Chương 7: Số trời đã định
Hạ Hòa ngủ một giấc dài đến trưa, có lẽ là do bản năng biết đã thoát khỏi bể khổ. Y mặc quần áo đi ra khỏi phòng, cũng không biết hôm nay là ngày nào. Do hôm qua ngủ quên vì kiệt sức nên hiện giờ toàn thân y đau nhức, uể oải, ngồi mông lung một hồn lâu, y mới nhớ ra mình còn chuyện quan trọng cần giải quyết.
Y vội vàng đi đến nhà chính, không để ý đi quá nhanh, liền trượt ngã ngửa ra sau. "A!" Y kinh hô, trong lòng ảo não: tại sao lại không cẩn thận như vậy, cú ngã này chỉ sợ sẽ rất đau.
Không ngờ, Mạnh Võ đang lại đây gọi y đi ăn cơm trưa, thấy một màn như vậy, vội vàng lao tới ôm Hạ Hòa sắp ngã xuống vào ngực. Không có cơn đau nào ập đến, ngược lại cảm nhận được luồng hơi ấm đang bao lấy bản thân, Hạ Hòa sửng sốt. Mạnh Võ nhìn người đang ngơ ngác 囧 đến không biết như thế nào cho phải trong ngực, có chút buồn cười, cũng không đùa y, tự nhiên mà đỡ y dậy, nói: "Sao không cẩn thận một chút?"
Hạ Hòa ngượng ngùng lại làm bộ bình tĩnh mà nói: "Không có việc gì", Mạnh Võ lại nói: "Ăn cơm trước, sau đó chúng ta đến từ đường xử lý việc kia." "Vâng" y không quen thuộc Mạnh Võ, nhưng quan hệ hai người lại cực kì thân thiết nên Hạ Hòa cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Hôm nay cơm trưa rất đơn giản nhưng đều món ăn độc đáo của nhà nông. Đáng tiếc dạ dày Hạ Hòa yếu ớt, Mạnh Võ cũng chỉ cho y uống một chén cháo thịt và ăn chút rau củ luộc mềm thanh đạm. Tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng Hạ Hòa lại cảm thấy đây là bữa cơm y ăn thỏa mãn nhất, ngon miệng nhất trong mười mấy năm qua. Trước kia khi ở ngôi nhà kia y chỉ có thể ăn cơm thừa nguội lạnh, nếu ăn nhiều còn sẽ bị nhục mạ, khinh bỉ.
Ăn uống no đủ sau, Mạnh Võ dẫn theo Hạ Hòa đi từ đường. Lúc này ngoài từ đường đứng đầy thôn dân. Họ đứng từng tốp năm tốp ba, ầm ĩ đàm luận. Vì thế Mạnh Võ cùng Hạ Hòa liền đi vào từ đường dưới ánh mắt đủ loại ý vị của các thôn dân.
Lúc này trong từ đường không khí hết sức nghiêm túc, lí trưởng ngồi trên ghế thái sư đặt giữa từ đường, Ngọc ca nhi đứng ở một bên. Hai hàng ghế dưới chân là các lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn. Trong đó có Lý a sao sáng nay ra cửa từ sớm. Ngoài ra còn có ba hán tử và một ca nhi, lần lượt là lão thợ mộc Mạnh Đại Lâm, phó trưởng Mạnh Đức Toàn, là một hán tử trung niên, còn có tiên sinh Mạnh Phó Trường dạy học trong thôn, mà ca nhi kia là phu lang của phó trưởng Mạnh Đức Toàn, Lưu Phưởng.
Mạnh Võ cùng Hạ Hòa đứng trong chốc lát, Mạnh Đào phu phu cùng Hạnh đại sao, Mạnh Đại Xuyên cũng tới. Xem người đều đến đông đủ, lí trưởng thanh thanh giọng nói: "Người đều đến đông đủ! Chúng ta đây bắt đầu giải quyết chuyện của Hạ Hòa. Nhưng trước đó ta muốn tuyên bố một việc." Nghe thế, mọi người đều nghi hoặc, khe khẽ nói nhỏ: "Không phải xử lý chuyện của Hạ Hòa sao? Còn muốn tuyên bố cái gì nha!"
Phó trưởng mặt vô biểu tình nhìn đám người cãi cọ ầm ĩ, quát một tiếng: "Yên lặng!" Đám người lập tức an tĩnh lại. Lúc này lí trưởng mới chậm rãi nói: "Mạnh Võ, cũng chính là trượng phu Hạ Hòa, là nhi tử của Mạnh Tân Thường." Vừa mới nói xong đám người lập tức bùng nổ, mọi người đều khó mà tin được một người biệt tích 10 năm thế nhưng còn sống! Mười bốn tuổi lên chiến trường còn có thể tồn tại trở về, quá không thể tưởng tượng.
Lí trưởng kiên nhẫn mà chờ đến khi tất cả mọi người từ từ phục hồi tinh thần lại mới nói: "Võ tiểu tử có phúc, an toàn trở về là chuyện tốt. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, chắc hẳn mọi người trong lòng đã rõ, ta cũng không cần nhiều lời. Hôm nay chủ yếu chính là chuyện Hạ Hòa." Lí chính nói xong, nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu Mạnh Đức Toàn chủ trì.
Phó trưởng thu được ý, gặt đầu với lí chính rồi đứng lên, nói: "Sáng sớm hôm nay lí trưởng thảo luận với chúng ta, cuối cùng quyết định: Bởi vì Hạ Hòa đào hôn còn thất lễ với Mạnh Võ, Mạnh Đại Xuyên có lý do cự tuyệt việc thành hôn, mà Mạnh Võ cùng Mạnh Đại Xuyên đã đạt thành hiệp nghị, cho nên liền không truy cứu tội của Hạ Hòa. Cuối cùng kết quả xử lý là Mạnh Đại Xuyên cùng Hạ Hòa hủy bỏ quan hệ hôn nhân, Hạ Hòa trở thành phu lang Mạnh Võ, Mạnh Võ bồi thường Mạnh Đại Xuyên ba mươi lượng bạc trắng." Nói xong, phó trưởng nhìn lướt qua những người phía dưới, "Có ai có dị nghị không?" Mạnh Võ không dị nghị, Mạnh Đại Xuyên muốn lừa thêm chút tiền nhưng Mạnh Võ sẽ không coi tiền như rác, lí chính cũng sẽ không đồng ý, cho nên Mạnh Đại Xuyên cũng liền không cam lòng mà đồng ý.
Nhưng Mạnh Đào nghe xong không muốn, vì sao lại không có phần của người cha là ông đây? Mạnh Võ muốn cưới ca nhi nhà mình còn chưa cho ông tiền lễ hỏi nha! Hắn lập tức ồn ào: "Ta không đồng ý, ta chướng mắt tên hán tử lỗ mãng này, nhưng nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt ta liền không phản đối, nhưng tiền lễ hỏi cưới ca nhi nhà ta thế nào cũng phải cho!" Mạnh Đào lời này tuy nói vô lại, nhưng trong thời đại phong kiến cha mẹ chi ước, môi chước chi ngôn* này, lời ấy lại có tác dụng lớn. Hạ Hòa tuy nói đã gả ra nhưng chung quy là con hắn, nhưng mà cách Mạnh Đào gả ca nhi hai lần này quá ghê tởm.
*hôn sự con cái là phải tuân theo giao ước của cha mẹ và lời nói của bà mai
Lưu Phưởng xem không được, nói: "Mạnh Đào, ngươi cứ muốn giày vò Hạ Hòa mãi như vậy sao? Ngươi cũng không sợ Hòa ca nhi lạnh lòng với ngươi."
Thấy cha như vậy, tim Hạ Hòa chết lặng. Hắn kéo kéo ống tay áo Mạnh Võ, Mạnh Võ quay đầu nhìn y, hiểu rõ mà cười cười thấp giọng nói thầm bên tai y: "Muốn làm cái gì thì làm đi." Vì thế Hạ Hòa nhẫn tâm một chút, nhìn Mạnh Đào: "Cha, đây là lần cuối cùng ta gọi người là cha, tiền chúng ta sẽ đưa, nhưng không phải tiền hứa hỏi mà là tiền mua thân, coi như mua đứt ân sinh dưỡng của người, từ đây cắt đứt quan hệ cha con."
Khi Mạnh Đào gả y cho Mạnh Đại Xuyên đã có nghĩa chẳng cần đứa con trai này, hiện tại còn có thể đổi một số tiền, hắn tự nhiên đồng ý. Buồn cười! Hạ Hòa kia xấu xí, không được mấy ngày sẽ bị ghét bỏ, còn có thể chờ mong y làm gì tốt cho ông? Mạnh Võ là tên nông phu chân đất làm sao so nổi với Huyện thái gia, huống chi hắn còn không phải tự nguyện cưới Hạ Hòa. Ông lập tức đáp ứng: "Nếu ngươi ghét bỏ người cha này, ta cũng liền thả tự do ngươi. Nhưng ân sinh dưỡng này không nhỏ, cũng cho ta 30 lương như Mạnh Đại Xuyên là được."
Hạ Hòa không biết chính mình còn chờ mong ở cha cái gì, cười nhạo một tiếng, cung kính nói với lí trưởng: "Thỉnh lí trưởng gia gia làm chứng."
Sau khi đạt được các thỏa thuận, ba bản văn thư được kí kết dưới sự chứng kiến của lí trưởng. Lí chính cầm một phần, hai đương sự mỗi bên giữ một phần. Chuyện này mới tính kết thúc.
Đi ra khỏi đại môn từ đường, hiếm khi trời vừa nắng. Lòng Hạ Hòa nhẹ nhõm, mặc kệ là nhà Mạnh Đại Xuyên hay là nhà Mạnh Đào đều không có quan hệ gì với bản thân, ta giải thoát rồi!
Y vội vàng đi đến nhà chính, không để ý đi quá nhanh, liền trượt ngã ngửa ra sau. "A!" Y kinh hô, trong lòng ảo não: tại sao lại không cẩn thận như vậy, cú ngã này chỉ sợ sẽ rất đau.
Không ngờ, Mạnh Võ đang lại đây gọi y đi ăn cơm trưa, thấy một màn như vậy, vội vàng lao tới ôm Hạ Hòa sắp ngã xuống vào ngực. Không có cơn đau nào ập đến, ngược lại cảm nhận được luồng hơi ấm đang bao lấy bản thân, Hạ Hòa sửng sốt. Mạnh Võ nhìn người đang ngơ ngác 囧 đến không biết như thế nào cho phải trong ngực, có chút buồn cười, cũng không đùa y, tự nhiên mà đỡ y dậy, nói: "Sao không cẩn thận một chút?"
Hạ Hòa ngượng ngùng lại làm bộ bình tĩnh mà nói: "Không có việc gì", Mạnh Võ lại nói: "Ăn cơm trước, sau đó chúng ta đến từ đường xử lý việc kia." "Vâng" y không quen thuộc Mạnh Võ, nhưng quan hệ hai người lại cực kì thân thiết nên Hạ Hòa cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Hôm nay cơm trưa rất đơn giản nhưng đều món ăn độc đáo của nhà nông. Đáng tiếc dạ dày Hạ Hòa yếu ớt, Mạnh Võ cũng chỉ cho y uống một chén cháo thịt và ăn chút rau củ luộc mềm thanh đạm. Tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng Hạ Hòa lại cảm thấy đây là bữa cơm y ăn thỏa mãn nhất, ngon miệng nhất trong mười mấy năm qua. Trước kia khi ở ngôi nhà kia y chỉ có thể ăn cơm thừa nguội lạnh, nếu ăn nhiều còn sẽ bị nhục mạ, khinh bỉ.
Ăn uống no đủ sau, Mạnh Võ dẫn theo Hạ Hòa đi từ đường. Lúc này ngoài từ đường đứng đầy thôn dân. Họ đứng từng tốp năm tốp ba, ầm ĩ đàm luận. Vì thế Mạnh Võ cùng Hạ Hòa liền đi vào từ đường dưới ánh mắt đủ loại ý vị của các thôn dân.
Lúc này trong từ đường không khí hết sức nghiêm túc, lí trưởng ngồi trên ghế thái sư đặt giữa từ đường, Ngọc ca nhi đứng ở một bên. Hai hàng ghế dưới chân là các lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn. Trong đó có Lý a sao sáng nay ra cửa từ sớm. Ngoài ra còn có ba hán tử và một ca nhi, lần lượt là lão thợ mộc Mạnh Đại Lâm, phó trưởng Mạnh Đức Toàn, là một hán tử trung niên, còn có tiên sinh Mạnh Phó Trường dạy học trong thôn, mà ca nhi kia là phu lang của phó trưởng Mạnh Đức Toàn, Lưu Phưởng.
Mạnh Võ cùng Hạ Hòa đứng trong chốc lát, Mạnh Đào phu phu cùng Hạnh đại sao, Mạnh Đại Xuyên cũng tới. Xem người đều đến đông đủ, lí trưởng thanh thanh giọng nói: "Người đều đến đông đủ! Chúng ta đây bắt đầu giải quyết chuyện của Hạ Hòa. Nhưng trước đó ta muốn tuyên bố một việc." Nghe thế, mọi người đều nghi hoặc, khe khẽ nói nhỏ: "Không phải xử lý chuyện của Hạ Hòa sao? Còn muốn tuyên bố cái gì nha!"
Phó trưởng mặt vô biểu tình nhìn đám người cãi cọ ầm ĩ, quát một tiếng: "Yên lặng!" Đám người lập tức an tĩnh lại. Lúc này lí trưởng mới chậm rãi nói: "Mạnh Võ, cũng chính là trượng phu Hạ Hòa, là nhi tử của Mạnh Tân Thường." Vừa mới nói xong đám người lập tức bùng nổ, mọi người đều khó mà tin được một người biệt tích 10 năm thế nhưng còn sống! Mười bốn tuổi lên chiến trường còn có thể tồn tại trở về, quá không thể tưởng tượng.
Lí trưởng kiên nhẫn mà chờ đến khi tất cả mọi người từ từ phục hồi tinh thần lại mới nói: "Võ tiểu tử có phúc, an toàn trở về là chuyện tốt. Rốt cuộc là chuyện như thế nào, chắc hẳn mọi người trong lòng đã rõ, ta cũng không cần nhiều lời. Hôm nay chủ yếu chính là chuyện Hạ Hòa." Lí chính nói xong, nhấp một ngụm trà rồi ra hiệu Mạnh Đức Toàn chủ trì.
Phó trưởng thu được ý, gặt đầu với lí chính rồi đứng lên, nói: "Sáng sớm hôm nay lí trưởng thảo luận với chúng ta, cuối cùng quyết định: Bởi vì Hạ Hòa đào hôn còn thất lễ với Mạnh Võ, Mạnh Đại Xuyên có lý do cự tuyệt việc thành hôn, mà Mạnh Võ cùng Mạnh Đại Xuyên đã đạt thành hiệp nghị, cho nên liền không truy cứu tội của Hạ Hòa. Cuối cùng kết quả xử lý là Mạnh Đại Xuyên cùng Hạ Hòa hủy bỏ quan hệ hôn nhân, Hạ Hòa trở thành phu lang Mạnh Võ, Mạnh Võ bồi thường Mạnh Đại Xuyên ba mươi lượng bạc trắng." Nói xong, phó trưởng nhìn lướt qua những người phía dưới, "Có ai có dị nghị không?" Mạnh Võ không dị nghị, Mạnh Đại Xuyên muốn lừa thêm chút tiền nhưng Mạnh Võ sẽ không coi tiền như rác, lí chính cũng sẽ không đồng ý, cho nên Mạnh Đại Xuyên cũng liền không cam lòng mà đồng ý.
Nhưng Mạnh Đào nghe xong không muốn, vì sao lại không có phần của người cha là ông đây? Mạnh Võ muốn cưới ca nhi nhà mình còn chưa cho ông tiền lễ hỏi nha! Hắn lập tức ồn ào: "Ta không đồng ý, ta chướng mắt tên hán tử lỗ mãng này, nhưng nếu bọn họ lưỡng tình tương duyệt ta liền không phản đối, nhưng tiền lễ hỏi cưới ca nhi nhà ta thế nào cũng phải cho!" Mạnh Đào lời này tuy nói vô lại, nhưng trong thời đại phong kiến cha mẹ chi ước, môi chước chi ngôn* này, lời ấy lại có tác dụng lớn. Hạ Hòa tuy nói đã gả ra nhưng chung quy là con hắn, nhưng mà cách Mạnh Đào gả ca nhi hai lần này quá ghê tởm.
*hôn sự con cái là phải tuân theo giao ước của cha mẹ và lời nói của bà mai
Lưu Phưởng xem không được, nói: "Mạnh Đào, ngươi cứ muốn giày vò Hạ Hòa mãi như vậy sao? Ngươi cũng không sợ Hòa ca nhi lạnh lòng với ngươi."
Thấy cha như vậy, tim Hạ Hòa chết lặng. Hắn kéo kéo ống tay áo Mạnh Võ, Mạnh Võ quay đầu nhìn y, hiểu rõ mà cười cười thấp giọng nói thầm bên tai y: "Muốn làm cái gì thì làm đi." Vì thế Hạ Hòa nhẫn tâm một chút, nhìn Mạnh Đào: "Cha, đây là lần cuối cùng ta gọi người là cha, tiền chúng ta sẽ đưa, nhưng không phải tiền hứa hỏi mà là tiền mua thân, coi như mua đứt ân sinh dưỡng của người, từ đây cắt đứt quan hệ cha con."
Khi Mạnh Đào gả y cho Mạnh Đại Xuyên đã có nghĩa chẳng cần đứa con trai này, hiện tại còn có thể đổi một số tiền, hắn tự nhiên đồng ý. Buồn cười! Hạ Hòa kia xấu xí, không được mấy ngày sẽ bị ghét bỏ, còn có thể chờ mong y làm gì tốt cho ông? Mạnh Võ là tên nông phu chân đất làm sao so nổi với Huyện thái gia, huống chi hắn còn không phải tự nguyện cưới Hạ Hòa. Ông lập tức đáp ứng: "Nếu ngươi ghét bỏ người cha này, ta cũng liền thả tự do ngươi. Nhưng ân sinh dưỡng này không nhỏ, cũng cho ta 30 lương như Mạnh Đại Xuyên là được."
Hạ Hòa không biết chính mình còn chờ mong ở cha cái gì, cười nhạo một tiếng, cung kính nói với lí trưởng: "Thỉnh lí trưởng gia gia làm chứng."
Sau khi đạt được các thỏa thuận, ba bản văn thư được kí kết dưới sự chứng kiến của lí trưởng. Lí chính cầm một phần, hai đương sự mỗi bên giữ một phần. Chuyện này mới tính kết thúc.
Đi ra khỏi đại môn từ đường, hiếm khi trời vừa nắng. Lòng Hạ Hòa nhẹ nhõm, mặc kệ là nhà Mạnh Đại Xuyên hay là nhà Mạnh Đào đều không có quan hệ gì với bản thân, ta giải thoát rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất