Chương 23: Điều tốt nhất
- Phải.
Lời nói của Lê Thư Dương ngọt ngào đến khó tin. Nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo vô cảm như thủy tinh cứng rắn. Chỉ cần liếc mắt một cái, tất cả niềm vui trong đầu Kiều An đều đông thành băng, lạnh đến mức cánh hoa héo rũ.
Đột nhiên trong lòng Kiều An hoảng loạn, anh sợ hãi.
Nhưng Lê Thư Dương lại nói tiếp, hắn nói nghiêm túc như mọi ông chủ quan tâm đến cấp dưới của mình.
- Nếu nhân viên bị tai nạn nghề nghiệp thì công ty sẽ dính phiền phức.
Lê Thư Dương kéo kéo cổ áo nhưng vẫn không che giấu được bản thân giấu đầu lòi đuôi.
- Là lãnh đạo trực tiếp của chi nhánh, tôi có nghĩa vụ phải đến đây… Nếu người đi công tác không phải là em mà là người khác, tôi cũng sẽ đến.
- Vậy sao?
Kiều An ngoan ngoãn mỉm cười, anh đã quá quen với những hành động nhỏ của Lê Thư Dương. Ánh mắt hắn không thể che giấu được bất an và bối rối khi nói dối. Kiều An đè nén chua xót trong lòng xuống, anh cố vui vẻ:
- Nhưng em rất vui vì anh đã đến.
Lê Thư Dương càng lộ rõ vẻ xấu hổ, hắn sờ sờ cổ muốn chỉnh lại cà vạt nhưng lại không chạm được cái gì, bấy giờ hắn mới nhớ ra mình không đeo cà vạt.
- Em… em bị mắc kẹt ở đây - Lê tiên sinh thấp thỏm, nghĩ mãi mới lại hỏi - Không ai liên lạc với em sao?
Hắn không thể buông bỏ ý định này, hắn không biết Kiều An đã xảy ra chuyện gì trong mấy năm qua? Anh đã có đối tượng mới chưa? Những điều đó như nghẹn ngang cổ Lê Thư Dương. Hắn bất lực trước những chuyện này, tựa như lại trở về là thằng nhóc nghèo khổ năm ấy, vừa sợ vừa mong ân huệ của đức vua.
Kiều An chớp mắt, anh không đoán được Lê Thư Dương có ý gì.
Người này thực sự rất tàn nhẫn, lúc anh sắp buông bỏ lại luôn cho anh ti hy vọng nhỏ như ánh nến.
Kiều An vốn không muốn nói về chuyện nhà mình.
Gia đình anh lụi bại, cha anh tự tử, mẹ anh tái giá, và cả những thăng trầm của chính anh.
Chẳng cái nào đáng để nhắc lại. Nó như vết dầu loang trên chiếc áo trắng, khiến người ta khó chịu và chán ghét.
Nhưng anh đang say mà, người say có lý do để nói bất kì chuyện gì.
- Gia đình em...
Kiều An siết chặt bia lon trong tay, ngồi dựa vào lưng ghế.
Anh nghỉ một lúc, như thể đang hít một hơi dài.
- Sau khi chúng ta ly hôn, một loạt những chuyện khó tin đã xảy ra với gia đình em...
Anh phải làm sao đây? Anh rõ ràng biết mình quá đáng như thế nào, anh biết rằng mình sẽ không còn được an ủi, nhưng anh vẫn muốn nói cho Lê Thư Dương bao năm qua anh đã trải qua những gì.
Cho dù không nhận được chút thương tiếc nào, cho dù khiến người ấy chê cười anh cũng chấp nhận.
- Không lâu sau khi anh rời đi, tài chính của công ty cha em có vấn đề, và sau đó...
Giọng Kiều An đều đều kể lại mọi chuyện một cách từ tốn, cứ như đang kể về chuyện của một người khác.
Nhưng Lê Thư Dương lại không thể bình tĩnh nổi.
Tất cả những điều bất thường của Kiều An nay đã có lời giải thích.
Cứ như thể sấm sét giáng xuống đầu hắn.
Có nhiều việc, ranh giới giữa nó mong manh vô cùng.
Chỉ cần không nói gì thì có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một khi bức màn bị xuyên thủng thì tất cả những điều ẩn giấu sẽ ồ ạt tuôn ra. Đam Mỹ Sắc
Hắn không biết cung điện của hoàng tử bé đã sụp đổ chỉ còn là một đống đổ nát.
Vua chết, nữ hoàng tái giá, kỵ sĩ tiêu vong.
Hoàng tử bé chỉ có thể mặc quần áo cũ nát, đập rơi đá quý trên vương miện để mua bánh mì đen cứng như đá trong những con hẻm tồi tàn. Có khi bị kẻ gian lừa, đồ vật quý giá chỉ đổi lại bánh hỏng sữa thiu.
Hoàng tử bé từng được ăn ngon mặc đẹp vẫn vô cùng nâng niu chút bánh ấy, ôm miếng bánh như báu vật trở về mái tranh nhỏ của mình. Hoàng tử bé bóp vụn bánh, chấm sữa trong chiếc bình vỡ rồi cẩn thận nhai từng miếng nhỏ.
- Nhưng mọi chuyện đều qua cả rồi - Kiều An nhún vai - Anh cũng thấy đấy, bây giờ em cũng không tệ lắm.
Điều tuyệt vời nhất chính là em được gặp lại anh.
06.6.22
Hết chương 22
Tui muốn được nghỉ hèeeeee, tui không muốn đi họp, tui không muốn làm hồ sơ, tui không muốn tiếp thanh traaaaaaaaaaa, kíuuuuuuuuuu
Lời nói của Lê Thư Dương ngọt ngào đến khó tin. Nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo vô cảm như thủy tinh cứng rắn. Chỉ cần liếc mắt một cái, tất cả niềm vui trong đầu Kiều An đều đông thành băng, lạnh đến mức cánh hoa héo rũ.
Đột nhiên trong lòng Kiều An hoảng loạn, anh sợ hãi.
Nhưng Lê Thư Dương lại nói tiếp, hắn nói nghiêm túc như mọi ông chủ quan tâm đến cấp dưới của mình.
- Nếu nhân viên bị tai nạn nghề nghiệp thì công ty sẽ dính phiền phức.
Lê Thư Dương kéo kéo cổ áo nhưng vẫn không che giấu được bản thân giấu đầu lòi đuôi.
- Là lãnh đạo trực tiếp của chi nhánh, tôi có nghĩa vụ phải đến đây… Nếu người đi công tác không phải là em mà là người khác, tôi cũng sẽ đến.
- Vậy sao?
Kiều An ngoan ngoãn mỉm cười, anh đã quá quen với những hành động nhỏ của Lê Thư Dương. Ánh mắt hắn không thể che giấu được bất an và bối rối khi nói dối. Kiều An đè nén chua xót trong lòng xuống, anh cố vui vẻ:
- Nhưng em rất vui vì anh đã đến.
Lê Thư Dương càng lộ rõ vẻ xấu hổ, hắn sờ sờ cổ muốn chỉnh lại cà vạt nhưng lại không chạm được cái gì, bấy giờ hắn mới nhớ ra mình không đeo cà vạt.
- Em… em bị mắc kẹt ở đây - Lê tiên sinh thấp thỏm, nghĩ mãi mới lại hỏi - Không ai liên lạc với em sao?
Hắn không thể buông bỏ ý định này, hắn không biết Kiều An đã xảy ra chuyện gì trong mấy năm qua? Anh đã có đối tượng mới chưa? Những điều đó như nghẹn ngang cổ Lê Thư Dương. Hắn bất lực trước những chuyện này, tựa như lại trở về là thằng nhóc nghèo khổ năm ấy, vừa sợ vừa mong ân huệ của đức vua.
Kiều An chớp mắt, anh không đoán được Lê Thư Dương có ý gì.
Người này thực sự rất tàn nhẫn, lúc anh sắp buông bỏ lại luôn cho anh ti hy vọng nhỏ như ánh nến.
Kiều An vốn không muốn nói về chuyện nhà mình.
Gia đình anh lụi bại, cha anh tự tử, mẹ anh tái giá, và cả những thăng trầm của chính anh.
Chẳng cái nào đáng để nhắc lại. Nó như vết dầu loang trên chiếc áo trắng, khiến người ta khó chịu và chán ghét.
Nhưng anh đang say mà, người say có lý do để nói bất kì chuyện gì.
- Gia đình em...
Kiều An siết chặt bia lon trong tay, ngồi dựa vào lưng ghế.
Anh nghỉ một lúc, như thể đang hít một hơi dài.
- Sau khi chúng ta ly hôn, một loạt những chuyện khó tin đã xảy ra với gia đình em...
Anh phải làm sao đây? Anh rõ ràng biết mình quá đáng như thế nào, anh biết rằng mình sẽ không còn được an ủi, nhưng anh vẫn muốn nói cho Lê Thư Dương bao năm qua anh đã trải qua những gì.
Cho dù không nhận được chút thương tiếc nào, cho dù khiến người ấy chê cười anh cũng chấp nhận.
- Không lâu sau khi anh rời đi, tài chính của công ty cha em có vấn đề, và sau đó...
Giọng Kiều An đều đều kể lại mọi chuyện một cách từ tốn, cứ như đang kể về chuyện của một người khác.
Nhưng Lê Thư Dương lại không thể bình tĩnh nổi.
Tất cả những điều bất thường của Kiều An nay đã có lời giải thích.
Cứ như thể sấm sét giáng xuống đầu hắn.
Có nhiều việc, ranh giới giữa nó mong manh vô cùng.
Chỉ cần không nói gì thì có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng một khi bức màn bị xuyên thủng thì tất cả những điều ẩn giấu sẽ ồ ạt tuôn ra. Đam Mỹ Sắc
Hắn không biết cung điện của hoàng tử bé đã sụp đổ chỉ còn là một đống đổ nát.
Vua chết, nữ hoàng tái giá, kỵ sĩ tiêu vong.
Hoàng tử bé chỉ có thể mặc quần áo cũ nát, đập rơi đá quý trên vương miện để mua bánh mì đen cứng như đá trong những con hẻm tồi tàn. Có khi bị kẻ gian lừa, đồ vật quý giá chỉ đổi lại bánh hỏng sữa thiu.
Hoàng tử bé từng được ăn ngon mặc đẹp vẫn vô cùng nâng niu chút bánh ấy, ôm miếng bánh như báu vật trở về mái tranh nhỏ của mình. Hoàng tử bé bóp vụn bánh, chấm sữa trong chiếc bình vỡ rồi cẩn thận nhai từng miếng nhỏ.
- Nhưng mọi chuyện đều qua cả rồi - Kiều An nhún vai - Anh cũng thấy đấy, bây giờ em cũng không tệ lắm.
Điều tuyệt vời nhất chính là em được gặp lại anh.
06.6.22
Hết chương 22
Tui muốn được nghỉ hèeeeee, tui không muốn đi họp, tui không muốn làm hồ sơ, tui không muốn tiếp thanh traaaaaaaaaaa, kíuuuuuuuuuu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất