia tài của người ta. Những năm qua, Đỗ gia chúng ta lại phải dựa vào gia tài của Phương thị để sống.”
Phương thị hiếu thảo, luôn đặt tổ mẫu lên hàng đầu, phụng dưỡng bà ta trên núi vàng biển bạc, nhưng lại nuôi dưỡng lòng tham của bà ta.
Bà ta không chỉ hút máu từ Phương thị, còn mỗi năm phụ trợ cho gia tộc mẹ đẻ, hơn nữa còn sinh ra ý định hứa hôn cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta cho ta làm kế thất.
Không ngờ, Phương thị trước đây luôn thuận theo, lần này lại từ chối.
Bà ta nảy sinh ý đồ xấu, âm mưu tài sản và mạng sống.
Nếu không phải những lời này được nghe từ miệng quản gia và vài người tin cậy của tổ mẫu, hắn khó mà tin được, tổ mẫu trước đây luôn hiền lành lại là người... vô sỉ và độc ác như vậy.
“Ta thật ngu ngốc, ngu ngốc đến mức tin tưởng lời của bà ta, ngu ngốc đến mức không nhận ra chính con cái của mình, suýt nữa để nàng cũng bị kẻ xấu làm hại.”
Đỗ Học Nghĩa ngẩng đầu, nước mắt lăn dài, “Nhưng, thưa tướng quân, ta làm sao mà ngờ rằng tổ mẫu ta lại sớm nảy sinh ý đồ xấu.
Làm sao ta biết, khi ta tùy tiện tìm một thầy thuốc trên phố, bà ta lại có thể mua chuộc, thay thuốc tránh thai của ta thành thuốc bổ.”
Nếu không phải như vậy, làm sao ta lại nghi ngờ Tiếu Tiếu không phải là con của ta.
Một câu “tướng quân” làm Vệ Thanh Yến giảm bớt sức mạnh trên chân.
Ngày đó, nàng giấu một số kho báu đủ để cám dỗ ở núi Ngọc Lan, những người biết chuyện còn sống, ngoài nàng ra thì chính là Đỗ Học Nghĩa.
Trước khi rời khỏi kinh, nàng đã cho người đến núi Ngọc Lan kiểm tra kho báu.
Tin nhắn bồ câu từ khách điếm cho nàng biết kho báu vẫn còn đó.
Ô Đan cách không xa núi Ngọc Lan, sau khi nàng chết, Đỗ Học Nghĩa đã ở đó vài năm, nhưng không động đến kho báu, khiến nàng quyết tâm tin tưởng hắn.
Nàng cũng cần một danh phận ở kinh thành.
Nhìn Phong Hiểu Viện không người ở lâu năm, sạch sẽ như thể được quét dọn hàng ngày, nàng biết quyết định của mình là đúng.
Hắn vẫn là Đỗ Học Nghĩa trước đây, người luôn coi nàng là trọng tâm, trung thành và nghĩa khí.
Đỗ Học Nghĩa thấy nàng không phủ nhận, liền ôm chân nàng, cuộn mình trên mặt đất, khóc không thể ngừng...
Hắn đã phạm phải một lỗi rất lớn, không biết làm thế nào để bù đắp cho Phương thị và đứa trẻ, hoặc có thể nói, có những người không còn cơ hội để bù đắp.
Tướng quân tuy kém hắn một tuổi, nhưng cũng là sư ph, là bằng hữu, luôn là chỗ dựa tinh thần của hắn, giờ đây còn là hy vọng cuối cùng của hắn.
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất