Chương 14: Dịu dàng
Ngày hôm sau, tới buổi trưa Hạ Hòa mới lười biếng mở mắt, mùa đông hiếm khi có ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên sàn nhà trước giường.
Hạ Hòa đang mơ màng muốn đứng dậy thì được một cánh tay tráng kiện hữu lực ôm lấy eo. "Muốn rời giường sao?" âm thanh trầm thấp của Mạnh Võ vang bên tai của Hạ Hòa, lúc này y mới phát hiện cả người mình đang nằm trong lồng ngực Mạnh đại ca, đầu gối lên tay Mạnh đại ca, mà một tay khác của Mạnh đại ca đang giam cầm eo y, tư thế thân mật như vậy làm trái tim y hoàn toàn yên ổn.
Hạ Hòa lúc này không còn thấp thỏm như hôm qua khi còn trùm khăn đỏ nữa, dáng vẻ hung mãnh của Mạnh đai ca chứng minh rõ hắn vốn không phải là không có hứng thú gì với y. Mạnh đại ca không chỉ không chán ghét thân thể này, mà ngược lại còn có vẻ rất thích, Hạ Hòa cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, y chỉ biết mình cùng Mạnh đại ca có thể sinh hoạt ân ân ái ái mà không cần lo lắng được mất.
Mạnh Võ cảm thấy nên dậy rồi, phu lang ngon miệng nhà mình còn đang ở trong lồng ngực, hắn cũng không đảm bảo được bản thân không muốn y lần nữa. Tiểu Hòa tối hôm qua lần đầu làm chuyện ấy, tuy rằng chính mình thông cảm y mà chỉ làm hai lần, nhưng ngươi không thể hi vọng xa với một hán tử đã sơm khai trai cấm dục nhiều năm lại có cái gọi là tiết tháo, Tiểu Hòa đã rất vất vả nhưng hắn lại không nhịn được mà lăn lộn một lần nữa.
Mạnh Võ đứng dậy xuống giường lấy quần áo trong ngăn tủ ra mặc, sau lại xếp quần áo của Hạ Hòa ra đặt ở mép giường, Mạnh Võ hỏi: "Ngươi dậy chưa? Hay ngủ tiếp một lát?" "Ta dậy bây giờ, nhưng trước hết Mạnh đại ca có thể xoay người được không?" "Nha! Tân lang thẹn thùng này. Có cái gì tối qua ta còn chưa thấy qua, mà hiện tại còn gọi 'Mạnh đại ca'?" Mạnh Võ ngồi ở mép giường nghiêng người, chống tay lên vai Hạ Hòa hỏi. Hạ Hòa nghe hiểu ý tứ, không khỏi mặt như lửa đốt, thấp giọng hừ "Phu quân, ngươi tránh ra, xoay người lại, ta muốn mặc quần áo" Mạnh Võ cũng không thật sự muốn khó xử hắn, ngoan ngoãn đứng dậy xoay lưng về phía y, "Vậy ngươi mặc quần áo trước đi, ta đi nhóm lửa đun chút nước ấm, đến lúc rửa mặt và nấu cơm trưa rồi.
Đợi Mạnh Võ đi mất, Hạ Hòa mới ngương ngùng vén chăn ngồi dậy, vừa nghĩ "Mạnh đại ca toàn bắt nạt người" vừa lấy quần áo trên mép giường mặc vào. Hạ Hòa xuống giường chỉnh quần áo của mình, cảm giác hạ thân có chút khó chịu, càng thêm xấu hổ. Tối hôm qua lúc xong việc, Mạnh đại ca đã giúp y rửa sạch, nhưng bây giờ còn phải tắm lại một lần.
Hạ Hòa mặc quần áo xong đi ra khỏi phòng, Mạnh Võ đang nấu nước, tháng mười hai mà không dùng nước ấm thì thật không chịu nổi. Chính mình không sao, nhưng Tiểu Hòa thân thể yếu ớt thì không thể ngấm lạnh.
Hạ Hòa tắm sạch sẽ liền vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Mạnh Võ đang ở trong sân dọn dẹp đống hỗn độn của tiệc rượu ngày hôm qua, trong đầu còn lên kế hoạch chút xem kế tiếp nên làm gì. Trải qua đêm qua, Mạnh Võ mới có thể tính là chân chính an gia ở thôn này. Hắn đã có phu lang, sau này còn có thể có hài tử, bây giờ cũng là thời điểm nên có chút tính toán cho sinh hoạt sau này.
"Ăn cơm ――" Hạ Hòa hô, Mạnh Võ buông công việc trong tay, giúp đỡ phu lang nhà mình bưng món ăn cuối cùng lên bàn, liền ăn cơm. Hôm nay cơm trưa vẫn khá phong phú, tiệc rượu còn dư nhiều đồ ăn, chỉ cần hâm nóng một chút là được, bên cạnh đó Hạ Hòa còn nấu một bát rau xanh, giảm độ ngấy của bữa cơm.
Bởi vì thân thể ca nhi thế giới không giống như thân thể nam nhân kiếp trước, cho nên sau lần đầu làm tuy nói cũng phải chú ý nhưng không đến nỗi đồ cứng gì cũng không ăn được như kiếp trước. Bởi vậy Mạnh Võ cũng không bảo Hạ Hòa kiêng quá nhiều, chỉ là không cho y ăn đồ dầu mỡ khó tiêu hóa thôi.
Hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, ngươi gắp ta một đũa, ta gắp ngươi một đũa, mỗi một câu nói đều đặc biệt ôn nhu. Mới vừa trải qua một đêm triền miên, không khí giữa hai người rất ngọt ngào, mỗi một ánh mắt tuy là vừa chạm liền rời đi nhưng tình ý triền miên trong đó thì thật khó nói ai nhiều hơn ai.
Ăn xong bữa cơm này, có vẻ như cũng không còn việc gì cả, Mạnh Võ sắp xếp lại ý tưởng của mình một chút, sắp xếp xong lại nên làm gì thì làm cái đó, như vậy, qua mùa đông này, mọi chuyện sẽ có thể đi vào quỹ đạo.
"Tiểu Hòa, ta muốn làm chút kế hoạch trong nhà chính, ngươi nếu không thoải mái thì vào phòng lại nghỉ một lát, nếu không thì tìm chút việc giết thời gian." Mạnh Võ nói với Hạ Hòa. "Yên tâm đi! Phu ―― quân, ta hiểu được." Hạ Hòa nhấp miệng nói. Y gọi "Phu quân" còn không trôi chảy, dù sao cũng chỉ vừa mới sửa miệng.
Phu quân có chính sự phải làm, Hạ Hòa tự nhiên sẽ không quấy rầy, nhưng y không quen nhàn rỗi. Từ lúc dọn vào nơi này, phu quân vẫn luôn bày thêm đồ vào, hoàn toàn không thấy sự trống trải. Nhưng thời gian hai người ở chưa lâu, đồ vật lớn đều là mua về, còn một chút đồ vật nhỏ vẫn luôn bị bỏ sót. Hạ Hòa chậm rì rì mà chỉnh lí ngôi nhà, dọn dẹp sạch sẽ những gì trước đó phu quân chưa chu toàn, lại ghĩ làm thêm ít đồ gì đó.
Hiện tại trong nhà ngoài hai người ra thì không có vật sống gì, Hạ Hòa nghĩ muốn nuôi ít gà con, lớn lên có thể đẻ trứng bán lấy tiền, còn muốn ôm một con chó con của cha về nuôi. Chó cái nhà cha uy phong như thế, chắc hẳn chó con sau này lớn lên cũng sẽ không kém mẹ nó nhiều. Y còn muốn nuôi hai đầu heo, nhưng phu quân nhà mình chê vừa bẩn vừa hôi, còn sửa chuồng heo thành chỗ chất củi, y cũng đành từ bỏ ý nghĩ.
Chuyện muốn làm cái gì, Mạnh Võ kỳ thật đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, hôm nay cũng chỉ là gom chúng lại để chọn mấu chốt mà viết xuống thôi. Mạnh Võ chỉ chốc lát liền viết xong, gác bút, dọn bàn, nghĩ nhất định phải cách một gian sương phòng bên phải làm thư phòng, bằng không cũng quá bất tiện. Vừa nghĩ, hắn vừa rẽ ra cửa, tính toán tìm phó trưởng thương lượng chút việc.
- ---------------------
Lời editor: Chúc mọi người ngày mai khai giảng vui vẻ nha. Vào năm học rồi, mình tập cách ở ẩn đây...
Hạ Hòa đang mơ màng muốn đứng dậy thì được một cánh tay tráng kiện hữu lực ôm lấy eo. "Muốn rời giường sao?" âm thanh trầm thấp của Mạnh Võ vang bên tai của Hạ Hòa, lúc này y mới phát hiện cả người mình đang nằm trong lồng ngực Mạnh đại ca, đầu gối lên tay Mạnh đại ca, mà một tay khác của Mạnh đại ca đang giam cầm eo y, tư thế thân mật như vậy làm trái tim y hoàn toàn yên ổn.
Hạ Hòa lúc này không còn thấp thỏm như hôm qua khi còn trùm khăn đỏ nữa, dáng vẻ hung mãnh của Mạnh đai ca chứng minh rõ hắn vốn không phải là không có hứng thú gì với y. Mạnh đại ca không chỉ không chán ghét thân thể này, mà ngược lại còn có vẻ rất thích, Hạ Hòa cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, y chỉ biết mình cùng Mạnh đại ca có thể sinh hoạt ân ân ái ái mà không cần lo lắng được mất.
Mạnh Võ cảm thấy nên dậy rồi, phu lang ngon miệng nhà mình còn đang ở trong lồng ngực, hắn cũng không đảm bảo được bản thân không muốn y lần nữa. Tiểu Hòa tối hôm qua lần đầu làm chuyện ấy, tuy rằng chính mình thông cảm y mà chỉ làm hai lần, nhưng ngươi không thể hi vọng xa với một hán tử đã sơm khai trai cấm dục nhiều năm lại có cái gọi là tiết tháo, Tiểu Hòa đã rất vất vả nhưng hắn lại không nhịn được mà lăn lộn một lần nữa.
Mạnh Võ đứng dậy xuống giường lấy quần áo trong ngăn tủ ra mặc, sau lại xếp quần áo của Hạ Hòa ra đặt ở mép giường, Mạnh Võ hỏi: "Ngươi dậy chưa? Hay ngủ tiếp một lát?" "Ta dậy bây giờ, nhưng trước hết Mạnh đại ca có thể xoay người được không?" "Nha! Tân lang thẹn thùng này. Có cái gì tối qua ta còn chưa thấy qua, mà hiện tại còn gọi 'Mạnh đại ca'?" Mạnh Võ ngồi ở mép giường nghiêng người, chống tay lên vai Hạ Hòa hỏi. Hạ Hòa nghe hiểu ý tứ, không khỏi mặt như lửa đốt, thấp giọng hừ "Phu quân, ngươi tránh ra, xoay người lại, ta muốn mặc quần áo" Mạnh Võ cũng không thật sự muốn khó xử hắn, ngoan ngoãn đứng dậy xoay lưng về phía y, "Vậy ngươi mặc quần áo trước đi, ta đi nhóm lửa đun chút nước ấm, đến lúc rửa mặt và nấu cơm trưa rồi.
Đợi Mạnh Võ đi mất, Hạ Hòa mới ngương ngùng vén chăn ngồi dậy, vừa nghĩ "Mạnh đại ca toàn bắt nạt người" vừa lấy quần áo trên mép giường mặc vào. Hạ Hòa xuống giường chỉnh quần áo của mình, cảm giác hạ thân có chút khó chịu, càng thêm xấu hổ. Tối hôm qua lúc xong việc, Mạnh đại ca đã giúp y rửa sạch, nhưng bây giờ còn phải tắm lại một lần.
Hạ Hòa mặc quần áo xong đi ra khỏi phòng, Mạnh Võ đang nấu nước, tháng mười hai mà không dùng nước ấm thì thật không chịu nổi. Chính mình không sao, nhưng Tiểu Hòa thân thể yếu ớt thì không thể ngấm lạnh.
Hạ Hòa tắm sạch sẽ liền vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Mạnh Võ đang ở trong sân dọn dẹp đống hỗn độn của tiệc rượu ngày hôm qua, trong đầu còn lên kế hoạch chút xem kế tiếp nên làm gì. Trải qua đêm qua, Mạnh Võ mới có thể tính là chân chính an gia ở thôn này. Hắn đã có phu lang, sau này còn có thể có hài tử, bây giờ cũng là thời điểm nên có chút tính toán cho sinh hoạt sau này.
"Ăn cơm ――" Hạ Hòa hô, Mạnh Võ buông công việc trong tay, giúp đỡ phu lang nhà mình bưng món ăn cuối cùng lên bàn, liền ăn cơm. Hôm nay cơm trưa vẫn khá phong phú, tiệc rượu còn dư nhiều đồ ăn, chỉ cần hâm nóng một chút là được, bên cạnh đó Hạ Hòa còn nấu một bát rau xanh, giảm độ ngấy của bữa cơm.
Bởi vì thân thể ca nhi thế giới không giống như thân thể nam nhân kiếp trước, cho nên sau lần đầu làm tuy nói cũng phải chú ý nhưng không đến nỗi đồ cứng gì cũng không ăn được như kiếp trước. Bởi vậy Mạnh Võ cũng không bảo Hạ Hòa kiêng quá nhiều, chỉ là không cho y ăn đồ dầu mỡ khó tiêu hóa thôi.
Hai người ngồi cùng bàn ăn cơm, ngươi gắp ta một đũa, ta gắp ngươi một đũa, mỗi một câu nói đều đặc biệt ôn nhu. Mới vừa trải qua một đêm triền miên, không khí giữa hai người rất ngọt ngào, mỗi một ánh mắt tuy là vừa chạm liền rời đi nhưng tình ý triền miên trong đó thì thật khó nói ai nhiều hơn ai.
Ăn xong bữa cơm này, có vẻ như cũng không còn việc gì cả, Mạnh Võ sắp xếp lại ý tưởng của mình một chút, sắp xếp xong lại nên làm gì thì làm cái đó, như vậy, qua mùa đông này, mọi chuyện sẽ có thể đi vào quỹ đạo.
"Tiểu Hòa, ta muốn làm chút kế hoạch trong nhà chính, ngươi nếu không thoải mái thì vào phòng lại nghỉ một lát, nếu không thì tìm chút việc giết thời gian." Mạnh Võ nói với Hạ Hòa. "Yên tâm đi! Phu ―― quân, ta hiểu được." Hạ Hòa nhấp miệng nói. Y gọi "Phu quân" còn không trôi chảy, dù sao cũng chỉ vừa mới sửa miệng.
Phu quân có chính sự phải làm, Hạ Hòa tự nhiên sẽ không quấy rầy, nhưng y không quen nhàn rỗi. Từ lúc dọn vào nơi này, phu quân vẫn luôn bày thêm đồ vào, hoàn toàn không thấy sự trống trải. Nhưng thời gian hai người ở chưa lâu, đồ vật lớn đều là mua về, còn một chút đồ vật nhỏ vẫn luôn bị bỏ sót. Hạ Hòa chậm rì rì mà chỉnh lí ngôi nhà, dọn dẹp sạch sẽ những gì trước đó phu quân chưa chu toàn, lại ghĩ làm thêm ít đồ gì đó.
Hiện tại trong nhà ngoài hai người ra thì không có vật sống gì, Hạ Hòa nghĩ muốn nuôi ít gà con, lớn lên có thể đẻ trứng bán lấy tiền, còn muốn ôm một con chó con của cha về nuôi. Chó cái nhà cha uy phong như thế, chắc hẳn chó con sau này lớn lên cũng sẽ không kém mẹ nó nhiều. Y còn muốn nuôi hai đầu heo, nhưng phu quân nhà mình chê vừa bẩn vừa hôi, còn sửa chuồng heo thành chỗ chất củi, y cũng đành từ bỏ ý nghĩ.
Chuyện muốn làm cái gì, Mạnh Võ kỳ thật đã suy nghĩ cẩn thận rất lâu, hôm nay cũng chỉ là gom chúng lại để chọn mấu chốt mà viết xuống thôi. Mạnh Võ chỉ chốc lát liền viết xong, gác bút, dọn bàn, nghĩ nhất định phải cách một gian sương phòng bên phải làm thư phòng, bằng không cũng quá bất tiện. Vừa nghĩ, hắn vừa rẽ ra cửa, tính toán tìm phó trưởng thương lượng chút việc.
- ---------------------
Lời editor: Chúc mọi người ngày mai khai giảng vui vẻ nha. Vào năm học rồi, mình tập cách ở ẩn đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất