Chương 26: Một cái hầu bao
Nhưng chuyện Triệu thị luôn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng có kết quả.
Ngay khi nữ quyến Chu gia lên thuyền chuẩn bị xuất phát, Hồ thị đột nhiên say sóng rồi nôn mửa, tìm đại phu bắt mạch lại thấy có tin vui!
Triệu thị mong cháu trai đến đỏ mắt thấy vui mừng đến quá đỗi.
Chỉ là nếu như vậy, để chăm sóc thân thể cho Hồ thị, thuyền vốn đã chậm lại càng phải chậm hơn.
Gặp ngày có sóng gió thì phải dừng lại đợi gió thuận rồi mới tiếp tục đi.
Cứ như vậy, đường đi vốn chỉ hơn hai mươi ngày lại kéo dài hai tháng mới đến.
Đến mức khi Sở Lâm Lang nhìn thấy cổng kinh thành, hiếm khi lại cảm thương đến muốn rơi lệ - Nếu cứ tiếp tục chịu đựng trên thuyền như vậy, nàng có ảo giác như đang thai nghén, chỉ đón gió cũng muốn nôn mửa luôn rồi.
Hạ Hà thấy Lâm Lang mấy ngày nay ăn đều không vô, nghi là do tiểu nương có thai nên khiến nàng bực mình, liền nhỏ giọng an ủi: “Thân thể cô nương vốn khỏe mạnh, đến kinh thành rồi tìm danh y điều dưỡng, nhất định cũng có thể sinh nở...”
Đông Tuyết bên cạnh hừ lạnh: “Theo ta thấy, chính là vì năm đó đại cô nương thành thân bị lạnh nên mới làm hỏng thân thể!”
Trước kia kinh nguyệt đại cô nương rất đều, nhưng là năm tân hôn đó vì tiệm có một lô hàng, lại vì xe hỏng bị bỏ trên núi nên lúc đó cô nương tự mình dẫn người đi xúc tuyết, đào xe chuyển hàng, trời lạnh, đất đóng băng, lạnh giá đến mức khiến kinh nguyệt của đại cô nương cũng đóng băng luôn mất.
Từ đó về sau, nguyệt sự của đại cô nương luôn đến trễ mấy hôm.
Nương tử nhà khác chỉ cần trông nom trong nhà. Nhưng vị này nhà họ lại là trụ cột của cả trong ngoài, cứ coi mình như thể kẻ phu thô mà dùng, cả thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi như vậy, có thai mới là lạ!
Sở Lâm Lang chỉ ăn không ngon mấy ngày nay, ai ngờ lại để hai nha đầu nói ra nhiều lý lẽ như vậy.
Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, đứng bên đường bến tàu nhìn về phía kinh thành.
Vốn thuyền đến bờ đã có tiểu đồng vào thành đưa tin, xem Chu Tùy An có thể phái xe kiệu đến đón mẫu thân không.
Nhưng hòm xiểng trên thuyền đều đã dỡ xuống rồi cũng không thấy có bóng dáng người đến đón.
Sở Lâm Lang quay lại nhìn bà bà đã mệt mỏi đến không chịu nổi, còn có Hồ thị vẫn đang ngồi dưới lán che nắng ôm chậu đồng, nàng quyết định không đợi nữa, tùy tiện tìm mấy cỗ xe ở hàng xe ngựa gần đó vậy.
Nhưng đúng lúc này, từ quan đạo không xa chạy đến mấy con tuấn mã, người trên lưng ngựa mặc quan phục Đại Lý tự, uy phong lẫm liệt phi nước đại một đường đi qua.
Vốn ngựa đã chạy qua rồi nhưng một lúc sau vị cầm đầu đột nhiên thắt chặt dây cương rồi lại quay về, ngựa một đường giậm vó đến gần trước mặt Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn: Ôi, thật là oan gia ngõ hẹp, người cưỡi trên lưng ngựa chính là Tư Đồ Thịnh đã lâu không gặp.
Hóa ra Tư Đồ đại nhân làm công vụ bên ngoài chuẩn bị về thành, vừa khéo ở bến sông gặp Sở Lâm Lang vừa đến kinh.
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Lang thấy Tư Đồ Thịnh mặc quan phục, nam nhân này cũng quá là hợp mặc quan phục Đại Lý Tự rồi, một thân trường bào đỏ thẫm thắt đai tôn lên vòng eo thẳng tắp, cứng cáp của nam nhân, lại cưỡi trên lưng một con ngựa cao to, trong giây lát mơ hồ đến mức không dám nhận ra.
Tư Đồ Thịnh hỏi một chút mới biết Chu Tùy An vẫn chưa phái người đến đón nữ quyến, rồi nói vài câu với nam nhân mặc quân trang bên cạnh, một lúc sau đã có mấy cỗ xe ngựa treo biển quân doanh đi đến, còn có hơn chục binh sĩ giúp họ khiêng đồ.
Sở Lâm Lang hai lần dọn nhà dỡ hàng đều gặp Tư Đồ Thịnh, không khỏi cũng phải thốt một tiếng trùng hợp, lập tức cảm tạ Tư Đồ đại nhân đã giúp đỡ.
Tư Đồ Thịnh nhìn mặt Sở Lâm Lang, nhàn nhạt nói: “Mấy tháng không gặp, Sở phu nhân dường như đã gầy đi chút.”
Sở Lâm Lang cười khách sáo: “Đường thủy xóc nảy, nô gia cũng ăn không ngon, có lẽ đã gầy đi một chút, may mà đến kinh thành, cuối cùng cũng có thể an ổn định cư được rồi.”
Nam nhân mặc quân trang bên cạnh Tư Đồ Thịnh lúc này bước qua, tò mò nhìn Sở thị hỏi: “Vị này là...”
Sở Lâm Lang vội hành lễ với hắn ta, trong lời giới thiệu đơn giản của Tư Đồ Thịnh mới biết, nam nhân hơn ba mươi tuổi này hóa ra lại là tướng quân Binh Tư, Lý Thành Nghĩa.
Nghe nói tổ phụ hắn ta năm xưa là cánh tay phải của Đại tướng quân Dương Tuần. Chỉ là năm đó Dương Tuần xuất chinh Kinh quốc, lão Lý tướng quân vì bệnh tật nên không thể theo.
Sau khi nhà họ Dương bị diệt môn, triều đình gần như không có lương tướng khả dụng, mà nhà họ Lý thì trong thời khắc nguy nan, lão tướng lại xin đi đánh trận, giải quyết khó khăn cho triều đình.
Chỉ là trước đó Thái Vương thế lớn, nhà họ Lý lại là đảng trung thành bảo vệ vua, cũng bị đẩy ra rìa không ít. Giờ phe Thái Vương sa sút, quyền trọng Binh Tư liền rơi vào tay nhà họ Lý.
Vốn chỉ là hàn huyên khách sáo nhưng không biết sao vị Lý tướng quân kia khi nghe Sở Lâm Lang là thê tử của Chu Tùy An, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt khiến người ta thăm dò, như là tò mò lại mang theo vài phần thương hại?
Nhưng Lý tướng quân và Tư Đồ Thịnh có công vụ trong người, cũng không thể lưu lại đây lâu, sau khi giúp nhà họ Chu chất đồ lên xe, họ liền cáo từ rồi vào thành trước.
Trạch viện của Chu Tùy An hiện giờ ở ngõ Mộc Ngư Thạch phía đông thành. Chỗ này xa khu náo nhiệt, vì ở địa thế cao hơn, khuôn viên như cái mộc ngư khổng lồ nên mới có cái tên này.
Sở Lâm Lang xuống xe ngựa mới phát hiện cửa ngõ còn trồng mấy bụi trúc xanh, một đường phiến đá cũng được rửa sạch bóng loáng, mấy cánh cổng nhà trong ngõ đều có hình dạng.
Đợi vào sân nhà Chu gia, càng phát hiện ra nơi này là biệt hữu đồng thiên, từ các căn phòng đến sân viện đều rộng rãi, thoải mái cực kỳ. (*)
(*Biệt hữu đồng thiên: chốn tiên cảnh ẩn mình.)
Sở Lâm Lang tuy không phải người Kinh thành, nhưng cũng đoán ra sân này có giá trị không hề rẻ, nếu là triều đình phân phó, với phẩm cấp lục phẩm hiện giờ của Chu Tùy An thì không đủ tư cách cho lắm!
Triệu thị nhìn đồ đạc bày biện trong ngoài nhà mà mặt đỏ rực, lưng cũng vô thức thẳng lên một chút, miệng lại lẩm bẩm: “Nhi tử ta có tiền đồ lớn rồi! Lại còn mua được cả cơ nghiệp như thế này! Tổ tiên Chu gia trên trời phù hộ nhi tử ta Tùy An đại triển hùng đồ!” (*)
(*Đại triển hùng đồ: thành ngữ trong tiếng Trung, mang ý nghĩa thực hiện những kế hoạch và tham vọng lớn lao.)
Nói xong mấy câu đó, bà còn nhịn không được mà mỉa mai Sở Lâm Lang thêm vài câu: “Ngươi cũng là mệnh tốt, gặp đúng lúc nhà ta khốn cùng mới có thể vào cửa nhà họ Chu ta. Lúc trước ngươi theo phụ thân đi khắp nơi bán muối cũng đâu có nghĩ sẽ có một ngày tốt như hôm nay? Chỉ là ngươi cũng phải sửa tính ích kỷ của mình đi, đừng có chi li mà làm mất mặt phu quân!”
Triệu thị mấy ngày nay cũng bị hành hạ không ít, cứ mở miệng là phải lải nhải việc Sở Lâm Lang vì tiết kiệm tiền mà thuê thuyền chậm khiến cả nhà phải chịu khổ.
Giờ đi đường thủy vất vả vào Kinh, đột nhiên thấy cửa cao nhà rộng như vậy, thật đúng là một bước lên trời.
Nhi tử có tiền đồ rồi, quả phụ là bà đây cuối cùng cũng đã vượt qua nhưng ngày tháng vất vả rồi!
Hồ tiểu nương cũng rất vui, mặc cho bà tử dìu dắt đi vòng quanh sân.
Sở Lâm Lang thấy cả nhà vui vẻ, không tiện mở miệng nghi ngờ những thứ này không hợp với chức quan hiện tại của Chu Tùy An, chỉ có thể nén nghi hoặc trong lòng, trước tiên sắp xếp chỗ ở cho Triệu thị và Hồ tiểu nương đang có thai.
Còn Diên Nhi sớm đã ngủ từ lúc lên xe ngựa, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tiểu cô Chu Tú Linh đã ôm đứa nhỏ đi nghỉ ngơi ở phòng nàng rồi.
Đợi Lâm Lang sắp xếp xong chỗ ở cho người già và trẻ con cũng mệt đến đau lưng, mỏi eo, cuối cùng nàng cũng có thể nằm trên giường mà duỗi lưng một chút.
Giấc ngủ này có hơi dài, thậm chí bữa tối nàng cũng không ăn, may mà phía bên Triệu thị cũng mệt mà ngủ hết, không ai bày biện ăn cơm.
Ngay khi vừa thắp đèn, Chu Tùy An vốn nên tới cổng thành đón gia quyến cuối cùng cũng về nhà.
Theo tiểu thị Mãn Phúc nói, đại quan nhân đi phủ của Hộ Bộ thượng thư Thận đại nhân uống rượu, hôm nay chắt tử của Thận đại nhân đầy tháng, đại quan nhân thực sự không đi không được nên mới không đến cổng thành đón gia quyến.
Sở Lâm Lang khoác áo, nhìn Chu Tùy An bị tiểu thị cõng về, mùi rượu xông lên tận trời, không biết hắn đã uống bao nhiêu.
Nghĩ đến Hồ thị vừa có thai, thai tượng chưa ổn định nên Lâm Lang liền sai tiểu thị đưa Chu Tùy An vào phòng nàng.
Tính ra cũng gần hai tháng không gặp. Chu Tùy An một mình ở Kinh thành chắc thích ứng cũng không tệ, quần áo trên người hẳn là kiểu may sau khi vào Kinh, đây là kiểu đang thịnh hành của giới quý nhân ở Kinh thành, chất vải nhìn qua đã biết không phải tầm thường...
Khi Sở Lâm Lang cởi quần áo cho hắn, từ trong tay áo đột nhiên rơi ra một chiếc hầu bao tinh xảo. (*)
(Hầu bao: Túi nhỏ đeo ở thắt lưng.)
Hầu bao này lấy lụa mơ làm mặt đáy, bên ngoài thêu hoa văn tinh xảo, còn nhét hương liệu, ngửi vào là thơm nức mũi, tuyệt đối không phải vật trước kia mang theo người của Chu Tùy An.
Nhưng cũng phải nói đến, trước khi đến Kinh thành, Chu Tùy An cũng không mấy khi đến phòng nàng, quần áo của hắn bây giờ đều do Hồ thị tiểu nương đích thân lo.
Có lẽ hầu bao này là Hồ thị khâu cho anh. Sở Lâm Lang lười nhìn thêm, liền thuận tay để hầu bao vào hộp gỗ liễu bên cạnh tủ.
Đến ngày hôm sau, khi trời đã sáng, Chu Tùy An mới tỉnh rượu dậy, chỉ là cả người trông không có mấy tinh thần, vẻ mặt đầy tâm sự, ngay cả Sở Lâm Lang nói chuyện với hắn cũng chỉ nhận lại dáng vẻ hờ hứng.
Lâm Lang ngồi trước gương trang điểm, vừa chải mái tóc dài, vừa sai Hạ Hà bưng canh giải rượu cho Chu Tùy An uống.
Chu Tùy An uống vài ngụm rồi nghe Sở Lâm Lang kể chuyện vào thành hôm qua.
Hắn vừa nghe là Tư Đồ đại nhân giúp tìm xe liền không khỏi cau mày, nhắc nhở nàng: “Nàng vừa mới đến có lẽ không biết, Tư Đồ Thịnh giờ ở Kinh thành có nhân duyên thối lắm, Chu gia chúng ta không nên quá thân thiết với hắn ta.”
Sở Lâm Lang hơi sững người rồi nói: “Sao vậy?”
Chu Tùy An hừ lạnh một tiếng, trả lời qua loa: “Chuyện quan trường, nữ quyến chớ nên hỏi, tóm lại sau này thấy hắn ta thì nàng tránh đi là được.”
Nói xong câu này, hắn cầm bộ quần áo chưa giặt treo bên cạnh, đưa tay lên sờ sờ rồi đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lục lọi từ trong lẫn ngoài.
Sở Lâm Lang vô tình quay đầu liếc thấy, liền hỏi hắn đang tìm gì.
Nhưng Chu Tùy An không nói gì, chỉ một mực lục tìm, Sở Lâm Lang như không có gì mà nói: “Có phải đang tìm hầu bao không? Ta để trong hộp bên cạnh rồi.”
Chu Tùy An vừa nghe liền vội mở hộp trên tủ, chỉ thấy hầu bao lụa mơ kia quả nhiên đang nằm trong hộp.
Sở Lâm Lang nhìn qua chiếc gương đồng sáng loáng, rõ ràng thấy được quan nhân vừa thầm thở phào rồi lại nhét hầu bao vào trong tay áo...
Sở Lâm Lang vừa chấm son phấn, vừa hờ hững hỏi: “Hầu bao này là Hồ tiểu nương khâu cho chàng? Trước kia ta chưa từng thấy qua.”
Chu Tùy An ậm ừ một tiếng rồi đi phòng ăn dùng điểm tâm.
Hôm nay hắn nghỉ, không cần đi Hộ Bộ làm việc, nhưng nghe nói phải giao thiệp cùng đồng liêu, sau khi cơm nước xong, hắn lại dẫn tiểu thị sớm ra khỏi cửa.
Đợi Sở Lâm Lang dẫn theo người hầu giúp Hồ tiểu nương sắp xếp phòng ốc, nàng giả vờ vô tình hỏi: “Ta thấy hầu bao ngươi khâu cho quan nhân rồi, đường thêu thật đẹp, đợi ngươi sinh xong phải khâu cho ta một cái nhé.”
Hồ tiểu nương nghi hoặc chớp chớp mắt, gương mặt có hơi ngượng ngùng nói: “Ở nhà, phụ thân luôn bảo ta đọc sách nhiều nên ta không mấy khéo mấy chuyện nữ công gia chánh, nếu đại nương tử không chê, ta sẽ làm một cái... Nhưng mà, ta chưa từng khâu hầu bao nào cho đại quan nhân!”
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Ngay khi nữ quyến Chu gia lên thuyền chuẩn bị xuất phát, Hồ thị đột nhiên say sóng rồi nôn mửa, tìm đại phu bắt mạch lại thấy có tin vui!
Triệu thị mong cháu trai đến đỏ mắt thấy vui mừng đến quá đỗi.
Chỉ là nếu như vậy, để chăm sóc thân thể cho Hồ thị, thuyền vốn đã chậm lại càng phải chậm hơn.
Gặp ngày có sóng gió thì phải dừng lại đợi gió thuận rồi mới tiếp tục đi.
Cứ như vậy, đường đi vốn chỉ hơn hai mươi ngày lại kéo dài hai tháng mới đến.
Đến mức khi Sở Lâm Lang nhìn thấy cổng kinh thành, hiếm khi lại cảm thương đến muốn rơi lệ - Nếu cứ tiếp tục chịu đựng trên thuyền như vậy, nàng có ảo giác như đang thai nghén, chỉ đón gió cũng muốn nôn mửa luôn rồi.
Hạ Hà thấy Lâm Lang mấy ngày nay ăn đều không vô, nghi là do tiểu nương có thai nên khiến nàng bực mình, liền nhỏ giọng an ủi: “Thân thể cô nương vốn khỏe mạnh, đến kinh thành rồi tìm danh y điều dưỡng, nhất định cũng có thể sinh nở...”
Đông Tuyết bên cạnh hừ lạnh: “Theo ta thấy, chính là vì năm đó đại cô nương thành thân bị lạnh nên mới làm hỏng thân thể!”
Trước kia kinh nguyệt đại cô nương rất đều, nhưng là năm tân hôn đó vì tiệm có một lô hàng, lại vì xe hỏng bị bỏ trên núi nên lúc đó cô nương tự mình dẫn người đi xúc tuyết, đào xe chuyển hàng, trời lạnh, đất đóng băng, lạnh giá đến mức khiến kinh nguyệt của đại cô nương cũng đóng băng luôn mất.
Từ đó về sau, nguyệt sự của đại cô nương luôn đến trễ mấy hôm.
Nương tử nhà khác chỉ cần trông nom trong nhà. Nhưng vị này nhà họ lại là trụ cột của cả trong ngoài, cứ coi mình như thể kẻ phu thô mà dùng, cả thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi như vậy, có thai mới là lạ!
Sở Lâm Lang chỉ ăn không ngon mấy ngày nay, ai ngờ lại để hai nha đầu nói ra nhiều lý lẽ như vậy.
Nàng bất đắc dĩ đứng dậy, đứng bên đường bến tàu nhìn về phía kinh thành.
Vốn thuyền đến bờ đã có tiểu đồng vào thành đưa tin, xem Chu Tùy An có thể phái xe kiệu đến đón mẫu thân không.
Nhưng hòm xiểng trên thuyền đều đã dỡ xuống rồi cũng không thấy có bóng dáng người đến đón.
Sở Lâm Lang quay lại nhìn bà bà đã mệt mỏi đến không chịu nổi, còn có Hồ thị vẫn đang ngồi dưới lán che nắng ôm chậu đồng, nàng quyết định không đợi nữa, tùy tiện tìm mấy cỗ xe ở hàng xe ngựa gần đó vậy.
Nhưng đúng lúc này, từ quan đạo không xa chạy đến mấy con tuấn mã, người trên lưng ngựa mặc quan phục Đại Lý tự, uy phong lẫm liệt phi nước đại một đường đi qua.
Vốn ngựa đã chạy qua rồi nhưng một lúc sau vị cầm đầu đột nhiên thắt chặt dây cương rồi lại quay về, ngựa một đường giậm vó đến gần trước mặt Sở Lâm Lang.
Sở Lâm Lang ngẩng đầu nhìn: Ôi, thật là oan gia ngõ hẹp, người cưỡi trên lưng ngựa chính là Tư Đồ Thịnh đã lâu không gặp.
Hóa ra Tư Đồ đại nhân làm công vụ bên ngoài chuẩn bị về thành, vừa khéo ở bến sông gặp Sở Lâm Lang vừa đến kinh.
Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Lang thấy Tư Đồ Thịnh mặc quan phục, nam nhân này cũng quá là hợp mặc quan phục Đại Lý Tự rồi, một thân trường bào đỏ thẫm thắt đai tôn lên vòng eo thẳng tắp, cứng cáp của nam nhân, lại cưỡi trên lưng một con ngựa cao to, trong giây lát mơ hồ đến mức không dám nhận ra.
Tư Đồ Thịnh hỏi một chút mới biết Chu Tùy An vẫn chưa phái người đến đón nữ quyến, rồi nói vài câu với nam nhân mặc quân trang bên cạnh, một lúc sau đã có mấy cỗ xe ngựa treo biển quân doanh đi đến, còn có hơn chục binh sĩ giúp họ khiêng đồ.
Sở Lâm Lang hai lần dọn nhà dỡ hàng đều gặp Tư Đồ Thịnh, không khỏi cũng phải thốt một tiếng trùng hợp, lập tức cảm tạ Tư Đồ đại nhân đã giúp đỡ.
Tư Đồ Thịnh nhìn mặt Sở Lâm Lang, nhàn nhạt nói: “Mấy tháng không gặp, Sở phu nhân dường như đã gầy đi chút.”
Sở Lâm Lang cười khách sáo: “Đường thủy xóc nảy, nô gia cũng ăn không ngon, có lẽ đã gầy đi một chút, may mà đến kinh thành, cuối cùng cũng có thể an ổn định cư được rồi.”
Nam nhân mặc quân trang bên cạnh Tư Đồ Thịnh lúc này bước qua, tò mò nhìn Sở thị hỏi: “Vị này là...”
Sở Lâm Lang vội hành lễ với hắn ta, trong lời giới thiệu đơn giản của Tư Đồ Thịnh mới biết, nam nhân hơn ba mươi tuổi này hóa ra lại là tướng quân Binh Tư, Lý Thành Nghĩa.
Nghe nói tổ phụ hắn ta năm xưa là cánh tay phải của Đại tướng quân Dương Tuần. Chỉ là năm đó Dương Tuần xuất chinh Kinh quốc, lão Lý tướng quân vì bệnh tật nên không thể theo.
Sau khi nhà họ Dương bị diệt môn, triều đình gần như không có lương tướng khả dụng, mà nhà họ Lý thì trong thời khắc nguy nan, lão tướng lại xin đi đánh trận, giải quyết khó khăn cho triều đình.
Chỉ là trước đó Thái Vương thế lớn, nhà họ Lý lại là đảng trung thành bảo vệ vua, cũng bị đẩy ra rìa không ít. Giờ phe Thái Vương sa sút, quyền trọng Binh Tư liền rơi vào tay nhà họ Lý.
Vốn chỉ là hàn huyên khách sáo nhưng không biết sao vị Lý tướng quân kia khi nghe Sở Lâm Lang là thê tử của Chu Tùy An, lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt khiến người ta thăm dò, như là tò mò lại mang theo vài phần thương hại?
Nhưng Lý tướng quân và Tư Đồ Thịnh có công vụ trong người, cũng không thể lưu lại đây lâu, sau khi giúp nhà họ Chu chất đồ lên xe, họ liền cáo từ rồi vào thành trước.
Trạch viện của Chu Tùy An hiện giờ ở ngõ Mộc Ngư Thạch phía đông thành. Chỗ này xa khu náo nhiệt, vì ở địa thế cao hơn, khuôn viên như cái mộc ngư khổng lồ nên mới có cái tên này.
Sở Lâm Lang xuống xe ngựa mới phát hiện cửa ngõ còn trồng mấy bụi trúc xanh, một đường phiến đá cũng được rửa sạch bóng loáng, mấy cánh cổng nhà trong ngõ đều có hình dạng.
Đợi vào sân nhà Chu gia, càng phát hiện ra nơi này là biệt hữu đồng thiên, từ các căn phòng đến sân viện đều rộng rãi, thoải mái cực kỳ. (*)
(*Biệt hữu đồng thiên: chốn tiên cảnh ẩn mình.)
Sở Lâm Lang tuy không phải người Kinh thành, nhưng cũng đoán ra sân này có giá trị không hề rẻ, nếu là triều đình phân phó, với phẩm cấp lục phẩm hiện giờ của Chu Tùy An thì không đủ tư cách cho lắm!
Triệu thị nhìn đồ đạc bày biện trong ngoài nhà mà mặt đỏ rực, lưng cũng vô thức thẳng lên một chút, miệng lại lẩm bẩm: “Nhi tử ta có tiền đồ lớn rồi! Lại còn mua được cả cơ nghiệp như thế này! Tổ tiên Chu gia trên trời phù hộ nhi tử ta Tùy An đại triển hùng đồ!” (*)
(*Đại triển hùng đồ: thành ngữ trong tiếng Trung, mang ý nghĩa thực hiện những kế hoạch và tham vọng lớn lao.)
Nói xong mấy câu đó, bà còn nhịn không được mà mỉa mai Sở Lâm Lang thêm vài câu: “Ngươi cũng là mệnh tốt, gặp đúng lúc nhà ta khốn cùng mới có thể vào cửa nhà họ Chu ta. Lúc trước ngươi theo phụ thân đi khắp nơi bán muối cũng đâu có nghĩ sẽ có một ngày tốt như hôm nay? Chỉ là ngươi cũng phải sửa tính ích kỷ của mình đi, đừng có chi li mà làm mất mặt phu quân!”
Triệu thị mấy ngày nay cũng bị hành hạ không ít, cứ mở miệng là phải lải nhải việc Sở Lâm Lang vì tiết kiệm tiền mà thuê thuyền chậm khiến cả nhà phải chịu khổ.
Giờ đi đường thủy vất vả vào Kinh, đột nhiên thấy cửa cao nhà rộng như vậy, thật đúng là một bước lên trời.
Nhi tử có tiền đồ rồi, quả phụ là bà đây cuối cùng cũng đã vượt qua nhưng ngày tháng vất vả rồi!
Hồ tiểu nương cũng rất vui, mặc cho bà tử dìu dắt đi vòng quanh sân.
Sở Lâm Lang thấy cả nhà vui vẻ, không tiện mở miệng nghi ngờ những thứ này không hợp với chức quan hiện tại của Chu Tùy An, chỉ có thể nén nghi hoặc trong lòng, trước tiên sắp xếp chỗ ở cho Triệu thị và Hồ tiểu nương đang có thai.
Còn Diên Nhi sớm đã ngủ từ lúc lên xe ngựa, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Tiểu cô Chu Tú Linh đã ôm đứa nhỏ đi nghỉ ngơi ở phòng nàng rồi.
Đợi Lâm Lang sắp xếp xong chỗ ở cho người già và trẻ con cũng mệt đến đau lưng, mỏi eo, cuối cùng nàng cũng có thể nằm trên giường mà duỗi lưng một chút.
Giấc ngủ này có hơi dài, thậm chí bữa tối nàng cũng không ăn, may mà phía bên Triệu thị cũng mệt mà ngủ hết, không ai bày biện ăn cơm.
Ngay khi vừa thắp đèn, Chu Tùy An vốn nên tới cổng thành đón gia quyến cuối cùng cũng về nhà.
Theo tiểu thị Mãn Phúc nói, đại quan nhân đi phủ của Hộ Bộ thượng thư Thận đại nhân uống rượu, hôm nay chắt tử của Thận đại nhân đầy tháng, đại quan nhân thực sự không đi không được nên mới không đến cổng thành đón gia quyến.
Sở Lâm Lang khoác áo, nhìn Chu Tùy An bị tiểu thị cõng về, mùi rượu xông lên tận trời, không biết hắn đã uống bao nhiêu.
Nghĩ đến Hồ thị vừa có thai, thai tượng chưa ổn định nên Lâm Lang liền sai tiểu thị đưa Chu Tùy An vào phòng nàng.
Tính ra cũng gần hai tháng không gặp. Chu Tùy An một mình ở Kinh thành chắc thích ứng cũng không tệ, quần áo trên người hẳn là kiểu may sau khi vào Kinh, đây là kiểu đang thịnh hành của giới quý nhân ở Kinh thành, chất vải nhìn qua đã biết không phải tầm thường...
Khi Sở Lâm Lang cởi quần áo cho hắn, từ trong tay áo đột nhiên rơi ra một chiếc hầu bao tinh xảo. (*)
(Hầu bao: Túi nhỏ đeo ở thắt lưng.)
Hầu bao này lấy lụa mơ làm mặt đáy, bên ngoài thêu hoa văn tinh xảo, còn nhét hương liệu, ngửi vào là thơm nức mũi, tuyệt đối không phải vật trước kia mang theo người của Chu Tùy An.
Nhưng cũng phải nói đến, trước khi đến Kinh thành, Chu Tùy An cũng không mấy khi đến phòng nàng, quần áo của hắn bây giờ đều do Hồ thị tiểu nương đích thân lo.
Có lẽ hầu bao này là Hồ thị khâu cho anh. Sở Lâm Lang lười nhìn thêm, liền thuận tay để hầu bao vào hộp gỗ liễu bên cạnh tủ.
Đến ngày hôm sau, khi trời đã sáng, Chu Tùy An mới tỉnh rượu dậy, chỉ là cả người trông không có mấy tinh thần, vẻ mặt đầy tâm sự, ngay cả Sở Lâm Lang nói chuyện với hắn cũng chỉ nhận lại dáng vẻ hờ hứng.
Lâm Lang ngồi trước gương trang điểm, vừa chải mái tóc dài, vừa sai Hạ Hà bưng canh giải rượu cho Chu Tùy An uống.
Chu Tùy An uống vài ngụm rồi nghe Sở Lâm Lang kể chuyện vào thành hôm qua.
Hắn vừa nghe là Tư Đồ đại nhân giúp tìm xe liền không khỏi cau mày, nhắc nhở nàng: “Nàng vừa mới đến có lẽ không biết, Tư Đồ Thịnh giờ ở Kinh thành có nhân duyên thối lắm, Chu gia chúng ta không nên quá thân thiết với hắn ta.”
Sở Lâm Lang hơi sững người rồi nói: “Sao vậy?”
Chu Tùy An hừ lạnh một tiếng, trả lời qua loa: “Chuyện quan trường, nữ quyến chớ nên hỏi, tóm lại sau này thấy hắn ta thì nàng tránh đi là được.”
Nói xong câu này, hắn cầm bộ quần áo chưa giặt treo bên cạnh, đưa tay lên sờ sờ rồi đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lục lọi từ trong lẫn ngoài.
Sở Lâm Lang vô tình quay đầu liếc thấy, liền hỏi hắn đang tìm gì.
Nhưng Chu Tùy An không nói gì, chỉ một mực lục tìm, Sở Lâm Lang như không có gì mà nói: “Có phải đang tìm hầu bao không? Ta để trong hộp bên cạnh rồi.”
Chu Tùy An vừa nghe liền vội mở hộp trên tủ, chỉ thấy hầu bao lụa mơ kia quả nhiên đang nằm trong hộp.
Sở Lâm Lang nhìn qua chiếc gương đồng sáng loáng, rõ ràng thấy được quan nhân vừa thầm thở phào rồi lại nhét hầu bao vào trong tay áo...
Sở Lâm Lang vừa chấm son phấn, vừa hờ hững hỏi: “Hầu bao này là Hồ tiểu nương khâu cho chàng? Trước kia ta chưa từng thấy qua.”
Chu Tùy An ậm ừ một tiếng rồi đi phòng ăn dùng điểm tâm.
Hôm nay hắn nghỉ, không cần đi Hộ Bộ làm việc, nhưng nghe nói phải giao thiệp cùng đồng liêu, sau khi cơm nước xong, hắn lại dẫn tiểu thị sớm ra khỏi cửa.
Đợi Sở Lâm Lang dẫn theo người hầu giúp Hồ tiểu nương sắp xếp phòng ốc, nàng giả vờ vô tình hỏi: “Ta thấy hầu bao ngươi khâu cho quan nhân rồi, đường thêu thật đẹp, đợi ngươi sinh xong phải khâu cho ta một cái nhé.”
Hồ tiểu nương nghi hoặc chớp chớp mắt, gương mặt có hơi ngượng ngùng nói: “Ở nhà, phụ thân luôn bảo ta đọc sách nhiều nên ta không mấy khéo mấy chuyện nữ công gia chánh, nếu đại nương tử không chê, ta sẽ làm một cái... Nhưng mà, ta chưa từng khâu hầu bao nào cho đại quan nhân!”
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất